Vệ Tiếu không biết để cai được nghiện thì phải làm sao, cậu chỉ biết một khi Lưu Kình lên cơn, chưa chắc cậu đã giữ nổi, thế nên cậu chuẩn bị sẵn một số dụng cụ để phòng hờ.
Vừa về đến nhà, Vệ Tiếu yêu cầu Lưu Kình đem đổ ngay đóng kẹo còn thừa trong hộp, còn mình vội vàng xông vào nhà vệ sinh tìm những thứ đại loại như dây thừng, khi Lưu Kình lên cơn, có thể dùng trói anh lại. Lưu Kình chỉ đứng nhìn, không biết Vệ Tiếu đang làm gì, liền hỏi.
Vệ Tiếu trả lời đang tìm dây thừng, anh liền lăng xăng chạy đi tìm cùng. Lưu Kình tinh mắt, thấy trên nóc tủ sát tường đang treo một sợi dây liền lấy xuống đưa cho cậu. Vệ Tiếu càng xót xa hơn bao giờ hết, chỉ mong lúc anh lên cơn đừng quá khổ sở. Thời gian còn lại, Vệ Tiếu gắng sức nấu một bữa cơm thật ngon, khuyên anh ăn thật nhiều để nhanh lấy lại sức.
Lưu Kình tương đối nhạy cảm, đoán là có chuyện gì đó nên lúc ăn cơm, không quên trộm nhìn cậu. Cậu biết anh đang nhìn mình cũng chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì, động viên anh ăn nhiều hơn.
Sau đó, Vệ tiếu dẫn Lưu Kình đi dạo, nơi ở của họ vừa vắng vẻ vừa xa xôi, không một bóng chim tăm cá, đi đâu cũng thấy giống nhau. Cuốc bộ được một đoạn, Vệ Tiếu quyết định nhân cơ hội này nói rõ cho Lưu Kình hiểu, tránh sau này lúc lên cơn anh lại không hợp tác. Xoa đầu anh, cậu lựa lời mà nói: “Lưu Kình à, tôi nói cho cậu biết chuyện này, mong là cậu hiểu…”
Lưu Kình quay sang nhìn Vệ Tiếu với ánh mắt dựa dẫm và tin tưởng.
Vệ Tiếu nuốt vội nước bọt, thấy miệng đắng chát, không biết mình có thể giúp Lưu Kình vượt qua cửa ải này hay không, nhưng chuyện nhất quyết phải cho Lưu Kình biết: “Sức khỏe của cậu có vấn đề, lúc phát tác sẽ rất đau, giống như ong đốt vậy đó. Lúc ấy, tôi sẽ không giúp cậu mà còn trói cậu lại nữa, để mặc cậu đau khổ, chỉ mong cậu hiểu rằng, tôi làm như vậy cũng là tốt cho cậu thôi…”
Lưu Kình nghe xong, mặt biến sắc, nỗi sợ hãi dâng trào trong ánh mắt của anh, trong khi tay anh vẫn nắm chặt mép áo cậu. Vệ Tiếu hít một hơi thật sâu, đặt hai tay lên vai Lưu Kình, bấy giờ mới phát hiện “đứa bé” Lưu Kình ấy thế mà cao nhỉnh hơn mình chút đỉnh. Sợ Lưu Kình không hiểu ý, Vệ Tiếu tiếp tục nhẹ nhàng giải thích: “Giống lần trước ở bệnh viện ấy, cậu còn nhớ không, cậu chê thuốc đắng không thích uống, nhưng mà thuốc đắng dã tật, uống vào bệnh tật mới tiêu tan. Còn kẹo ấy à, trông thì ngọt đấy, ngon đấy, nhưng ăn vào chỉ tổ sâu răng. Việc tôi đang làm cũng giống như cho cậu uống thuốc, mới bắt đầu tưởng rất đau khổ khó chịu, nhưng kỳ thực là vì tốt cho cậu…”
Vệ Tiếu nói xong, cứ phân vân không biết anh có hiểu không. Lưu Kình ngơ ngác nhìn Vệ tiếu, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng, cũng không nói như vậy là tốt hay không tốt, chỉ lặng yên nhìn với điệu bộ lạnh lùng khác hẳn với vẻ trẻ con thường lệ, thế nhưng ánh mắt vẫn rất mực thiết tha. Cuối cùng, anh chuyển hướng nhìn vào đám cây cối bên vệ đường.
Hàng cây bên ngoài khuôn viên nhà đã được đội môi trường thành phố chăm sóc, tỉa tót cẩn thận trong dự án cải tạo diện mạo đô thị, vì thế trông chúng đỏm dáng hơn. Phải một lúc sau cậu mới thấy Lưu Kình lên tiếng: “Anh Vệ… Mẹ em cũng không thích em ăn kẹo, mà cha thì khác, em thích gì cha cũng chiều, nên em ghét mẹ. Hồi trước ông ngoại dẫn em đi công viên, có chỉ em hai cái cây này thì phải.”
Lưu Kình đưa tay chỉ, một cây trông to vạm vỡ, cây còn lại lá nhiều nhưng hơi còi cọc. Anh chậm rãi kể: “Ông ngoại nói, cây tốt không chăm không thành hình hài, người cũng như cây, không phải ai cũng có thể nhoáng cái trở thành cây cao vững chãi, người giúp mình tỉa bớt những cái nhánh vô dụng mới là người thật lòng yêu mình. Lúc đó em cũng không hiểu ý ông là gì, mãi cho đến khi mẹ em qua đời…”
Đến đây, anh dừng lời như thể nhớ đến điều gì đó, ánh mắt toát vẻ khó ngờ, Vệ Tiếu vẫn còn mãi đắm chìm vào lời anh, không có chú ý đến.
Ngập ngừng một lát rồi Lưu Kình tiếp tục: “Dần dần em mới hiểu, người thật sự yêu mình, nhất định sẽ không nhẫn tâm để mình chịu khổ, nhất định sẽ hướng dẫn mình cái gì là đúng, cái gì là sai, dù mình không thích nghe đi chăng nữa, người ấy cũng nhất định sẽ vì mình mà suy tính… Vì vậy lúc ở bệnh viện, em chẳng thích ai cả, chỉ thích anh ở bên cạnh mà thôi, vì người ta thấy em không thích uống thuốc thì lén vứt bỏ, chỉ có anh, tuy biết em không vui, nhưng cứ ép em uống thuốc, từ lúc ấy em mới biết rằng, anh Vệ thật lòng tốt với em…”
Vệ Tiếu thoáng giật mình. Lâu nay cậu vẫn xem Lưu Kình như đứa trẻ lên ba, nay bỗng được nghe những lời như vậy từ chính miệng anh, không khỏi ngoái lại nhìn.
Anh vẫn đứng đó, mặt khẽ ngiêng nghiêng.
Lưu Kình vốn rất đẹp, nhìn từ góc độ này càng đẹp mê hồn, nhưng trong mắt Vệ Tiếu khuôn mặt không hề chứa đựng phiền muộn ấy hình như vừa mới bị người ta làm đau. Những lời cần nói anh cũng đã nói hết rồi, anh đi bên cạnh Vệ Tiếu, cố thể hiện tất cả tình cảm lẫn sự tín nhiệm với cậu: “Anh Vệ, chỉ cần anh thấy đúng, chuyện gì em cũng nghe anh.”
Ban đầu Vệ Tiếu còn có phần do dự, chỉ sợ giúp anh cai nghiện không thành sẽ tự rước họa vào thân, nhưng đối diện với ánh mắt tha thiết nọ, cậu quyết tâm sẽ giúp Lưu Kình đến cùng, bằng mọi giá.
Vệ Tiếu không biết để cai được nghiện thì phải làm sao, cậu chỉ biết một khi Lưu Kình lên cơn, chưa chắc cậu đã giữ nổi, thế nên cậu chuẩn bị sẵn một số dụng cụ để phòng hờ.
Vừa về đến nhà, Vệ Tiếu yêu cầu Lưu Kình đem đổ ngay đóng kẹo còn thừa trong hộp, còn mình vội vàng xông vào nhà vệ sinh tìm những thứ đại loại như dây thừng, khi Lưu Kình lên cơn, có thể dùng trói anh lại. Lưu Kình chỉ đứng nhìn, không biết Vệ Tiếu đang làm gì, liền hỏi.
Vệ Tiếu trả lời đang tìm dây thừng, anh liền lăng xăng chạy đi tìm cùng. Lưu Kình tinh mắt, thấy trên nóc tủ sát tường đang treo một sợi dây liền lấy xuống đưa cho cậu. Vệ Tiếu càng xót xa hơn bao giờ hết, chỉ mong lúc anh lên cơn đừng quá khổ sở. Thời gian còn lại, Vệ Tiếu gắng sức nấu một bữa cơm thật ngon, khuyên anh ăn thật nhiều để nhanh lấy lại sức.
Lưu Kình tương đối nhạy cảm, đoán là có chuyện gì đó nên lúc ăn cơm, không quên trộm nhìn cậu. Cậu biết anh đang nhìn mình cũng chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì, động viên anh ăn nhiều hơn.
Sau đó, Vệ tiếu dẫn Lưu Kình đi dạo, nơi ở của họ vừa vắng vẻ vừa xa xôi, không một bóng chim tăm cá, đi đâu cũng thấy giống nhau. Cuốc bộ được một đoạn, Vệ Tiếu quyết định nhân cơ hội này nói rõ cho Lưu Kình hiểu, tránh sau này lúc lên cơn anh lại không hợp tác. Xoa đầu anh, cậu lựa lời mà nói: “Lưu Kình à, tôi nói cho cậu biết chuyện này, mong là cậu hiểu…”
Lưu Kình quay sang nhìn Vệ Tiếu với ánh mắt dựa dẫm và tin tưởng.
Vệ Tiếu nuốt vội nước bọt, thấy miệng đắng chát, không biết mình có thể giúp Lưu Kình vượt qua cửa ải này hay không, nhưng chuyện nhất quyết phải cho Lưu Kình biết: “Sức khỏe của cậu có vấn đề, lúc phát tác sẽ rất đau, giống như ong đốt vậy đó. Lúc ấy, tôi sẽ không giúp cậu mà còn trói cậu lại nữa, để mặc cậu đau khổ, chỉ mong cậu hiểu rằng, tôi làm như vậy cũng là tốt cho cậu thôi…”
Lưu Kình nghe xong, mặt biến sắc, nỗi sợ hãi dâng trào trong ánh mắt của anh, trong khi tay anh vẫn nắm chặt mép áo cậu. Vệ Tiếu hít một hơi thật sâu, đặt hai tay lên vai Lưu Kình, bấy giờ mới phát hiện “đứa bé” Lưu Kình ấy thế mà cao nhỉnh hơn mình chút đỉnh. Sợ Lưu Kình không hiểu ý, Vệ Tiếu tiếp tục nhẹ nhàng giải thích: “Giống lần trước ở bệnh viện ấy, cậu còn nhớ không, cậu chê thuốc đắng không thích uống, nhưng mà thuốc đắng dã tật, uống vào bệnh tật mới tiêu tan. Còn kẹo ấy à, trông thì ngọt đấy, ngon đấy, nhưng ăn vào chỉ tổ sâu răng. Việc tôi đang làm cũng giống như cho cậu uống thuốc, mới bắt đầu tưởng rất đau khổ khó chịu, nhưng kỳ thực là vì tốt cho cậu…”
Vệ Tiếu nói xong, cứ phân vân không biết anh có hiểu không. Lưu Kình ngơ ngác nhìn Vệ tiếu, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng, cũng không nói như vậy là tốt hay không tốt, chỉ lặng yên nhìn với điệu bộ lạnh lùng khác hẳn với vẻ trẻ con thường lệ, thế nhưng ánh mắt vẫn rất mực thiết tha. Cuối cùng, anh chuyển hướng nhìn vào đám cây cối bên vệ đường.
Hàng cây bên ngoài khuôn viên nhà đã được đội môi trường thành phố chăm sóc, tỉa tót cẩn thận trong dự án cải tạo diện mạo đô thị, vì thế trông chúng đỏm dáng hơn. Phải một lúc sau cậu mới thấy Lưu Kình lên tiếng: “Anh Vệ… Mẹ em cũng không thích em ăn kẹo, mà cha thì khác, em thích gì cha cũng chiều, nên em ghét mẹ. Hồi trước ông ngoại dẫn em đi công viên, có chỉ em hai cái cây này thì phải.”
Lưu Kình đưa tay chỉ, một cây trông to vạm vỡ, cây còn lại lá nhiều nhưng hơi còi cọc. Anh chậm rãi kể: “Ông ngoại nói, cây tốt không chăm không thành hình hài, người cũng như cây, không phải ai cũng có thể nhoáng cái trở thành cây cao vững chãi, người giúp mình tỉa bớt những cái nhánh vô dụng mới là người thật lòng yêu mình. Lúc đó em cũng không hiểu ý ông là gì, mãi cho đến khi mẹ em qua đời…”
Đến đây, anh dừng lời như thể nhớ đến điều gì đó, ánh mắt toát vẻ khó ngờ, Vệ Tiếu vẫn còn mãi đắm chìm vào lời anh, không có chú ý đến.
Ngập ngừng một lát rồi Lưu Kình tiếp tục: “Dần dần em mới hiểu, người thật sự yêu mình, nhất định sẽ không nhẫn tâm để mình chịu khổ, nhất định sẽ hướng dẫn mình cái gì là đúng, cái gì là sai, dù mình không thích nghe đi chăng nữa, người ấy cũng nhất định sẽ vì mình mà suy tính… Vì vậy lúc ở bệnh viện, em chẳng thích ai cả, chỉ thích anh ở bên cạnh mà thôi, vì người ta thấy em không thích uống thuốc thì lén vứt bỏ, chỉ có anh, tuy biết em không vui, nhưng cứ ép em uống thuốc, từ lúc ấy em mới biết rằng, anh Vệ thật lòng tốt với em…”
Vệ Tiếu thoáng giật mình. Lâu nay cậu vẫn xem Lưu Kình như đứa trẻ lên ba, nay bỗng được nghe những lời như vậy từ chính miệng anh, không khỏi ngoái lại nhìn.
Anh vẫn đứng đó, mặt khẽ ngiêng nghiêng.
Lưu Kình vốn rất đẹp, nhìn từ góc độ này càng đẹp mê hồn, nhưng trong mắt Vệ Tiếu khuôn mặt không hề chứa đựng phiền muộn ấy hình như vừa mới bị người ta làm đau. Những lời cần nói anh cũng đã nói hết rồi, anh đi bên cạnh Vệ Tiếu, cố thể hiện tất cả tình cảm lẫn sự tín nhiệm với cậu: “Anh Vệ, chỉ cần anh thấy đúng, chuyện gì em cũng nghe anh.”
Ban đầu Vệ Tiếu còn có phần do dự, chỉ sợ giúp anh cai nghiện không thành sẽ tự rước họa vào thân, nhưng đối diện với ánh mắt tha thiết nọ, cậu quyết tâm sẽ giúp Lưu Kình đến cùng, bằng mọi giá.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Vệ Tiếu không biết để cai được nghiện thì phải làm sao, cậu chỉ biết một khi Lưu Kình lên cơn, chưa chắc cậu đã giữ nổi, thế nên cậu chuẩn bị sẵn một số dụng cụ để phòng hờ.
Vừa về đến nhà, Vệ Tiếu yêu cầu Lưu Kình đem đổ ngay đóng kẹo còn thừa trong hộp, còn mình vội vàng xông vào nhà vệ sinh tìm những thứ đại loại như dây thừng, khi Lưu Kình lên cơn, có thể dùng trói anh lại. Lưu Kình chỉ đứng nhìn, không biết Vệ Tiếu đang làm gì, liền hỏi.
Vệ Tiếu trả lời đang tìm dây thừng, anh liền lăng xăng chạy đi tìm cùng. Lưu Kình tinh mắt, thấy trên nóc tủ sát tường đang treo một sợi dây liền lấy xuống đưa cho cậu. Vệ Tiếu càng xót xa hơn bao giờ hết, chỉ mong lúc anh lên cơn đừng quá khổ sở. Thời gian còn lại, Vệ Tiếu gắng sức nấu một bữa cơm thật ngon, khuyên anh ăn thật nhiều để nhanh lấy lại sức.
Lưu Kình tương đối nhạy cảm, đoán là có chuyện gì đó nên lúc ăn cơm, không quên trộm nhìn cậu. Cậu biết anh đang nhìn mình cũng chỉ có thể giả vờ như không có chuyện gì, động viên anh ăn nhiều hơn.
Sau đó, Vệ tiếu dẫn Lưu Kình đi dạo, nơi ở của họ vừa vắng vẻ vừa xa xôi, không một bóng chim tăm cá, đi đâu cũng thấy giống nhau. Cuốc bộ được một đoạn, Vệ Tiếu quyết định nhân cơ hội này nói rõ cho Lưu Kình hiểu, tránh sau này lúc lên cơn anh lại không hợp tác. Xoa đầu anh, cậu lựa lời mà nói: “Lưu Kình à, tôi nói cho cậu biết chuyện này, mong là cậu hiểu…”
Lưu Kình quay sang nhìn Vệ Tiếu với ánh mắt dựa dẫm và tin tưởng.
Vệ Tiếu nuốt vội nước bọt, thấy miệng đắng chát, không biết mình có thể giúp Lưu Kình vượt qua cửa ải này hay không, nhưng chuyện nhất quyết phải cho Lưu Kình biết: “Sức khỏe của cậu có vấn đề, lúc phát tác sẽ rất đau, giống như ong đốt vậy đó. Lúc ấy, tôi sẽ không giúp cậu mà còn trói cậu lại nữa, để mặc cậu đau khổ, chỉ mong cậu hiểu rằng, tôi làm như vậy cũng là tốt cho cậu thôi…”
Lưu Kình nghe xong, mặt biến sắc, nỗi sợ hãi dâng trào trong ánh mắt của anh, trong khi tay anh vẫn nắm chặt mép áo cậu. Vệ Tiếu hít một hơi thật sâu, đặt hai tay lên vai Lưu Kình, bấy giờ mới phát hiện “đứa bé” Lưu Kình ấy thế mà cao nhỉnh hơn mình chút đỉnh. Sợ Lưu Kình không hiểu ý, Vệ Tiếu tiếp tục nhẹ nhàng giải thích: “Giống lần trước ở bệnh viện ấy, cậu còn nhớ không, cậu chê thuốc đắng không thích uống, nhưng mà thuốc đắng dã tật, uống vào bệnh tật mới tiêu tan. Còn kẹo ấy à, trông thì ngọt đấy, ngon đấy, nhưng ăn vào chỉ tổ sâu răng. Việc tôi đang làm cũng giống như cho cậu uống thuốc, mới bắt đầu tưởng rất đau khổ khó chịu, nhưng kỳ thực là vì tốt cho cậu…”
Vệ Tiếu nói xong, cứ phân vân không biết anh có hiểu không. Lưu Kình ngơ ngác nhìn Vệ tiếu, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng, cũng không nói như vậy là tốt hay không tốt, chỉ lặng yên nhìn với điệu bộ lạnh lùng khác hẳn với vẻ trẻ con thường lệ, thế nhưng ánh mắt vẫn rất mực thiết tha. Cuối cùng, anh chuyển hướng nhìn vào đám cây cối bên vệ đường.
Hàng cây bên ngoài khuôn viên nhà đã được đội môi trường thành phố chăm sóc, tỉa tót cẩn thận trong dự án cải tạo diện mạo đô thị, vì thế trông chúng đỏm dáng hơn. Phải một lúc sau cậu mới thấy Lưu Kình lên tiếng: “Anh Vệ… Mẹ em cũng không thích em ăn kẹo, mà cha thì khác, em thích gì cha cũng chiều, nên em ghét mẹ. Hồi trước ông ngoại dẫn em đi công viên, có chỉ em hai cái cây này thì phải.”
Lưu Kình đưa tay chỉ, một cây trông to vạm vỡ, cây còn lại lá nhiều nhưng hơi còi cọc. Anh chậm rãi kể: “Ông ngoại nói, cây tốt không chăm không thành hình hài, người cũng như cây, không phải ai cũng có thể nhoáng cái trở thành cây cao vững chãi, người giúp mình tỉa bớt những cái nhánh vô dụng mới là người thật lòng yêu mình. Lúc đó em cũng không hiểu ý ông là gì, mãi cho đến khi mẹ em qua đời…”
Đến đây, anh dừng lời như thể nhớ đến điều gì đó, ánh mắt toát vẻ khó ngờ, Vệ Tiếu vẫn còn mãi đắm chìm vào lời anh, không có chú ý đến.
Ngập ngừng một lát rồi Lưu Kình tiếp tục: “Dần dần em mới hiểu, người thật sự yêu mình, nhất định sẽ không nhẫn tâm để mình chịu khổ, nhất định sẽ hướng dẫn mình cái gì là đúng, cái gì là sai, dù mình không thích nghe đi chăng nữa, người ấy cũng nhất định sẽ vì mình mà suy tính… Vì vậy lúc ở bệnh viện, em chẳng thích ai cả, chỉ thích anh ở bên cạnh mà thôi, vì người ta thấy em không thích uống thuốc thì lén vứt bỏ, chỉ có anh, tuy biết em không vui, nhưng cứ ép em uống thuốc, từ lúc ấy em mới biết rằng, anh Vệ thật lòng tốt với em…”
Vệ Tiếu thoáng giật mình. Lâu nay cậu vẫn xem Lưu Kình như đứa trẻ lên ba, nay bỗng được nghe những lời như vậy từ chính miệng anh, không khỏi ngoái lại nhìn.
Anh vẫn đứng đó, mặt khẽ ngiêng nghiêng.
Lưu Kình vốn rất đẹp, nhìn từ góc độ này càng đẹp mê hồn, nhưng trong mắt Vệ Tiếu khuôn mặt không hề chứa đựng phiền muộn ấy hình như vừa mới bị người ta làm đau. Những lời cần nói anh cũng đã nói hết rồi, anh đi bên cạnh Vệ Tiếu, cố thể hiện tất cả tình cảm lẫn sự tín nhiệm với cậu: “Anh Vệ, chỉ cần anh thấy đúng, chuyện gì em cũng nghe anh.”
Ban đầu Vệ Tiếu còn có phần do dự, chỉ sợ giúp anh cai nghiện không thành sẽ tự rước họa vào thân, nhưng đối diện với ánh mắt tha thiết nọ, cậu quyết tâm sẽ giúp Lưu Kình đến cùng, bằng mọi giá.