Quan ca ca có chuyện gì cũng cùng cô nói, nhưng chuyện này lại giấu cô lại là vì chuyện gì?
”. . . . . . Tuần sau.”
Lê Chi Chi giật mình. “tuần sau?”
”Ừ.” Quan Triển Lạc thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt Lê Chi Chi, sợ nhìn đến thương tâm trong mắt cô.
”Anh như thế nào cũng chưa nói với em?”
Chẳng lẽ hắn tính toán cứ như vậy không nói một tiếng rời đi. . . . . .
Quan Triển Lạc không có trả lời, vấn đề này hắn lựa chọn trầm mặc.
Lê Chi Chi không tin Quan ca ca sẽ bỏ mặc cô mà đi, hắn nhất định có an bài khác.
Cô ra vẻ thoải mái nói: “Không sao, em hiện tại trở về nhà đi nói với ba mẹ, không học đại học ở đài loan nữa mà muốn đi mỹ học đại học,chắc chắn bố mẹ sẽ rất vui mừng đồng ý. . . . . .”
Cô cười chính mình ngốc, Quan ca ca đi Mỹ, cô cũng có thể đi theo a, cô mới không cần cùng quan ca ca chia lìa.
”Không. . . . . .” Quan Triển Lạc kiên quyết đích lắc đầu, “Chi Chi, em không thể theo anh đến mỹ.”
”Vì cái gì?”
”Ở trong dự kiến tương lai của anh cũng không bao gồm em. . . . . . “.
Nói cách khác, hắn tính toán một mình một người đi mỹ du học, để cô ở lại Đài Loan thể nghiệm việc chia lìa thống khổ cùng thương tâm.
”Anh đây là ý gì?” Nước mắt đã đầy mi, Lê Chi Chi thật sự không hiểu, và ngày trước đó họ vẫn tình cảm với nhau, như thế nào nháy mắt hắn lại phải rời khỏi, nhẫn tâm bỏ lại cô một mình.
”Chi Chi, chúng ta phải tách ra!”
”Em không cần!” Lê Chi Chi lắc đầu như trống bỏi.
Đầu của cô, lòng của cô, sau khi nghe lời nói của hắn, hoàn toàn cự tuyệt tiếp nhận.
Hắn nghĩ muốn tới gần cô lại bị cô đẩy ra.
Cô hai tay gắt gao hoàn chính mình, nàng cảm thấy rất lạnh.”Em thật sự không hiểu anh đang nói cái gì, em không hiểu. Không hiểu, không hiểu, không hiểu. . . .”
Cô liên tiếp nói nhiều câu không hiểu.
”Chi Chi ngươi hãy nghe anh nói. . . . . .”
”Em không thích nghe, không thích nghe!”
”Chi Chi. . . . . .” Hắn gần như cầu xin.
”Trừ phi anh đáp ứng làm cho em cùng đi ngươi ra nước ngoài học.” Lê Chi Chi bốc đồng nói.
Quan Triển Lạc nghe xong lại trầm mặc.
Sự trầm mặc của hắn đối Lê Chi Chi mà nói là tuyệt vọng.
”Anh như thế nào có thể bỏ lại em, bỏ lại tình yêu của chúng ta lúc này, sao anh lại có thể nhẫn tâm như thế?” Nước mắt rốt cục khống chế không được, Lê Chi Chi khàn cả giọng quát.
”Chi Chi, thực xin lỗi, nhưng anh phải làm như vậy.”
Hắn không bỏ qua tình yêu của bọn họ, hắn cho cô không gian cùng thời gian lớn lên, tuy rằng quyết định của hắn phi thường ích kỷ.
”Anh nói cho em biết, vì cái gì em không thể cùng anh xuất ngoại du học chứ? Em sẽ không phiền anh nữa, cũng sẽ thực ngoan, không cần anh tốn rất nhiều thời gian tới chiếu cố em. . . . . .”
Chẳng lẽ là hắn ngại chính mình quá ngây thơ, rốt cục chịu không nổi mà lựa chọn rời đi?
”Chi Chi, em trước tỉnh táo lại?” Quan Triển Lạc thấy nước mắt thương tâm của cô, tim lại nhói đau.
Hắn kỳ thật một chút cũng không để ý tới thời gian chăm sóc cô, nhưng cô phải học cách lớn lên, không thể cả đời sống trong cái lồng thủy tinh của hắn.
”Bình tĩnh? Anh sẽ rời đi, tình yêu của chúng ta sẽ tan vỡ, anh còn muốn em bình tĩnh, em làm sao có thể bình tĩnh, anh nói cho em biết đi, em làm thế nào bình tĩnh được?” Vừa khóc lại rống, khuôn mặt nhỏ nhắn ướt đẫm.
Quan Triển Lạc không đành lòng thấy Lê Chi Chi như thế, đáy lòng chợt mềm đi. Nhưng hắn lập tức bỏ qua một bên, hắn nhắc nhở chính mình ngàn vạn lần đừng lúc mấu chốt mềm lòng, hắn phải dùng thái độ cường ngạch một chút.
”Chi Chi, anh đã muốn làm quyết định sẽ không thay đổi, anh chỉ có thể minh xác nói cho em biết là, trong tương lai vài năm tới, em không ở trong kế hoạch tương lai của anh, em phải học tập không có anh ở bên người, em phải học chính mình tự chăm sóc bản thân mình, em phải lớn dần, không thể lại ỷ lại vào anh. . . .”
☆☆☆
Theo lo lắng trong mộng tỉnh lại, thời gian lập tức quay trở lại mười năm sau, cô còn nhớ rất rõ ràng lời nói tàn nhẫn của Quan Triển Lạc.
Cô nghĩ đến đã muốn nhận đủ cảm giác tình yêu đẹp bị cắt đứt. . . . . . Cảm giác đau đớn đó tới bây giờ cô còn nhớ rõ.
Mà cô, tối hôm qua thế nhưng còn cùng hắn lên giường!
Lê Chi Chi mắng chính mình, đem tất cả những từ thô tục mình biết đều mắng qua một lần.
Hơn nữa sau khi tỉnh lại cô phát hiện Quan Triển Lạc sớm rời đi, hơn nữa chỉ lưu lại trên đầu giường một tờ danh thiếp cá nhân, phía sau viết: anh sẽ liên lạc với em sau.
Hiện tại là như thế nào, cho cô là rác rưởi sao? Dùng xong liền bỏ.
Lê Chi Chi tức giận là chính mình rất vô dụng, đào hôn trốn ba năm, Quan Triển Lạc mới xuất hiện một đêm liền toàn bộ quên hết, còn bị “Ngủ” đi!
Đáng giận! Đáng giận! Đáng giận đã chết!
Cô đang cầm đầu ở trên giường kêu to: “Quan Triển Lạc, ta Lê Chi Chi nếu lại để ý ngươi, ta liền. . . . . . Ta liền. . . . . .”
Ta liền nửa ngày, cũng không nói tiếp.
Lê Chi Chi thở phì phì từng ngụm từng ngụm hô hấp: “A! Lê Chi Chi —— ngươi như thế nào lại vô dụng như vậy!”
Vì Quan Triển Lạc nguyền rủa chính mình thật sự rất không đáng, bởi vậy cô âm thầm thề, Quan Triển Lạc nếu lại xuất hiện ở trước mặt mình, cô sẽ đem hắn cho là cột điện ven đường, hoặc là cô hồn dã quỷ cũng tốt, cô sẽ không đem hắn trở thành là Quan Triển Lạc.
Tóm lại, bọn họ lúc đó dừng ở đây, kết thúc bằng một dấu chấm trong cuộc tình này.
“Sao ông không cho tôi biết?” Du Thừa Dụ tò mò hỏi, là ai ra tay hào phóng như vậy.
“Ha ha, vốn là phải báo cho Du tiên sinh ngài biết , nhưng trợ lý của Quan tiên sinh có dặn dò, nói Du tiên sinh ngài là một trong những nhà máy hợp tác với phó tổng của công ty bọn họ, cho nên không được hủy bỏ buổi hẹn của ngài.”
Về phần Quan tiên sinh như thế nào biết được bọn họ đêm nay tiếp một vị khách tên Du Thừa Dụ, không phải là việc mà quản lí là ông có thể tò mò hỏi .
“Đúng vậy.” Du Thừa Dụ không nghĩ tới mình có danh khí tốt như vậy , khiến cho anh ta kiêu ngạo hẳn lên.
Anh không chú ý tới khi quản lí nhà hàng nói đến ba chữ “Quan tiên sinh”, Lê Chi Chi đầu tiên là không thể tin sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn sầm xuống, mắt hạnh tràn ngập tức giận.
” Vị Quan tiên sinh này rôt cuộc là thần thánh phương nào ? Quản lí biết anh ta không ?” Du Thừa Dụ nghĩ nghĩ, vẫn là nghĩ không ra , công ty có hợp tác với vị nào họ Quan sao .
“Quan tiên sinh chính là. . . . . .” Quản lí muốn nói ra đáp án, nhưng theo tầm mắt của ông , người vừa bước vào nhà hàng không phải là . . . . .
” Quan tổng giám đốc !”Quản lí nhà hàng bất chấp lời nói mới nói một nửa, bỏ lại Du Thừa Dụ cùng Lê Chi Chi đi nhanh đến cửa nhà hàng chào đón người mới bước vào .
Khách quý tới cửa, ai còn có rảnh mà để ý tới những chuyện nhỏ khác.
Du Thừa Dụ cùng Lê Chi Chi nhìn theo hướng quản lí rời đi .
Du Thừa Dụ cho dù nhìn như thế nào cũng thấy vị Quan tiên sinh kia không quen mặt .
Nhưng Lê Chi Chi lại không như vậy, gần mười năm không nhìn thấy Quan Triển Lạc, nhưng hình dáng của anh ta đã khắc thật sâu trong đầu cô .
Cô không hề thắc mắc vì sao anh ta xuất hiện ở đây, nếu cô không nhớ lầm buổi sáng hôm nay cô đã không cẩn thận nói toàn bộ cho anh ta nghe .
Tốt lắm, anh ta xuất hiện tại đây chỉ có thể tự trách mình miệng rộng.
Quan Triển Lạc không để ý tới quản lí nhà hàng đang vuốt mông ngựa, anh phất tay trực tiếp đi tới chỗ Lê Chi Chi.
Thấy anh ta càng lúc càng gần, Du Thừa Dụ rốt cuộc nhận ra thân phận của Quan Triển Lạc , anh mừng rỡ như điên vội vàng đứng dậy, mở miệng nói ,thanh âm run run .
Không nghĩ tới người sắp xếp cho hắn lại là tổng giám đốc của tập đoàn Đằng Thị , trời ạ ! Anh có phúc đức gì sao, đúng vậy, bọn họ cùng tập đoàn Đằng Thị từng hợp tác làm ăn, nhưng mà từ đầu tới đuôi anh đều chưa từng nhìn thấy Quan Triển Lạc. . . . . . Vô nghĩa, có thể một mình gặp tổng giám đốc kí hiệp ước trong khách sạn là một điều đáng để cười trộm, huống chi người đó lại là Quan Triển Lạc .
Mà anh sở dĩ nhận ra Quan Triển Lạc ……. chính là vì anh ta là danh nhân có tiếng trong giới kinh doanh, không có khả năng anh không biết.
“Quan. . . Tổng giám đốc, ngài. . . . . . Ngài khỏe!” Run , run, run, ngay cả bàn ở giữa không trung chờ Quan Triển Lạc nắm cũng phát run không ngừng.
Nhưng Quan Triển Lạc liếc mắt một cái cũng không để ý đến Du Thừa Dụ , mặc cho anh ta đang giơ tay ở giữa không trung, quản hắn phải cử bao lâu, hắn phiêu xem xét Lê Chi Chi liếc mắt một cái, cô có khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ nhưng lúc này thật sự rất khó coi giống như đăng mắc đại tiện vậy.
Quan Triển Lạc bất động thanh sắc, ngoài cười nhưng trong không cười, tuấn dật tựa như quý công tử đích khuôn mặt lộ vẻ người bên ngoài áp cái nhìn không ra đến không có hảo ý đích cười.
“Du phó tổng xin chào , đã nghe danh từ lâu.”
“A? Quan tổng giám đốc biết tôi?” Du Thừa Dụ vui vẻ đến mức hoa chân múa tay,một đại nhân vật lừng lẫy như Quan Triển Lạc thế nhưng lại nghe qua tên của anh, ô ô ~ quá cảm động!
Quan Triển Lạc vuốt cằm, “Tôi đã từng nghe qua từ vị hôn thê của tôi.”
Vừa nói chuyện anh vừa cố ý vô tình liếc nhìn Lê Chi Chi một cái.
Khuôn mặt của cô càng lúc càng thối , ha hả a!
“Vị hôn thê? Quan tổng giám đốc đã có vị hôn thê ?”
Trời ạ! Đây chính là một tin tức vô cùng trọng đại, quả nhiên lời đồn đãi không nói sai, Quan Triển Lạc xác thực có một vị hôn thê .
Lê Chi Chi im lặng nghe hai người nói chuyện , nhưng huyệt thái dương bỗng dưng kịch liệt đau đớn .
Cô thật sự không thể trách tội Du Thừa Dụ, nên tự trách mình nói nhiều với người gian xảo như Quan Triển Lạc , anh ta thiết kế buổi tối này làm cho Du Thừa Dụ như một con thỏ nhảy vào bẫy.
Anh ta kỳ thật là nhắm vào cô nên mới tới, Du Thừa Dụ hoàn toàn vô tội.
“Đúng vậy, tôi có vị hôn thê, mà vị hôn thê của tôi đêm nay nhận được sự chiếu cố của anh , không biết hai người dùng cơm có vui vẻ không ? Có bị tôi đến quấy rầy không?” Quan Triển Lạc thân thiết cười, nhẹ giọng hỏi.
“Không có, không có. . . . . . . . . A? Cái gì? Vị hôn thê của ngài . . . . . . . . .”
Du Thừa Dụ ngay từ đầu còn chưa tiêu hóa được lời nói của Quan Triển Lạc , mãi một lúc sau anh mới tiêu hóa được thì há hốc miệng cả buổi nói không ra lời.
Anh nhìn về phía Lê Chi Chi, lại nhìn về phía Quan Triển Lạc, “Cô là . . . . . . Chi Chi là vị hôn thê . . . . . .” Bộ dáng cực kỳ ngốc nghếch .
“Đúng vậy, Du phó tổng, Chi Chi là vị hôn thê của tôi , bất quá Chi Chi không phải là tên mà anh có thể gọi ,phiền anh về sau xưng hô với cô ấy là Lê tiểu thư.”
Du Thừa Dụ rốt cục cũng phát hiện,khuôn mặt tuấn tú của Quan Triển Lạc luôn nở nụ cười vô hại, nhưng ý cười kỳ thật chưa từng xuất hiện tạo đáy mắt anh ta .
Con ngươi đen của anh mang đầy hàn ý, tựa như tẳng băng ngàn năm (dưới độ)
Du Thừa Dụ đến giờ lại chịu thêm một trận run rẩy nữa , anh thật sự vô cùng sợ hãi, dám mơì vị hôn thê của Quan Triển Lạc ăn cơm , nếu Quan Triển Lạc tức giận , bằng sự ảnh hưởng của anh ta trong giới kinh doanh ,đảm bảo ngay ngày mai anh có thể lập tức bị nghỉ việc , hơn nữa vĩnh viễn không tìm thấy việc làm.
Cho nên bữa tối hôm nay làm sao còn dám ăn nữa ?
Đương nhiên không thể ăn.
Du Thừa Dụ thức thời tìm cớ nhanh chóng rời đi, tốc độ của anh có thể sánh bằng tốc độ của tàu cao tốc ,thậm chí ngay cả thời gian nói tiếng tạm biệt Lê Chi Chi cũng không có.
Cứ như vậy. . . . . . Lê Chi Chi bị người ta để lại nhà hàng.
Cô trừng mắt nhìn Quan Triển Lạc, dùng ánh mắt khiển trách anh.
Quan Triển Lạc nhún nhún vai,tìm vị trí ngồi xuống, thảnh thơi gọi phục vụ đưa đồ ăn tới .
“Chi Chi thân mến, cái loại đàn ông này không cần cũng được , nào , đã lâu không gặp nhau chúng ta hãy vui vẻ hưởng thụ bữa tối đi !”
Lê Chi Chi không trả lời , trực tiếp cầm lấy cốc nước trước mặt hướng về phía Quan Triển Lạc, sau đó oán hận buông cốc nước vào người anh, quay người bỏ chạy!