Diệp Vãn Vụ nín thở, tiếp theo đem thư đọc hết một lượt, không bỏ sót bức thư nào.
Sau đó trong đầu hắn nảy ra một ý, vì vậy hắn liền login…
Tiểu Lộ tinh nghịch: “Ta nghĩ đến ngươi đã biến mất.”
Tiểu Lộ cục cưng: “Ngươi rốt cuộc đang diễn kịch gì.”
Tiểu Lộ tinh nghịch: “Đọc thư rồi sao?”
Tiểu Lộ cục cưng: “Ân…”
Tiểu Lộ tinh nghịch: “Có cảm giác gì?”
Tiểu Lộ cục cưng: “Ta thứ nhất nhận xét: ngươi suy nghĩ quá nhiều. Thứ hai, ngươi là học sinh trung học sao? Thứ ba… ngươi không tin ta là nam sao?”
Diệp Vãn Vụ gõ ra một đống. Bất quá lúc này tâm tình cố gắng thật khéo léo, thật là ngày trước lúc ta học Trung học cũng len lén có cảm giác như thế này. Cho đến khi Tiểu Lộ tinh nghịch gõ ra một dòng chữ, đầu óc hắn nhất thời choáng váng.
Tiểu Lộ tinh nghịch: “Vãn Vụ, ta là Thần Sương.” (Tiêu: ta lúc nào cũng thích anh Sương, tuy là ảnh hơi ngốc =..=)
Diệp Vãn Vụ không nói gì, hắn căn bản là không biết phản ứng như thế nào. Việc này tự dưng đến khiến hắn có cảm giác muốn ngất đi, đầu óc hắn liền ngừng hoạt động.
Hạ Thần Sương cũng không vội vàng hỏi hắn, hắn thích loại cảm giác bất thình lình này. Phải khiến đối phương nháy mắt chấn động. Đương nhiên, hắn kỳ thực có chút mong muốn Vãn Vụ kinh hỉ. Song song, hắn cũng mong muốn Vãn Vụ có cảm giác khác nữa, dù sao lần kia hắn có chút…
Nói như thế nào nhỉ, có lẽ phản ứng lúc đó rất hợp tình hợp lý đi?
Thời gian chậm rãi trôi qua, Diệp Vãn Vụ rốt cuộc bị tiếng khóc của Vân Lộ thức tỉnh. Hắn nói: “Ta phải out, con ta khóc.”
Tiểu Lộ tinh nghịch: “Chờ.”
Diệp Vãn Vụ ôm con lại gần máy tinh, đánh ra một dấu chấm hỏi.
Tiểu Lộ tinh nghịch: “Chuyện lần trước ta rất xin lỗi, nhưng ta nghĩ đối với một người không xác định được mình có phải đồng tính hay không thì phản ứng như vậy cũng không quá phận?”
Không chờ Tiểu Lộ tinh nghịch nói tiếp, hệ thống đã nêu Tiểu Lộ cục cưng đã logout…
Diệp Vãn Vụ nhìn khuôn mặt vui vẻ của Vân Lộ mà dở khóc dở cười. Tiểu gia hỏa này cái tay nhỏ thực hư, liền bấm đúng chỗ tắt máy…
“Mụ mụ, gấu gấu ~” Vân Lộ khả ái nhe răng nhỏ trước mặt Vãn Vụ.
“Đi, uống sữa, không để ý tới tên hỗn đản ba ba của ngươi nữa.” (Tiêu: nha~~ Diệp Diệp kêu là “ba ba của ngươi” nha~~ nhận chồng r hả=]])
“Hắt xì!” Hạ Thần Sương người được gọi là “Hỗn đản ba ba” đột nhiên hắt xì, trong lòng nói Vãn Vụ sao ngươi không để ta giải thích nốt rồi mới logout? !
Lúc này Hạ Hâm bê chén trôi tàu nóng đến gõ cửa (Tiêu: trời lạnh quá, ng ta cũng mún ăn nha~~) .”Lão đệ, mọi chuyện sao rồi?” Nàng vẫn còn lo lắng.
Hạ Thần Sương quay đầu nhìn nàng: “Ta nói Hạ Hâm, ngươi lẽ nào không có ác cảm với chuyện này? Hình như ngươi cảm thấy đây là chuyện không đáng để ý?” Vì sao chị em bọn họ đều như thế này. (Tiêu: Ta cũng không để ý nha~~ )
Hạ Hâm buông bát, trịnh trọng nhìn đệ đệ nói: “Ngươi biết ta lúc cùng anh rể ngươi kết hôn cũng không được sự cho phép của nãi nãi. Cố ý cùng hắn ở một chỗ, nguyên nhân rất đơn giản là bởi vì ta rất yêu thương anh rể ngươi. Mấy năm xa vắng lại càng thấy rõ hơn, có rất nhiều chuyện đã xảy ra a. Ta là mong muốn ngươi tìm được người chân chính thuộc về mình, giống như ta, cảm nhận một chút hạnh phúc đích thực. Như vậy mà thôi.”
Hạ Thần Sương dựa lưng vào ghế, hơi có chút cảm xúc. Hắn bắt tay khoát lên trên trán, có chút rầu rĩ nói: “Ta chỉ sợ nãi nãi mất hứng.” Đây là chuyện duy nhất hắn lo lắng. Hắn thực sự không thể noi theo chủ nghĩa văn học lãng mạng này được. Nhiều lắm sau đó bị truyền thành Thương nhân si tình là cùng? !
Hạ Thần Sương bị ý nghĩ của chính mình giật mình.
Hạ Hâm đóng chặt cửa, nghiêm trang ngồi trên giường đệ đệ: “Ngươi nói ngươi thực sự thích đồng tính? !”
Hạ Thần Sương gật đầu, lại lắc đầu, ngữ khí không xác định nói: “Ta cũng không có thể nói rõ ràng, chỉ có thể nói hiện tại ta thích một người đồng giới.”
“Vậy ngươi lần đến GAY bar gần nhất rốt cuộc có thu hoạch a?”
“Xem như là thế đi… Tình một đêm.” Bất quá hắn không thể nói ra người kia là ai, nếu không tỷ hắn nhất định bộc phát.
“Vậy ngươi có tính toán gì a? Ngươi thích ngươi đồng giới, vậy sao ngươi không đi chứng thực trên ngươi mình thích nga? Nhưng ngươi qua đêm với ngươi là ai? Ngươi đừng nói cho ta là người khác. Đương nhiên, ngươi nói ra ta cũng không tin.”
“…” Hạ Thần Sương có chút khó khăn. Thật không rõ vì sao tỷ hắn khôn khéo như vậy.
“Nam nhân thật là kỳ quái.” Hạ Hâm nói.
“Vì sao nói như vậy?”
“Cùng người không thích vẫn có thể làm được, không giải thích được. Ngươi đối với cái người tình một đêm kia rất có cảm giác sao?”
“Về mặt sinh lý đương nhiên có chút cảm giác mạnh mẽ, về mặt tâm lý cũng …rất bình thường.” (Nga~ =’’=)
“Đây là vấn đề a, chỉ có cảm giác sinh lý, ngoài ra cũng không có gì để phân biệt?”
“Hạ Hâm! Ngươi nói chuyện có thể hay không đừng như vậy…”Khiến hắn đau đầu? !
“Ta nói chuyện luôn luôn như vậy. Còn có, thích một người là phải nhận thức duy nhất hắn, không được phản bội!”
“Ta với hắn còn chưa bắt đầu, làm sao tính là phản bội a?” Hắn lần đầu tiên tcảm thấy xui xẻo. Cư nhiên ngay cả một đáp án cũng chưa xong. Uổng phí hắn mỗi ngày gần đây viết thư tình, đem chuyện thời học sinh chưa từng làm qua mà trải nghiệm. (Tiêu: Ảnh viết thư tình ~ nga~ thảo nào Diệp Diệp sock~)
T.T Thực không dễ dàng.
Hạ Hâm rời đi, trước khi ra khỏi cửa còn nói: “Lão đệ, ta không thể nói chuyện của ngươi hiện tại tốt hay xấu, nhưng ta cảm giác ngươi so với trước đây giống con người hơn.” (Tiêu: thế trc kia anh ko phải người =’’=)
“Ngươi có ý gì?” Cái gì mà giống người hơn? Hắn trước kia không phải người sao?
“Ta là tỷ ngươi, hai chúng ta cùng lớn lên từ nhỏ. Ta thấy hơn ngươi đối với người bình thường rất giả tạo. Hoặc là chính bản thân ngươi không biết, ngoại trừ đối với nãi nãi và ta ra, nụ cười của ngươi đối với người khác đều rất giả. Ngươi rất ít khi nói chuyện tình cảm của mình, thế nhưng hiện tại ngươi lại chia sẻ với ta, thật cao hứng. Nói chung, ngươi có gì khó khăn cư hỏi ta, đừng một mình buồn bực trong lòng.”
“… Cảm ơn tỷ.”
“Ha ha ha, ta lại thật cảm ơn người nào biến ngươi thành như vậy.”
Hạ hâm cuồng tiếu vừa thông suốt, nói xong bỏ chạy liễu.
Hạ Thán Sương rất muốn thu hồi ba chữ “cảm ơn tỷ” lại.
Diệp Vãn Vụ đêm đó login, hắn cả đêm không ngủ được. Từ hồi nuôi Vân Lộ hắn liền bị mất ngủ.”Sách, thực đáng ghét, tại sao lại luôn quấy đảo khiến lòng ta xáo trộn.” Hắn bắt đầu lẩm bẩm.
Vân Lộ ở bên cạnh hắn ngủ say, không một chút nào ảnh hưởng đến giấc ngủ.
Hai ngày sau, Khổng Hữu Hằng và Ngô Phương Viên đi công tác trở về. Bọn họ mua cho Vân Lộ một cái áo bông màu đỏ, giống như trang phục của hài nhi trong tục lệ cổ truyền .
Diệp Vãn Vụ cảm thấy thú vị, lúc đó Vân Lộ đang ăn trái cây cũng bị kéo lại mặc thử, kết quả Vân Lộ không chịu mặc. Kiên quyết cho đến khóc. Thật sự là không có biện pháp, cũng chỉ có thể mong sau này tiểu hài tử sẽ thích.
Cơm tối moi người cùng nhau ăn, Ngô Phương Viên cẩn thận tỉ mỉ nhìn Vãn Vụ phát hiện ra điểm không đúng: “Vãn Vụ ngươi xảy ra chuyện gì ư?”
Khổng Hữu Hằng vừa nghe xong cũng ngẩng đầu lên nhìn bằng hữu, sau đó nói: “Thật là có chuyện, ngươi xem mắt thâm đến mức có thể so sánh với quốc bảo a.” (Tiêu: nga~ so sánh khó hiểu =.=||||)
Diệp Vãn Vụ suýt chút nữa bẻ gãy chiếc đũa.
Ngô Phương Viên nhéo cho Khổng Hữu Hằng một cái: “Ngươi cái miệng liền phá hỏng, ăn cơm đi!” Dứt lời hắn lại nói: “Vãn Vụ ngươi đừng quản hắn, ngươi xảy ra chuyện gì.”
Diệp Vãn Vụ tỏ ra không có chuyện gì cười cười nói: “Không có việc gì a.”
Ngô Phương Viên đương nhiên biết hắn nói dối, nhưng lại không thể làm gì được.
Ăn cơm xong, hắn đem Vân Lộ đặt vào trong lòng Khổng Hữu Hằng nói.”Hằng, ngươi trông con nuôi đi, ta đi giải quyết một số chuyện với mụ mụ hắn.”
Khổng Hữu Hằng ôm lấy con nuôi nói: “Lão bà, kỳ thực nếu như ngày nào đó ngươi không muốn không muốn làm luật sư nữa cũng được, có thể trở thành bác sĩ.” Nói xong hắn ôm tiểu hài nhi sang nhà bên cạnh.
“Hảo, ta sẽ xem xét ý kiến này của ngươi.” Nói xong Ngô Phương Viên bước vào phòng ăn.
Diệp Vãn Vụ đang rửa chén, Ngô Phương Viên nhìn đến co quắp miệng nửa ngày. Bẳng hữu hắn đang rửa bát, nhưng kỳ thực hắn là đang rửa tay a. Tay phải cầm giẻ liên tục chả vào tay mình, linh hồn nhỏ bé dường như bay mất tiêu. (Tiêu: nga~~ bay sang bên anh Sương r~)
“Vãn Vụ?” Ngô Phương Viên đem linh hồn hắn kéo về.
“A?” Diệp Vãn Vụ quay đầu lại, không biết chính mình vửa làm cái gì.
Ngô Phương Viên: “…”
Hắn cầm lấy tay Vãn Vụ, sau đó mang hắn ngồi xuống sôpha, hỏi xem mấy ngày hôm nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Diệp Vãn Vụ do dự nửa ngày mới đem sự tình ra nói, Ngô Phương Viên nghe xong cũng hiểu được là chuyện gì.
Mà lúc này, tại sát vách Khỗng Hữu Hằng đang ôm Vân Lộ đọc báo.
Hắn mở báo chí, cho Vân Lộ xem hình ảnh trên báo. Vốn có hắn nghĩ muốn Vân Lộ thưởng thức mỹ nữ (||||||), nhưng Vân Lộ lại xem người đẹp trai trên báo kinh tế. Người này mặc một thân bạch sắc. Khổng Hữu Hằng biết người này, chính là Tổng tài Hạ Thần Sương của công ty Thần Xa. Tuổi còn trẻ đầy hứa hẹn, thế nhưng Vân Lộ hết lần này đến lần khác chỉ nhìn người này không buông tay? ! ( Tiêu: “ba ba” của bé đó ~)
Vân Lộ lẩm bẩm nói: “Mụ mụ, mụ mụ.” Bởi vì người tên Thần Sương kia cũng mặc toàn đồ trắng, trong lòng lại ôm một tiểu hài tử.
Khổng Hữu Hằng cười ngả nghiêng, sửa chữa: “Con nuôi, đây không phải mụ mụ ngươi, đừng kêu loạn nga. Như vậy thực ảnh hưởng danh dự của người khác!”
Vân Lộ khờ dại nhìn cha nuôi, chỉ chỉ tay vào người trong báo.
Khổng Hữu Hằng nhìn đến cái tên này, nghĩ hình như nghe qua ở đâu rồi . “Thần Sương… Thần Sương…” Hắn lặp lại, sau đó “A!”một tiếng rồi thần bí nói với Vân Lộ: “Đây không phải là ba ba ngươi đi?” Vãn Vụ lần trước ở trên xe kêu lão công của hắn trong trò chơi tên “Thần Sương” đi?
Vân Lộ chỉ vào ảnh chụp Hạ Thần Sương, sau đó nói: “Ba ba.”
Khổng Hữu Hằng gật đầu: “Đúng, ba ba.”
Vân Lộ liền xác định hơn, kêu một tiếng: “Ba ba.”
Khổng Hữu Hằng đói với Vân Lộ hừng hực khí thế “Nhận thức giáo dục của cha”, Ngô Phương Viên cũng Diệp Vãn Vụ cũng sang. Khổng Hữu Hằng vừa nghe tiếng mở cửa liền đem đống tạp chí thu gọn. Nếu để Vãn Vụ biết hắn dạy thành như vậy thì hậu quá khó lường.
Vân Lộ trừng mắt nhìn cha nuôi, con mắt to tròn lấp lánh hỏi “Vì sao lấy đi?”
Khổng Hữu Hằng cười gượng hai tiếng, cầm lấy mặt sau đưa cho Vân Lộ xem.
Vân Lộ không có biện pháp, chỉ có thể tiếp nhận tạp chí giở lung tung. Bất quá nhìn vẻ mặt hắn rất không thỏa mãn, giống như muốn nói: vì sao sao có mặt ba ba đẹp trai?.
Tất nhiên, chỉ có Khổng Hữu Hằng mới biết. Vân Lộ thực chất nghĩ gì hắn cũng không rõ ràng lắm.
“Hằng, ngươi cho hắn xem những … này? !” Ngô Phương Viên nghiến răng nghiến lợi muốn ăn tươi chồng yêu. Thế nào lại cho trẻ con xem tranh lõa thể? Lẽ nào hắn muốn bị Vãn Vụ bóp chết sao?
Khổng Hữu Hằng nghe vậy cúi đầu, hắn vừa rồi sốt ruột không chú ý a, tùy tiện cầm một quyển…
Vốn tội danh của Khổng Hữu Hằng chỉ đáng đánh năm mươi trượng, thế nhưng Vân Lộ nói một câu khiến hắn càng thêm tội. Vân Lộ chỉ vào mặt nam nhân trần trụi: “Ba ba.”
Khổng Hữu Hằng than.
“Hữu Hằng, nói thật sẽ được khai ân, ngươi nói thẳng đi, ngươi dạy Vân Lộ như thế nào? !” Diệp Vãn Vụ lạnh lùng nghiêm mặt, ánh mặt thực muốn đông chết Khổng Hữu Hăng. Hắn dù sao cũng phải làm cho rõ ràng việc con bị dạy dỗ hư, như vậy mới có thể sửa chữa.
“Trời đất chứng giám a, ta thực sự không có dạy hắn. Không đúng không đúng, ta căn bản sẽ không dạy hắn cái gì, ta chỉ là cho hắn xem linh tinh, thuận lời nói ra…”
Tại thời điểm mấu chốt như vậy, Vân Lộ lại chỉ vào nam nhân lõa thể: “Ba ba.”
Khổng Hữu Hằng nhìn Vân Lộ một chút, bi thảm vạn phần nói: “Con nuôi, ngươi đây là dồn ta vào đường cùng nha.”
Vân Lộ ở trong lòng Vãn Vụ cười khanh khách, tay vỗ vui vẻ, dường như hiểu lời hắn nói.
Ngô Phương Viên nhìn Khổng Hữu Hằng đồng cảm, khoa trương nói: “Lão công, không phải ta không muốn giúp ngươi, đúng là ngày chết của ngươi nha.”
Vân Lộ tiếp tục vui vẻ, Diệp Vãn Vụ ôm Vân Lộ trở về.
Lưu lại hai người cảm giác sâu sắc không ổn. Bọn họ đều biết, Diệp Vãn Vụ này khi giận tính cách rất không tốt. Bình thường là một người hiền lành, nhưng nếu như hắn thật muốn mấy chuyện xấu, người nào cũng không chịu được. Nếu ai chọc hắn, hắn sẽ khiến người đó không biết mà trả thù….
Khổng Hữu Hằng cùng vợ nằm trên giường trong phòng ngủ nhìn nhau, đều đã quên người kia.
Bở vì, Diệp Vãn Vụ bực bội đã để lại vật kỷ niệm cho bọn hắn.
Kỷ niệm này trở thành một việc rất có ý nghĩa, nó khiến Vân Lộ ngủ một giấc thật ngon lành, còn có thể khiến hắn vui vẻ, trái phải trở mình cũng không tè ướt quần. Không sai, bởi vì chính là tã lót. Bất quá hiện tại phía trên còn có sản phẩm của Vân Lộ, NGô Phương Viên cười nói nước tiểu đồng tử đại bổ.
“Nhi tử, muốn học ăn miếng trả miếng!” Diệp Vãn Vụ chỉa chỉa tã lót trên mặt đất, nói xong nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Vân Lộ nghe không hiểu.
Tiểu tử kia hiện tại phi thường thích lên tiếng trả lời, nếu có người gọi hắn, hắn đầu tiên sẽ “ân” một tiếng. Mặc kệ kế tiếp hắn nghe có hiểu hay không, hắn thích trả lời.
Diệp Vãn Vụ đóng cửa lại, chuyện phía sau hắn cũng chẳng thèm quán. →_→ đây là kết cục của việc dám dạy loạn Vân Lộ!
Theo người dân tiểu khu nói, đêm đó một hộ nào đó truyền ra tiếng hô giận dữ của một người nam. Bất quá chỉ có một tiếng, không nghe được tiếng thứ hai.
Qua một ngày đêm, Diệp Vãn Vụ chỉnh lại tâm tình đăng nhập trò chơi. Hắn cố ý chọn lúc Vân Lộ ngủ, có thể Thần Sương có lẽ không đăng nhập. Vốn không có vấn đề gì, nhưng hắn quên một việc, hiện tại là nghỉ lễ, Thần Sương đương nhiên cũng được nghỉ.
Vì vậy hắn vừa lên đã thấy Tiểu Lộ tinh nghịch nói: “Ngươi rốt cục login.”
Diệp vãn vụ sửng sốt, không nghĩ đến Thần Sương cũng online, liền đắc dĩ lắc đầu, sau đó nhẹ nhàng gõ bàn phím: “Lời của ngươi mỗi lần một khác.”
Tiểu Lộ tinh nghịch: “Ngày đó vì sao off?”
Tiểu Lộ cục cưng: “Con ta tắt mất.”
Tiểu Lộ tinh nghịch: “…” Xin hỏi ta có thể đánh hắn không?
Tiểu Lộ cục cưng: “Có thể thấy được hắn không hy vọng ta và ngươi cùng một chỗ.”
Tiểu Lộ tinh nghịch: “Thế nào lại như vậy, hắn không phải kêu Vân Lộ sao? Tính ra cũng là một nửa con ta, hắn phải gọi ta ba ba.”
Tiểu Lộ cục cưng: “…” Ngươi da mặt dày thế sao?
Diệp Vãn Vụ cắn răng, đem xóa hết “Thư tình” mà Tiểu Lộ tinh nghịch gửi đến.
Tiểu Lộ tinh nghịch: “Đừng không nói lời nào a, người không nói lời nào ta sẽ không biết phải chờ đến bao giờ.”
Tiểu Lộ cục cưng: “Ngươi đợi rất lâu?”
Tiểu Lộ tinh nghịch: “Mỗi ngày chờ.”
Tiểu Lộ cục cưng: “Ngươi đừng mù quáng dày vò làm gì, ngươi là thẳng không phải sao? Đừng xung động.”
Tiểu Lộ tinh nghịch: “Tỷ ta nói, ta chỉ giống người bình thường khi mà ta quen biết ngươi.”
Tiểu Lộ cục cưng: “Tỷ ngươi? Ta không biết a.”
Tiểu Lộ tinh nghịch: “Nói đến rất dài, nói đi nói lại thì nàng bảo ta chỉ đối với ngươi là có vẻ giống người bình thường.”
Tiểu Lộ cục cưng: “…” Ngươi bình thường chắc rất dã man nha?
Diệp Vãn Vụ có chút mạc danh kỳ diệu. Hắn không biết nhiểu về Thần Sương, thế nhưng hắn luôn đánh giá qua lời nói. Cảm thấy hắn luôn luôn có chút nghiêm chỉnh, lại có chút càn quấy, lại… tính trẻ con một chút, nhất là thời gian gần đây.
Tiểu Lộ tinh nghịch: “Off?”
Tiểu Lộ cục cưng: “Ta năm nay tuổi, hơn nữa ta có một hài tử chưa đầy tuổi. Còn có, ta không có công việc cố định. Ta tướng mạo rất bình thường. Khi Online, đại đa số đều cảm thấy mặt tốt đẹp của đối phương, nếu như ở ngoài, thành cái dạng gì cũng không ai biết.”
Tiểu Lộ tinh nghịch: “Ta năm nay tuổi, ta biết ngươi có một đứa nhỏ tên Vân Lộ, bởi vì … này là của chúng ta. Không có công việc cố định không sao, bởi vì vấn đề chăm sóc gia đình đối với ta là chuyện nhỏ. Còn có… Hiện thực thành dạng gì không ai biết, đó là bởi vì không có ở chung qua.”
Hạ Thần Sương không hề ngại Vãn Vụ có một đứa con, dù sao hai nam nhân cũng không thể sinh con, nếu như đã có một, này không phải là điều tốt sao? Sau đó thuyết phục nãi nãi hắn càng dễ hơn. Về phần vấn đề sinh hoạt, lại càng không là vấn đề, hắn nghĩ thu nhập hàng năm của hắn cũng hảo hảo cả gia đình sống yên ổn.
Tiểu Lộ cục cưng: “Ngươi sẽ không phải nhị thế tổ đi?” (Tiêu: thực sự không hiểu lắm =.=)
Tiểu Lộ tinh nghịch: “… Ngươi nghĩ như vậy ta sẽ rất thương tâm.” Lẽ nào hắn thoạt nhìn không có năng lực như vậy?
Tiểu Lộ cục cưng: “Ngươi rất kỳ quái.”
Tiểu Lộ tinh nghịch: “Ngươi cũng không bình thường.”
Tiểu Lộ cục cưng: “… Được rồi, vẫn còn một vấn đề quên hỏi. Ngươi là thế nào biết ta là ‘ Vãn Vụ ’?” Hắn hình như không có bại lộ. Hắn chưa nói cho một ai.
Tiểu Lộ tinh nghịch: “Cái này không thể nói cho ngươi, nói đi nói lại chuyện gì muốn biết ta đều có thể biết.”
Tiểu Lộ cục cưng: “? ? Ngươi là GM sao?”
Tiểu Lộ tinh nghịch: “…” Không nói gì, trước hết để hắn đau đầu chút.
Tiểu Lộ cục cưng: “Không phải?”
Tiểu Lộ tinh nghịch: “Khụ, ta là ca của GM.” Hắn không nói dối, hắn là đại ca Lục Ninh Uy. Lục Ninh Uy là chủ quản kỹ thuật, ngày mai cho hắn làm chức GM đi ==
Tiểu Lộ cục cưng: “Nếu như vậy, vậy ngươi có thể biết ta ở đâu. Nếu như ở gần ta sẽ mang Vân Lộ đến gặp ngươi.”
Tiểu Lộ tinh nghịch: “OK, quyết định như vậy.”
Hạ Thần Sương vui vẻ nói không lên lời, ngược lại Vãn Vụ lại có chút hối hận. Hắn làm sao lại rung động như vậy? !
“Quên đi, nếu không ở gần thì tốt, nếu như ở gần, sẽ mượn cớ là được.” Diệp Vãn Vụ nhỏ giọng lẩm bẩm.
Hai người nói chuyện một chút. Diệp Vãn Vụ không có cảm giác gì đặc biệt, chỉ là Hạ Thần Sương hỏi, hắn phải trả lời. Mà hạ thần sương, hắn hỏi những vấn đề tưởng chừng là râu ria nhưng lại rất có hàm ý. Tỷ như hắn hỏi nhiều chính là khí trời, còn có địa điểm du ngoạn, cùng với mỹ thực địa phương. Từ nhưng câu trả lời hắn có thể đưa đến kết luận, hắn thậm chí hàn huyên một hồi đã đoán ra Vãn Vụ ở nơi không xa. Bởi vì khí hậu gần, hơn nữa nhưng nơi du ngoạn đó đều ở trong thành phố.
Hạ Thần Sương trong lòng vụng trộm sung sướng, nghĩ Vãn Vụ thực đơn thuần. Logout sau đó gọi điện cho Lục Ninh Uy.
“Đại ca, vừa định gọi cho ngươi.” Lục Ninh Uy rất nhanh tiếp điện thoại nói.
“Có việc?”
“Ba ba ta nói, khi rảnh cùng ăn cơm.”
“Nga, việc này đương nhiên. Ngày mai ta sắp xếp.”
“Không cần, địa phương trước được rồi. Ngày mai ngươi buổi trưa nếu như không có việc thì đến Thiên Duyệt Tửu là được rồi. Được rồi, ngươi tìm ta có chuyện gì?”
“Còn nhớ Vãn Vụ chứ? Người ngày trước ta nhờ điều tra. Ngươi giúp ta tra một chút tư liệu đăng kí của hắn, xem có thể tra được địa chỉ của hắn không.”
“Ngươi muốn làm gì nha? Hay là người nọ đoạt trang bị của ngươi?” Lẽ nào đại ca muốn mượn việc công báo thù riêng? !
“Đừng linh tinh, sau này ngươi sẽ biết.”
“Được rồi, bất quá phải chờ đến mai, ở bên ngoài không tra được, chỉ có thể tại nội bộ công ty tra.”
“Đi.”
Đêm nay rất nhiều người mất ngủ. Diệp Vãn Vụ bởi vì rung động mà hứa hẹn, Hạ Thần Sương chờ đợi tin tức, Khổng Hữu Hằng và Ngô Phương Viên ngủ không được vì mùi nước tiểu.
Ngày thứ hai, như hẹn trước, cha con Lục Chấn cùng Hạ Thần Sương gặp gỡ tại Thiên Duyệt Tửu.
Bởi vì đều đã quen thuộc, cũng không giống người ngoài. Ba người giống như phụ tử tình thâm. Hàn huyên nửa ngày Lục Ninh Uy mới nhớ ra chuyện, liền nói: “Được rồi, đại ca chuyện tối qua ngươi nhờ ta đã làm xong. Người kia ở tiểu khu XX tòa XX phòng XXXX.”
“Thật sự có thể tra được?” Hắn tối hôm qua vui vẻ cả đêm, sáng nay tài nhớ tới muốn tìm đại chỉ thật không dễ dàng, bởi vì ID có thể tra được, nhưng đại chỉ thì chưa chắc. Đăng kí ID giống nhau sẽ không lưu lại.
“Rất hao tổn tâm sức, nhưng khẳng định không sai.” Lục Ninh Uy phi thường khẳng định.
“Các ngươi nói chuyện bí mật gì?” Lục Chấn đại thúc sáp lại hỏi.
“Nghĩa phụ ngài không biết, ta cùng bằng hữu đánh cược, muốn kiểm tra một chút nên phải nhờ đến Ninh Uy.”
“Nga? Tiền đặt cược là cái gì?” Hắn rất hiếu kì.
“A, thua sẽ mất hàng trăm triệu tiền dầu mỏ .” (chém =.=.)
Lục Chấn sảng khoái cười tuổi trẻ thật khác, chơi phi pháp cũng không nói gì.
Cùng ngày buổi chiều Hạ Thần Sương không có việc gì, sau khi kết thúc hắn liền tìm địa phương kia. Nơi đó rất dễ tìm, thế nhưng hắn có chút hối hận.
Trong lòng hắn có cảm giác bất an, bởi vì trước cửa có hai nam nhân kịch liệt hôn môi.
Tuy rằng hắn không xác định được người nào là Vãn Vụ, thế nhưng hắn nghĩ, trên đời này đồng tính luyến ái cũng không có nhiều đến nỗi hắn tìm nhầm một nhà cũng là đồng tính luyến ai.
Hạ Thần Sương cứng ngắc tại tại chỗ, hắn chết cũng không thể nghĩ đến nơi này Vãn Vụ sống năm ngoái.
Vì vậy đêm nay, hắn mất ngủ TT