Người nọ thấy Lâm Dật Phi vẫn không nhúc nhích, lớn tiếng quát:
– Nhanh lên, nếu còn lề mề có tin ông bắn vỡ sọ không hả.
Đột nhiên Lâm Dật Phi hiểu rõ chuyện gì xảy ra, người này có khả năng nhìn thấy vật trong bóng tối, nhưng lại không phải là cao thủ võ công. Ông ta luôn miệng nói một súng bắn bể đầu mình, nhưng chỉ là thủ thế, hiển nhiên lừa gạt mình cho rằng mình không thể nhìn thấy, nghĩ tới đây, khóe miệng không khỏi mỉm cười. Nhưng người nọ lại nhìn thấy rất rõ ràng, nghiêm nghị quát:
– Ngươi cười cái gì?
– Tôi chỉ cảm thấy cây súng trên tay ông rất kỳ quái, chẳng lẽ nó tàng hình sao?
Lâm Dật Phi nhàn nhạt hỏi.
Người nọ sững sờ, kêu lên thất thanh:
– Ngươi có thể nhìn thấy ta?
– Tôi không những có thể nhìn thấy trên tay ông không có súng, còn có thể nhìn thấy một cái nốt ruồi trên mặt ông, năm nay là đại hung, nói không chừng có tai ương đẫm máu.
Lâm Dật phi chậm rãi nói:
– Du Háo Tử, từ khi chia tay đến giờ vẫn ổn chứ?
Người nọ nghe Lâm Dật Phi nói ra tên mình, không chịu được mà lùi về sau hai bước.
– Ngươi là ai, ngươi... làm sao biết ta?
Trong lòng Lâm Dật Phi thấy buồn cười, hắn biết mình đoán không sai. Theo những gì hắn biết, trong nửa tháng này, có hai nhóm người tiến vào mê cung dưới mặt đất, hơn nữa đều có quan hệ với Nghiêm tiên sinh, sau khi Nghiêm tiên sinh và Cao Kiều phá mìn, cơ hội chạy trốn gần như bằng không, ngài Lãnh đã bị Nghiêm tiên sinh giết chết, Cổ Ý chết trên tay của ông Bao. Người trước mắt này rõ ràng không phải ông Bao, người này từ trên xuống dưới khoác bộ quần áo kiểu chuột, đây là một loại trang bị trộm mộ chuyên nghiệp. Hai nhóm người này ngoại trừ Kế Béo và Cổ Ý, còn lại một người trộm mộ duy nhất chính là Du Lão Thử, người mà Nghiêm tiên sinh đã từng nói đến nửa tháng trước đã đến đây!
Người này bộ dạng có chút già nua, vẻ mặt lại có chút gian xảo, hơn nữa cả người mặc quần áo kiểu chuột, rõ ràng nhìn giống như chuột, vì vậy muốn đoán được thân phận người này không khó, với lại ông ta đã tiến vào mê cung hơn nửa tháng, nhưng vẫn không chết đói, cũng xem như là một kỳ tích nhỏ.
Du Lão Thử thấy Lâm Dật Phi im lặng không nói, trong lòng có chút bối rối, thử hỏi:
– Là Nghiêm tiên sinh cho ngươi vào sao?
– Nghiêm tiên sinh?
Lâm Dật Phi thản nhiên nói:
– Ông cách nơi bị nổ không xa, chẳng lẽ không biết bây giờ ông ta đã hóa thành tro bụi.
– Cái gì?
Du Lão Thử kêu lên thất thanh:
– Hắn đã chết, ta không tin! Ngươi đang lừa ta!
Tinh thần Du Lão Thử có chút điên cuồng, Lâm Dật Phi có thể hiểu được, hiện tại điều đang chống đỡ cho Du Lão Thử tồn tại là Nghiêm tiên sinh biết ông ta đang ở dưới lòng đất, và người có thể cứu ông ta trong cái mê cung này cũng chỉ có thể là Nghiêm tiên sinh. Mặc dù biết hi vọng này khá xa vời, nhưng nó cũng là hi vọng, vậy mà bây giờ bỗng nhiên bị cắt đứt, khó trách tinh thần của ông ta trở nên như vậy.
Gào thét điên cuồng một hồi, Du Lão Thử cũng bình tĩnh lại, thở hổn hển từng hơi, nhìn chằm chằm Lâm Dật Phi.
– Ngươi có quan hệ gì với Nghiêm Triêu Minh? Tay nghề của ngươi cũng không tệ, chỉ là dùng hơi nhiều sức, nếu có thể phát triển tốt, thì rất có triển vọng.
Suy nghĩ một chút, ông ta bổ sung một câu:
– Đó là nếu có thể đi ra ngoài.
Nói đến đây, Du Lão Thử chầm chậm ngồi xuống, có chút hối hận vì vừa la to, việc bây giờ ông ta có thể làm chính là tiết kiệm thể lực để chết muộn một chút, tâm tình vừa rồi hơi kích động, khiến bây giờ bụng kêu “xì xèo”.
Thời điểm nổ mìn, ông ta cách quá xa, chỉ cảm thấy dưới chân rung rung không dứt, trong lòng cực kỳ sợ hãi, nghĩ thầm lần này hẳn bị chôn sống nơi đây. Đợi cho tiếng nổ chấm dứt, ông ta mới thấm thỏm mà chạy lại, vừa hay nhìn thấy Lâm Dật Phi chui từ dưới đất lên, lúc này mới muốn hỏi thăm chút tình hình phía bên đó.
– Nghiêm Triêu Minh?
Lâm Dật Phi suy nghĩ, hơn phân nửa là tên của vị có tên là Nghiêm tiên sinh kia.
– Tôi không có quan hệ gì với ông ta, đúng rồi, trong nửa tháng này ông ăn cái gì?
Hắn có chút kỳ quái. Hắn chắc chắn một trăm phần trăm, trong mê cung này không có bất cứ thứ gì có thể ăn.
Du Lão Thử cười lạnh lùng, nhe răng:
– Đương nhiên là thịt người, ngươi cho rằng còn có thể ăn cái gì?
Lâm Dật Phi nhìn ông ta một lúc, mới nói:
– Vậy vừa rồi ông muốn khống chế tôi, có phải do lương thực không đủ? Muốn ăn thịt của tôi?
Du Lão Thử rùng mình một cái, thấy Lâm Dật Phi lạnh lùng nhìn mình, không khỏi hối hận vì nói ra lời này.
– Không phải, ăn thịt người nhiều ngày như vậy, ta cũng ngán rồi, ngươi đi đi, ta bây giờ chỉ nghĩ đến người thôi là muốn ói.
– Ông không nói tôi còn không biết…
Lâm Dật Phi thản nhiên nói:
– Ông vừa nhắc tôi mới nhớ, thịt người cũng có thể ăn được, ai biết lúc nào có thể thoát ra ngoài, ông tuy hơi gầy, nhưng ăn tiết kiệm một chút, nếu tôi giết ông lấy thịt ăn, xem ra còn có thể duy trì mười ngày nửa tháng.
Hắn chậm rãi bước lên một bước, Du Lão Thử bỗng nhảy dựng lên, liên tục lui về sau.
– Ngươi đừng lại đây, ngươi muốn làm gì? Thịt người không ăn được, ta lớn tuổi, thịt vừa già vừa chát, vừa chua vừa thối, ngươi đừng có chủ ý lệch lạc gì.
Du Lão Thử quay người muốn chạy trốn, nhưng lại sợ chọc giận Lâm Dật Phi, ông ta khó khăn chịu đựng nửa tháng, thể xác và tinh thần sớm đã trở nên tiều tụy, mệt mỏi không chịu được. Nhìn thân thể Lâm Dật Phi khỏe mạnh, muốn đuổi kịp ông ta để làm thịt không hề khó, việc cần làm nhất lúc này là khiến hắn bỏ đi ý nghĩ ăn thịt người trong đầu ra.
Du Lão Thử vốn nói dối để đe dọa, muốn Lâm Dật Phi sợ hãi mình, không nghĩ tới hoàn toàn ngược lại. Vừa nghĩ tới bộ xương khô của mình không được chết già, thì lại sắp bị người này ăn sống, ngay cả lông tơ cũng dựng đứng lên.
Lâm Dật Phi đi tới cách ông ta ba bốn bước, cuối cùng dừng lại, quan sát gã một hồi, lắc đầu nói:
– Giết ông không hay.
Du Lão Thử vui mừng quá đỗi, gật đầu liên tục nói:
– Ngươi nói không sai, giết ta sẽ khiến ngươi cô đơn, một mình ngươi thì có cái gì hay. Tuy ta không có bản lĩnh gì, nhưng ít nhất còn có thể nói chuyện phiếm giải buồn với ngươi.
Chứng kiến Lâm Dật Phi cao lớn, lúc đi tới, mình chỉ đứng tới cái cằm của hắn, trong tâm Du Lão Thử lại càng sợ.
– Ý tôi không phải thế.
Lâm Dật Phi cười lạnh, trừng mắt Du Lão Thử:
– Tôi cảm thấy tốt nhất chỉ nến cắt một miếng thịt của ông, để ông còn sống, như vậy thịt sẽ tươi hơn, người vừa chết, qua vài ngày, thi thể sẽ bốc mùi, ông nói tôi nói đúng không?
Du Lão Thử nghe hắn nói sinh động như thật, tý nữa thì nôn ra, nói hắn nói đúng tuyệt đối không được, lại không dám nói hắn không đúng, lăng trì? Đột nhiên trong đầu xuất hiện ý nghĩ này, kêu một tiếng quái dị, quay đầu bỏ chạy, mới chạy hai bước, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, chút nữa đâm đầu vào Lâm Dật Phi, Du Lão Thử quỳ xuống đánh bịch một cái:
– Ta xin ngươi, ngươi đừng ăn ta, ta tuyệt đối có ích với ngươi?
– Có ích cái gì?
Lâm Dật Phi nhàn nhạt hỏi.
– Ta biết nơi này có nước.
Du Lão Thử vội vàng nói:
– Có ăn tuy sống được vài ngày, nhưng không có nước uống, vài ngày sẽ chết, chỉ cần ngươi cam đoan không ăn ta, ta có thể nói cho ngươi biết vị trí nguồn nước. Người làm sao có thể ăn thịt người chứ, đây không phải hành vi của súc sinh sao?
– Cho dù không uống nước, ta có thể uống máu của ông.
Lâm Dật Phi nở nụ cười:
– Ông nói ăn thịt người là súc sinh, khoảng thời gian trước không phải ông ăn rất ngon sao, nếu không sao có thể sống lâu như vậy.
Du Lão Thử rùng mình một cái, không dám hoài nghi hắn không có năng lực chứng thực điều này, nghe giọng Lâm Dật Phi hơi buông lỏng, ông ta vội vàng nói:
– Vừa rồi là ta dọa ngươi, ta thề với ông địa, cả đời này ta chưa từng ăn thịt người. Nói thật với ngươi, đi chung với ta tổng cộng ba người, Cổ Đổng Thương bị hai tên thuộc hạ của Nghiêm tiên sinh giết, ta chạy nhanh mới không bị hai người bọn chúng làm thịt.
– Sau đó?
Lâm Dật Phi hỏi.
Trong lòng Du Lão Thử khẳng định.
– Người anh em này, xin hỏi tên cậu?
Trước mắt làm tốt quan hệ với vị hung thần này là quan trọng nhất, tuy tuổi của ông ta quá dư để làm cha của Lâm Dật Phi, nhưng nơi này không bàn tuổi tác chỉ bàn thực lực.
– Lâm Dật Phi.
– Tên rất hay, tên rất hay, phi phàm thoát tục.
Du Lão Thử nịnh bợ, làm ra vẻ tán thưởng.
– Bớt nói nhảm đi, nhanh vào vấn đề chính, bây giờ hai người kia thế nào?
Lâm Dật Phi tức giận cắt ngang lời nịnh hót của Du Lão Thử.
– Không tới hai ngày, bọn chúng liền phát điên, nổ súng mà như đốt pháo, còn vài viên đạn đều đưa vào trong người đối phương.
Du Lão Thử lo sợ nhìn Lâm Dật Phi:
– Nhưng nơi bọn chúng chết, tôi chưa đi qua, tôi thật sự không ăn thịt người, ông trời làm chứng, tôi mà nói dối, sẽ bị trời đánh, thật sự, ai ăn thịt người, người đó bị trời đánh.
Đương nhiên, ông ta thề có chút kỹ xảo, hi vọng Lâm Dật Phi thật sự tin lời ông ta, bỏ đi ý nghĩ ăn thịt người trong đầu.
– Tôi có thể không ăn thịt ông…
Lời âu yếm giữa người yêu với nhau chỉ ngại quá ít, quá ngắn, nghe hoài không chán. Tuy nhiên nghe thấy, lỗ tai của người khác chỉ cảm thấy khó chịu phát buồn nôn. Thính lực của Lâm Dật Phi lại cực kỳ tốt. Lúc này cũng có chút hâm mộ khả năng nghe của Bách Lý Băng. Cách dùng chủ yếu mặc dù là nghe một chút ngoại ngữ, lúc không có chuyện gì làm còn có thể ngăn chặn chút tạp âm.
Một hàng mười chỗ ngồi, chỗ hắn ngồi người hơi ít chút, và còn là chỗ gần cửa sổ. Lòng cảm kích Đại Ngưu cuộc đời này cuối cùng cũng làm được chuyện tốt, nghĩ trở về có nên cảm ơn cậu ta hay không. Không biết nên mời cậu ta ăn bữa thịt lợn tái lăn, hay là bát mỳ Bản Đao đây.
Ngồi bên cạnh là một cụ bà tuổi đã cao, dọc đường không ngừng ho, khiến Lâm Dật Phi gần như cho rằng bà ta sẽ ho cả phổi ra ngoài. Có lòng tốt hỏi thăm vài câu, vốn định xem giúp bà ta. Thật không ngờ mấy năm nay người tốt khó làm. Ánh mắt bà ta nhìn Lâm Dật Phi giống như con gà mái đang ấp trứng trong tổ vậy. Lâm Dật Phi bị ánh mắt này nhìn cho phát hoảng, liền lặng lẽ rút quân.
Không khí trong xe tương đối vẩn đục, chỉ số ô nhiễm vượt chỉ tiêu nghiêm trọng. Chỉ số tạp âm của mấy gã thanh niên ngồi bên cạnh không biết là học sinh, hay là thanh niên lêu lổng vượt quá mức cho phép. Cãi lộn, kêu la ồn ào, náo động không ngừng. Hai cô gái ngồi bên cạnh trang điểm nồng đậm và ăn mặc diêm dúa không biết là cô gái, hay là phụ nữ, đang ỏn ẻn tức giận. Thỉnh thoảng lại rộ lên mấy tiếng thét chói tai, khiến người ta nghĩ lầm như cô ta đang bị cưỡng gian vậy. Cô ta lại cười đắc ý, đặt mông ngồi ở bên cạnh bạn đồng hành, bất chấp trong xe nóng bức thế nào, vẫn ôm ấp nhau.
Một người trong số đó, phấn trên mặt ước chừng dày nửa tấc, chồng chất cao gần bằng mũi. Điều này khiến cho toàn bộ khuôn mặt của cô ta thoạt nhìn trắng bệch giống như bài mạt chược vậy. Nếu buổi tối lên miếu Thành Hoàng dâng hương, phỏng chừng sẽ bị người ta cho là thần Bạch Vô Thường.
Buổi tối khi cô này nhàm chán, phát hiện bên cạnh vẫn còn có chàng đẹp trai, không khỏi mở cờ trong bụng. Đôi mắt quyến rũ giống như nước sông Tiền Đường, từng lớp từng lớp sóng. Lâm Dật Phi lại ngồi ở đó như đập lớn của sông Tiền Đường, sừng sững bất động.
Điều này cũng có thể xem như ‘Không sợ không biết được hàng, chỉ sợ hàng so sánh với hàng’. So sánh với đống bên cạnh kia mà nói, Lâm Dật Phi đột nhiên phát hiện đôi tình nhân đối diện cũng coi như đáng yêu thú vị. Nhưng thật không ngờ ánh mắt dừng lại không đến một giây, liền di chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ.
Chàng trai kia thoạt nhìn yên lặng không nói gì, giờ phút này một bàn tay đã thò vào dưới váy bạn gái. Cô gái trên mặt ửng hồng, hai mắt khép hờ, cũng không nhìn bạn trai. Ngược lại nhìn Lâm Dật Phi, cố gắng áp chế yết hầu hết sức không phát ra rên rỉ. Một bộ mặt đầy trứng cá trong một khắc này trái lại cũng có sự phong tình vô hạn.
Lâm Dật Phi cuối cùng hiểu được vì sao chàng trai kia xương gầy như que củi. Dinh dưỡng không đủ thật ra chỉ là thứ yếu thôi, mỗi ngày không biết tiết chế mới là nguyên nhân căn bản. Suốt cả một buổi tối Lâm Dật Phi vô cùng nhàm chán, đành phải nhìn cảnh đêm tối như mực ở bên ngoài cửa sổ. Nhưng dù sao cũng tốt hơn nhiều so với nhìn đôi nam nữ đang thân mật ở đối diện.
Thỉnh thoảng đèn đường chợt lóe lên, giống như khi phi ngưạ nhìn thấy đuốc hành quân vậy. Ngọn đèn của đô thị phương xa lóng lánh, càng giống như lửa trại hừng hực của đại bản doanh. Lâm Dật Phi giờ khắc này đột nhiên lại xuất thần, như có điều suy nghĩ!
Ồn ào náo động cuối cùng lúc hai giờ rạng sáng cũng đã yên tĩnh. Đôi tình nhân đối diện cuối cùng cũng cảm thấy mệt mỏi, cụ bà bên cạnh dường như đã ho mệt rồi, yên tĩnh trở lại. Lâm Dật Phi bắt đầu nhắm mắt chợp mắt, qua một đêm khó khăn nhất từ trước tới nay.
Thật vất vả nhịn đến sáng sớm, xe lửa một tiếng ngân dài đánh thức mọi người đang mơ màng ngủ say. Đối diện lại bắt đầu sờ sờ thừng thừng, cụ bà bên cạnh đúng giờ ho khan như đồng hồ báo thức, nhưng cũng không thể đánh gãy ngẫu hứng biểu diễn của đôi nam nữ đối diện. Lâm Dật Phi lúc này mới hơi hiểu được, cụ bà này ho khan dường như không phải bệnh, mà là một kiểu nhắc nhở.
Đám ngồi ở bên cạnh ngừng đánh bài, bắt đầu bàn luận sôi nổi. Vấn đề bàn luận là hình dạng của núi Thiên Trụ sắp đến có phải cao giống như cột chống trời hay không. Kế tiếp là một trận cười, rước lấy ánh mắt chán ghét của những người trong toa. Tuy nhiên ánh mắt cũng quay về ánh mắt, mọi người chỉ là biểu đạt thích hợp một chút sự chán ghét khinh miệt thôi, còn chuyện ra mặt răn dạy thì không có ai biết làm cả.
Mấy người đã từng đi những chỗ khác kia liền khoe khoang một chút. Nói các bạn những bao đất này, núi Lão Hoàng, Thái Sơn, Võ Di sơn, núi Tỉnh Cương đều đã từng đến, núi Thiên Trụ có cái gì hay để xem. Nếu không phải bởi vì ở đó có vẻ đẹp mê li, tôi mới không đến đâu. Một cô gái cười ỏn ẻn, tô son môi đỏ tươi giống như uống máu tươi. Một cái hôn nóng bỏng qua đi, lưu lại dấu răng như quỷ nhập tràng sau khi cắn người, trên mặt còn dính chút lòng đỏ trứng ngày hôm qua ăn, tự nhiên lại chọc cho mọi người một trận cười.
Trong toa xe giờ khắc này lại biến thành như cái chợ rau, năng lượng tích lũy cả đêm lúc này mới có thể phóng thích. Làn sóng công kích tạo thành khiến Lâm Dật Phi đành phải mở cửa sổ ra. Không khí trong lành của buổi sáng sớm đập vào mặt, Lâm Dật Phi giờ khắc này cảm thấy cuộc sống thật đẹp. Ánh mặt trời cũng rạng rỡ hơn nhiều so với ngày thường.
Thời điểm xe lửa vẫn chưa khởi động thì không cảm thấy gì, nhưng khi xe lửa vừa khởi động gia tốc, từng trận gió mát từ cấp một biến thành cấp năm, suýt nữa thổi tản đôi đối diện. Cô gái có mụn trứng cá trừng mắt nhìn Lâm Dật Phi, “Mở lớn như vậy làm gì, muốn thổi chết người ta à.”
Chàng trai lập tức đứng lên, khí vận đan điền yên lặng thả cái rắm, cũng không vang dội. Lúc này lại ra sức kéo cửa kính xe xuống, lạnh lùng liếc mắt nhìn Lâm Dật Phi một cái, rõ ràng muốn ở thế thượng phong áp đảo Lâm Dật Phi.
Trong xe lập tức tràn ngập khí sun-fua đi-ô-xít, cũng chính là mùi trứng thối dân gian hay nói. Người ngồi trong toa đều nhảy dựng lên,
– Ai thả rắm, thối quá!
Mấy cái tay đều quạt ra quạt vào dồn dập, dường như giống phách không chưởng phá núi của cao thủ Võ Lâm vậy, có thể hữu hiệu đẩy không khí dời đi. Chàng trai buồn bực không nói nên lời, mắt nhìn lên trần toa xe, cứ như ở trên đó có tiên nữ đang khiêu vũ vậy.
Cụ bà liên tục ho khan, không ngờ chủ động chào hỏi với Lâm Dật Phi, nói:
– Cậu sinh viên này, phiền cậu mở cửa sổ ra một chút, khó chịu quá!
Lâm Dật Phi vừa mới đụng tay vào tay cầm cửa sổ, cô gái đối diện thét một tiếng chói tai:
– Không thể mở, cậu không biết có gió sao?
Cụ bà vì lợi ích của bản thân, không yếu thế rùm beng lên với cô gái kia:
– Cậu kia đánh rắm, muốn thối chết người ta sao?
Cô gái mụn trứng ca có chút kích động, nhìn thoáng qua xung quanh. Mọi người không hề quan tâm người nào đánh rắm, trái lại có hứng thú xem diễn kịch, hy vọng mượn cớ này để qua đi thời gian nhàm chán trên xe. Can đảm chỉ một ngón tay, thiếu chút nữa đâm chọc lên mũi cụ bà:
– Bà bị bệnh lao, ho khan cả buổi tối, còn không biết có lây bệnh hay không đây. Cháu không nói bà, trái lại bà lại còn nói.
Hai người trong phút chốc giương cung bạt kiếm, đánh võ mồm, đánh tới tổ tông tám đời. Đối phương bên kia đánh không đến thân thích, hết thảy thăm hỏi một lần. Từ ngữ thăm hỏi không phải là muốn phát sinh vượt quá quan hệ hữu nghị với thân thích của đối phương. Chỉ chốc lát muốn kéo lũng chiến tuyến. Một bên hướng Lâm Dật Phi cầu khẩn nói, cậu học sinh này, mau mở cửa sổ ra, bằng không tôi sẽ khó chịu đến chết đấy. Một bên thì kêu lên, không thể mở, tôi sợ gió, gặp gió sẽ bị hen suyễn, chết người cậu phải chịu trách nhiệm.
Lâm Dật Phi đối phó trăm vạn đại quân. Khi cao thủ tuyệt đỉnh vẫn chưa khó xử như vậy, tuy rằng trong lòng hận không thể đóng kín cửa sổ bức chết một người, mở cửa sổ thổi chết một người. Nhưng cách làm này thật sự làm nhục thân phận của cao thủ. Huống chi đóng lâu như vậy, cụ bà chẳng những không có bị khó chịu chết, ngược lại tinh thần càng thêm dồi dào, ngay cả ho khan cũng đã quên rồi. Ngược lại cô gái kia cái thời khắc ấy lỗ mũi giống như ngựa già sắp chết, nhấp nha nhấp nháy, vô cùng phẫn nộ.
Không có cách nào khác Lâm Dật Phi đành phải mở cửa sổ bằng một khe hở nhỏ giữa hai ngón tay. Lúc này mới dừng lại được trận mâu thuẫn nội bộ nhân dân này. Chỉ là chiêu này khiến cho hai bên không hài lòng. Cụ bà hiển nhiên bất mãn lập trường của Lâm Dật Phi, cô gái có mụn trứng cá đương nhiên lại càng cho là hắn coi rẻ mình, dùng sức bấm bạn trai bên cạnh một cái, ra hiệu cậu ta ra mặt.
Chàng trai gầy gò lúc này không ngờ không có giúp cô đóng cửa sổ lại, nhìn Lâm Dật Phi một hồi lâu, mới thấp giọng nói vài câu với bạn gái. Cô gái thấp giọng, cười dâm đãng mấy tiếng, hai người lại quên hết tất cả chuyện vừa rồi, dính lại với nhau.
Lâm Dật Phi đứng lên, muốn sang chỗ yên tĩnh một chút, nhưng không chú ý tới một bé trai hoạt bát chạy từ phía sau tới. Bộ dạng năm tuổi, trong tay đang cầm một cốc mì ăn liền đã pha xong, chạy về phía toa nhà ăn.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
– Nói ngươi đấy, đi dịch lại đây một chút đi.
Người nọ thấy Lâm Dật Phi vẫn không nhúc nhích, lớn tiếng quát:
– Nhanh lên, nếu còn lề mề có tin ông bắn vỡ sọ không hả.
Đột nhiên Lâm Dật Phi hiểu rõ chuyện gì xảy ra, người này có khả năng nhìn thấy vật trong bóng tối, nhưng lại không phải là cao thủ võ công. Ông ta luôn miệng nói một súng bắn bể đầu mình, nhưng chỉ là thủ thế, hiển nhiên lừa gạt mình cho rằng mình không thể nhìn thấy, nghĩ tới đây, khóe miệng không khỏi mỉm cười. Nhưng người nọ lại nhìn thấy rất rõ ràng, nghiêm nghị quát:
– Ngươi cười cái gì?
– Tôi chỉ cảm thấy cây súng trên tay ông rất kỳ quái, chẳng lẽ nó tàng hình sao?
Lâm Dật Phi nhàn nhạt hỏi.
Người nọ sững sờ, kêu lên thất thanh:
– Ngươi có thể nhìn thấy ta?
– Tôi không những có thể nhìn thấy trên tay ông không có súng, còn có thể nhìn thấy một cái nốt ruồi trên mặt ông, năm nay là đại hung, nói không chừng có tai ương đẫm máu.
Lâm Dật phi chậm rãi nói:
– Du Háo Tử, từ khi chia tay đến giờ vẫn ổn chứ?
Người nọ nghe Lâm Dật Phi nói ra tên mình, không chịu được mà lùi về sau hai bước.
– Ngươi là ai, ngươi... làm sao biết ta?
Trong lòng Lâm Dật Phi thấy buồn cười, hắn biết mình đoán không sai. Theo những gì hắn biết, trong nửa tháng này, có hai nhóm người tiến vào mê cung dưới mặt đất, hơn nữa đều có quan hệ với Nghiêm tiên sinh, sau khi Nghiêm tiên sinh và Cao Kiều phá mìn, cơ hội chạy trốn gần như bằng không, ngài Lãnh đã bị Nghiêm tiên sinh giết chết, Cổ Ý chết trên tay của ông Bao. Người trước mắt này rõ ràng không phải ông Bao, người này từ trên xuống dưới khoác bộ quần áo kiểu chuột, đây là một loại trang bị trộm mộ chuyên nghiệp. Hai nhóm người này ngoại trừ Kế Béo và Cổ Ý, còn lại một người trộm mộ duy nhất chính là Du Lão Thử, người mà Nghiêm tiên sinh đã từng nói đến nửa tháng trước đã đến đây!
Người này bộ dạng có chút già nua, vẻ mặt lại có chút gian xảo, hơn nữa cả người mặc quần áo kiểu chuột, rõ ràng nhìn giống như chuột, vì vậy muốn đoán được thân phận người này không khó, với lại ông ta đã tiến vào mê cung hơn nửa tháng, nhưng vẫn không chết đói, cũng xem như là một kỳ tích nhỏ.
Du Lão Thử thấy Lâm Dật Phi im lặng không nói, trong lòng có chút bối rối, thử hỏi:
– Là Nghiêm tiên sinh cho ngươi vào sao?
– Nghiêm tiên sinh?
Lâm Dật Phi thản nhiên nói:
– Ông cách nơi bị nổ không xa, chẳng lẽ không biết bây giờ ông ta đã hóa thành tro bụi.
– Cái gì?
Du Lão Thử kêu lên thất thanh:
– Hắn đã chết, ta không tin! Ngươi đang lừa ta!
Tinh thần Du Lão Thử có chút điên cuồng, Lâm Dật Phi có thể hiểu được, hiện tại điều đang chống đỡ cho Du Lão Thử tồn tại là Nghiêm tiên sinh biết ông ta đang ở dưới lòng đất, và người có thể cứu ông ta trong cái mê cung này cũng chỉ có thể là Nghiêm tiên sinh. Mặc dù biết hi vọng này khá xa vời, nhưng nó cũng là hi vọng, vậy mà bây giờ bỗng nhiên bị cắt đứt, khó trách tinh thần của ông ta trở nên như vậy.
Gào thét điên cuồng một hồi, Du Lão Thử cũng bình tĩnh lại, thở hổn hển từng hơi, nhìn chằm chằm Lâm Dật Phi.
– Ngươi có quan hệ gì với Nghiêm Triêu Minh? Tay nghề của ngươi cũng không tệ, chỉ là dùng hơi nhiều sức, nếu có thể phát triển tốt, thì rất có triển vọng.
Suy nghĩ một chút, ông ta bổ sung một câu:
– Đó là nếu có thể đi ra ngoài.
Nói đến đây, Du Lão Thử chầm chậm ngồi xuống, có chút hối hận vì vừa la to, việc bây giờ ông ta có thể làm chính là tiết kiệm thể lực để chết muộn một chút, tâm tình vừa rồi hơi kích động, khiến bây giờ bụng kêu “xì xèo”.
Thời điểm nổ mìn, ông ta cách quá xa, chỉ cảm thấy dưới chân rung rung không dứt, trong lòng cực kỳ sợ hãi, nghĩ thầm lần này hẳn bị chôn sống nơi đây. Đợi cho tiếng nổ chấm dứt, ông ta mới thấm thỏm mà chạy lại, vừa hay nhìn thấy Lâm Dật Phi chui từ dưới đất lên, lúc này mới muốn hỏi thăm chút tình hình phía bên đó.
– Nghiêm Triêu Minh?
Lâm Dật Phi suy nghĩ, hơn phân nửa là tên của vị có tên là Nghiêm tiên sinh kia.
– Tôi không có quan hệ gì với ông ta, đúng rồi, trong nửa tháng này ông ăn cái gì?
Hắn có chút kỳ quái. Hắn chắc chắn một trăm phần trăm, trong mê cung này không có bất cứ thứ gì có thể ăn.
Du Lão Thử cười lạnh lùng, nhe răng:
– Đương nhiên là thịt người, ngươi cho rằng còn có thể ăn cái gì?
Lâm Dật Phi nhìn ông ta một lúc, mới nói:
– Vậy vừa rồi ông muốn khống chế tôi, có phải do lương thực không đủ? Muốn ăn thịt của tôi?
Du Lão Thử rùng mình một cái, thấy Lâm Dật Phi lạnh lùng nhìn mình, không khỏi hối hận vì nói ra lời này.
– Không phải, ăn thịt người nhiều ngày như vậy, ta cũng ngán rồi, ngươi đi đi, ta bây giờ chỉ nghĩ đến người thôi là muốn ói.
– Ông không nói tôi còn không biết…
Lâm Dật Phi thản nhiên nói:
– Ông vừa nhắc tôi mới nhớ, thịt người cũng có thể ăn được, ai biết lúc nào có thể thoát ra ngoài, ông tuy hơi gầy, nhưng ăn tiết kiệm một chút, nếu tôi giết ông lấy thịt ăn, xem ra còn có thể duy trì mười ngày nửa tháng.
Hắn chậm rãi bước lên một bước, Du Lão Thử bỗng nhảy dựng lên, liên tục lui về sau.
– Ngươi đừng lại đây, ngươi muốn làm gì? Thịt người không ăn được, ta lớn tuổi, thịt vừa già vừa chát, vừa chua vừa thối, ngươi đừng có chủ ý lệch lạc gì.
Du Lão Thử quay người muốn chạy trốn, nhưng lại sợ chọc giận Lâm Dật Phi, ông ta khó khăn chịu đựng nửa tháng, thể xác và tinh thần sớm đã trở nên tiều tụy, mệt mỏi không chịu được. Nhìn thân thể Lâm Dật Phi khỏe mạnh, muốn đuổi kịp ông ta để làm thịt không hề khó, việc cần làm nhất lúc này là khiến hắn bỏ đi ý nghĩ ăn thịt người trong đầu ra.
Du Lão Thử vốn nói dối để đe dọa, muốn Lâm Dật Phi sợ hãi mình, không nghĩ tới hoàn toàn ngược lại. Vừa nghĩ tới bộ xương khô của mình không được chết già, thì lại sắp bị người này ăn sống, ngay cả lông tơ cũng dựng đứng lên.
Lâm Dật Phi đi tới cách ông ta ba bốn bước, cuối cùng dừng lại, quan sát gã một hồi, lắc đầu nói:
– Giết ông không hay.
Du Lão Thử vui mừng quá đỗi, gật đầu liên tục nói:
– Ngươi nói không sai, giết ta sẽ khiến ngươi cô đơn, một mình ngươi thì có cái gì hay. Tuy ta không có bản lĩnh gì, nhưng ít nhất còn có thể nói chuyện phiếm giải buồn với ngươi.
Chứng kiến Lâm Dật Phi cao lớn, lúc đi tới, mình chỉ đứng tới cái cằm của hắn, trong tâm Du Lão Thử lại càng sợ.
– Ý tôi không phải thế.
Lâm Dật Phi cười lạnh, trừng mắt Du Lão Thử:
– Tôi cảm thấy tốt nhất chỉ nến cắt một miếng thịt của ông, để ông còn sống, như vậy thịt sẽ tươi hơn, người vừa chết, qua vài ngày, thi thể sẽ bốc mùi, ông nói tôi nói đúng không?
Du Lão Thử nghe hắn nói sinh động như thật, tý nữa thì nôn ra, nói hắn nói đúng tuyệt đối không được, lại không dám nói hắn không đúng, lăng trì? Đột nhiên trong đầu xuất hiện ý nghĩ này, kêu một tiếng quái dị, quay đầu bỏ chạy, mới chạy hai bước, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, chút nữa đâm đầu vào Lâm Dật Phi, Du Lão Thử quỳ xuống đánh bịch một cái:
– Ta xin ngươi, ngươi đừng ăn ta, ta tuyệt đối có ích với ngươi?
– Có ích cái gì?
Lâm Dật Phi nhàn nhạt hỏi.
– Ta biết nơi này có nước.
Du Lão Thử vội vàng nói:
– Có ăn tuy sống được vài ngày, nhưng không có nước uống, vài ngày sẽ chết, chỉ cần ngươi cam đoan không ăn ta, ta có thể nói cho ngươi biết vị trí nguồn nước. Người làm sao có thể ăn thịt người chứ, đây không phải hành vi của súc sinh sao?
– Cho dù không uống nước, ta có thể uống máu của ông.
Lâm Dật Phi nở nụ cười:
– Ông nói ăn thịt người là súc sinh, khoảng thời gian trước không phải ông ăn rất ngon sao, nếu không sao có thể sống lâu như vậy.
Du Lão Thử rùng mình một cái, không dám hoài nghi hắn không có năng lực chứng thực điều này, nghe giọng Lâm Dật Phi hơi buông lỏng, ông ta vội vàng nói:
– Vừa rồi là ta dọa ngươi, ta thề với ông địa, cả đời này ta chưa từng ăn thịt người. Nói thật với ngươi, đi chung với ta tổng cộng ba người, Cổ Đổng Thương bị hai tên thuộc hạ của Nghiêm tiên sinh giết, ta chạy nhanh mới không bị hai người bọn chúng làm thịt.
– Sau đó?
Lâm Dật Phi hỏi.
Trong lòng Du Lão Thử khẳng định.
– Người anh em này, xin hỏi tên cậu?
Trước mắt làm tốt quan hệ với vị hung thần này là quan trọng nhất, tuy tuổi của ông ta quá dư để làm cha của Lâm Dật Phi, nhưng nơi này không bàn tuổi tác chỉ bàn thực lực.
– Lâm Dật Phi.
– Tên rất hay, tên rất hay, phi phàm thoát tục.
Du Lão Thử nịnh bợ, làm ra vẻ tán thưởng.
– Bớt nói nhảm đi, nhanh vào vấn đề chính, bây giờ hai người kia thế nào?
Lâm Dật Phi tức giận cắt ngang lời nịnh hót của Du Lão Thử.
– Không tới hai ngày, bọn chúng liền phát điên, nổ súng mà như đốt pháo, còn vài viên đạn đều đưa vào trong người đối phương.
Du Lão Thử lo sợ nhìn Lâm Dật Phi:
– Nhưng nơi bọn chúng chết, tôi chưa đi qua, tôi thật sự không ăn thịt người, ông trời làm chứng, tôi mà nói dối, sẽ bị trời đánh, thật sự, ai ăn thịt người, người đó bị trời đánh.
Đương nhiên, ông ta thề có chút kỹ xảo, hi vọng Lâm Dật Phi thật sự tin lời ông ta, bỏ đi ý nghĩ ăn thịt người trong đầu.