Tiếng động cơ xe từ ngoài cổng vang lên.
Người giúp việc vội vàng chạy ra mở cửa.
"Chào mừng ông chủ trở về." Vệ sĩ đứng bên ngoài cúi gập đầu góc ° cúi chào người đàn ông vừa bước xuống xe.
Một đôi giày da đen bóng không tì vết đặt xuống.
Bộ âu phục được cắt may gọn gàng ôm sát cơ thể với một tỉ lệ hoàn hảo.
Hai hàng sơ mi nơi cổ áo được thả bung như ẩn như hiện cơ ngực bên dưới lớp áo sơ mi.
Gương mặt đẹp sắc nét với từng đường nét rõ ràng hơi gầy.
Tuy nhiên không mất đi vẻ đẹp trai mà còn làm tăng thêm mấy phần cuốn hút lạnh nhạt.
Người đàn ông này tên Đặng Lâm là tổng giám đốc của tập đoàn Đặng Thị.
Cũng là người thừa kế hợp pháp duy nhất của Đặng Thị.
Bố anh là Đặng Trí Lương nắm giữ hơn % cổ phần của tập đoàn Đặng Thị.
Cũng là Chủ tịch Hội Đồng Quản Trị tập đoàn.
Hiện tại đã hơn tuổi.
Ông chỉ có một người con trai duy nhất là Đặng Lâm.
Sau khi ông từ chức sẽ chuyển toàn bộ cổ phần của mình tại Đặng Thị sang cho Đặng Lâm nhưng với một điều kiện.
Đặng Lâm phải cưới con gái của Sở Thị là Sở Tuệ Linh mới nhận được di chúc hợp pháp của ông.
Sở Tuệ Linh sau khi tốt nghiệp trung học liền đi du học nước ngoài.
Học liền một mạch lên đến thạc sĩ kinh tế.
Sau khi tốt nghiệp liền trở về nước theo bố mình là Sở Đức Kiên học tập cách kinh doanh.
Sở Thị của nhà họ Sở cũng là một tập đoàn lớn nhất nhì trong nước chỉ đứng sau Đặng Thị.
Hai nhà Đặng, Sở từ xưa tới nay luôn có mối quan hệ đặc biệt tốt.
Hai người Đặng Lâm và Sở Tuệ Linh cũng được coi là thanh mai trúc mã từ nhỏ.
Thế nhưng bọn họ lại không ưa gì nhau.
Nói đúng hơn là Đặng Lâm không hề có ấn tượng gì với Sở Tuệ Linh.
Đặng Lâm từ khi lên tuổi đã sống ở nước ngoài cùng mẹ.
Do bố mẹ anh ly thân từ khi anh còn nhỏ nên tình cảm cha con bọn họ cũng không phải là rất tốt.
Từ đó trở đi tính cách Đặng Lâm trở nên lầm lì ít nói.
Gần như phong bế mình với xã hội.
Trong nhận thức của anh chỉ có học và không ngừng học tập.
Những chuyện quá khứ lâu dần đều bị lãng quên hết.
Sau khi trưởng thành được tin bố anh bị bệnh nên Đặng Lâm mới miễn cưỡng bay từ Vương Quốc Anh về theo ông tiếp quản tập đoàn.
Ấn tượng của Đặng Lâm với Sở Tuệ Linh rất nhạt nhòa.
Gần như là con số không tròn trĩnh.
Ngược lại với anh, Sở Tuệ Linh đã thích anh từ rất lâu, rất lâu trước đây.
Cô kém anh tuổi khoảng thời gian Đặng Lâm còn ở trong nước hai nhà bọn họ thường xuyên qua lại thân thiết.
Khi ấy cô còn nhỏ lúc nào cũng lẽo đẽo chạy theo phía sau Đặng Lâm như một cái đuôi nhỏ.
Tới khi anh ra nước ngoài thì hai người mới không gặp lại.
Sau khi học xong trung học cô đã xin bố cho mình đi du học.
Điểm đến không nơi nào khác chính là Vương Quốc Anh.
Bởi vì cô biết Đặng Lâm định cư ở đây nên mới muốn tới đây học.
Một phần vì cô thực sự thích đất nước này.
Phần còn lại chắc cũng vì có anh ở đây.
Sáu năm.
Cô dùng năm để học hết chương trình phổ thông, đại học rồi thạc sĩ chỉ để theo bước chân của anh.
Đặng Lâm học rất giỏi.
Từng được vinh danh top khóa luận tiến sĩ giỏi nhất của trường.
Năm tuổi đã có bằng tiến sĩ trong tay.
Sở Tuệ Linh điên cuồng học tập chỉ để theo kịp bước chân của anh.
Thế nhưng hình như cô càng đuổi thì khoảng cách của hái người càng xa.
Ngày cô đặt chân vào cánh cổng đại học nơi anh theo học cũng là ngày anh tốt nghiệp.
Hai người cứ như hai đường thẳng song song không hề có điểm giao nhau.
Rất nhiều lần cô tìm được cơ hội để gặp anh.
Thế nhưng người lạnh nhạt như Đặng Lâm hình như không hề nhớ ra cô là ai.
Sở Tuệ Linh cũng tự ti không dám nhắc lại chuyện xưa với anh.
Thời gian thay đổi.
Ai biết được rằng Đặng Lâm của bây giờ có còn là cậu bé Đặng Lâm ấm áp ngày xưa nữa hay không.
Thế nên Sở Tuệ Linh chỉ có không ngừng cố gắng.
Không ngừng nỗ lực để có thể đứng cùng một vị trí như anh đang đứng.
Chỉ khi cô đủ thành công, đủ tự tự tin mới có thể đứng trước mặt anh tự tin nhắc lại chuyện năm đó.
Tới khi cô tốt nghiệp bố cô liền gọi cô trở về.
Không phải là để tiếp quản Sở Thị như lời bố nói.
Mà là kết hôn với Đặng Lâm.
Sau khi biết mình sẽ kết hôn với Đặng Lâm, Sở Tuệ Linh vừa mừng vừa lo.
Mừng vì tình cảm đơn phương mười mấy năm cuối cùng cũng có kết quả.
Lo vì sợ anh sẽ không thích mình.
Sợ anh chán ghét mình.
Mấy năm ở nước ngoài cô đều cẩn thận quan sát.
Sở Tuệ Linh phát hiện ra rằng Đặng Lâm không hề có thiện cảm với nữ giới.
Xung quanh anh không hề có một vệ tinh nào dám lại gần.
Mấy năm đại học cũng không nghe tin học bá Đặng Lâm có bạn gái.
Mới đầu còn có tin đồn anh thích con trai.
Thế nhưng Đặng Lâm giống như một mình một thế giới.
Suốt vài năm đi học đều không tiếp xúc với người khác.
Cả người lúc nào cũng bí ẩn.
Đa số thời gian mọi người đều bắt gặp học bá Đặng ở thư viện của trường.
Trên tay lúc nào cũng đặt sẵn một quyển sách.
Có thể là giáo trình hoặc đại loại là tư liệu nâng cao.
Gương mặt đẹp đẽ góc cạnh, vẻ đẹp tri thức khiến bao trái tim thiếu nữ rung động.
Thế nhưng học trưởng Đặng vẫn từ chối không cho phép bóng hồng nào tới gần mình..