“Nào Đan Đan bé nhỏ tới thơm bác hai cái nào.” Vũ Hữu Quân đưa hai mẹ con Tuệ Linh tới cửa sân bay rồi chào tạm biệt.
Anh nghiêng mặt tới gần bé con được Tuệ Linh bế trên tay tỏ ý muốn được thơm má.
“Chụt…bye bye bác hai.” Nhóc con Linh Đan cũng rất phối hợp nghiêng qua thơm má một cái thật vang.
Giọng nói ngọt ngào cất lên nghe chỉ muốn tan chảy cả con tim.
“Ngoan lắm.
Về nhà nhớ nghe lời mẹ biết chưa.
Nếu bác hai biết Đan Đan không nghe lời mẹ bác hai sẽ về tét vào mông của Đan Đan đó.” Vũ Hữu Quân nói chuyện với đứa nhỏ mà nghiêm mặt dặn dò.
Thế nhưng dáng vẻ nghiêm trọng này không quá giây đã bị đánh gục.
“Đan Đan biết rồi hihi.” Bé con Linh Đan hoàn toàn không sợ cười hì hì đáp.
“Bác đùa đấy.
Hai mẹ con vào đi kẻo muộn.
Đi đường cẩn thận.
Về tới nhà nhớ gọi cho anh báo bình an.” Vũ Hữu Quân xoa đầu đứa nhỏ có chút tiếc nuối nói.
Bên nhau mấy năm ngày nào cũng trong tầm mắt bỗng nhiên phải xa nhau đúng là hơi buồn.
Chỉ là anh giấu đi không để bé con thấy vẻ buồn rầu đấy của mình.
“Em biết rồi.
Anh và mọi người ở lại mạnh khỏe, khi nào rảnh em sẽ đưa con bé qua thăm mọi người sau.
Nào ôm một cái chào tạm biệt.” Tuệ Linh cũng rất lưu luyến các anh ở đây nhưng cô bắt buộc phải quay về.
Trốn tránh bao nhiêu năm như vậy là quá đủ rồi.
Biết đâu bây giờ người ta đã có hạnh phúc mới thì sao…
“Ừm.
Nhớ thỉnh thoảng gọi cho các anh.
Mấy đứa nhỏ cũng sẽ nhớ mẹ con em lắm đó.” Vũ Hữu Quân dang rộng vòng tay ôm hai mẹ con Tuệ Linh chào tạm biệt.
Ba người bịn rịn một hồi lâu mới có thể tách nhau ra.
Nhìn giờ bay sắp tới Tuệ Linh vội ôm con gái đi vào làm thủ tục lên máy bay.
Bóng dáng hai mẹ con khuất sau cánh cửa soát vé.
Ở đằng xa có một đôi mắt vẫn dõi theo không rời tới khi bóng người khuất hẳn sau cánh cửa.
“Mẹ, chúng ta về với ông ngoại thật sao?” Ngồi trên máy bay bé con Linh Đan vẫn mơ hồ.
Cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng nhìn mẹ bộ dạng khó hiểu.
Từ nhỏ bé con đã lớn lên cùng mẹ và các bác.
Ông ngoại chỉ gặp mặt khi gọi video call chứ chứ từng gặp bên ngoài.
Bé con có vẻ không hiểu tại sao lại phải về với ông ngoại.
Sống với các bác cũng rất tốt mà?
“Ừm.
Chúng ta sẽ về ở với ông ngoại.
Ông ngoại lớn tuổi rồi sức khỏe không tốt.
Mẹ phải về chăm sóc cho ông.
Sau này mẹ già đi Đan Đan cũng sẽ chăm sóc mẹ giống với mẹ chăm sóc ông ngoại vậy.” Tuệ Linh nhìn dáng vẻ ngây thơ của con cưng chiều xoa đầu con bé giải thích.
Từ ngày làm mẹ cô đã kiên nhẫn hơn rất nhiều.
Nhóc con Linh Đan như một tờ giấy trắng từng ngày từng ngày được cô dạy dỗ in lên đó những điều tốt đẹp nhất vậy.
“Đan Đan biết rồi.
Mẹ của Đan Đan là xinh đẹp nhất.
Đan Đan yêu mẹ, yêu các bác, cả ông ngoại và anh chị nữa…” Bé con giọng nói ngọt ngào đáp lại.
Tuy con bé không hiểu hết những gì mẹ nói nhưng vẫn gật đầu giống như đã biết.
“Đúng vậy.
Con gái mẹ ngoan nhất.
Nào đeo cái này vào máy bay sắp cất cánh rồi.
Con ngủ một giấc dậy chúng ta sẽ về đến nhà ông ngoại.” Tuệ Linh thấy tiếp viên đi ra bèn nhét vào tai bé con hai cục chống ồn.
Khi máy bay cất cánh sẽ rất ồn ào.
Nhóc con Linh Đan còn quá nhỏ màng nhĩ dễ bị ảnh hưởng.
“Vâng.” Bé con ngoan ngoãn đáp rồi để mẹ đeo vào tai cho.
Sau đó tìm một vị trí thoải mái trong lòng mẹ rúc vào ngủ ngon lành.
Máy bay bay gần giờ đồng hồ cả thời gian trung chuyển thì về đến nơi.
Dọc đường đi bé con Linh Đan cũng rất ngoan ngoãn không khóc không nháo.
Ăn xong lại ngủ hoặc chơi với mẹ.
Lần đầu tiên Tuệ Linh làm mẹ mà đưa theo đứa nhỏ đi xa như vậy nhưng cũng không quá vất vả.
Xuống đến sân bay đã có sẵn xe chờ sẵn ngoài cửa.
Ông Sở Đức Kiên đích thân tới sân bay đón con gái và cháu gái trở về.
Hình ảnh một đám vệ sĩ đứng dàn hàng trước lối ra đặc biệt thu hút ánh nhìn của người qua đường.
Ông Sở Đức Kiên tay chống gậy đứng thẳng tắp ở đầu tiên.
Bên cạnh là chú lái xe lâu năm của gia đình đang ôm bó hoa hướng dương.
Đằng sau là hơn vệ sĩ đeo kính đen đứng thành hàng.
Đội hình giống như đi xiết nợ hơn là đi đón người.
Tuệ Linh vừa ôm con gái bước ra khỏi cửa sân bay đã nhìn thấy đội hình kh ủng bố được ba mình dàn ở đó.
Bắt mắt như vậy muốn không nhận ra cũng khó lắm.
Cô bế con gái đi thẳng tới chỗ ông, đằng sau là nhân viên sân bay đẩy hành lý.
“Ba, xin chào, con gái đã về.” Tuệ Linh ôm con gái đi tới trước mặt ông Sở cười nói.
“Chào mừng tiểu thư về nước.” Đội vệ sĩ đằng sau cúi người tiêu chuẩn một góc ° hô vang.
“Con gái, chào mừng trở về.” Trên gương mặt nghiêm nghị của ông cuối cùng cũng nở nụ cười tươi.
Con gái đi vài năm trở về đã mang dáng vẻ hoàn toàn khác.
Trưởng thành và chín chắn hơn.
Ba cô nhìn Tuệ Linh trên dưới một vòng gật đầu hài lòng.
“Ông ngoại.
Xin chào hihi.” Bé con Linh Đan hoàn toàn không bị đội hình kh ủng bố này dọa sợ cười vui vẻ với ông ngoại.
“Ôi cháu ngoại ông.
Qua đây ông bế nào.
Nhóc con đáng yêu ông nhớ muốn chết.” Người lớn dù có khó tính thế nào một khi gặp trẻ con đều sẽ phải hòa tan.
Sở Đức Kiên nhìn cô cháu gái nhỏ trắng trắng mềm mềm trước mắt với giọng nói đáng yêu ngỏ lịm kia lập tức trái tim tan chảy đón lấy con bé thơm vài cái chọc cho nhóc con cười vui vẻ không thôi.
“Mừng tiểu thư trở về.” Chú lái xe đưa bó hóa trong tay cho Tuệ Linh nở nụ cười trìu mến.
“Cháu cảm ơn.
Về thôi ba, đông người như vậy không tiện.” Tuệ Linh nhận bó hoa có chút bất lực với người cha này của mình.
Lúc nào cũng thích làm cho mọi thứ thật hoành tráng.
Nhìn đám vệ sĩ trước mặt là biết.
Không về nhanh có khi còn bị nhầm là kh ủng bố cướp sân bay cũng nên.
“Được rồi về nhà thôi.
Đi nào ông bế Đan Đan nhỏ bé về nhà.” Nói rồi ba cô dẫn đầu bế con gái đi trước.
Vệ sĩ phía sau đón lấy hành lý từ nhân viên sân bay rồi mang ra ngoài.
Người đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Chẳng mấy mà sân bay đã vắng bớt người.
Hành lý được mang ra xe rồi di chuyển trở về biệt thự nhà họ Sở..