Bản án của Lưu Tuyết Sinh dưới sự tác động của Lưu Kình cuối cùng cũng tuyên án.
Không ai ngờ rằng một Lưu Tuyết Sinh phong ba từng trải lại không thể chịu nổi sử đả kích này.
Lưu Kình lúc đó đang họp, nhận được tin, giật cả mình.
Nhưng ngay sau đó anh bình tĩnh lại ngay, làm như không có chuyện gì xảy ra và tiếp tục cuộc họp, sau đó mới dẫn theo tài xé và một số nhân viên cấp dưới đến bệnh viện. Khi anh đến nơi, thấy cảnh sát vẫn đang đứng canh trước cửa phòng bệnh của Lưu Tuyết Sinh.
Đây là lần đầu tiên Lưu Kình gặp lại Lưu Tuyết Sinh kể từ sau khi ông bị mang đi điều tra.
Trước đó, anh từng nghĩ rằng, đây là cái kế trốn chạy hình phạt của Lưu Tuyết Sinh, nhưng xem ra anh đã quá đa nghi rồi.
Người đàn ông nằm trên giường cắm đầy dây dợ, thoạt nhìn như xác chết, tuy vẫn chưa đến mức đó nhưng sắc mặt tái nhợt. Lưu Kình bước vào, phòng rất đông người.
Hàn Vy mang con trai đến sớm từ trước, đứng khóc lóc.
Lưu Kình chỉ nhìn một cách bàng quan, một chút khoái cảm sau khi trả thù cũng không có. Hoặc cũng có thể nói từ sau khi quyết định rat ay, anh đã không xem những người này là kẻ thù rồi. Anh chỉ làm theo những gì mà ông ngoại đã làm, đi theo từng bước trên con đường mà ông anh đã đi.
Hàn Vy liếc Lưu Kình một cái, sắc mặt biến đổi như thể muốn ăn tưới nuốt sống anh vậy. Lưu Kình phớt lờ người đàn bà này, nghiêng người nhìn chằm chằm vào mặt Lưu Tuyết Sinh.
Cũng giống như người này trước đây không để ý gì đến anh, anh cũng chẳng để ý gì đến ông, lúc này nhìn lại mới phát hiện ông đã già đi rất nhiều, tóc điểm bạc, mặt đầy nếp nhăn có cổ che giấu cũng không thể giấu được.
Một người đàn ông đã hấp hối.
Lưu Kình nghĩ, trông ông thế này mà cũng có thể gây cho anh đau khổ suốt từng ấy năm, giờ nghĩ lại đúng là chẳng đáng chút nào.
Trong phòng toàn là tiếng khóc thút thí của Hàn Vy.
Lưu Tuyết Sinh cuối cùng cũng tỉnh, mở mắt nhìn một lúc lâu mới nhận ra Lưu Kình đến.
Sau đó Lưu Tuyết Sinh mở miệng gọi: “Lưu Trăn…”
Hàn Vy vội vàng đứng dậy, đẩy cậu con trai đang mặc đồng phục ngồi bên cạnh. Đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với người em trai cùng cha khác mẹ của mình.
Đó chỉ là một cậu học sinh trung học hết sức bình thường, dáng vẻ bên ngoài tương đối giống Lưu Tuyết Sinh.
Nhìn ngoài không phải là loại khiến người khác ghét bỏ, còn có vẻ ngốc nghếch.
Lưu Kình đứng lặng lẽ một bên, quan sát dáng vẻ làm cha của Lưu Tuyết Sinh.
Đó là tình cảm cha con mà từ trước tới nay cậu chưa hề nhận được từ ông.
Lưu Kình nghĩ, thì ra Lưu Tuyết Sinh cũng nhân từ như vậy.
Khi nghĩ như vậy, anh không buồn chút nào. Đến khi Lưu Tuyết Sinh nhớ ra mình vẫn còn một đứa con trai, ông mới nghiêng mặt qua nhìn Lưu Kình, nhưng không nói gì.
Lưu Kình cũng không nói, giống như cả hai đang đánh cờ.
Quan sát lẫn nhau, âm thầm tính kế.
Lưu Tuyết Sinh cuối cùng chịu thua trước, không dám lên giọng nữa, mà như một con tằm chờ người mở kén, nói giọng khàn khan: “Là cha có lỗi với con, có lỗi với nhà họ Tống, có lỗi với mẹ con, con trừng phạt cha thế nào cũng được, nhưng dì và em vô tôi, em… chính là em trai con… Con đừng làm hại dì và em…”
Lưu Kình yên lặng lắng nghe. Thật ra anh đã sớm hiểu rõ, người đàn ông này chẳng có quan hệ gì với mình, họ chỉ đại diện cho nhà họ Lưu và nhà họ Tống, thế thôi.
Anh không trả lời mà nhìn ông, anh mắt anh không phẫn nộ cũng không thương cảm, chỉ nhìn một cách lạnh lùng.
Đó là mắt của kẻ làm ăn buôn bán, tràn đầy toán tính chứ không có chút tình cảm nào.
Khi Lưu Kình từ phòng bệnh đi ra, Hàn Vy đã đứng trước cửa từ trước định cản đường anh. Anh lướt nhanh qua, không nhìn ba ta lấy một cái.
Lưu Kình đã lột xác để sống một cuộc đời mới, nhưng những người này, anh nghĩ mình nên vứt bỏ đi như rác rưởi mới tốt. Lưu Kình trở vè công tình yêu tiếp tục bận rộn, mỗi ngày đều phải xử lý việc công tình yêu, thậm chí anh nghĩ hay mình đổi quách tên đi cho rồi.
Đến khuya lại gọi điện thoại cho Vệ Tiếu, trưng cầu ý kiến của cậu.
Vệ Tiếu nghe Lưu Kình nói đến chuyện đổi tên, lấy làm ngạc nhiên lắm. Thật ra đổi thì cũng được, chỉ là tên đã gọi suốt hơn hai mươi năm, thay đổi sẽ mang lại không ít phiền hà.
Vệ Tiếu nêu suy nghĩ của mình. Cậu cũng lờ mờ đoán ra, sở dĩ Lưu Kình có ý tưởng này là do cha anh gây nên điều không vui, cậu liền an ủi, nói với anh rằng, quan hệ giữa người với người không phải dựa vào cái tên là ràng buộc nhau.
Lưu Kình nghe xong mới tạm hạ giọng.
Anh phát hiện ra mình ngày càng thích nghe Vệ Tiếu nói chuyện, những lời của Vệ Tiếu như ma thuật, có thể dễ dàng làm tieu tan mọi khó chịu trong lòng, giúp anh thấy thoải mái hơn bao giờ hết.
Trái lại, cuộc sống của Vệ Tiếu trôi qua rất khổ ải, khoảng thời gian này cậu rảnh rỗi đến nỗi người ngọm sắp mốc meo rồi. Ngần này tuổi, bất kể ở nhà hay ra ngoài làm việc, thậm chí ở trong tù, ngày nào cậu cũng chạy đôn chạy đáo, lỡ mà có rảnh rỗi quá chắc chắn là cậu sẽ thấy mệt mỏi chán chường.
Cậu biết Lưu Kình gần đây rất bận rộn, nếu cậu ra ngoài tìm việc làm thêm chỉ e mang lại phiền phức cho anh, vì vậy Vệ Tiếu đành nhẫn nại ngồi không ở trong khách sạn, riết rồi thành quen thân với nhân viên khách sạn luôn.
Lưu Kình bắt đầu khẩn trương tiến hành cải cách công tình yêu. Hàn Vy mất khả năng kinh tế cũng đến tìm anh mấy lần gây sự, đều bị bảo vệ đuổi cổ.
Bà ta mặt dày gõ cửa báo giới để tố cáo Lưu Kình.
Lưu Kình không thèm bận tâm, thậm chí đọc xong tin tức trên báo, còn sai người đòi luôn cả quyền sở hữu chiếc xe hơi của bà ta. Lưu Tuyết Sinh đang nằm viện nghe thông tin này, cảm thấy càng tồi tệ hơn.
Ngày ngày, ngoại việc chi trả tiền thuốc thang viện phí cho Lưu Tuyết Sinh, Hàn Vy còn phải chi tiền để bịt miệng lão Lý, cứ như vậy hàu bao của bà ta ngày càng hạn hẹp, sau cùng thật sự không còn đồng nào để duy trì sinh hoạt.
Tâm trạng của Lưu Kình khấp khởi.
Anh đặt ra những dự định tốt đẹp cho tương lai, tối đến lại kể một phần những suy nghĩ đo cho Vệ Tiếu nghe, cậu luôn luôn lắng nghe và chia sẻ chúng với anh.
Ngày tháng trôi qua êm đềm, hai người duy trì mối quan hệ như là người yêu của nhau.
Một hôm, Lưu Kình có ý định muốn sửa sang lại căn nhà mà ông ngoài để lại, dễ bê đón Vệ Tiếu về sống chung, thế là anh nhờ cậu giám sát, giúp đỡ việc sửa chữa.
Tuy đã có công tình yêu chuyên xây dựng sửa chữa đảm nhận, chỉ tội Lưu Kình thấy gần đây Vệ Tiếu rảnh rỗi không có việc gì làm, vì lại khi đến tìm Vệ Tiếu, nhìn thấy cậu đùa với các nhân viên khách sạn trẻ trung, anh vẫn âm ỉ khó chịu dù chẳng hề biểu hiện ra bên ngoài, nghĩ tới nghĩ lui mới nhờ Vệ Tiếu giám sát giùm việc xây sửa, vừa để cậu có việc mà làm, vừa có thể để cậu sửa nhà theo ý thích, một công đôi việc.
Vệ Tiếu rỗi đến nỗi chảy thay, nghe vậy đương nhiên hớn hở, vội lên xe đi cùng Lưu Kình, định cùng anh xem qua nhà một lượt rồi bàn nhau nên sửa theo phong cách gì.
Nhưng xe mới chạy được nửa đường đã bị Hàn Vy chặn lại.
Gần đây Hàn Vy không thể nào gặp được Lưu Kình, thế là ngày nào cũng mai phục cạnh xe anh.
Cuối cùng lần này đã chặn được, bà ta đập tay liên tục vào cửa xe, muốn gọi Lưu Kình ra ngoài gặp mặt.
Lưu Kình không phô trương, hôm nay lại đến đón Vệ Tiếu, chỉ chọn chiếc Phaeton để lái.
Hàn Vy gây ầm ĩ thu hút sự chú ý của đám đông trên đường.
Những xe không lái qua được cũng bóp còi inh ỏi. Vệ Tiếu ngồi trong xe nhìn thấy Hàn Vy nhưng không nhận ra bà ta. Đây đâu còn là bộ mặt đạo đức giả của bà chủ ngày nào nữa? Nói thật trông y chang người bị điên ấy.
Vệ Tiếu nhìn Lưu Kình ngồi ghế bên kia, nét mặt anh tuy lạnh lùng nhưng vẫn lộ ra vể không vui, Vệ Tiếu biết Lưu Kình và Hàn Vy có nhiều ân oán, lúc này theo thói quen, cậu có ý muốn bảo vệ Lưu Kình.
Không nghĩ ngợi nhiều nhặn, cậu mở cửa xe, xuống chặn người đàn bà kia lại.
Kết quả là Vệ Tiếu chưa kịp mở thì có hai người từ xe sau đột nhiên xuất hiện, một trái một phải lôi Hàn Vy đi.
Mọi thứ diễn ra quá mức nhanh chóng đến nỗi Vệ Tiếu sững sờ.
Vệ Tiếu ngạc nhiên nhìn Lưu Kình, trong khi anh chỉ thờ ơ một tay chống má, một tay cầm vô lăng, giải thích: “Đó là vệ sĩ của anh.”
Nhà họ Lưu làm ăn lớn, ngoài công việc làm ăn chân chính của ông ngoại anh ra, Lưu Tuyết Sinh còn kinh doanh mảng “xám” như hợp đêm, bar, vũ trường…
Mảng kinh doanh này trắng đen lẫn lộn, huông hồ trước đây Lưu Tuyết Sinh còn buôn hàng trắng, Lưu Kình tuy không thích nhưng đã đâm lao đành phải theo lao, cứ tiếp nhận gia nghiệp rồi từ từ tháo gỡ.
Khả năng quản lý của anh tốt hơn Lưu Tuyết Sinh nhiều. Anh cố ý hạn chế những hạng mục đen, không ngờ lại làm cho mảng xám ăn nên làm ra, sắp sửa trở thành top dẫn đầu phát triển nhất của thành phố. Nhưng những điều này Lưu Kình không nói cho Vệ Tiếu biết, anh vẫn luôn muốn làm ăn chính đáng.
Vệ Tiếu nhìn cảnh tượng vừa rồi, ngồi trong xe cảm khái với anh một câu: “Thật không ngờ bà ta lại như vậy.”
Lưu Kình bật cười, tỏ vẻ khinh bỉ: “Mới chỉ bắt đầu thôi.”
Hiện tại anh đã có nền tảng vững chắc, loại người cỡ Hàn Vy, đối với anh mà nói chỉ giống như con kiến, chưa vội giẫm chết bà ta chỉ bởi vì bản thân xem kịch chưa đủ mà thôi.
Vệ Tiếu thoáng chùng lòng. Cậu biết Hàn Vy ngày hôm nay au cũng là ác giả ác báo, song lòng cậu cứ trăn trở mãi.
Lưu Kình đang như con hổ xổ lồng, hung dữ khát máu.
Vệ Tiếu chợt cảm thấy bất an.
Bản án của Lưu Tuyết Sinh dưới sự tác động của Lưu Kình cuối cùng cũng tuyên án.
Không ai ngờ rằng một Lưu Tuyết Sinh phong ba từng trải lại không thể chịu nổi sử đả kích này.
Lưu Kình lúc đó đang họp, nhận được tin, giật cả mình.
Nhưng ngay sau đó anh bình tĩnh lại ngay, làm như không có chuyện gì xảy ra và tiếp tục cuộc họp, sau đó mới dẫn theo tài xé và một số nhân viên cấp dưới đến bệnh viện. Khi anh đến nơi, thấy cảnh sát vẫn đang đứng canh trước cửa phòng bệnh của Lưu Tuyết Sinh.
Đây là lần đầu tiên Lưu Kình gặp lại Lưu Tuyết Sinh kể từ sau khi ông bị mang đi điều tra.
Trước đó, anh từng nghĩ rằng, đây là cái kế trốn chạy hình phạt của Lưu Tuyết Sinh, nhưng xem ra anh đã quá đa nghi rồi.
Người đàn ông nằm trên giường cắm đầy dây dợ, thoạt nhìn như xác chết, tuy vẫn chưa đến mức đó nhưng sắc mặt tái nhợt. Lưu Kình bước vào, phòng rất đông người.
Hàn Vy mang con trai đến sớm từ trước, đứng khóc lóc.
Lưu Kình chỉ nhìn một cách bàng quan, một chút khoái cảm sau khi trả thù cũng không có. Hoặc cũng có thể nói từ sau khi quyết định rat ay, anh đã không xem những người này là kẻ thù rồi. Anh chỉ làm theo những gì mà ông ngoại đã làm, đi theo từng bước trên con đường mà ông anh đã đi.
Hàn Vy liếc Lưu Kình một cái, sắc mặt biến đổi như thể muốn ăn tưới nuốt sống anh vậy. Lưu Kình phớt lờ người đàn bà này, nghiêng người nhìn chằm chằm vào mặt Lưu Tuyết Sinh.
Cũng giống như người này trước đây không để ý gì đến anh, anh cũng chẳng để ý gì đến ông, lúc này nhìn lại mới phát hiện ông đã già đi rất nhiều, tóc điểm bạc, mặt đầy nếp nhăn có cổ che giấu cũng không thể giấu được.
Một người đàn ông đã hấp hối.
Lưu Kình nghĩ, trông ông thế này mà cũng có thể gây cho anh đau khổ suốt từng ấy năm, giờ nghĩ lại đúng là chẳng đáng chút nào.
Trong phòng toàn là tiếng khóc thút thí của Hàn Vy.
Lưu Tuyết Sinh cuối cùng cũng tỉnh, mở mắt nhìn một lúc lâu mới nhận ra Lưu Kình đến.
Sau đó Lưu Tuyết Sinh mở miệng gọi: “Lưu Trăn…”
Hàn Vy vội vàng đứng dậy, đẩy cậu con trai đang mặc đồng phục ngồi bên cạnh. Đây là lần đầu tiên cậu tiếp xúc với người em trai cùng cha khác mẹ của mình.
Đó chỉ là một cậu học sinh trung học hết sức bình thường, dáng vẻ bên ngoài tương đối giống Lưu Tuyết Sinh.
Nhìn ngoài không phải là loại khiến người khác ghét bỏ, còn có vẻ ngốc nghếch.
Lưu Kình đứng lặng lẽ một bên, quan sát dáng vẻ làm cha của Lưu Tuyết Sinh.
Đó là tình cảm cha con mà từ trước tới nay cậu chưa hề nhận được từ ông.
Lưu Kình nghĩ, thì ra Lưu Tuyết Sinh cũng nhân từ như vậy.
Khi nghĩ như vậy, anh không buồn chút nào. Đến khi Lưu Tuyết Sinh nhớ ra mình vẫn còn một đứa con trai, ông mới nghiêng mặt qua nhìn Lưu Kình, nhưng không nói gì.
Lưu Kình cũng không nói, giống như cả hai đang đánh cờ.
Quan sát lẫn nhau, âm thầm tính kế.
Lưu Tuyết Sinh cuối cùng chịu thua trước, không dám lên giọng nữa, mà như một con tằm chờ người mở kén, nói giọng khàn khan: “Là cha có lỗi với con, có lỗi với nhà họ Tống, có lỗi với mẹ con, con trừng phạt cha thế nào cũng được, nhưng dì và em vô tôi, em… chính là em trai con… Con đừng làm hại dì và em…”
Lưu Kình yên lặng lắng nghe. Thật ra anh đã sớm hiểu rõ, người đàn ông này chẳng có quan hệ gì với mình, họ chỉ đại diện cho nhà họ Lưu và nhà họ Tống, thế thôi.
Anh không trả lời mà nhìn ông, anh mắt anh không phẫn nộ cũng không thương cảm, chỉ nhìn một cách lạnh lùng.
Đó là mắt của kẻ làm ăn buôn bán, tràn đầy toán tính chứ không có chút tình cảm nào.
Khi Lưu Kình từ phòng bệnh đi ra, Hàn Vy đã đứng trước cửa từ trước định cản đường anh. Anh lướt nhanh qua, không nhìn ba ta lấy một cái.
Lưu Kình đã lột xác để sống một cuộc đời mới, nhưng những người này, anh nghĩ mình nên vứt bỏ đi như rác rưởi mới tốt. Lưu Kình trở vè công tình yêu tiếp tục bận rộn, mỗi ngày đều phải xử lý việc công tình yêu, thậm chí anh nghĩ hay mình đổi quách tên đi cho rồi.
Đến khuya lại gọi điện thoại cho Vệ Tiếu, trưng cầu ý kiến của cậu.
Vệ Tiếu nghe Lưu Kình nói đến chuyện đổi tên, lấy làm ngạc nhiên lắm. Thật ra đổi thì cũng được, chỉ là tên đã gọi suốt hơn hai mươi năm, thay đổi sẽ mang lại không ít phiền hà.
Vệ Tiếu nêu suy nghĩ của mình. Cậu cũng lờ mờ đoán ra, sở dĩ Lưu Kình có ý tưởng này là do cha anh gây nên điều không vui, cậu liền an ủi, nói với anh rằng, quan hệ giữa người với người không phải dựa vào cái tên là ràng buộc nhau.
Lưu Kình nghe xong mới tạm hạ giọng.
Anh phát hiện ra mình ngày càng thích nghe Vệ Tiếu nói chuyện, những lời của Vệ Tiếu như ma thuật, có thể dễ dàng làm tieu tan mọi khó chịu trong lòng, giúp anh thấy thoải mái hơn bao giờ hết.
Trái lại, cuộc sống của Vệ Tiếu trôi qua rất khổ ải, khoảng thời gian này cậu rảnh rỗi đến nỗi người ngọm sắp mốc meo rồi. Ngần này tuổi, bất kể ở nhà hay ra ngoài làm việc, thậm chí ở trong tù, ngày nào cậu cũng chạy đôn chạy đáo, lỡ mà có rảnh rỗi quá chắc chắn là cậu sẽ thấy mệt mỏi chán chường.
Cậu biết Lưu Kình gần đây rất bận rộn, nếu cậu ra ngoài tìm việc làm thêm chỉ e mang lại phiền phức cho anh, vì vậy Vệ Tiếu đành nhẫn nại ngồi không ở trong khách sạn, riết rồi thành quen thân với nhân viên khách sạn luôn.
Lưu Kình bắt đầu khẩn trương tiến hành cải cách công tình yêu. Hàn Vy mất khả năng kinh tế cũng đến tìm anh mấy lần gây sự, đều bị bảo vệ đuổi cổ.
Bà ta mặt dày gõ cửa báo giới để tố cáo Lưu Kình.
Lưu Kình không thèm bận tâm, thậm chí đọc xong tin tức trên báo, còn sai người đòi luôn cả quyền sở hữu chiếc xe hơi của bà ta. Lưu Tuyết Sinh đang nằm viện nghe thông tin này, cảm thấy càng tồi tệ hơn.
Ngày ngày, ngoại việc chi trả tiền thuốc thang viện phí cho Lưu Tuyết Sinh, Hàn Vy còn phải chi tiền để bịt miệng lão Lý, cứ như vậy hàu bao của bà ta ngày càng hạn hẹp, sau cùng thật sự không còn đồng nào để duy trì sinh hoạt.
Tâm trạng của Lưu Kình khấp khởi.
Anh đặt ra những dự định tốt đẹp cho tương lai, tối đến lại kể một phần những suy nghĩ đo cho Vệ Tiếu nghe, cậu luôn luôn lắng nghe và chia sẻ chúng với anh.
Ngày tháng trôi qua êm đềm, hai người duy trì mối quan hệ như là người yêu của nhau.
Một hôm, Lưu Kình có ý định muốn sửa sang lại căn nhà mà ông ngoài để lại, dễ bê đón Vệ Tiếu về sống chung, thế là anh nhờ cậu giám sát, giúp đỡ việc sửa chữa.
Tuy đã có công tình yêu chuyên xây dựng sửa chữa đảm nhận, chỉ tội Lưu Kình thấy gần đây Vệ Tiếu rảnh rỗi không có việc gì làm, vì lại khi đến tìm Vệ Tiếu, nhìn thấy cậu đùa với các nhân viên khách sạn trẻ trung, anh vẫn âm ỉ khó chịu dù chẳng hề biểu hiện ra bên ngoài, nghĩ tới nghĩ lui mới nhờ Vệ Tiếu giám sát giùm việc xây sửa, vừa để cậu có việc mà làm, vừa có thể để cậu sửa nhà theo ý thích, một công đôi việc.
Vệ Tiếu rỗi đến nỗi chảy thay, nghe vậy đương nhiên hớn hở, vội lên xe đi cùng Lưu Kình, định cùng anh xem qua nhà một lượt rồi bàn nhau nên sửa theo phong cách gì.
Nhưng xe mới chạy được nửa đường đã bị Hàn Vy chặn lại.
Gần đây Hàn Vy không thể nào gặp được Lưu Kình, thế là ngày nào cũng mai phục cạnh xe anh.
Cuối cùng lần này đã chặn được, bà ta đập tay liên tục vào cửa xe, muốn gọi Lưu Kình ra ngoài gặp mặt.
Lưu Kình không phô trương, hôm nay lại đến đón Vệ Tiếu, chỉ chọn chiếc Phaeton để lái.
Hàn Vy gây ầm ĩ thu hút sự chú ý của đám đông trên đường.
Những xe không lái qua được cũng bóp còi inh ỏi. Vệ Tiếu ngồi trong xe nhìn thấy Hàn Vy nhưng không nhận ra bà ta. Đây đâu còn là bộ mặt đạo đức giả của bà chủ ngày nào nữa? Nói thật trông y chang người bị điên ấy.
Vệ Tiếu nhìn Lưu Kình ngồi ghế bên kia, nét mặt anh tuy lạnh lùng nhưng vẫn lộ ra vể không vui, Vệ Tiếu biết Lưu Kình và Hàn Vy có nhiều ân oán, lúc này theo thói quen, cậu có ý muốn bảo vệ Lưu Kình.
Không nghĩ ngợi nhiều nhặn, cậu mở cửa xe, xuống chặn người đàn bà kia lại.
Kết quả là Vệ Tiếu chưa kịp mở thì có hai người từ xe sau đột nhiên xuất hiện, một trái một phải lôi Hàn Vy đi.
Mọi thứ diễn ra quá mức nhanh chóng đến nỗi Vệ Tiếu sững sờ.
Vệ Tiếu ngạc nhiên nhìn Lưu Kình, trong khi anh chỉ thờ ơ một tay chống má, một tay cầm vô lăng, giải thích: “Đó là vệ sĩ của anh.”
Nhà họ Lưu làm ăn lớn, ngoài công việc làm ăn chân chính của ông ngoại anh ra, Lưu Tuyết Sinh còn kinh doanh mảng “xám” như hợp đêm, bar, vũ trường…
Mảng kinh doanh này trắng đen lẫn lộn, huông hồ trước đây Lưu Tuyết Sinh còn buôn hàng trắng, Lưu Kình tuy không thích nhưng đã đâm lao đành phải theo lao, cứ tiếp nhận gia nghiệp rồi từ từ tháo gỡ.
Khả năng quản lý của anh tốt hơn Lưu Tuyết Sinh nhiều. Anh cố ý hạn chế những hạng mục đen, không ngờ lại làm cho mảng xám ăn nên làm ra, sắp sửa trở thành top dẫn đầu phát triển nhất của thành phố. Nhưng những điều này Lưu Kình không nói cho Vệ Tiếu biết, anh vẫn luôn muốn làm ăn chính đáng.
Vệ Tiếu nhìn cảnh tượng vừa rồi, ngồi trong xe cảm khái với anh một câu: “Thật không ngờ bà ta lại như vậy.”
Lưu Kình bật cười, tỏ vẻ khinh bỉ: “Mới chỉ bắt đầu thôi.”
Hiện tại anh đã có nền tảng vững chắc, loại người cỡ Hàn Vy, đối với anh mà nói chỉ giống như con kiến, chưa vội giẫm chết bà ta chỉ bởi vì bản thân xem kịch chưa đủ mà thôi.
Vệ Tiếu thoáng chùng lòng. Cậu biết Hàn Vy ngày hôm nay au cũng là ác giả ác báo, song lòng cậu cứ trăn trở mãi.
Lưu Kình đang như con hổ xổ lồng, hung dữ khát máu.
Vệ Tiếu chợt cảm thấy bất an.