Một sớm thức dậy, Lưu Kình bỗng nhiên quên mất mình đã sống với Vệ Tiếu bao lâu, cuối cùng nhẩm ra cũng được bảy năm có lẻ.
Tất nhiên việc này chẳng to tát gì, cuộc sống của đối vợ chồng trẻ vẫn êm đềm trôi và không có gì mới mẻ, chuyện nhà chuyện cửa chuyện chợ búa chuyện phụ huynh đầy đủ cả, chỉ là có việc gì họ cũng đều bàn bạc thương lượng cùng nhau, không lý gì phải tím tai đỏ mặt, tranh tranh cãi cãi, ngay cả vợ chồng Vệ Lạc cũng ngưỡng mộ hạnh phúc mỹ mãn của họ.
Nhưng cuộc sống bằng lặng lâu quá, con người ta thường hay có ý nghĩ lung tung. Lưu Kình bỗng căng thẳng, trong đầu chợt dấy lên suy nghĩ: Êm đềm thế này, phải chăng là dấu hiệu của nước sôi? Trong khi Lưu Kình thả mình trôi theo dòng suy đoán đó, Vệ Tiếu vẫn ngù ngờ không biết gì cả. Cậu luôn chăm chỉ chịu khó, dậy từ rất sớm, vừa mặc áo quần vừa hỏi Lưu Kình xêm bữa sáng muốn ăn gì y như phụ huynh.
Vệ Tiếu nhỏ nhẹ: “Mấy nay toàn uống sữa đậu nành, hay là hôm nay làm bát cháo nhé? Lấy máy xay đậu nành xay nhuyễn hay dùng nồi ninh nhỉ? Có cần thêm đậu không? Hôm qua em có ngâm một ít đậu nành, nếu không ăn bây giờ chúng ta có thể ngâm thêm vài ngày làm giá đỗ ăn dần cũng được”.
Nỗi băn khoăn của Lưu Kình cũng chẳng ai nghe, chẳng ai nhìn, trân trân ngồi đó ngó Vệ Tiếu với ánh mắt đượm buồn.
Thời gian buổi sáng rất gấp, Vệ Tiếu sợ trễ giờ làm nên cũng không mấy chú ý đến vẻ mặt của Lưu Kình, chỉ mặc xong áo quần rồi đi. Khi Lưu Kình bước ra, Vệ Tiếu đã nấu cháo trước, Vệ Tiếu lãnh nhiệm vụ nấu cháo, còn Lưu Kình làm các món chính.
Vệ Tiếu súc miệng xong bước ra, vẫn thấy Lưu Kình nằm nướng trên giường chưa dậy, bấy giờ mới căng thẳng, tưởng anh ốm nên vội sờ trán anh, phát hiện anh vẫn bình thường.
Vệ Tiếu lấy làm lạ, bèn hỏi: “Anh không sao chứ, hôm nay việc ở công ty không bận sao?”
Lưu Kình giương mắt nhìn Vệ Tiếu, lộ rõ vẻ tội nghiệp, úp mặt lên đùi cậu làm nũng: “Em ngủ dậy mà không hôn anh à?”
Vệ Tiếu sững cả người. Đây là ngày nào tháng nào năm nào chứ? Đúng là khi hai người mới bắt đầu ở chung, mỗi sớm thức dậy đều phải hôn đối phương, nhưng đã ngần ấy năm trôi qua, điều ấy đã không còn dành cho vợ chồng già. Cậu cười mỉm: “Chúng ta đâu phải mới về sống chung với nhau, anh lại nghĩ lung tung gì đấy?”
Lưu Kình cụt hứng: “Không phải sống với nhau càng lâu, tình cảm càng sâu đậm sao?”
Vệ Tiếu không biết đâu mà lần, cũng không biết Lưu Kình vừa nãy phát cáu gì, nên vội cúi đầu hôn lên trán anh.
Thà không hôn thì thôi, hôn thế này, Lưu Kình càng bất mãn. Rõ ràng đây là làm qua quýt lấy lệ mà thôi!
Không chỉ là chuyện hôn nhau buổi sáng, ngay cả sinh hoạt vợ chồng của hai người gần đây cũng có chiều hướng thuyên giảm.
Lưu Kình ngã vào hố bang, nỗi bất an càng rõ rệt.
Lúc ăn sáng, Lưu Kình xem chừng không nuốt nổi, mặt mày ủ rũ nhìn Vệ Tiếu. Cậu không biết anh bị làm sai. Vì Lưu Kình không kịp làm bữa sáng nên Vệ Tiếu lấy thức ăn còn thừa tối qua trong tủ lạnh ra, hâm nóng bày sẵn trên bàn.
Vệ Tiếu vừa ăn thức ăn thừa hôm qua, vừa húp cháo mình nấu, trông thế mà ngon.
Lưu Kình ăn được một nửa, bứt rứt không chịu được liền hỏi cậu một câu: “Em có nhớ bọn mình sống chung mấy năm rồi không?”
Vệ Tiếu bị hỏi câu này lập tức giật nảy. Vốn dĩ cậu rất mơ hồ về thời gian, như chuyện bọn họ lần đầu gặp nhau ở đâu, lần đầu làm chuyện đó ở đâu, kỷ niệm ngày sống chung, cậu đều không nhớ nổi. Đối với cậu mà nói, những thứ đó quá hình thức, không nhất thiết phải ghi nhớ, nhưng Lưu Kình là người có tâm hồn lãng mạn, luôn tìm cớ này cớ nọ, gợi ra thời gian để hai người chúc mừng, nhiều khi Vệ Tiếu về đến nhà, trông thấy cả gian phòng bày đầy hoa hồng. Hơn nữa, Lưu Kình cũng biết mượn những cớ rất kỳ lạ như kiểu kỷ niệm một nghìn ngày quen nhau, kỷ niệm một nghìn một trăm ngày quen nhau, để tặng quà gì đấy cho Vệ Tiếu.
Vệ Tiếu tuy rất vui, nhưng đối với người hời hợt như cậu mà nói, Lưu Kình làm thế khiện cậu cảm thấy áy náy vô cùng, bởi vì cho dù cậu cố hết lòng để nhớ nhưng vẫn không nhớ được ngày đặc biệt nào, có lúc đã ghi chép vào mục ghi nhớ trên di động, nhưng có lẽ thời gian dài quá hay sao mà chịu chết, không nhớ nổi mục này ghi nhớ ngày gì, vả lại cho dù có nhớ chăng nữa, cũng luôn chậm hơn Lưu Kình một nhịp.
Về sau, Vệ Tiếu luôn cảm thấy như mình mắc nợ Lưu Kình.
Lưu Kình lại không để ý, luôn vui vẻ tìm đủ các ngày kỷ niệm để chúc mừng.
Vì thế Vệ Tiếu rất sợ Lưu Kình hỏi cậu bất ngờ kiểu như, em có nhớ hôm nay là ngày gì không, bởi vì điều này luôn có nghĩa là Lưu Kình lại nhớ đến điều gì đó, còn cậu thì chẳng có chút ấn tượng.
Nghe Lưu Kình hỏi, Vệ Tiếu im thin thít.
Nhưng theo kinh nghiệm như mọi khi, dù Vệ Tiếu không có câu trả lời đi chăng nữa, Lưu Kình vẫn vô tư, thậm chí còn vui hơn vì chỉ mình anh nhớ, sau đó sẽ lấy từ đâu đó ra một món quà tặng cậu như thể một niềm vui bất ngờ.
Nhưng lần này trên mặt Lưu Kình hiện rõ sự thất vọng.
Anh nói bằng giọng pha chút oán trách: “Mình sống chung bảy năm rồi”.
Vệ Tiếu chưa hiểu, tưởng rằng Lưu Kình còn có điều gì muốn nói, cuối cùng anh chỉ cúi đầu húp cháo, chẳng ậm ừ thêm điều gì nữa, ngay cả trên đường lái xe đưa Vệ Tiếu đi làm, anh cũng im bặt.
Điều này khiến tinh thần Vệ Tiếu trở nên bất ổn định, trong lúc làm việc mà đầu óc cứ quay quay, nghĩ mãi không hiểu bảy năm rốt cuộc có ý nghĩa gì. Cuối cùng lúc ăn cơm, ngồi tán gẫu với đồng nghiệp đã kết hôn, cậu mới hỏi: “Thông thương khi kết hôn được bảy năm, phải châng nên chúc mừng cái gì đó?”
Vệ Tiếu là người vụng về, đoán đồng nghiệp đã kết hôn sẽ biết điều gì đó, kết quả họ đều cho cậu là độc thân ế khẩm ế kheo, hỏi mấy chuyện đó làm quái gì. Nhưng trong số ấy lại có anh chàng nói như trêu đùa cậu: “Chúc mừng gì hả? Cậu không biết đến ‘thất niên chi dương – bảy năm ngứa ngáy’ hay sao? Nhiều vợ chồng trẻ còn chúc mừng sau khi sống được bảy năm mới ly hôn đấy, sống bảy năm mà vẫn chưa ly hôn thì xem như tốt quá rồi”.
Vệ Tiếu xem như thông hiểu một chút, trong lòng vui sướng. Lưu Kình ơi là Lưu Kình, đoán chừng lại đang nghĩ ngợi lung tung rồi đây. Tối hôm đó, Lưu Kình buồn bã trở về nhà, vừa mở cửa liền thấy trong phòng đèn đóm tối om. Mọi khi Vệ Tiếu vẫn thường đi làm về sớm hơn, nhưng giờ này mà nhà cửa phòng ốc tối đen như mực, Lưu Kình bất giác thấy sốt ruột, vội rút điện thoại gọi ngay cho Vệ Tiếu, muốn hỏi cậu vì sao lại về muộn như thế.
Mà anh vừa cúi xuống bấm điện thoại, đèn trong phòng bỗng nhiên sáng lên.
Lưu Kình ngẩng đầu nhìn với vẻ kinh ngạc, trông thấy Vệ Tiếu đứng ngay giữa phingf, tay cầm cái gãi ngứa, nhìn anh cười tủm tỉm.
Lưu Kình thoáng chốc lơ ngơ, chưa hiểu cớ sự thì Vệ Tiếu đi đến, chìa cái gãi ngứa cho cậu và nói: “Không phải bảy năm sinh ngứa ngáy sao? Em mua cái giã ngứa về đây này, hai đứa mình ai ngứa thì dung cái này để gãi nhé”.
Lưu Kình sững sờ.
Từ xửa đến nay đây là lần đầu tiên Vệ Tiếu tặng quà cho anh một cách nghiêm túc. Trước đây cậu cũng mua cho anh những vật dùng hằng ngày, nhưng đa số đều đặt sang một bên bảo Lưu Kình tự đi lấy.
Vệ Tiếu ngượng ngùng lắm chứ bộ. Mặc dù hai người sống chung đã lâu, nhưng cậu vẫn không thay đổi được tính khí thẳng tưng của mình, dường như cậu không thể uốn lưỡi để thốt lên muôn lời đường mật, chỉ có thể dung lời lẽ khô khan để giải thích mà thôi: “Buổi chiều em không đi làm, xin nghỉ để đi mua đấy, thứ này rất khó mua, cửa hàng lớn không có mà siêu thị cũng không. Sau đó em phải vòng ra chợ bán thức ăn những cũng không thấy bán, dạo tới dạo lui cuối cùng mới tìm được ở quầy bán đặc sản…”
Lưu Kình chẳng nói chẳng rằng, liền ôm hôn cậu ngay lập tức, đó là nụ hôn rát sâu tưởng chừng ngạt thở, cậu gần nghẹn rồi, anh mới chịu buông lỏng.
Lưu Kình đóng hẳn cây đinh rồi treo cái gãi ngứa tại nơi nổi bật giữa phòng khách.
Vệ Lạc đến chơi, có dòm chòng chọc cái gãi ngứa với vẻ tò mò và hỏi anh trai: “Anh lại đào thứ này ở đâu ra đấy, sao em trông nó quen thế nhỉ? Hình như hồi nhỏ anh em mình thường dùng cái gãi ngứa này thì phải, tốn không ít tiền đúng không?”
Vệ Tiếu cười ha ha, nói không biết xấu hổ: “Cũng không tốn tiền lắm đâu…”
Thật ra Vệ Tiếu đã khuyên Lưu Kình đừng treo, nhưng Lưu Kình không nén được niềm hạnh phúc, khăng khăng đòi treo, mà đâu chỉ muốn treo nó, anh còn muốn treo nó suốt đời nữa kìa.
Vì Lưu Kình vui, nên Vệ Tiếu cũng vui theo anh vậy.