– Thật ra sau ba ngày, tôi đã có chút lo lắng, nên mới đi tìm Kế Béo và anh em của cậu, chỉ có điều tìm đến ngài Bao có chút khó khăn, trong lúc trì hoãn, mới gộp lại được từng này người, quý tinh bất quý đa, tôi cũng chuẩn bị một chút đồ, nếu không tìm được cái gì, dù thế nào thì cũng nhất định phải mang người bị thất lạc bên trong ra, cũng không uổng phí tôi đã tương giao với bọn họ.
Kế Béo nhìn ngài Bao một cái, thấy vẻ mặt ông ta chẳng có biểu hiện gì, cũng không biết là ông ta tán thành hay là phản đối, nhưng mà biết cái ngài Nghiêm này nói chuyện y như đánh rắm, không làm chính xác được, ông ta không thể có tấm lòng tốt mà đi cứu Du Lão Thử, hơn một nửa vẫn là vì bảo bối bên trong. Chẳng qua có một điểm khiến gã rất ngạc nhiên chính là, nếu đồ cổ thật sự chảy ra từ thác nước kia, cửa động này lại là dẫn vào cái gọi là hầm mộ, vậy mà vẫn gọi là làm mộ à?
– Kế Béo, cậu nói sao?
Ngài Lãnh nhìn chằm chằm Béo, phi đao trong tay tung hứng không ngừng, chẳng có ai phải nghi ngờ ngay sau đó thanh phi đao này sẽ kề trên cái cổ thô của Béo.
– Nếu chúng tôi đã lấy tiền, đương nhiên là có trách nhiệm đi cùng các người vào.
Kế Béo nói y như là không nhìn thấy phi đao trong tay ông ta.
– Ngài Nghiêm, vẫn còn phải chuẩn bị gì nữa không, nếu không thì cứ đi xuống xem xét một chút.
Ngài Nghiêm dường như rất hài lòng câu trả lời của y, khẽ đưa tay lên, từ phía sau lấy ra một cái hòm bằng da to to, mở ra:
– Ở đây có vũ khí, mấy người các cậu có thể chọn mỗi người một cái.
Trong lòng Kế Béo vui vẻ, thò đầu qua, không khỏi có chút líu cả lưỡi, hòm da không nhỏ, bên trong có thể nói là một kho vũ khí nhỏ, súng lục, lựu đạn,***và vân vân cần cái gì cũng có, y sợ chịu thiệt, lại sợ làm cho ngài Nghiêm nghi ngờ, chỉ nói:
– Ngài Nghiêm cứ tùy ý mà cho chúng tôi hai thanh, chúng tôi cũng không biết dùng những thứ này cho lắm.
Ngài Nghiêm lấy hai khẩu súng từ trong hòm da ra, đưa cho Kế Béo và Cổ Ý, ngài Bao khoát tay, rốt cục nói một câu:
– Không cần đưa cho tôi, tôi không biết dùng.
Vừa rồi lúc Cao Kiều nói chuyện, giọng nói có chút cứng cáp, nói y như vẹt, y nói rất bình thản, không hề có chút cảm tình.
Ngài Nghiêm cũng không khuyên y, không hề phân cho Cao Kiều và ngài Lãnh món vũ khí nào, đóng hòm lại, một tay nhấc lên:
– Chúng ta đi thôi.
Kế Béo giật mình kinh hãi, cái hòm vũ khí kia gập lại, khoảng chừng khoảng một trăm cân, nhưng không ngờ ngài Nghiêm chỉ dùng một tay để nhấc lên, y như là cầm cái túi xách? Y đưa mắt liếc sang hướng đồng bọn, đồng bọn của y cũng thần sắc kinh hãi nhìn theo, hai kẻ đeo khẩu súng trước eo, lấy cái đèn pin dài nhỏ trong bao hành lý đeo trên người, Kế Béo quay sang mấy người cười khổ nói:
– Tôi đi phía trước, anh em của tôi ở phía sau cùng, mấy người cứ đi theo tôi, ngài Nghiêm, thấy thế nào?
Ngài Nghiêm chỉ gật đầu, quay sang ngài Lãnh liếc mắt đưa ý, ngài Lãnh hiểu ý đưa người đi sau lưng Kế Béo:
– Kế Béo, hai người chúng tôi ở đằng trước, có việc gì xảy ra cũng bảo vệ dễ hơn.
Kế Béo biết gã nói thì dễ nghe, nhưng có ý theo dõi y, nhưng chỉ làm bộ như không hay biết, đưa tay móc ra một cái xẻng ngắn, ngành trộm mộ hãng sản xuất Lạc Dương, chỉ có điều đã qua nhiều lần cải tạo, cảng trải qua nhiều lần tỉ mỉ thiết kế của Kế Béo, xẻng xúc đã không giống với xẻng Lạc Dương ban đầu nữa, y cho tay vào ba lô lấy ra hai ống tuýp dài nửa thước, xẻng ngắn liền biến thành dài, có thể đào đất, cũng thuận tiện dò đường, bấm đèn pin, bước vào động trước.
Ngài Lãnh không biết là người cao thuật nên gan to hay là như thế nào, cứ đi theo sau mà không do dự, ngài Bao kia thì đứng ở cửa động, nhìn ngài Nghiêm một cái, rồi cũng đi theo sau, ba người còn lại cũng nối đuôi nhau mà vào, Cổ Ý thì đi cuối cùng.
Đợi mọi người đều đi vào trong một lúc lâu, Lâm Dật Phi mới từ trong đám bụi cây đi ra, nhìn cửa động một lúc lâu, đột nhiên cúi người xuống, ghé tai xuống đất, tập trung lắng nghe, một lúc lâu sau khóe miệng mới lộ ra một nụ cười cổ quái, vỗ vỗ bụi đất trên người, thản nhiên đi vào trong động, thái độ của hắn không căng thẳng như những người đi trước, thấy bộ dạng hắn có vẻ ung dung, y như là đi vào hoa viên của nhà mình.
Kế Béo cũng không phải là chưa gặp qua người chết, trái lại, y nhìn thấy hầm mộ thậm chí còn nhiều hơn so với người khác nhìn thấy nhà cửa, y nhìn qua một hầm mộ Vương gia triều Minh, vậy thì đã cho thấy y là dân pro như thế nào rồi, y đi lại bên trong hai tiếng đồng hồ nhưng vẫn chưa nhìn hết được toàn cảnh bên trong, nhưng y cảm thấy ở trong này nếu có đi vài ngày vài đêm có khi còn chưa tới được đáy.
Lúc y đi được mười mấy thước trong động thì đã cảm thấy không thể không bái phục Du Lão Thử, động không lớn, gần như đủ cho một người thấp chui vào, cả cái động giống y như một cái phễu, địa thế càng ngày càng thấp, càng đi vào trong càng rộng lớn, lại không bị ẩm ướt.
Đi được khoảng mười mét, thì có thể thẳng người lên mà đi, điều này làm cho y không thể không khâm phục công phu của Du Lão Thử, mặc dù y biết đồng bọn Cổ Ý cũng có khả năng này, nhưng cũng chỉ giới hạn trong vài mét, lớn như thế này nhìn y như là công trình tự nhiên, nếu quả thật chỉ do một mình Du Lão Thử đào lên, vậy thì quả thật ông ta là một thiên tài.
Hắn đang nghi ngờ không biết có phải là Du Lão Thử vẫn đang đào động tới tận đáy lòng đất hay không, nhưng lại không thể không dừng chân lại, phía trước đã hết đường, lại biến thành một cửa động hình tròn, Kế Béo không tự chủ được đã nhảy cả lên, bốn phía trong động đều được lát gạch đá đá, y dùng góc độ chuyên nghiệp để nhìn. Nếu lấy loại đá này mang ra bán, cũng đáng giá mấy nghìn tệ một khối.
Vậy thì có tất cả bao nhiêu loại gạch này ở đây? Nếu mỗi ngày vác một khối đi bán, cả đời này cũng không cần lăn lộn kiếm ăn rồi.
– Sao thế?
Giọng của ngài Nghiêm truyền đến từ phía sau, trong lòng đất có vẻ có chút nặng nề.
– Đã tới đáy động rồi, bây giờ hình như là tới hầm mộ rồi.
Kế Béo trầm giọng trả lời, tuy rằng y quen mộ Hán, mộ Tiền Tần, mộ Minh Thanh,…nhưng hắn cảm thấy ngay trước mắt y vài mi -li -mét không phải là hầm mộ, đáng tiếc đồng bọn của y đứng ở cuối cùng, nếu không thì y cũng có thể thương lượng một chút với Cổ Ý,cẩn thận nhìn xuống động, phát hiện thấy Du Háo Tử chỉ lấy ra bốn khối gạch xanh để sang một bên.
Nghĩ tới Du Háo Tử trước mắt sống chết không rõ, Kế Béo có chút sợ hãi, giơ tay chiếu đèn pin vào bên trong, không khỏi hoảng sợ, bên trong trống rỗng, đối diện vẫn là tường gạch, lại cách mặt này có ba thước, nói như vậy Du Háo Tử đào vào không phải là hầm mộ mà là dũng đạo của hầm mộ.
Một đường dũng đạo đã có quy mô lớn như vậy, vậy thì toàn bộ mộ thất có thể to tới mức dọa người.
Muốn đưa đèn pin chiếu xuống, bên dưới đen thui, không thể nhìn rõ, Kế Béo rút xẻng Lạc Dương ra, lại bỏ thêm một ống tuýp, lúc này mới đủ chạm vào đáy, dùng sức gõ xuống.
– Sao rồi?
Ngài Lãnh ở đằng sau nhìn thấy cả một cái mông đong đưa không ngừng, không khỏi có chút buồn bực mà hỏi.
– Thế này là tốt rồi.
Kế Béo cảm giác được cái thanh đao của ngài Lãnh đang nhảy múa ngay sau cổ mình, đành phải cắn răng nhảy xuống, trong lòng mắng rủa, đồ tiểu nhân không kiên nhẫn, vội vàng đi chịu chết, không ngại tự mình đi dò đường, Du Háo hiện giờ sống chết không rõ, không cần hỏi, nơi này chắc chắn có hung hiểm, mày chạy đi mà đầu thai, ông đây còn chưa sống đủ.
Nhảy xuống từ độ cao khoảng hai thước, Kế Béo cảm thấy bàn chân bị trẹo một chút, hơi thấy đau, nhưng trong lòng có chút vui sướng, năm người còn lại liên tiếp nhảy xuống, ngài Lãnh đương nhiên không nói chơi, lúc ngài Bao nhảy xuống y như là cương thi, chân cũng không hề co lại.
Người ở trong động vốn thấy buồn bực, không biết lúc nào thì mới hăng hái, lúc này đờ đẫn nhảy xuống chỗ trống trải, lòng dạ thấy thật trống trải, chỉ có điều nhìn theo hướng đèn pin của Kế Béo, không khỏi bị ngẩn người, phía trước là cả một dũng đạo thật dài, đèn pin cũng không thể soi sáng tới phần cuối.
Một mình đứng giữa thông đạo, trước sau đều vô biên không hề có đáy, điểm này khiến Kế Béo rất hoang mang, y thật sự không thể tưởng tượng nổi sao mà Du Háo Tử lại có thể đào được một thông đạo tới tận đây, y dường như còn biết có một thông đạo khác dẫn tới chỗ này.
– Bây giờ chúng ta cứ đi hướng về phía kia à?
Kế Béo chậm rãi nói.
Ngài Nghiêm liếc mắt nhìn y một cái, thản nhiên nói:
– Cái này là tôi hỏi cậu mới đúng.
Sắc mặt Kế Béo đỏ lên, cái hành lang này làm y dao động, khiến y tạm thời mất đi bình tĩnh và chủ kiến, dùng đèn pin cẩn thận phân rõ hai đầu bên dưới dũng đạo, ngẩng đầu lên khẳng định:
– Ngài Nghiêm, chắc hẳn là bọn người Du Háo Tử đi về phía trước, có phải chúng ta cũng….
Ngài Nghiêm khẽ gật đầu:
– Được, chúng ta cứ đi về phía trước xem sao.
Nét mặt tuy rằng như bình thường, giọng điệu nghe trong dũng đạo, dường như có chút âm trầm khủng bố.
Kế Béo cũng có chút khẩn trương, đi trước dẫn đường, trừ Kế Béo ra, mấy người khác cũng không phải là người nói nhiều, trên cả đoạn đường chỉ nghe thấy tiếng bước chân, giẫm lên đá nghe lẹp xẹp, Kế Béo để ý quan sát động tĩnh bốn phía xung quay, lại phát hiện xung quanh đều là gạch đá xanh, trên mặt đất cũng toàn là đá đen.
Chương Long Châu gắp đồ ăn nóng, nhét đầy vào miệng, nuốt qua loa xuống:
– Tôi là người của Cục An ninh Quốc gia, nếu cậu muốn biết thì tất nhiên là đã biết rồi. Thực ra tôi khá là ngưỡng mộ cậu, tôi cảm thấy cậu là một người rất tự do tự tại. Chuyện hôm qua nếu đổi lại là tôi thì chắc chắn tôi sẽ không giết bọn chúng. Chỉ có điều muốn giết là một chuyện, có thể giết được hay không lại là chuyện khác, có thể giết được bọn chúng nhưng chỉ có thể đưa chúng ra công lý, chờ tòa xét xử lại càng là chuyện đành chịu.
Những lời này đương nhiên là anh ta tự nói trong lòng, cũng hơi bực bội nhưng không thể nói trước mặt Phó Cục trưởng Phương được. Bây giờ nói ra lại không sợ ai nghe thấy. Do anh ta nói hơi nhỏ nên cho dù Lâm Dật Phi ngồi đối diện cũng nghe một cách khó khăn chứ đừng nói đến những người ở bàn khác. Đây cũng là nguyên nhân anh ta tìm đến Lâm Dật Phi. Nhìn thấy Lâm Dật Phi gật đầu, Chương Long Châu buông đũa xuống, nhấp một hớp rượu.
– Thật ra vụ cướp ngân hàng này chỉ cần Phó Cục trưởng Phương ra mặt là đủ rồi. Tôi đến đây không phải là vì chuyện đó.
Lâm Dật Phi nhìn chén rượu trước mặt:
– Anh đã quen Ngô Vũ Thân từ lâu rồi à?
Chương Long Châu cũng không phủ nhận mà lại gật đầu thật mạnh:
– Hôm qua cậu ấy đã nói với tôi rồi, nói cậu rất thông minh, võ công cũng rất tốt, bảo chúng tôi nếu dùng được thì dùng. Không thể dùng được thì…
Khóe miệng anh ta mỉm cười, nhìn kĩ vẻ mặt của Lâm Dật Phi, phát hiện sắc mặt hắn vẫn như cũ, vẫn ăn như không có chuyện gì xảy ra, dường như những gì anh ta nói đều không để trong lòng. Chương Long Châu không khỏi thở dài, biết cái cậu Lâm Dật Phi trước mặt này dường như không phải là không để ý, Chương Long Châu biết hắn chắc chắn là người cẩn thận hơn so với nhiều người. Trong vụ án cướp ngân hàng, anh ta và Ngô Vũ Thân cùng Đội trưởng Long đã nghiên cứu lại, đều thấy biểu hiện của Lâm Dật Phi lúc đó quả thật là rợn hết cả người.
Hắn biết võ công thì không nói làm gì, bọn họ cũng biết trong xã hội có không ít người tài, chủ yếu là dựa vào mồm mép lanh lợi, những người bọn họ khiếm tốn thì hầu hết là không có tiếng tăm gì. Nhưng ngườivừa biết võ lại vừa có đầu óc như Lâm Dật Phi thì rất ít, nếu không làm sao có câu nói “ngu si tứ chi phát triển”
Lâm Dật Phi không những biết võ mà lại còn cực kì thông minh. Đương nhiên điều khiến bọn họ hoảng sợ không phải là võ công của hắn, cũng không phải đầu óc của hắn mà là sự bình tĩnh của hắn khi giết người.
Đầu Báo là do hắn giết, ba tên cướp trong con hẻm cũng là do hắn giết. Đương nhiên nếu như Lâm Dật Phi không nói ra mà cứ thế bỏ đi thì cũng chẳng có ai biết cả, cho dù là bác sĩ pháp y có kinh nghiệm nhiều năm khi nhìn đến tình trạng tử vong của ba tử thì cũng phải kêu là kì lạ, đặc biệt là cái người quần nhạt một nửa, cả người đều mềm nhũn như bùn, nếu như không biết được chân tướng thì chắc chắn còn tưởng là người ngoài hành tinh làm cho tên cướp này chết một cách hài hước đến vậy.
Đến hiện giờ Lâm Dật Phi đã giết bốn người nhưng đều là những loại đáng chết, điều này khiến cho Chương Long Châu không còn lời nào để nói. Giống như những gì anh ta nói, anh ta cũng muốn giết mấy kẻ rác rưởi đó nhưng thân phận của anh ta không cho phép. Anh ta thành thật mời Lâm Dật Phi một ly, phục hắn làm được chuyện anh ta muốn làm mà không làm được.
Lúc đầu Lâm Dật Phi gọi điện cho Ngô Vũ Thân nhưng Ngô Vũ Thân chỉ nói một câu, bảo hắn giải quyết cho tốt mấy việc sau đó. Ba người này tuy đáng chết nhưng cậu ta vẫn cảm thấy tiếc vì nếu như còn sống thì vẫn còn giá trị hơn là mấy cái xác chết.
– Không thể dùng thì làm sao?
Lâm Dật Phi ăn vài miếng, lại uống một chén rượu xong mới ngẩng đầu lên nhìn Chương Long Châu hỏi:
– Nhưng anh cũng đừng bảo với tôi là không dùng được thì giết đấy.
Chương Long Châu cười cười:
– Chỉ sợ là tôi không có khả năng đó, huống chi sợ rằng trên thế giới này những người như vậy thì quá ít. Ngô Vũ Thân nói, nếu như không thể dùng cậu thì làm bạn với cậu cũng không tệ. Tôi vốn có chút không tin nhưng hiện tại là tin % rồi.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Khả năng đặc biệt của tôi chính là ăn uống chùa. Anh kết bạn với người như tôi thì nên cẩn thận túi tiền đấy. Đúng rồi, anh nói mấy người bọn chúng là chạy trốn đến hả?
Chương Long Châu gật gật đầu:
– Tôi vốn đảm nhiệm chức vụ trong thủ đô, một tháng trước ở phương Bắc có khai quật được một số đồ, giá trị rất lớn.
Anh ta vốn khâm phục võ công của Lâm Dật Phi nhưng vẫn đang muốn phân cao thấp với hắn trên bàn rượu. Đây là bệnh chung của hầu hết đàn ông. Chỗ này tôi không bằng anh nhưng tôi không tin là chỗ khác cũng không bằng anh. Nhưng đến khi nhìn thấy Lâm Dật Phi uống liền hai chén, lại rót đầy chén thứ ba thì anh ta không khỏi cười khổ, dẹp đi ý nghĩ của mình nhưng cũng uống cạn chén rượu.
Lâm Dật Phi ngẩn ra, không biết tại sao anh ta lại đột nhiên nói từ chuyện cổ vật nhưng chỉ nhấc chai rượu lên rót đầy chén anh ta. Chai rượu trắng thứ nhất sắp nhìn thấy cả đáy, Chương Long Châu mới mở chai thứ hai ra, nhưng Lâm Dật Phi cầm được chai rượu, nắp chai nảy lên, ngoan ngoãn rơi xuống bàn như làm ảo thuật vậy.
Lâm Dật Phi chậm rãi rót đầy chén của Chương Long Châu, chờ anh ta nói tiếp.
– Nhưng chỗ cổ vật đó mới khai quật được mấy ngày thì đã bị một đám người theo dõi.
Chương Long Châu cười khổ nhìn cái nắp chai trên mặt bàn, một lúc lâu sau nói:
– Bảo vệ có không ít nhưng không ngờ bọn cướp còn đông hơn. Ba người cậu giết hôm qua đã được nhận định là cũng có mặt tại vụ đó. Đây được coi là một vụ án lớn, lãnh đạo phía trên cho chúng tôi thời gian phá án nhưng chỉ có những người trong cuộc mới biết.
Lâm Dật Phi thở dài nói:
– Chẳng lẽ lần này anh đến Giang Nguyên là vì bọn chúng? Vậy không phải là tôi đã làm hỏng chuyện của anh đấy chứ?
Chương Long Châu sau khi gật đầu lại lắc đầu:
– Tôi cũng chỉ biết là bọn chúng đi xuống phía Nam, lần này gặp cậu quả thật là khéo. Cậu đã giúp tôi rồi, sao lại làm hỏng chuyện được. Tất nhiên nếu lúc đầu bắt sống bọn chúng thì không chừng có thể biết được một ít thông tin về tòng phạm của chúng. Nhưng việc đã xảy ra thì không ai quay lại được cả. Nhưng cậu hạ thủ quả thật là cũng mạnh, dập nát cả một cái xương sống, nếu cậu không thừa nhận thì tôi cũng không dám khẳng định là cậu đã giết chúng đâu.
Lâm Dật Phi cười cười, Chương Long Châu thẫn thờ tỉnh lại, nhận ra sơ hở trong lời nói của mình, vội vàng giải thích:
– Đương nhiên đây là khen cậu chứ không phải là mắng cậu.
Chương Long Châu lại nâng chén rượu lên nhưng chỉ uống nửa chén, cười khổ nói:
– Cậu có thể uống được bao nhiêu thì cứ uống, để tôi thanh toán hết cho. Tôi muốn giải thích rõ ràng mọi chuyện rồi mới có thể say.
Chương Long Châu nhìn ý cười trong mắt Lâm Dật Phi, thở dài nói:
– Cậu uống say bao giờ chưa?
– Đương nhiên là có.
Lâm Dật Phi mỉm cười:
– Tôi nhớ có một lần đã uống mấy chục cân rượu mạnh, say đến mức hôm sau tỉnh dậy tôi phải uống mấy cân rượu Thiệu Hưng mới tỉnh táo lại được.
– Mấy chục cân á?
Suýt nữa Chương Long Châu phun ra ngụm rượu trắng trong miệng, khó khăn nuốt xuống thì lại bị sặc. Mặc dù không tin nhưng ngẫm lại vẫn cười nói:
– Vậy nhờ cậu nhân lúc ví tôi vẫn còn tiền thì nói cho tôi biết mọi chuyện xảy ra hôm qua đi chứ nhỉ?
Lâm Dật Phi cười, gật gật đầu, kể lại từ đầu đến cuối mọi chuyện đêm đó. Hai mắt Chương Long Châu sáng lên, lại cảm thấy hơi kì lạ:
– Thật ra tôi thấy chuyện này hơi lạ, hồi trước có mười mất tên đến cướp đồ, tên nào cũng là kẻ liều mạng, đương nhiên bọn chúng cũng biết rằng nếu như bán mấy món đồ này thì cả đời này cũng không phải lo lắng gì cả.
– Vậy bọn chúng ra tay chưa vậy?
Lâm Dật Phi thoáng nghĩ một chút, hỏi.
– Chắc là vẫn chưa.
Chương Long Châu chậm rãi nói:
– Gần đây tin tức rất ít, món hàng này lại rất nóng, chắc cũng không có nhiều người có thể mua, phỏng chừng bọn chúng cũng không vui vẻ bán với giá quá thấp đâu.
– Nếu như bọn chúng vẫn chưa ra tay…
Lâm Dật Phi nhìn chén rượu:
– Trên người mấy tên kia không có hàng, có khả năng số hàng này không ở Giang Nguyên đâu. Hoặc cũng có lẽ không chỉ có ba tên này ở Giang Nguyên?
Chương Long Châu gật gật đầu:
– Những gì cậu nói cũng gần giống với những gì chúng tôi nghĩ. Tôi đã cho người đem ảnh của bọn chúng đến các khách sạn ở Giang Nguyên nghe ngóng nhưng không có động tĩnh gì.
Lâm Dật Phi cười cười:
– Có lẽ bọn chúng còn có chỗ khác để ở.
Hai mắt Chương Long Châu sáng lên, đứng lên nói:
– Cậu nói là…
Lâm Dật Phi lắc đầu:
– Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của tôi thôi, nhưng nghe anh nói như vậy, tôi cũng thấy có chuyện rất lạ.
– Cậu nói đi.
Chương Long Châu chậm rãi ngồi xuống nhưng ánh mắt có ý tán thưởng.
– Anh nói là có rất ít tin tức nhưng nếu tôi là kẻ trộm thì tất nhiên tôi cũng sẽ tránh nơi đầu sóng ngọn gió.
Lâm Dật Phi chậm rãi nói:
– Chứ không cầm dao đi gây chuyện ở khắp nơi.
Đột nhiên Chương Long Châu hỏi:
– Cậu quen hai người bị hai kia à?
Ánh mắt Lâm Dật Phi lóe lên tia sắc bén, vừa định trả lời thì di động của Chương Long Châu kêu lên. Chương Long Châu mới nghe được hai câu sắc mặt đã thay đổi:
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
– Thật ra sau ba ngày, tôi đã có chút lo lắng, nên mới đi tìm Kế Béo và anh em của cậu, chỉ có điều tìm đến ngài Bao có chút khó khăn, trong lúc trì hoãn, mới gộp lại được từng này người, quý tinh bất quý đa, tôi cũng chuẩn bị một chút đồ, nếu không tìm được cái gì, dù thế nào thì cũng nhất định phải mang người bị thất lạc bên trong ra, cũng không uổng phí tôi đã tương giao với bọn họ.
Kế Béo nhìn ngài Bao một cái, thấy vẻ mặt ông ta chẳng có biểu hiện gì, cũng không biết là ông ta tán thành hay là phản đối, nhưng mà biết cái ngài Nghiêm này nói chuyện y như đánh rắm, không làm chính xác được, ông ta không thể có tấm lòng tốt mà đi cứu Du Lão Thử, hơn một nửa vẫn là vì bảo bối bên trong. Chẳng qua có một điểm khiến gã rất ngạc nhiên chính là, nếu đồ cổ thật sự chảy ra từ thác nước kia, cửa động này lại là dẫn vào cái gọi là hầm mộ, vậy mà vẫn gọi là làm mộ à?
– Kế Béo, cậu nói sao?
Ngài Lãnh nhìn chằm chằm Béo, phi đao trong tay tung hứng không ngừng, chẳng có ai phải nghi ngờ ngay sau đó thanh phi đao này sẽ kề trên cái cổ thô của Béo.
– Nếu chúng tôi đã lấy tiền, đương nhiên là có trách nhiệm đi cùng các người vào.
Kế Béo nói y như là không nhìn thấy phi đao trong tay ông ta.
– Ngài Nghiêm, vẫn còn phải chuẩn bị gì nữa không, nếu không thì cứ đi xuống xem xét một chút.
Ngài Nghiêm dường như rất hài lòng câu trả lời của y, khẽ đưa tay lên, từ phía sau lấy ra một cái hòm bằng da to to, mở ra:
– Ở đây có vũ khí, mấy người các cậu có thể chọn mỗi người một cái.
Trong lòng Kế Béo vui vẻ, thò đầu qua, không khỏi có chút líu cả lưỡi, hòm da không nhỏ, bên trong có thể nói là một kho vũ khí nhỏ, súng lục, lựu đạn,***và vân vân cần cái gì cũng có, y sợ chịu thiệt, lại sợ làm cho ngài Nghiêm nghi ngờ, chỉ nói:
– Ngài Nghiêm cứ tùy ý mà cho chúng tôi hai thanh, chúng tôi cũng không biết dùng những thứ này cho lắm.
Ngài Nghiêm lấy hai khẩu súng từ trong hòm da ra, đưa cho Kế Béo và Cổ Ý, ngài Bao khoát tay, rốt cục nói một câu:
– Không cần đưa cho tôi, tôi không biết dùng.
Vừa rồi lúc Cao Kiều nói chuyện, giọng nói có chút cứng cáp, nói y như vẹt, y nói rất bình thản, không hề có chút cảm tình.
Ngài Nghiêm cũng không khuyên y, không hề phân cho Cao Kiều và ngài Lãnh món vũ khí nào, đóng hòm lại, một tay nhấc lên:
– Chúng ta đi thôi.
Kế Béo giật mình kinh hãi, cái hòm vũ khí kia gập lại, khoảng chừng khoảng một trăm cân, nhưng không ngờ ngài Nghiêm chỉ dùng một tay để nhấc lên, y như là cầm cái túi xách? Y đưa mắt liếc sang hướng đồng bọn, đồng bọn của y cũng thần sắc kinh hãi nhìn theo, hai kẻ đeo khẩu súng trước eo, lấy cái đèn pin dài nhỏ trong bao hành lý đeo trên người, Kế Béo quay sang mấy người cười khổ nói:
– Tôi đi phía trước, anh em của tôi ở phía sau cùng, mấy người cứ đi theo tôi, ngài Nghiêm, thấy thế nào?
Ngài Nghiêm chỉ gật đầu, quay sang ngài Lãnh liếc mắt đưa ý, ngài Lãnh hiểu ý đưa người đi sau lưng Kế Béo:
– Kế Béo, hai người chúng tôi ở đằng trước, có việc gì xảy ra cũng bảo vệ dễ hơn.
Kế Béo biết gã nói thì dễ nghe, nhưng có ý theo dõi y, nhưng chỉ làm bộ như không hay biết, đưa tay móc ra một cái xẻng ngắn, ngành trộm mộ hãng sản xuất Lạc Dương, chỉ có điều đã qua nhiều lần cải tạo, cảng trải qua nhiều lần tỉ mỉ thiết kế của Kế Béo, xẻng xúc đã không giống với xẻng Lạc Dương ban đầu nữa, y cho tay vào ba lô lấy ra hai ống tuýp dài nửa thước, xẻng ngắn liền biến thành dài, có thể đào đất, cũng thuận tiện dò đường, bấm đèn pin, bước vào động trước.
Ngài Lãnh không biết là người cao thuật nên gan to hay là như thế nào, cứ đi theo sau mà không do dự, ngài Bao kia thì đứng ở cửa động, nhìn ngài Nghiêm một cái, rồi cũng đi theo sau, ba người còn lại cũng nối đuôi nhau mà vào, Cổ Ý thì đi cuối cùng.
Đợi mọi người đều đi vào trong một lúc lâu, Lâm Dật Phi mới từ trong đám bụi cây đi ra, nhìn cửa động một lúc lâu, đột nhiên cúi người xuống, ghé tai xuống đất, tập trung lắng nghe, một lúc lâu sau khóe miệng mới lộ ra một nụ cười cổ quái, vỗ vỗ bụi đất trên người, thản nhiên đi vào trong động, thái độ của hắn không căng thẳng như những người đi trước, thấy bộ dạng hắn có vẻ ung dung, y như là đi vào hoa viên của nhà mình.
Kế Béo cũng không phải là chưa gặp qua người chết, trái lại, y nhìn thấy hầm mộ thậm chí còn nhiều hơn so với người khác nhìn thấy nhà cửa, y nhìn qua một hầm mộ Vương gia triều Minh, vậy thì đã cho thấy y là dân pro như thế nào rồi, y đi lại bên trong hai tiếng đồng hồ nhưng vẫn chưa nhìn hết được toàn cảnh bên trong, nhưng y cảm thấy ở trong này nếu có đi vài ngày vài đêm có khi còn chưa tới được đáy.
Lúc y đi được mười mấy thước trong động thì đã cảm thấy không thể không bái phục Du Lão Thử, động không lớn, gần như đủ cho một người thấp chui vào, cả cái động giống y như một cái phễu, địa thế càng ngày càng thấp, càng đi vào trong càng rộng lớn, lại không bị ẩm ướt.
Đi được khoảng mười mét, thì có thể thẳng người lên mà đi, điều này làm cho y không thể không khâm phục công phu của Du Lão Thử, mặc dù y biết đồng bọn Cổ Ý cũng có khả năng này, nhưng cũng chỉ giới hạn trong vài mét, lớn như thế này nhìn y như là công trình tự nhiên, nếu quả thật chỉ do một mình Du Lão Thử đào lên, vậy thì quả thật ông ta là một thiên tài.
Hắn đang nghi ngờ không biết có phải là Du Lão Thử vẫn đang đào động tới tận đáy lòng đất hay không, nhưng lại không thể không dừng chân lại, phía trước đã hết đường, lại biến thành một cửa động hình tròn, Kế Béo không tự chủ được đã nhảy cả lên, bốn phía trong động đều được lát gạch đá đá, y dùng góc độ chuyên nghiệp để nhìn. Nếu lấy loại đá này mang ra bán, cũng đáng giá mấy nghìn tệ một khối.
Vậy thì có tất cả bao nhiêu loại gạch này ở đây? Nếu mỗi ngày vác một khối đi bán, cả đời này cũng không cần lăn lộn kiếm ăn rồi.
– Sao thế?
Giọng của ngài Nghiêm truyền đến từ phía sau, trong lòng đất có vẻ có chút nặng nề.
– Đã tới đáy động rồi, bây giờ hình như là tới hầm mộ rồi.
Kế Béo trầm giọng trả lời, tuy rằng y quen mộ Hán, mộ Tiền Tần, mộ Minh Thanh,…nhưng hắn cảm thấy ngay trước mắt y vài mi -li -mét không phải là hầm mộ, đáng tiếc đồng bọn của y đứng ở cuối cùng, nếu không thì y cũng có thể thương lượng một chút với Cổ Ý,cẩn thận nhìn xuống động, phát hiện thấy Du Háo Tử chỉ lấy ra bốn khối gạch xanh để sang một bên.
Nghĩ tới Du Háo Tử trước mắt sống chết không rõ, Kế Béo có chút sợ hãi, giơ tay chiếu đèn pin vào bên trong, không khỏi hoảng sợ, bên trong trống rỗng, đối diện vẫn là tường gạch, lại cách mặt này có ba thước, nói như vậy Du Háo Tử đào vào không phải là hầm mộ mà là dũng đạo của hầm mộ.
Một đường dũng đạo đã có quy mô lớn như vậy, vậy thì toàn bộ mộ thất có thể to tới mức dọa người.
Muốn đưa đèn pin chiếu xuống, bên dưới đen thui, không thể nhìn rõ, Kế Béo rút xẻng Lạc Dương ra, lại bỏ thêm một ống tuýp, lúc này mới đủ chạm vào đáy, dùng sức gõ xuống.
– Sao rồi?
Ngài Lãnh ở đằng sau nhìn thấy cả một cái mông đong đưa không ngừng, không khỏi có chút buồn bực mà hỏi.
– Thế này là tốt rồi.
Kế Béo cảm giác được cái thanh đao của ngài Lãnh đang nhảy múa ngay sau cổ mình, đành phải cắn răng nhảy xuống, trong lòng mắng rủa, đồ tiểu nhân không kiên nhẫn, vội vàng đi chịu chết, không ngại tự mình đi dò đường, Du Háo hiện giờ sống chết không rõ, không cần hỏi, nơi này chắc chắn có hung hiểm, mày chạy đi mà đầu thai, ông đây còn chưa sống đủ.
Nhảy xuống từ độ cao khoảng hai thước, Kế Béo cảm thấy bàn chân bị trẹo một chút, hơi thấy đau, nhưng trong lòng có chút vui sướng, năm người còn lại liên tiếp nhảy xuống, ngài Lãnh đương nhiên không nói chơi, lúc ngài Bao nhảy xuống y như là cương thi, chân cũng không hề co lại.
Người ở trong động vốn thấy buồn bực, không biết lúc nào thì mới hăng hái, lúc này đờ đẫn nhảy xuống chỗ trống trải, lòng dạ thấy thật trống trải, chỉ có điều nhìn theo hướng đèn pin của Kế Béo, không khỏi bị ngẩn người, phía trước là cả một dũng đạo thật dài, đèn pin cũng không thể soi sáng tới phần cuối.
Một mình đứng giữa thông đạo, trước sau đều vô biên không hề có đáy, điểm này khiến Kế Béo rất hoang mang, y thật sự không thể tưởng tượng nổi sao mà Du Háo Tử lại có thể đào được một thông đạo tới tận đây, y dường như còn biết có một thông đạo khác dẫn tới chỗ này.
– Bây giờ chúng ta cứ đi hướng về phía kia à?
Kế Béo chậm rãi nói.
Ngài Nghiêm liếc mắt nhìn y một cái, thản nhiên nói:
– Cái này là tôi hỏi cậu mới đúng.
Sắc mặt Kế Béo đỏ lên, cái hành lang này làm y dao động, khiến y tạm thời mất đi bình tĩnh và chủ kiến, dùng đèn pin cẩn thận phân rõ hai đầu bên dưới dũng đạo, ngẩng đầu lên khẳng định:
– Ngài Nghiêm, chắc hẳn là bọn người Du Háo Tử đi về phía trước, có phải chúng ta cũng….
Ngài Nghiêm khẽ gật đầu:
– Được, chúng ta cứ đi về phía trước xem sao.
Nét mặt tuy rằng như bình thường, giọng điệu nghe trong dũng đạo, dường như có chút âm trầm khủng bố.
Kế Béo cũng có chút khẩn trương, đi trước dẫn đường, trừ Kế Béo ra, mấy người khác cũng không phải là người nói nhiều, trên cả đoạn đường chỉ nghe thấy tiếng bước chân, giẫm lên đá nghe lẹp xẹp, Kế Béo để ý quan sát động tĩnh bốn phía xung quay, lại phát hiện xung quanh đều là gạch đá xanh, trên mặt đất cũng toàn là đá đen.