Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nếu mà như trước đây có cho tôi một trăm lá gan tôi cũng không dám bày trò như này với Tiêu Miện.
Cũng may là bây giờ anh ta mất trí nhớ rồi, nếu không anh ta chắc chắn lột da tôi ngay tại chỗ.
Có lẽ do tôi cười quá sảng khoái.
Nên Tiêu Miện sửng sốt, không biết chuyện gì đang xảy ra, anh ta nhìn tôi với bím tóc trên đầu, không khỏi nói: “Khương Khương, em đang nhìn anh với ánh mắt rất nham hiểm, có phải em đang thèm khát cơ thể anh không?”
“? “
Anh ta lại sờ sờ cái cổ của mình, đỏ mặt nói: “Tuy rằng bị thương có chút không tiện nhưng nếu em muốn, anh cũng không ngại em ở trên đâu.”
“…”
Tôi ném chiếc khăn lên mặt anh ta.
“Muốn cái mẹ nhà anh! Tôi nhịn đủ lắm rồi!”
Đến tối, tôi bắt taxi về nhà mới.
Người hầu trong nhà của Tiêu Miện đông đúc, không đến lượt tôi phải phục vụ.
Chỉ cần bây giờ tôi đừng nói chuyện hợp đồng với anh ta để khỏi chọc tức anh ta, rồi giả vờ ân ái với anh ta bên ngoài, khi bệnh tình của anh ta hồi phục và trí nhớ cũng hồi phục thì không cần đợi tôi nhắc anh ta nữa. Chắc chắn anh ta sẽ chủ động tuyên bố với bên ngoài việc chia tay với tôi.
Xét cho cùng, ánh trăng sáng Trác Tâm của anh ta vừa mới chấm dứt mối quan hệ với Tần Phi Dương.
Tôi nghĩ anh ta chắc chắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
Bồn tắm đầy nước nóng, những cánh hoa hồng mỏng manh trôi theo dòng chảy, tôi nằm xuống và thư giãn.
Nằm một hồi, tôi lại lấy điện thoại ra lướt Weibo.
Nhìn thấy mình áp đảo Hot search, tôi không thể không mỉm cười.
Thực sự, tôi có lỗi.
Có lỗi vì tôi quá đẹp.
Tấm trải giường đơn điệu màu trắng làm nổi bật bộ lễ phục dạ hội thêu hoa văn lộng lẫy của tôi. Vương miện trên đỉnh đầu chói mắt, trên khuôn mặt bạch ngọc còn vương một giọt nước mắt. Đôi mắt như khảm mười dặm rừng đào xuân nước, đôi môi đỏ mọng, quyến rũ.
Tôi tâm đắc với tấm hình này, bình luận dưới hot search của mình: [Chị đẹp quá, muốn cưới, muốn cưới! ]
Tôi lại vào hot search của Tiêu Miện và nhận xét: [Nếu bạn đã không được, thì đừng làm ảnh hưởng đến hạnh phúc của cô ấy nữa. Mỗi người đều có cuộc sống riêng. Xin tự trọng một chút! ]
Sau khi mắng Tiêu Miện, tôi cất điện thoại đi.
Trước đây, khi Tiêu Miện làm tôi tức giận, tôi sẽ thầm mắng anh ta bằng cách bình luận, mỗi lần mắng xong lại cảm thấy dễ chịu hơn.
“Ding Dong.”
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.
Tôi mở cửa sau khi mặc quần áo.
“Tại sao anh lại tới đây?”
Đèn cảm biến ở hành lang sáng lên.
Tiêu Miên chống gậy, nhìn tôi với vẻ mặt lạnh lùng, không giống như người bị mất trí nhớ, giọng nói cực kỳ trầm thấp, “Khương Khương, tại sao em lại giấu anh mua một ngôi nhà khác?”
Tôi đã rất ngạc nhiên trước khí chất mạnh mẽ của anh ta.
Giọng điệu chất vấn này như thể tôi đã làm điều gì đó có lỗi với anh ta vậy.
Nhưng nhớ tới anh ta đã bị mất trí nhớ, tôi thở phào nhẹ nhõm: “Có nhà riêng thì có gì lạ? Đã muộn như vậy, em đương nhiên phải về nhà riêng rồi.”
Tiêu Miện cau mày, “Thật kỳ quái! Em là bạn gái của anh, tại sao không sống cùng anh?”
“À … trước đây mình đã sống cùng nhau, nhưng …”
“Anh đuổi em đi?”
“không.”
“Vậy là do có người phụ nữ khác trong nhà của anh?”
“không.”
“Anh không cho em ở cùng?”
“Cũng không phải.”
“Nếu không phải, vậy thì mau theo anh về nhà nào.” Anh ta tiến đến nắm tay tôi.
“Chờ một chút, Tiêu Miện.” Tôi vội vàng nắm lấy khung cửa.
Người đàn ông này dã bị thương trong vụ tai nạn xe hơi sáng nay, tại sao tay của anh ta lại mạnh mẽ như vậy?
“Tiêu Miện?” Anh dừng lại, lông mày cau lại: “Lúc trước ở bệnh viện, em gọi anh là A Miện, bây giờ lại gọi anh là Tiêu Miện?
“Em……”
“Em không yêu anh nữa?”
Tôi nhớ ra những gì bác sĩ đã dặn dò, nên nhanh chóng bác bỏ điều đó.
“Vậy tại sao em lại bỏ anh ở nhà một mình?”
“Em không bỏ anh ở đó một mình. Anh có quản gia, đầu bếp, dì giúp việc, người làm vườn, nhân viên bảo vệ … Sao anh lại có một mình được?”
“Khác nhau!”
Anh ta đến gần tôi với vẻ mặt đau khổ, “Ngay khi anh nhắm mắt lại, đầu óc anh chỉ toàn hiện trường vụ tai nạn xe hơi lúc trước, lửa, máu … Khương Khương, anh sợ.”
Tôi mở miệng đề nghị, “Nếu không thì….anh cố mạnh mẽ lên một chút?”
“Khương Khương.” Anh ta tiến lên một bước, hơi thở phả vào lông mi của tôi, “Anh cần em.”
“Em không phải thần dược, em không thể chữa khỏi bệnh cho anh.”
“Em không phải là thuốc, nhưng em có thể … ngủ với anh!”
???
Tiêu Miện đặc biệt không coi mình là người ngoài, ngồi lên giường của tôi, ngồi một hồi liền cởi áo khoác, nằm xuống, “Khương Khương, giường của em lạnh quá, anh sưởi ấm cho em trước.”
Tôi:”……”
Tiêu Miện: “Khương Khương, em còn chưa ngủ sao? Thức khuya không tốt cho con gái đâu.”
Tôi:”……”
Tiêu Miện: “Khương Khương, anh làm ấm trên giường rồi. Hiện tại vừa vặn cho em vào.”
Tôi:”……”
Tiêu Miện: “Khương Khương, anh lại đau đầu.”
“Lại đau? Làm sao vậy?”
Nghe Tiêu Miện nói anh ta đau đầu, tôi vội vàng lên giường kiểm tra.
Không lâu sau khi anh ta bị tai nạn xe cộ, bác sĩ nói muốn nghỉ ngơi, nhưng nửa đêm lại mò tới chỗ tôi, tôi sợ anh ta sẽ cảm thấy khó chịu.
“Hình như anh nhớ ra điều gì đó.” Anh ta đột nhiên ngồi dậy, duỗi tay ôm eo tôi, nhìn tôi không chớp mắt.
“Thật không?” Tôi ngạc nhiên.
Đây có phải là dấu hiệu của việc phục hồi trí nhớ?
“Anh nhớ ra được gì rồi?”
Tiêu Miện cố gắng nghĩ lại, “Có vẻ như anh đang ở trong một căn phòng … trên một chiếc ghế sofa màu xanh lam. Em ngồi trên đùi anh, sau đó vòng tay qua cổ anh … rồi hôn anh.”
Tôi đỏ mặt.
Làm thế nào anh ta lại nhớ cảnh này.
Nhưng để anh ta nhanh chóng khôi phục trí nhớ, tôi vẫn kiên nhẫn dụ dỗ: “Còn gì nữa không? Còn gì nữa không?”
Tiêu Miện cau mày lắc đầu, “Không còn gì nữa.”
Tôi ngồi trên giường như một quả bóng xì hơi.
Nghĩ lại thấy tủi thân.
Thấy tôi không vui, Tiêu Miện lại lên tiếng: “Khương Khương, bác sĩ nói, tái hiện hiện trường có thể kích thích não bộ lấy lại ký ức đã mất, tại sao chúng ta không thử?”
“?”
“Làm thế nào để thử?”
Anh ta đến gần tôi với giọng nói hoang mang, “Ví dụ như, nếu em hôn anh, có lẽ anh sẽ nhớ điều gì tiếp theo!”
“Cái này……”
Tiêu Miện chớp chớp mắt, vẻ mặt thuần khiết vô hại, “Anh cũng muốn nhanh chóng khôi phục trí nhớ, chúng ta phải nghe lời bác sĩ đúng không?”
Tôi do dự một lúc, luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Tiêu Miện cúi người gần hơn, dùng chóp mũi xoa xoa lông mi của tôi, “Em muốn anh sớm nhớ ra đúng không?”
Tôi gật đầu.
Đương nhiên!
Anh ta không khôi phục thì tôi phải làm sao khi hết hạn hợp đồng?
“Đúng vậy, Khương Khương, thả lỏng nào.” Môi Tiêu Miện hơi di chuyển xuống dưới, nhẹ nhàng xoa chóp mũi của tôi, sau đó hôn lên môi tôi.
Đầu tiên tôi nếm nó, chu môi khắp nơi, rồi không hiểu sao lưỡi anh ta lại thọc vào.
“Tiêu Miện!” Tôi đẩy anh ta ra, gần như không thở nổi, “Anh có nhớ gì không?
Đôi mắt anh thâm quầng, hơi thở gấp gáp nóng bỏng, đưa tay chạm vào khóe môi tôi, “Ừm, anh nhớ rồi.”
“Là gì?”
“Khương Khương bé bỏng của anh, miệng của em thật ngọt.”
“Còn gì nữa không?” Tôi nhìn anh ta đầy mong đợi.
“Không … có lẽ hôn sai cách rồi.”
“Gì?”
“Khương Khương, em mở miệng to một chút.”
???
Tiêu Miện ngủ rồi.
Sau khi hôn tôi hơn nửa tiếng, anh ta đã mệt.
Đồ vô lại, tôi rất muốn đánh chết anh ta!
Sau khi hợp tác với anh ta lâu như vậy mà không có gì, tôi thậm chí còn không nghĩ việc đi ngủ.
Fuck!
Tôi đứng dậy đi ra ban công hút thuốc, trong đêm gió thổi, một góc bộ đồ ngủ bằng lụa đỏ của tôi bị thổi bay, không khí nồng nặc mùi thuốc lá và hương hoa.
Nhắc mới nhớ, tôi đã gần ba năm không hút thuốc, ba năm không mặc đồ đỏ.
Chỉ vì Tiêu Miện thích những cô gái trong sáng và sạch sẽ.
Tôi dựa theo ngoại hình của Trác Tâm, mặc váy bông trắng, bỏ thuốc lá, tập tành nấu ăn.
Nhưng bản sao thì mãi là bản sao, dù tôi có cố gắng cư xử như thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng không thể giống người khác được.
Cũng may, ba năm dài đằng đẵng cũng đã trôi qua, ba ngày trước khi kết thúc hợp đồng, tôi đã vứt bỏ hết những chiếc váy trắng chưa từng mặc, uốn tóc xoăn và mua những bộ quần áo phù hợp với mình.
Một cô gái được mệnh danh là “tiên nữ” trong giới giải trí, chỉ có màu sắc lộng lẫy nhất mới xứng với khuôn mặt của tôi.
Tôi từ từ phun ra khói, điện thoại sáng lên.
“Khương Khương, em ngủ chưa?”
Người có tên Giang Thu Hòa đã gửi cho tôi một tin nhắn WeChat.
Tôi: “Còn chưa, sao tiền bối chưa ngủ?”
Giang Thu Hòa: “Anh vừa đọc được tin Tiêu Miện bị tai nạn xe hơi, anh có chút lo lắng cho em.”
Tôi: “Không sao đâu, Tiêu Miện đã được xuất viện, em vẫn ổn.”
Giang Thu Hòa: “Tốt rồi, đúng rồi, nhà dọn dẹp thế nào rồi, đã quen chưa? “
Tôi: “Đã dọn dẹp sạch sẽ, nhà rất tuyệt, cám ơn tiền bối đã bán lại cho em với giá siêu rẻ.”
Giang Thu Hòa nở một nụ cười.
“Ngày mai anh đi công tác về, vừa lúc đi ngang qua đó, có muốn gặp nhau không?”
“Được”
Trước khi tôi gõ xong, tay cầm điện thoại đột nhiên trống rỗng, ngay khi tôi quay đầu lại, tôi thấy Tiêu Miện đang đứng phía sau tôi.
Ánh đèn điện thoại chiếu vào gương mặt anh ta, đôi mắt đen láy như màn đêm ngoài cửa sổ.
“Giang, Thu, Hòa.” Anh ta thốt ra từng chữ từng chữ tên của tiền bối, sau đó đưa mắt nhìn về phía tôi, mỉm cười nói: “Ai vậy?
“Là đàn anh lớp trên khi còn đi học.”
Tôi kiễng chân, vươn tay nhận lại điện thoại, “Sao anh không ngủ nữa?”
“Anh không thể ngủ ngon nếu không có em.”
Ánh mắt của Tiêu Miện dừng trên điện thoại của tôi một lúc, sau đó nhìn về phía đầu thuốc của tôi, có vẻ hơi kinh ngạc, “Khương Khương, em hút thuốc?”
“Thỉnh thoảng.” Điếu thuốc của tôi đã cháy một nửa, tôi vội vàng dập tắt, “A, xin lỗi, bây giờ anh không nên ngửi mùi này!
Tôi sợ ám mùi.
Nên đã cố tình chọn ra ban công để hút.
Tiêu Miện lắc đầu, “Không sao.”
Một cơn gió mạnh ập đến, những tấm rèm vải ở hai bên cửa sổ kính được kéo lại.
“Vào phòng đi, ở đây gió lớn lắm.”
Tiêu Miện “ừm” một tiếng rồi ngoan ngoãn đi theo tôi, nhưng mới đi được hai bước, một cánh tay đột nhiên ôm lấy eo tôi, khi tôi kịp phản ứng lại thì tôi đã dựa vào tường rồi.
Tiêu Miện véo cằm tôi, áp đôi môi ấm áp của anh ta.
“Tiêu Miện! Anh làm gì vậy?” Tôi đẩy anh ta ra.
Tôi đã không đạt được kết quả nào sau lần hôn lúc nãy, môi anh ta có bị sao không nhỉ?
Tiêu Miện liếm khóe môi, trầm thấp cười nói: “Xin lỗi, anh cũng nghiện thuốc lá rồi!”
“Em vừa hút xong, hôn một cái cho bớt thèm.”
Đêm đó.
Tiêu Miện, người không thể ngủ một mình vì di chứng đau đớn của vụ tai nạn xe hơi, đã ngủ trên giường của Nghê Khương Khương.Tôi:”???”
Tôi: “Tiêu Miện, anh để tay ở đâu vậy?”
Tiêu Miện: “A, xin lỗi, anh trượt tay.”
Tôi:”……”