Hiện tại Phương Vũ Đồng rất bất mãn với Lâm Dật Phi. Mọi người đã đứng ở bên ngoài khách sạn cả một đêm. Mặc cho nhân viên phục vụ không ngừng khuyên can, không có người nào chịu trở về. Chỉ tới khi hừng đông, thấy không có động tĩnh gì mới, không chịu được mệt mỏi, bọn họ mới đồng ý quay vào nghỉ ngơi.
Mọi người đều có tâm lý kỳ quái như vậy. Những việc xảy ra vào đêm tối thường sợ hãi hơn ban ngày rất là nhiều. Nhìn thấy ánh ban mai vừa xuất hiện phía chân trời, liền cho rằng chấn động sẽ không tiếp tục xảy ra nữa, an tâm quay về ngủ. Phương Vũ Đồng thì không có lòng dạ nào đi ngủ. Bố trí ổn thỏa xong cho ông nội và Vũ Hi, cô liền gọi điện về nhà. Chú của cô bảo rằng cho tới bây giờ chưa từng nghe nói có viên ngọc nào tên là Bàn Long Như Ý!
Điều này làm cho Phương Vũ Đồng nghi hoặc không thôi. Trông bộ dạng của Lâm Dật Phi không giống như là nói dối. Nhưng đến chú mình cũng không biết, vậy thì hắn nghe tên viên ngọc đó từ đâu. Huống chi qua lời hắn nói, có vẻ như hắn đã tận mắt nhìn thấy viên ngọc đó.
Hắn biến mất cả đêm không thấy quay trở về, điều này làm cho Phương Vũ Đồng không thể không suy đoán Lâm Dật Phi đi nơi nào. Nhưng ngoại trừ những chỗ ăn chơi ra, cô thực sự nghĩ không ra còn nơi nào có thể qua đêm. Đang lúc cô không kiên nhẫn, gần như muốn báo cảnh sát nói Lâm Dật Phi bị mất tích, thì Lâm Dật Phi lại quay về với mái tốc rồi bù.
Nhìn bộ dạng của Lâm Dật Phi, Phương Vũ Đồng không biết nên khóc hay nên cười. Tuy bùn đất bám trên người hắn không tính là dày, nhưng trên tóc, trong lỗ tai, khắp nơi đều là bùn đất. Cả người giống như một con zombie vừa chui ra từ lòng đất vậy.
– Có phòng để ngủ, vì sao phải khổ sở ra ngoài tìm hang núi để ngủ?
Phương Vũ Đồng không kìm nổi hỏi.
– Tôi phải đi đây.
Lâm Dật Phi chỉ đáp như vậy, trong lòng Phương Vũ Đồng run lên, thất thanh hỏi:
– Vì sao?
Đột nhiên cảm thấy hơi đường đột. Người ta tới đây để du lịch, đương nhiên là muốn đi thì đi. Chỉ có điều nhìn bộ dáng này của Lâm Dật Phi, không giống như đi du lịch. Mộng du nghe có vẻ hợp lý hơn.
Vừa nghĩ tới mộng du, Phương Vũ Đồng trong lòng khẽ động, không khỏi nhìn kỹ Lâm Dật Phi vài lần. Trên đời này đích thực là có không ít người bị căn bệnh đó. Phương Vũ Đồng chỉ mới thấy qua một lần. Người bị bệnh mộng du, ban ngày sinh hoạt vẫn như người thường. Nhưng đến tối sẽ vô duyên vô cớ đi lang thang khắp nơi. Chẳng lẽ hắn thực sự bị bệnh?
Lâm Dật Phi không chú ý tới vẻ khác thường trên mặt Phương Vũ Đồng:
– Cô chờ tôi một chút, để tôi đi thay quần áo.
Thấy mọi người xung quanh đều đang nhìn mình, Lâm Dật Phi cũng hiểu được có chút thất lễ. Hắn trở về phòng tắm rửa một lát, thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ, rồi mới đi tìm Phương Vũ Đồng.
Phương Vũ Đồng đang suy nghĩ vẩn vơ, nhìn thấy Lâm Dật Phi sạch sẽ đi tới, không khỏi nhảy dựng lên. Hiện tại nhìn kiểu gì cũng thấy Lâm Dật Phi còn tỉnh táo hơn mọi người rất nhiều. Nếu nói hắn mới mộng du, dường như có chút không phải.
– Thứ này cho cô.
Lâm Dật Phi xòe bàn tay ra, trên tay là một khối ngọc hình vuông, thuần một màu trắng ngần, mang theo phong cách cổ xưa. Khối ngọc của chiều dười 10cm, chiều rộng 8cm, độ dầy cũng phải 2cm!
– Cho tôi?
Khuôn mặt của Phương Vũ Đồng đột nhiên đỏ lên:
– Vô duyên vô cớ cho tôi làm gì?
Bỗng tỉnh ngộ, không kìm nổi kêu lên:
– Chẳng lẽ khối ngọc này chính là Bàn Long Như Ý?
Khối ngọc trắng trên tay của Lâm Dật Phi, tính chất trông rất tốt, không có một chút tạp chất nào. Đặc biệt nó còn có một hơi ấm, bề mặt trơn bóng, bên trong dường như ẩn chứa sinh mạng. Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào khối ngọc, một hào quang màu xanh chạy bên trong, giống như là đang sống vậy. Phương Vũ Đồng cẩn thận nhìn kỹ, mới phát hiện tia sáng kia hình như là một con rồng!
– Đúng vậy, đây chính là Bàn Lòng Như Ý!
Lâm Dật Phi gật đầu, thản nhiên nói:
– Cô đưa nó cho ông nội của cô, bảo ông ấy tùy thân mang theo. Nó rất có tác dụng trong việc trị bệnh của ông cô.
– Cảm ơn anh, bao nhiêu tiền?
Phương Vũ Đồng vui vô cùng. Không chút hoài nghi lời này của Lâm Dật Phi có thật hay không. Nhìn thấy Lâm Dật Phi xoay người rời đi, không kìm nổi kêu lên:
– Anh muốn đi đâu?
– Tôi phải về rồi.
Lâm Dật Phi cũng không quay đầu, chậm rãi nói:
– Khối ngọc này nhớ đưa cho ông nội cô.
– Đợi một chút, ngọc này quý giá như vậy, chúng tôi sao có thể vô duyên vô cớ cầm nó.
Phương Vũ Đồng bước nhanh tới, kéo áo Lâm Dật Phi:
– Anh phải nói giá của nó chứ, tôi, tôi…
Cô nói liên tiếp chữ tôi, nhưng không nói là không cần. Nếu chẳng may Lâm Dật Phi thực sự thu khối ngọc lại, thì cô sẽ hối hận không kịp!
– Vậy cô trả tôi một trăm đồng là được.
Lâm Dật Phi thản nhiên nói.
– Một trăm đồng?
Phương Vũ Đồng tràn đầy kinh ngạc. Tuy cô không biết nhìn hàng, nhưng cho dù là hàng nhái, được làm tinh tế như vậy, giá cả cũng rất đắt đỏ.
– Anh chờ một chút, tôi đi lấy tiền.
Cô vội vàng chạy về phòng của ông nội, muốn lập tức nói cho ông nội tin tức này.
Ông cụ Phương đang ngồi trong phòng ngắm nhìn phong cảnh qua cửa sổ. Thấy cháu gái hưng phấn chạy vào, không khỏi có chút kỳ quái. Cháu gái xưa này trầm ổn, hôm nay thất thố như vậy đúng là hiếm thấy:
– Vũ Đồng, có chuyện gì vậy?
– Ông nội, ông xem đây là cái gì?
Phương Vũ Đồng để khối ngọc tới trước mặt ông nội. Đột nhiên nhớ tới, ông nội cũng là chuyên gia về ngọc thạch. Mình gọi điện hỏi chú, lại quên mất còn có một người trong nghề ngay ở bên. Ông nội sau khi về hưu, vẫn thích sưu tầm và giám định cổ ngọc, đá quý gì đó. Trước nay cô chưa từng hỏi ông nội về lĩnh vực này. Nhưng hiện tại viên ngọc có liên quan tới bệnh của ông, cô cũng bất chấp rụt rè.
Ông cụ Phương đột nhiên rùng mình, chộp lấy khối ngọc, gấp giọng hỏi:
– Cháu lấy đâu ra khối ngọc này?
– Là Lâm Dật Phi cho, ông nội, làm sao vậy?
Phương Vũ Đồng thấy ông nội có vẻ rất kích động, tò mò hỏi:
– Ông nội, ông biết khối ngọc này à?
– Vì sao Dật Phi lại cho chúng ta khối ngọc quý hiếm như vậy? Vũ Đồng, sao cháu có thể dễ dàng thu đại lễ của người ta chứ?
Ông cụ Phương bất mãn nói:
– Mau, mang trả cho người ta.
– Ngọc này rất quý?
Phương Vũ Đồng cả kinh, nhìn Lâm Dật Phi giống như dân hai lúa, người đầy bùn, sao có thể vừa ra tay liền có một khối ngọc mà ông nội nói là quý hiếm chứ.
– Loại ngọc này có một cái tên riêng là ‘Lặc’. Mà xem qua tính chất, hoa văn của khối ngọc này, chắc phải từ thời Chiến Quốc gì đó. Có thể nói giá trị của nó không thể tính toán!
Mặc dù Phương lão gia nói cháu gái mang trả lại ngọc. Nhưng không ngừng lật đi lật lại khối ngọc, hiển nhiên là thích nó vô cùng:
– Chỉ có một điều kỳ quái.
– Kỳ quái gì?
Phương Vũ Đồng hỏi.
– Khối ngọc này nếu là từ thời Chiến Quốc, chắc hẳn phải vừa mới khai quật. Một khi ngọc đã nằm dưới đất thời gian lâu, sẽ rất dễ sinh ra màu sắc khác. Vậy mà khối ngọc này vẫn trắng tinh như chưa từng bị chôn xuống vậy. Vì sao vậy nhỉ?
Ánh mắt của ông cụ Phương lộ vẻ nghi hoặc.
– Ông nội, nếu ông thích thì chúng ta giữ lại.
Phương Vũ Đồng nhìn ra ý của ông nội, cũng không quan tâm là chôn ở dưới đất lâu hay không lâu, liên tục khuyên:
– Cũng không phải Lâm Dật Phi cho không, mà là bán cho cháu.
– Bán cho cháu?
Ông cụ Phương kinh ngạc hỏi:
– Loại ngọc này sao có thể dùng tiền mua nổi? Vì sao hắn lại muốn bán? Cháu mua với giá bao nhiêu?
– Mười nghìn tệ.
Phương Vũ Đồng sợ ông nội kiên quyết trả lại, nên mới nói dối con số. Trong mắt của cô, khối ngọc này hiển nhiên là không đáng giá bằng một viên kim cương. Huống chi cô thấy Lâm Dật Phi tùy ý cho mình, thì chắc là không đắt lắm.
– Mười nghìn? Nói đùa gì vậy?
Ông cụ Phương lắc đầu:
– Anh chàng Lâm Dật Phi này thật là, không biết nhìn hàng. Khối ngọc này cho dù bán một triệu cũng là thấp!
– Một triệu?
Phương Vũ Đồng thiếu chút nữa kêu lên:
– Khối ngọc cổ lỗ đó cũng đáng giá một triệu? Không phải ông nội nói đùa đấy chứ?
– Một triệu là cái giá thấp nhất mà ta phỏng chừng.
Ông cụ Phương lắc đầu nói:
– Trên thực tế, cổ ngọc là thứ đắt tiền nhất. Mà ngọc này chỉ có gia đình đế vương mới sở hữu. Nói ví dụ như nếu trên ngọc có điêu khắc hình rồng hay là hình con quỳ, thì đó chính là vật chỉ có Hoàng Thượng mới có thể đeo.
– Ông nội, con quỳ là con gì?
Phương Vũ Đồng khó hiểu hỏi.
– Đó là một con quái vật có một chân trong truyền thuyết. Nó đặc biệt xuất hiện nhiều trên công cụ bằng đồng thời Thương Chu.
Ông cụ Phương giải thích:
– Đương nhiên, ngoại trừ hình rồng hay hình quỳ ra, còn có hình hổ. Nhưng chỉ có các vị quan mới xứng được đeo. Bất đồng hoa văn, bất đồng tượng trưng. Khối ngọc này mặc dù không có hình long hổ, nhưng cũng tính là cực kỳ hiếm thấy. Nếu mà có được ngọc khắc hình rồng, thì đúng là vật vô giá, vạn kim khó cầu!
– Đợi một chút, ông nội, ông nói hình rồng, vừa nãy cháu rõ ràng nhìn thấy một con rồng trên khối ngọc mà.
Phương Vũ Đồng gấp giọng nói:
– Vừa rồi có ánh sáng chiếu vào, cháu phát hiện…
Ông cụ Phương mặt biến sắc, bàn tay không kìm nổi mà run lên. Vội vàng giơ khối ngọc về hướng mặt trời, chỉ thấy một Kỳ Long như ẩn như hiện, bay múa xung quanh, như muốn phá ngọc mà ra, ông ta liền thất thanh kêu lên:
– Ngọc Bàn Long!
Chậu rửa mặt được không?
Cô gái cuống quít đưa chậu tới.
Lâm Dật Phi gật gật đầu, giơ tay nhận lấy. Chỉ bắt mạch một lát, mày buông lỏng, đột nhiên cánh tay vung lên. Ông cụ vốn nằm tư thế thẳng, đột nhiên xoay người ngồi dậy. Tuy nhiên hai mắt vẫn nhắm nghiền, hôn mê bất tỉnh.
– Cậu làm gì vậy?
Chị Lưu quá sợ hãi hỏi.
Không đợi chị ta nói dứt lời, Lâm Dật Phi đã một chưởng đánh vào ngực ông cụ. Ông cụ dường như hừ một tiếng, há miệng ra, một ngụm đờm bắn ra như mũi tên. Lâm Dật Phi giơ tay dùng ống nhổ hứng lấy, lật tay vỗ vào ngực ông cụ. Ông cụ mở mắt ra, lại nôn ra mấy ngụm đờm.
– Ngạt chết tôi rồi.
Ông cụ yếu ớt nói một tiếng, ngỡ ngàng nhìn lên Lâm Dật Phi trước mắt, nói:
– Vị này chính là?
– Ông nội, ông tỉnh rồi?
Thiếu nữ vui mừng kêu một tiếng, chạy tới. Vũ Hi cũng chạy đến bên ông nội, vui mừng phe phẩy cánh tay ông nội:
– Ông nội, ông nội.
Bác sĩ Khổng vừa kinh ngạc vừa mắc cỡ, không biết Lâm Dật Phi này là đánh bậy đánh bạ, hay là thật sự có bản lãnh gì. Chẳng lẽ ông cụ này chỉ có một ngụm đờm làm ngạt, mới dẫn tới hôn mê? Lâm Dật Phi này làm thế nào mà đoán ra được, một chưởng kia của hắn là liệu pháp gì?
– Ông nội, là vị bác sĩ này đã cứu ông. Cô gái mắt tràn đầy cảm kích, nhìn Lâm Dật Phi nói:
– Bác sĩ Lâm, cảm ơn anh. Khổng… A, bác sĩ Khổng đâu?
Chị Lưu nhìn cửa toa xe, thấp giọng nói:
– Ông ấy đi rồi.
Hoá ra bác sĩ Khổng tự thấy xấu hổi. Nhân lúc ánh mắt của mọi người đều bị Lâm Dật Phi thu hút, đã sớm giữ yên lặng chạy ra ngoài.
– Ông nội, ông nghe được cháu nói không?
Ông cụ yếu ớt lên tiếng, Lâm Dật Phi thấp giọng nói:
– Cụ ấy mới tỉnh lại, cần nghỉ ngơi.
Giơ tay đỡ ông cụ nằm xuống, kéo chăn đắp lên cho ông cụ. Ông cụ từ từ nhắm mắt lại, ngủ thật say.
– Hiện tại tạm thời không cần lo lắng, giấc ngủ đối với ông ấy mới có lợi.
Lâm Dật Phi quay đầu lại nhìn cô gái đứng ở bên.
– Vậy cám ơn anh rồi.
Cô gái nhìn ông nội trên giường bệnh, nghe Lâm Dật Phi nói hai chữ tạm thời, nhíu nhíu mày, nói:
– Không biết sao lại thế này. Tôi cảm thấy sức khỏe của ông nội gần đây càng ngày càng kém. Vốn mấy năm trước,…
Liếc mắt nhìn trên ông nội giường bệnh một cái,
– Bác sĩ Lâm, anh không ngại cùng tôi đi ra ngoài nói chuyện chứ?
Nhìn thấy Lâm Dật Phi gật gật đầu, quay đầu nói với chị Lưu:
– Chị Lưu, làm phiền bảo bác sĩ Lý hỗ trợ chăm sóc một chút, tôi đi một lát sẽ trở lại. Còn các hành khách khác phiền chị nói một tiếng.
– Cô yên tâm.
Chị Lưu vui vẻ đáp:
– Tôi đã nói hết với bọn họ rồi, bọn họ đều rất thông tình đạt lý, sẽ duy trì tuyệt đối an tĩnh. Phương cô nương, cô không cần lo lắng, lão gia xem ra không có gì trở ngại nữa rồi. Chỉ cần tới Tiềm Sơn, mọi chuyện đều dễ xử lý.
Cô gái gật gật đầu, và cùng Lâm Dật Phi đi đến lối nhỏ của to axe, nói:
– Hôm nay phải đa tạ anh rồi, bác sĩ Lâm.
Cô gái mày hơi giương, nhìn chằm chằm Lâm Dật Phi nói:
– Anh vừa rồi nói hai chữ tạm thời là có ý gì? Chẳng lẽ bệnh của ông nội tôi vẫn còn có biến đổi sao?
– Sinh li tử biệt, đời người ai cuối cùng cũng phải chết.
Một câu của Lâm Dật Phi khiến cô gái sắc mặt vốn hồng nhuận biến thành tái nhợt.
– Bệnh của ông cụ chắc cũng đã lâu rồi phải không?
– Làm sao anh biết?
Cô gái cắn chặt môi, sau một lúc lâu mới nói.
Lâm Dật Phi nhìn trong khoang tàu, ông cụ vẫn đang ngủ say, đột nhiên nói:
– Xin thứ cho tôi nói thẳng, sách thuốc có nói, tuổi càng cao thì sức khỏe càng yếu đi.
Nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của cô gái, hắn kiên nhẫn giải thích nói:
– Nói cách khác một người có phát bệnh hay không thời gian cũng có quan hệ rất lớn.
– Vậy thì sao?
Cô gái tuy hiểu hắn nói gì, nhưng không hiểu ý của hắn.
– Năm nay nếu là năm Nhâm Ngọ, vậy thì năm trước là năm Canh Thần.
Lâm Dật Phi bấm đầu ngón tay tính tính, đột nhiên ngắt lời nói:
– Năm Canh Thần là năm Kim vận thái quá, vậy thì mùa hè năm trước ông cụ hẳn là đã phát bệnh một lần rồi, hơn nữa rất nghiêm trọng!
Đoạn phía trước cô gái còn thấy buồn cười, nhìn bộ dạng bấm ngón tay như giả thần giả thánh, nhưng khi nghe đến câu sau thì không khỏi giật mình, hỏi:
– Anh… sao anh biết?
Nhìn vẻ mặt của Lâm Dật Phi lại giống như gặp quỷ, khi ông nội cô phát bệnh rất ít người biết, lúc đó đang ở thủ đô, điều kiện trị liệu khẳng định là tốt hơn trên tòa hỏa rất nhiều, sau khi gia đình tận tình cứu chữa, mới vãn hồi lại một mạng.
Lâm Dật Phi cũng không có một chút đắc ý, chỉ thở dài một tiếng:
– Tôi chỉ suy đoán từ mạch tượng ( – Diễn Đàn Y Học Cổ Truyền) của ông cụ thôi. Vốn ông cụ được cứu sống sau một lần trọng bệnh vào năm ngoái đã thuộc may mắn. Năm ngoái là năm Canh Thần Kim vận thái quá, năm kia là năm Tân Tị biến thành Thủy vận bất cập, ông cụ nếu có thể gặp được danh y, đồng thời từ nhân thân dưỡng tính, hai năm này vẫn không có tổn hại lớn lắm, chỉ tiếc rằng.
Hắn chậm rãi lắc đầu:
– Hiện giờ đã muộn rồi.
Vốn những gì hắn nói giống như lời nói vô căn cứ, cái gì mà Kim vận thái quá, Thủy vận bất cập, đều giống như cách nói mê tín. Cô gái nói thế nào thì cũng là một sinh viên, tuy cũng không tự cho là khoe khoang, nhưng cũng có hai chữ khoa học trong đầu. Chỉ là từ khi bác sĩ Khổng khám bệnh cho ông nội mà phải bó tay không biện pháp, Lâm Dật Phi lại dễ dàng giải cứu được điểm này, khiến cho cô gái cảm thấy cậu thiếu niên tuyệt đối không phải là người mà bác sĩ bình thường có thể so sánh:
– Vậy ý của anh là?
Cô gái trong lòng lo sợ bất an, nhìn Lâm Dật Phi một chốc, sợ từ trong miệng hắn nói ra những lời như đại nạn ập đến.
Lâm Dật Phi thản nhiên nói:
– Can giả, bãi cực chi bản, hồn chi cư dã (), mà với độ tuổi của ông cụ bây giờ, thực sự là không nên uống quá nhiều rượu, gan bị tổn thương sẽ ảnh hưởng đến cơ thể. Điểm này các vị là người nhà nên cố gắng khuyên nhủ.
()Gan là gốc của trừ bỏ sự mệt nhọc, là nơi hồn cư ngụ.
Cô gái sửng sốt:
– Nhưng ông nội không nghe. Ngày nào ông cũng muốn uống, lẽ nào điều này cũng có liên quan?
Lâm Dật Phi khẽ gật đầu:
– Đúng vậy, hơn nữa căn cứ vào mạch tượng, mạch tượng của ông ấy bây giờ là mạch Hồng. Đây vốn là mạch tượng vào mùa hạ mới xuất hiện, nhưng bây giờ thời kỳ dương khí yếu, loại mạch tượng này của ông ấy đối với thể chất của ông ấy mà nói đã là đại hung. Nếu không can thiệp, mùa hè năm sau, phỏng chừng…
Nói tới đây, Lâm Dật Phi trở nên trầm mặc, chỉ có điều từ khẩu khí, nét mặt của hắn mà nói, cô gái đều nhìn ra được điều đó tuyệt đối không phải là đại cát gì cả.
– Bác sĩ Lâm, tôi có chút không rõ, có thể phiền anh nói chi tiết hơn được không.
Giọng điệu của cô gái trở nên lo lắng.
Tuy rằng đã cố gắng nói một cách thông tục dễ hiểu nhất, nhưng đối phương vẫn không hiểu, điều này làm cho Lâm Dật Phi có chút thở dài. Hắn suy nghĩ một lúc sau, cuối cùng cũng nói:
– Thời đại này của các vị, ừm, ý tôi là thời đại này có thứ gọi là đèn pin.
Hắn dùng từ rất cổ quái, cô gái tâm tình kích động, nhưng cũng không phát hiện ra, chỉ gật đầu:
– Vậy thì sao?
– Đèn pin sáng lãnh địa là bởi vì bên trong nó có pin.
Lâm Dật Phi chỉnh sửa lại ý nghĩ một chút.
Anh không phải đang nói chuyện vô nghĩa đấy chứ, cô gái thầm nói một câu, nhưng chỉ đành nói:
– Anh nói không sai.
Cô lại không biết rằng khi Lâm Dật Phi nói một cách kinh điển ngắn gọn cô nghe không hiểu, nên hắn chỉ đanh dùng lời vô nghĩa để giải thích.
– Cơ thể con người kỳ thực cũng có thể so sánh với đèn pin.
Lâm Dật Phi chậm rãi nói:
– Nếu hết pin thì đèn pin không thể sáng được nữa, đương nhiên cô cũng có thể dùng tiết kiệm, khi phát sáng cũng có thể kéo dài một chút. Giống như cơ thể con người đến khi nên kiềm chế dương khí lại không chịu kiềm chế vậy, nó sẽ làm giảm tuổi thị sử dụng của pin. Bây giờ dương khí của ông cụ hẳn là thời kỳ kiềm chế nhưng lại biểu hiện là mạch Hồng, đây là mạch không đúng thời kỳ. Bây giờ là mùa thu, có nhân tố trời đất trói buộc mạch khí còn có thể, nếu đến mùa hè sang năm, lúc đó mất đi sự trói buộc của nhân tố trời đất, hơn phân nửa như nước lũ tràn ra, không thể vãn hồi.
Nhìn sắc mặt cô gái một cái, Lâm Dật Phi thấp giọng nói:
– Đương nhiên đây chỉ là một so sánh, hi vọng cô có thể hiểu được.
Kỳ thật hắn muốn nói là thông cảm, không có ai là bất tử, cũng không có người thầy thuốc nào có thể chữa khỏi trăm bệnh.
Cô gái lúc này mới hơi hiểu ra:
– Vậy phải làm sao?
Lâm Dật Phi thiếu chút nữa té xỉu, thầm nghĩ tôi giải thích nửa ngày, mà chẳng khác gì như chưa nói. Nhưng hắn hiểu được tâm tình của người nhà bệnh nhân, chỉ đành an ủi:
– Ông cụ tuổi gần thất tuần, cho dù, cái đó cũng không coi là… hừm, tôi có thể kê cho ông cụ đơn thuốc điều trị, nếu thật sự uống thuốc đúng giờ, nói không chừng có thể qua được năm sau.
Hắn không phải thần tiên, sớm cũng đã nhìn ra ông cụ đã gần đất xa trời, nếu không lúc đầu cũng sẽ không nói ra câu dược y không chết người.
– Bao nhiêu tiền?
Cô gái theo thói quen móc túi tiền ra. Đối với cô mà nói, có thể chữa được bệnh cho ông nội, bao nhiêu tiền cô cũng không tiếc.