Nguyệt Dạ Long nhìn cục thịt đang xèo xèo kháng nghị trong tay, mắt ẩn chứa sát khí nồng đậm. Hắn không chút lưu tình kéo kéo cái đuôi mập của nó:
_ Lan Lan, nàng nuôi heo biến dạng từ lúc nào a?
_ Heo con mắt nhà ngươi, nó là loài Phượng Hoàng điêu nổi tiếng đó. Phượng Họa Lan lập tức cách ra xa hắn, nhìn tiểu bạch cầu bằng ánh mắt cảm tạ thật lòng
Nguyệt Dạ Long bộ dáng hung hãn nhe răng, nhìn thẳng vào đôi mắt lưu ly của cục thịt đe dọa:
_ Ngươi thành thật yên lặng cho bổn vương. Ngươi cử động một cái, bổn vương sẽ nướng ngươi cho Lan Lan ăn!!!
Tiểu bạch cầu bị dáng vẻ hung ác của hắn dọa sợ, mắt lưu ly long lanh đáng thương ẩn ẩn chút nước, hơi quay đầu sang chủ nhân của nó, phát ra thanh âm “xèo xèo” nhỏ như muỗi kêu: mỹ nhân a, ta bị tên đáng sợ này bắt nạt
Nguyệt Dạ Long quan sát nó từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, cuối cùng phun ra một chữ:
_ Xấu quá đi
Tim của tiểu bạch cầu nứt vụn....
Phượng Họa Lan đỡ trán. Phượng Hoàng điêu là loài rất có linh tính, trong người mang kịch độc, móng vướt sắc bén có thể xuyên thủng từng lớp đá cứng nhất. Độc tính của nó trong thời gian ba phút, lục phủ ngũ tạng bị ăn mòn, xuất huyết não, làm đồng tử co mất, thuốc giải có hơi...tởm, đó chính là dùng nước....cái loại nước nó thải ra á uống vào tức khắc sẽ khỏi. Đồng thời giữa các linh vật, Phượng Hoàng điêu đứng đầu về vẻ đẹp đáng yêu, bọn chúng cũng rất tự hào vẻ đẹp của mình, lại bị tên yêu nghiệt một câu” xấu quá đi “ đánh tan.
Nguyệt Dạ Long búng tay, cửa sổ Ngự Thư phòng tự mở, đồng thời thứ gì tròn tròn mập mập màu trắng cũng bay ra ngoài.
Nguyệt Dạ Long gom đống giấy lại thành một chồng, vô lại như xưa:
_ Lan Lan, Lan Lan đang tìm hiểu về vi phu sao? Không cần đâu, Lan Lan có gì muốn biết cứ trực tiếp hỏi vi phu, vi phu sẽ không dấu giếm.
Phượng Họa Lan đau đầu đẩy hắn ra xa:
_ Người ngươi toàn mùi máu cả thôi, từ đâu đến?
_ A, vi phu mới san bằng Vinh quốc. Lan Lan đừng quá lo lắng, vi phu hoàn toàn khỏe mạnh, không hề bị thương....
_Ngừng- Nàng bất mãn nghiến răng - Mau về dịch quán nghỉ ngơi đi
Đáy mắt Nguyệt Dạ Long lóe lên tia sáng, hắn nhếch khóe môi ngoan ngoãn đáp:
_ Lan Lan đúng là lo lắng cho vi phu nhất, vi phu rất tốt, nghe lời nàng.
Phượng Họa Lan thở phào nhẹ nhõm nhìn bóng lưng cao lớn rời đi. Tiểu bạch cầu chỉ chờ có thế, vọt vào phòng leo lên vai Phượng Họa Lan, biểu tình phẫn nộ khiêu khích.
_ Lan Lan, nàng nuôi heo biến dạng từ lúc nào a?
_ Heo con mắt nhà ngươi, nó là loài Phượng Hoàng điêu nổi tiếng đó. Phượng Họa Lan lập tức cách ra xa hắn, nhìn tiểu bạch cầu bằng ánh mắt cảm tạ thật lòng
Nguyệt Dạ Long bộ dáng hung hãn nhe răng, nhìn thẳng vào đôi mắt lưu ly của cục thịt đe dọa:
_ Ngươi thành thật yên lặng cho bổn vương. Ngươi cử động một cái, bổn vương sẽ nướng ngươi cho Lan Lan ăn!!!
Tiểu bạch cầu bị dáng vẻ hung ác của hắn dọa sợ, mắt lưu ly long lanh đáng thương ẩn ẩn chút nước, hơi quay đầu sang chủ nhân của nó, phát ra thanh âm “xèo xèo” nhỏ như muỗi kêu: mỹ nhân a, ta bị tên đáng sợ này bắt nạt
Nguyệt Dạ Long quan sát nó từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, cuối cùng phun ra một chữ:
_ Xấu quá đi
Tim của tiểu bạch cầu nứt vụn....
Phượng Họa Lan đỡ trán. Phượng Hoàng điêu là loài rất có linh tính, trong người mang kịch độc, móng vướt sắc bén có thể xuyên thủng từng lớp đá cứng nhất. Độc tính của nó trong thời gian ba phút, lục phủ ngũ tạng bị ăn mòn, xuất huyết não, làm đồng tử co mất, thuốc giải có hơi...tởm, đó chính là dùng nước....cái loại nước nó thải ra á uống vào tức khắc sẽ khỏi. Đồng thời giữa các linh vật, Phượng Hoàng điêu đứng đầu về vẻ đẹp đáng yêu, bọn chúng cũng rất tự hào vẻ đẹp của mình, lại bị tên yêu nghiệt một câu” xấu quá đi “ đánh tan.
Nguyệt Dạ Long búng tay, cửa sổ Ngự Thư phòng tự mở, đồng thời thứ gì tròn tròn mập mập màu trắng cũng bay ra ngoài.
Nguyệt Dạ Long gom đống giấy lại thành một chồng, vô lại như xưa:
_ Lan Lan, Lan Lan đang tìm hiểu về vi phu sao? Không cần đâu, Lan Lan có gì muốn biết cứ trực tiếp hỏi vi phu, vi phu sẽ không dấu giếm.
Phượng Họa Lan đau đầu đẩy hắn ra xa:
_ Người ngươi toàn mùi máu cả thôi, từ đâu đến?
_ A, vi phu mới san bằng Vinh quốc. Lan Lan đừng quá lo lắng, vi phu hoàn toàn khỏe mạnh, không hề bị thương....
_Ngừng- Nàng bất mãn nghiến răng - Mau về dịch quán nghỉ ngơi đi
Đáy mắt Nguyệt Dạ Long lóe lên tia sáng, hắn nhếch khóe môi ngoan ngoãn đáp:
_ Lan Lan đúng là lo lắng cho vi phu nhất, vi phu rất tốt, nghe lời nàng.
Phượng Họa Lan thở phào nhẹ nhõm nhìn bóng lưng cao lớn rời đi. Tiểu bạch cầu chỉ chờ có thế, vọt vào phòng leo lên vai Phượng Họa Lan, biểu tình phẫn nộ khiêu khích.