Nội lực cấp 5
Nội lực cấp 6
Nội lực cấp 7
Mẹ nó, vương phủ thôi mà, có cần phải tầng tầng lớp lớp cao thủ trấn giữ không? Thị vệ ngoài phủ hơi thở trầm ổn thu liễm, vừa nhìn đã biết là những người tinh anh trong tinh anh, trong tối vài lớp cao thủ? Càng vào sâu càng nhiều?
Phượng Họa Lan giảm hơi thở, nhẹ nhàng thoát khỏi tầng lớp bảo vệ, bước vào trung tâm phủ.
Trời tuy tối đen, nhưng thị lực được tôi luyện trong bóng đêm lâu năm không làm khó nàng, chỉ là không thấy rõ màu sắc thôi.
Nàng từ xà nhà nhảy xuống, trong lúc trốn tránh qua lại, nàng liền nấp trong căn phòng to này.
Đây là căn nhĩ phòng, dưới lót thảm lông dày ấm áp hoa văn tinh tế, một bức bình phong bản thêu hai mặt, một mặt thêu hổ gầm, mặt kia thêu phượng hoàng đỏ tung cánh, bút tích kia...là tú nương Phượng Tê các thêu a. Bàn gỗ tử đàn to đặt đầy trâm cài tóc, mão các loại đính đầy ngọc quý. Còn có...mẹ ơi, một cái gương thủy tinh thật to, cao hơn đầu người đặt trên tường, được một tấm lụa thêu hoa lan che lại. Còn có chiếc giường to thật to ~ Cái giường này, còn to hơn long sàng ở Dưỡng Tâm điện a. Không phải nạm vàng ngọc gì, nhưng toàn bộ bằng gỗ quý, chạm khắc hết sức kì công, chỉ điểm vài hòn lưu ly ở mắt hắc long. Màn trướng mỏng màu trắng vén lên, chăn, gối thật là đồ tốt! Ngay cả thêu thùa, cũng là bút tích của những tú nương bậc nhất Phượng Tê các.
Một ý nghĩ đáng sợ xẹt qua đầu khiến nàng lạnh toát sống lưng....
Đây...đây không lẽ...là phòng ngủ của yêu nghiệt?
Phượng Họa Lan vuốt khuôn ngực vì khẩn trương mà đập mãnh liệt. Bình tĩnh nào, nàng vào thành trước là tối mật, hẳn yêu nghiệt còn ở đoàn xe a. Với lại, nàng chỉ dạo quen thuộc địa hình rồi đi ngay, không thể bị bắt.
Lão thiên chết tiệt!
Nàng thề, kiếp trước trừ giết vài tên cặn bã của xã hội, nàng rất tin Phật hướng thiện, hòa đồng yêu thương người hiền, nào có làm chuyện gì táng tận lương tâm khiến trời tru đất diệt như thế này?????
Không trách nàng phản ứng như vậy, bởi vì...bởi vì...
Phượng Họa Lan xoay gót chân, chưa kịp phi thân ra khỏi phòng, cửa mở.
Nàng phản ứng nhanh nhẹn, nhún chân, không tiếng động tiếp tục vắt vẻo trên xà nhà.
Nương theo ánh mắt nàng, người tới, quả nhiên là Nguyệt Dạ Long!
Hắn bước vào, khuôn mặt dưới lớp mặt nạ không rõ biểu tình, nhưng khí tức quanh người hắn lại vô cùng nguy hiểm. Ánh mắt hắn sắc lạnh như lưỡi đao quét qua, hắn ung dung đốt nến, sau đó giật tấm lụa che kính xuống, hắn ngồi trên ghế, động tác tuyệt mĩ tháo trâm cài, cầm lược ngọc chậm rãi chải tóc.
Phượng Họa Lan thận trọng thu nhỏ sự tồn tại của mình, bị khí thế của hắn dọa giật mình. Quả thật, hắn đối với nàng luôn là bộ dáng vô lại, nàng còn nghi ngờ đồn đãi nhân gian về chiến thần khát máu như hắn, lần này vô tình gặp, quả thật danh bất hư truyền. Nàng phút trước còn bị hắn làm cho bất an, lúc sau thấy hành động của hắn, suýt nữa té từ trên xà nhà xuống.Mẹ nó, chải tóc soi gương? Cẩu huyết như vậy? Hắn nơi nào giống Lan Lăng vương, là Đông Phương Bất Bại thì đúng hơn!
Nguyệt Dạ Long chải tóc, nhìn tưởng hắn đang ngắm mình trong gương, nhưng thật ra, hắn đang cố gắng truy tìm khí tức thích khách.
Lúc nãy trên đường về viện, hắn đột nhiên phát hiện, có mùi hương lạ.
Đừng nói mũi hắn thính như cẩu, vì nội công thâm hậu, giác quan của hắn cũng nhạy hơn người, thuộc hạ hắn có thể không phát hiện, nhưng, hắn dễ dàng nhận thấy được. Nương theo mùi lạ, hắn ngoài ý muốn lại về đúng phòng ngủ của mình.
Thích khách này nội lực thật cao thâm! Dễ dàng thoát khỏi tầng tầng lớp lớp ám vệ không nói, ngay cả hắn truy được đến đây cũng mất dấu. Nội lực, chắc chắn cũng ngang tầm hắn.
Thật lâu thật lâu, khi Phượng Họa Lan bị mỏi, cẩn thận duỗi người đổi tư thế.
Ngay lấp tức, một đạo ám tiễn phóng đến, cắm phập phập phập, cách chỗ chân nàng vừa co chưa đầy một tấc.
Nguyệt Dạ Long từ khi nào đứng dậy, trên tay cầm trường tiên màu đỏ dài ngoằn, nở nụ cười ma mị như tu la: “Tìm được ngươi rồi”
Trong phút chốc, Phượng Họa Lan cảm thấy, tử thần đang đến gần rồi.
Nàng chuyển giọng khàn đặc: “Để xem đã”
Nguyệt Dạ Long búng tay, ánh nến tắt.
Không để đối phương kịp thích ứng bóng tối, hắn tung người, trường tiên hung hăng quất đến, chuẩn xác không sai một ly, lực mạnh mẽ như muốn thật sự quất chết nàng.
Phượng Họa Lan sát thủ hai đời, giết người vô số, tất nhiên nào dễ thất thế! Nàng thích ứng cực tốt, tung người nhảy xuống, tung chu phách đáp trả.
Trong bóng đêm, chu phách ánh nội lực màu đỏ lửa tùy ý tiếp chiêu của trường tiên. Hai vòng nội lực, một trắng một đỏ chọi nhau, không bên nào chịu thua kém.
Phượng Họa Lan sử dụng chiêu thứ hai, tung người nhảy lên, bên hông, vòng tay đính chuông khởi động tiếng 'leng keng' giòn giã vang lên, trâm cài trên bàn theo tiếng chuông tự động đứng dậy, hướng Nguyệt Dạ Long đâm đến.
Nguyệt Dạ Long một tay cầm trường tiên đỡ đòn, tay kia từ hông lấy ra thanh sáo trúc bạch ngọc, hắn nhẹ thổi một âm, toàn bộ trâm cài đều hóa thành bột vụn.
Phượng Họa Lan chợt lóe ra kinh ngạc dưới đáy mắt. Không ngờ a, yêu nghiệt cũng biết âm công.
Phượng Họa Lan và Nguyệt Dạ Long đồng loạt thu vũ khí, chuyển qua đấu nội lực.
Nàng tung cước đá hắn, hắn né tránh, vươn tay muốn bóp cổ nàng. Nàng ngã người, gạt tay hắn, hai chân thon dài quặp cổ hắn, vật hắn ngã xuống.
'Rầm' một tiếng, Nguyệt Dạ Long bị vật ngã, với tư thế...e hèm...e hèm....
Phượng Họa Lan đã đắc thắng rồi, không ngờ, không ngờ đồ vô lại hắn vươn tay, xoa nắn đùi nàng, aaaaaaa.
Chưa ngừng lại, hắn còn khép hờ mắt, chôn mặt vào đùi nàng hít sâu, quyến rũ khàn giọng nói: “Thơm quá”
Nàng muốn tự vẫn, nàng sai rồi, sai quá sai rồi! Đáng lí không nên dùng tư thế này khống chế hắn, vạn lần không nên.
Nàng thả chân ra, định chuồn.
Thế nhưng, đốn mạt chó má con mẹ nó, hai tay hắn cứng như kìm sắt, ôm chặt lấy hai chân nàng, không để nàng rời khỏi. Cái đầu chết tiệt kia chôn nơi đó luôn, không thèm rời đi.
“Ngươi muốn chết?”
“Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu!” Nguyệt Dạ Long không thèm ngẩn mặt, thanh âm khiêu gợi đáp.
Nội lực cấp 6
Nội lực cấp 7
Mẹ nó, vương phủ thôi mà, có cần phải tầng tầng lớp lớp cao thủ trấn giữ không? Thị vệ ngoài phủ hơi thở trầm ổn thu liễm, vừa nhìn đã biết là những người tinh anh trong tinh anh, trong tối vài lớp cao thủ? Càng vào sâu càng nhiều?
Phượng Họa Lan giảm hơi thở, nhẹ nhàng thoát khỏi tầng lớp bảo vệ, bước vào trung tâm phủ.
Trời tuy tối đen, nhưng thị lực được tôi luyện trong bóng đêm lâu năm không làm khó nàng, chỉ là không thấy rõ màu sắc thôi.
Nàng từ xà nhà nhảy xuống, trong lúc trốn tránh qua lại, nàng liền nấp trong căn phòng to này.
Đây là căn nhĩ phòng, dưới lót thảm lông dày ấm áp hoa văn tinh tế, một bức bình phong bản thêu hai mặt, một mặt thêu hổ gầm, mặt kia thêu phượng hoàng đỏ tung cánh, bút tích kia...là tú nương Phượng Tê các thêu a. Bàn gỗ tử đàn to đặt đầy trâm cài tóc, mão các loại đính đầy ngọc quý. Còn có...mẹ ơi, một cái gương thủy tinh thật to, cao hơn đầu người đặt trên tường, được một tấm lụa thêu hoa lan che lại. Còn có chiếc giường to thật to ~ Cái giường này, còn to hơn long sàng ở Dưỡng Tâm điện a. Không phải nạm vàng ngọc gì, nhưng toàn bộ bằng gỗ quý, chạm khắc hết sức kì công, chỉ điểm vài hòn lưu ly ở mắt hắc long. Màn trướng mỏng màu trắng vén lên, chăn, gối thật là đồ tốt! Ngay cả thêu thùa, cũng là bút tích của những tú nương bậc nhất Phượng Tê các.
Một ý nghĩ đáng sợ xẹt qua đầu khiến nàng lạnh toát sống lưng....
Đây...đây không lẽ...là phòng ngủ của yêu nghiệt?
Phượng Họa Lan vuốt khuôn ngực vì khẩn trương mà đập mãnh liệt. Bình tĩnh nào, nàng vào thành trước là tối mật, hẳn yêu nghiệt còn ở đoàn xe a. Với lại, nàng chỉ dạo quen thuộc địa hình rồi đi ngay, không thể bị bắt.
Lão thiên chết tiệt!
Nàng thề, kiếp trước trừ giết vài tên cặn bã của xã hội, nàng rất tin Phật hướng thiện, hòa đồng yêu thương người hiền, nào có làm chuyện gì táng tận lương tâm khiến trời tru đất diệt như thế này?????
Không trách nàng phản ứng như vậy, bởi vì...bởi vì...
Phượng Họa Lan xoay gót chân, chưa kịp phi thân ra khỏi phòng, cửa mở.
Nàng phản ứng nhanh nhẹn, nhún chân, không tiếng động tiếp tục vắt vẻo trên xà nhà.
Nương theo ánh mắt nàng, người tới, quả nhiên là Nguyệt Dạ Long!
Hắn bước vào, khuôn mặt dưới lớp mặt nạ không rõ biểu tình, nhưng khí tức quanh người hắn lại vô cùng nguy hiểm. Ánh mắt hắn sắc lạnh như lưỡi đao quét qua, hắn ung dung đốt nến, sau đó giật tấm lụa che kính xuống, hắn ngồi trên ghế, động tác tuyệt mĩ tháo trâm cài, cầm lược ngọc chậm rãi chải tóc.
Phượng Họa Lan thận trọng thu nhỏ sự tồn tại của mình, bị khí thế của hắn dọa giật mình. Quả thật, hắn đối với nàng luôn là bộ dáng vô lại, nàng còn nghi ngờ đồn đãi nhân gian về chiến thần khát máu như hắn, lần này vô tình gặp, quả thật danh bất hư truyền. Nàng phút trước còn bị hắn làm cho bất an, lúc sau thấy hành động của hắn, suýt nữa té từ trên xà nhà xuống.Mẹ nó, chải tóc soi gương? Cẩu huyết như vậy? Hắn nơi nào giống Lan Lăng vương, là Đông Phương Bất Bại thì đúng hơn!
Nguyệt Dạ Long chải tóc, nhìn tưởng hắn đang ngắm mình trong gương, nhưng thật ra, hắn đang cố gắng truy tìm khí tức thích khách.
Lúc nãy trên đường về viện, hắn đột nhiên phát hiện, có mùi hương lạ.
Đừng nói mũi hắn thính như cẩu, vì nội công thâm hậu, giác quan của hắn cũng nhạy hơn người, thuộc hạ hắn có thể không phát hiện, nhưng, hắn dễ dàng nhận thấy được. Nương theo mùi lạ, hắn ngoài ý muốn lại về đúng phòng ngủ của mình.
Thích khách này nội lực thật cao thâm! Dễ dàng thoát khỏi tầng tầng lớp lớp ám vệ không nói, ngay cả hắn truy được đến đây cũng mất dấu. Nội lực, chắc chắn cũng ngang tầm hắn.
Thật lâu thật lâu, khi Phượng Họa Lan bị mỏi, cẩn thận duỗi người đổi tư thế.
Ngay lấp tức, một đạo ám tiễn phóng đến, cắm phập phập phập, cách chỗ chân nàng vừa co chưa đầy một tấc.
Nguyệt Dạ Long từ khi nào đứng dậy, trên tay cầm trường tiên màu đỏ dài ngoằn, nở nụ cười ma mị như tu la: “Tìm được ngươi rồi”
Trong phút chốc, Phượng Họa Lan cảm thấy, tử thần đang đến gần rồi.
Nàng chuyển giọng khàn đặc: “Để xem đã”
Nguyệt Dạ Long búng tay, ánh nến tắt.
Không để đối phương kịp thích ứng bóng tối, hắn tung người, trường tiên hung hăng quất đến, chuẩn xác không sai một ly, lực mạnh mẽ như muốn thật sự quất chết nàng.
Phượng Họa Lan sát thủ hai đời, giết người vô số, tất nhiên nào dễ thất thế! Nàng thích ứng cực tốt, tung người nhảy xuống, tung chu phách đáp trả.
Trong bóng đêm, chu phách ánh nội lực màu đỏ lửa tùy ý tiếp chiêu của trường tiên. Hai vòng nội lực, một trắng một đỏ chọi nhau, không bên nào chịu thua kém.
Phượng Họa Lan sử dụng chiêu thứ hai, tung người nhảy lên, bên hông, vòng tay đính chuông khởi động tiếng 'leng keng' giòn giã vang lên, trâm cài trên bàn theo tiếng chuông tự động đứng dậy, hướng Nguyệt Dạ Long đâm đến.
Nguyệt Dạ Long một tay cầm trường tiên đỡ đòn, tay kia từ hông lấy ra thanh sáo trúc bạch ngọc, hắn nhẹ thổi một âm, toàn bộ trâm cài đều hóa thành bột vụn.
Phượng Họa Lan chợt lóe ra kinh ngạc dưới đáy mắt. Không ngờ a, yêu nghiệt cũng biết âm công.
Phượng Họa Lan và Nguyệt Dạ Long đồng loạt thu vũ khí, chuyển qua đấu nội lực.
Nàng tung cước đá hắn, hắn né tránh, vươn tay muốn bóp cổ nàng. Nàng ngã người, gạt tay hắn, hai chân thon dài quặp cổ hắn, vật hắn ngã xuống.
'Rầm' một tiếng, Nguyệt Dạ Long bị vật ngã, với tư thế...e hèm...e hèm....
Phượng Họa Lan đã đắc thắng rồi, không ngờ, không ngờ đồ vô lại hắn vươn tay, xoa nắn đùi nàng, aaaaaaa.
Chưa ngừng lại, hắn còn khép hờ mắt, chôn mặt vào đùi nàng hít sâu, quyến rũ khàn giọng nói: “Thơm quá”
Nàng muốn tự vẫn, nàng sai rồi, sai quá sai rồi! Đáng lí không nên dùng tư thế này khống chế hắn, vạn lần không nên.
Nàng thả chân ra, định chuồn.
Thế nhưng, đốn mạt chó má con mẹ nó, hai tay hắn cứng như kìm sắt, ôm chặt lấy hai chân nàng, không để nàng rời khỏi. Cái đầu chết tiệt kia chôn nơi đó luôn, không thèm rời đi.
“Ngươi muốn chết?”
“Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu!” Nguyệt Dạ Long không thèm ngẩn mặt, thanh âm khiêu gợi đáp.