Khi được đưa đến bệnh viện, Vệ Tiếu mới biết trong lúc cứu Lưu Kình, bàn tay mình đã bị bỏng, bây giờ mới có cảm giác đau.
Từ bé đến bây giờ là lần đầu tiên Vệ Tiếu bị bỏng, cơn đau này thật sự quá đổi khổng lồ. Y tá nhìn thấy liền dẫn cậu đi chữa trị, băng bó vết thương. Cậu vừa thoáng hoàn hồn, kế đó bắt đầu lo sợ, nhỡ lúc đó không có xe chạy tiện đường, chở hai người đến bệnh viện kịp thời, chỉ e Lưu Kình đã chết vì mất quá nhiều máu.
Nếu chẳng may Lưu Kình ngủm củ tỏi, gia đình họ Lưu chắc chắn sẽ truy cứu chuyện này. Mặc dù Vệ Tiếu đã tiên liệu, ngắt đứt dây phanh, xe vẫn do cậu cầm lái.
Và ắt hẳn cái gia đình tài phiệt này sẽ chẳng bỏ qua cho cậu. Nghe tin con trai lâm nạn, Lưu Tuyết Sinh tức tốc đến ngay, Vệ Tiếu đang run lẩy bẩy đã thấy ông chủ xuất hiện trước cửa, theo sau là tay chân thuộc hạ, vừa vào bệnh viện đã thu hút sự chú ý của biết bao người. Đây là lần đầu tiên Vệ Tiếu được diện kiến ông chủ Lưu.
Ông chủ đang ở độ tuổi trung niên, vẻ bề ngoài khôi ngô, giọng nói sang sảng, trông có vẻ cộc cằn lỗ mãng, nhưng Vệ Tiếu biết con người trông thô lỗ ấy nắm trong tay cả hai giới hắc bạch. Một ông trùm đầy quyền lực!
Vệ Tiếu nín thở đứng đợi một bên. Quả nhiên rất nhanh sau đó, cậu bị gọi vào tra hỏi.
Lúc này, Lưu Kình đang được cấp cứu.
Vệ Tiếu lo nơm nớp, cả đời cậu đây là lần đầu tiên làm việc hại người, mục đích cuối cùng cũng chưa đạt được, thật không biết đó là may hay rủi. Vừa vào trong phòng, Lưu Tuyết Sinh vỗ bàn đánh bộp, truy vấn Vệ Tiếu ngay: “Mày lái xe kiểu gì thế hả?”
Vệ Tiếu lí nhí trả lời nguyên nhân là do phanh không ăn.
Ông chủ Lưu chưa xem hiện trường tai nạn, nhưng làm cái nghề của lão có quá nhiều kẻ thù, nghe Vệ Tiếu nói, lão có phần trầm ngâm, tự hỏi dạo gần đây hay là đắc tội với ai rồi, phải chăng có ai đó muốn hại con trai lão? Hơn nữa lão lại là người thận trọng, từ lúc Vệ Tiếu vào phòng, lão đã quan sát thấy băng quấn trên tay cậu, cộng thêm vết bầm trên đầu, lão đoán biết tình hình lúc đó chắc chắn vô cùng nguy hiểm. Nếu Vệ Tiếu có vấn đề gì thật, e rằng giờ đây cái mà lão được thấy chỉ là xác con mình thôi.
Lưu Tuyết Sinh không hồ đồ, nghĩ minh bạch xong bèn cố kìm nén cơn giận dữ, cho Vệ Tiếu lui trước, sau đó mới dặn dò thuộc hạ điều tra rõ ràng vụ tai nạn. Vệ Tiếu biết mình đã phạm tội tày trời, Lưu Tuyết Sinh có độc nhất mỗi thằng con quý tử, lỡ nó có mệnh hệ gì, với cái sự tàn độc đến không thể tàn độc hơn của lão, phỏng chừng Vệ Tiếu chỉ có nước chôn cùng.
Vệ Tiếu bất an lắm.
May mắn làm sao bác sĩ đã bước ra và thông báo, cuộc phẫu thuật thành công, Lưu Kình bị va đập phần đầu, bây giờ cần phải theo dõi đề phòng lưu lại di chứng. Vệ Tiếu thở phào nhẹ nhõm, không dám rời Lưu Kình nửa phút, sợ chẳng may có vấn đề gì xảy ra, bản thân cậu lãnh đủ.
Thế nhưng điều không ngờ đến nhất lại xảy ra.
Rất nhanh sau đó, Lưu Kình hồi tỉnh, ngay tại lúc ai ai cũng phấn chấn, anh lại chẳng nhớ nổi một ai. Mọi người sững sờ nhìn nhau, đành đi mời Lưu Tuyết Sinh đến.
Lưu Kình nhận ra cha mình nhưng phản ứng có hơi kỳ lạ, biểu cảm anh nhìn ông dường như hơi sợ hãi, bác sĩ phải đặt câu hỏi kiểm tra với anh để tìm ra vấn đề nằm ở đâu.
Kết luận cuối cùng được đưa ra, Lưu Kình bị tổn thương não, một phần trí nhớ bị tổn hại, Lưu Kình hiện nay không khác gì đứa trẻ bảy, tám tuổi. Lưu Tuyết Sinh nghe xong, mặt sầm lại, nhìn con rồi lại không nói nên lời.
Vệ Tiếu chợt áy náy, trộm nghĩ: Lưu Tuyết Sinh dù có xấu xa thế nào thì cũng là một người cha.
Lưu Tuyết Sinh bấy giờ chẳng hề lần nữa thêm nửa phút, lập tức dẫn đám thuộc hạ rời khỏi đó. Từ đó về sau, không rõ bị sốc hay gì, thỉnh thoảng lão cũng cho thuộc hạ qua thăm hỏi nhưng bản thân tuyệt nhiên không ghé đến.
Trước khi mất trí nhớ, mối quan hệ giữa Lưu Kình với Vệ Tiếu rất tốt, trong thời gian Lưu Kình nằm viện, anh lại được Vệ Tiếu chăm sóc vô cùng tận tình, tuy bây giờ anh chưa nhớ ra, nhưng cái nụ cười tít mắt của cậu, ai nhìn mà chẳng thích.
Không lâu sau đó Lưu Kình kết thân với Vệ Tiếu. Vệ Tiếu vẫn canh cánh nỗi day dứt trong lòng, định bụng sẽ chăm sóc đến khi Lưu Kình ra viện rồi tìm cớ ra đi.
Những người làm khác cũng đều nhẹ nợ lây, bởi lẽ trí nhớ của Lưu Kình đang rối bời, không nhớ nổi tên họ, cho nên bọn này cứ đúng giờ là đi ngang đưa mắt nhìn lấy lệ là coi như xong việc bữa đó. Chỉ khổ Vệ Tiếu, bận tối mắt tối mũi, nào là thủ tục bệnh viện, nào là các loại kiểm tra cơ thể, ngay cả việc ăn uống của Lưu Kình, cậu cũng phải lo lấy. May mà Lưu Kình từ khi mất trí nhớ cũng dễ cung phụng hơn trước nhiều, ăn uống cũng không kén cá chọn canh, nói năng hành động y chang đứa con nít, tựu trung là ngoan ngoãn hơn hẳn, gặp người lạ còn tỏ ra e dè lo sợ, không dám nhìn vào mắt người đối diện.
Vệ Tiếu cũng thử tìm cách làm cho Lưu Kình vui, nhân một lần ra phố mua hoa quả, thấy trên đường có bán mấy cuốn truyện bọn trẻ con thường xem, thế là mua về hai cuốn, không ngờ Lưu Kình lại thích thú vô cùng. Vệ Tiếu nhìn Lưu Kình, cõi lòng ngổn ngang.
Cho đến ngày Lưu Kình ra viện, Lưu Tuyết Sinh không hề xuất hiện.
Lúc ấy Vệ Tiếu mới cảm thấy dị thường. Có đau buồn cách mấy thì Lưu Kình cũng là con trai lão, vậy mà lão cứ điềm nhiên xem như không nghe, không thấy gì hết. Lúc giúp Lưu Kình thu dọn đồ đạc, Vệ Tiếu phát hiện rằng đứa trẻ Lưu Kình chưa hề nhắc đến cha mình, theo lý, trí nhớ của Lưu Kình hiện tại là một đứa trẻ lên tám, đây là lúc trẻ thích quấn quít theo chân cha mẹ, thế mà hai cha con lại như đôi người xa lạ.
Đôi khi Vệ Tiếu vô tình nhắc đến Lưu Tuyết Sinh, Lưu Kình thậm chí còn tỏ ra sợ hãi.
Vệ Tiếu đưa Lưu Kình về nhà cùng bao nỗi nghi hoặc. Cậu vừa bố trí ổn thỏa đâu vào đấy, bỗng có người chạy tới nói như nhắc nhở: “Chú em đừng ngốc nữa, chú không biết nhà họ Lưu đổi chủ rồi sao?”
Vệ Tiếu ngỡ ngàng cực kỳ, vặn hỏi: “Đổi chủ gì cơ?”
Người này bày vẻ kiểu tôi-có-tốt-với-chú-thì-tôi-mới-nói: “Ông chủ Lưu ấy, thì ra lão có một đứa con rơi nữa, giờ Lưu Kình nó ngơ ngơ ngẩn ngẩn như vậy, cái gia sản của nhà này to như vầy, ông chủ đã nhận thằng con rơi ấy về rồi, sau này tài sản chưa biết thuộc về đứa nào, chú đừng cứ lẽo đẽo hầu hạ thiếu gia ngớ ngẩn kẻo sau này khó xử.”
Vệ Tiếu không nghĩ mọi chuyện lại trở nên phức tạp như thế này.
Thấy lời nói của mình bắt đầu phát huy tác dụng, người này quyết không giấu giếm làm chi: “Cái thằng con rơi ấy cũng không phải ai xa lạ, chính là con của lão Lưu với ả bảo mẫu chăm sóc cho thiếu gia Lưu Kình trước đây, chú cũng nghe tin ả ấy buộc phải phá thai rồi đuổi ra khỏi nhà đúng không? Thực chất lừa Lưu Kình thôi, chú cứ nghĩ đi, thằng đàn ông nào chẳng muốn sinh càng nhiều con càng tốt, chẳng phải lão Lưu nuôi không nổi, mà lão muốn giữ thể diện cho thằng con trai. Đứa này giờ học cấp hai rồi, nghe đâu được dạy dỗ chu đáo lắm, lão Lưu ấy liệu tính khôn ngon, lão cũng biết một đứa như Lưu Kình khó mà đảm đương việc lớn sau này nên tính trước một bước.”
Vệ Tiếu nghe xong quả thật muốn ngất xỉu luôn.
Lúc trở về phòng, Vệ Tiếu thấy Lưu Kình đang như một đứa trẻ, giằm bánh quy vào sữa rồi từ từ đưa lên miệng. Cậu đứng quan sát một hồi, bỗng chốc không biết có nên đồng cảm với hoàn cảnh của Lưu Kình hiện giờ hay không.
Khi được đưa đến bệnh viện, Vệ Tiếu mới biết trong lúc cứu Lưu Kình, bàn tay mình đã bị bỏng, bây giờ mới có cảm giác đau.
Từ bé đến bây giờ là lần đầu tiên Vệ Tiếu bị bỏng, cơn đau này thật sự quá đổi khổng lồ. Y tá nhìn thấy liền dẫn cậu đi chữa trị, băng bó vết thương. Cậu vừa thoáng hoàn hồn, kế đó bắt đầu lo sợ, nhỡ lúc đó không có xe chạy tiện đường, chở hai người đến bệnh viện kịp thời, chỉ e Lưu Kình đã chết vì mất quá nhiều máu.
Nếu chẳng may Lưu Kình ngủm củ tỏi, gia đình họ Lưu chắc chắn sẽ truy cứu chuyện này. Mặc dù Vệ Tiếu đã tiên liệu, ngắt đứt dây phanh, xe vẫn do cậu cầm lái.
Và ắt hẳn cái gia đình tài phiệt này sẽ chẳng bỏ qua cho cậu. Nghe tin con trai lâm nạn, Lưu Tuyết Sinh tức tốc đến ngay, Vệ Tiếu đang run lẩy bẩy đã thấy ông chủ xuất hiện trước cửa, theo sau là tay chân thuộc hạ, vừa vào bệnh viện đã thu hút sự chú ý của biết bao người. Đây là lần đầu tiên Vệ Tiếu được diện kiến ông chủ Lưu.
Ông chủ đang ở độ tuổi trung niên, vẻ bề ngoài khôi ngô, giọng nói sang sảng, trông có vẻ cộc cằn lỗ mãng, nhưng Vệ Tiếu biết con người trông thô lỗ ấy nắm trong tay cả hai giới hắc bạch. Một ông trùm đầy quyền lực!
Vệ Tiếu nín thở đứng đợi một bên. Quả nhiên rất nhanh sau đó, cậu bị gọi vào tra hỏi.
Lúc này, Lưu Kình đang được cấp cứu.
Vệ Tiếu lo nơm nớp, cả đời cậu đây là lần đầu tiên làm việc hại người, mục đích cuối cùng cũng chưa đạt được, thật không biết đó là may hay rủi. Vừa vào trong phòng, Lưu Tuyết Sinh vỗ bàn đánh bộp, truy vấn Vệ Tiếu ngay: “Mày lái xe kiểu gì thế hả?”
Vệ Tiếu lí nhí trả lời nguyên nhân là do phanh không ăn.
Ông chủ Lưu chưa xem hiện trường tai nạn, nhưng làm cái nghề của lão có quá nhiều kẻ thù, nghe Vệ Tiếu nói, lão có phần trầm ngâm, tự hỏi dạo gần đây hay là đắc tội với ai rồi, phải chăng có ai đó muốn hại con trai lão? Hơn nữa lão lại là người thận trọng, từ lúc Vệ Tiếu vào phòng, lão đã quan sát thấy băng quấn trên tay cậu, cộng thêm vết bầm trên đầu, lão đoán biết tình hình lúc đó chắc chắn vô cùng nguy hiểm. Nếu Vệ Tiếu có vấn đề gì thật, e rằng giờ đây cái mà lão được thấy chỉ là xác con mình thôi.
Lưu Tuyết Sinh không hồ đồ, nghĩ minh bạch xong bèn cố kìm nén cơn giận dữ, cho Vệ Tiếu lui trước, sau đó mới dặn dò thuộc hạ điều tra rõ ràng vụ tai nạn. Vệ Tiếu biết mình đã phạm tội tày trời, Lưu Tuyết Sinh có độc nhất mỗi thằng con quý tử, lỡ nó có mệnh hệ gì, với cái sự tàn độc đến không thể tàn độc hơn của lão, phỏng chừng Vệ Tiếu chỉ có nước chôn cùng.
Vệ Tiếu bất an lắm.
May mắn làm sao bác sĩ đã bước ra và thông báo, cuộc phẫu thuật thành công, Lưu Kình bị va đập phần đầu, bây giờ cần phải theo dõi đề phòng lưu lại di chứng. Vệ Tiếu thở phào nhẹ nhõm, không dám rời Lưu Kình nửa phút, sợ chẳng may có vấn đề gì xảy ra, bản thân cậu lãnh đủ.
Thế nhưng điều không ngờ đến nhất lại xảy ra.
Rất nhanh sau đó, Lưu Kình hồi tỉnh, ngay tại lúc ai ai cũng phấn chấn, anh lại chẳng nhớ nổi một ai. Mọi người sững sờ nhìn nhau, đành đi mời Lưu Tuyết Sinh đến.
Lưu Kình nhận ra cha mình nhưng phản ứng có hơi kỳ lạ, biểu cảm anh nhìn ông dường như hơi sợ hãi, bác sĩ phải đặt câu hỏi kiểm tra với anh để tìm ra vấn đề nằm ở đâu.
Kết luận cuối cùng được đưa ra, Lưu Kình bị tổn thương não, một phần trí nhớ bị tổn hại, Lưu Kình hiện nay không khác gì đứa trẻ bảy, tám tuổi. Lưu Tuyết Sinh nghe xong, mặt sầm lại, nhìn con rồi lại không nói nên lời.
Vệ Tiếu chợt áy náy, trộm nghĩ: Lưu Tuyết Sinh dù có xấu xa thế nào thì cũng là một người cha.
Lưu Tuyết Sinh bấy giờ chẳng hề lần nữa thêm nửa phút, lập tức dẫn đám thuộc hạ rời khỏi đó. Từ đó về sau, không rõ bị sốc hay gì, thỉnh thoảng lão cũng cho thuộc hạ qua thăm hỏi nhưng bản thân tuyệt nhiên không ghé đến.
Trước khi mất trí nhớ, mối quan hệ giữa Lưu Kình với Vệ Tiếu rất tốt, trong thời gian Lưu Kình nằm viện, anh lại được Vệ Tiếu chăm sóc vô cùng tận tình, tuy bây giờ anh chưa nhớ ra, nhưng cái nụ cười tít mắt của cậu, ai nhìn mà chẳng thích.
Không lâu sau đó Lưu Kình kết thân với Vệ Tiếu. Vệ Tiếu vẫn canh cánh nỗi day dứt trong lòng, định bụng sẽ chăm sóc đến khi Lưu Kình ra viện rồi tìm cớ ra đi.
Những người làm khác cũng đều nhẹ nợ lây, bởi lẽ trí nhớ của Lưu Kình đang rối bời, không nhớ nổi tên họ, cho nên bọn này cứ đúng giờ là đi ngang đưa mắt nhìn lấy lệ là coi như xong việc bữa đó. Chỉ khổ Vệ Tiếu, bận tối mắt tối mũi, nào là thủ tục bệnh viện, nào là các loại kiểm tra cơ thể, ngay cả việc ăn uống của Lưu Kình, cậu cũng phải lo lấy. May mà Lưu Kình từ khi mất trí nhớ cũng dễ cung phụng hơn trước nhiều, ăn uống cũng không kén cá chọn canh, nói năng hành động y chang đứa con nít, tựu trung là ngoan ngoãn hơn hẳn, gặp người lạ còn tỏ ra e dè lo sợ, không dám nhìn vào mắt người đối diện.
Vệ Tiếu cũng thử tìm cách làm cho Lưu Kình vui, nhân một lần ra phố mua hoa quả, thấy trên đường có bán mấy cuốn truyện bọn trẻ con thường xem, thế là mua về hai cuốn, không ngờ Lưu Kình lại thích thú vô cùng. Vệ Tiếu nhìn Lưu Kình, cõi lòng ngổn ngang.
Cho đến ngày Lưu Kình ra viện, Lưu Tuyết Sinh không hề xuất hiện.
Lúc ấy Vệ Tiếu mới cảm thấy dị thường. Có đau buồn cách mấy thì Lưu Kình cũng là con trai lão, vậy mà lão cứ điềm nhiên xem như không nghe, không thấy gì hết. Lúc giúp Lưu Kình thu dọn đồ đạc, Vệ Tiếu phát hiện rằng đứa trẻ Lưu Kình chưa hề nhắc đến cha mình, theo lý, trí nhớ của Lưu Kình hiện tại là một đứa trẻ lên tám, đây là lúc trẻ thích quấn quít theo chân cha mẹ, thế mà hai cha con lại như đôi người xa lạ.
Đôi khi Vệ Tiếu vô tình nhắc đến Lưu Tuyết Sinh, Lưu Kình thậm chí còn tỏ ra sợ hãi.
Vệ Tiếu đưa Lưu Kình về nhà cùng bao nỗi nghi hoặc. Cậu vừa bố trí ổn thỏa đâu vào đấy, bỗng có người chạy tới nói như nhắc nhở: “Chú em đừng ngốc nữa, chú không biết nhà họ Lưu đổi chủ rồi sao?”
Vệ Tiếu ngỡ ngàng cực kỳ, vặn hỏi: “Đổi chủ gì cơ?”
Người này bày vẻ kiểu tôi-có-tốt-với-chú-thì-tôi-mới-nói: “Ông chủ Lưu ấy, thì ra lão có một đứa con rơi nữa, giờ Lưu Kình nó ngơ ngơ ngẩn ngẩn như vậy, cái gia sản của nhà này to như vầy, ông chủ đã nhận thằng con rơi ấy về rồi, sau này tài sản chưa biết thuộc về đứa nào, chú đừng cứ lẽo đẽo hầu hạ thiếu gia ngớ ngẩn kẻo sau này khó xử.”
Vệ Tiếu không nghĩ mọi chuyện lại trở nên phức tạp như thế này.
Thấy lời nói của mình bắt đầu phát huy tác dụng, người này quyết không giấu giếm làm chi: “Cái thằng con rơi ấy cũng không phải ai xa lạ, chính là con của lão Lưu với ả bảo mẫu chăm sóc cho thiếu gia Lưu Kình trước đây, chú cũng nghe tin ả ấy buộc phải phá thai rồi đuổi ra khỏi nhà đúng không? Thực chất lừa Lưu Kình thôi, chú cứ nghĩ đi, thằng đàn ông nào chẳng muốn sinh càng nhiều con càng tốt, chẳng phải lão Lưu nuôi không nổi, mà lão muốn giữ thể diện cho thằng con trai. Đứa này giờ học cấp hai rồi, nghe đâu được dạy dỗ chu đáo lắm, lão Lưu ấy liệu tính khôn ngon, lão cũng biết một đứa như Lưu Kình khó mà đảm đương việc lớn sau này nên tính trước một bước.”
Vệ Tiếu nghe xong quả thật muốn ngất xỉu luôn.
Lúc trở về phòng, Vệ Tiếu thấy Lưu Kình đang như một đứa trẻ, giằm bánh quy vào sữa rồi từ từ đưa lên miệng. Cậu đứng quan sát một hồi, bỗng chốc không biết có nên đồng cảm với hoàn cảnh của Lưu Kình hiện giờ hay không.