Trên bàn trống rỗng, cái gì cũng không có, mà Khuất Quế Hương ngồi ở bên cạnh, đang đắc ý nhìn Trác Thiệu.
Trước kia Trác Thiệu và Trác Đình không nghe lời, Khuất Quế Hương thường thích dùng phương thức bỏ đói trừng phạt bọn họ, hiện tại, hiển nhiên bà ta lại muốn dùng chiêu này.
Trác Thiệu hướng Khuất Quế Hương cười cười.
Khuất Quế Hương nhìn thấy nụ cười của Trác Thiệu, luôn cảm thấy có chút không thích hợp, sau đó đề phòng nhìn Trác Thiệu: "Mày muốn làm gì?"
"Bà có biết sáng nay tôi lấy mì gói như thế nào không?" Trác Thiệu hỏi.
Chẳng lẽ chính mình quên khóa cửa tủ sao? Khuất Quế Hương khó hiểu nhìn Trác Thiệu, sau đó nhìn thấy Trác Thiệu đi vào phòng bếp, cũng không biết làm thế nào, ổ khóa treo trên cửa tủ đã được mở ra.
Khuất Quế Hương khiếp sợ nhìn Trác Thiệu: "Mày biết mở khóa?!"
"Đúng vậy, tôi biết mở khóa." Trác Thiệu nói, "Bà không nấu cơm, chẳng lẽ tôi không biết tự mình nấu?"
Trác Thiệu vừa nói, vừa lấy từ trong tủ ra một chén dưa muối và một chén thịt.
Khuất Quế Hương nóng nảy, muốn đi ra ngoài nói ra chuyện này, lại bị Trác Thiệu gọi lại: "Bác gái, bác muốn đi nói với người khác, cháu biết mở khóa, trộm đồ trong tủ của bác?"
"Trước khi đi, bà nên suy nghĩ xem người khác có tin hay không."
Nghe Trác Thiệu nói như vậy, bước chân Khuất Quế Hương dừng lại, lúc này, Trác Thiệu lại nói thêm một câu: "Còn nữa, bà muốn nói tôi trộm cái gì? Ăn cắp dưa muối? Để cho người khác biết bà ngay cả dưa muối cũng không cho tôi ăn, bà không cảm thấy mất mặt, Trác Gia Bảo cũng sẽ cảm thấy mất mặt!"
Lúc này Khuất Quế Hương, quả thực hận không thể dùng móng tay cào nát mặt Trác Thiệu mới tốt.
Trác Thiệu lại còn ngại không đủ, tiếp tục chọc giận Khuất Quế Hương: "Sau này bà tốt nhất nên chiêu đãi chúng tôi ăn ngon một chút, bằng không tôi sẽ đi tìm tổ dân phố, tìm thầy giáo, đi báo cảnh sát, còn có bạn bè của Trác Gia Bảo, tôi cũng sẽ đi nói với bọn họ, nói cho bọn họ biết mẹ nó ngay cả cơm cũng không muốn cho tôi ăn."
"Nhãi ranh, mày chờ đó!" Khuất Quế Hương phẫn hận nhìn Trác Thiệu.
Trác Thiệu lại bình tĩnh nhìn trở về.
Lần này Trác Thiệu không động đao, nhưng so với hắn cầm đao còn làm cho Khuất Quế Hương sợ hãi hơn.
Khuất Quế Hương ngay từ đầu đã không muốn nuôi Trác Thiệu và Trác Đình.
Hai người này cũng không phải không có thân thích khác, vì sao phải để bọn họ nuôi?
Về phần tiền cha mẹ Trác Thiệu lưu lại...!Tiền của Trác gia kia, đương nhiên, phải cho con trai bà ta, con trai bà ta chính là cháu đích tôn của Trác gia!
Lại nói tiếp, Khuất Quế Hương chính là hy vọng chỗ tốt bà ta lấy, chuyện phiền phức để người khác làm.
Nhưng Trác Vinh Minh muốn thể diện, ông ta cầm di sản của cha mẹ Trác Thiệu, không thể nói không nuôi Trác Thiệu và Trác Đình, cho nên, ông ta mới mang hai đứa nhỏ đến nhà.
Người đã mang đến, Khuất Quế Hương cũng chỉ có thể nhận, sau đó giày vò Trác Thiệu và Trác Đình một chút.
Lúc trước, Khuất Quế Hương tính toán là để Trác Thiệu học xong trung học cơ sở, sẽ không cho hắn đi học nữa, bảo hắn đến những nhà máy bao ăn bao ở làm việc, Trác Đình ngược lại có thể ở lại thêm vài năm, đến lúc đó còn có thể lấy lễ hỏi.
Huyện thành bọn họ không thịnh hành lễ hỏi, nhưng có thể gả Trác Đình về nông thôn, không phải sao?
Đứa trẻ này mặc dù khuyết tật, nhưng khuôn mặt đẹp, khuyết tật đó cũng không ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống, rất nhiều người đều không quan tâm.
Bà ta suy nghĩ rất tốt, nhưng chỉ qua một năm, Trác Thiệu lại không nghe lời nữa.
Nếu để Trác Thiệu này tiếp tục ở nhà, còn không biết hắn sẽ quậy ra cái gì, hắn có thật sự đến trộm đồ đạc trong nhà mình hay không?
Không, không chỉ là ăn cắp...!Nhìn bộ dáng ngày đó hắn động đao, nói không chừng hắn còn có thể tới đánh bọn họ, giết bọn họ!
Khuất Quế Hương càng nghĩ càng bất an, đối với Trác Thiệu cũng càng ngày càng chán ghét.
Trác Thiệu cũng không coi trọng chuyện này, mà mang theo Trác Đình, cùng nhau ăn cơm.
Kiếp trước Trác Thiệu và Khuất Quế Hương náo loạn, Khuất Quế Hương đến trường của hắn giở trò đồi bại, là hơn một tháng sau.
Khi đó, Khuất Quế Hương trong lúc vô tình nói không cho hắn học trung học phổ thông, hắn giận dữ cùng Khuất Quế Hương cãi nhau, còn cùng bà ta đòi tiền, sau đó qua hai ngày, Khuất Quế Hương lại đến trường của hắn, lôi kéo nói hắn trộm tiền trong nhà...
Lần này, chuyện này hẳn là sẽ sớm xảy ra?
Trác Thiệu tính toán một chút, cười khẽ một tiếng.
Sáng hôm sau Trác Thiệu thức dậy, phát hiện trong phòng bếp ngay cả gạo cũng không có, mà phòng ngủ của Khuất Quế Hương và Trác Vinh Minh, lại đóng chặt cửa phòng.
Trác Thiệu thật ra vẫn không thể hiểu được Khuất Quế Hương.
Nếu như hắn là Khuất Quế Hương, nhất định sẽ nuôi lớn chính hắn và Trác Đình thật tốt...!Trác Gia Bảo là người không chí tiến thủ, nếu Khuất Quế Hương đối với hắn và Trác Đình không tệ, tương lai bọn họ có tiền đồ, còn có thể kéo Trác Gia Bảo một chút.
Về phần tiêu tiền...!Không phải là có trợ cấp sinh viên nghèo và các khoản vay sinh viên sao? Hắn và Trác Đình hoàn toàn không biết gì về tình hình tài chính của cha mẹ, cho dù Khuất Quế Hương đã lấy rất nhiều tiền, bọn họ cũng không biết.
Nhưng mà Khuất Quế Hương, ngay cả một bữa cơm cũng phải so đo.
Hôm nay Trác Thiệu không có ở trong nhà làm ầm ĩ, cũng không có ý định mở cửa phòng ngủ, chỉ đi xuống lầu, sau đó gõ cửa nhà dưới lầu.
Trưa hôm qua ầm ĩ một trận, làm cho hắn chú ý tới có một người không có quan hệ tốt với Khuất Quế Hương, là ở nhà này.
Lấy tính tình Khuất Quế Hương, quan hệ với lầu dưới không tốt...!Khá bình thường.
Các hộ gia đình của tòa nhà này, mỗi tầng đều là hai hộ đối diện nhau, nhà đối diện với nhà Trác Vinh Minh đã sớm chuyển đi, nhưng cả tòa nhà cũng chỉ có một nhà như vậy chuyển đi.
"Là Trác Thiệu à.
Có chuyện gì vậy?" Trác Thiệu chỉ gõ hai ba cái, nhà dưới lầu đã có người mở cửa, tò mò nhìn về phía Trác Thiệu.
"Cô ơi, đây là cuốn sách trước kia ba mẹ con mua cho con, con có thể đổi chút thức ăn không?" Trác Thiệu cho người nọ một bộ Trên dưới năm ngàn năm().
() Bộ sách gồm quyển về lịch sử Trung Hoa nghìn năm
Bộ sách này cộng lại có mấy quyển, giá niêm yết tổng cộng năm mươi mấy đồng, tuyệt đối đủ để đổi chút đồ ăn, chỉ là...!Một đứa trẻ muốn lấy sách để đổi lấy thức ăn?
Người phụ nữ này bằng tuổi Khuất Quế Hương đảo mắt, sau đó hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy? Khuất Quế Hương không cho các cháu ăn sao?"
Trác Thiệu gật gật đầu: "Trong phòng bếp ngay cả gạo cũng không có..."
"Cháu với em gái cháu ở nhà cô ăn đi, cô bảo chú nấu thêm mì tôm cho các cháu." Người phụ nữ này nói, sau đó lại hướng trong nhà hô: "Lão Triệu, ông đứng lên nấu thêm hai gói...!Ba gói mì gói!"
Mì ăn liền mười mấy năm sau, được công nhận là đồ ăn vặt, tất cả mọi người đều không cho trẻ em ăn loại đồ vật này, nhưng vào lúc này, người dân huyện Phúc Dương cảm thấy mì ăn liền là thứ tốt.
Vào buổi sáng, thậm chí còn có người bán mì ăn liền đã nấu chín trên đường phố.
Mì ăn liền một bát một đồng, thêm một miếng giăm bông thì năm đồng, rất nhiều trẻ em buổi sáng rất thích ăn cái này.
Người này gọi chồng mình đi nấu mì tôm, lại nhìn về phía Trác Thiệu: "Bác gái cháu đâu? Cô tìm bà ta nói chuyện!"
"Cháu cũng không biết bác ấy có ở nhà hay không..." Trác Thiệu nói, mang theo người này lên lầu.
Trác Thiệu dùng chìa khóa mở cửa, người này liền chạy vào, đánh giá.
Trong phòng bếp quả nhiên không có gì cả, không chỉ không có gạo, mà ngay cả dầu muối tương dấm, tất cả đều được dấu kỹ.
"Khuất Quế Hương không làm điểm tâm cho các cháu ăn?" Người phụ nữ hỏi.
Trác Thiệu lắc đầu: "Trước kia vẫn làm, có dưa muối và cháo, nhưng hôm qua...!Cháu sợ em gái cháu đói, muốn thay đổi một số thức ăn cho em ấy."
"Khuất Quế Hương, Khuất Quế Hương! Chuyện gì đã xảy ra với bà vậy? Bà thậm chí không cho hai đứa trẻ ăn!" Người phụ nữ này nghe vậy, đồng tình nhìn Trác Thiệu một cái, sau đó liền vọt tới cửa phòng Khuất Quế Hương, đập cửa phòng, thanh âm kia lớn đến mức trên lầu dưới đều có thể nghe được.
Trác Vinh Minh lúc này, đã ra ngoài uống rượu ăn mì, Khuất Quế Hương lại ở trong phòng...
Chuyện sau này, cùng Trác Thiệu không có quan hệ gì.
Trác Thiệu và Trác Đình ăn mì gói, sau đó lại đưa Trác Đình đi học, mà bộ "Trên dưới năm ngàn năm", hắn kiên trì để lại cho cô kia.
Còn cô kia và Khuất Quế Hương ầm ĩ không thể tách rời, thấy thế dù bận cãi nhau vẫn dành ra thời gian khen ngợi hắn.
Trường trung học cơ sở Bắc Môn hiện tại, cùng trước kia không có gì khác nhau.
Mười giờ sáng, có một phụ huynh đến cổng trường, nói là trong nhà có việc gấp muốn tìm con, bảo vệ phòng truyền thông hỏi tên con bà ta, sau đó cho người vào.
Không lâu sau, người này đi tới lớp hai năm ba, mà lúc này, Trác Thiệu đang học tiết thứ ba buổi sáng.
Đây là tiết tiếng Anh.
Kỹ năng nói tiếng Anh của Trác Thiệu vô cùng tốt, đọc hiểu gì đó cũng không thành vấn đề, ngược lại ngữ pháp phải chú ý một chút, đọc lại một lần nữa...!Mà lúc Khuất Quế Hương xuất hiện ở cửa sổ, Trác Thiệu đang xem ghi chép bài học trước của mình, học ngữ pháp.
Hắn đang chuyên tâm học, đột nhiên nghe được một tiếng hô to: "Trác Thiệu, tiểu súc sinh này! Mày ra đây cho tao!"
Trong phòng học nhất thời rối loạn, học sinh vốn đang nghe giảng liền quay ra nhìn người phụ nữ đứng ở cửa, sau đó lại nhìn Trác Thiệu.
Trác Thiệu vẫn độc lai độc vãng, nhưng bạn học trong lớp cũng không chán ghét hắn, ở tuổi này, tất cả mọi người đều sùng bái người có thành tích tốt, lúc này đột nhiên có người tới tìm Trác Thiệu, há miệng liền mắng, bọn họ cũng chỉ tò mò quay đầu nhìn về phía Trác Thiệu.
"Tiểu súc sinh, bạch nhãn lang, tao nuôi mày lâu như vậy, mày không biết cám ơn tao thì thôi đi, vậy mà còn dám đánh anh mày, trộm đồ của tao!" Khuất Quế Hương vọt vào phòng học, sau đó hướng về phía giáo viên trên bục giảng nói: "Giáo viên, các người phải quản trác Thiệu này á!"
Giáo viên tiếng Anh là một cô gái trẻ mới tốt nghiệp không lâu, bất quá mới hai mươi mấy tuổi, lúc này đều có chút bối rối, Khuất Quế Hương lại còn khóc lóc kể lể: "Trác Thiệu tiểu súc sinh này không có cha mẹ, tôi tốt bụng nuôi nó, nó vậy mà còn trộm đồ của tôi!"
Những người khác trong lớp đều bị kinh hãi, Trác Thiệu nhìn Khuất Quế Hương, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đến rồi.
||||| Truyện đề cử: Chứng Bệnh |||||
Kiếp trước làm cho cuộc sống của hắn đột nhiên rẽ sang hướng khác, cuối cùng cũng đến.
Thật ra Khuất Quế Hương cũng được xem như là một nhân tài, bình thường mà nói, rất ít người có thể làm được việc không biết xấu hổ như bà ta, mà cách làm của bà ta như vậy, cũng rất hữu dụng.
Kiếp trước bà ta đến trường học náo loạn, là muốn Trác Thiệu không có cách nào đi học, bà ta thành công.
Lần này bà ta lại đến náo loạn, hẳn là muốn đuổi Trác Thiệu ra khỏi nhà, bà ta cũng sẽ thành công.
Bất quá, Trác Thiệu sẽ không tùy tùy tiện tiện rời đi, dù sao cũng phải mang đi cái gì đó...
Thanh âm Khuất Quế Hương quá lớn, vừa khóc vừa nháo, giáo viên tiếng Anh có chút sốt ruột, chạy tới muốn ngăn lại, lại căn bản không làm được, mà lúc này, giáo viên lớp bên cạnh cũng bị dẫn tới, mấy học sinh lá gan lớn ở lớp bên cạnh, còn đi theo tới.
Tất cả mọi người đều nghe được những lời Khuất Quế Hương tố cáo Trác Thiệu.
"Tôi nấu cơm giặt quần áo cho nó, nó lại trộm tiền của tôi, Trác Thiệu nó là tên khốn kiếp!
"Anh nó đến khuyên nó, nó còn đánh người ta, anh nó hiện tại còn đang nằm đấy!"
"Mày là bạch nhãn lang, đồ sao chổi..."
......
Trường trung học cơ sở Bắc Môn chỉ có hộ khẩu ở huyện thành mới có thể học, mà lúc này người có hộ khẩu huyện thành, điều kiện cơ bản cũng sẽ không quá kém, cũng rất ít khi nghe được ngôn ngữ tục tĩu như vậy.
Bọn họ nghe được có chút choáng váng, nhìn biểu tình của Trác Thiệu, cũng kinh nghi bất định.
Trác Thiệu...!Cậu ấy thực sự đã làm thế à?.