Nguyệt Dạ Long cực kì hồi hộp, phải, ít khi có chuyện gì có thể khiến hắn hồi hộp như lúc này!!!!
Hắn đang tưởng tượng thời khắc huy hoàng, Lan Lan giải quyết mọi việc ổn thỏa, sau đó sẽ có thời gian cùng hắn bồi dưỡng tình cảm≧﹏≦
Sẽ là như vậy, nếu như không nhận được cấp báo khẩn....
Mẹ nó, con bà nó, lão đại nương thế nào lại sang đây đón dâu a!!!
Nguyệt Dạ Long vội vã rời đi, vận khinh công tuyệt đỉnh của hắn mà chạy đến gần biên giới.
Bãi cỏ xanh rì, hoa chớm nở đung đưa trong gió....
Một hàng dài cỗ xe ngựa với binh lính bảo vệ kín không một khe hở ngừng lại nghỉ dọc đường.
Nữ tử không hề có phép tắc nằm ườn trên cỏ, vươn tay duỗi người, ngáp một cái dài, lười biếng nhắm mắt lại.
Nàng vừa khép mắt, một trận kình phong ập đến, tiếng gầm tức giận quen thuộc vang lên:
_ Lão đại nương, ai cho tỷ đến đây?
Nữ nhân hơi nhích thân mình, vươn tay lên ngoáy mũi, cất giọng:
_ Tiểu tử, bổn cung đích thân đi cầu thân cho ngươi, mệt mỏi đường xá xa xôi, cực khổ trăm bề. Không cảm ơn thì thôi còn trách vấn bổn cung? Ngươi làm bổn cung thật thất vọng. Mà bổn cung thất vọng đi đôi với phụng thể ngàn vàng bất an, ngươi có bù nổi không? À còn nữa....
_ Mau dừng lại, lão đại nương!!!
Nguyệt Dạ Long rất thuần thục nhét một chiếc vớ đen vào miệng nữ nhân. Rất thành công làm nữ nhân im miệng.
Nàng ấy tức giận mở mắt, phun chiếc vớ ra, hai mắt long lên đầy tức giận:
_ Nguyệt Dạ Long, ta- liều-mạng-với- ngươi!!!!
Tiếng thét của nữ nhân kia rất lớn, cung nhân ở trên xe ngựa phía xa vội chạy đến:
_ Công chúa, công chúa, đã xảy ra chuyện gì?
Cung nhân nhìn thấy người đến là Nguyệt Dạ Long, vội quỳ xuống:
_ Tham kiến Lan Lăng vương!
Nguyệt Dạ Long phất tay, cực kì thuần thục chế trụ nữ nhân. Ậy, đó chính là kiềm hai tay nàng ấy, ấn đầu nàng xuống đất, hai chân đã bị hắn nâng gối dễ dàng giữ lại( giống kiểu công an bắt cướp á)
_Lão đại nương, mau trở về!
_ Aaaaaaa, xú tiểu tử khoan, nghe bổn cung nói....ay da, đau!
Nguyệt Ức Loan la oai oái, ánh mắt nhỏ lệ điền đạm đáng yêu cầu xin.
Đổi lại là Nguyệt Dạ Long thô bạo đè mạnh thêm nữa....
_ Lão đại nương, tỷ không làm tốt được việc gì cả, rốt cuộc tỷ bị ngốc hay thế nào mà sang cầu thân cho đệ? Tỷ định gây ra chuyện gì nữa?
_ Oa, xú tiểu tử bình tĩnh. Là mẫu hậu và phụ hoàng ra lệnh a. Tỷ vì nghĩ cho tương lai của đệ mà chạy sang đây, không quản đường xa nha, sao còn ra tay mạnh như vậy? Nguyệt Dạ Long nhíu mày, thả đại tỷ hắn ra.
Nguyệt Ức Loan là tỷ tỷ ruột thịt cùng phụ mẫu với hắn, cũng là nhi tử đầu tiên của phụ hoàng. Cái vị đại tỷ này võ công không tệ, thích ngao du khám phá, gây rối khắp nơi, lại có tật thích ghép đôi mai mối bậy bạ. Mà lão đại nương vận cứt chó thối, mai mối cho ai cũng xui xẻo không thể nói, ghép đôi từ hai người thích nhau thật thành kẻ thù,....aizzzz bảo lão đại nương sang cầu thân, không phải phụ hoàng có ý gì đấy chứ, đang trù hắn khỏi rước nương tử về đấy sao?
Nguyệt Ức Loan thừa hưởng phần lớn nhan sắc từ Chu hoàng hậu, là một mỹ nhân chính hiệu. Vận y phục trăm hoa đua nở ngây thơ như nữ hài tử, dung mạo hiền từ tựa phù dung, đôi mắt to tròn long lanh đáng yêu, trang sức trên đầu chỉ có mỗi bộ diêu bướm đính ngọc đơn giản tinh xảo, nhìn thế nào cũng giống một tiểu cô nương chưa hiểu sự đời.
Ý nghĩ đó là sai lầm rồi, mau thu hết lại đi...
Đại công chúa Nguyệt Thần quốc cực giỏi về ngoại giao, thông minh nhanh trí, trong kinh doanh tuyệt không chịu thiệt một đồng. Nổi tiếng riêng về lĩnh vực gốm bậc nhất Thần Minh đại lục. Mấy lão thương nhân già nua thấy Đại công chúa hiền lành dễ gần, muốn chèn ép, kết quả bị âm mưu cáo già lật ngược, còn bị chèn ép lại thê thảm không tưởng.
Nguyệt Dạ Long hắn võ công cao hơn, có thể chế ngự được vị đại tỷ rắc rối này. Ở ngoài mặt tỷ ấy nào là cam đoan, phục tùng, hứa hẹn,...ai biết ở sau lưng âm thầm thiết kế thứ gì gài bẫy hắn, ví dụ điển hình chính là cái danh hiệu đệ nhất mỹ nam chó chết kia, toàn bộ là phước đức đại tỷ ban tặng.
Nguyệt Ức Loan phủi vết bẩn trên y phục, thấy hắn trầm ngâm xoay lưng, nhất thời động lòng thương cảm:
_ Aizzz, xú tiểu tử, sao vậy? Có phải mỹ nhân từ chối đệ không?
Nguyệt Dạ Long cứng đờ vài giây, vẫn hơi xoay đầu khẽ gật.
Nguyệt Ức Loan không có tiết chế há há lên cười.
Sắc mặt Nguyệt Dạ Long đen lại, tức khắc không khí xung quanh lạnh đi đột ngột.
Nguyệt Ức Loan ý thức được đệ đệ đang giận dữ liền im miệng, bày ra bộ dáng thương cảm thở dài:
_ Tỷ có cách khiến đệ ôm được mỹ nhân về, không biết là....
_ Đừng dong dài nữa, nói mau đi! Nguyệt Dạ Long gầm lên.
Vị đại tỷ cáo già này bày kế thật sự không thể ngờ được đâu. Tỷ ấy còn thích bày nhất chính là liên hoàn kế nữa, hắn tin kế sách đại tỷ nói ra sẽ thành công.
Nguyệt Ức Loan đắc ý cười, nhỏ giọng lầm bầm.
Hắn đang tưởng tượng thời khắc huy hoàng, Lan Lan giải quyết mọi việc ổn thỏa, sau đó sẽ có thời gian cùng hắn bồi dưỡng tình cảm≧﹏≦
Sẽ là như vậy, nếu như không nhận được cấp báo khẩn....
Mẹ nó, con bà nó, lão đại nương thế nào lại sang đây đón dâu a!!!
Nguyệt Dạ Long vội vã rời đi, vận khinh công tuyệt đỉnh của hắn mà chạy đến gần biên giới.
Bãi cỏ xanh rì, hoa chớm nở đung đưa trong gió....
Một hàng dài cỗ xe ngựa với binh lính bảo vệ kín không một khe hở ngừng lại nghỉ dọc đường.
Nữ tử không hề có phép tắc nằm ườn trên cỏ, vươn tay duỗi người, ngáp một cái dài, lười biếng nhắm mắt lại.
Nàng vừa khép mắt, một trận kình phong ập đến, tiếng gầm tức giận quen thuộc vang lên:
_ Lão đại nương, ai cho tỷ đến đây?
Nữ nhân hơi nhích thân mình, vươn tay lên ngoáy mũi, cất giọng:
_ Tiểu tử, bổn cung đích thân đi cầu thân cho ngươi, mệt mỏi đường xá xa xôi, cực khổ trăm bề. Không cảm ơn thì thôi còn trách vấn bổn cung? Ngươi làm bổn cung thật thất vọng. Mà bổn cung thất vọng đi đôi với phụng thể ngàn vàng bất an, ngươi có bù nổi không? À còn nữa....
_ Mau dừng lại, lão đại nương!!!
Nguyệt Dạ Long rất thuần thục nhét một chiếc vớ đen vào miệng nữ nhân. Rất thành công làm nữ nhân im miệng.
Nàng ấy tức giận mở mắt, phun chiếc vớ ra, hai mắt long lên đầy tức giận:
_ Nguyệt Dạ Long, ta- liều-mạng-với- ngươi!!!!
Tiếng thét của nữ nhân kia rất lớn, cung nhân ở trên xe ngựa phía xa vội chạy đến:
_ Công chúa, công chúa, đã xảy ra chuyện gì?
Cung nhân nhìn thấy người đến là Nguyệt Dạ Long, vội quỳ xuống:
_ Tham kiến Lan Lăng vương!
Nguyệt Dạ Long phất tay, cực kì thuần thục chế trụ nữ nhân. Ậy, đó chính là kiềm hai tay nàng ấy, ấn đầu nàng xuống đất, hai chân đã bị hắn nâng gối dễ dàng giữ lại( giống kiểu công an bắt cướp á)
_Lão đại nương, mau trở về!
_ Aaaaaaa, xú tiểu tử khoan, nghe bổn cung nói....ay da, đau!
Nguyệt Ức Loan la oai oái, ánh mắt nhỏ lệ điền đạm đáng yêu cầu xin.
Đổi lại là Nguyệt Dạ Long thô bạo đè mạnh thêm nữa....
_ Lão đại nương, tỷ không làm tốt được việc gì cả, rốt cuộc tỷ bị ngốc hay thế nào mà sang cầu thân cho đệ? Tỷ định gây ra chuyện gì nữa?
_ Oa, xú tiểu tử bình tĩnh. Là mẫu hậu và phụ hoàng ra lệnh a. Tỷ vì nghĩ cho tương lai của đệ mà chạy sang đây, không quản đường xa nha, sao còn ra tay mạnh như vậy? Nguyệt Dạ Long nhíu mày, thả đại tỷ hắn ra.
Nguyệt Ức Loan là tỷ tỷ ruột thịt cùng phụ mẫu với hắn, cũng là nhi tử đầu tiên của phụ hoàng. Cái vị đại tỷ này võ công không tệ, thích ngao du khám phá, gây rối khắp nơi, lại có tật thích ghép đôi mai mối bậy bạ. Mà lão đại nương vận cứt chó thối, mai mối cho ai cũng xui xẻo không thể nói, ghép đôi từ hai người thích nhau thật thành kẻ thù,....aizzzz bảo lão đại nương sang cầu thân, không phải phụ hoàng có ý gì đấy chứ, đang trù hắn khỏi rước nương tử về đấy sao?
Nguyệt Ức Loan thừa hưởng phần lớn nhan sắc từ Chu hoàng hậu, là một mỹ nhân chính hiệu. Vận y phục trăm hoa đua nở ngây thơ như nữ hài tử, dung mạo hiền từ tựa phù dung, đôi mắt to tròn long lanh đáng yêu, trang sức trên đầu chỉ có mỗi bộ diêu bướm đính ngọc đơn giản tinh xảo, nhìn thế nào cũng giống một tiểu cô nương chưa hiểu sự đời.
Ý nghĩ đó là sai lầm rồi, mau thu hết lại đi...
Đại công chúa Nguyệt Thần quốc cực giỏi về ngoại giao, thông minh nhanh trí, trong kinh doanh tuyệt không chịu thiệt một đồng. Nổi tiếng riêng về lĩnh vực gốm bậc nhất Thần Minh đại lục. Mấy lão thương nhân già nua thấy Đại công chúa hiền lành dễ gần, muốn chèn ép, kết quả bị âm mưu cáo già lật ngược, còn bị chèn ép lại thê thảm không tưởng.
Nguyệt Dạ Long hắn võ công cao hơn, có thể chế ngự được vị đại tỷ rắc rối này. Ở ngoài mặt tỷ ấy nào là cam đoan, phục tùng, hứa hẹn,...ai biết ở sau lưng âm thầm thiết kế thứ gì gài bẫy hắn, ví dụ điển hình chính là cái danh hiệu đệ nhất mỹ nam chó chết kia, toàn bộ là phước đức đại tỷ ban tặng.
Nguyệt Ức Loan phủi vết bẩn trên y phục, thấy hắn trầm ngâm xoay lưng, nhất thời động lòng thương cảm:
_ Aizzz, xú tiểu tử, sao vậy? Có phải mỹ nhân từ chối đệ không?
Nguyệt Dạ Long cứng đờ vài giây, vẫn hơi xoay đầu khẽ gật.
Nguyệt Ức Loan không có tiết chế há há lên cười.
Sắc mặt Nguyệt Dạ Long đen lại, tức khắc không khí xung quanh lạnh đi đột ngột.
Nguyệt Ức Loan ý thức được đệ đệ đang giận dữ liền im miệng, bày ra bộ dáng thương cảm thở dài:
_ Tỷ có cách khiến đệ ôm được mỹ nhân về, không biết là....
_ Đừng dong dài nữa, nói mau đi! Nguyệt Dạ Long gầm lên.
Vị đại tỷ cáo già này bày kế thật sự không thể ngờ được đâu. Tỷ ấy còn thích bày nhất chính là liên hoàn kế nữa, hắn tin kế sách đại tỷ nói ra sẽ thành công.
Nguyệt Ức Loan đắc ý cười, nhỏ giọng lầm bầm.