Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi đã đánh Tiêu Miện.
Nhưng tôi biết anh ấy nhường tôi.
Xét về sự chênh lệch của hai chúng tôi, nếu anh ấy thực sự không muốn, anh ấy sẽ không cho tôi chạm vào một ngón tay.
“Em hết hơi à?”
Tôi khịt mũi lạnh lùng.
Tiêu Miện đến gần, cúi xuống nhìn tôi “Khương Khương, vì sao em lại không cần anh nữa?”
“Anh không thích em, Tiêu Miện.” Tôi thở dài.
“Ai nói anh không thích em?” Vẻ mặt của Tiêu Miện trở nên nghiêm túc “Anh thích em nhất!
“Anh vừa mới mất trí nhớ, không nhớ rõ quá khứ, người anh thích là Trác Tâm, không phải em!”
Tiêu Miện lộ ra vẻ bối rối “Ai nói với em là anh thích cô ta?”
“Anh bị mất trí nhớ, nói cho anh biết cũng chẳng ích gì.” Tôi quay người ra ban công hút thuốc, Tiêu Miện cũng theo sau.
Nhìn trời vẫn mưa to, tôi chậm rãi thở ra một ngụm khói “Em biết hút thuốc, biết uống rượu, em không yếu đuối, em không hiền lành, em còn có thể một tay vác cây, một tay giết rắn. “
Tiêu Miện cau mày “Cho nên?”
“Không phải gu anh.” Tôi hít một hơi “Anh thích những bông hoa trắng nhỏ nhẹ nhàng, em không phải.”
“Ai nói với em anh thích kiểu này?” Tiêu Miện càng khó hiểu.
“Ngày nào đó anh sẽ biết khi nhớ lại.” Tôi dừng lại nói, “Tiêu Miện, đừng tìm em nữa, hãy trở về thế giới của anh đi. Đi đi, em mệt rồi. “
Chứng hay quên không phải là một căn bệnh nan y, một ngày nào đó, anh ấy sẽ nhớ lại tất cả.
Rồi tất cả những yêu thương, vướng mắc và miễn cưỡng bây giờ sẽ vụt tắt.
Nhưng tôi vẫn muốn giữ một chút lịch sự cuối cùng.
“Em không phải anh, tại sao em lại đưa ra quyết định cho anh?” Tiêu Miện kéo vai tôi, buộc tôi đối mặt với anh ấy, “Em cứ đổ cho anh, còn em thì sao? Nghê Khương Khương, hãy nhìn vào mắt anh và nói cho anh biết, em có thích anh hay không? “
Tàn thuốc nóng đến mức suýt bỏng đầu ngón tay, tôi dẩu môi “Em không thích, em chỉ làm vì tiền.”
Ở nhà tiền bối chơi với chó.
Vẫn là Giang Mễ Điều tốt nhất, đàn ông đều không bằng chó!
Giang Thu Hòa: “Cũng không thể quơ đũa cả nắm như vậy”“Xin lỗi, Khương Khương, không ngờ lại gây cho em phiền phức lớn như vậy.”
“Đàn anh, anh không cần cảm thấy có lỗi, Giang Mễ Điều bị bệnh, em nhất định phải tới.” Tôi sờ sờ đầu Giang Mễ Điều.
“Hơn nữa, chính em mới là người cần nói lời xin lỗi, anh không phải là người trong giới lại bị đưa lên mạng nói tùm lum. Đừng lo, em sẽ liên hệ với giới truyền thông sớm nhất có thể để xóa thông tin của anh, em sẽ không cho người khác biết anh là ai. “
Giang Thu Hòa cân nhắc một hồi “Thật ra, anh không ngại người khác viết anh và em ở cùng nhau, anh thật sự… có chút vui.”
Thấy tôi hơi ngạc nhiên, anh lại cụp mi xuống” Thỉnh thoảng trong đầu anh lại hiện lên vài ý nghĩ đen tối.”
“Khương Khương…nếu em đã quyết định chia tay với Tiêu Miện, người đứng bên cạnh em có thể là anh không?”
Anh nhìn tôi, đôi mắt trong veo như giọt nước, chân thành đến mức không thể chối từ.
Tôi sững sờ, lại cúi đầu xuống “Thực xin lỗi đàn anh, em không…”
“Em không cần phải trả lời anh nhanh như vậy.” Giang Thu Hòa quay mặt đi, chọc ngoáy lỗ tai Giang Mễ Điều “Dù sao thì…anh cũng đã đợi nhiều năm như vậy rồi. “