Cuộc sống lao tù của Vệ Tiếu vô cùng tẻ nhạt, giống hệt những ngày đầu nhập ngũ.
Sinh hoạt theo quy định, lao động theo quy định.
Ở đây mọi hy vọng dường như tắt hẳn.
Không ai còn khó dễ cậu – một người phải ngồi tù cả đời nữa. Ai cũng biết cậu không còn gì để sợ, và cậu thì trở thành người mà người khác phải sợ.
Hơn nữa cậu vào đây với tội bắt cóc giết người.
Tội nặng hơn nhiều so với các tù nhân ở đây. Dần dần cậu trở thành loại người có hành vi độc lập khác biệt so với các phạm nhân ở trong này.
Với tư cách là người mới vào, hàng ngày Vệ Tiếu cần hoàn thành chỉ tiêu sản xuất, bao gồm những công việc đơn giản như đan áo len, kết khuy nút, thêu hoa, làm túi giấy, dán bì thư, nhồi ruột cho đồ chơi bằng len. Vệ Tiếu học hỏi chăm chỉ, tâm trạng khởi sắc hơn so với rất nhiều người vào cùng đợt.
Hồi mới vào, vì án của cậu là chung thân nên giám ngục rất chú ý đến cậu, bởi lẽ tỷ lệ tự sát của loại phạm nhân này tương đối cao, Vệ Tiếu lại bình thản ngoài ý muốn của mọi người.
Thời tiết dần dần ấm áp trở lại.
Thời gian thức dậy ở trong tù rất sớm, năm giờ sáng đã phải dậy và xếp chăn màn gọn gàng. Lần nào anh cũng xếp chăn ngay ngắn, vuông vắn như miếng đậu, sau đó ngồi trên ghế đợi giám ngục đến mở cửa, một ngày làm việc mới lại bắt đầu.
Buổi sáng bận rộn trôi qua, tầm trưa có thể tranh thủ nghỉ ngơi nửa tiếng.
Vệ Tiếu nhanh chóng thích ứng với cuộc sống ở đây, ăn uống xong lại lao vào làm việc.
Người trầm lặng như câu, ngay cả khi bị người ta giẫm lên chân cũng không kêu đau. Người như cậu, ở trong tù rất dễ bị ức hiếp, nhưng ánh mắt cậu luôn lộ ra nỗi cô độc lạnh lùng, khiến những kẻ có ý định bắt nạt cũng phải e dè.
Chính vì vậy mà cậu không phải là người đứng đầu, nhưng trong tù không ai dám đụng đến.
Người vào cùng đợt với cậu thì kém may mắn hơn nhiều, nhanh chóng trở thành đối tượng bắt nạt của ma cũ.
Tên người đó là Vương Chiêm Toàn, cũng mới chỉ hơn hai mươi tuổi, trước đây từng vài lần vào tù vì tội ăn cắp ăn trộm, lần này không hiểu sao bị đưa vào nơi toàn tội phạm nghiêm trọng này.
Chỉ có tội tương đối nặng mới bị đẩy vào đây, nay có một đứa lãnh án có hai năm chui vào, không bắt nạt hắn thì bắt nạt ai nữa?
Vệ Tiếu giờ đây đã không còn thích quản mấy chuyện không đâu giống trước nữa rồi.
Lãnh án chung thân, đời cậu tắt hết hy vọng, có gì hay mà phải lo chuyện người khác?
Vệ Tiếu đứng nhìn tên Vương Chiêm Toàn kia bị người ta ức hiếp hết lần này đến lần khác. Nhưng qua một ít ngày sau, Vương Chiêm Toàn trở nên khác hơn, đột nhiên tự sát, lại còn đứng ngay trước mặt Vệ Tiếu chọc bàn chải đánh răng vào cổ mới khổ.
Đến nước này Vệ Tiếu không muốn can thiệp cũng phải can thiệp thôi.
Cậu chạy vụt đến chụp lấy tay Vương Chiêm Toàn, một tay giật lấy bàn chải đánh răng đang chĩa vào cổ hắn, kết quả khi nắm được bàn chải đánh răng, Vệ Tiếu chán chả buồn nói.
Cậu chưa từng gặp người nào ngốc nghếch cỡ này, đòi tự sát mà trong khi đến cái mũi nhọn của bàn chải cũng chưa thèm mài sắc.
Vệ Tiếu nhìn tên Vương Chiêm Toàn kia. Trong tù nếu có kẻ nào tự sát, người cùng phòng cũng bị liên lụy, nhẹ thì bị phạt, nặng thì bị điều tra. Vệ Tiếu đoán Vương Chiêm Toàn bị người khác ức hiếp quá mà không muốn sống nữa đây mà, nếu bây giờ cậu nói chuyện này ra, hắn sẽ càng trở thành cái gai trong mắt mọi người.
Lẳng lặng không nói, cậu bẻ gãy bàn chải rồi bỏ đi.
Vốn dĩ chỉ tiện tay mà làm tí chuyện nhỏ, nhưng từ đó trở đi Vương Chiêm Toàn cứ bám dính lấy cậu, chắc vì sợ bị ức hiếp nên muốn mượn cậu làm chỗ dựa.
Vệ Tiếu thật sự không muốn lo chuyện bao đồng, do đó không thèm để ý gì đến hắn.
Lúc ăn cơm, Vương Chiêm Toàn bưng khay cơm đến.
Cơm trong tù rất ít dầu mỡ, mỗi người được quy định hai bánh màn thầu, thức ăn cũng rất mặn.
Hồi mới vào Vệ Tiếu toàn chẳng được ăn no, sau đó để tăng thêm chút cảm giác no liền bỏ màn thầu vào trong canh để ăn, màn thầu ngấm nước canh, khi vào dạ dày sẽ nở to ra. Vương Chiêm Toàn thấy Vệ Tiếu đã ăn hết mấy cái màn thầu liền đem bánh của mình cung kính dâng cho Vệ Tiếu.
Vệ Tiếu nhìn cái bánh, sau đó liếc nhìn Vương Chiêm Toàn, cuối cùng nhận cái bánh.
Để cự tuyệt sự hy vọng của hắn đối với mình, Vệ Tiếu muốn một lần làm người xấu, kế hoạch là mình đã ăn không cái bánh của Vương Chiêm Toàn, nhưng ăn xong phủi tay vô tình luôn, xem Vương Chiêm Toàn có còn chủ động nữa hay không.
Nghĩ vậy, Lưu Kình ăn bánh xong liền chùi miệng, ngoảnh đít đi mất.
Không ngờ về sau cứ đến đúng giờ, Vương Chiêm Toàn lại đem bánh đến dâng cho Vệ Tiếu.
Vệ Tiếu thất rất khó xử, có nằm mơ cũng không muốn làm người tốt, thêm nữa cậu ở đây rõ ràng cũng đã độc lập một mình rồi.
Giám ngục không bao giờ biểu lộ vẻ mặt vui tươi với phạm nhân, Vệ Tiếu cũng không hề chủ động tiếp xúc quan hệ gì với họ, đồng thời với những phạm nhân khác, Vệ Tiếu cũng thấy mình không cùng chung một đường nên cũng không qua lại. Nhưng đột nhiên xuất hiện cái người tên Vương Chiêm Toàn lẽo đẽo theo sau, Vệ tiếu không biết phải làm thế nào.
Dần dần, Vệ Tiếu thật tình cũng không thể đóng vai ác mãi được, thỉnh thoảng có trò chuyện cùng Vương Chiêm Toàn đôi câu.
Nhưng Vệ Tiếu thấy phiền khi Vương Chiêm Toàn gọi mình mỗi một chữ “anh”, bởi lẽ cách gọi đó dễ khiến cậu nhớ đến người mà cậu không muốn nhớ đến.
Vương Chiêm Toàn đành gọi dài hơn là “anh Tiếu”.
Vệ Tiếu vẫn không thích lắm, Vương Chiêm Toàn đành can đảm gọi là “anh Vệ Tiếu”. Trong mắt Vương Chiêm Toàn, Vệ Tiếu là một người rất thần bí, một người sạch sẽ đứng đắn khó thể nào lại liên quan đến tù chung thân và giết người.
Vương Chiêm Toàn cũng lấy làm lạ, rằng tại sao người thuê mình vào để mắt đến Vệ Tiếu nhất định không cho hắn khai ra chuyện, ép hắn phải đóng giả thành người yếu thế, để suốt ngày bám đuôi Vệ Tiếu. Hắn cảm thấy thật dư thừa, “anh Vệ Tiếu” này ngoài điểm trầm tính ra, thì không tìm ra điểm nào cần người chăm sóc cả.
Cũng vì hiếu kỳ mà Vương Chiêm Toàn có hỏi Vệ Tiếu về vụ án, nhưng Vệ Tiếu đều một mực im lặng.
Sự im lặng,lạnh lẽo ấy khiến Vương Chiêm Toàn không dám hỏi thêm nữa.
Nhưng sau đó Vương Chiêm Toàn và Vệ Tiếu coi như cùng hội cùng thuyền. Không lâu sau, người nhà của Vương Chiêm Toàn vào thăm hắn, mang rất nhiều a,có thuốc lá để biếu mấy tay đại ca, rồi thức ăn bổ dưỡng khác, áo quần lót, và một ít tiền.
Vương Chiêm Toàn lập tức chia phần cho Vệ Tiếu. Dù sao bây giờ hai người đã khá thân thiết với nhau, nhưng Vương Chiêm Toàn buồn bực phát hiện ra rằng, người đó mang đến hai bộ đồ lót mà hầu hết toàn là số của Vệ Tiếu mặc, hắn mặc thì rộng thùng thình.
Vương Chiêm Toàn càng sinh nghi, tại sao người đó tường tận cả những chuyện riêng tư như vậy? Thậm chí đã nghĩ cả giả thiết người đó là tình nhân của Vệ Tiếu, nhưng người thuê hắn là đàn ông.
Vương Chiêm Toàn nghĩ tới nghĩ lui cũng không sao hiểu nổi. Hắn cảm thấy người đó thật thần bí, ấy thế mà hiểu rành mạch về Vệ Tiếu, như là làm sao để cậu buông cảnh giác, làm sao để cậu nhận đồ. Chỉ cần một cuộc điện thoại người đó gọi đến bày kế cho, những việc hắn làm đạt hiệu quả tức khắc. Một khoảng thời gian sau đó, Vương Chiêm Toàn phát hiện một điều kỳ lạ là người nhà Vệ Tiếu chưa hề đến thăm cậu lấy một lần.
Mang theo lòng hiếu kỳ, hắn bèn hỏi Vệ Tiếu.
Cậu trả lời một cách khó khăn: “Là tôi không cho họ tới, coi như tôi chết rồi…”
Vương Chiêm Toàn sững sờ.
Vệ Tiếu cười tự giễu, nhớ lại hình ảnh khi người nhà cậu biết chuyện cậu ngồi tù, nhớ lại ánh mắt tuyệt vọng của cha mẹ và những giọt nước mắt như mưa của em trai…
Vệ Tiếu đã không còn điều gì để sợ, để buồn. Có điều cuộc sống trong tù cũng không hẳn là vô vị.
Ít nhất gần đây có những cải cách mang tính nhân đạo cao ở trong tù, thay đổi một số điều rất tốt,như nơi ăn cơm có tivi, xem được tin tức thời sự đầy đủ.
Hôm đó như bao ngày khác, Vệ Tiếu ngồi ở vị trí không quá nổi bật cũng không quá xa.
Không phải cậu thích xem thời sự, chỉ là cậu cần một điều gì đó lấp đầy tâm trí mình, giống như những món đồ chơi rỗng ruột cần dùng bông hay vải vụn nhét đầy vậy. Trong một cảnh quay thoáng qua, Vệ Tiếu nhìn thấy Lưu Kình.
Lưu Kình mặc bộ đồ Âu phục, đứng trước đám phóng viên.
Con người ấy xa xôi tựa ảo ảnh.
Xa đến nỗi Vệ Tiếu không nhớ ra rằng mình đã từng quen người đó.
Chỉ có Vương ChiêmToàn ngồi bên phát giác nét mặt cậu thay đổi, liền ngẩng đầu xem cùng.
Vương Chiêm Toàn từ nhỏ là một tên du thủ du thực, nhưng dù sao hắn cũng là người địa phương, thấy trên ti vi nói về tập đoàn Lưu thị bèn lảm nhảm vài câu phụ họa
“Quả nhiên ông trời có mắt, dân lắm tiền chả mấy ai làm giàu trong sạch, Lưu Tuyết Sinh nhìn tưởng thành đạt, té ra cũng làm ăn phi pháp, lão già đó rồi cũng vào tù giống chúng ta thôi. Cơ mà lũ lắm tiền chắc chắn không ngồi tù giống chúng ta đâu, lão nhiều tiền vậy, vào đây cũng xem như đi nghỉ dưỡng…” Bản tin vẫn tiếp tục, nói về vụ án của Lưu Tuyết Sinh, nhưng ống kính máy quay thì chĩa về phía Lưu Kình-người đại diện đương nhiệm của Lưu thị.
Nhưng camera quay rất lộn xộn, không thấy rõ gì cả.
Vệ Tiếu chẳng nghe nổi gì lọt tai, đầu óc cũng trống rỗng, hoặc giả do nghĩ quá nhiều, thế nên đầu óc trống rỗng.
Cậu ngồi nghệt ra, đánh rơi cả miếng bánh màn thầu trên khay mà cậu vẫn cứ đờ ra như thế.
Vương Chiêm Toàn vừa xem ti vi vừa lẩm bẩm một mình: “Nội tình còn phức tạp, lão Lưu Tuyết Sinh này quả không đơn giản, vợ trước cũng chết vì làm ăn, đúng là báo chí truyền hình cái gì cũng moi móc được, toàn lũ ‘đục nước béo cò’…”
Cuộc sống lao tù của Vệ Tiếu vô cùng tẻ nhạt, giống hệt những ngày đầu nhập ngũ.
Sinh hoạt theo quy định, lao động theo quy định.
Ở đây mọi hy vọng dường như tắt hẳn.
Không ai còn khó dễ cậu – một người phải ngồi tù cả đời nữa. Ai cũng biết cậu không còn gì để sợ, và cậu thì trở thành người mà người khác phải sợ.
Hơn nữa cậu vào đây với tội bắt cóc giết người.
Tội nặng hơn nhiều so với các tù nhân ở đây. Dần dần cậu trở thành loại người có hành vi độc lập khác biệt so với các phạm nhân ở trong này.
Với tư cách là người mới vào, hàng ngày Vệ Tiếu cần hoàn thành chỉ tiêu sản xuất, bao gồm những công việc đơn giản như đan áo len, kết khuy nút, thêu hoa, làm túi giấy, dán bì thư, nhồi ruột cho đồ chơi bằng len. Vệ Tiếu học hỏi chăm chỉ, tâm trạng khởi sắc hơn so với rất nhiều người vào cùng đợt.
Hồi mới vào, vì án của cậu là chung thân nên giám ngục rất chú ý đến cậu, bởi lẽ tỷ lệ tự sát của loại phạm nhân này tương đối cao, Vệ Tiếu lại bình thản ngoài ý muốn của mọi người.
Thời tiết dần dần ấm áp trở lại.
Thời gian thức dậy ở trong tù rất sớm, năm giờ sáng đã phải dậy và xếp chăn màn gọn gàng. Lần nào anh cũng xếp chăn ngay ngắn, vuông vắn như miếng đậu, sau đó ngồi trên ghế đợi giám ngục đến mở cửa, một ngày làm việc mới lại bắt đầu.
Buổi sáng bận rộn trôi qua, tầm trưa có thể tranh thủ nghỉ ngơi nửa tiếng.
Vệ Tiếu nhanh chóng thích ứng với cuộc sống ở đây, ăn uống xong lại lao vào làm việc.
Người trầm lặng như câu, ngay cả khi bị người ta giẫm lên chân cũng không kêu đau. Người như cậu, ở trong tù rất dễ bị ức hiếp, nhưng ánh mắt cậu luôn lộ ra nỗi cô độc lạnh lùng, khiến những kẻ có ý định bắt nạt cũng phải e dè.
Chính vì vậy mà cậu không phải là người đứng đầu, nhưng trong tù không ai dám đụng đến.
Người vào cùng đợt với cậu thì kém may mắn hơn nhiều, nhanh chóng trở thành đối tượng bắt nạt của ma cũ.
Tên người đó là Vương Chiêm Toàn, cũng mới chỉ hơn hai mươi tuổi, trước đây từng vài lần vào tù vì tội ăn cắp ăn trộm, lần này không hiểu sao bị đưa vào nơi toàn tội phạm nghiêm trọng này.
Chỉ có tội tương đối nặng mới bị đẩy vào đây, nay có một đứa lãnh án có hai năm chui vào, không bắt nạt hắn thì bắt nạt ai nữa?
Vệ Tiếu giờ đây đã không còn thích quản mấy chuyện không đâu giống trước nữa rồi.
Lãnh án chung thân, đời cậu tắt hết hy vọng, có gì hay mà phải lo chuyện người khác?
Vệ Tiếu đứng nhìn tên Vương Chiêm Toàn kia bị người ta ức hiếp hết lần này đến lần khác. Nhưng qua một ít ngày sau, Vương Chiêm Toàn trở nên khác hơn, đột nhiên tự sát, lại còn đứng ngay trước mặt Vệ Tiếu chọc bàn chải đánh răng vào cổ mới khổ.
Đến nước này Vệ Tiếu không muốn can thiệp cũng phải can thiệp thôi.
Cậu chạy vụt đến chụp lấy tay Vương Chiêm Toàn, một tay giật lấy bàn chải đánh răng đang chĩa vào cổ hắn, kết quả khi nắm được bàn chải đánh răng, Vệ Tiếu chán chả buồn nói.
Cậu chưa từng gặp người nào ngốc nghếch cỡ này, đòi tự sát mà trong khi đến cái mũi nhọn của bàn chải cũng chưa thèm mài sắc.
Vệ Tiếu nhìn tên Vương Chiêm Toàn kia. Trong tù nếu có kẻ nào tự sát, người cùng phòng cũng bị liên lụy, nhẹ thì bị phạt, nặng thì bị điều tra. Vệ Tiếu đoán Vương Chiêm Toàn bị người khác ức hiếp quá mà không muốn sống nữa đây mà, nếu bây giờ cậu nói chuyện này ra, hắn sẽ càng trở thành cái gai trong mắt mọi người.
Lẳng lặng không nói, cậu bẻ gãy bàn chải rồi bỏ đi.
Vốn dĩ chỉ tiện tay mà làm tí chuyện nhỏ, nhưng từ đó trở đi Vương Chiêm Toàn cứ bám dính lấy cậu, chắc vì sợ bị ức hiếp nên muốn mượn cậu làm chỗ dựa.
Vệ Tiếu thật sự không muốn lo chuyện bao đồng, do đó không thèm để ý gì đến hắn.
Lúc ăn cơm, Vương Chiêm Toàn bưng khay cơm đến.
Cơm trong tù rất ít dầu mỡ, mỗi người được quy định hai bánh màn thầu, thức ăn cũng rất mặn.
Hồi mới vào Vệ Tiếu toàn chẳng được ăn no, sau đó để tăng thêm chút cảm giác no liền bỏ màn thầu vào trong canh để ăn, màn thầu ngấm nước canh, khi vào dạ dày sẽ nở to ra. Vương Chiêm Toàn thấy Vệ Tiếu đã ăn hết mấy cái màn thầu liền đem bánh của mình cung kính dâng cho Vệ Tiếu.
Vệ Tiếu nhìn cái bánh, sau đó liếc nhìn Vương Chiêm Toàn, cuối cùng nhận cái bánh.
Để cự tuyệt sự hy vọng của hắn đối với mình, Vệ Tiếu muốn một lần làm người xấu, kế hoạch là mình đã ăn không cái bánh của Vương Chiêm Toàn, nhưng ăn xong phủi tay vô tình luôn, xem Vương Chiêm Toàn có còn chủ động nữa hay không.
Nghĩ vậy, Lưu Kình ăn bánh xong liền chùi miệng, ngoảnh đít đi mất.
Không ngờ về sau cứ đến đúng giờ, Vương Chiêm Toàn lại đem bánh đến dâng cho Vệ Tiếu.
Vệ Tiếu thất rất khó xử, có nằm mơ cũng không muốn làm người tốt, thêm nữa cậu ở đây rõ ràng cũng đã độc lập một mình rồi.
Giám ngục không bao giờ biểu lộ vẻ mặt vui tươi với phạm nhân, Vệ Tiếu cũng không hề chủ động tiếp xúc quan hệ gì với họ, đồng thời với những phạm nhân khác, Vệ Tiếu cũng thấy mình không cùng chung một đường nên cũng không qua lại. Nhưng đột nhiên xuất hiện cái người tên Vương Chiêm Toàn lẽo đẽo theo sau, Vệ tiếu không biết phải làm thế nào.
Dần dần, Vệ Tiếu thật tình cũng không thể đóng vai ác mãi được, thỉnh thoảng có trò chuyện cùng Vương Chiêm Toàn đôi câu.
Nhưng Vệ Tiếu thấy phiền khi Vương Chiêm Toàn gọi mình mỗi một chữ “anh”, bởi lẽ cách gọi đó dễ khiến cậu nhớ đến người mà cậu không muốn nhớ đến.
Vương Chiêm Toàn đành gọi dài hơn là “anh Tiếu”.
Vệ Tiếu vẫn không thích lắm, Vương Chiêm Toàn đành can đảm gọi là “anh Vệ Tiếu”. Trong mắt Vương Chiêm Toàn, Vệ Tiếu là một người rất thần bí, một người sạch sẽ đứng đắn khó thể nào lại liên quan đến tù chung thân và giết người.
Vương Chiêm Toàn cũng lấy làm lạ, rằng tại sao người thuê mình vào để mắt đến Vệ Tiếu nhất định không cho hắn khai ra chuyện, ép hắn phải đóng giả thành người yếu thế, để suốt ngày bám đuôi Vệ Tiếu. Hắn cảm thấy thật dư thừa, “anh Vệ Tiếu” này ngoài điểm trầm tính ra, thì không tìm ra điểm nào cần người chăm sóc cả.
Cũng vì hiếu kỳ mà Vương Chiêm Toàn có hỏi Vệ Tiếu về vụ án, nhưng Vệ Tiếu đều một mực im lặng.
Sự im lặng,lạnh lẽo ấy khiến Vương Chiêm Toàn không dám hỏi thêm nữa.
Nhưng sau đó Vương Chiêm Toàn và Vệ Tiếu coi như cùng hội cùng thuyền. Không lâu sau, người nhà của Vương Chiêm Toàn vào thăm hắn, mang rất nhiều a,có thuốc lá để biếu mấy tay đại ca, rồi thức ăn bổ dưỡng khác, áo quần lót, và một ít tiền.
Vương Chiêm Toàn lập tức chia phần cho Vệ Tiếu. Dù sao bây giờ hai người đã khá thân thiết với nhau, nhưng Vương Chiêm Toàn buồn bực phát hiện ra rằng, người đó mang đến hai bộ đồ lót mà hầu hết toàn là số của Vệ Tiếu mặc, hắn mặc thì rộng thùng thình.
Vương Chiêm Toàn càng sinh nghi, tại sao người đó tường tận cả những chuyện riêng tư như vậy? Thậm chí đã nghĩ cả giả thiết người đó là tình nhân của Vệ Tiếu, nhưng người thuê hắn là đàn ông.
Vương Chiêm Toàn nghĩ tới nghĩ lui cũng không sao hiểu nổi. Hắn cảm thấy người đó thật thần bí, ấy thế mà hiểu rành mạch về Vệ Tiếu, như là làm sao để cậu buông cảnh giác, làm sao để cậu nhận đồ. Chỉ cần một cuộc điện thoại người đó gọi đến bày kế cho, những việc hắn làm đạt hiệu quả tức khắc. Một khoảng thời gian sau đó, Vương Chiêm Toàn phát hiện một điều kỳ lạ là người nhà Vệ Tiếu chưa hề đến thăm cậu lấy một lần.
Mang theo lòng hiếu kỳ, hắn bèn hỏi Vệ Tiếu.
Cậu trả lời một cách khó khăn: “Là tôi không cho họ tới, coi như tôi chết rồi…”
Vương Chiêm Toàn sững sờ.
Vệ Tiếu cười tự giễu, nhớ lại hình ảnh khi người nhà cậu biết chuyện cậu ngồi tù, nhớ lại ánh mắt tuyệt vọng của cha mẹ và những giọt nước mắt như mưa của em trai…
Vệ Tiếu đã không còn điều gì để sợ, để buồn. Có điều cuộc sống trong tù cũng không hẳn là vô vị.
Ít nhất gần đây có những cải cách mang tính nhân đạo cao ở trong tù, thay đổi một số điều rất tốt,như nơi ăn cơm có tivi, xem được tin tức thời sự đầy đủ.
Hôm đó như bao ngày khác, Vệ Tiếu ngồi ở vị trí không quá nổi bật cũng không quá xa.
Không phải cậu thích xem thời sự, chỉ là cậu cần một điều gì đó lấp đầy tâm trí mình, giống như những món đồ chơi rỗng ruột cần dùng bông hay vải vụn nhét đầy vậy. Trong một cảnh quay thoáng qua, Vệ Tiếu nhìn thấy Lưu Kình.
Lưu Kình mặc bộ đồ Âu phục, đứng trước đám phóng viên.
Con người ấy xa xôi tựa ảo ảnh.
Xa đến nỗi Vệ Tiếu không nhớ ra rằng mình đã từng quen người đó.
Chỉ có Vương ChiêmToàn ngồi bên phát giác nét mặt cậu thay đổi, liền ngẩng đầu xem cùng.
Vương Chiêm Toàn từ nhỏ là một tên du thủ du thực, nhưng dù sao hắn cũng là người địa phương, thấy trên ti vi nói về tập đoàn Lưu thị bèn lảm nhảm vài câu phụ họa
“Quả nhiên ông trời có mắt, dân lắm tiền chả mấy ai làm giàu trong sạch, Lưu Tuyết Sinh nhìn tưởng thành đạt, té ra cũng làm ăn phi pháp, lão già đó rồi cũng vào tù giống chúng ta thôi. Cơ mà lũ lắm tiền chắc chắn không ngồi tù giống chúng ta đâu, lão nhiều tiền vậy, vào đây cũng xem như đi nghỉ dưỡng…” Bản tin vẫn tiếp tục, nói về vụ án của Lưu Tuyết Sinh, nhưng ống kính máy quay thì chĩa về phía Lưu Kình-người đại diện đương nhiệm của Lưu thị.
Nhưng camera quay rất lộn xộn, không thấy rõ gì cả.
Vệ Tiếu chẳng nghe nổi gì lọt tai, đầu óc cũng trống rỗng, hoặc giả do nghĩ quá nhiều, thế nên đầu óc trống rỗng.
Cậu ngồi nghệt ra, đánh rơi cả miếng bánh màn thầu trên khay mà cậu vẫn cứ đờ ra như thế.
Vương Chiêm Toàn vừa xem ti vi vừa lẩm bẩm một mình: “Nội tình còn phức tạp, lão Lưu Tuyết Sinh này quả không đơn giản, vợ trước cũng chết vì làm ăn, đúng là báo chí truyền hình cái gì cũng moi móc được, toàn lũ ‘đục nước béo cò’…”