Hai người đến trước căn nhà mà ông ngoại Lưu Kình để lại cho anh. Nơi này hoang tàn hơn trước đây rất nhiều.
Cửa trước mở toang, bên trong tuy không thấy cỏ mọc nhưng khắp nơi toàn là cát sạn xi măng chất thành đống.
Nhà thâu xây dựng đã đến từ trước, khi Lưu Kình vào, người đàn ông trung niên đó từ trong bước ra chào.
Lưu Kình giới thiệu Vệ Tiếu với nguời đó: “Anh cứ làm theo ý của cậu ấy, cậu ấy hài lòng thì tôi cũng hài lòng.”
Vệ Tiếu không ngờ Lưu Kình sẽ nói như vậy, liền trở nên thận trọng, sở rằng ông thầu đó nhận ra quan hệ của hai người.
Lưu Kình không buồn để tâm, vừa đi vừa trình bày suy nghĩ của mình cho Vệ Tiếu.
Ví dụ như anh muốn sửa lại cầu thang, hay cảm thấy bố trí trong phòng không hợp lý, muốn thay đổi. Vệ Tiếu cho rằng chỉ sửa sang bên trong nhà, nghe Lưu Kình nói mới biết là muốn đập hết đi xây lại, liền khuyên anh: “Nhà to, anh ở một mình sao hết, không cần phải sửa nhiều, dù sao cũng đủ để anh ở rồi.”
Lưu Kình nheo nheo đôi mắt đẹp tuyệt của mình, đợi ông thầu đi ra trước, rồi bước lùi đến bên cạnh cậu, dán vào tai cậu thầm thì khe khẽ: “Chúng ta ở với nhau mà, đương nhiên phải sửa sang đẹp đẽ một tí.”
Vệ Tiếu vội ngẩng đầu thì thấy anh đang cười mờ ám với mình. Những ngày gần đây, Lưu Kình biểu hiện lịch lãm rất ra dáng quý ông, Vệ Tiếu cục mịch, không cần dung đến những sắc thái đắm đuối đưa tình ấy, nhưng Lưu Kình luôn luôn để ý cảm nhận của cậu, lần nào nói chuyện với cậu cũng cẩn thận, sợ mình sai sót. Hiện giờ đột nhiên anh nói câu này, Vệ Tiếu căng thẳng, cúi gằm đầu, bước lui ra sau.
Lưu Kình hết chịu nổi rồi. Gần đây bận tối tăm mặt mũi, đương nhiên cũng có lúc anh như cầu ở phương diện ấy, anh đều cố nhịn, mà bây giờ, lời anh vừa đùa trêu bỗng gợi tới thật nhiều hình ảnh khác, những cảnh yêu đương lãng mạn như trong phim hiện lên ùn ùn trong đầu anh.
Ức một nỗi giờ đang có kỳ đà cản mũi, chứ anh quả tình muốn vật luôn Vệ Tiếu ra sàn nhà rồi.
Lưu Kình thật sự muốn thỏa thuê ôm ấp nòng nàn với Vệ Tiếu đến nỗi ngủ mơ cũng thấy.
Nhưng nghĩ thì nghĩ, chứ nhìn cách cậu phản ứng ban nãy sau khi nghe câu nói của anh chứng tỏ chuyện này còn cần phải thương lượng kỹ lưỡng nữa.
Lưu Kình luôn nghĩ, giả sử Vệ Tiếu mà là phụ nữ thì tốt biết mấy, như vậy anh đã cưới Vệ Tiếu từ lâu rồi, mỗi ngày đi làm về ôm ấp nâng niu. Có điều Vệ Tiếu cũng là đàn ông giống anh, tuy anh vẫn thích thân thể đàn ông của Vệ Tiếu, nhưng nếu muốn trói buộc Vệ Tiếu ở bên mình thì cẩn phải động não rất nhiều, và dù có thích bao nhiêu, cũng chẳng thể danh chính ngôn thuận dán tên mình lên người cậu được.
Lưu Kình bồn chồn bứt rứt.
Chưa kể Vệ Tiếu vẫn chẳng có dấu hiệu gì cho thấy là thích đàn ông, Lưu Kình rầu rĩ, chẳng biết mức độ chấp nhận của Vệ Tiếu như thế nào.
Hai người dẫn nhà thầu đi xem khắp nhà một lượt, luôn tiện nói lên suy nghĩ của mình về phương hướng sửa chữa căn nhà.
Mái tầng hai có chút vấn đề, ban đầu ông ngoại cửa Lưu Kình muốn làm một vườn hoa trên không, sau đó Lưu Kình ra đời, ông sợ sân thượng không an toàn nên không tiến hành làm nữa.
Lưu Kình cùng Vệ Tiếu đi lên. Bởi vì những gì cần nói với nhà thầu đều đã nói hết, Lưu Kình để cho họ đi làm những việc khác trước, đợi khi anh và Vệ Tiếu bàn xong thiết kế sân thượng thì sẽ nói với bên nhà thầu.
Từ sân thượng nhìn xuống bốn phái, một nửa công viên đều thu gọn vào tầm mắt.
Lúc này trời đã sẩm tối, trong công viện chỉ còn vài cụ già tập thể dục chưa về.
Hai người lặng yên một lúc, có mấy lần Lưu Kình muốn quay sang ôm Vệ Tiếu, nhưng đều cố kiềm chế, cố gắng nhìn cậu bằng biểu cảm bình thường nhất có thể.
Vệ Tiếu có thể nhận ra điều gì đó bất thường.
Sauk hi hai người xem nhà xong, Lưu Kình mời Vệ Tiếu ăn cơm.
Vệ Tiếu khó có dịp ra ngoài cùng Lưu Kình nên đồng ý.
Lưu Kình gọi món cá hấp. Cá được mang lên, anh tận tay bỏ xương từng miếng cá, gắp cho cậu.
Vệ Tiếu sững người, ăn miếng cá, nhưng vị ngon của cá cũng không làm cậu rung động. Vệ Tiếu ái ngại nhìn Lưu Kình, nói: “Anh không cần phải chăm chút em như vậy đâu.”
Lưu Kình giương mắt nhìn cậu, lộ vẻ thất vọng khôn cùng. Vệ Tiếu không nỡ nhìn anh thất vọng, vội vã giải thích: “Anh bận lắm mà, khó lắm mới gặp được nhau mà vẫn còn chăm sóc em như vậy, em không đành lòng, hơn nữa em cũng có tay có chân, lại… không phải là đàn bà con gái, anh chăm sóc em như vậy, em thấy không thoải mái lắm.”
Lưu Kình rất muốn đáp, anh chăm sóc em không mệt gì đâu, ngược lại đây là cách tốt nhất để anh nghỉ ngơi, nhưng anh bây giờ lo âu về Vệ Tiếu đến mức tẩu hỏa nhập ma luôn rồi, chỉ sợ mình lỡ may làm gì đó khiến cậu mất vui, nên nghe cậu nói, anh chỉ gật đầu, ngoan đến không thể nào ngoan hơn.
Rành rành là một người từng trải, ở công ty đứng vị trí có thể hô mưa gọi gió, bây giờ anh lại chỉ im thin thít, nghe lời Vệ Tiếu. Vệ Tiếu phát hiện ra rằng khi hai người mặt đối mặt nhau sẽ gượng gạo vô cùng, nói chuyện cũng ít hẳn.
Nhưng khi nói chuyện điện thoại, Lưu Kình nói huyen thuyên không hết chuyện, lần nào gọi điện cũng nói đến khi điện thoại nóng bừng mới chịu thôi.
Ăn xong bữa cơm trong im lặng, Lưu Kình lái xe chở Vệ Tiếu về, đột nhiên đề nghị đi xem sửa chữa tầng thượng.
Lúc chiều cả hai đã bàn xong việc sửa những nơi khác, chỉ còn tầng thượng là chưa nghĩ ra nên làm thế nào.
Vệ Tiếu cảm thấy bây giờ về khách sạn hơi sớm nên gật đầu đồng ý. Dọc đường, hai người bàn với nhau rất nhiều phương an sửa chữa.
Nếu vây bằng kính thì rất bí vì không gian bị bít lại, nếu để trống chỉ làm vườn hoa trên không thì cần phải thường xuyên chăm sóc, mà căn nhà thì đã lâu năm rồi, việc chống ẩm cho tầng hai cũng là vấn đề nữa.
Đến nơi, thợ xây đã về hết.
Căn nhà tối om, Lưu Kình đỗ xe ở bên ngoài rồi cùng Vệ Tiếu đi vào.
Bóng đèn đã được tháo gần hết, Lưu Kình tìm mãi mới bật được đèn ở một bên mé.
Ánh đèn tù mù, không đủ chiếu lên đến tầng hai.
Lưu Kình đành phải giơ điện thoại để soi đường. Hai người mò mẫm lên được tầng hai, Vệ Tiếu buột miệng trầm trồ một tiếng.
Nơi họ đứng không có tường vách xung quanh, toàn bộ không gian thoáng đãng, tầm nhìn quang quẻ.
Trời đêm đen ngòm, lác đác mới thấy một ngôi sao nhấp nhảy, nhưng tựu trung cảnh đêm vẫn rất đẹp.
Vệ Tiếu say sưa ngắm nhìn.
Lưu Kình đứng dựa vào lan can bên cạnh, nhân lúc Vệ Tiếu ngước đầu nhìn trời, anh đứng yên bất động nhìn Vệ Tiếu.
Đến khi Vệ Tiếu cúi đầu xuống, Lưu Kình mới vội vàng đánh mắt đi nơi khác, nhưng chỉ nhìn vậy thôi đã đủ cho người anh nóng lên rồi.
Anh vội hắng giọng: “Ông cuả anh có nhìn xa trông rộng lắm, lúc trước mua miếng đất này do có thông tin nội bộ, biết được vùng này quy hoạch một công viên, sau đó mở rộng đến đây thật, ông đã thỏa thuận điều kiện với người phụ trách công viên, sau đó xây ngôi nhà này. Ông rất thích nơi này vì ông không ưa ồn ào. Bà ngoại anh là mẫu người phụ nữ cổ điển, không tham gia việc bên ngoài, nếu ông ngoại gặp phải vấn đề gì nan giải cũng sẽ không làm phiền bà, chỉ một mình tìm nơi nào đó đi hóng giớ rồi về…”
Vệ Tiếu lẳng lặng lắng nghe.
Cậu nghĩ đây chắc là những hồi ức đẹp đẽ của anh đối với gia đình. Lưu Kình đột nhiên chuyển ánh mắt sang phía cậu, chân thành nói: “Vệ Tiếu, anh luôn có một cảm giác không chân thực. Hạnh phúc nếu đến quá nhanh sẽ ngỡ như chỉ là giấc mơ, không biết lúc nào sẽ tỉnh.”
Vệ Tiếu gật gù. Cái ngày cậu ở trong ngục nghe tin giảm án phạt cũng thao thức cả đêm. Con người khi trải qua sung sướng tột độ hay bi ai tột độ, ít nhiều luôn có cảm giác không chân thực. Cậu liền đến bên Lưu Kình, vuốt má anh an ủi, hành động này trước đây khi chăm sóc Lưu Kình b con, cậu thường hay làm.
Nhưng bất chợt cậu bị anh ôm vào lòng. Môi chạm môi, chỉ là muốn áp sát, muốn lại gần người mình thích thêm nữa, rõ ràng chỉ là một suy nghĩ trong sáng, nhưng khi ôm hôn thật sự thì đầu óc trống rõng không còn lại gì, cả người như bay bổng lên khong trung.
Chỉ muốn ôm thật chặt Vệ Tiếu, muốn hòa trọn cậu vào cơ thể mình.
Vệ Tiếu không kháng cự. Cậu là một người rất nguyên tắc, tuy cảm thấy hơi đường đột nhưng trước đây cũng từng có lần thế này, cậu bình tĩnh cho phép Lưu Kình làm vậy.
Nhưng nụ hôn đó mỗi lúc mỗi sau, cảm tưởng sắp nuốt chửng cậu tới nơi.
Tay Lưu Kình mò vào trong áo của Vệ Tiếu, miết mạnh, sau đó lần xuống phía dưới rồi dung lại trên mông cậu, sờ nhẹ vài cái rồi tiếp tục đút vào trong. Quá bất thình lình, Vệ Tiếu hốt hoảng, vội giãy khỏi Lưu Kình.
Song Lưu Kình hôn cậu như thể nổi điên, tay siết chặt không chừa một kẽ hở, chỉ có càng ngày càng thít, ngón tay chuyển động bên trong cậu, nửa thân dưới đã rắn đanh.
Vệ Tiếu vùng vẫy, không ngờ là Lưu Kình đang khát vọng thật sự.
Giãy mãi không ra, cậu điên tiết đấm vào ngực Lưu Kình.
Tuy không phải dung hết lực để đánh, nhưng có thể làm Lưu Kình tỉnh lại.
Lưu Kình biết mình vừa mất trí, mất mọi khả năng kiểm soát, đứng đó nhìn cậu mà xấu hổ khôn nguôi, thâm tâm hối hận vô cùng.
Anh nhanh chóng đè nén sự rạo rực của bản thân lại, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, đề nghị đưa Vệ Tiếu về khách sạn.
Vệ Tiếu không buồn nhìn anh, cúi đầu từ chối: “Em tự về.”
Nói đoạn, cậu bước xuống lầu trước.
Hai người đến trước căn nhà mà ông ngoại Lưu Kình để lại cho anh. Nơi này hoang tàn hơn trước đây rất nhiều.
Cửa trước mở toang, bên trong tuy không thấy cỏ mọc nhưng khắp nơi toàn là cát sạn xi măng chất thành đống.
Nhà thâu xây dựng đã đến từ trước, khi Lưu Kình vào, người đàn ông trung niên đó từ trong bước ra chào.
Lưu Kình giới thiệu Vệ Tiếu với nguời đó: “Anh cứ làm theo ý của cậu ấy, cậu ấy hài lòng thì tôi cũng hài lòng.”
Vệ Tiếu không ngờ Lưu Kình sẽ nói như vậy, liền trở nên thận trọng, sở rằng ông thầu đó nhận ra quan hệ của hai người.
Lưu Kình không buồn để tâm, vừa đi vừa trình bày suy nghĩ của mình cho Vệ Tiếu.
Ví dụ như anh muốn sửa lại cầu thang, hay cảm thấy bố trí trong phòng không hợp lý, muốn thay đổi. Vệ Tiếu cho rằng chỉ sửa sang bên trong nhà, nghe Lưu Kình nói mới biết là muốn đập hết đi xây lại, liền khuyên anh: “Nhà to, anh ở một mình sao hết, không cần phải sửa nhiều, dù sao cũng đủ để anh ở rồi.”
Lưu Kình nheo nheo đôi mắt đẹp tuyệt của mình, đợi ông thầu đi ra trước, rồi bước lùi đến bên cạnh cậu, dán vào tai cậu thầm thì khe khẽ: “Chúng ta ở với nhau mà, đương nhiên phải sửa sang đẹp đẽ một tí.”
Vệ Tiếu vội ngẩng đầu thì thấy anh đang cười mờ ám với mình. Những ngày gần đây, Lưu Kình biểu hiện lịch lãm rất ra dáng quý ông, Vệ Tiếu cục mịch, không cần dung đến những sắc thái đắm đuối đưa tình ấy, nhưng Lưu Kình luôn luôn để ý cảm nhận của cậu, lần nào nói chuyện với cậu cũng cẩn thận, sợ mình sai sót. Hiện giờ đột nhiên anh nói câu này, Vệ Tiếu căng thẳng, cúi gằm đầu, bước lui ra sau.
Lưu Kình hết chịu nổi rồi. Gần đây bận tối tăm mặt mũi, đương nhiên cũng có lúc anh như cầu ở phương diện ấy, anh đều cố nhịn, mà bây giờ, lời anh vừa đùa trêu bỗng gợi tới thật nhiều hình ảnh khác, những cảnh yêu đương lãng mạn như trong phim hiện lên ùn ùn trong đầu anh.
Ức một nỗi giờ đang có kỳ đà cản mũi, chứ anh quả tình muốn vật luôn Vệ Tiếu ra sàn nhà rồi.
Lưu Kình thật sự muốn thỏa thuê ôm ấp nòng nàn với Vệ Tiếu đến nỗi ngủ mơ cũng thấy.
Nhưng nghĩ thì nghĩ, chứ nhìn cách cậu phản ứng ban nãy sau khi nghe câu nói của anh chứng tỏ chuyện này còn cần phải thương lượng kỹ lưỡng nữa.
Lưu Kình luôn nghĩ, giả sử Vệ Tiếu mà là phụ nữ thì tốt biết mấy, như vậy anh đã cưới Vệ Tiếu từ lâu rồi, mỗi ngày đi làm về ôm ấp nâng niu. Có điều Vệ Tiếu cũng là đàn ông giống anh, tuy anh vẫn thích thân thể đàn ông của Vệ Tiếu, nhưng nếu muốn trói buộc Vệ Tiếu ở bên mình thì cẩn phải động não rất nhiều, và dù có thích bao nhiêu, cũng chẳng thể danh chính ngôn thuận dán tên mình lên người cậu được.
Lưu Kình bồn chồn bứt rứt.
Chưa kể Vệ Tiếu vẫn chẳng có dấu hiệu gì cho thấy là thích đàn ông, Lưu Kình rầu rĩ, chẳng biết mức độ chấp nhận của Vệ Tiếu như thế nào.
Hai người dẫn nhà thầu đi xem khắp nhà một lượt, luôn tiện nói lên suy nghĩ của mình về phương hướng sửa chữa căn nhà.
Mái tầng hai có chút vấn đề, ban đầu ông ngoại cửa Lưu Kình muốn làm một vườn hoa trên không, sau đó Lưu Kình ra đời, ông sợ sân thượng không an toàn nên không tiến hành làm nữa.
Lưu Kình cùng Vệ Tiếu đi lên. Bởi vì những gì cần nói với nhà thầu đều đã nói hết, Lưu Kình để cho họ đi làm những việc khác trước, đợi khi anh và Vệ Tiếu bàn xong thiết kế sân thượng thì sẽ nói với bên nhà thầu.
Từ sân thượng nhìn xuống bốn phái, một nửa công viên đều thu gọn vào tầm mắt.
Lúc này trời đã sẩm tối, trong công viện chỉ còn vài cụ già tập thể dục chưa về.
Hai người lặng yên một lúc, có mấy lần Lưu Kình muốn quay sang ôm Vệ Tiếu, nhưng đều cố kiềm chế, cố gắng nhìn cậu bằng biểu cảm bình thường nhất có thể.
Vệ Tiếu có thể nhận ra điều gì đó bất thường.
Sauk hi hai người xem nhà xong, Lưu Kình mời Vệ Tiếu ăn cơm.
Vệ Tiếu khó có dịp ra ngoài cùng Lưu Kình nên đồng ý.
Lưu Kình gọi món cá hấp. Cá được mang lên, anh tận tay bỏ xương từng miếng cá, gắp cho cậu.
Vệ Tiếu sững người, ăn miếng cá, nhưng vị ngon của cá cũng không làm cậu rung động. Vệ Tiếu ái ngại nhìn Lưu Kình, nói: “Anh không cần phải chăm chút em như vậy đâu.”
Lưu Kình giương mắt nhìn cậu, lộ vẻ thất vọng khôn cùng. Vệ Tiếu không nỡ nhìn anh thất vọng, vội vã giải thích: “Anh bận lắm mà, khó lắm mới gặp được nhau mà vẫn còn chăm sóc em như vậy, em không đành lòng, hơn nữa em cũng có tay có chân, lại… không phải là đàn bà con gái, anh chăm sóc em như vậy, em thấy không thoải mái lắm.”
Lưu Kình rất muốn đáp, anh chăm sóc em không mệt gì đâu, ngược lại đây là cách tốt nhất để anh nghỉ ngơi, nhưng anh bây giờ lo âu về Vệ Tiếu đến mức tẩu hỏa nhập ma luôn rồi, chỉ sợ mình lỡ may làm gì đó khiến cậu mất vui, nên nghe cậu nói, anh chỉ gật đầu, ngoan đến không thể nào ngoan hơn.
Rành rành là một người từng trải, ở công ty đứng vị trí có thể hô mưa gọi gió, bây giờ anh lại chỉ im thin thít, nghe lời Vệ Tiếu. Vệ Tiếu phát hiện ra rằng khi hai người mặt đối mặt nhau sẽ gượng gạo vô cùng, nói chuyện cũng ít hẳn.
Nhưng khi nói chuyện điện thoại, Lưu Kình nói huyen thuyên không hết chuyện, lần nào gọi điện cũng nói đến khi điện thoại nóng bừng mới chịu thôi.
Ăn xong bữa cơm trong im lặng, Lưu Kình lái xe chở Vệ Tiếu về, đột nhiên đề nghị đi xem sửa chữa tầng thượng.
Lúc chiều cả hai đã bàn xong việc sửa những nơi khác, chỉ còn tầng thượng là chưa nghĩ ra nên làm thế nào.
Vệ Tiếu cảm thấy bây giờ về khách sạn hơi sớm nên gật đầu đồng ý. Dọc đường, hai người bàn với nhau rất nhiều phương an sửa chữa.
Nếu vây bằng kính thì rất bí vì không gian bị bít lại, nếu để trống chỉ làm vườn hoa trên không thì cần phải thường xuyên chăm sóc, mà căn nhà thì đã lâu năm rồi, việc chống ẩm cho tầng hai cũng là vấn đề nữa.
Đến nơi, thợ xây đã về hết.
Căn nhà tối om, Lưu Kình đỗ xe ở bên ngoài rồi cùng Vệ Tiếu đi vào.
Bóng đèn đã được tháo gần hết, Lưu Kình tìm mãi mới bật được đèn ở một bên mé.
Ánh đèn tù mù, không đủ chiếu lên đến tầng hai.
Lưu Kình đành phải giơ điện thoại để soi đường. Hai người mò mẫm lên được tầng hai, Vệ Tiếu buột miệng trầm trồ một tiếng.
Nơi họ đứng không có tường vách xung quanh, toàn bộ không gian thoáng đãng, tầm nhìn quang quẻ.
Trời đêm đen ngòm, lác đác mới thấy một ngôi sao nhấp nhảy, nhưng tựu trung cảnh đêm vẫn rất đẹp.
Vệ Tiếu say sưa ngắm nhìn.
Lưu Kình đứng dựa vào lan can bên cạnh, nhân lúc Vệ Tiếu ngước đầu nhìn trời, anh đứng yên bất động nhìn Vệ Tiếu.
Đến khi Vệ Tiếu cúi đầu xuống, Lưu Kình mới vội vàng đánh mắt đi nơi khác, nhưng chỉ nhìn vậy thôi đã đủ cho người anh nóng lên rồi.
Anh vội hắng giọng: “Ông cuả anh có nhìn xa trông rộng lắm, lúc trước mua miếng đất này do có thông tin nội bộ, biết được vùng này quy hoạch một công viên, sau đó mở rộng đến đây thật, ông đã thỏa thuận điều kiện với người phụ trách công viên, sau đó xây ngôi nhà này. Ông rất thích nơi này vì ông không ưa ồn ào. Bà ngoại anh là mẫu người phụ nữ cổ điển, không tham gia việc bên ngoài, nếu ông ngoại gặp phải vấn đề gì nan giải cũng sẽ không làm phiền bà, chỉ một mình tìm nơi nào đó đi hóng giớ rồi về…”
Vệ Tiếu lẳng lặng lắng nghe.
Cậu nghĩ đây chắc là những hồi ức đẹp đẽ của anh đối với gia đình. Lưu Kình đột nhiên chuyển ánh mắt sang phía cậu, chân thành nói: “Vệ Tiếu, anh luôn có một cảm giác không chân thực. Hạnh phúc nếu đến quá nhanh sẽ ngỡ như chỉ là giấc mơ, không biết lúc nào sẽ tỉnh.”
Vệ Tiếu gật gù. Cái ngày cậu ở trong ngục nghe tin giảm án phạt cũng thao thức cả đêm. Con người khi trải qua sung sướng tột độ hay bi ai tột độ, ít nhiều luôn có cảm giác không chân thực. Cậu liền đến bên Lưu Kình, vuốt má anh an ủi, hành động này trước đây khi chăm sóc Lưu Kình b con, cậu thường hay làm.
Nhưng bất chợt cậu bị anh ôm vào lòng. Môi chạm môi, chỉ là muốn áp sát, muốn lại gần người mình thích thêm nữa, rõ ràng chỉ là một suy nghĩ trong sáng, nhưng khi ôm hôn thật sự thì đầu óc trống rõng không còn lại gì, cả người như bay bổng lên khong trung.
Chỉ muốn ôm thật chặt Vệ Tiếu, muốn hòa trọn cậu vào cơ thể mình.
Vệ Tiếu không kháng cự. Cậu là một người rất nguyên tắc, tuy cảm thấy hơi đường đột nhưng trước đây cũng từng có lần thế này, cậu bình tĩnh cho phép Lưu Kình làm vậy.
Nhưng nụ hôn đó mỗi lúc mỗi sau, cảm tưởng sắp nuốt chửng cậu tới nơi.
Tay Lưu Kình mò vào trong áo của Vệ Tiếu, miết mạnh, sau đó lần xuống phía dưới rồi dung lại trên mông cậu, sờ nhẹ vài cái rồi tiếp tục đút vào trong. Quá bất thình lình, Vệ Tiếu hốt hoảng, vội giãy khỏi Lưu Kình.
Song Lưu Kình hôn cậu như thể nổi điên, tay siết chặt không chừa một kẽ hở, chỉ có càng ngày càng thít, ngón tay chuyển động bên trong cậu, nửa thân dưới đã rắn đanh.
Vệ Tiếu vùng vẫy, không ngờ là Lưu Kình đang khát vọng thật sự.
Giãy mãi không ra, cậu điên tiết đấm vào ngực Lưu Kình.
Tuy không phải dung hết lực để đánh, nhưng có thể làm Lưu Kình tỉnh lại.
Lưu Kình biết mình vừa mất trí, mất mọi khả năng kiểm soát, đứng đó nhìn cậu mà xấu hổ khôn nguôi, thâm tâm hối hận vô cùng.
Anh nhanh chóng đè nén sự rạo rực của bản thân lại, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, đề nghị đưa Vệ Tiếu về khách sạn.
Vệ Tiếu không buồn nhìn anh, cúi đầu từ chối: “Em tự về.”
Nói đoạn, cậu bước xuống lầu trước.