Không biết đã ngồi bao lâu rồi, bọn anh Nghiêm vẫn chưa quay trở lại là chuyện trong dự kiến nhưng Cổ Ý cũng không thấy bóng dáng đâu cả. Điều này khiến Kế Béo cảm thấy rất kì lạ, đột nhiên nhớ ra cái anh Bao kia ăn thịt người, không khỏi rùng mình một cái, đột nhiên lại nghĩ ra một giả thiết đáng sợ. Cái anh Bao kia dụ dỗ Cổ Ý cùng đi không phải là đã coi Cổ Ý như một cái bánh bao thịt chứ?
Suy nghĩ này khiến Kế Béo có chút buồn nôn. Giữa lúc đang đờ đẫn, một tiếng súng nặng nề vang lên, giống như là trong vách tường truyền đến vậy. Kế Béo trong lòng kinh sợ đứng dậy quát lớn:
– Ai vậy?
Sau khi tiếng súng vang lên cũng không hề có bất cứ động tĩnh nào cả. Kế Béo lắng nghe một lúc lâu, suy sụp ngồi xuống, chẳng lẽ anh Nghiêm không kìm được đã ra tay với đồng bạn? Tiếng súng truyền đến ở bên trái vách tường, không phải đằng trước hay đằng sau, chẳng lẽ trong mê cung này vẫn còn người khác nữa? Kế Béo càng nghĩ càng đau đầu, càng ngày càng tuyệt vọng, dùng cái xẻng Lạc Dương thử gõ gõ vào mấy viên gạch xanh. Không phải là rỗng, anh ta ngẩng đầu muốn nhìn một cái thì bỗng nhiên nhớ ra cái mê cung này tuy rắc rối phức tạp nhưng nếu đào đường ra ở phía trên, chỉ cần nhìn thấy mặt trời thì còn sợ cái gì nữa.
Nghĩ đến đây, Kế Béo không khỏi phấn khích, chuyển cái cặp da đặt dưới chân rồi lấy ra cái xẻng Lạc Dương đào hai cái. Bỗng nhiên một người đứng sau anh ta nói:
– Nếu như anh muốn chết nhanh hơn thì không ngại tốn thêm chút sức nữa đâu.
– Tại sao?
Kế Béo đang đào đất lên trên, nghe thấy âm thanh phía sau liền thuận miệng hỏi lại. Bỗng nhiên anh ta rùng mình một cái, suýt nữa ngã từ trên cái cặp xuống. Âm thanh này chắc chắn không phải là của bọn anh Nghiêm, đây là âm thanh hoàn toàn xa lạ. Trong mê cung còn có người khác thật sao?
Nhanh chóng rút ra khẩu súng, Kế Béo xoay người chỉ ra đằng sau:
– Cấm nhúc nhích!
Đột nhiên phát hiện không có một ai trước mặt, Đỗ Kế cảm nhận được từng luồng gió lạnh trong hành lang, bàn tay cầm súng hơi run rẩy, nghi hoặc quan sát phía trước nhưng quả thật không có bóng dáng ai cả, chỉ cảm thấy bộ vị sau cổ cứng ngắc. Anh ta quay đầu lại một cách khó khăn muốn nhìn ra đằng sau, khóe mắt dường như nhìn thấy một bóng người đang đứng đó, không biết người này là người hay là ma. Mặc dù tay có súng nhưng Kế Béo cũng không dám nhúc nhích, run giọng hỏi:
– Cậu là ai?
Người kia không nói lời nào, thị lực của Kế Béo chỉ nhìn thấy được một bóng người mờ nhạt ở phía trước, anh ta không dám lấy đèn pin rọi vào, giọng nói mang theo cầu xin nói:
– Tôi chỉ là người dẫn đường, tôi không có quan hệ gì với chỗ này cả. Oan có đầu, nợ có chủ, cậu muốn tìm thì cũng đi tìm người khác đi.
– Dẫn đường sao?
Giọng nói người kia hơi có ý cười:
– Bây giờ chỉ sợ là anh khó bảo toàn cho bản thân rồi.
Nghe được giọng điệu người kia không có gì ác ý, Kế Béo vui mừng khôn xiết, vội vàng nói:
– Không tệ, không tệ. Việc đến đây không phải là ý của tôi. Tôi chỉ là một chân sai vặt, tôi không biết gì cả.
– Không biết gì sao?
Người kia thản nhiên nói:
– Vậy tôi giữ lại anh cũng chẳng có tác dụng gì cả.
– Không, không!
Kế Béo hoảng sợ, không biết bị làm sao, lúc này lại nổi lên một chút ý nghĩ muốn phản kháng lại:
– Thực ra tôi cũng biết không ít, thật đấy, thật sự là không ít đâu. Cậu phải tin tôi.
Anh ta thấy người này đến không ai biết, đi không ai hay, phần nhiều nghĩ đến âm hồn hoặc là cương thi trong mê cung. Người này ở trong mộ cổ buồn bực đến phát hoảng nên ra ngoài để tìm người nói chuyện, đương nhiên cũng phải tìm người ăn nói khéo léo một chút.
– Lai lịch của cái cậu Nghiêm kia là gì?
Người kia chậm rãi hỏi.
– Lai lịch gì?
Kế Béo đột nhiên ngẩn ra.
– Sao cậu biết anh ta họ Nghiêm?
Trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ cậu ta là ma thật, nghe nói ma quỷ không có gì không làm được.
– Tôi theo mấy người vào đây, sao lại không biết được.
Người kia thản nhiên nói:
– Hơn nữa tôi còn biết, không lâu trước đây cái cậu họ Bao kia đã vô ý giết chết Cổ Ý, bây giờ còn đang gặm cánh tay của cậu ta đấy. Cái cậu Nghiêm kia đã một phát súng giết chết cậu Lãnh, hiện tại đã đạt được thỏa thuận với Cao Kiều, hợp lực cùng ra ngoài. Ra được hay không còn phải xem vận mệnh của bọn họ. Còn với anh, hình như bọn họ đã quên mất rồi thì phải. Uhm, nhưng cũng không thể nói như vậy được. Cái cậu Bao kia ăn xong Cổ Ý, nếu như lại không ra được thì tôi đoán là sẽ nhớ đến anh thôi.
Mặc dù cậu ta nói rất bình tĩnh, bình thường như là gà trống gáy, gà mái đẻ trứng nhưng Kế Béo lại “ọe” một tiếng nôn hết ra. Chỉ có điều là dạ dày anh ta quả thật là chẳng có gì, chỉ còn ít dịch vị dạ dày, sau khi nôn ra ít nước chua thì không nôn nổi gì nữa. Một lúc lâu sau mới nâng người lên:
– Rốt cuộc cậu là ai? Sao cậu dường như biết hết mọi chuyện vậy?
Kế Béo thẫn thờ nghĩ chẳng lẽ người này là ma, có thể xuyên tường được hay sao? Nếu không tại sao lại nói được rõ ràng mọi chuyện xảy ra ở hai phía chứ.
– Tôi nói cho anh tất cả mọi điều tôi biết, anh có phải là cũng nên nói cho tôi biết chút gì đó chứ nhỉ?
Người kia không đáp mà hỏi ngược lại.
– Cái cậu Nghiêm kia là Tổng giám đốc tập đoàn Hằng Thăng ở miền Bắc, tài sản hơn trăm triệu.
Kế Béo dần dần bình tĩnh, lại càng cảm thấy người đối diện hình như là người. Điều này khiến cho anh ta dấy lên một tia hi vọng sống sót. Nếu người này đã trấn tĩnh như vậy, ẩn náu trong này mà bọn họ lại không hề phát hiện ra thì nói không chừng lại có cách ra ngoài được. Bản thân muốn nhờ vả thì cho dù là người hay ma cũng sẽ mềm lòng thôi, dù sao nói gì đi nữa thì cơ hội cho cái mạng cuối cùng này anh ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Người kia thản nhiên nói:
– Anh đang nói dối sao?
Kế Béo ngẩn ra, kêu to:
– Tôi không nói dối, anh ta quả thật rất giàu có. Ở miền Bắc cũng có tập đoàn Hằng Thăng, nếu không tin thì cậu có thể xem danh thiếp mà anh ta đưa cho tôi.
Kế Béo để tỏ rõ mình không có địch ý, giơ tay muốn móc ra cái gì đó.
– Không cần đâu.
Người kia phẩy tay ngăn lại, nói:
– Anh đã nghe qua câu ngạn ngữ “có nhiều tiền thì phải cẩn thận” chưa?
– Cái này có ý gì?
Kế Béo rùng mình một cái, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ người này là một con ma cổ?
Người kia chậm rãi nói:
– Ý nghĩa của câu nói này là nếu như nhà anh rất giàu có thì ngồi xuống nghỉ ngơi cũng phải tránh xa mái hiên một chút, tránh bị mái ngói rơi xuống đầu. Đương nhiên, nếu như nhà anh mà nghèo thì không phải lo lắng cái này đâu.
Kế Béo cười lớn nói:
– Cậu nói thật là hay. Cậu xem, tôi vốn cũng không hiểu nhưng cậu vừa giải thích tôi đã hiểu rõ rồi.
Lúc này có thể dùng khúm núm để hình dung Kế Béo, dù sao anh ta cũng quyết định là cái con ma cổ này nói gì cũng đúng. Mọi người đều nói giơ tay không đánh người đang cười, không chừng nó vui lên có thể thả mình ra ngoài cũng nên.
– Nếu đã như vậy…
Người kia có chút nghi hoặc nói:
– Giá trị con người của cái cậu Nghiêm kia cũng hơn trăm triệu. Anh ta không hề ngốc, ngược lại còn là người rất thông minh. Nhưng nếu như anh ta biết được sự mất tích của Du Háo Tử, biết được trong mê cung chắc chắn là nguy hiểm hơn việc ngồi dưới mái hiên rất nhiều mà tại sao vẫn muốn đích thân đến đây chứ?
Kế Béo đột nhiên phát hiện ra con ma cổ này rất có đầu óc, nói cũng rất có đạo lý.
– Tôi nghe khẩu khí của anh ta thấy hình như anh ta rất có hứng với đồ cổ ở đây.
Đột nhiên anh ta ngừng lại, cảm thấy lí do này không đầy đủ cho lắm.
Người kia suy nghĩ một lúc lâu, rốt cuộc cũng bỏ qua vấn đề này.
– Vậy thì Du Háo Tử đâu? Người này anh quen mà như không quen vậy, làm sao anh ta biết được dưới mê cung ngầm này có bao nhiêu người chứ?
Kế Béo sửng sốt:
– Tôi chỉ gặp qua hai lần, muốn nói quen thì vẫn chưa đến mức đâu. Nhưng người đó cũng có biết một chút về phong thủy, nói không chừng từ trên mặt đất nhìn ra được dưới đất chôn cái gì cũng nên.
Người kia chậm rãi gật đầu, dường như trầm tư gì đó, một lúc lâu sau lại nói:
– Nói như vậy thì anh ta cũng là một nhân tài, nếu chết trong này thì hơi đáng tiếc.
Kế Béo không kìm được nói:
– Tôi…tôi cũng là một nhân tài, chỉ cần cậu cứu tôi ra ngoài, sau này cậu đào trộm được bảo bối gì đó, nói không chừng tôi sẽ giúp cậu.
Bản thân anh ta cũng cảm thấy mình nói hơi khó nghe. Nếu đã nghĩ người ta là ma thì ma cũng cần mình đào trộm mộ giúp sao? Chỉ có điều nói chuyện lâu như vậy, anh ta phát hiện ra người trước mặt này phân tích thấu đáo, dường như có vài phần nhân khí.
Người kia mỉm cười:
– Tôi cứu anh ra ngoài mà chỉ được lợi thế thôi sao?
Kế Béo nghe thấy hắn có ý đưa mình ra ngoài, vui mừng khôn xiết, vội vàng nói:
– Anh em chúng ta…
Đột nhiên nhớ ra Cổ Ý đã chết, sắc mặt tối lại:
– Tôi làm nghề này đã hai mươi mấy năm, đào được vô số bảo bối. Chỉ cần cậu đưa tôi ra ngoài, tôi nhất định sẽ chia cho cậu một nửa tài sản.
Khi có rất nhiều người đang ngày ngày vật lộn với cuộc sống mưu sinh, một số ít người sớm đã tiên phú trước, trở thành nhân vật đầu rồng kéo theo chỉ số kinh tế.
Nơi Đông Hồ, Thành Đông không xa có một khu phát triển mới giải phóng, các tiểu khu trong đó chủ yếu xây dựng biệt thự, cũng là nơi tập trung những nhà giàu của thành phố Giang Nguyên. Môi trường ở đây thanh nhã, không khí tươi mới, thích hợp để sinh sống, là nơi rất nhiều người thèm muốn.
Đương nhiên khi ánh sáng và màn đêm cùng tồn tại, thì cái xấu và cái đẹp cũng song hành với nhau!
Một biệt thự mang phong cách châu Âu đứng sừng sững giữa loạt biệt thự, trông rất mang phong cách riêng, có chút khí phái. Bên trong toàn bộ biệt thự nhìn vào chỉ cảm thấy mịt mờ, không rõ ràng.
Nhưng nhìn từ bên ngoài, nơi này không nghi ngờ là một thiên đường, là nơi rất nhiều người tha thiết được ở. Nhưng khi thực sự có người tiến vào, kẻ nhát gan chỉ sợ sẽ bị dọa đến mức bệnh tim tái phát ngay tại chỗ.
Chỉ là bởi vì, bên trong đại sảnh trống trải, có đặt ba thi thể.
Bốn người sắc mặt tái mét nhìn thi thể trên đất, trong mắt lộ ra cái nhìn như dã thú.
Cách đó không xa, có một nhân vật áo mũ chỉnh tề đang ngồi trên chiếc ghế sô pha nhập khẩu xa hoa, trong tay cầm một ly rượu đỏ, màu đỏ thẫm như máu.
Nhìn từ bộ quần áo bên ngoài người này không nghi ngờ có thể coi là một nhân sĩ thành công, đôi giày da Berluti của Italya dưới chân có thể nuốt gọn một năm tiền lương của người bình thường. Trang phục trên cả người của người đó cộng lại phỏng chừng có thể nâng cao mức thu nhập kinh tế bình quân của mấy hộ nghèo lên một bậc, thần sắc trên khuôn mặt bất định, ánh mắt rất kỳ quái nhìn bốn người đứng ở đó.
– Anh Nhân Viễn, lần này cảm ơn anh đã nói tung tích ba người anh em này của chúng tôi.
Một người đứng giữa cuối cùng cũng mở miệng nói, mang cái giọng sền sệt khàn, trên trán có một vết sẹo mờ.
– Đều là anh em của nhau, Đinh cậu khách khí như vậy là xem nhau như người ngoài rồi.
Người ngồi trên ghế sô pha đó đặt ly rượu xuống, biểu lộ vốn mang bộ dạng không thèm để ý tới, nhưng đợi đến khi người đó quay lại thì đã trở nên rất đau thương, chậm rãi bước đến trước người họ Đinh kia:
– Sao, có nhìn ra ba người này chết như thế nào không?
Người họ Đinh kia trong mắt lộ ra sự căm phẫn, nhưng lại có chút không hiểu, chậm rãi lắc rồi cúi đầu xuống:
– Không biết?
Người được gọi là anh Nhân Viễn kia có chút nghi hoặc:
– Cậu không biết?
– Ô Tứ như một nắm bùn vậy, cả người nhũn ra.
Họ Đinh mang bộ dạng hết sức kỳ quái:
– Dương Tam thì vừa nhìn có thể biết nguyên nhân chết, là bị người ta chém một đao sau lưng, lực đạo rất mạnh, xuyên qua ngực, một đao trí mạng. Tên đó hạ đao cũng quá ghê gớm. Về phần Trương Thất thì chết kỳ quái nhất, cổ của cậu ta giống như bị đánh gãy rất ngọt, phần đầu cũng theo đó mà lõm xuống, giống như có người dùng búa sắt lớn nện lên đỉnh đầu vậy. Tuy nhiên nếu thật như vậy, đầu cậu ta không nát bét ra mới lạ, chỉ có điều tại sao phần đầu vẫn không có dấu vết gì.
Gã thấy qua người chết, cũng đã giết qua không ít người, tuy nhiên chết kỳ lạ giống như người anh em này, thì đây là lần đầu tiên gã gặp phải. Trong lòng tuy căm hận, nhưng luôn vẫn không hiểu rốt cuộc là chết vì nguyên nhân gì.
– Anh Đinh.
Một người ở bên cạnh nghẹn họng kêu lên:
– Mặc kệ anh Dương Tam, anh Ô Tứ, và lão Thất chết như thế nào, mối thù này chúng ta nhất định phải báo!
Người đó tuy gầy như một cây sào, nhưng lại mang cho người ta một cảm giác như sói đói.
– Lục Nhi, thù tất nhiên phải báo, bằng không tao và lão nhị cũng sẽ không giết hai tên cớm đó làm gì. Nhưng tao luôn cảm thấy chuyện này có chút kỳ quặc.
Lão Đinh nhìn Nhân Viễn đó nói:
– Anh Nhân Viễn, ân tình này của anh bọn em sẽ ghi lòng tạc dạ, món hàng đó chỉ cần chúng em trả được món thù này, nhất định sẽ đưa tới cho anh.
Nhân Viễn sắc mặt hơi biến, nhưng rất nhanh lại trở lại bình thường:
– Người một nhà, sao phải cảm với ơn. Chuyện này tôi cũng chỉ là tiện tay mà thôi. Đương nhiên, nếu không phải trong cục có người, thì cũng sẽ không nhanh biết tin như vậy đâu. Tuy nhiên tôi cho rằng người đó cũng sẽ không rõ là ai đã hạ độc thủ đâu. Có điều nghe người đó người là người trong đội phán đoán là giang hồ báo thù, nhưng hơn phân nửa không phải do bọn cớm làm, bởi vì khi y nhận được báo án và đi đến cùng Long Nghị, đã xảy ra chuyện không hay này rồi.
– Báo thù?
Lão Đinh siết chặt nắm đấm, xương tay kêu răng rắc:
– Anh Nhân Viễn biết tay anh chị ở đây là bọn nào không? Bảy đứa bọn em kết nghĩa anh em tuy thủ đoạn bình thường, nhưng một lèo giết chết ba đứa bọn Dương Tam không một đứa sống, vẫn không dễ dàng. Lẽ nào bọn chúng trong lúc vô ý đã đắc tội với bang hội xã hội đen nào, nên mới dẫn đến việc báo thù quy mô lớn như vậy?
Gã đương nhiên cho rằng kẻ giết anh em của gã không chỉ có một người!
Nhìn sát khí trong mắt lão Đinh, tên Nhân Viễn trong lòng giật mình. Y không phải sợ Đinh lão đại gây chuyện, chỉ là lo lắng nếu bọn chúng có cạm bẫy, thì việc của mình sẽ có chút phiền phức, đó mới là chỗ y thực sự quan tâm.
Một người trẻ tuổi đột nhiên đẩy cửa vào, mấy người lão Đinh giật mình. Bởi vì ở đây khá vắng vẻ, cảnh sát cho dù có lục soát cũng sẽ không nghĩ đến nơi này, dù sao đây là khu vực giành cho người giàu có của thành phố Giang Nguyên, cảnh sát cũng sẽ có phần cố kỵ. Cho nên bọn chúng mới chọn nơi này để đặt chân, nhưng không ngờ vẫn có người có thể đến nơi này.
Thân hình khẽ nhoáng một cái, một người đã xông lên. Từ trong ống tay áo rút ra một con dao găm quân đội, rất nhanh đã chỉ vào ngực của người đến.
– Anh Thương hạ thủ lưu tình!
Nhân Viễn sắc mặt đại biến, gấp giọng kêu lên.
Lưỡi dao của người kia vừa xông ra liền dừng lại trên không rồi bất động. Nhân Viễn bước nhanh lên trước:
– Đây là khuyển tử Tử Hào, các anh em đã gặp rồi.
Người họ Thương thu dao găm lại, gật gật đầu:
– Nếu không phải đã gặp qua thì cậu ta đã chết rồi.
Sự lạnh lùng trong khẩu khí khiến cho Nhân Viễn cảm thấy buốt sống lưng.
Người trẻ tuổi kia bộ dáng học sinh, sắc mặt có chút phát xanh, lúc lâu sau mới cười nói:
– Cha, con gọi điện cho cha mà không có ai bắt máy, nên con mới đến đây xem xem.
Ánh mắt cậu ta liếc nhìn thấy ba thi thể trên đất, sắc mặt không khỏi thay đổi.
Lão Đinh cuối cùng cũng ngồi xuống:
– Uông Tử Hào, cậu đến đây làm gì vậy?
Hóa ra người tên Nhân Viễn này chính là Uông Nhân Viễn người giàu nhất thành phố Giang Nguyên, còn người trẻ tuổi vừa đến chính là cậu con trai độc nhất của y tên Uông Tử Hào.
– Ngày mai building Băng Tuyết mở thầu.
Uông Tử Hào không chút phật lòng với thái độ lạnh lùng của lão Đinh, mang bộ dáng nhìn quen như cơm bữa:
– Thư ký Lý đi khắp nơi tìm cha cháu, khả năng là có một số việc, tuy nhiên không liên lạc được. Vì thế đã gọi điện đến chỗ cháu, và cháu đã đến đây.
Dù trên sàn nhà có ba thi thể, nhưng Uông Tử Hào không chút sợ sệt, rõ ràng không phải là một học sinh tầm thường.
Uông Nhân Viễn lắc đầu:
– Còn có chuyện gì nữa, quan hệ nên làm thì đã làm rồi, đáng đánh thì cũng không tha một tên. Tuy không có giao tình gì với Bách Lý Hùng, nhưng ta nghĩ chắc là cũng không có vấn đề gì lớn lắm.
– Chuyện gì vậy cha?
Uông Tử Hào đến gần cha, chỉ vào ba thi thể trên đất, thấp giọng hỏi.
– Chuyện không liên quan đến con, hỏi ít thôi.
Uông Nhân Viễn chậm rãi nói:
– Còn nữa, chuyện hôm nay nhìn thấy tuyệt đối không được nói ra.
Y dặn dò con trai là một chuyện, để cho mấy người lão Đinh yên tâm con trai sẽ không nói ra mới là mục đích thực sự. Y biết mấy người này giết người không chớp mắt, có quan hệ không tệ với mình, nhưng không thể không đề phòng. Vốn kêu bọn chúng đến là để xử lý số hàng quan trọng kia, không ngờ lại xảy ra chuyện này, y lại không dám quá thúc, sợ đám người này chồng gánh không làm, thì tổn thất của y sẽ rất lớn.
– Con cũng biết hắc bang ở thành phố Giang Ninh có những nhóm nào.
Không ngờ Uông Tử Hào không hề lưu tâm đến lời cảnh cáo của cha mình, ngược lại cợt nhả nói:
– Không biết chú Đinh có hứng thú nghe không?
Uông Nhân Viễn sắc mặt biến đổi, mới định nói chuyện, lão Đinh bỗng nhiên ngẩng đầu:
– Cậu nói đi.
Nhìn ánh mắt như sói của gã, Uông Nhân Viễn lời đến cửa miệng lại nuốt vào. Uông Tử Hào lại coi như không thấy:
– Hắc bang lớn nhất thành phố Giang Ninh chính là “Trung Nghĩa Bang”, thế lực chủ yếu ở Hà Tây. Còn có một nhóm nữa là “Vạn Hưng Đường”, hiện tại phát triển ở Hà Đông. Tuy nhiên gần đây hình như “Trung Nghĩa Bang” đang tranh giành địa bàn với Vạn Hưng Đường, đã oánh mấy trận rồi, cũng đã đánh chết mấy người.
– Tên cầm đầu của bọn chúng là ai?
Lão Đinh thầm siết chặt con dao găm trong ống tay áo, lạnh lùng hỏi. Bảy anh em bọn chúng xưa nay quan hệ rất tốt, đột nhiên chết mất ba, làm sao có thể không khiến sát ý trong người gã nổi lên chứ.
Ba người còn lại cũng ngồi xuống, vẻ mặt đều hết sức bi phẫn, một tiếng không rên. Bọn chúng cho rằng anh em của bọn chúng không đáng chết, ngược lại, bất luận anh em của bọn chúng đã làm qua việc gì, dám giết anh em của chúng thì sẽ không xong với bọn chúng đâu.