"Tổng Giám đốc, sao anh không giữ Phu nhân lại?." Thư kí sau khi thu dọn lại văn kiện cho Đặng Lâm xong liền trở về phòng làm việc của mình ở tầng dưới.
Sau khi nghe được thông báo Tổng Giám đốc đã về có việc cần anh ta đi xử lý lập tức chạy lên.
Anh ta cũng rất tò mò rõ ràng Tổng Giám đốc có ý với Phu nhân nhưng lại không nói ra.
Cũng không giữ cô lại.
"Mục Thành, cậu đã từng yêu chưa?" Đặng Lâm không lập trả lời mà hỏi lại thư kí một vấn đề khác.
"Chưa từng.
Bởi vì tính chất công việc nên tôi không dám nghĩ tới chuyện yêu đương.
Sợ rằng sẽ ảnh hưởng tới công việc.
Sếp hỏi tôi chuyện này làm gì?" Thư kí tuy không biết sao tự nhiên sếp lại hỏi vấn đề này nhưng vẫn rất thành thật trả lời.
"Vậy thì cậu chính là không thể hiểu được.
Trước đây tôi cũng chưa từng yêu ai.
Sau khi cô ấy đi rồi tôi mới nhận ra.
Có lẽ bản thân thật sự rung động với cô gái này.
Thế nhưng cậu biết không.
Thay vì miễn cưỡng giữ cô ấy bên người không bằng để cô ấy tự do bên ngoài.
Làm những gì bản thân muốn.
Còn tôi sẽ đứng sau dọn đi những rắc rối nếu có củ của ấy.
Đó là cách tốt nhất để bù đắp sự tổn thương trong thời gian qua mà cô ấy phải chịu vì tôi.
Cậu hiểu không?" Đặng Lâm hôm nay phá lệ giải thích cho thư kí hiểu.
Mục Thành đi theo anh cũng vài năm, từ ngày Đặng Lâm về Đặng Thị cậu ấy liền đi theo anh.
Cũng coi như người nhà, những chuyện liên quan đến anh Mục Thành đều nắm bắt được đa số.
Giải thích một chút cho cậu ta cũng không phải không thể.
"Tôi đã hiểu.
Vậy anh muốn tôi đi làm chuyện gì?" Quả nhiên là làm việc với nhau lâu liền hiểu ý đối phương muốn gì.
Mục Thành làm thư kí cho Đặng Lâm vài năm đương nhiên hiểu được phần nào tính toán của sếp mình.
Sẽ không tự nhiên mà Đặng Lâm lại nói ra chuyện này với anh.
"Tôi muốn cậu dùng danh nghĩa của mình, hoặc người khác cũng được.
Giúp tôi thành lập công ty bên Pháp.
Mục đích rất đơn giản.
Không để cô ấy biết tôi là người đứng sau là được.
Sau này liền giúp cô ấy dọn đường một chút.
Với tính cách của cô ấy thà tự mình vươn lên cũng sẽ không nhờ tới sự giúp đỡ của Sở Thị.
Mà Đặng Thị lại càng không cần.
Cậu hiểu ý tôi chứ?" Đặng Lâm xoay xoay cây bút trên tay nói ra tính toán của mình với thư kí.
Chung đụng với nhau một thời gian anh cũng hiểu được phần nào tính cách quật cường cứng đầu của cô.
Một khi đã quyết định liền sẽ không đổi ý.
Đơn ly hôn kia cũng vậy, sáng sớm vừa đề nghị ly hôn tới trưa liền kéo đồ đi luôn không cần biết anh có đồng ý hay không.
Vậy nên anh muốn che chở cho cô từ từ trưởng thành chỉ có thể làm trong âm thầm.
Sở Tuệ Linh cô sẽ không cần tới sự trợ giúp của Đặng Thị, kể cả Đặng Lâm anh cũng vậy.
"Tôi đã hiểu.
Tổng Giám đốc còn có gì phân phó.
Nếu không có tôi liền lập tức đi làm việc." Mục Thành nghe xong lập tức hiểu ngay.
Sếp anh chính là muốn từ từ giúp Sở tiểu thư trưởng thành trên thương trường.
Lo lắng cô ấy biết đến sự giúp đỡ của mình liền giấu.
"Ừ." Sau khi phân phó xong chuyện Đặng Lâm lập tức tống cổ thư kí ra ngoài.
"Vâng thưa sếp." Mục Thành lập tức chuồn còn nhanh hơn ma đuổi.
Hình như sếp lại không vui rồi.
Vừa câu trước còn tâm sự chuyện yêu đương sang câu sau đã lạnh nhạt như đá.
Tâm trạng sếp nhà anh ta chính là thay đổi thất thường còn nhanh hơn thời tiết.
Mục Thành sau khi chuồn mất còn không quên đóng cửa văn phòng lại.
Sau khi ra ngoài liền cẩn thận căn dặn cấp dưới nếu không có chuyện gì quan trọng liền không nên vào làm phiền sếp.
Văn phòng làm việc của Đặng Lâm nằm trên tầng của tòa nhà Đặng Thị.
Cũng là tầng cao nhất, bình thường ngoài thư kí cũng không ai lên tới đây.
Thế nhưng Mục Thành vẫn cẩn thận căn dặn mọi người ở tầng dưới không nên lên.
Kinh nghiệm mấy năm nay của anh ta cho thấy nếu không cẩn thận sếp sẽ nổi bão.
Sở tiểu thư vừa đi sếp không vui cũng là chuyện thường.
"Tuệ Linh, hy vọng thời gian tới em sống thật tốt.
Tôi sẽ giúp em che mưa chắn gió.
Em chỉ cần từ từ trưởng thành là tốt rồi.
Mong rằng gặp lại nhau lần nữa.
Tôi sẽ đủ tư cách để theo đuổi em một lần nữa." Đứng bên cạnh cửa sổ cầm chai rượu trong tay Đặng Lâm uống từ từ nhìn về thành phố rộng lớn bên dưới.
Cô đã không còn ở nơi này nữa.
Cả cái thành phố rộng lớn này chỉ còn một mình Đặng Lâm anh và cô đơn.
Cô đi rồi, cũng mang cả trái tim anh đi theo.
Thật đáng tiếc, khi cô bên cạnh Đặng Lâm anh lại không nhận ra mả trân trọng mối quan hệ này sớm hơn.
Sau khi cô đi mới muộn màng nhận ra tâm ý của mình để đâu.
Có không, giữ mất đi rồi mới thấy hối hận.
Mục Thành đoán không sai.
Cả ngày hôm đó Đặng Lâm làm bạn với thuốc lá và rượu không thèm để ý đến công việc.
Nếu thật sự có người vào làm phiền chắc chắn liền toi đời..