“Buông ra tôi phải đi tìm con gái tôi…Buông tay ra…” Tuệ Linh bị Đặng Lâm ôm tới chặt cứng vẫn cố chấp phán kháng muốn thoát khỏi sự kiềm chế của anh.
Trong đầu cô chỉ toàn hiện lên hình ảnh con gái sẽ rời xa mình.
“Bình tĩnh, nào Tuệ Linh em phải bình tĩnh lại.
Anh hứa với em cô bé sẽ không làm sao.
Hai đứa nhóc chỉ đi chơi một lát thôi.
Anh hứa đấy.” Đặng Lâm ôm chặt cô tay không ngừng xoa lưng cô an ủi.
Lúc này anh thực sự rất đau lòng.
Không biết mấy năm qua cô đã gặp và trải qua những chuyện kinh khủng gì.
“Anh nói thật chứ? Con bé sẽ không sao đúng không?” Tuệ Linh cuối cùng cũng thôi phản kháng nữa cất giọng đều đều hỏi.
“Ừm anh chắc chắn.
Hai đứa nhỏ chỉ ra ngoài chơi thôi.” Đặng Lâm thấy cô bình tĩnh lại thì thở phào một hơi đáp.
Nhà hàng này là của anh nên gần như anh có thể biết được tất cả những việc diễn ra.
Nhân viên làm việc rất có trách nhiệm chắc chắn sẽ không để hai đứa nhỏ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn được.
Trình Khải hiếu động cũng thân quen nơi này nên anh mới đặc biệt yên tâm để thằng nhóc đưa cô bé đi chơi.
“Được rồi.
Vậy trước hết anh buông em ra đã.” Tuệ Linh lúc này đã bình tĩnh lại đưa tay đẩy người Đặng Lâm.
Hai người ôm ôm ấp ấp như vậy có chút khó coi.
“Không, anh không buông.
Đã hơn năm rồi, anh thực sự rất nhớ em, rất nhớ.
Sở Tuệ Linh em có biết không hả.
Đặng Lâm này thực sự rất rất nhớ em.” Đặng Lâm không những không buông tay mà còn siết chặt cái ôm này gục đầu trên vai cô thì thầm.
Có trời mới biết mấy năm qua anh sống khổ sở thế nào, nhớ người phụ nữ này tới mức nào.
“Đặng Lâm buông em ra.
Chúng ta đều đã có gia đình cả rồi, để con trai anh thấy được thằng bé sẽ nghĩ gì chứ?” Tuệ Linh vẫn nghĩ nhóc mập Trình Khải là con riêng bên ngoài của anh mà nói.
Trong suy nghĩ của cô đã mặc định hai người bọn họ là cha con.
Nhìn kiểu gì cũng có vài nét giống nhau.
Huống hồ cô cũng có con gái rồi thì việc Đặng Lâm có con trai cũng rất bình thường.
“Chết tiệt, ai nói với em đó là con tôi? Thằng bé tên Trình Khải là con của chị họ.
Hai vợ chồng họ đi du lịch ném con lại cho người cậu là tôi mà thôi.
Tôi vẫn còn độc thân %.” Đặng Lâm lập tức buông cô ra hai người mặt đối mặt giải thích.
Anh không muốn gây ra thêm một chút hiểu lầm không đáng có nào trong mối quan hệ này nữa.
“À anh không có nói mà." Tuệ Linh nhìn anh tỏ vẻ bản thân không biết mà nói lại.
Ai bảo anh không nói rõ trước với cô.
Còn giả làm phụ huynh hẹn gặp, chắc chắn là cố sắp đặt để lừa cô.
Tự nghĩ cũng đúng thôi, nếu cô biết người hẹn gặp mình là Đặng Lâm chưa chắc cô đã đồng ý đâu.
“Ok là lỗi của tôi.
Bây giờ em có thể nói cho tôi biết lý do vì sao khi đó em lại bỏ đi như vậy? Tôi từ Anh Quốc trở về tìm em, tới tận nơi em công tác chỉ muốn gặp em sớm một chút.
Vậy còn em thì sao? Em cứ như vậy bỏ đi mất không một lời giải thích với tôi là sao?” Bao nhiêu năm rồi Đặng Lâm vẫn không hiểu vì sao năm đó cô lại bỏ đi như vậy.
Anh phải hỏi cho rõ ràng lý do vì sao mới có thể buông xuống chấp niệm trong lòng mình.
Câu hỏi này giống như nút thắt buộc trong lòng anh bấy lâu nay vậy.
“Ừm có chút chuyện thôi.
Thật xin lỗi.” Tuệ Linh nghe anh hỏi tới chuyện cũ thì cụp mắt cúi đầu đáp.
Chuyện năm đó đối với cô tối tăm như địa ngục.
Chính vì thế mà cô không dám đối mặt.
Kể cả bây giờ trước mặt anh cô cũng không dám hỏi người phụ nữ ở cùng với anh đêm đó là ai.
Rõ ràng là Sở Tuệ Linh cô nhát gan không có dũng khí đi hỏi.
“Không, tôi không chấp nhận câu trả lời này của em.
Em nói đi, là tôi có lỗi gì với em.
Em nói ra tôi sẽ giải thích, tôi sẽ sửa.” Đặng Lâm lắc đầu nguầy nguậy như một đứa trẻ không nhận được đáp án mình muốn.
Anh khổ sở bao nhiêu năm nay không ngừng hỏi vì sao.
Bây giờ lại nhận được một câu trả lời như vậy thật sự không xứng đáng.
“Là lỗi của em.
Anh không làm gì sai cả.
Đều là em sai trước, anh không cần cố chấp như vậy.” Tuệ Linh nhắm mắt lại ngăn dòng nước mắt nóng hổi đang trực trào ra khỏi đáy mắt mệt mỏi nói.
Cô đã cố gắng quên đi chuyện xấu xa của bản thân rồi.
Vì sao anh còn cố ý muốn đào bới lại, vì sao còn muốn cô phải nhớ tới lần tội lỗi đó nữa chứ.
“Tôi không cần biết lỗi của ai.
Tôi chỉ muốn biết bao nhiêu năm qua trong lòng em còn có chỗ của tôi hay không? Chúng ta có thể bỏ qua quá khứ làm lại hay không?” Đặng Lâm hai tay giữ lấy vai cô nghiêm túc hỏi.
Đối với người phụ nữ trước mặt Đặng Lâm không rõ vì sao bản thân lại có một chấp niệm mãnh liệt như vậy.
Chỉ cần là Sở Tuệ Linh bất kì khi nào, thời điểm nào đều đúng.
Sớm năm hay muộn năm anh cũng không để ý.
“Em…”
“Ngẩng mặt lên nhìn tôi.
Thành thật nói cho tôi biết em có còn cần tôi hay không?” Đặng Lâm lấy tay nâng mặt cô lên ép cô đối diện thẳng với mình.
Anh không thích việc người khác nói chuyện với mình mà không dám nhìn thẳng như vậy.
“Đặng Lâm anh thấy đấy.
Em có con gái, con gái em đã tuổi rồi.
Rất rõ ràng con bé không phải của anh.
Anh chấp nhận được điều đó sao?” Tuệ Linh cũng không né tránh trực tiếp nhìn thẳng mắt anh hỏi.
Cô muốn nhìn xem anh có suy nghĩ thế nào về vấn đề này.
Không phải ai cũng chấp nhận được điều đó.
“Anh không quan tâm.
Đặng Thị của anh rất có tiền.
Một bé gái Sở Linh Đan mà thôi, cho dù người anh cũng có thể nuôi được.
Con ai không quan trọng.
Của em là được.
Anh chỉ cần người đó là em thôi.” Đặng Lâm trân thành nhìn vào mắt cô nói ra tấm lòng mình.
Đối với người phụ nữ tên Sở Tuệ Linh này anh có thể dung túng mọi thứ.
Việc cô có con mà đứa bé không phải con anh cũng không sao.
Chỉ cần có cô là đủ rồi.
Tuệ Linh khá bất ngờ khi nghe anh nói vậy.
Người đàn ông này phải yêu mình thế nào mới có thể bất chấp mọi thứ như vậy được chứ? Thế nhưng càng như vậy cô lại càng cảm thấy có lỗi.
Cũng có thể cô đã phụ lòng anh thật rồi.
“Vậy nếu em đã kết hôn rồi thì sao? Anh sẽ không định bắt em ly hôn để quay lại với anh đó chứ?”
“Không.
Nếu em kết hôn rồi anh sẽ không ép em.
Chỉ mong có thể làm bạn với em, muốn nhìn xem là người đàn ông nào có phúc lấy được em mà thôi.” Đặng Lâm chậm rãi đáp.
Mấy ngày này anh đã suy nghĩ rất nhiều.
Cũng đã nghĩ tới rất nhiều khả năng.
Nếu cô còn độc thân anh có chết cũng không từ bỏ.
Nếu cô đã kết hôn vậy thì anh sẽ buông tay.
Chấp niệm này coi như dừng ở đây được rồi.
Tuệ Linh nghe anh nói vậy thì im lặng không nói gì nữa.
Cả hai người lần nữa rơi vào khoảng không gian chết.
Cô thực sự không biết phải đối mặt với anh như thế nào.
Đặng Lâm thật sự quá tốt với cô.
Chính vì thế cô càng không dám bước ra khỏi lớp vỏ của mình.
Cô nhìn anh không nói gì rồi sau đó bước chân đi tới bên cạnh cửa sổ.
Đặng Lâm biết ý không đi theo mà ngồi xuống vị trí cô vừa ngồi.
Cô nhìn ra thành phố về đêm còn anh thì nhìn cô.
Hai người đều có vô vàn suy nghĩ và tâm sự.
“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy.” Không biết qua bao lâu bé con Linh Đan đi chơi chán rồi cũng chịu về.
Vừa vào phòng đã tíu tít chạy lại chỗ mẹ.
“Cậu, sao cậu buồn vậy.” Nhóc mập Trình Khải đi tới nhìn vẻ mặt không tốt của cậu mình khó hiểu hỏi.
Cậu bé vẫn không hiểu được suy nghĩ của người lớn.
“Không sao cậu hơi mệt thôi.” Đặng Lâm xoa đầu cậu bé nói.
Bây giờ tâm trí anh đều đặt hết chỗ cô rồi.
“Đi chơi về rồi sao.
Nói mẹ nghe chơi có vui không?” Tuệ Linh rút mình ra khỏi suy nghĩ điều chỉnh lại cảm xúc ngồi xuống bẹo má con gái hỏi.
Nhìn vẻ mặt con bé hẳn là chơi rất vui.
“Dạ vui ạ.
Anh Trình Khải đưa con đi chơi rất nhiều chỗ vui vẻ.
Đan Đan rất thích.” Cô bé ngọt ngào nói với mẹ.
“Ừm không còn sớm nữa.
Chúng ta về thôi, ở ngoài lâu ông ngoại sẽ lo lắng đó.” Tuệ Linh nhìn đồng hồ đã gần giờ tối nói.
Nhóc con phải ngủ đúng giờ để mai còn đến trường.
“Vâng ạ.”
“Không còn sớm nữa em phải đưa con bé về ngủ.
Hai người cũng nên về nhà đi.
Đan Đan chào chú và anh đi.” Tuệ Linh dắt tay con gái tới gần Đặng Lâm nói.
“Dạ vâng, bye bye chú, tạm biệt anh Trình Khải.
Đan Đan về đây.”
“Cháu chào cô ạ.
Bye bye Đan Đan.” Nhóc mập Trình Khải cũng lễ phép chào lại.
Đặng Lâm thì giữ thái độ im lặng không nói gì.
Anh nhìn cô như muốn nói rồi lại không nói.
Tuệ Linh nhìn anh thở dài một hơi cầm lấy túi xách rồi dắt tay con gái ra ngoài.
Trước khi hai mẹ con khuất bóng sau cánh cửa cô bất ngờ lên tiếng.
“Đặng Lâm, nói cho anh biết.
Em vẫn chưa kết hôn.”.