Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi đưa Tiêu Miện trở về nhà.
Tôi đã sống trong ngôi biệt thự cao cấp này trong ba năm.
Lúc đó Tiêu Miện luôn bận rộn, có khi cả tháng không gặp được vài lần.
Nhưng để trở thành một người yêu đủ tiêu chuẩn, dù anh ta có báo anh ta về nhà hay không, tôi vẫn luôn chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon và lặng lẽ đợi anh ta.
Có khi từ ngày đến đêm, đồ ăn từ nóng, sang nguội, rồi vứt hết vào sọt rác.
Tôi nhìn chằm chằm vào phòng bếp một lúc, sau đó xoay người tìm quần áo trong phòng ngủ, tôi đã mặc lễ phục lộng lẫy và nặng nề này cả ngày nay rồi, vai tôi như sụp xuống, tôi cần thay đồ.
Nhưng ngay lúc mở tủ ra, tôi nhớ ra rằng vì tôi sắp phải chia tay với Tiêu Miện nên tôi đã nhờ trợ lý gửi tất cả quần áo và vật dụng của tôi đến chỗ ở mới, sớm nhất là vào ngày hôm qua.
Không còn gì cho tôi mặc nữa.
“Vì sao anh giàu có như vậy mà không mua nổi cho em một bộ quần áo?” Tiêu Miện cau mày nhìn tủ quần áo.
Tôi nhanh chóng giải thích: “Không, anh thật ra rất rộng lượng với em, em…”
“Đừng nói nữa, anh hiểu rồi.” Tiêu Miện trong lòng nhìn rõ ràng, “Anh đã biết lý do.”.
“Anh cặn bã, keo kiệt, nhưng em vẫn bao biện cho anh, vì em quá yêu anh và không muốn mất anh, đó là lý do em đã tự làm khổ mình nhiều như vậy.”
Anh vuốt ve mặt tôi, “Khương Khương, em thật ngốc.”
hình tác giả vẽ
“Quên đi, có thể cho em mượn một bộ quần áo được không?”
Tôi thay chiếc áo sơ mi trắng của Tiêu Miện có giá năm con số.
Phần tóc cuộn lại vừa buông lơi.
Có một tiếng động lớn từ trong phòng tắm, sau đó là một tiếng kêu đau đớn.
Tôi lao vào phòng tắm và thấy Tiêu Miện đang ngồi dưới đất, chống nạng ngã sang một bên.
Thấy tôi đi vào, Tiêu Miện nhướng mày nói: “Khương Khương, anh muốn đi vệ sinh, em có thể giúp anh kéo khóa quần xuống được không? Tay anh đau quá!”
Tôi thực sự muốn gọi anh là papa lớn!
Tôi vẫn giúp Tiêu Miện kéo khóa quần, cũng giúp anh ta cầm cậu nhỏ.
Bạn hỏi tôi tại sao anh ta không ngồi xuống?
“Khương Khương, anh ngồi không quen, cậu nhỏ của anh có thể sẽ chết ngạt mất. Sau này chúng ta làm sao có thể làm chuyện ấy được?”
Chết tiệt, đây có phải là điều mà Tiêu Miện tôi biết có thể nói không?
Tiêu Miện mà tôi biết là một người có tính cách lạnh lùng.
Vẻ mặt không hề thay đổi, một tảng băng ngàn năm không thay đổi và một cái ho có thể khiến người ta sợ chết khiếp, anh ta được cấp dưới đặt biệt danh là mặt lạnh.
Chỉ khi quăng tôi lên giường, anh ta mới thay đổi chút biểu hiện.
Còn Tiêu Miện hiện tại …
Vừa có chút dễ thương lại có chút lạnh lùng, y hệt một con chó tâm hồn mỏng manh chỉ được cái to xác.
Vì vậy, tôi lợi dụng sự mất trí nhớ của anh ta và lấy hết can đảm để lấy nắm tóc xù mà anh ta chưa kịp dựng lên.
Ha!
Hóa ra chọc chó lại vui như vậy.
“Khương Khương, giúp anh tắm.”
Không, không vui chút nào.
Đây không phải là lần đầu tiên tôi tắm chung với Tiêu Miện.
Anh ta luôn có kinh nghiệm tuyệt vời trong việc lăn lộn với tôi.
Phòng tắm, giường, sofa, thảm … khắp nơi trong nhà đều có dấu vết tình ái của chúng tôi.
Điều đó nói lên rằng, mặc dù Tiêu Miện không yêu tôi, nhưng anh ấy rất thích (một từ chỉ dẫn) tôi.
Trong nhà tắm.
Tiêu Miện đang ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ, vì bị thương nên tôi lấy khăn ướt lau lưng cho anh ta.
Chấn thương lần này của anh quả là có cái may trong cái rủi.
Chiếc xe bị biến dạng, tự bốc cháy, vậy mà anh ta lại có thể đứng trước mặt tôi, những vết thương ngoài da này chẳng thấm vào đâu so với nó.
Tôi lau lưng cho anh ta và bắt đầu gội đầu.
Anh ta ngồi trước mặt tôi siêu ngoan ngoãn, mí mắt hơi rủ xuống, lông mi dày và cong, môi đỏ son đỏ, không có vẻ nghiêm túc ngày thường mà có phần ngây thơ, dễ thương.
Vì vậy, tôi không thể không làm rối tóc của anh ta một lần nữa, anh ta trở nên như thế này:
Lại như này:
Lại kiểu này: