Chiếu rọi đèn pin vào, không biết từ lúc nào mà trên tường phát ra hào quang xanh, trong lòng Kế Béo chậm rãi bật ra một ý nghĩ, không chờ y nghĩ ra cái gì, trước mặt đột nhiên hiện lên ba lối rẽ, Kế Béo sửng sốt, không kìm nổi liền quay đầu về phía ngài Nghiêm nói:
– Ngài Nghiêm, chúng ta nên đi đường nào?
– Du Lão Thử đi hướng nào?
Ngài Nghiêm vẫn thản nhiên hỏi. Nhưng lại không biết bắt đầu từ lúc nào, trên tay cầm một khẩu súng lục, cẩn thận nhìn mọi nơi.
Kế Béo cúi đầu nhìn lại, khẳng định nói:
– Lối ở giữa.
– Vậy thì đi lối giữa.
Ngài Nghiêm gật đầu nói.
Kế Béo đứng lên, liếc nhìn đồng bọn một cái, nhìn sắc mặt của y trong bóng tối cũng có vẻ âm tình bất định, rùng mình, nhưng chỉ có thể kiên trì mà đi vào lối đó, ước chừng mười phút lộ trình, Kế Béo vẫn chưa đi tới cuối, trong lòng lại cảm thấy sợ hãi, bọn họ mặc dù đi cẩn thận, nhưng không hề đi chậm, nếu như tốc độ đi là ba giây một mét thì mười phúc ít nhất đã đi được 200 mét, hơn nữa bọn họ đã đi được khoảng 500m rồi, mộ thất này sao mà có thể có quy mô lớn như vậy?
Thình lình, phía trước lại xuất hiện những lối đi nhỏ, Kế Béo không hề hỏi ông chủ, cẩn thận nhìn dấu vết trên các lối đi, rồi lại chọn lối đi đó, đi được khoảng nửa tiếng đồng hồ, không biết ra sao lại gặp phải ngã ba đường, sắc mặt ngài Nghiêm lại càng âm trầm, đợi tới lúc lại đi vào một ngõ đi, ngài Nghiêm đột nhiên dừng bước:
– Đợi chút, ước chừng chúng ta đã đi bao xa rồi?
Ngài Lãnh tuy rằng vẫn đi theo Kế Béo nhưng không hề nhàn rỗi, đã trả lời:
– Khoảng chừng 2000m.
– 2000m?
Ngài Nghiêm chậm rãi nói:
– Chúng ta dường như là đi thẳng?
Thấy tất cả mọi người đều gật đầu, ngài Nghiêm trầm tư nói:
– chúng ta đến cái hành lang này thì chính là hướng bắc, hướng bắc thì chính là hướng của cái thác nước kia, cũng là trong lòng núi, nếu đồ cổ chảy ra từ cửa động, thì có thể là cách lòng núi không xa, nếu cứ đi thẳng vào, đi hướng bắc là không sai, tôi nghĩ Du Háo Tử có lẽ cũng có suy nghĩ này.
Kế Béo thật không ngờ rằng suy nghĩ của ngài Nghiêm cũng thật là rõ ràng, vẫn chưa bị mù quáng, trong lòng có chút khâm phục:
– Ngài Nghiêm, vậy thì vấn đề của chúng ta bây giờ là gì?
– Nhưng ngài Lãnh đã nói là chúng ta cũng đã đi được 2000m rồi, vừa rồi tôi cũng tính lại một chút, tuy rằng không đủ, nhưng 1500m tuyệt đối là có.
Ngài Nghiêm lộ ra vẻ trầm tư:
– Bây giờ chúng ta đang ở dưới chân núi, nếu đi theo đường kính, lúc này chắc là đi tới cái thác nước kia rồi!
Vẻ mặt mọi người có chút không được tự nhiên, bây giờ mới tỉnh ngộ lại, cái thông đạo này hướng tới chỗ bảo tàng trong núi, mọi việc đều có lý do của nó, nhưng nếu qua lòng núi rồi, nó lại phải thông vào hướng nào?
Ánh mắt ngài Nghiêm lướt qua hướng Kế Béo, nhìn Cổ Ý nói:
– Ngài Cổ, phiền ngài xem xem.
Trong lòng Kế Béo có chút không vui, biết ông ta không tin vào phán đoán của mình, chỉ có điều theo đường này đi xuống, tuy rằng không sợ hãi, chính bản thân cũng càng lúc càng hoang mang, càng lúc càng thiếu tự tin, ánh mắt cầu cứu hướng về phía đồng bọn.
Nếu như đã tới một ngôi mộ cổ thật, y có thể dễ dàng đoán được là mộ của niên đại nào, chỗ nào chắc chắn có đồ mà bọn họ muốn tìm, mục tiêu của trộm mộ mạnh vô cùng, thường thì vừa vào mộ là đã tìm ngay ra được chỗ của quan tài, sau đó thì vắt chân vắt cổ tìm đồ vật này nọ, tiếp theo là đi vơ vét, về phần vị trí của y, thì nhìn thời gian dài ngắn mà định, Kế Béo đối với cái mà “ Tần chôn lĩnh Hán chôn sườn núi”, “ Cổ phương gần vườn” đợi nghiên cứu khẩu quyết cũng có chút thấu triệt, nhưng lúc này biết tất cả những thứ đó chẳng có tác dụng, thì chỉ giống như một con hổ không nanh không vuốt, thì nó có thể làm nên cái trò trống gì cơ chứ?
Lúc này trong lòng Kế Béo có chút phẫn nộ, y vừa suy đoán ra từ trong lời của ngài Nghiêm, đây không phải là một tòa mộ thất, nhưng y vẫn coi y như là mộ thất, cái này khó tránh khỏi được sự lệch lạc, kỳ thật cách tốt nhất bây giờ chính là lui lại tính toán kỹ một lần nữa, nhưng cái thanh đao trong tay ngài Lãnh kia, tạo ra một ánh sáng chói dưới ánh đèn pin chiếu rọi, không dám nói ra đành phải nuốt vào trong bụng.
Cổ Ý tiến lên tiếp nhận đèn pin từ Kế Béo, quan sát bước chân trong động cẩn thận, khoảng năm phút đồng hồ, lúc này mới ngẩng đầu lên:
– Béo nói không sai, chỉ có con đường này là có dấu chân, tuy nhiên đã bị nhạt rồi nhìn không rõ lắm.
Hắn không kìm nổi liền cúi đầu xuống nhìn chân của mình, trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an, lại không biết chỗ nào không ổn.
Ngài Nghiêm thở dài:
– Tốt lắm, chúng ta tiếp tục.
Tâm trạng của mọi người lúc này đã không còn nhẹ nhàng như lúc nãy, buồn bực trong lòng bước đi, Kế Béo lùi về tuyến hai, Cổ Ý đảm đương dẫn đường, cũng may tảng đá hành lang có chút rộng hơn, cho dù là hai người đi song song cũng không sợ chật, mọi người dồn hết sức lực, một mạch đi thẳng về phía trước, đều âm thầm nghĩ, tôi không tin đây là tà, chẳng lẽ dũng đạo này thật sự dài như thế à, cùng lắm thì lui ra về.
Mọi người lại ước chừng đi được khoảng một tiếng đồng hồ, Cổ Ý và Kế Béo hai người đã sớm không nhận ra dấu chân trong động, cũng may là mỗi lần đều xuất hiện là ba ngã rẽ, cứ chọn một cái không cần tự hỏi, cứ như vậy mà tiếp, chân chưa nhũn ra nhưng trong lòng thì đã run lên, ánh sáng đèn pin của Kế Béo vẫn sáng như lúc đầu, nhưng trong lòng mọi người thì đã có chút bóng âm.
– Dừng lại chút đã.
Ngài Nghiêm thở dài một hơi, thả hòm trên tay xuống mặt đất, ngồi lên trên, tuy rằng ông ta tinh thông võ công, nhưng đi trong đoạn đường này, người bị tiêu hao thể lực nhiều nhất chính là ông ta, nhưng Kế Béo nhìn lên trán ông ta đến một giọt mồ hôi cũng không có, chỉ có điều là nét mặt xanh lét dọa người, không khỏi dời ánh mắt đi.
Ngài Lãnh lấy đồ ăn và nước uống trong túi đeo trên lưng của mình ra, cũng chỉ có bánh bích quy, nước cũng chỉ có hai bình, một bình đưa cho ngài Nghiêm, một bình đưa cho ngài Bao, ngài Nghiêm uống một ngụm sau đó thì đưa cho Cao Kiều, Cao Kiều lại đưa cho ngài Lãnh, Kế Béo nhìn thấy sau khi ngài Bao uống một ngụm, đưa nước cho y, sắc mặt có chút mất tự nhiên:
– Tôi không khát.
Y nhìn sắc mặt y như người chết của ngài Bao thì đã muốn nôn, sao mà uống nổi nước mà ông ta đưa cho, Cổ Ý cũng sợ nên xua tay:
– Tôi cũng không khát, ngài Nghiêm, chúng ta vẫn tiếp tục đi tới đích sao?
Giọng của y có chút do dự, chỉ muốn quay về tránh xa cái dũng đạo quỷ quái làm cho y cảm thấy có âm khí dày đặc này.
– Chúng ta đã đi được khoảng hai tiếng đồng hồ rồi.
Ngài Nghiêm cũng có chút do dự bất an.
Lúc đi vào động, ông ta đã xem qua thời gian, đã khoảng hai giờ sáng, bây giờ cũng khoảng bốn giờ sáng rồi, ông ta cũng không ngờ dũng đạo này dài như vậy, cứ theo cách này, nếu bây giờ cứ đi theo hướng bắc, chỗ đó chỉ toàn là núi, đột nhiên nghĩ tới bọn người Du Háo Tử nửa tháng cũng không có tin tức, ngài Nghiêm liền rùng mình, đột nhiên một suy nghĩ khủng bố hiện ra trong đầu, bỗng nhiên đứng dậy nói:
– Hôm nay chúng ta cứ tới đây thôi, chúng ta trở về trước, suy nghĩ một chút rồi tính sau.
Mọi người đều đứng lên, mặc dù không hô lên tiếng vui mừng, nhưng khi nhìn vào vẻ mặt mọi người thì đều biết rằng, đã sớm chán thám hiểm muốn về ngủ một giấc rồi, ngay trên cái mặt lạnh tanh của ngài Lãnh cũng lộ ra một chút vui vẻ, dường như chỉ nghĩ tới chuyện trở về nhà khách, thoải mái tắm nước nóng, sau đó thì thư giãn một lúc.
Kế Béo cúi đầu khom lưng quay lại vị trí phía sau, dù sao đi nữa, kiếm tiền từ ông chủ, cũng phải làm chút chuyện cho ông chủ, bằng không chẳng có phát hiện gì trong một đêm, lòng hắn cũng có chút ray rứt.
Dùng đèn pin quơ quơ phía trước:
– Lối đi ở giữa phải không?
Nghiêm Hiển Thị ừ một tiếng, rồi nhấc hòm đi theo mọi người, tuy rằng cái hòm này vẫn nặng như lúc đầu, nhưng dù sao thì so với lúc bắt đầu cảm thấy nặng hơn một tí, cái đạo lý đường xa không nhẹ tải thật là không hề sai, huống chi cái hòm này không phải là nhẹ nhàng gì cả, ông ta vốn chuẩn bị vũ khí này để ứng phó nếu gặp mãnh thú hoặc nước lũ, quái vật U Minh, còn cố ý mời một nhân vật thần bí ở Tương Tây là ngài Bao, thật không ngờ cả đêm chẳng có chuyện gì phát sinh cả.
Chỉ là trong lòng có một cảm giác có cái gì đó không ổn, nhưng lại không nói lên được thành lời, trong lòng đờ đẫn sợ hãi bao phủ, một hình ảnh mơ hồ không thể bỏ đi, ngài Nghiêm không khỏi nắm chặt khẩu súng lục trong tay, quan sát tứ phía, không có gì dị thường, xung quanh vẫn chỉ là từng tảng gạch đá, ngoại trừ tiếng bước chân của mấy người ra, không có bất cứ một tiếng động nào khác, điều yên tĩnh này vốn là bình thường, chỉ có điều đối với những người đã đi vào hai tiếng đồng hồ mà nghe được, thì đúng là một loại tra tấn tinh thần.
Yên tĩnh thì là bình thường, nhưng cái bất an đó là cái gì? Ngài Nghiêm liều mạng muốn bắt được ý nghĩ mơ hồ trong đầu kia, nhưng không thể nào chạm tới.
Kế Béo chợt lóe đèn pin, lại đến một ngã ba đường, cười khổ một tiếng:
– Khi chúng ta đi vào thì đã đi qua khoảng hai mươi cái ngã ba đường, xem ra khi trở về cũng phải nhiều như vậy đấy, mọi người nhanh một chút, nói không chừng lúc hừng đông có thể về tới khách sạn ngủ một giấc.
Sau khi y nói xong câu đó, đột nhiên phát hiện sắc mặt mọi người y như là gặp phải ma, sắc mặt kinh hãi không hiểu, Kế Béo phát lạnh:
– Làm sao thế?
– Ngã ba đường?
Ngài Nghiêm hét to một tiếng, sắc mặt xanh mét, rốt cục đã phát hiện ra điều gì không đúng, Kế béo cướp lấy đèn pin chiếu về phía trước:
– Làm sao mà có thể là ngã ba đường?
Lâm Dật Phi vốn không để ý đến, nghe thấy Chương Long Châu nghẹn ngào kêu lên cũng sững sờ. Trên thế giới này chuyện giật tiền cướp gái không ít, nhưng cướp thi thể đúng là lần đầu tiên nghe nói đến.
– Xin lỗi, bên kia có chút chuyện, tôi phải qua đó xem một chút.
Chương Long Châu buông điện thoại xuống, rất nhanh lấy ra hai trăm tệ từ trong ví tiền vứt xuống mặt bàn:
– Có chuyện gì sau này nói tiếp.
– Cần tôi giúp gì không?
Lâm Dật Phi không ngờ cũng đứng lên.
Chương Long Châu khẽ giật mình:
– Cầu còn không được, tôi chỉ sợ nhờ cậu không giúp nên mới không mở miệng. Thi thể của ba tên mà cậu giết vốn để trong nhà xác, không biết tại sao, không ngờ có người xông vào và cướp đi rồi!
Sắc mặt Lâm Dật Phi khẽ thay đổi:
– Bọn họ có ý đồ gì?
– Quỷ mới biết được.
Chương Long Châu cười khổ nói:
– Bọn họ chắc là lũ điên, kẻ điên nghĩ gì người thường khó mà hiểu được.
Hai người đi ra khỏi quán lẩu, bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, người đến người đi, chính là thời gian thành phố Giang Nguyên vào đêm phồn hoa náo nhiệt. Chương Long Châu bước mấy bước đến trước một chiếc xe máy, lên xe nổ máy rồi vứt cho Lâm Dật Phi một cái mũ bảo hiểm, mình cũng đội mũ lên và lao như bay về hướng bắc.
Trên đường đi xe máy của Chương Long Châu quả thực lao đi còn uy phong hơn cả mấy chiếc BMW, vượt qua bao nhiêu đèn đỏ vậy mà cũng không bị cảnh sát giao thông phát hiện. Lâm Dật Phi sau khi xuống xe có chút cười khổ, nói:
– Lần sau nếu còn ngồi xe của anh, thì phải mua bảo hiểm mới được. Anh lẽ nào không sợ bị cảnh sát giao thông phạt tiền à?
Chương Long Châu nở nụ cười:
– Đây là chỗ tốt của đặc quyền. Chiếc xe này của tôi cậu chớ có chỉ nhìn vẻ nát nát bên ngoài, biển số của nó có quyền được miễn đấy. Về chuyện mua bảo hiểm, tôi nghĩ loại thân thủ như cậu không cần đâu, có tiền thừa chi bằng mời tôi ăn một bữa.
Trong lúc hai người nói với nhau mấy câu thì đã đi đến trước một bệnh viện. Bệnh viện không lớn, mấy chiếc xe cảnh sát đã dừng ở đó, đèn xe lập lòe, người người đến đi vội vàng, vẻ mặt đều có chút nặng nề.
– Trong bệnh viện này có nhà xác chuyên dụng của Cục ông an thành phố.
Chương Long Châu giải thích nói:
– Ba thi thể đó đặt ở đây, có cảnh sát đặc biệt trông coi. Tuy nhiên trước nay chưa từng có chuyện này xảy ra, việc phái cảnh sát trông coi chỉ là cho có lệ mà thôi. Ai ngờ…
Nói đến đây, anh ta kìm không nổi mà thở dài một hơi.
Một cảnh sát đi tới, giơ tay ngăn Chương Long Châu lại:
– Đang làm gì vậy, ở đây người rảnh rỗi không được vào.
Chương Long Châu lấy ra một tờ giấy chứng nhận, quơ quơ trước mặt người kia:
– Đội trưởng Long, anh Long Nghị đến chưa?
Anh cảnh sát kia nhìn qua tờ giấy, sắc mặt lập tức trở nên cung kính, kính lễ nói:
– Đội trưởng Long không có ở đây, nhưng trưởng phòng Giản của phòng hình sự đang ở bên trong.
Nói xong, anh ta để cho Chương Long Châu đi vào. Nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Dật Phi hơi trẻ, định hỏi nhưng rất nhanh lại nghĩ, người phía trước lai lịch không nhỏ, bản thân mình chỉ là kẻ làm công ăn lương, tội gì phải hăng hái như vậy. Đã như vậy, chi bằng cứ để anh ta vào cho xong đi, dù sao nếu có chuyện gì, thì đã có Chương Long Châu chống nóc rồi.
Hai người đến cửa gian nhà xác, nhìn thấy một cánh cửa đã bị đánh sập. Chương Long Châu không để ý tới, nhưng Lâm Dật Phi lại dừng ở đó nhìn nhìn mấy cái, rồi mới đi vào theo. Bên ngoài có chút mát mẻ, vào bên trong phòng thì trở nên rất lạnh. Xem ra vì phòng thi thể bị thối rữa nên nhiệt độ đã để đến mức thấp nhất, khắp nơi thoạt nhìn đều là mang màu xanh nhạt, khiến người ta khi nhìn thấy, chỉ cảm thấy cả người mát lạnh.
Từng tầng ô vuông kim loại phía bên kia tường của căn phòng, tản ra từng sợi khí nhỏ, hẳn là vị trí để xác. Chính giữa căn phòng có một cái bàn, bên trên có đặt hai thi thể, trừ hai cái chân thò ra ngoài ra, tất cả đều được phủ bằng tấm vải trắng. Bên cạnh có mấy người đứng đó, vây quanh một pháp y thân mặc áo khoác trắng, nghe y giảng giải gì đó. Nghe ngoài cửa có tiếng bước chân, tất cả đều lần lượt quay đầu lại nhìn. Một người trong đó hai mắt hốc hác, khuôn mặt hao gầy, dường như là người dẫn đầu, mấy người còn lại tuổi cũng còn trẻ, sắc mặt có chút xanh xao, dưới ánh đèn điện trông chẳng khác người chết là mấy.
Người nọ nhìn thấy Chương Long Châu dẫn theo Lâm Dật Phi đi vào, hơi sững sờ rồi bước nhanh lên trước, thấp giọng nói:
– Hai cảnh vệ đã chết, khi chúng tôi nhận được báo án thì lập tức đến ngay. Thi thể đã biến mất, thật không biết bọn họ cướp thi thể là vì mục đích gì.
Chương Long Châu cau mày, quay đầu lại giới thiệu với Lâm Dật Phi một chút:
– Vị này là Trưởng phòng Giản của phòng hình sự. Còn đây là Lâm Dật Phi, đội trưởng Long có biết.
Nói xong mấy câu, liền đi đến trước bàn đặt hai thi thể, quay đầu hỏi vị pháp y đứng bên canh:
– Chết như thế nào vậy?
Pháp y ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Trưởng phòng Giản, có chút kinh ngạc, rõ ràng không biết Chương Long Châu. Trưởng phòng Giản đi đến bên cạnh Chương Long Châu, giới thiệu với các đồng nghiệm xung quanh:
– Vị này là đồng chí Chương bên Cục An Ninh Quốc gia, lần này đến giúp đỡ chũng ta giải quyết một số vụ án.
Chương Long Châu cười khổ một tiếng:
– Trường phòng Giản, anh khách khí rồi.
– Một người bị hung thủ đâm thủng ngực ở vị trí tim, chết vì mất quá nhiều máu. Người còn lại thì bị vật nhọn đâm vào đầu, do áp lực quá lớn, nên não bắn tứ phía.
Vị pháp y khoảng trên dưới tuổi, đeo một chiếc kính mắt màu đen to bản, nhìn thấy Trường phòng Giản rất khách khí với Chương Long Châu nên không dám chậm trễ, tuy nhiên khi nói đến đây thì rùng mình một cái:
– Thủ pháp giết người có thể nói là cực kỳ tàn nhẫn, tuy nhiên hiện trường không tìm thấy hung khí.
Anh ta vào nghề cũng đã được mấy năm, nhưng nhìn thấy thảm trạng của người chết vẫn thiếu chút nữa thì nôn ra.
Chương Long châu im lặng không nói, nhìn tấm vải trắng phủ trên thi thể không muốn đến mở ra. Không phải ảnh hưởng ta sợ, chỉ là nhìn thấy não trắng bóng dính đầy máu đỏ có chút ghê ghê, quay đầu nhìn Lâm Dật Phi một cái, vốn muốn nói “Tôi vốn cho rằng cậu đã đủ tàn nhẫn, tuy nhiên so với bọn chúng mà nói, thủ pháp giết người của cậu xem như còn khá ưu nhã”. Tuy nhiên nghĩ đến việc Trưởng phòng Giản không biết ba tên trước là do Lâm Dật Phi giết, cuối cùng lại nuốt lời vào bụng.
– Kỳ quái nhất là hung khí mà hung thủ sử dụng.
Pháp y đẩy đẩy gọng kính:
– Có thể khiến cho nạn nhân trong thời gian ngắn mất máu mà chết, hung khí bình thường không thể đạt được hiệu quả như vậy.
Chương Long Châu thần sắc khẽ biến, phân biệt rõ một chút vết tích trên tấm vải trắng, gio tay lật tấm vải trắng trên một thi thể ra, sắc mặt người đó trắng bợt, không còn một chút máu nào. Một lỗ sâu trên ngực, xung quanh máu thịt lẫn lộn.
Quan sát cẩn thận một hồi lâu, Chương Long châu thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Trưởng phòng Giản:
– Đây hẳn là vết thương do loại lưỡi lê ba cạnh tạo thành.
Người bên ngoài không biết là cái gì, Trưởng phòng Giản lại rùng mình một cái:
– Lưỡi lê?
– Không sai.
Chương Long Châu tuy có chút không tình nguyện, nhưng vẫn lật mở tấm vải trắng trên thi thể ra, chỉ nhfin hai cái rồi lại phủ lại. Một nữ cảnh viên nhịn không được nhìn sang, đột nhiên bịt miệng lao ra ngoài, tiếp đó là một loạt tiếng nôn ọe bên ngoài cửa truyền vào. Mấy cảnh sát còn lại sắc mặt vốn trắng bệch, lúc này cũng trở nên xanh mét. Bọn họ vào nghề chưa lâu, tuy ở trường và trong các vụ án đã nhìn thấy qua người chết, nhưng cảnh tượng như vậy vẫn vượt qua giới hạn thấp nhất trong lòng bọn họ.
Nhưng mà mấy người nhìn ánh mắt của Lâm Dật Phi đều rất kỳ quái, trong lòng thầm nói, đây là ai? Nhìn tuổi thì hình như là học sinh, không ngờ một chút vẻ sợ hãi ghê ghê cũng không có, vừa nghi ngờ lại có chút khâm phục, đều cho rằng Lâm Dật Phi cũng học tập ở Cục An ninh Quốc gia. Nói như vậy người ta là một nhân tài, so với kẻ mới ra đời như mình thì mạnh hơn rất nhiều.
– Lưỡi lê ba cạnh , từng là loại dao găm quân đội đánh xáp lá cà với địch mạnh nhất của quân đội chúng ta.
Chương Long Châu giải thích nói:
– Các trận chiến thời xưa, rất nhiều lính trinh sát cũng dùng qua nó.
Vị pháp y kia có chút hổ thẹn, cảm thấy người trước mặt này còn giống một pháp y hơn mình, tuy nhiên y cũng không thể trách được y, bởi vì những niên đại đó cách y cũng khá xa, trong trường học lại chưa từng dạy qua các kiến thức này, sau khi vào nghề loại vụ án đặc biệt như thế nào cũng là lần đầu tiên gặp phải.
Trường phòng Giản gật đầu, rõ ràng là cũng biết một chút, nhìn thấy mấy đồng nghiệm xung quanh vẫn mang bộ dạng mơ hồ, chỉ đành giải thích nói:
– Lưỡi lê ba cạnh , trên thân có ba gờ, thân của nó đã qua xử lý độ bóng nên có màu xám trắng, sẽ không phản quang, tính bí mật cao, có ba rãnh máu, trên thực tế tác dụng chủ yếu ban đầu là dùng để lấy máu nhanh, cả lưỡi lê đã được qua xử ký nhiệt, độ cứng cao, có thể đâm xuyên qua áo giáp chống đâm bình thường.
Mọi người có chút giật mình, hai cảnh viên này đều mặc áo giáp chống đâm, dụng cụ cắt gọt bình thường khó có thể làm bị thương, lần này bị người ta đâm chết, có thể nghĩ ra độ ghê gớm của loại lưỡi lê ba cạnh kia.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Chiếu rọi đèn pin vào, không biết từ lúc nào mà trên tường phát ra hào quang xanh, trong lòng Kế Béo chậm rãi bật ra một ý nghĩ, không chờ y nghĩ ra cái gì, trước mặt đột nhiên hiện lên ba lối rẽ, Kế Béo sửng sốt, không kìm nổi liền quay đầu về phía ngài Nghiêm nói:
– Ngài Nghiêm, chúng ta nên đi đường nào?
– Du Lão Thử đi hướng nào?
Ngài Nghiêm vẫn thản nhiên hỏi. Nhưng lại không biết bắt đầu từ lúc nào, trên tay cầm một khẩu súng lục, cẩn thận nhìn mọi nơi.
Kế Béo cúi đầu nhìn lại, khẳng định nói:
– Lối ở giữa.
– Vậy thì đi lối giữa.
Ngài Nghiêm gật đầu nói.
Kế Béo đứng lên, liếc nhìn đồng bọn một cái, nhìn sắc mặt của y trong bóng tối cũng có vẻ âm tình bất định, rùng mình, nhưng chỉ có thể kiên trì mà đi vào lối đó, ước chừng mười phút lộ trình, Kế Béo vẫn chưa đi tới cuối, trong lòng lại cảm thấy sợ hãi, bọn họ mặc dù đi cẩn thận, nhưng không hề đi chậm, nếu như tốc độ đi là ba giây một mét thì mười phúc ít nhất đã đi được 200 mét, hơn nữa bọn họ đã đi được khoảng 500m rồi, mộ thất này sao mà có thể có quy mô lớn như vậy?
Thình lình, phía trước lại xuất hiện những lối đi nhỏ, Kế Béo không hề hỏi ông chủ, cẩn thận nhìn dấu vết trên các lối đi, rồi lại chọn lối đi đó, đi được khoảng nửa tiếng đồng hồ, không biết ra sao lại gặp phải ngã ba đường, sắc mặt ngài Nghiêm lại càng âm trầm, đợi tới lúc lại đi vào một ngõ đi, ngài Nghiêm đột nhiên dừng bước:
– Đợi chút, ước chừng chúng ta đã đi bao xa rồi?
Ngài Lãnh tuy rằng vẫn đi theo Kế Béo nhưng không hề nhàn rỗi, đã trả lời:
– Khoảng chừng 2000m.
– 2000m?
Ngài Nghiêm chậm rãi nói:
– Chúng ta dường như là đi thẳng?
Thấy tất cả mọi người đều gật đầu, ngài Nghiêm trầm tư nói:
– chúng ta đến cái hành lang này thì chính là hướng bắc, hướng bắc thì chính là hướng của cái thác nước kia, cũng là trong lòng núi, nếu đồ cổ chảy ra từ cửa động, thì có thể là cách lòng núi không xa, nếu cứ đi thẳng vào, đi hướng bắc là không sai, tôi nghĩ Du Háo Tử có lẽ cũng có suy nghĩ này.
Kế Béo thật không ngờ rằng suy nghĩ của ngài Nghiêm cũng thật là rõ ràng, vẫn chưa bị mù quáng, trong lòng có chút khâm phục:
– Ngài Nghiêm, vậy thì vấn đề của chúng ta bây giờ là gì?
– Nhưng ngài Lãnh đã nói là chúng ta cũng đã đi được 2000m rồi, vừa rồi tôi cũng tính lại một chút, tuy rằng không đủ, nhưng 1500m tuyệt đối là có.
Ngài Nghiêm lộ ra vẻ trầm tư:
– Bây giờ chúng ta đang ở dưới chân núi, nếu đi theo đường kính, lúc này chắc là đi tới cái thác nước kia rồi!
Vẻ mặt mọi người có chút không được tự nhiên, bây giờ mới tỉnh ngộ lại, cái thông đạo này hướng tới chỗ bảo tàng trong núi, mọi việc đều có lý do của nó, nhưng nếu qua lòng núi rồi, nó lại phải thông vào hướng nào?
Ánh mắt ngài Nghiêm lướt qua hướng Kế Béo, nhìn Cổ Ý nói:
– Ngài Cổ, phiền ngài xem xem.
Trong lòng Kế Béo có chút không vui, biết ông ta không tin vào phán đoán của mình, chỉ có điều theo đường này đi xuống, tuy rằng không sợ hãi, chính bản thân cũng càng lúc càng hoang mang, càng lúc càng thiếu tự tin, ánh mắt cầu cứu hướng về phía đồng bọn.
Nếu như đã tới một ngôi mộ cổ thật, y có thể dễ dàng đoán được là mộ của niên đại nào, chỗ nào chắc chắn có đồ mà bọn họ muốn tìm, mục tiêu của trộm mộ mạnh vô cùng, thường thì vừa vào mộ là đã tìm ngay ra được chỗ của quan tài, sau đó thì vắt chân vắt cổ tìm đồ vật này nọ, tiếp theo là đi vơ vét, về phần vị trí của y, thì nhìn thời gian dài ngắn mà định, Kế Béo đối với cái mà “ Tần chôn lĩnh Hán chôn sườn núi”, “ Cổ phương gần vườn” đợi nghiên cứu khẩu quyết cũng có chút thấu triệt, nhưng lúc này biết tất cả những thứ đó chẳng có tác dụng, thì chỉ giống như một con hổ không nanh không vuốt, thì nó có thể làm nên cái trò trống gì cơ chứ?
Lúc này trong lòng Kế Béo có chút phẫn nộ, y vừa suy đoán ra từ trong lời của ngài Nghiêm, đây không phải là một tòa mộ thất, nhưng y vẫn coi y như là mộ thất, cái này khó tránh khỏi được sự lệch lạc, kỳ thật cách tốt nhất bây giờ chính là lui lại tính toán kỹ một lần nữa, nhưng cái thanh đao trong tay ngài Lãnh kia, tạo ra một ánh sáng chói dưới ánh đèn pin chiếu rọi, không dám nói ra đành phải nuốt vào trong bụng.
Cổ Ý tiến lên tiếp nhận đèn pin từ Kế Béo, quan sát bước chân trong động cẩn thận, khoảng năm phút đồng hồ, lúc này mới ngẩng đầu lên:
– Béo nói không sai, chỉ có con đường này là có dấu chân, tuy nhiên đã bị nhạt rồi nhìn không rõ lắm.
Hắn không kìm nổi liền cúi đầu xuống nhìn chân của mình, trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an, lại không biết chỗ nào không ổn.
Ngài Nghiêm thở dài:
– Tốt lắm, chúng ta tiếp tục.
Tâm trạng của mọi người lúc này đã không còn nhẹ nhàng như lúc nãy, buồn bực trong lòng bước đi, Kế Béo lùi về tuyến hai, Cổ Ý đảm đương dẫn đường, cũng may tảng đá hành lang có chút rộng hơn, cho dù là hai người đi song song cũng không sợ chật, mọi người dồn hết sức lực, một mạch đi thẳng về phía trước, đều âm thầm nghĩ, tôi không tin đây là tà, chẳng lẽ dũng đạo này thật sự dài như thế à, cùng lắm thì lui ra về.
Mọi người lại ước chừng đi được khoảng một tiếng đồng hồ, Cổ Ý và Kế Béo hai người đã sớm không nhận ra dấu chân trong động, cũng may là mỗi lần đều xuất hiện là ba ngã rẽ, cứ chọn một cái không cần tự hỏi, cứ như vậy mà tiếp, chân chưa nhũn ra nhưng trong lòng thì đã run lên, ánh sáng đèn pin của Kế Béo vẫn sáng như lúc đầu, nhưng trong lòng mọi người thì đã có chút bóng âm.
– Dừng lại chút đã.
Ngài Nghiêm thở dài một hơi, thả hòm trên tay xuống mặt đất, ngồi lên trên, tuy rằng ông ta tinh thông võ công, nhưng đi trong đoạn đường này, người bị tiêu hao thể lực nhiều nhất chính là ông ta, nhưng Kế Béo nhìn lên trán ông ta đến một giọt mồ hôi cũng không có, chỉ có điều là nét mặt xanh lét dọa người, không khỏi dời ánh mắt đi.
Ngài Lãnh lấy đồ ăn và nước uống trong túi đeo trên lưng của mình ra, cũng chỉ có bánh bích quy, nước cũng chỉ có hai bình, một bình đưa cho ngài Nghiêm, một bình đưa cho ngài Bao, ngài Nghiêm uống một ngụm sau đó thì đưa cho Cao Kiều, Cao Kiều lại đưa cho ngài Lãnh, Kế Béo nhìn thấy sau khi ngài Bao uống một ngụm, đưa nước cho y, sắc mặt có chút mất tự nhiên:
– Tôi không khát.
Y nhìn sắc mặt y như người chết của ngài Bao thì đã muốn nôn, sao mà uống nổi nước mà ông ta đưa cho, Cổ Ý cũng sợ nên xua tay:
– Tôi cũng không khát, ngài Nghiêm, chúng ta vẫn tiếp tục đi tới đích sao?
Giọng của y có chút do dự, chỉ muốn quay về tránh xa cái dũng đạo quỷ quái làm cho y cảm thấy có âm khí dày đặc này.
– Chúng ta đã đi được khoảng hai tiếng đồng hồ rồi.
Ngài Nghiêm cũng có chút do dự bất an.
Lúc đi vào động, ông ta đã xem qua thời gian, đã khoảng hai giờ sáng, bây giờ cũng khoảng bốn giờ sáng rồi, ông ta cũng không ngờ dũng đạo này dài như vậy, cứ theo cách này, nếu bây giờ cứ đi theo hướng bắc, chỗ đó chỉ toàn là núi, đột nhiên nghĩ tới bọn người Du Háo Tử nửa tháng cũng không có tin tức, ngài Nghiêm liền rùng mình, đột nhiên một suy nghĩ khủng bố hiện ra trong đầu, bỗng nhiên đứng dậy nói:
– Hôm nay chúng ta cứ tới đây thôi, chúng ta trở về trước, suy nghĩ một chút rồi tính sau.
Mọi người đều đứng lên, mặc dù không hô lên tiếng vui mừng, nhưng khi nhìn vào vẻ mặt mọi người thì đều biết rằng, đã sớm chán thám hiểm muốn về ngủ một giấc rồi, ngay trên cái mặt lạnh tanh của ngài Lãnh cũng lộ ra một chút vui vẻ, dường như chỉ nghĩ tới chuyện trở về nhà khách, thoải mái tắm nước nóng, sau đó thì thư giãn một lúc.
Kế Béo cúi đầu khom lưng quay lại vị trí phía sau, dù sao đi nữa, kiếm tiền từ ông chủ, cũng phải làm chút chuyện cho ông chủ, bằng không chẳng có phát hiện gì trong một đêm, lòng hắn cũng có chút ray rứt.
Dùng đèn pin quơ quơ phía trước:
– Lối đi ở giữa phải không?
Nghiêm Hiển Thị ừ một tiếng, rồi nhấc hòm đi theo mọi người, tuy rằng cái hòm này vẫn nặng như lúc đầu, nhưng dù sao thì so với lúc bắt đầu cảm thấy nặng hơn một tí, cái đạo lý đường xa không nhẹ tải thật là không hề sai, huống chi cái hòm này không phải là nhẹ nhàng gì cả, ông ta vốn chuẩn bị vũ khí này để ứng phó nếu gặp mãnh thú hoặc nước lũ, quái vật U Minh, còn cố ý mời một nhân vật thần bí ở Tương Tây là ngài Bao, thật không ngờ cả đêm chẳng có chuyện gì phát sinh cả.
Chỉ là trong lòng có một cảm giác có cái gì đó không ổn, nhưng lại không nói lên được thành lời, trong lòng đờ đẫn sợ hãi bao phủ, một hình ảnh mơ hồ không thể bỏ đi, ngài Nghiêm không khỏi nắm chặt khẩu súng lục trong tay, quan sát tứ phía, không có gì dị thường, xung quanh vẫn chỉ là từng tảng gạch đá, ngoại trừ tiếng bước chân của mấy người ra, không có bất cứ một tiếng động nào khác, điều yên tĩnh này vốn là bình thường, chỉ có điều đối với những người đã đi vào hai tiếng đồng hồ mà nghe được, thì đúng là một loại tra tấn tinh thần.
Yên tĩnh thì là bình thường, nhưng cái bất an đó là cái gì? Ngài Nghiêm liều mạng muốn bắt được ý nghĩ mơ hồ trong đầu kia, nhưng không thể nào chạm tới.
Kế Béo chợt lóe đèn pin, lại đến một ngã ba đường, cười khổ một tiếng:
– Khi chúng ta đi vào thì đã đi qua khoảng hai mươi cái ngã ba đường, xem ra khi trở về cũng phải nhiều như vậy đấy, mọi người nhanh một chút, nói không chừng lúc hừng đông có thể về tới khách sạn ngủ một giấc.
Sau khi y nói xong câu đó, đột nhiên phát hiện sắc mặt mọi người y như là gặp phải ma, sắc mặt kinh hãi không hiểu, Kế Béo phát lạnh:
– Làm sao thế?
– Ngã ba đường?
Ngài Nghiêm hét to một tiếng, sắc mặt xanh mét, rốt cục đã phát hiện ra điều gì không đúng, Kế béo cướp lấy đèn pin chiếu về phía trước: