Chiếc răng vừa mới nhổ đã bắt đầu chảy máu trở lại, có lẽ do ăn nhiều đồ nóng quá. Nhìn máu tươm ra đỏ cả nước dãi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Kình lập tức trắng bệch. Vệ Tiếu vội vàng tìm bông bảo anh nhét vào chỗ đau để cầm máu, được một hồi thì máu đã thấm đỏ bông. Máu chảy liên tục không ngừng, nếu sống gần bệnh viện, chắc chắn Vệ Tiếu đã đưa Lưu Kình đi khám ngay rồi, chứ ở cái nơi khỉ ho cò gáy này thì đào đâu ra?
Vệ Tiếu lại lấy một ít đá, bảo Lưu Kình chịu đựng một tí để cầm máu. Lưu Kình ngoan ngoãn lạ kỳ, mắt mở thao láo, tuy sợ sệt nhưng vẫn ngay ngắn ngồi yên. Anh cứ thế này thì thật khó cho cậu liệu cách mà đối phó. Cậu bèn hỏi với giọng điệu anh trai hỏi em trai:” Xem ti vi không?”
Lưu Kình nhìn Vệ Tiếu, không vội đáp lời mà ngẩn ngơ chốc lát mới gật gật. Vệ Tiếu không biết thường ngày Lưu Kình thích xem cái gì, đành đưa điều khiển cho anh tự chọn kênh, để rồi phát hiện mỗi lần chuyển kênh, anh đều thăm dò phản ứng của Vệ Tiếu. Có nằm mơ cậu cũng không ngờ Lưu Kình lại trở nên ngoan hiền nhường vậy. Trước đây rõ ràng là Lưu Kình coi trời bằng vung chứ đừng nói chi đến việc để ý đến cảm thụ của người khác. Đối với anh tốt với người khác tương đương là làm tổn hại đến bản thân mình.
Lưu Kình nhí của hiện tại biết suy nghĩ cho cậu thì thật là chuyện lạ. Vệ Tiếu cười nói : “Cậu thích gì xem nấy. Đừng lo về tôi.”
Lưu Kình nghe vậy mới tìm kênh mình thích để xem. Chương trình thế giới động vật.
Về phần Vệ Tiếu, xem hay không xem tivi đều như nhau, chỉ cần có động chứ đừng có tĩnh quá là được.
Chương trình nói về sư tử châu phi, không biết nên cho Lưu Kình xem tiếp hay không.
Nhưng Lưu Kình trông nghiêm túc ghê lắm., thế cậu mới biết với tâm trí của một đứa trẻ, Lưu Kình thật sự không nghĩ ngơi bậy bạ, thôi thì để kệ anh xem. Đúng giờ Vệ Tiếu dẫn Lưu kình đi ngủ, anh còn lễ phép như thường lệ, chúc Vệ Tiếu ngủ ngon.
Cậu cười hiền từ, thân mật đưa tay xoa đầu anh. Qủa thật cuộc sống hiện tại cũng tạm ổn, rất đơn giản, thật nhẹ nhàng, Lưu Kình cũng không còn quá đáng ghét nữa.
Trên đường về phòng ngủ, Vệ Tiếu nghĩ, nếu cuộc sống cứ tiếp tục thế này thì hẵn cũng không đến nỗi.
Thế mà yên ổn chưa được mấy ngày, bà vú lại cố ý gây chuyện. Bà ta nói bóng nói gió, lải nhãi miết chuyện Vệ Tiếu tự tay nấu ăn cho Lưu Kình. Thì cậu đã từng nhắc nhở vú nấu mềm một chút, bà ta có chịu làm thêm đâu.
Hai người cãi nhau kịch liệt, cuối cùng cậu hết cách, đành gọi điện cho nhà họ Lưu hỏi có thể thay bà vú này không.
Đầu dây bên kia trả lời gọn ghẽ:” Ký hợp đồng rồi, cái gì cũng cần có thời gian thích ứng, cứ từ từ rồi chuyện cũng sẽ đâu vào đấy cả thôi”
Vệ Tiếu lúc này mới hiểu đây chính là cái cách mà người ta chơi Lưu Kình.. Cậu thấy mình y hệt con gà mái mẹ, phải nghĩ cách mà che chở cho gà con Lưu Kình.
Có một thực tế là cơm vú Vương nấu tệ đến nỗi Vệ Tiếu cũng nuốt không trôi. Cậu dứt khoát bỏ ngoài tai những lời cạnh khóe của bà ta, tiếp nhận luôn cả công việc bếp núc.
Vệ Tiếu tuy chưa từng nấu ăn nhưng được cái cậu rất chuyên tâm., mỗi lần ăn cơm đều hỏi ý kiến của Lưu kình như hôm nay thức ăn nhạt hay mặn, cháo thích nấu loãng hay nấu đặc.
Dần dần Vệ Tiếu cũng nấu được thức ăn hợp khẩu vị của Lưu Kình, anh ăn uống ngon lành, đồng thời cũng cảm nhận được Vệ Tiếu đối xử với mình rất tốt, không còn tỏ ra sợ sệt hay thận trọng trước mặt cậu nữa, nụ cười cũng trở nên tự nhiên hơn, thân mật hơn.
Vệ Tiếu rất mực hài lòng, chỉ hơi phiền vì chiếc răng giả của anh. Hiện nay lắp một cái răng giả không hề rẻ, hơn nữa tiền bỏ ra để lắp cũng không được thanh toán, Vệ Tiếu có phần lưỡng lự. Không thể để hố răng sâu như thế được. Nhưng những nơi hoành tráng quá thì cậu không dám vào, chỉ có thể tìm một phòng khám nho nhỏ và lắp răng cho Lưu Kình mà thôi.
Tổng cộng hết hơn một trăm đồng. Nhằm cỗ vũ lòng dũng cảm của anh,dọc đường về cậu còn mua cho anh một quả bóng bay màu hồng. Vệ Tiếu quên rằng Lưu Kình rõ to đầu rồi mà còn cầm quả bóng bay trong tay, tung tăng khắp chốn, ngó kiểu gì cũng thấy quái dị.
Lưu Kình chạy rồi nhảy lò cò, nhảy chân sáo hệt như một đứa trẻ., làm Vệ Tiếu nén cười đến tê cả hàm răng. Về đến nhà sợ Lưu Kình lười đánh răng, Vệ Tiếu buộc phải giám sát nhắc nhở, tay thoăn thoắt dạy anh cách đánh đúng, còn yêu cầu phải đánh trong ba phút, nếu không răng sẽ không sạch.
Lưu Kình nhăn nhó nhưng sợ Vệ Tiếu tức giận, anh tỉu nghỉu cúi đầu đánh răng, vừa đánh vừa dòm Vệ Tiếu.
Vệ Tiếu làm như mình huấn luyện chó, mỉm cười động viên anh tiếp tục. Lưu Kình bây giờ tươi tắn hơn nhiều rồi, lợi dụng lúc Vệ Tiếu không để ý, liền soi gương phồng mang trợn má.
Chẳng may bị cậu quay đầu nhìn thấy, cậu cười véo má anh, liền dọa bảo: “ Không lo đánh răng, rồi răng rụng hết, đến lúc đó lấy cái gì mà ăn cơm.”
Mắt Lưu Kình hấp háy, cũng biết tỏng Vệ Tiếu đang trêu mình nên anh giả đò đặt điều kiện này nọ: “Nếu em đánh răng ngoan sẽ được ăn kẹo chứ?”
Từ khi đau răng đến giờ Vệ Tiếu cấm tiệt anh ăn kẹo, lần này nghe điều kiện ngọt ngào của Lưu Kình, Vệ Tiếu cũng rộng rãi hơn, thậm chí cậu còn không ngờ lời nói của mìn còn đầy vẻ cưng chiều đến thế: “Chỉ cần cậu đánh răng ngoan tôi sẽ mua thêm kẹo cho cậu”.
Lời Vệ Tiếu làm Lưu Kình phấn khích cười tít cả mắt. Từ đó về sau, mỗi lần đánh răng, Lưu Kình đều chủ động tìm Vệ Tiếu để cậu giám sát mình.
Lưu Kình có thói quen mặc đồ ngủ bằng lụa bóng, chùng chùng, cổ áo dài, dây lưng lỏng lẽo kết hợp với nhau trông có phần phóng đãng, mỗi lần bước i, từ vạt áo hớ hênh đều lộ ra đùi đùi thịt thịt, dâm đãng cực độ. Vệ Tiếu không xa lạ gì những bộ đồ ngủ kiểu này của Lưu Kình, nhưng ngày đó là một Lưu Kình lưu manh, vô đạo đức, còn bây giờ là một Lưu Kình ngây thơ hồn nhiên, mặc đúng là khó đỡ. Vệ Tiếu liền đến cửa hàng bán đồ ngủ gần đó mua 2 bộ, tuy kiểu hơi nhà quê nhưng chí ít nom cũng đàng hoàng.
Lưu Kình thích thú mấy bộ đồ cậu mua cho lắm, hấp tấp mặc vào ngay.
Vệ Tiếu cũng không quên mua ít kẹo cho Lưu Kình đúng như đã hứa. Cậu cất vào hộp rồi dặn Lưu Kình ăn từ từ. Về sau xảy ra một chuyện khiến Vệ Tiếu lo âu thấp thỏm, có lần nửa đêm cậu dậy đi nhà xí, phát hiện luồng ánh sáng yếu ớt hắt ra từ phòng khách, cậu đinh ninh là mình quên tắt đèn, nào ngờ khi bước vào thì bắt gặp vú Vương đang cầm đèn pin lục lọi gì đó.
Thấy Vệ Tiếu bà ta hốt hoảng, cậu nhìn sang bàn, nắp hộp kẹo cậu mua cho Lưu Kình bị bật ra.
Cậu liền bất an hỏi vua Vương đang làm gì.
Bà Vương tuy giật mình nhưng vẫn cố điềm tĩnh làm như không sao: “À, nửa đêm mất ngủ, thấy cái hộp kẹo, thèm ăn vài cái”.
Vệ Tiếu thấy có gì đó khả nghi nhưng vẫn chưa bắt tận tay, day tận mặt, đành để bà ta đi, sau đó cậu tự tay kiểm tra hộp kẹo một cách kỹ lưỡng, cũng không phát giác có gì bất thường.
Chiếc răng vừa mới nhổ đã bắt đầu chảy máu trở lại, có lẽ do ăn nhiều đồ nóng quá. Nhìn máu tươm ra đỏ cả nước dãi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lưu Kình lập tức trắng bệch. Vệ Tiếu vội vàng tìm bông bảo anh nhét vào chỗ đau để cầm máu, được một hồi thì máu đã thấm đỏ bông. Máu chảy liên tục không ngừng, nếu sống gần bệnh viện, chắc chắn Vệ Tiếu đã đưa Lưu Kình đi khám ngay rồi, chứ ở cái nơi khỉ ho cò gáy này thì đào đâu ra?
Vệ Tiếu lại lấy một ít đá, bảo Lưu Kình chịu đựng một tí để cầm máu. Lưu Kình ngoan ngoãn lạ kỳ, mắt mở thao láo, tuy sợ sệt nhưng vẫn ngay ngắn ngồi yên. Anh cứ thế này thì thật khó cho cậu liệu cách mà đối phó. Cậu bèn hỏi với giọng điệu anh trai hỏi em trai:” Xem ti vi không?”
Lưu Kình nhìn Vệ Tiếu, không vội đáp lời mà ngẩn ngơ chốc lát mới gật gật. Vệ Tiếu không biết thường ngày Lưu Kình thích xem cái gì, đành đưa điều khiển cho anh tự chọn kênh, để rồi phát hiện mỗi lần chuyển kênh, anh đều thăm dò phản ứng của Vệ Tiếu. Có nằm mơ cậu cũng không ngờ Lưu Kình lại trở nên ngoan hiền nhường vậy. Trước đây rõ ràng là Lưu Kình coi trời bằng vung chứ đừng nói chi đến việc để ý đến cảm thụ của người khác. Đối với anh tốt với người khác tương đương là làm tổn hại đến bản thân mình.
Lưu Kình nhí của hiện tại biết suy nghĩ cho cậu thì thật là chuyện lạ. Vệ Tiếu cười nói : “Cậu thích gì xem nấy. Đừng lo về tôi.”
Lưu Kình nghe vậy mới tìm kênh mình thích để xem. Chương trình thế giới động vật.
Về phần Vệ Tiếu, xem hay không xem tivi đều như nhau, chỉ cần có động chứ đừng có tĩnh quá là được.
Chương trình nói về sư tử châu phi, không biết nên cho Lưu Kình xem tiếp hay không.
Nhưng Lưu Kình trông nghiêm túc ghê lắm., thế cậu mới biết với tâm trí của một đứa trẻ, Lưu Kình thật sự không nghĩ ngơi bậy bạ, thôi thì để kệ anh xem. Đúng giờ Vệ Tiếu dẫn Lưu kình đi ngủ, anh còn lễ phép như thường lệ, chúc Vệ Tiếu ngủ ngon.
Cậu cười hiền từ, thân mật đưa tay xoa đầu anh. Qủa thật cuộc sống hiện tại cũng tạm ổn, rất đơn giản, thật nhẹ nhàng, Lưu Kình cũng không còn quá đáng ghét nữa.
Trên đường về phòng ngủ, Vệ Tiếu nghĩ, nếu cuộc sống cứ tiếp tục thế này thì hẵn cũng không đến nỗi.
Thế mà yên ổn chưa được mấy ngày, bà vú lại cố ý gây chuyện. Bà ta nói bóng nói gió, lải nhãi miết chuyện Vệ Tiếu tự tay nấu ăn cho Lưu Kình. Thì cậu đã từng nhắc nhở vú nấu mềm một chút, bà ta có chịu làm thêm đâu.
Hai người cãi nhau kịch liệt, cuối cùng cậu hết cách, đành gọi điện cho nhà họ Lưu hỏi có thể thay bà vú này không.
Đầu dây bên kia trả lời gọn ghẽ:” Ký hợp đồng rồi, cái gì cũng cần có thời gian thích ứng, cứ từ từ rồi chuyện cũng sẽ đâu vào đấy cả thôi”
Vệ Tiếu lúc này mới hiểu đây chính là cái cách mà người ta chơi Lưu Kình.. Cậu thấy mình y hệt con gà mái mẹ, phải nghĩ cách mà che chở cho gà con Lưu Kình.
Có một thực tế là cơm vú Vương nấu tệ đến nỗi Vệ Tiếu cũng nuốt không trôi. Cậu dứt khoát bỏ ngoài tai những lời cạnh khóe của bà ta, tiếp nhận luôn cả công việc bếp núc.
Vệ Tiếu tuy chưa từng nấu ăn nhưng được cái cậu rất chuyên tâm., mỗi lần ăn cơm đều hỏi ý kiến của Lưu kình như hôm nay thức ăn nhạt hay mặn, cháo thích nấu loãng hay nấu đặc.
Dần dần Vệ Tiếu cũng nấu được thức ăn hợp khẩu vị của Lưu Kình, anh ăn uống ngon lành, đồng thời cũng cảm nhận được Vệ Tiếu đối xử với mình rất tốt, không còn tỏ ra sợ sệt hay thận trọng trước mặt cậu nữa, nụ cười cũng trở nên tự nhiên hơn, thân mật hơn.
Vệ Tiếu rất mực hài lòng, chỉ hơi phiền vì chiếc răng giả của anh. Hiện nay lắp một cái răng giả không hề rẻ, hơn nữa tiền bỏ ra để lắp cũng không được thanh toán, Vệ Tiếu có phần lưỡng lự. Không thể để hố răng sâu như thế được. Nhưng những nơi hoành tráng quá thì cậu không dám vào, chỉ có thể tìm một phòng khám nho nhỏ và lắp răng cho Lưu Kình mà thôi.
Tổng cộng hết hơn một trăm đồng. Nhằm cỗ vũ lòng dũng cảm của anh,dọc đường về cậu còn mua cho anh một quả bóng bay màu hồng. Vệ Tiếu quên rằng Lưu Kình rõ to đầu rồi mà còn cầm quả bóng bay trong tay, tung tăng khắp chốn, ngó kiểu gì cũng thấy quái dị.
Lưu Kình chạy rồi nhảy lò cò, nhảy chân sáo hệt như một đứa trẻ., làm Vệ Tiếu nén cười đến tê cả hàm răng. Về đến nhà sợ Lưu Kình lười đánh răng, Vệ Tiếu buộc phải giám sát nhắc nhở, tay thoăn thoắt dạy anh cách đánh đúng, còn yêu cầu phải đánh trong ba phút, nếu không răng sẽ không sạch.
Lưu Kình nhăn nhó nhưng sợ Vệ Tiếu tức giận, anh tỉu nghỉu cúi đầu đánh răng, vừa đánh vừa dòm Vệ Tiếu.
Vệ Tiếu làm như mình huấn luyện chó, mỉm cười động viên anh tiếp tục. Lưu Kình bây giờ tươi tắn hơn nhiều rồi, lợi dụng lúc Vệ Tiếu không để ý, liền soi gương phồng mang trợn má.
Chẳng may bị cậu quay đầu nhìn thấy, cậu cười véo má anh, liền dọa bảo: “ Không lo đánh răng, rồi răng rụng hết, đến lúc đó lấy cái gì mà ăn cơm.”
Mắt Lưu Kình hấp háy, cũng biết tỏng Vệ Tiếu đang trêu mình nên anh giả đò đặt điều kiện này nọ: “Nếu em đánh răng ngoan sẽ được ăn kẹo chứ?”
Từ khi đau răng đến giờ Vệ Tiếu cấm tiệt anh ăn kẹo, lần này nghe điều kiện ngọt ngào của Lưu Kình, Vệ Tiếu cũng rộng rãi hơn, thậm chí cậu còn không ngờ lời nói của mìn còn đầy vẻ cưng chiều đến thế: “Chỉ cần cậu đánh răng ngoan tôi sẽ mua thêm kẹo cho cậu”.
Lời Vệ Tiếu làm Lưu Kình phấn khích cười tít cả mắt. Từ đó về sau, mỗi lần đánh răng, Lưu Kình đều chủ động tìm Vệ Tiếu để cậu giám sát mình.
Lưu Kình có thói quen mặc đồ ngủ bằng lụa bóng, chùng chùng, cổ áo dài, dây lưng lỏng lẽo kết hợp với nhau trông có phần phóng đãng, mỗi lần bước i, từ vạt áo hớ hênh đều lộ ra đùi đùi thịt thịt, dâm đãng cực độ. Vệ Tiếu không xa lạ gì những bộ đồ ngủ kiểu này của Lưu Kình, nhưng ngày đó là một Lưu Kình lưu manh, vô đạo đức, còn bây giờ là một Lưu Kình ngây thơ hồn nhiên, mặc đúng là khó đỡ. Vệ Tiếu liền đến cửa hàng bán đồ ngủ gần đó mua bộ, tuy kiểu hơi nhà quê nhưng chí ít nom cũng đàng hoàng.
Lưu Kình thích thú mấy bộ đồ cậu mua cho lắm, hấp tấp mặc vào ngay.
Vệ Tiếu cũng không quên mua ít kẹo cho Lưu Kình đúng như đã hứa. Cậu cất vào hộp rồi dặn Lưu Kình ăn từ từ. Về sau xảy ra một chuyện khiến Vệ Tiếu lo âu thấp thỏm, có lần nửa đêm cậu dậy đi nhà xí, phát hiện luồng ánh sáng yếu ớt hắt ra từ phòng khách, cậu đinh ninh là mình quên tắt đèn, nào ngờ khi bước vào thì bắt gặp vú Vương đang cầm đèn pin lục lọi gì đó.
Thấy Vệ Tiếu bà ta hốt hoảng, cậu nhìn sang bàn, nắp hộp kẹo cậu mua cho Lưu Kình bị bật ra.
Cậu liền bất an hỏi vua Vương đang làm gì.
Bà Vương tuy giật mình nhưng vẫn cố điềm tĩnh làm như không sao: “À, nửa đêm mất ngủ, thấy cái hộp kẹo, thèm ăn vài cái”.
Vệ Tiếu thấy có gì đó khả nghi nhưng vẫn chưa bắt tận tay, day tận mặt, đành để bà ta đi, sau đó cậu tự tay kiểm tra hộp kẹo một cách kỹ lưỡng, cũng không phát giác có gì bất thường.