Y tá Tiếu thực sự nhìn không được. - Bác sĩ Tiền.
- Chuyện gì? Bác sĩ Tiền không quay đầu, đôi mắt đầy khát vọng một mực nhìn người thiếu niên.
- Đã đến giờ tiêm thuốc cho Lâm Dật Phi. Nếu không tiêm, người nhà bệnh nhân sẽ cho rằng bệnh viện thiếu trách nhiệm. Dù sao cậu ta vừa mới uống thuốc, cần phải nghỉ ngơi. Nếu hai người muốn luận bàn, thì để ngày mai cũng được.
Y tá Tiếu vẫn không dám tin bác sĩ Tiền thực sự muốn bái thiếu niên này làm thầy. Không biết có bao nhiêu thạc sĩ, tiến sĩ muốn bái ông ta làm thầy, đều bị ông ta từ chối.
Yêu cầu thu đồ đệ của bác sĩ Tiền rất đơn giản, đưa một ca bệnh, kê đơn chữa khỏi là được. Tuy nhiên các thạc sĩ, tiến sĩ ngày nay chỉ biết lý luận suông, chứ khi bắt tay vào làm thì quá kém. Nhiều năm như vậy, bác sĩ Tiền mới thu được có ba đồ đệ. Nhưng y tá Tiếu nằm mơ cũng không ngờ, một người nổi tiếng như bác sĩ Tiền còn muốn bái sư?
- Đúng, cô nói đúng. Bác sĩ Tiền hưng phấn, nói năng lộn xộn. - Lâm lão sư nên nghỉ ngơi thật tốt. Đệ tử không thể để cho lão sư quá vất vả. Lâm lão sư, cậu nghỉ ngơi trước đi. Tôi, tôi nên làm gì nhỉ?
Hiện tại trong đầu ông ta chỉ có Đồng Quân Thải Dược Lục, đã quên cả việc mình cần làm.
Ông ta vốn là lão sư, thật lâu rồi chưa làm đệ tử, nhưng một tiếng lão sư không hề có cảm giác mất tự nhiên gì cả.
Tiêu Biệt Ly lại có chút cảm khái. Chỉ với tinh thần hiếu học này, mình nên truyền thụ Đồng Quân Thải Dược Lục cho ông ta. Giống như năm đó hắn thấy Bạch Bất Trị rất say mê võ thuật, mới dạy cho ông ta cầm nã thủ.
Hắn cho rằng suy nghĩ của mình là bình thường. Nhưng lại không biết sự kích động của bác sĩ Tiền cũng là bình thường. Hiện tại thầy thuốc đều sợ truyền hết cho đồ đệ, đồ đệ sẽ đoạt miếng cơm ăn của mình. Cho nên bọn họ chỉ dạy một nửa, giữ một nửa. Một người đại công vô tư như hắn, thực lòng truyền thụ, có lẽ đã tuyệt chủng rồi.
- Còn việc truyền thuốc hôm nay? Y tá Tiếu cười khổ.
- Không cần. Bác sĩ Tiền vung tay lên: - Nếu có người nào thắc mắc thì bảo họ tới tìm tôi.
Hà Tú Lan càng hoảng sợ: - Như vậy sao được? Tiểu Phi mới tỉnh lại không lâu, sao có thể ngừng cung cấp thuốc. Tôi đã nộp đủ tiền viện phí rồi, có thiếu nợ gì đâu.
Bác sĩ Tiền thấy vẻ mặt lo lắng của bà ta, không khỏi cười: - Cô không biết rằng tôi đang giúp cô tiết kiệm tiền sao?
Giúp đỡ? Có kiểu giúp đỡ như vậy ư? Đây chính là quan hệ tới sức khỏe của con trai a. Cho dù bà ta hận không thể đưa những lọ thuốc mà y tá Tiếu mang tới đưa vào trong cơ thể con trai, giúp con trai sớm ngày bình phục. Nhưng hôm nay nhìn thấy con trai tỉnh lại, tinh thần đã tốt hơn hôm qua rất nhiều. Chẳng lẽ đúng là nhờ bát thuốc Đông Y kia? Chỉ là con trai làm sao biết mà kê đơn thuốc được?
Hơn phân nửa là con trai kê đơn thuốc, lão trung y kia nhìn thấy không đúng đã điều chỉnh lại. Hoặc là bác sĩ Tần âm thầm phân phó, để cho ông ta thay đổi phương thuốc, tạm thời lừa gạt Tiểu Phi. Bằng không Tiểu Phi sao có thể khỏi nhanh như vậy.
Nghĩ tới đây, Hà Tú Lan trở nên thoải mái. Dù sao nơi nay cũng là bệnh viện danh tiếng, sẽ không làm những việc xằng bậy. Còn việc bác sĩ Tiền nói bái sư, chắc cũng là do bác sĩ Tần phân phó. Thuận theo ý của con trai, để cho nó dưỡng thương tốt rồi nói sau.
- Nhưng vẫn nên tiêm thuốc chứ, bằng không lại lãng phí? Hà Tú Lan hơi đau lòng nói.
Tiểu Phi được chăm sóc đặc biệt, không tính là nằm viện. Tiền thuốc mỗi ngày đã lên tôi gần một nghìn nguyên rồi. Tuy thu nhập của hai vợ chồng thuộc tầng lớp trung lớp, lương tháng hơn một nghìn nguyên, nhưng cảm thấy ăn không tiêu. Nếu như số thuốc nghìn nguyên này bỏ đi, với tính cách tiết kiệm để đành tiền cho con trai như Hà Tú Lan, sao có thể không đau lòng.
Hiện tại nó đang trong giai đoạn dùng rất nhiều tiền. Học đại học cần tiền, mua nhà cần tiền, cưới vợ cần tiền, tìm việc cũng cần tiền. Cho dù có tìm được công việc thì vẫn phải ngửa tay xin gia đình tiền.
Cho dù Tiểu Phi là đứa hiểu chuyện, tiêu xài coi như tiết kiệm, nhưng Hà Tú Lan không thể không vì con mình mà lo lắng.
Tiểu Phi vừa trải qua một cuộc phẫu thuật, phẫu thuật xong là liên tục chăm sóc đặc biệt. Đã mấy chục nghìn nguyên vứt vào đó rồi. Dù vợ chồng Lâm Bình vẫn có thể lấy ra được, nhưng ai biết bệnh của con trai khi nào khỏi. Hà Tú Lan không thể không suy nghĩ cho tương lai.
- Lãng phí cái gì. Bác sĩ Tiền liếc nhìn Lâm Dật Phi, thầm nghĩ, tiểu tử này thông minh như vậy, sao cha mẹ của cậu ta lại hồ đồ nhỉ. Tuy nhiên, nếu muốn tiểu tử này dốc hết lòng truyền thụ cho mình, mình không thể không làm vài điều gì đó. Nếu mình giúp đỡ bọn họ về khoản tiền nong, về sau cậu ta có không muốn truyền thụ cũng phải cân nhắc. Huống chi, tiểu tử này nhìn có vẻ thành thật và dễ bảo.
Đối phó với người thành thật, bác sĩ Tiền đương nhiên có biện pháp.
- Y tá Tiếu, cô mang số thuốc này trả lại cho phòng thuốc đi. Nói rằng lấn sau không cần mang tới nữa. Nếu bọn họ có hỏi, thì cứ nói là tôi dặn vậy. Số thuốc trả về này cũng không cần tính vào viện phí.
Ông ta đắc ý nhìn người thiếu niên. Thầm nghĩ, lần này ta giúp cho cha mẹ cậu tiết kiệm mấy trăm nguyên, là người thông minh, chắc cậu phải hiểu ra chứ.
Ông ta lại không ngờ Tiêu Biệt Ly đúng là không hiểu gì cả. Hành động này của ông ta không khác gì hỏi đường người mù.
Y tá Tiếu chỉ vâng một tiếng, không nói gì thêm. Trong lòng cô biết, tuy bác sĩ Tiền là thầy thuốc Trung Y, nhưng ông ta rất rõ ràng sự gian dối trong việc kê đơn thuốc của bệnh viện. Có rất nhiều loại thuốc đắt tiền cho vào cũng được, không cho vào cũng chẳng sao. Nhưng các bác sĩ vẫn viết vào đó. Ngươi là người bệnh, không phải là bác sĩ, dám trách vấn?
Nếu không cần, tốt lắm, xảy ra chuyện gì thì ngươi đừng trách bệnh viện. Thử hỏi ở tình huống như vậy, có gia thuộc nào dám nói không cần không?
Mặc dù bác sĩ Tiền là một thầy thuốc tốt, nhưng lúc kê đơn cũng như bác sĩ Vương. Bác sĩ Vương dù không giỏi lắm, nhưng khả năng moi tiền thuộc hàng cao thủ. Số thuốc mấy ngày cho Lâm Dật Phi, ông ta đều kê hàng đống dược liệu quý.
Bác sĩ Vương không giỏi xem bệnh, lại giỏi về xem người. Ông ta biết vợ chồng họ Lâm có thể gánh được, tất nhiên là muốn vơ vét thêm một khoản tiền.
Biết thì biết vậy, nhưng y tá Tiếu chỉ là một y tá mà thôi. Cho dù có đồng tình với bệnh nhân, nhưng bát cơm không thể vứt đi được. Đây cũng là lý do mà cô có chút chán ghét công việc này. Moi tiền là những người cấp trên, nhưng các cô cũng dần dần bị lây nhiễm. Lúc này có bác sĩ Tiền tự gánh trách nhiệm, cô đương nhiên là vui mừng thay cho Hà Tú Lan.
Bác sĩ Tiền xoay người, tươi cười nói với Hà Tú Lan: - Cô cứ yên tâm đi. Việc chữa trị cho Lâm sư phụ cứ giao cho tôi. Tôi sẽ dùng thuốc Đông Y tốt mà rẻ cho con cô uống. Có tôi ở đây, tiền thuốc có thể giảm 80%. Cô yên tâm, tuyệt đối sẽ không xảy ra bất kỳ vấn đề nào. Theo tiến triển này, chỉ cần một tuần nữa là cậu ta có thể xuất viện.
Thực ra ánh mắt của Tiền lão đầu không tôi. Ông ta đã nhìn ra tinh thần của Lâm Dật Phi đã hơn hôm qua rất nhiều. Cứ với tốc độ này, chỉ sợ ngày mai là cậu ta có thể xuống giường tản bộ. Ba bốn ngày nữa là có thể xuất viện về nhà tĩnh dưỡng. Nhưng ông ta không biết Đồng Quân Thải Dược Lục đến khi nào mới tới tay, nên cố ý đẩy lùi thêm hai ngày.
Đương nhiên, ông ta cũng không dám kéo dài quá lâu. Thiếu niên này biết rất nhiều về y học, khẳng định đã biết tình trạng của bản thân. Kéo dài một hai ngày là suy nghĩ cho sức khỏe của sư phụ, kéo dài một hai tháng, sẽ khiến cậu ta phiền chán.
- Còn có, y tá Tiếu, sau này bảo bác sĩ Vương kê một ít thuốc là được rồi. Chuyện còn lại cứ giao cho tôi. Nếu anh ta hỏi cô, cô cứ bảo anh ta tới tìm tôi hoặc là tìm viện trưởng Triệu.
Tiền lão đầu tự tin bác sĩ Vương sẽ không có gan làm thế. Dù ông ta không còn phong quang như trước kia. Nhưng nếu bàn về danh tiếng và các mối quan hệ, bác sĩ Vương xa xa không bằng ông ta và viện trưởng Triệu. Với cái tính vuốt mông ngựa của anh ta, sẽ không vì một món tiền nhỏ mà đắc tội mình. Nhưng nghĩ lại, lúc đó mình chẳng phải là vỗ mông ngựa của người thiếu niên sao?
Cho dù Hà Tú Lan có ngốc, cũng biết bác sĩ Tiền có ý tốt, liền cuống quít cảm ơn. Bác sĩ Tiền chỉ mỉm cười, vuốt vuốt râu, hơi liếc người thiếu niên. Thầm nghĩ, xem ra thật không uổng phí công phu.
Y tá Tiếu cười khẽ một tiếng, gật gật đầu. Trước tiêm cho Lâm Dật Phi một mũi, để lại một chai truyền dịch, sau đó đẩy chiếc xe trở lại phòng thuốc.
Đến phòng thuốc, tất nhiên là không tránh khỏi bác sĩ Vương hỏi thăm. Y tá Tiếu kể lại chi tiết, bác sĩ Vương chỉ ừ ừ cho qua chuyện, liền quay đầu đi tới các phòng bệnh khác.
Y tá Tiếu cười thầm. Bác sĩ Vương không đắc tội nổi bác sĩ Tiền, hơn phân nữa sẽ tìm tới các bệnh nhân khác bù đắp tổn thất.
Nhìn hai cuốn sách ở dưới cái xe đẩy, Tiếu Nguyệt Dung hơi mỉm cười. Không phải cô quên đưa sách cho Lâm Dật Phi. Chỉ là bác sĩ Tiền vẫn ở đó, cô không thể nói chuyện riêng với hắn được.
Khuôn mặt cô đỏ lên. Mình làm sao vậy nhỉ. Mình mới chỉ gặp Lâm Dật Phi có vài lần, vì sao trong lòng luôn gấp gáp muốn nghe lại thanh âm của hắn? Chắc không phải là cái kia, đoán chừng do mình cảm thấy hắn thú vị. Tiếu Nguyệt Dung tự nhủ lòng như vậy.
Ngồi ở trong phòng thuốc nửa ngày, phỏng chừng lão đầu dong dài kia đã di, lúc này mới cầm hai cuốn sách tới phòng chăm sóc đặc biệt. Từ cửa sổ nhìn vào, Hà Tú Lan đang ngồi ở đầu giường bệnh nói cái gì đó. Lâm Bình thì không biết đã đi đâu. Y tá Tiếu hơi do dự, khẽ cắn môi, đẩy cửa đi vào.
Y tá Tiếu thực sự nhìn không được. - Bác sĩ Tiền.
- Chuyện gì? Bác sĩ Tiền không quay đầu, đôi mắt đầy khát vọng một mực nhìn người thiếu niên.
- Đã đến giờ tiêm thuốc cho Lâm Dật Phi. Nếu không tiêm, người nhà bệnh nhân sẽ cho rằng bệnh viện thiếu trách nhiệm. Dù sao cậu ta vừa mới uống thuốc, cần phải nghỉ ngơi. Nếu hai người muốn luận bàn, thì để ngày mai cũng được.
Y tá Tiếu vẫn không dám tin bác sĩ Tiền thực sự muốn bái thiếu niên này làm thầy. Không biết có bao nhiêu thạc sĩ, tiến sĩ muốn bái ông ta làm thầy, đều bị ông ta từ chối.
Yêu cầu thu đồ đệ của bác sĩ Tiền rất đơn giản, đưa một ca bệnh, kê đơn chữa khỏi là được. Tuy nhiên các thạc sĩ, tiến sĩ ngày nay chỉ biết lý luận suông, chứ khi bắt tay vào làm thì quá kém. Nhiều năm như vậy, bác sĩ Tiền mới thu được có ba đồ đệ. Nhưng y tá Tiếu nằm mơ cũng không ngờ, một người nổi tiếng như bác sĩ Tiền còn muốn bái sư?
- Đúng, cô nói đúng. Bác sĩ Tiền hưng phấn, nói năng lộn xộn. - Lâm lão sư nên nghỉ ngơi thật tốt. Đệ tử không thể để cho lão sư quá vất vả. Lâm lão sư, cậu nghỉ ngơi trước đi. Tôi, tôi nên làm gì nhỉ?
Hiện tại trong đầu ông ta chỉ có Đồng Quân Thải Dược Lục, đã quên cả việc mình cần làm.
Ông ta vốn là lão sư, thật lâu rồi chưa làm đệ tử, nhưng một tiếng lão sư không hề có cảm giác mất tự nhiên gì cả.
Tiêu Biệt Ly lại có chút cảm khái. Chỉ với tinh thần hiếu học này, mình nên truyền thụ Đồng Quân Thải Dược Lục cho ông ta. Giống như năm đó hắn thấy Bạch Bất Trị rất say mê võ thuật, mới dạy cho ông ta cầm nã thủ.
Hắn cho rằng suy nghĩ của mình là bình thường. Nhưng lại không biết sự kích động của bác sĩ Tiền cũng là bình thường. Hiện tại thầy thuốc đều sợ truyền hết cho đồ đệ, đồ đệ sẽ đoạt miếng cơm ăn của mình. Cho nên bọn họ chỉ dạy một nửa, giữ một nửa. Một người đại công vô tư như hắn, thực lòng truyền thụ, có lẽ đã tuyệt chủng rồi.
- Còn việc truyền thuốc hôm nay? Y tá Tiếu cười khổ.
- Không cần. Bác sĩ Tiền vung tay lên: - Nếu có người nào thắc mắc thì bảo họ tới tìm tôi.
Hà Tú Lan càng hoảng sợ: - Như vậy sao được? Tiểu Phi mới tỉnh lại không lâu, sao có thể ngừng cung cấp thuốc. Tôi đã nộp đủ tiền viện phí rồi, có thiếu nợ gì đâu.
Bác sĩ Tiền thấy vẻ mặt lo lắng của bà ta, không khỏi cười: - Cô không biết rằng tôi đang giúp cô tiết kiệm tiền sao?
Giúp đỡ? Có kiểu giúp đỡ như vậy ư? Đây chính là quan hệ tới sức khỏe của con trai a. Cho dù bà ta hận không thể đưa những lọ thuốc mà y tá Tiếu mang tới đưa vào trong cơ thể con trai, giúp con trai sớm ngày bình phục. Nhưng hôm nay nhìn thấy con trai tỉnh lại, tinh thần đã tốt hơn hôm qua rất nhiều. Chẳng lẽ đúng là nhờ bát thuốc Đông Y kia? Chỉ là con trai làm sao biết mà kê đơn thuốc được?
Hơn phân nửa là con trai kê đơn thuốc, lão trung y kia nhìn thấy không đúng đã điều chỉnh lại. Hoặc là bác sĩ Tần âm thầm phân phó, để cho ông ta thay đổi phương thuốc, tạm thời lừa gạt Tiểu Phi. Bằng không Tiểu Phi sao có thể khỏi nhanh như vậy.
Nghĩ tới đây, Hà Tú Lan trở nên thoải mái. Dù sao nơi nay cũng là bệnh viện danh tiếng, sẽ không làm những việc xằng bậy. Còn việc bác sĩ Tiền nói bái sư, chắc cũng là do bác sĩ Tần phân phó. Thuận theo ý của con trai, để cho nó dưỡng thương tốt rồi nói sau.
- Nhưng vẫn nên tiêm thuốc chứ, bằng không lại lãng phí? Hà Tú Lan hơi đau lòng nói.
Tiểu Phi được chăm sóc đặc biệt, không tính là nằm viện. Tiền thuốc mỗi ngày đã lên tôi gần một nghìn nguyên rồi. Tuy thu nhập của hai vợ chồng thuộc tầng lớp trung lớp, lương tháng hơn một nghìn nguyên, nhưng cảm thấy ăn không tiêu. Nếu như số thuốc nghìn nguyên này bỏ đi, với tính cách tiết kiệm để đành tiền cho con trai như Hà Tú Lan, sao có thể không đau lòng.
Hiện tại nó đang trong giai đoạn dùng rất nhiều tiền. Học đại học cần tiền, mua nhà cần tiền, cưới vợ cần tiền, tìm việc cũng cần tiền. Cho dù có tìm được công việc thì vẫn phải ngửa tay xin gia đình tiền.
Cho dù Tiểu Phi là đứa hiểu chuyện, tiêu xài coi như tiết kiệm, nhưng Hà Tú Lan không thể không vì con mình mà lo lắng.
Tiểu Phi vừa trải qua một cuộc phẫu thuật, phẫu thuật xong là liên tục chăm sóc đặc biệt. Đã mấy chục nghìn nguyên vứt vào đó rồi. Dù vợ chồng Lâm Bình vẫn có thể lấy ra được, nhưng ai biết bệnh của con trai khi nào khỏi. Hà Tú Lan không thể không suy nghĩ cho tương lai.
- Lãng phí cái gì. Bác sĩ Tiền liếc nhìn Lâm Dật Phi, thầm nghĩ, tiểu tử này thông minh như vậy, sao cha mẹ của cậu ta lại hồ đồ nhỉ. Tuy nhiên, nếu muốn tiểu tử này dốc hết lòng truyền thụ cho mình, mình không thể không làm vài điều gì đó. Nếu mình giúp đỡ bọn họ về khoản tiền nong, về sau cậu ta có không muốn truyền thụ cũng phải cân nhắc. Huống chi, tiểu tử này nhìn có vẻ thành thật và dễ bảo.
Đối phó với người thành thật, bác sĩ Tiền đương nhiên có biện pháp.
- Y tá Tiếu, cô mang số thuốc này trả lại cho phòng thuốc đi. Nói rằng lấn sau không cần mang tới nữa. Nếu bọn họ có hỏi, thì cứ nói là tôi dặn vậy. Số thuốc trả về này cũng không cần tính vào viện phí.
Ông ta đắc ý nhìn người thiếu niên. Thầm nghĩ, lần này ta giúp cho cha mẹ cậu tiết kiệm mấy trăm nguyên, là người thông minh, chắc cậu phải hiểu ra chứ.
Ông ta lại không ngờ Tiêu Biệt Ly đúng là không hiểu gì cả. Hành động này của ông ta không khác gì hỏi đường người mù.
Y tá Tiếu chỉ vâng một tiếng, không nói gì thêm. Trong lòng cô biết, tuy bác sĩ Tiền là thầy thuốc Trung Y, nhưng ông ta rất rõ ràng sự gian dối trong việc kê đơn thuốc của bệnh viện. Có rất nhiều loại thuốc đắt tiền cho vào cũng được, không cho vào cũng chẳng sao. Nhưng các bác sĩ vẫn viết vào đó. Ngươi là người bệnh, không phải là bác sĩ, dám trách vấn?
Nếu không cần, tốt lắm, xảy ra chuyện gì thì ngươi đừng trách bệnh viện. Thử hỏi ở tình huống như vậy, có gia thuộc nào dám nói không cần không?
Mặc dù bác sĩ Tiền là một thầy thuốc tốt, nhưng lúc kê đơn cũng như bác sĩ Vương. Bác sĩ Vương dù không giỏi lắm, nhưng khả năng moi tiền thuộc hàng cao thủ. Số thuốc mấy ngày cho Lâm Dật Phi, ông ta đều kê hàng đống dược liệu quý.
Bác sĩ Vương không giỏi xem bệnh, lại giỏi về xem người. Ông ta biết vợ chồng họ Lâm có thể gánh được, tất nhiên là muốn vơ vét thêm một khoản tiền.
Biết thì biết vậy, nhưng y tá Tiếu chỉ là một y tá mà thôi. Cho dù có đồng tình với bệnh nhân, nhưng bát cơm không thể vứt đi được. Đây cũng là lý do mà cô có chút chán ghét công việc này. Moi tiền là những người cấp trên, nhưng các cô cũng dần dần bị lây nhiễm. Lúc này có bác sĩ Tiền tự gánh trách nhiệm, cô đương nhiên là vui mừng thay cho Hà Tú Lan.
Bác sĩ Tiền xoay người, tươi cười nói với Hà Tú Lan: - Cô cứ yên tâm đi. Việc chữa trị cho Lâm sư phụ cứ giao cho tôi. Tôi sẽ dùng thuốc Đông Y tốt mà rẻ cho con cô uống. Có tôi ở đây, tiền thuốc có thể giảm %. Cô yên tâm, tuyệt đối sẽ không xảy ra bất kỳ vấn đề nào. Theo tiến triển này, chỉ cần một tuần nữa là cậu ta có thể xuất viện.
Thực ra ánh mắt của Tiền lão đầu không tôi. Ông ta đã nhìn ra tinh thần của Lâm Dật Phi đã hơn hôm qua rất nhiều. Cứ với tốc độ này, chỉ sợ ngày mai là cậu ta có thể xuống giường tản bộ. Ba bốn ngày nữa là có thể xuất viện về nhà tĩnh dưỡng. Nhưng ông ta không biết Đồng Quân Thải Dược Lục đến khi nào mới tới tay, nên cố ý đẩy lùi thêm hai ngày.
Đương nhiên, ông ta cũng không dám kéo dài quá lâu. Thiếu niên này biết rất nhiều về y học, khẳng định đã biết tình trạng của bản thân. Kéo dài một hai ngày là suy nghĩ cho sức khỏe của sư phụ, kéo dài một hai tháng, sẽ khiến cậu ta phiền chán.
- Còn có, y tá Tiếu, sau này bảo bác sĩ Vương kê một ít thuốc là được rồi. Chuyện còn lại cứ giao cho tôi. Nếu anh ta hỏi cô, cô cứ bảo anh ta tới tìm tôi hoặc là tìm viện trưởng Triệu.
Tiền lão đầu tự tin bác sĩ Vương sẽ không có gan làm thế. Dù ông ta không còn phong quang như trước kia. Nhưng nếu bàn về danh tiếng và các mối quan hệ, bác sĩ Vương xa xa không bằng ông ta và viện trưởng Triệu. Với cái tính vuốt mông ngựa của anh ta, sẽ không vì một món tiền nhỏ mà đắc tội mình. Nhưng nghĩ lại, lúc đó mình chẳng phải là vỗ mông ngựa của người thiếu niên sao?
Cho dù Hà Tú Lan có ngốc, cũng biết bác sĩ Tiền có ý tốt, liền cuống quít cảm ơn. Bác sĩ Tiền chỉ mỉm cười, vuốt vuốt râu, hơi liếc người thiếu niên. Thầm nghĩ, xem ra thật không uổng phí công phu.
Y tá Tiếu cười khẽ một tiếng, gật gật đầu. Trước tiêm cho Lâm Dật Phi một mũi, để lại một chai truyền dịch, sau đó đẩy chiếc xe trở lại phòng thuốc.
Đến phòng thuốc, tất nhiên là không tránh khỏi bác sĩ Vương hỏi thăm. Y tá Tiếu kể lại chi tiết, bác sĩ Vương chỉ ừ ừ cho qua chuyện, liền quay đầu đi tới các phòng bệnh khác.
Y tá Tiếu cười thầm. Bác sĩ Vương không đắc tội nổi bác sĩ Tiền, hơn phân nữa sẽ tìm tới các bệnh nhân khác bù đắp tổn thất.
Nhìn hai cuốn sách ở dưới cái xe đẩy, Tiếu Nguyệt Dung hơi mỉm cười. Không phải cô quên đưa sách cho Lâm Dật Phi. Chỉ là bác sĩ Tiền vẫn ở đó, cô không thể nói chuyện riêng với hắn được.
Khuôn mặt cô đỏ lên. Mình làm sao vậy nhỉ. Mình mới chỉ gặp Lâm Dật Phi có vài lần, vì sao trong lòng luôn gấp gáp muốn nghe lại thanh âm của hắn? Chắc không phải là cái kia, đoán chừng do mình cảm thấy hắn thú vị. Tiếu Nguyệt Dung tự nhủ lòng như vậy.
Ngồi ở trong phòng thuốc nửa ngày, phỏng chừng lão đầu dong dài kia đã di, lúc này mới cầm hai cuốn sách tới phòng chăm sóc đặc biệt. Từ cửa sổ nhìn vào, Hà Tú Lan đang ngồi ở đầu giường bệnh nói cái gì đó. Lâm Bình thì không biết đã đi đâu. Y tá Tiếu hơi do dự, khẽ cắn môi, đẩy cửa đi vào.