Vệ Tiếu chăm sóc Lỗ Bình rất mực tận tuỵ. Tình trạng cô giờ không còn đáng ngại nữa, ăn ngon ngủ ngon, thậm chí còn có thời gian để suy nghĩ vì sao Vệ Tiếu lại đối xử tốt với mình như.
Khi đã là qúa khứ của nhau, Vệ Tiếu đâu nhất thiết phải chăm sóc cô chu đáo liền mấy hôm?
Hay là anh ấy còn tình cảm với mình? Lỗ Bình chợt nghĩ.
Mấy ngày qua, Lỗ Bình dần dà nhỏ to với Vệ Tiếu, biết được thu nhập của cậu mấy năm nay vẫn thế, không đất cắm dùi, nhưng so với Lỗ Bình, cô không có quyền đòi hỏi gì thêm. Dù Vệ Tiếu không xu dính túi, cậu vẫn là một người đàn ông nếm trải sương gió, bản lĩnh trong đời.
Lỗ Bình mơ hồ mường tượng chuyện gương vỡ lại lành giữa bọn họ.
Lúc này chiến tranh lạnh giữa Lưu Kình và Vệ Tiếu âm thầm khai diễn. Ban đầu, khi Vệ Tiếu mới trở về nhà từ bệnh viện, Lưu Kình vẫn vui vẻ trò chuyện đôi câu, biện bạch cho hành động của mình, nhưng Vệ Tiếu từ lâu đã không còn tin vào những lời gian dối ấy, điều đó khiến cho Lưu Kình điên tiết.
Anh có thể chịu ddựng cách Vệ Tiếu lạnh nhạt với mình, nhưng cứ nghĩ đến việc Vệ Tiếu dành hết thời gian để chăm sóc cho ả chết bầm Lỗ Bình, tự than anh không sao kiềm chế nổi nữa.
Lần này thấy Vệ Tiếu lò mò về nhà, anh thật sự nổi khùng, không thèm giải thích, không thèm để ý nữa luôn.
Một khoảng cách vô hình được tạo ra nhanh chóng, hai con người cứ thế lạnh lùng lẫn nhau, thậm chí ngay cả khi chung chăn chung gối, những tưởng họ sẽ trao nhau cái ôm, nhưng cuối cùng mỗi người lại chọn cho mình một vị trí riêng phân chia ranh giới. Trời sáng, quần áo ai người ấy mặc, thản nhiên như không quen biết gì.
Cuộc chiến tranh không thuốc súng giữa hai người xảy ra cũng là lúc Lỗ Bình hành động.
Người nhà Lỗ Bình biết tin liền cho người đến bệnh viện đón hai mẹ con, cô cũng biết đây là cơ hội cuối cùng nên quyết giữ chặt Vệ Tiếu bằng được. Thế là nhân lúc có mặt Vệ Tiếu bên cạnh, Lỗ Bình bèn thổ lộ hết tâm tình của bản than cho cậu nghe, còn khuyên cậu nên nghỉ việc ở chỗ Lưu Kình, cùng cô tìm một chân trời mới.
Vệ Tiếu nghe xong lắp bắp, cười không được mà khóc cũng không xong. Trở về nhà, những điều Lỗ Bình nói àm cậu day dứt mãi, trong cậu những suy tính bắt đầu nhem nhóm làm bấn loạn cả tinh thần, lúc ăn cơm còn chọc nhầm đũa vào bát cháo.
Lưu Kình ngứa mắt, nói giọng mỉa mai: “Cái quái quỷ gì thế? Cơm ngon thế cũng chê, hay là tương tư con nào rồi?”
Vệ Tiếu xem chừng không nghe thấy gì hết.
Lưu Kình càng điên tiết, thấy Vệ Tiếu không thèm đoái hoài mình, giận dữ ném ngay chiếc đũa xuống bàn ăn.
Bấy giờ Vệ Tiếu mới hoàn hồn, nuốt hết thìa cơm, chậm rãi bảo anh: “Ngày mai phải về quê một chuyến, mấy ngày tới anh tự mình ăn cơm đi.”
Đúng là đổ thêm dầu vào lửa, Lưu Kình bật dậy, tay chống bàn ăn. Bình thường ăn cơm hai người đều ngồi đối diện, hiện tại anh hơi khom người, thành thử ánh mắt xoáy thẳng vào mắt Vệ Tiếu, dò giờỏi: “Em về quê làm gì?”
Vệ Tiếu đùa đáp: “Lỗ Bình sắp về nhà”.
Lưu Kình trừng mắt, hai con ngươi trợn lên như muốn bung ra, lồng lộn chỉ chực túm lấy cổ áo cậu, thế mà cuối cùng nhìn cậu, đầu hàng.
Vệ Tiếu mủi lòng, nhưng bất ngườiờ nghĩ đến những thủ đoạn tàn nhẫn mà anh từng gây ra, anh sẽ chẳng nhớ được lâu đâu. Do đó cậu cố tình lờ đi, ngoảnh mặt sang hướng khác.
Lưu Kình hoàn toàn im lặng, nhưng đến đêm, cả hai đã yên vị trên giường, anh liền choảng tay ôm chặt Vệ Tiếu, dúi đầu vào ngực cậu, bàn tay lần mò mấy chỗ nhạy cảm. Rồi chuyện ấy đến như một lẽ tự nhiên, dù kể từ khi giận dỗi nhau, đã lâu rồi nó không xảy ra.
Suốt quá trình, anh không ngừng vuốt ve cậu, đợi đến lúc thoả mãn xong, mới choàng tay quanh cổ cậu làm nũng: “Còn muốn về quê nữa không?”
Vệ Tiếu khẳng khái: “Về chứ sao không!”
Lưu Kình giận dữ lật tung chăn, thẳng tay đét vào mông Vệ Tiếu hai cái. Bốp bốp! Vệ Tiếu xoa xoa mông, rồi cười tíu tít kéo chăn quấn hai người lại.
Tỉnh giấc, Vệ Tiếu bắt đầu thu dọn hành lý, đồ đạc không nhiều, nhưng coi b٠là định về quê mấy ngày.
Lưu Kình dựa lưng vào tường, theo dõi Vệ Tiếu thu dọn từng bộ quần áo. Cuối cùng chịu hết nổi, anh tiến đến đầu giường lấy mấy hộp bao cao su ném tới trước mặt cậu, nhếch mép cười: “Đừng quên thứ này đấy.”
Vệ Tiếu ngó anh từ đầu xuống chân, cố ý true ngươi nhét luôn vào hành lý.
Rốt cuộc Lưu Kình vẫn hạ hoả, đoán thấy Vệ Tiếu sắp sửa đi thật vội chạy lại gần, ôm chầm cậu thỏ thẻ: “Em về gấp vậy sao? Đã mua được vé chưa? Hay đợi đấy, anh lấy xe chở em về?”
Vệ Tiếu nở nụ cười ấm áp, nhìn anh đáp: “Vé em mua hồi hôm rồi”.
Lưu Kình hiểu, Vệ Tiếu nhất quyết muốn về quê.
Sống với nhau lâu như vậy, nhưng đây mới là lần đầu tiên hai người xa nhau. Lưu Kình như bị ai khoét một lỗ trống hổng, trầm tư ở nhà một hồi rồi đột nhiên như người tỉnh mộng, chạy ngay ra bãi đỗ xe, nổ máy thẳng tiến về phía nhà Vệ Tiếu. Trí nhớ anh đại tài, chỉ mới đến nhà Vệ Tiếu một lần nhưng đường sá đã nằm lòng như in.
Xe băng băng tiến, đến huyện thành mới bắt đầu hãm ga lại. Lòng Lưu Kình ngổn ngang không biết đến thẳng nhà Vệ Tiếu hay là gọi cho cậu trước.
Đang lưỡng lự thì thấy bóng dáng Vệ Tiếu xách hành lý tiến lại gần, Lưu Kình nhanh như điện xẹt phóng ra ngoài, chạy đến trước mặt cậu, một tay nắm lấy hành lý, một tay kéo vội Vệ Tiếu vào xe, cầm cằm cậu nhấc lên gần mình sát sạt.
Vệ Tiếu có vẻ hoảng hồn. Vừa xuống tàu hoả, cậu nghĩ bụng gọi taxi, nhưng ngặt nỗi xe cộ ở quê không dễ kiếm, đợi hồi lâu chẳng thấy đâu, cuối cùng đành xách hành lý lủi thủi đi về.
Được nửa đường thì nhác thấy bóng xe quen quen, chưa kịp nhớ ra, đã thấy Lưu Kình phăng phăng lao đến lôi tuột vào xe, ôm chầm lấy mình, Vệ Tiếu vẫn bình chân như vại.
Hai mắt Lưu Kình đỏ ngầu, gần như rống lên: “Vệ Tiếu đại gia, em rốt cuộc coi anh là ai? Em rốt cuộc có yêu anh không… Em muốn làm người tốt, được, anh ủng hộ em làm người tốt, nhưng có nhất thiết phải tốt như vậy không? Em thương anh hay thương con quỷ cái kia?”
Vệ Tiếu nghe xong vẫn không có phản ứng gì, chỉ đưa tay vuốt má anh.
Lưu Kình đang kích động thì chớ, lại được Vệ Tiếu dành cho sự dịu dàng, chỉ muốn oà lên khóc, cơ mà tự nghĩ giờ khóc thì mất mặt lắm, nên cố nhăn mặt để lệ không rơi.
Vệ Tiếu thấy Lưu Kình như vậy không thể tiếp tục diễn tròn vai được nữa, có điều đang ở giữa chốn huyện thành đông đúc thật không tiện, cậu nựng yêu cái mũi Lưu Kình, đan chặt tay anh, vuốt ve từng ngón rồi bảo: “Em nói đưa Lỗ Bình về quê chỉ là đùa anh thôi, em muốn lạnh nhạt anh ít hôm, để anh biết mà sợ, sau này làm việc gì cũng đừng quá tuyệt tình như thế, hãy khoan dung độ lượng nhiều hơn. Anh còn trẻ, tội tình gì tự đi gây thù chuốc oán cho khổ than ra”.
Lưu Kình chợt im thin thít, mặt hoảng hốt nhìn Vệ Tiếu.
Cậu tiếp tục nói: “Thật ra lần này về nhà là có lý do của em, Vệ Lạc đang ở nhà, đã nói hết chuyện em cho cả nhà nghe rồi. Vừa nãy Vệ Lạc mới điện báo cho em, xem chừng mọi việc rất phức tạp, em nghĩ đợi đến lúc sự việc giải quyết đâu vào đấy rồi sẽ nói cho anh rõ. Đằng nào anh cũng đến rồi thì theo em về nhà luôn thể”.
Lưu Kình không kịp phản ứng. Anh luôn mong cho mình một danh phận công khai, nhưng nào ngờ mọi việc ngoài dự tính như vậy. Thử tưởng tượng ra anh đã run bần bật như bị chuột rút, ấp úng: “Nhanh thế cơ à… Anh chưa chuẩn bị gì hết, làm sao mà gặp cha mẹ được đây, hay là để lần khác đi…”
Cậu cười cười, nắm chặt tay anh, hất cằm nói chắc nịch: “Con dâu xấu xí cũng phải ra mắt cha mẹ chồng. Lái xe đi, trời có sập em cũng nguyện chống cho anh, anh không tin vào người yêu anh hay sao?”
Vệ Tiếu chăm sóc Lỗ Bình rất mực tận tuỵ. Tình trạng cô giờ không còn đáng ngại nữa, ăn ngon ngủ ngon, thậm chí còn có thời gian để suy nghĩ vì sao Vệ Tiếu lại đối xử tốt với mình như.
Khi đã là qúa khứ của nhau, Vệ Tiếu đâu nhất thiết phải chăm sóc cô chu đáo liền mấy hôm?
Hay là anh ấy còn tình cảm với mình? Lỗ Bình chợt nghĩ.
Mấy ngày qua, Lỗ Bình dần dà nhỏ to với Vệ Tiếu, biết được thu nhập của cậu mấy năm nay vẫn thế, không đất cắm dùi, nhưng so với Lỗ Bình, cô không có quyền đòi hỏi gì thêm. Dù Vệ Tiếu không xu dính túi, cậu vẫn là một người đàn ông nếm trải sương gió, bản lĩnh trong đời.
Lỗ Bình mơ hồ mường tượng chuyện gương vỡ lại lành giữa bọn họ.
Lúc này chiến tranh lạnh giữa Lưu Kình và Vệ Tiếu âm thầm khai diễn. Ban đầu, khi Vệ Tiếu mới trở về nhà từ bệnh viện, Lưu Kình vẫn vui vẻ trò chuyện đôi câu, biện bạch cho hành động của mình, nhưng Vệ Tiếu từ lâu đã không còn tin vào những lời gian dối ấy, điều đó khiến cho Lưu Kình điên tiết.
Anh có thể chịu ddựng cách Vệ Tiếu lạnh nhạt với mình, nhưng cứ nghĩ đến việc Vệ Tiếu dành hết thời gian để chăm sóc cho ả chết bầm Lỗ Bình, tự than anh không sao kiềm chế nổi nữa.
Lần này thấy Vệ Tiếu lò mò về nhà, anh thật sự nổi khùng, không thèm giải thích, không thèm để ý nữa luôn.
Một khoảng cách vô hình được tạo ra nhanh chóng, hai con người cứ thế lạnh lùng lẫn nhau, thậm chí ngay cả khi chung chăn chung gối, những tưởng họ sẽ trao nhau cái ôm, nhưng cuối cùng mỗi người lại chọn cho mình một vị trí riêng phân chia ranh giới. Trời sáng, quần áo ai người ấy mặc, thản nhiên như không quen biết gì.
Cuộc chiến tranh không thuốc súng giữa hai người xảy ra cũng là lúc Lỗ Bình hành động.
Người nhà Lỗ Bình biết tin liền cho người đến bệnh viện đón hai mẹ con, cô cũng biết đây là cơ hội cuối cùng nên quyết giữ chặt Vệ Tiếu bằng được. Thế là nhân lúc có mặt Vệ Tiếu bên cạnh, Lỗ Bình bèn thổ lộ hết tâm tình của bản than cho cậu nghe, còn khuyên cậu nên nghỉ việc ở chỗ Lưu Kình, cùng cô tìm một chân trời mới.
Vệ Tiếu nghe xong lắp bắp, cười không được mà khóc cũng không xong. Trở về nhà, những điều Lỗ Bình nói àm cậu day dứt mãi, trong cậu những suy tính bắt đầu nhem nhóm làm bấn loạn cả tinh thần, lúc ăn cơm còn chọc nhầm đũa vào bát cháo.
Lưu Kình ngứa mắt, nói giọng mỉa mai: “Cái quái quỷ gì thế? Cơm ngon thế cũng chê, hay là tương tư con nào rồi?”
Vệ Tiếu xem chừng không nghe thấy gì hết.
Lưu Kình càng điên tiết, thấy Vệ Tiếu không thèm đoái hoài mình, giận dữ ném ngay chiếc đũa xuống bàn ăn.
Bấy giờ Vệ Tiếu mới hoàn hồn, nuốt hết thìa cơm, chậm rãi bảo anh: “Ngày mai phải về quê một chuyến, mấy ngày tới anh tự mình ăn cơm đi.”
Đúng là đổ thêm dầu vào lửa, Lưu Kình bật dậy, tay chống bàn ăn. Bình thường ăn cơm hai người đều ngồi đối diện, hiện tại anh hơi khom người, thành thử ánh mắt xoáy thẳng vào mắt Vệ Tiếu, dò giờỏi: “Em về quê làm gì?”
Vệ Tiếu đùa đáp: “Lỗ Bình sắp về nhà”.
Lưu Kình trừng mắt, hai con ngươi trợn lên như muốn bung ra, lồng lộn chỉ chực túm lấy cổ áo cậu, thế mà cuối cùng nhìn cậu, đầu hàng.
Vệ Tiếu mủi lòng, nhưng bất ngườiờ nghĩ đến những thủ đoạn tàn nhẫn mà anh từng gây ra, anh sẽ chẳng nhớ được lâu đâu. Do đó cậu cố tình lờ đi, ngoảnh mặt sang hướng khác.
Lưu Kình hoàn toàn im lặng, nhưng đến đêm, cả hai đã yên vị trên giường, anh liền choảng tay ôm chặt Vệ Tiếu, dúi đầu vào ngực cậu, bàn tay lần mò mấy chỗ nhạy cảm. Rồi chuyện ấy đến như một lẽ tự nhiên, dù kể từ khi giận dỗi nhau, đã lâu rồi nó không xảy ra.
Suốt quá trình, anh không ngừng vuốt ve cậu, đợi đến lúc thoả mãn xong, mới choàng tay quanh cổ cậu làm nũng: “Còn muốn về quê nữa không?”
Vệ Tiếu khẳng khái: “Về chứ sao không!”
Lưu Kình giận dữ lật tung chăn, thẳng tay đét vào mông Vệ Tiếu hai cái. Bốp bốp! Vệ Tiếu xoa xoa mông, rồi cười tíu tít kéo chăn quấn hai người lại.
Tỉnh giấc, Vệ Tiếu bắt đầu thu dọn hành lý, đồ đạc không nhiều, nhưng coi b٠là định về quê mấy ngày.
Lưu Kình dựa lưng vào tường, theo dõi Vệ Tiếu thu dọn từng bộ quần áo. Cuối cùng chịu hết nổi, anh tiến đến đầu giường lấy mấy hộp bao cao su ném tới trước mặt cậu, nhếch mép cười: “Đừng quên thứ này đấy.”
Vệ Tiếu ngó anh từ đầu xuống chân, cố ý true ngươi nhét luôn vào hành lý.
Rốt cuộc Lưu Kình vẫn hạ hoả, đoán thấy Vệ Tiếu sắp sửa đi thật vội chạy lại gần, ôm chầm cậu thỏ thẻ: “Em về gấp vậy sao? Đã mua được vé chưa? Hay đợi đấy, anh lấy xe chở em về?”
Vệ Tiếu nở nụ cười ấm áp, nhìn anh đáp: “Vé em mua hồi hôm rồi”.
Lưu Kình hiểu, Vệ Tiếu nhất quyết muốn về quê.
Sống với nhau lâu như vậy, nhưng đây mới là lần đầu tiên hai người xa nhau. Lưu Kình như bị ai khoét một lỗ trống hổng, trầm tư ở nhà một hồi rồi đột nhiên như người tỉnh mộng, chạy ngay ra bãi đỗ xe, nổ máy thẳng tiến về phía nhà Vệ Tiếu. Trí nhớ anh đại tài, chỉ mới đến nhà Vệ Tiếu một lần nhưng đường sá đã nằm lòng như in.
Xe băng băng tiến, đến huyện thành mới bắt đầu hãm ga lại. Lòng Lưu Kình ngổn ngang không biết đến thẳng nhà Vệ Tiếu hay là gọi cho cậu trước.
Đang lưỡng lự thì thấy bóng dáng Vệ Tiếu xách hành lý tiến lại gần, Lưu Kình nhanh như điện xẹt phóng ra ngoài, chạy đến trước mặt cậu, một tay nắm lấy hành lý, một tay kéo vội Vệ Tiếu vào xe, cầm cằm cậu nhấc lên gần mình sát sạt.
Vệ Tiếu có vẻ hoảng hồn. Vừa xuống tàu hoả, cậu nghĩ bụng gọi taxi, nhưng ngặt nỗi xe cộ ở quê không dễ kiếm, đợi hồi lâu chẳng thấy đâu, cuối cùng đành xách hành lý lủi thủi đi về.
Được nửa đường thì nhác thấy bóng xe quen quen, chưa kịp nhớ ra, đã thấy Lưu Kình phăng phăng lao đến lôi tuột vào xe, ôm chầm lấy mình, Vệ Tiếu vẫn bình chân như vại.
Hai mắt Lưu Kình đỏ ngầu, gần như rống lên: “Vệ Tiếu đại gia, em rốt cuộc coi anh là ai? Em rốt cuộc có yêu anh không… Em muốn làm người tốt, được, anh ủng hộ em làm người tốt, nhưng có nhất thiết phải tốt như vậy không? Em thương anh hay thương con quỷ cái kia?”
Vệ Tiếu nghe xong vẫn không có phản ứng gì, chỉ đưa tay vuốt má anh.
Lưu Kình đang kích động thì chớ, lại được Vệ Tiếu dành cho sự dịu dàng, chỉ muốn oà lên khóc, cơ mà tự nghĩ giờ khóc thì mất mặt lắm, nên cố nhăn mặt để lệ không rơi.
Vệ Tiếu thấy Lưu Kình như vậy không thể tiếp tục diễn tròn vai được nữa, có điều đang ở giữa chốn huyện thành đông đúc thật không tiện, cậu nựng yêu cái mũi Lưu Kình, đan chặt tay anh, vuốt ve từng ngón rồi bảo: “Em nói đưa Lỗ Bình về quê chỉ là đùa anh thôi, em muốn lạnh nhạt anh ít hôm, để anh biết mà sợ, sau này làm việc gì cũng đừng quá tuyệt tình như thế, hãy khoan dung độ lượng nhiều hơn. Anh còn trẻ, tội tình gì tự đi gây thù chuốc oán cho khổ than ra”.
Lưu Kình chợt im thin thít, mặt hoảng hốt nhìn Vệ Tiếu.
Cậu tiếp tục nói: “Thật ra lần này về nhà là có lý do của em, Vệ Lạc đang ở nhà, đã nói hết chuyện em cho cả nhà nghe rồi. Vừa nãy Vệ Lạc mới điện báo cho em, xem chừng mọi việc rất phức tạp, em nghĩ đợi đến lúc sự việc giải quyết đâu vào đấy rồi sẽ nói cho anh rõ. Đằng nào anh cũng đến rồi thì theo em về nhà luôn thể”.
Lưu Kình không kịp phản ứng. Anh luôn mong cho mình một danh phận công khai, nhưng nào ngờ mọi việc ngoài dự tính như vậy. Thử tưởng tượng ra anh đã run bần bật như bị chuột rút, ấp úng: “Nhanh thế cơ à… Anh chưa chuẩn bị gì hết, làm sao mà gặp cha mẹ được đây, hay là để lần khác đi…”
Cậu cười cười, nắm chặt tay anh, hất cằm nói chắc nịch: “Con dâu xấu xí cũng phải ra mắt cha mẹ chồng. Lái xe đi, trời có sập em cũng nguyện chống cho anh, anh không tin vào người yêu anh hay sao?”