Sự linh động ngày thường của Lưu Kình dường như mất hút. Anh nhìn cha mẹ Vệ Tiếu mà cứ ngỡ như thấy ma quỷ, tay chân bủn rủn không biết cử động hướng nào, ngay cả Vệ Tiếu đứng từ đằng xa mà cũng thấy rõ anh đang run rẩy. Cha Vệ Tiếu vừa ngồi xuống đã thở dài thườn thượt, nhưng vì có người ngoài ngồi đó nên vẫn phản ứng bình thường, chỉ coi như không thấy anh mà thôi.
Việc cha mẹ Vệ Tiếu đến đột ngột khiến Lưu Kình dù đang ăn ngon lành cũng phải dừng lại, không dám chào hỏi kể cũng hơi vô lễ, anh ấp anh ấp úng, đũa còn kẹp nguyên thức ăn.
Cha Vệ Tiếu vài miếng, thấy Lưu Kình ngồi ám trước mặt liền đặt bát xuống bàn đánh cộp, than thở một câu không đầu không đuôi: “Có tốt mấy cũng chẳng sinh con đẻ cái được…”
Người khác có thể không hiểu chứ Lưu Kình đương nhiên quá hiểu, mặt anh sầm lại đầy khó coi.
Mẹ Vệ Tiếu đá chân ông, thủ thỉ: “Ăn đi, người gì chưa uống đã say!”
Lưu Kình không biết có nên tiếp tục ngồi hay không, chỉ biết cúi đầu.
May mà Vệ Tiếu đến đúng lúc, ý là chào hỏi cha mẹ, chứ thật ra đến để giải thoát Lưu Kình.
Vệ Tiếu cúi sát Lưu Kình nói: “Anh ăn xong rồi thì vào trong nhà giúp mọi người một tay”. Lưu Kình vội vàng bước vào nhà như trốn chạy.
Nhìn cảnh con trai mình chăm sóc Lưu Kình, cha mẹ Vệ Tiếu càng thêm phiền muộn.
Cha cậu bực bội, cố tình gây sự, chỉ vào hai cái bát trước mặt Lưu Kình kiếm cớ mắng: “Mày xem đi, một đứa to đầu ăn cơm bằng hai cái bát…”
Cha cậu còn muốn lầu bầu thêm đôi câu đã bị Vệ Tiếu chặn đứng: “Anh ấy để phần cho con đấy”. Nói xong, cậu liền dùng đũa của Lưu Kình gắp một miếng, bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến.
Cha mẹ Vệ Tiếu đỏ mặt xấu hổ.
Vệ Tiếu không phải là đứa bất hiếu, vấn đề là cậu luôn sẵn sàng hiếu kính cha mẹ bằng cách quan tâm đời sống vật chất cho họ, nhưng về cuộc sống tình cảm của chính mình, cậu muốn tự mình làm chủ.
Cha mẹ có lẽ sống đến trăm tuổi, còn người sẽ bầu bạn cùng cậu cả đời chỉ có Lưu Kình mà thôi.
Cho nên Vệ Tiếu không phải là đứa chỉ biết mù quáng vâng lời cha mẹ bất kể đúng sai.
Đoán chừng sự việc cũng chỉ có thế, nên phụ giúp lễ tiệc xong, cậu kéo Lưu Kình đi.
Lưu Kình đến lúc này bắt đầu có chủ ý riêng.
Vừa nãy anh có phần sợ sệt nhưng luôn dõi mắt quan sát tình hình, từ khi thấy Vệ Tiếu dùng đũa của mình thì bắt đầu tự tin hẳn lên, không còn sợ sệt gì nữa.
Anh còn gì để mà không tin tưởng Vệ Tiếu?
Thấy Vệ Tiếu vội vàng muốn kéo mình đi, anh cũng thản nhiên đứng dậy. Vốn bản tính thông minh, nhưng lúc này thông minh cũng chẳng để làm gì, anh đang muốn trải nghiệm cảm giác ngốc nghếch một lần xem sao, bèn đề nghị Vệ Tiếu cho anh đến chào cha mẹ cậu một lời.
Vệ Tiếu khó hiểu, vội truy vấn: “Anh điên rồi, hay ho gì đâu, anh đến đó làm gì để mà bị mắng?”
Lưu Kình cười tỏ vẻ không thành vấn đề, nhưng trong đầu đã có toan tính cả.
Anh ngộ ra bản tính của gia đình Vệ Tiếu là bẩm sinh cả nhà, từ khi anh bước vào nhà này, cha mẹ Vệ Tiếu tuy giận lắm nhưng chưa hề đả động nửa câu nặng lời.
Như vậy cũng biết được bọn họ đều là những người chất phác đôn hậu, xem chừng còn mềm lòng như con trai Vệ Tiếu của họ, vậy nên Lưu Kình càng thêm quyết tâm gặp cho bằng được. Thấy Lưu Kình kiên quyết, Vệ Tiếu đành chiều lòng, mặt cậu buồn thỉu buồn thiu, vừa an ủi anh, vừa dẫn anh vào nhà.
Cha mẹ Vệ Tiếu đã về từ sớm.
Vệ Lạc cũng về cùng, chỉ trước Vệ Tiếu có vài bước, cậu nhóc vừa vào nhà thì vặn Vệ Tiếu cũng vào nhà.
Vệ Tiếu chào hỏi trước, cha mẹ cậu lại xem như không nghe không thấy.
Ông bà vẫn còn giận chuyện lúc trước, nên quyết tâm lạnh lùng với cậu.
Tình thế đang căng cứng thì Lưu Kình đi tới, Vệ Tiếu chưa kịp nghĩ anh sẽ nói gì, đã thấy anh quỳ dưới đất.
Không chỉ Vệ Tiếu, tất thảy mọi người từ Vệ Lạc cho đến cha mẹ cậu cũng đều có chung một ý nghĩ hãi hùng. Cha mẹ Vệ Tiếu đều là người thật thà, sững sờ nhìn cảnh Lưu Kình quỳ trước họ.
Vệ Lạc cũng lần đầu thấy cảnh này, định chạy đến đỡ anh dậy, nhưng mà tình hình đang kỳ dị quá, Lưu Kình như thể không còn gì để mất, Vệ Lạc đành đứng yên không động tĩnh gì thêm.
Vệ Tiếu băn khoăn một lát rồi chạy đến đỡ Lưu Kình, nhưng vừa đến gần đã bị ánh mắt kiên quyết của Lưu Kình thu phục.
Vệ Tiếu liền hiểu ra, Lưu Kình đang cầu xin chuyện của hai người, đến lúc này máu nóng trong người Vệ Tiếu thoắt chốc sôi trào. Lưu Kình đã dám làm thế, cậu còn chần chừ gì nữa? Thế là cũng quỳ xuống bên cạnh anh, xích sát lại gần anh. Lưu Kình vốn lanh mồm lanh miệng, lúc này lại không thốt nổi nên lời.
Anh biết cho dù người lớn có đồng ý hay không, Vệ Tiếu đều sẽ theo mình, nhưng anh không nỡ để cậu lạnh nhạt với cha mẹ chỉ vì mình được.
Lưu Kình nghĩ, những gì anh có thể dành cho Vệ Tiếu vốn không nhiều, đã thế Vệ Tiếu lại không chủ động yêu cầu gì hơn, cho nên bất luận thế nào anh cũng phải biểu đạt hết thành ý của mình.
Trước mắt Lưu Kình bây giờ là hai bậc sinh thành của Vệ Tiếu, việc quỳ xuống cầu xin là đúng đạo lý rồi. Lưu Kình run rẩy thưa: “Tuy rằng cháu không sinh nở được, nhưng cháu có thể chăm sóc hai bác như chăm sóc cha mẹ mình, cầu xin hai bác hãy chấp nhận cháu…”
Người nghe cảm nhận được giọng nói ấy pha chút nghẹn ngào. Tuy anh không khóc, nhưng hốc mắt đỏ hoe. Vệ Tiếu không an ủi hay khuyên nhủ, chỉ ôm chặt vai anh hơn.
Cha mẹ Vệ Tiếu hoàn toàn im ắn, rốt cuộc mẹ cậu tự mình đến đỡ hai người dậy.
Lúc hai người sắp đi, cha Vệ Tiếu cũng có ý ra tiễn. Ông vẫn giữ thái độ yên lặng, chỉ khi Lưu Kình lên xe, ông liền vỗ vào vai Lưu Kình.
Chờ bọn họ đi khuất, hai ông bà lão mới bắt đầu thì thầm to nhỏ.
Mẹ Vệ Tiếu tiếc nuối nói: “Ái chà, con nhà ai mà đẹp quá xá, ông xem nó ưng thằng Vệ Tiếu nhà mình chỗ nào chứ? Cái thằng này, không sợ làm mẹ nó buồn thối ruột hay sao?”
Cha Vệ Tiếu á khẩu, đành than thở: “Không đẻ được là cả vấn đề đấy, già rồi không con không cái, ai lo cho đây…”
Quay qua hỏi Vệ Lạc đứng cạnh: “Người ta làm nghề gì vậy con?”
Từ khi biết con mình sống với đàn ông, hai ông bà vẫn ấm ức, ngay cả việc người yêu của con mình làm gì cũng không bận hỏi, tình thế này xem chừng hai đứa không thể tách rời, mới tò mò muốn biết con mình yêu người như thế nào. Vệ Lạc cũng không biết bắt đầu câu chuyện từ đâu, liền trả lời ngắn gọn: “Anh ấy làm kinh doanh”.
Nhưng cảm thấy nói như vậy chưa lột tả được hết con người Lưu Kình, cậu nhóc chêm vào: “Kinh doanh to lắm, đại gia đấy”.
Cha mẹ Vệ Tiếu chỉ biết có một người duy nhất làm kinh doanh, đó là anh chàng thợ mộc ở huyện thành này cất được căn nhà hai tầng, kinh tế rất khá, bây giờ nghe Vệ Lạc nói LLK kiếm được nhiều tiền thì yên tâm bội phần. Hai ông bà chắc mẩm người làm kinh doanh thường có điều kiện hơn người làm ngành nghề khác, hơn nữa Lưu Kình còn có xe đẹp, nên kinh tế ắt là khá giả rồi, già không có con cái nhưng có tiền cũng bớt lo phần nào. Chuyện chưa dừng lại ở đó, nửa đêm canh ba hai ông bà còn trở mình thương lượng tiếp, bàn sau này cho Vệ Tiếu nhận con Vệ Lạc về nuôi, con ai mà chẳng họ Vệ, phải không nào?
Sự linh động ngày thường của Lưu Kình dường như mất hút. Anh nhìn cha mẹ Vệ Tiếu mà cứ ngỡ như thấy ma quỷ, tay chân bủn rủn không biết cử động hướng nào, ngay cả Vệ Tiếu đứng từ đằng xa mà cũng thấy rõ anh đang run rẩy. Cha Vệ Tiếu vừa ngồi xuống đã thở dài thườn thượt, nhưng vì có người ngoài ngồi đó nên vẫn phản ứng bình thường, chỉ coi như không thấy anh mà thôi.
Việc cha mẹ Vệ Tiếu đến đột ngột khiến Lưu Kình dù đang ăn ngon lành cũng phải dừng lại, không dám chào hỏi kể cũng hơi vô lễ, anh ấp anh ấp úng, đũa còn kẹp nguyên thức ăn.
Cha Vệ Tiếu vài miếng, thấy Lưu Kình ngồi ám trước mặt liền đặt bát xuống bàn đánh cộp, than thở một câu không đầu không đuôi: “Có tốt mấy cũng chẳng sinh con đẻ cái được…”
Người khác có thể không hiểu chứ Lưu Kình đương nhiên quá hiểu, mặt anh sầm lại đầy khó coi.
Mẹ Vệ Tiếu đá chân ông, thủ thỉ: “Ăn đi, người gì chưa uống đã say!”
Lưu Kình không biết có nên tiếp tục ngồi hay không, chỉ biết cúi đầu.
May mà Vệ Tiếu đến đúng lúc, ý là chào hỏi cha mẹ, chứ thật ra đến để giải thoát Lưu Kình.
Vệ Tiếu cúi sát Lưu Kình nói: “Anh ăn xong rồi thì vào trong nhà giúp mọi người một tay”. Lưu Kình vội vàng bước vào nhà như trốn chạy.
Nhìn cảnh con trai mình chăm sóc Lưu Kình, cha mẹ Vệ Tiếu càng thêm phiền muộn.
Cha cậu bực bội, cố tình gây sự, chỉ vào hai cái bát trước mặt Lưu Kình kiếm cớ mắng: “Mày xem đi, một đứa to đầu ăn cơm bằng hai cái bát…”
Cha cậu còn muốn lầu bầu thêm đôi câu đã bị Vệ Tiếu chặn đứng: “Anh ấy để phần cho con đấy”. Nói xong, cậu liền dùng đũa của Lưu Kình gắp một miếng, bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến.
Cha mẹ Vệ Tiếu đỏ mặt xấu hổ.
Vệ Tiếu không phải là đứa bất hiếu, vấn đề là cậu luôn sẵn sàng hiếu kính cha mẹ bằng cách quan tâm đời sống vật chất cho họ, nhưng về cuộc sống tình cảm của chính mình, cậu muốn tự mình làm chủ.
Cha mẹ có lẽ sống đến trăm tuổi, còn người sẽ bầu bạn cùng cậu cả đời chỉ có Lưu Kình mà thôi.
Cho nên Vệ Tiếu không phải là đứa chỉ biết mù quáng vâng lời cha mẹ bất kể đúng sai.
Đoán chừng sự việc cũng chỉ có thế, nên phụ giúp lễ tiệc xong, cậu kéo Lưu Kình đi.
Lưu Kình đến lúc này bắt đầu có chủ ý riêng.
Vừa nãy anh có phần sợ sệt nhưng luôn dõi mắt quan sát tình hình, từ khi thấy Vệ Tiếu dùng đũa của mình thì bắt đầu tự tin hẳn lên, không còn sợ sệt gì nữa.
Anh còn gì để mà không tin tưởng Vệ Tiếu?
Thấy Vệ Tiếu vội vàng muốn kéo mình đi, anh cũng thản nhiên đứng dậy. Vốn bản tính thông minh, nhưng lúc này thông minh cũng chẳng để làm gì, anh đang muốn trải nghiệm cảm giác ngốc nghếch một lần xem sao, bèn đề nghị Vệ Tiếu cho anh đến chào cha mẹ cậu một lời.
Vệ Tiếu khó hiểu, vội truy vấn: “Anh điên rồi, hay ho gì đâu, anh đến đó làm gì để mà bị mắng?”
Lưu Kình cười tỏ vẻ không thành vấn đề, nhưng trong đầu đã có toan tính cả.
Anh ngộ ra bản tính của gia đình Vệ Tiếu là bẩm sinh cả nhà, từ khi anh bước vào nhà này, cha mẹ Vệ Tiếu tuy giận lắm nhưng chưa hề đả động nửa câu nặng lời.
Như vậy cũng biết được bọn họ đều là những người chất phác đôn hậu, xem chừng còn mềm lòng như con trai Vệ Tiếu của họ, vậy nên Lưu Kình càng thêm quyết tâm gặp cho bằng được. Thấy Lưu Kình kiên quyết, Vệ Tiếu đành chiều lòng, mặt cậu buồn thỉu buồn thiu, vừa an ủi anh, vừa dẫn anh vào nhà.
Cha mẹ Vệ Tiếu đã về từ sớm.
Vệ Lạc cũng về cùng, chỉ trước Vệ Tiếu có vài bước, cậu nhóc vừa vào nhà thì vặn Vệ Tiếu cũng vào nhà.
Vệ Tiếu chào hỏi trước, cha mẹ cậu lại xem như không nghe không thấy.
Ông bà vẫn còn giận chuyện lúc trước, nên quyết tâm lạnh lùng với cậu.
Tình thế đang căng cứng thì Lưu Kình đi tới, Vệ Tiếu chưa kịp nghĩ anh sẽ nói gì, đã thấy anh quỳ dưới đất.
Không chỉ Vệ Tiếu, tất thảy mọi người từ Vệ Lạc cho đến cha mẹ cậu cũng đều có chung một ý nghĩ hãi hùng. Cha mẹ Vệ Tiếu đều là người thật thà, sững sờ nhìn cảnh Lưu Kình quỳ trước họ.
Vệ Lạc cũng lần đầu thấy cảnh này, định chạy đến đỡ anh dậy, nhưng mà tình hình đang kỳ dị quá, Lưu Kình như thể không còn gì để mất, Vệ Lạc đành đứng yên không động tĩnh gì thêm.
Vệ Tiếu băn khoăn một lát rồi chạy đến đỡ Lưu Kình, nhưng vừa đến gần đã bị ánh mắt kiên quyết của Lưu Kình thu phục.
Vệ Tiếu liền hiểu ra, Lưu Kình đang cầu xin chuyện của hai người, đến lúc này máu nóng trong người Vệ Tiếu thoắt chốc sôi trào. Lưu Kình đã dám làm thế, cậu còn chần chừ gì nữa? Thế là cũng quỳ xuống bên cạnh anh, xích sát lại gần anh. Lưu Kình vốn lanh mồm lanh miệng, lúc này lại không thốt nổi nên lời.
Anh biết cho dù người lớn có đồng ý hay không, Vệ Tiếu đều sẽ theo mình, nhưng anh không nỡ để cậu lạnh nhạt với cha mẹ chỉ vì mình được.
Lưu Kình nghĩ, những gì anh có thể dành cho Vệ Tiếu vốn không nhiều, đã thế Vệ Tiếu lại không chủ động yêu cầu gì hơn, cho nên bất luận thế nào anh cũng phải biểu đạt hết thành ý của mình.
Trước mắt Lưu Kình bây giờ là hai bậc sinh thành của Vệ Tiếu, việc quỳ xuống cầu xin là đúng đạo lý rồi. Lưu Kình run rẩy thưa: “Tuy rằng cháu không sinh nở được, nhưng cháu có thể chăm sóc hai bác như chăm sóc cha mẹ mình, cầu xin hai bác hãy chấp nhận cháu…”
Người nghe cảm nhận được giọng nói ấy pha chút nghẹn ngào. Tuy anh không khóc, nhưng hốc mắt đỏ hoe. Vệ Tiếu không an ủi hay khuyên nhủ, chỉ ôm chặt vai anh hơn.
Cha mẹ Vệ Tiếu hoàn toàn im ắn, rốt cuộc mẹ cậu tự mình đến đỡ hai người dậy.
Lúc hai người sắp đi, cha Vệ Tiếu cũng có ý ra tiễn. Ông vẫn giữ thái độ yên lặng, chỉ khi Lưu Kình lên xe, ông liền vỗ vào vai Lưu Kình.
Chờ bọn họ đi khuất, hai ông bà lão mới bắt đầu thì thầm to nhỏ.
Mẹ Vệ Tiếu tiếc nuối nói: “Ái chà, con nhà ai mà đẹp quá xá, ông xem nó ưng thằng Vệ Tiếu nhà mình chỗ nào chứ? Cái thằng này, không sợ làm mẹ nó buồn thối ruột hay sao?”
Cha Vệ Tiếu á khẩu, đành than thở: “Không đẻ được là cả vấn đề đấy, già rồi không con không cái, ai lo cho đây…”
Quay qua hỏi Vệ Lạc đứng cạnh: “Người ta làm nghề gì vậy con?”
Từ khi biết con mình sống với đàn ông, hai ông bà vẫn ấm ức, ngay cả việc người yêu của con mình làm gì cũng không bận hỏi, tình thế này xem chừng hai đứa không thể tách rời, mới tò mò muốn biết con mình yêu người như thế nào. Vệ Lạc cũng không biết bắt đầu câu chuyện từ đâu, liền trả lời ngắn gọn: “Anh ấy làm kinh doanh”.
Nhưng cảm thấy nói như vậy chưa lột tả được hết con người Lưu Kình, cậu nhóc chêm vào: “Kinh doanh to lắm, đại gia đấy”.
Cha mẹ Vệ Tiếu chỉ biết có một người duy nhất làm kinh doanh, đó là anh chàng thợ mộc ở huyện thành này cất được căn nhà hai tầng, kinh tế rất khá, bây giờ nghe Vệ Lạc nói LLK kiếm được nhiều tiền thì yên tâm bội phần. Hai ông bà chắc mẩm người làm kinh doanh thường có điều kiện hơn người làm ngành nghề khác, hơn nữa Lưu Kình còn có xe đẹp, nên kinh tế ắt là khá giả rồi, già không có con cái nhưng có tiền cũng bớt lo phần nào. Chuyện chưa dừng lại ở đó, nửa đêm canh ba hai ông bà còn trở mình thương lượng tiếp, bàn sau này cho Vệ Tiếu nhận con Vệ Lạc về nuôi, con ai mà chẳng họ Vệ, phải không nào?