Thằng mắt gà chọi không nói câu nào, đành chạy ra khỏi đình để hóng mát, còn mấy thằng còn lại, cũng xám xịt mặt lại mà đi ra ngoài.
Trải qua quấy rầy của bọn chúng, ông Phương cũng không còn hứng thú để tiếp tục câu chuyện, chậm rãi đứng lên đi ra ngoài đình:
– Chúng ta cũng về đi, hôm nay ta thấy hơi mệt.
Phương Vũ Đồng cuống quít thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài cùng Vũ Hi, Lâm Dật Phi chậm rãi đứng dậy, đi theo phía sau, đờ đẫn quay đầu lại nhìn một cái, muốn nhìn người mà vừa nãy quay lưng vào hắn, nhìn thấy Lâm Dật Phi đang nao nao nhìn mình, mắt gã liền nóng lên!
Đêm khuya, nhà khách.
Rất nhiều phòng đã tắt đèn đi ngủ, còn có mấy phòng vẫn sáng đèn, chắc chắn là người trong phòng không còn lòng dạ nào mà ngủ.
Phương Vũ Đồng đang ngồi nói chuyện phiếm với ông nội, Vũ Hi đã ngủ, tinh thần ông nội vẫn tốt, Phương Vũ Đồng cũng là đang đợi người, lúc đang trò chuyện, không kìm nổi nên lắng nghe động tĩnh của cửa đối diện, cô đã đặt ba phòng ở đây, đều ở lầu hai, thuận tiện cho ông nội lên xuống, cũng sẽ không tạp nham như ở lầu một, cô và Vũ Hi một phòng, ông nội ở ngay phòng bên, phòng của Lâm Dật Phi ở đối diện phòng của ông nội.
Lâm Dật Phi vẫn chưa về.
Xuống núi sau, ông nội cũng không định đi du ngoạn những chỗ khác, ngày mai còn có thể tới những chỗ hồi nhỏ hay chơi để đi dạo, tuy nhiên nghe Lâm Dật Phi nói, hình như hắn cũng phải ở chỗ này thêm vài ngày, nhưng mà sau khi xuống núi, hắn nói tự mình đi dạo, không biết là có mục đích gì, Lâm Dật Phi chỉ cười không đáp.
Bây giờ đã hơn mười một giờ khuya, còn chưa thấy Lâm Dật Phi về, Phương Vũ Đồng có chút tư vị trong lòng, tuy nhiên cô biết mình chẳng có quyền gì mà can thiệp vào hành tung của Lâm Dật Phi, cô chỉ hy vọng cố gắng tâm sự với Lâm Dật Phi trong mấy ngày ở đây, cũng không phải là tình cảm nam nữ gì cả, Phương Vũ Đồng biết rằng chính mình còn không quên được người đó, tuy rằng người đó rời cô mà đi, từ Bắc Tinh tới Chiết Thanh, đến hỏi thăm thôi mà cũng không hỏi một tiếng.
Cô chỉ có thể hy vọng vào linh cảm trời ban cho Lâm Dật Phi, nghĩ ra phương pháp trị liệu diệu kỳ nào đó cho ông nội, hơn nữa lần này đứng dưới Thiên Trụ Sơn chính là thành phố Giang Nguyên, làm tốt quan hệ với Lâm Dật Phi trước không chừng gặp được chú Tiền, bác sỹ Hạ, cô còn chưa biết bác sỹ Tiền không phải là thầy của Lâm Dật Phi, mà mang tính chất đồ đệ, cho nên còn hy vọng bác sỹ có thể trị bệnh cho ông nội
Lúc này rồi mà vẫn chưa về, còn đi chơi chỗ nào được nhỉ? Phương Vũ Đồng cắn môi, có chút thất vọng trong lòng, kỳ thật cô biết rất nhiều chuyện, còn biết cái gọi là “ Phồn vinh hưng thịnh”, suy nghĩ ham muốn là không hề giả!
Sau khi tới Thiên Trụ Sơn, cô liền phát hiện nơi này kỳ thật thay đổi rất lớn, xuất hiện rất nhiều dãy quán gội đầu, tiệm mát xa, còn có nhiều nơi nghỉ ngơi thư giãn.
Tuy nhiên, đây chỉ là một chút bề ngoài, người tới đó đa số đều là có dụng ý khác, chỉ có điều là ngầm hiểu ý nhau mà thôi. Lâm Dật Phi muộn như vậy rồi mà vẫn chưa về, cô không tin hắn còn du ngoạn trên chân núi, vừa rồi cũng không có nghe hắn nói có người thân ở đây, nói như vậy thì duy nhất chỉ có khả năng là tới những chỗ kia.
Ngẩng đầu thoáng nhìn qua đồng hồ trên tường đối diện, kim đồng hồ đã chỉ hướng 12h, Phương Vũ Đồng thở dài một cái trong lòng, quay người ôm lấy Vũ Hi đang ngủ say như chết nói:
– Ông nội, không còn sớm nữa, ông cũng sớm đi ngủ đi.
Ông Phương gật gật đầu:
– Dật Phi vẫn chưa về à?
Phương Vũ Đông đỏ mặt, cảm thấy dường như bị ông nội nhìn thấu tâm:
– Hắn có về hay không thì có liên quan gì tới chúng ta, ông nội, chúng ta không nên hỏi nhiều, kệ hắn đi.
Ông Phương cười ha hả:
– Ông cũng không muốn quản, đàn ông mà, luôn có việc của bản thân, cháu cũng không phải đợi nữa, đi ngủ sớm chút đi, ông tin Dật Phi là một đứa có chừng mực, so với đứa kia, ông thấy thuận mắt hơn nhiều.
Mặt của Phương Vũ Đồng càng đỏ lên, quay đầu qua chỗ khác, thiếu chút nữa thì va phải khung cửa, liền thấy Lâm Dật Phi lướt qua giống y như dân công, đeo cái túi đi ra từ lối đi nhỏ.
Tiếp tân của nhà khách không thể chặn lại, nhưng vẫn cương quyết ngăn chặn hắn tiếp tục đi vào bên trong, hắn bị liệt vào loại “ Aó mũ không chỉnh tề, cấm vào”, huống hồ lưng hắn còn đeo một cái túi, y như dân hai lúa chính gốc, sao có thể tùy tiện vào loại phòng vip này được.
Phương Vũ Đồng vội vàng chạy tới chỗ cô lễ tân để giải thích nói:
– Đây là bạn của tôi, cũng là người thuê phòng ở đây, phòng số 20, phiền cô mở cửa.
Cô lễ tân đó không dám nói lời nào, lấy chìa khóa ra đưa cho Phương Vũ Đồng, cô bé này tuy còn nhỏ, nhưng trong nhà khách cũng đã chiếu cố, yêu cầu gì cũng phải thỏa mãn, không thể đắc tội.
Hai người tới cửa phòng số 20, Phương Vũ Đồng có chút tò mò nhìn vào túi đeo trên vai hắn:
– Anh đeo cái gì trên lưng vậy?
Cô bé ngầm hít hít mũi, không ngửi được mùi hương phong nguyệt nào từ trên người Lâm Dật Phi, tóc cũng không có gì thay đổi, ngược lại ở cổ lại có mùi hôi, nếu như vậy, hắn không hề đi tới mấy chỗ kia? Suy đoán thất bại, cô bé không hề buồn, ngược lại còn có chút vui mừng.
– Tôi đi lòng vòng trong núi, tiện nên hái chút thảo dược.
Lâm Dật Phi cười cười, đương nhiên hái thảo dược là một mục đích, còn một mục đích khác là thăm dò địa hình, tuy nhiên đã tìm rất lâu ở gần khu đó, không phát hiện được lối vào thứ hai, không khỏi khiến hắn có chút uể oải, lúc này mới bất đắc dĩ đi về, còn nghĩ cách khác.
Hai mắt Phương Vũ Đồng sáng lên:
– Cho ông nội em à?
Lâm Dật Phi gật gật đầu:
– Đúng vậy, cũng phải thử chút, thật ra bệnh của ông nội cô cũng không phải là không có hy vọng.
– Hy vọng gì?
Phương Vũ Đồng bất ngờ hứng khởi hỏi.
– Cần một thứ, nhưng nếu muốn tìm được thứ đó thì thật có chút….
Lâm Dật Phi có chút do dự.
– Cái gì vậy?
Phương Vũ Đồng gấp gáp hỏi, giọng có hơi to lên một chút, Vũ Hi có than thở một câu, xoay lưng lại, tiếp tục ngủ, Phương Vũ Đồng liếc nhìn Vũ Hi một cái, giọng nhỏ lại:
– Anh nói xem, nói không chừng em có cách tìm được.
Khẩu khí của cô vô cùng tự tin, nghe được chuyển cơ về bệnh tình của ông nội, lại hưng phấn.
– Nhưng mà cũng đáng nói.
Lâm Dật Phi thở dài nói:
– Đó là một loại ngọc cổ trong truyền thuyết, tên là Cuộn long như ý, có thể nói là cực kỳ hiếm thấy, có thể chữa khỏi bệnh, nhưng mà tôi đoán là ở đó không có.
Nhìn Phương Vũ Đồng nghẹn họng nhìn trân trân, Lâm Dật Phi cười khổ một tiếng:
– Cô cho là tôi bịa đặt à?
– Không phải, không phải.
Phương Vũ Đồng vốn nghĩ rằng hắn đang bịa chuyện, cái gì mà ngọc cổ từ thời xưa truyền lại, giống y như trong thần thoại, tuy nhiên thà rằng tin là có thật:
– Cuộn long như ý? Đây là ngọc gì, em nhất định phải đi hỏi một chút.
Phương Vũ Đồng nói lại hai lần, nhớ kỹ, đột nhiên nhớ tới một việc:
– Anh biết loại ngọc này, vậy anh đã nhìn thấy bao giờ chưa?
Lâm Dật Phi nhìn cô một lúc lâu rồi mới nói:
– Thấy qua.
– Ở đâu?
Hai mắt Phương Vũ Đồng sáng lên, thấy Lâm Dật Phi trầm mặc không nói,vội vàng nói:
– Anh yên tâm, tuyệt đối sẽ không lấy của anh, bao nhiêu tiền, chúng tôi có thể mua.
Lâm Dật Phi không nhịn nổi sờ sờ mũi, thở dài một cái:
– Đây không phải là vấn đề về tiền, mấu chốt là loại này có tiền cũng không mua được, vậy đi, nếu có thể,tôi nhìn thấy thì sẽ nói cho cô biết.
Kỳ thật loại ngọc này còn đang nằm trong mê cung dưới lòng đất, chỉ có điều hắn cũng không thể nói, được, chờ tôi đào cửa vào, sẽ đem ngọc bán cho cô, như vậy Phương Vũ Đồng cũng sẽ không coi hắn là bị điên, cũng không phải là lừa đảo, huống chi trước mắc đối với lối vào sơn động hắn không hề lạc quan.
Ông Phương vẫn không rõ tại sao sơn động lại bị sập, thác nước tại sao lại bị khô, Lâm Dật Phi lại mơ hồ đoán ra được là do đám người cha của ông Phương tìm ra, chỉ là bọn họ tại sao có thể tìm được ngầm mê cung thì thật là kỳ lạ, lối vào ngầm mê cung này tương đối bí mật, cơ quan bên trong khéo léo tuyệt vời, theo hắn biết từ cửa vào trước động, nếu không biết khẩu quyết cách đi, cả đời cũng chỉ có thể đi lòng vòng bên ngoài, nhưng đám người kia chẳng những đi vào, còn xáo động cơ quan bên trong.
Chỉ có điều đáng tiếc là bọn họ đã đi vào cửa chết, hơn nữa đã phá hư rất nhiều thứ bên trong, bằng không toàn bộ thân núi sẽ không bị sập, nước trong động chảy ra sẽ không bị cắt đứt, làm thác nước bên ngoài bị khô, ông Phương đã không còn nhìn thấy mấy người kia, đoán chừng là đã bị vây ở bên trong.
Phương Vũ Đồng có chút thất vọng:
– Được rồi, cám ơn anh, ngày mai gặp.
Sau khi nhìn thấy Lâm Dật Phi đi vào phòng của mình. Phương Vũ Đồng trở về phòng việc đầu tiên là nhấc điện thoại lên:
– Là chú à? Chú có biết có người tinh thông đồ cổ ngọc cổ không? Vậy được, phiền chú giúp cháu điều tra xuất xứ một viên ngọc, loại ngọc này tên là Cuộn long như ý, nghe nói là….dạ, nghe nói là một loại cổ ngọc thượng cổ, được, cứ vậy nhé, cám ơn chú.
Lâm Dật Phi nhìn dáng vẻ không yên lòng của Bách Lý Băng có chút không đành lòng, ra ngoài nhà trọ cùng Bách Lý Băng, cuối cùng nói:
– Em yên tâm đi, lúc anh ra tay cũng đã nghĩ đến hậu quả rồi. Loại người này có chết đi cũng chẳng sao cả.
Bách Lý Băng thận trọng nhìn xung quanh, cũng may không có ai ở đây, lúc này mới căng thẳng nói:
– Bạn của anh có làm được không, không báo tin cho anh à? Hơn nữa, Dật Phi, đây là lần đầu anh giết người à?
Tâm trạng cô hơi phức tạp, nhìn Lâm Dật Phi lại cảm thấy hơi xa lạ. Vẻ mặt trấn tĩnh này của Lâm Dật Phi chắc chắn không giống với lần đầu tiên giết người.
Lâm Dật Phi thấy dáng vẻ căng thẳng của cô, giống như chú chim nhỏ bị hoảng sợ, ôm cô vào lòng nhưng không trả lời câu hỏi của cô, chỉ nói:
– Không cần căng thẳng đâu, nhiều khi sự căng thẳng cũng không thể giải quyết được vấn đề. Hơn nữa, anh cũng đã biết kết quả rồi.
– Kết quả gì?
Bách Lý Băng nép vào lòng Lâm Dật Phi, trong lòng bình tĩnh lại, vội vàng hỏi.
– Kết quả chính là không có kết quả.
Lâm Dật Phi thản nhiên nói:
– Em đã xem tin tức về vụ cướp ngân hàng hôm qua chưa?
Bách Lý Băng nhớ lại một chút rồi mới nói:
– Hình như là không có.
Buổi sáng cô chỉ để ý xem có vụ án giết người nào hay không, hoàn toàn quên mất một chuyện lớn như vậy.
– Vậy thì đúng rồi.
Lâm Dật Phi chậm rãi nói:
– Kì thật mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện xảy ra, những gì em biết trên báo chỉ là một phần thôi.Uhm, đến sân bóng rồi.
– Anh vẫn còn rảnh hơi để đánh bóng à?
Bách Lý Băng vừa bực mình vừa buồn cười, lườm hắn một cái.
Lâm Dật Phi cười cười nhưng lại chào hỏi một người đang bước đến:
– Hôm nay trời thật đẹp.
Nhưng Bách Lý Băng không quen người kia, cảm thấy hơi kì lạ. Người kia cười cười:
– Đúng thế, trời nắng to thật, giao thông và an ninh đều không tệ.
Chủ tịch Phó thấy Lâm Dật Phi đã đến thì bước đến, nhìn thấy Lâm Dật Phi đang chào hỏi người ta thì không nhịn được hỏi:
– Dật Phi, người thân của cậu à?
Người kia khoảng ba mươi tuổi, ăn mặc đơn giản, hơi gầy, đôi mắt rất có thần, vừa nhìn đã biết không phải là sinh viên, tất nhiên cũng không phải là lãnh đạo nhà trường. Cho đến nay chưa có lãnh đạo nào trong trường mà Phó Thủ Tín không quen nên dưới con mắt của Chủ tịch Phó, nhìn thế nào cũng thấy giống một công chức nhàn hạ của xã hội.
Người kia đánh giá Chủ tịch Phó một cái, ánh mắt linh hoạt, sắc bén khiến cậu ta hơi sợ hãi:
– Tôi là Chương Long Châu, bạn của Lâm Dật Phi.
Chủ tịch Phó cảm thấy thái độ của đối phương hơi lạnh lùng thì quay mặt sang cười nói với Lâm Dật Phi:
– Trận này đánh với khoa Ngoại Ngữ, cậu tuyệt đối không được nương tay, càng không thể nhường được.
Nhìn thoáng qua Bách Lý Băng:
– Cậu thấy đấy, bạn gái cũng có mặt ở đây thì cậu phải thể hiện cho tốt vào.
Cậu ta cho rằng lần này Bách Lý Băng đến chắc chắn là để thị uy, hai trận trước không thấy vị đại tiểu thư này đến để trợ uy, lần này đấu với khoa Ngoại Ngữ không cần hỏi cũng biết phỏng chừng Bách Lý Băng muốn giao chiến chính diện với tình địch.
Lâm Dật Phi gật gật đầu, Chương Long Châu cũng nhìn Chủ tịch Phó, không nói lời nào.
– Mấy người nói chuyện đi, tôi không làm phiền nữa.
Không biết Chủ tịch Phó bị làm sao, vừa nhìn thấy người này trong lòng lại hơi sợ hãi, chạy sang bên cạnh cùng thảo luận kế hoạch tác chiến với mấy người.
– Hôm nay có những tin gì vậy?
Lâm Dật Phi thản nhiên hỏi. Trong lòng Bách Lý Băng hơi căng thẳng, tâm lý nhạy cảm của con gái lại khiến cô cảm thấy người mới đến này có liên quan đến Lâm Dật Phi hoặc là chuyện hôm qua.
Không ngờ trên mặt Chương Long Châu lại nặn ra một nụ cười, nhìn Bách Lý Băng một cái, thấy cô không có ý rời đi thì do dự một chút rồi chậm rãi nói:
– Hình như nghe nói con hẻm gần rạp chiếu phim…
Tim Bách Lý Băng gần như là nhảy lên tận cổ họng, căng thẳng nhìn anh ta nhưng không ngờ Chương Long Châu lại chậm rãi nói:
– Đã có mấy con chó bị chết.
– Mấy con vậy?
Lâm Dật Phi thản nhiên hỏi.
– Ba con.
Chương Long Châu cười cười, trong mắt lại có ý khâm phục:
– Ba con chó này là chó lang thang, chạy trốn từ vùng khác đến, đã cắn không ít người, cũng gây ra không ít chuyện, không biết tại sao lại đột nhiên chết bất đắc kì tử trong con hẻm nhỏ. Tất nhiên đây chỉ là chuyện nhỏ thôi nên báo chí thành phố Giang Nguyên không đưa tin, dân chúng cũng không quan tâm. Nhưng nếu muốn biết rõ hơn nữa thì tối nay mời tôi ăn cơm đi.
Anh ta nói phần đầu, không nói phần cuối nhưng Lâm Dật Phi dường như lại rất hiểu:
– Ăn cơm ở đâu đây?
– Hình như có một quán lẩu gần rạp chiếu phim, mùi vị không tệ.
Chương Long Châu cười nói:
– Nhưng tôi không có nhiều tiền nên chỉ mời được một người thôi.
Sắc mặt Bách Lý Băng hơi tái đi:
– Tôi cũng đi.
Chương Long Châu nhìn cô một lúc lâu rồi lắc đầu nói:
– Không được.
Anh ta không đợi Bách Lý Băng nói xong đã quay đầu đi mất, loáng cái đã không thấy đâu.
Bách Lý Băng hơi lo lắng, thấp giọng nói:
– Có phải là anh ta muốn đến bắt anh không đấy? Thấy hiện giờ không phải là thực tế nên bày ra Hồng Môn Yến.
Lâm Dật Phi lắc đầu:
– Đáp lễ sau ba trăm đao phủ, lấy nghỉ ngơi làm hiệu. Em quá đa nghi rồi, anh xem trong phim cảnh sát Trung Quốc thấy thời cơ bắt người tốt nhất là vào buổi sáng sớm khi mọi người còn chưa thức dậy, đá tung cửa phòng mà xông vào. Hồng Kông thì hơi khác tí, lại hay bắt người ở nơi phố sá đông đúc.
Bách Lý Băng muốn cười lại cười ra tiếng:
– Lúc này mà vẫn anh vẫn còn nói đùa được, đúng là không tim không phổi mà. Ấy, người yêu cũ của anh đến kìa.
Lâm Dật Phi giật thót tim, quả nhiên một làn hương quen thuộc bay đến, một nữ sinh đi lướt qua, đứng trong đội cổ động viên của khoa Ngoại Ngữ, gây ra sự xôn xao không nhỏ.
Trước kia chỉ luôn nhìn thấy sườn mặt, lần này Lâm Dật Phi có thể nhìn rõ xem rốt cuộc Phong Tuyết Quân trông như thế nào. Mi cong mắt phượng, thoa một lớp phấn mỏng, mũi hơi cao, có vẻ rất có chủ kiến.
Tuy cô đứng ở trước mặt Lâm Dật Phi nhưng ánh mắt lại không hề nhìn đến hắn.
– Xem ra anh vẫn còn chưa dứt tình cũ nha.
Giọng Bách Lý Băng có chút chua, nhìn ánh mắt Lâm Dật Phi đang nhìn khuôn mặt Phong Tuyết Quân, cô thậm chí còn hơi đau lòng, chẳng lẽ anh ấy không thể quên được Phong Tuyết Quân? Nếu không tại sao lại lộ ra vẻ mặt do dự như vậy?
Mặc dù hơi ghen nhưng đứng ở góc độ của cô mà nói thì nhìn Phong Tuyết Quân cũng không tính là kém, tất nhiên cô cũng gặp cô ta mấy lần nhưng lại tự tin là mình hơn hẳn. Điều này khiến cho Bách Lý Băng không hiểu rốt cuộc cái cô Phong Tuyết Quân này có gì tốt? Không ngờ có thể làm cho Lâm Dật Phi theo đuổi vất vả trong hai năm?
Lâm Dật Phi không trả lời câu hỏi của Bách Lý Băng, nhìn kĩ Phong Tuyết Quân một lúc lâu, phát hiện là mặc dù những gì cô mặc trên người tuy không đẹp đẽ quý giá nhưng đôi hoa tai rõ ràng là đáng giá tiền lương một năm của một người dân thành phố. Ngón tay trái cô đeo một chiếc nhẫn kim cương sáng ngời. Ánh mắt hắn lại chuyển từ tay sang cổ, không biết tại sao lại thót tim một cái.
Trong lòng hắn cảm thấy hơi kì lạ, đáng lẽ cô phải đeo dây chuyền vàng chứ. Nhưng tại sao khi nhìn thấy cái dây chuyền kia mình lại không nhịn được tim đập thình thịch? Cái này là Lâm Dật Phi tặng sao?
Kí ức của Lâm Dật Phi hơi hồi phục một chút, điều này khiến cho hắn càng cảm thấy kì lạ. Cô gái này nhìn thế nào cũng thấy không phải là người khiến hắn vừa nhìn thì động lòng. Chẳng lẽ chân tình của Lâm Dật Phi đối với Phong Tuyết Quân lại sâu đậm như vậy, đến hắn cũng không cách nào khống chế được?
Không hiểu tại sao tim mình lại đập dồn dập như vậy, không phải là cảm mến, mà cũng không phải là động lòng.
Về điều này thì hắn hoàn toàn có thể phân biệt được rõ ràng, chẳng lẽ mùi hương đó khiến Lâm Dật Phi khó có thể quên được, hoặc là Lâm Dật Phi nhìn thấy sợi dây chuyền mình mua năm đó nên nhìn vật nhớ người. Hắn chỉ cảm thấy có chút mờ mịt, nhất thời đứng ngây ra đó.
Chắc không phải là Lâm Dật Phi mua vì sợi dây chuyền kia vừa nhìn đã biết là đồ đắt tiền, không phải là thứ mà một tiểu tử nghèo như Lâm Dật Phi có thể mua được. Nhưng nếu không phải do Lâm Dật Phi mua thì tại sao tim mình lại đập chứ?
– Dật Phi? Anh sao vậy?
Không ngờ Bách Lý Băng khi ghen lại quên hết cả căng thẳng, nhưng khi nhìn thấy Lâm Dật Phi đang đứng ngẩn người nhìn chằm chằm vào Phong Tuyết Quân thì trong lòng hơi bối rối, nhẹ kéo hắn một cái. Không ngờ hắn hồi phục tinh thần xong lại hỏi một câu khiến cô kinh ngạc.
– Cô ấy là Phong Tuyết Quân à?
Bách Lý Băng ngẩn người, dường như Lâm Dật Phi không phải là người cô quen biết vậy, một lúc lâu sau cô mới chua xót cười nói:
– Anh đừng nói với em là anh không quen biết Phong Tuyết Quân đấy.
– Có khả năng là lâu không gặp ai đó nên khi gặp lại cảm thấy hơi khó tin, cũng không dám xác nhận.
Bách Lý Băng bĩu môi, lần đầu tiên dùng sức nhéo Lâm Dật Phi một cái:
– Có phải mỗi lần chia tay một cô gái xong anh đều chuẩn bị mấy lời giải thích này không?
Cho dù Lâm Dật Phi có biểu hiện hơi thâm tình với Phong Tuyết Quân cũng không khiến cho Bách Lý Băng cảm thấy lo lắng, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn cứ như là thật sự không quen biết Phong Tuyết Quân lại khiến cô cảm thấy bất an. Cô cho rằng chuyện tối qua đã khiến Lâm Dật Phi cảm thấy căng thẳng và áp lực rất nhiều. Phạm một lỗi lầm sẽ càng làm tăng thêm áp lực đối với mỗi người.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Thằng mắt gà chọi không nói câu nào, đành chạy ra khỏi đình để hóng mát, còn mấy thằng còn lại, cũng xám xịt mặt lại mà đi ra ngoài.
Trải qua quấy rầy của bọn chúng, ông Phương cũng không còn hứng thú để tiếp tục câu chuyện, chậm rãi đứng lên đi ra ngoài đình:
– Chúng ta cũng về đi, hôm nay ta thấy hơi mệt.
Phương Vũ Đồng cuống quít thu dọn đồ đạc rồi đi ra ngoài cùng Vũ Hi, Lâm Dật Phi chậm rãi đứng dậy, đi theo phía sau, đờ đẫn quay đầu lại nhìn một cái, muốn nhìn người mà vừa nãy quay lưng vào hắn, nhìn thấy Lâm Dật Phi đang nao nao nhìn mình, mắt gã liền nóng lên!
Đêm khuya, nhà khách.
Rất nhiều phòng đã tắt đèn đi ngủ, còn có mấy phòng vẫn sáng đèn, chắc chắn là người trong phòng không còn lòng dạ nào mà ngủ.
Phương Vũ Đồng đang ngồi nói chuyện phiếm với ông nội, Vũ Hi đã ngủ, tinh thần ông nội vẫn tốt, Phương Vũ Đồng cũng là đang đợi người, lúc đang trò chuyện, không kìm nổi nên lắng nghe động tĩnh của cửa đối diện, cô đã đặt ba phòng ở đây, đều ở lầu hai, thuận tiện cho ông nội lên xuống, cũng sẽ không tạp nham như ở lầu một, cô và Vũ Hi một phòng, ông nội ở ngay phòng bên, phòng của Lâm Dật Phi ở đối diện phòng của ông nội.
Lâm Dật Phi vẫn chưa về.
Xuống núi sau, ông nội cũng không định đi du ngoạn những chỗ khác, ngày mai còn có thể tới những chỗ hồi nhỏ hay chơi để đi dạo, tuy nhiên nghe Lâm Dật Phi nói, hình như hắn cũng phải ở chỗ này thêm vài ngày, nhưng mà sau khi xuống núi, hắn nói tự mình đi dạo, không biết là có mục đích gì, Lâm Dật Phi chỉ cười không đáp.
Bây giờ đã hơn mười một giờ khuya, còn chưa thấy Lâm Dật Phi về, Phương Vũ Đồng có chút tư vị trong lòng, tuy nhiên cô biết mình chẳng có quyền gì mà can thiệp vào hành tung của Lâm Dật Phi, cô chỉ hy vọng cố gắng tâm sự với Lâm Dật Phi trong mấy ngày ở đây, cũng không phải là tình cảm nam nữ gì cả, Phương Vũ Đồng biết rằng chính mình còn không quên được người đó, tuy rằng người đó rời cô mà đi, từ Bắc Tinh tới Chiết Thanh, đến hỏi thăm thôi mà cũng không hỏi một tiếng.
Cô chỉ có thể hy vọng vào linh cảm trời ban cho Lâm Dật Phi, nghĩ ra phương pháp trị liệu diệu kỳ nào đó cho ông nội, hơn nữa lần này đứng dưới Thiên Trụ Sơn chính là thành phố Giang Nguyên, làm tốt quan hệ với Lâm Dật Phi trước không chừng gặp được chú Tiền, bác sỹ Hạ, cô còn chưa biết bác sỹ Tiền không phải là thầy của Lâm Dật Phi, mà mang tính chất đồ đệ, cho nên còn hy vọng bác sỹ có thể trị bệnh cho ông nội
Lúc này rồi mà vẫn chưa về, còn đi chơi chỗ nào được nhỉ? Phương Vũ Đồng cắn môi, có chút thất vọng trong lòng, kỳ thật cô biết rất nhiều chuyện, còn biết cái gọi là “ Phồn vinh hưng thịnh”, suy nghĩ ham muốn là không hề giả!
Sau khi tới Thiên Trụ Sơn, cô liền phát hiện nơi này kỳ thật thay đổi rất lớn, xuất hiện rất nhiều dãy quán gội đầu, tiệm mát xa, còn có nhiều nơi nghỉ ngơi thư giãn.
Tuy nhiên, đây chỉ là một chút bề ngoài, người tới đó đa số đều là có dụng ý khác, chỉ có điều là ngầm hiểu ý nhau mà thôi. Lâm Dật Phi muộn như vậy rồi mà vẫn chưa về, cô không tin hắn còn du ngoạn trên chân núi, vừa rồi cũng không có nghe hắn nói có người thân ở đây, nói như vậy thì duy nhất chỉ có khả năng là tới những chỗ kia.
Ngẩng đầu thoáng nhìn qua đồng hồ trên tường đối diện, kim đồng hồ đã chỉ hướng 12h, Phương Vũ Đồng thở dài một cái trong lòng, quay người ôm lấy Vũ Hi đang ngủ say như chết nói:
– Ông nội, không còn sớm nữa, ông cũng sớm đi ngủ đi.
Ông Phương gật gật đầu:
– Dật Phi vẫn chưa về à?
Phương Vũ Đông đỏ mặt, cảm thấy dường như bị ông nội nhìn thấu tâm:
– Hắn có về hay không thì có liên quan gì tới chúng ta, ông nội, chúng ta không nên hỏi nhiều, kệ hắn đi.
Ông Phương cười ha hả:
– Ông cũng không muốn quản, đàn ông mà, luôn có việc của bản thân, cháu cũng không phải đợi nữa, đi ngủ sớm chút đi, ông tin Dật Phi là một đứa có chừng mực, so với đứa kia, ông thấy thuận mắt hơn nhiều.
Mặt của Phương Vũ Đồng càng đỏ lên, quay đầu qua chỗ khác, thiếu chút nữa thì va phải khung cửa, liền thấy Lâm Dật Phi lướt qua giống y như dân công, đeo cái túi đi ra từ lối đi nhỏ.
Tiếp tân của nhà khách không thể chặn lại, nhưng vẫn cương quyết ngăn chặn hắn tiếp tục đi vào bên trong, hắn bị liệt vào loại “ Aó mũ không chỉnh tề, cấm vào”, huống hồ lưng hắn còn đeo một cái túi, y như dân hai lúa chính gốc, sao có thể tùy tiện vào loại phòng vip này được.
Phương Vũ Đồng vội vàng chạy tới chỗ cô lễ tân để giải thích nói:
– Đây là bạn của tôi, cũng là người thuê phòng ở đây, phòng số 20, phiền cô mở cửa.
Cô lễ tân đó không dám nói lời nào, lấy chìa khóa ra đưa cho Phương Vũ Đồng, cô bé này tuy còn nhỏ, nhưng trong nhà khách cũng đã chiếu cố, yêu cầu gì cũng phải thỏa mãn, không thể đắc tội.
Hai người tới cửa phòng số 20, Phương Vũ Đồng có chút tò mò nhìn vào túi đeo trên vai hắn:
– Anh đeo cái gì trên lưng vậy?
Cô bé ngầm hít hít mũi, không ngửi được mùi hương phong nguyệt nào từ trên người Lâm Dật Phi, tóc cũng không có gì thay đổi, ngược lại ở cổ lại có mùi hôi, nếu như vậy, hắn không hề đi tới mấy chỗ kia? Suy đoán thất bại, cô bé không hề buồn, ngược lại còn có chút vui mừng.
– Tôi đi lòng vòng trong núi, tiện nên hái chút thảo dược.
Lâm Dật Phi cười cười, đương nhiên hái thảo dược là một mục đích, còn một mục đích khác là thăm dò địa hình, tuy nhiên đã tìm rất lâu ở gần khu đó, không phát hiện được lối vào thứ hai, không khỏi khiến hắn có chút uể oải, lúc này mới bất đắc dĩ đi về, còn nghĩ cách khác.
Hai mắt Phương Vũ Đồng sáng lên:
– Cho ông nội em à?
Lâm Dật Phi gật gật đầu:
– Đúng vậy, cũng phải thử chút, thật ra bệnh của ông nội cô cũng không phải là không có hy vọng.
– Hy vọng gì?
Phương Vũ Đồng bất ngờ hứng khởi hỏi.
– Cần một thứ, nhưng nếu muốn tìm được thứ đó thì thật có chút….
Lâm Dật Phi có chút do dự.
– Cái gì vậy?
Phương Vũ Đồng gấp gáp hỏi, giọng có hơi to lên một chút, Vũ Hi có than thở một câu, xoay lưng lại, tiếp tục ngủ, Phương Vũ Đồng liếc nhìn Vũ Hi một cái, giọng nhỏ lại:
– Anh nói xem, nói không chừng em có cách tìm được.
Khẩu khí của cô vô cùng tự tin, nghe được chuyển cơ về bệnh tình của ông nội, lại hưng phấn.
– Nhưng mà cũng đáng nói.
Lâm Dật Phi thở dài nói:
– Đó là một loại ngọc cổ trong truyền thuyết, tên là Cuộn long như ý, có thể nói là cực kỳ hiếm thấy, có thể chữa khỏi bệnh, nhưng mà tôi đoán là ở đó không có.
Nhìn Phương Vũ Đồng nghẹn họng nhìn trân trân, Lâm Dật Phi cười khổ một tiếng:
– Cô cho là tôi bịa đặt à?
– Không phải, không phải.
Phương Vũ Đồng vốn nghĩ rằng hắn đang bịa chuyện, cái gì mà ngọc cổ từ thời xưa truyền lại, giống y như trong thần thoại, tuy nhiên thà rằng tin là có thật:
– Cuộn long như ý? Đây là ngọc gì, em nhất định phải đi hỏi một chút.
Phương Vũ Đồng nói lại hai lần, nhớ kỹ, đột nhiên nhớ tới một việc:
– Anh biết loại ngọc này, vậy anh đã nhìn thấy bao giờ chưa?
Lâm Dật Phi nhìn cô một lúc lâu rồi mới nói:
– Thấy qua.
– Ở đâu?
Hai mắt Phương Vũ Đồng sáng lên, thấy Lâm Dật Phi trầm mặc không nói,vội vàng nói:
– Anh yên tâm, tuyệt đối sẽ không lấy của anh, bao nhiêu tiền, chúng tôi có thể mua.
Lâm Dật Phi không nhịn nổi sờ sờ mũi, thở dài một cái:
– Đây không phải là vấn đề về tiền, mấu chốt là loại này có tiền cũng không mua được, vậy đi, nếu có thể,tôi nhìn thấy thì sẽ nói cho cô biết.
Kỳ thật loại ngọc này còn đang nằm trong mê cung dưới lòng đất, chỉ có điều hắn cũng không thể nói, được, chờ tôi đào cửa vào, sẽ đem ngọc bán cho cô, như vậy Phương Vũ Đồng cũng sẽ không coi hắn là bị điên, cũng không phải là lừa đảo, huống chi trước mắc đối với lối vào sơn động hắn không hề lạc quan.
Ông Phương vẫn không rõ tại sao sơn động lại bị sập, thác nước tại sao lại bị khô, Lâm Dật Phi lại mơ hồ đoán ra được là do đám người cha của ông Phương tìm ra, chỉ là bọn họ tại sao có thể tìm được ngầm mê cung thì thật là kỳ lạ, lối vào ngầm mê cung này tương đối bí mật, cơ quan bên trong khéo léo tuyệt vời, theo hắn biết từ cửa vào trước động, nếu không biết khẩu quyết cách đi, cả đời cũng chỉ có thể đi lòng vòng bên ngoài, nhưng đám người kia chẳng những đi vào, còn xáo động cơ quan bên trong.
Chỉ có điều đáng tiếc là bọn họ đã đi vào cửa chết, hơn nữa đã phá hư rất nhiều thứ bên trong, bằng không toàn bộ thân núi sẽ không bị sập, nước trong động chảy ra sẽ không bị cắt đứt, làm thác nước bên ngoài bị khô, ông Phương đã không còn nhìn thấy mấy người kia, đoán chừng là đã bị vây ở bên trong.
Phương Vũ Đồng có chút thất vọng:
– Được rồi, cám ơn anh, ngày mai gặp.
Sau khi nhìn thấy Lâm Dật Phi đi vào phòng của mình. Phương Vũ Đồng trở về phòng việc đầu tiên là nhấc điện thoại lên:
– Là chú à? Chú có biết có người tinh thông đồ cổ ngọc cổ không? Vậy được, phiền chú giúp cháu điều tra xuất xứ một viên ngọc, loại ngọc này tên là Cuộn long như ý, nghe nói là….dạ, nghe nói là một loại cổ ngọc thượng cổ, được, cứ vậy nhé, cám ơn chú.