– Hiện nay làm thủ tục mở công ty cũng không phức tạp lắm. Tuy nhiên công ty của tôi không lớn. Ngoại trừ vị chủ tịch là tôi ra, còn có mấy người cấp dưới.
Du Lão Thử đắc ý cười nói, nhân tiện giới thiệu thân phận của mình:
– Không phải tôi chém gió, công ty tôi thu hút sinh viên ra trường không thua kém gì các công ty nổi tiếng. Nếu như cậu có hứng thú, thì tới công ty tôi làm phó tổng giám đốc. Tôi sẽ bố trí một công việc ổn định cho cậu. Tôi đảm bảo làm trong công ty tôi, đãi ngộ cao hơn các công ty bên ngoài thị trường rất nhiều. Ủa, cậu Lâm, cậu làm sao vậy?
Du Lão Thử đột nhiên phát hiện Lâm Dật Phi đã nhắm hai mắt lại, tưởng là hắn mệt mỏi, vội vàng nói:
– Nếu cậu mệt thì nghỉ ngơi một lúc đi, tí nữa xem tiếp cũng được.
Lâm Dật Phi mở hai mắt, nhìn cái nỏ trên màn hình, chậm rãi nói:
– Ông cứ nói tiếp đi, tôi vẫn đang nghe mà.
Du Lão Thử không hỏi nhiều, thấp giọng giải thích:
– Nỏ này gọi là Sàng Nỏ, phát triển từ Xa Nỏ từ thời nhà Đường. Do ba cây cung kết hợp làm một, độ co dãn và sức bắn rất mạnh, đương nhiên một người bình thường không thể kéo được nó.
Lâm Dật Phi từ chối cho ý kiến. Người bình thường không kéo được, nhưng không có nghĩa là cao thủ nội gia không kéo được. Lúc trước trong số tinh binh của Nhạc gia quân, có không ít người kéo được cái nỏ này.
– Căn cứ vào những gì ghi lại, loại nỏ này phải dùng dây thừng chắc chắn buộc vào xe. Các binh linh đẩy xe di chuyển, bỏ cây cung to khỏe vào. Lúc kéo dây phóng cung, phải do binh lính dùng rìu chặt đứt dây mới được….
Nhìn thấy Lâm Dật Phi xuất thần, có vẻ không nghiêm túc nghe mình nói, Du Lão Thử không chút mất hứng gì cả, chỉ có điều hơi bất an.
Hiện tại trước mắt Lâm Dật Phi, những hình ảnh chạy qua như đèn kéo quân. “Biệt Ly, muội muốn huynh mỗi khi nhìn thấy khối ngọc này thì sẽ nhớ tới muội”. Ngân Bình rúc vào ngực hắn, ngữ khí ngượng ngùng.
Tháo bỏ cái mặt nạ Dạ Xoa kia, hiện lên trước mắt Vấn Thiên Kiếm chẳng qua chỉ là một thiếu nữ si tình mà thôi. “Sau khi chúng ta giúp phụ thân hoàn thành tâm nguyện, huynh có muốn cùng muội du ngoạn khắp nơi, cùng ngắm trời chiều không?”. Ánh mắt của người thiếu nữ lộ ra sự chờ mong vô hạn. Cho dù ở sa trường, nàng tung hoành giết địch, nhưng trong lòng nàng chỉ một mực hướng tới người thương yêu, dắt tay đi tới cùng trời cuối đất mà thôi.
Chỉ sợ Song Khê thuyền nhỏ nhoi. Sầu nhiều thuyền chở không trôi…
Mà con thuyền của hắn không thể chở hết, đâu chỉ là sầu?
Thật lâu sau, Lâm Dật Phi mới mở to mắt, nhìn ra ngoài phía cửa sổ, thấy mây bay lơ lửng bên ngoài, giống như thiên thượng nhân gian, không khỏi hoảng hốt như trải qua một giấc mộng!
Một ánh mắt như mừng, như giận, mang theo vẻ u oán nhìn hắn. Khuôn mặt ngượng ngùng nhưng đầy kiên định. “Em biết rằng chúng ta quen nhau mới chỉ năm ngày. Có khả năng anh cảm thấy tình cảm của em thật là buồn cười. Mà để dùng một ngày vứt bỏ tình cảm hai năm càng không có khả năng…Em sẽ đợi tới một ngày nào đó, anh chính thức nói yêu em.”
Anh hùng trên sa trường, nhưng không có nghĩa là anh hùng trên tình trường!
Mà khi bạn coi tình cảm như những ngón tay để đếm, thì tình cảm đó sẽ mất đi một nửa ý nghĩa.
Giống như bạn vĩnh viễn không có khả năng nói tương tư của bạn nặng bao nhiêu, nặng như tàu Titanic cũng bị ngươi ép chìm xuống vậy!
Thích một người, mỗi ngày đối mặt với người đó, hưởng thụ sự vui sướng, yên bình, giúp đỡ nhau trong hoạn nạn, đến chết cũng không đổi. Nói thì đơn giản, nhưng có mấy ai làm được?
Nếu bạn không hiểu được điều đáng quý của sự yên bình đó, thì đợi cho khi bạn quay đầu lại, có lẽ đã muộn!
Lâm Dật Phi vẫn một mực tránh né tình cảm của Bách Lý Băng. Không phải là hắn không thích Bách Lý Băng. Đúng như Ngô Vũ Thân nói, lúc bạn hiểu được Bách Lý Băng, thì bạn sẽ phát hiện ra rằng cô ấy tốt đến dường nào. Chỉ là hắn sợ không cho cô ấy được một lời hứa hẹn. Hắn cũng biết rằng cô ấy cũng giống như Ngân Bình, không muốn xa rời, một đời một thế bên nhau. Điều này khiến cho hắn cảm giác mình rất bất công đối với Bách Lý Băng!
Bởi vì hắn muốn trở về!
Chỉ có điều, nếu như hắn không có khả năng trở về, đối với Nhạc Ngân Bình mà nói, lựa chọn của hắn liệu có phải là công bằng?
Không phải là hắn không lựa chọn. Mà là hắn không có lựa chọn nào khác!
Hơn một tháng này đã giúp hắn hiểu được rất nhiều điều. Hắn biết với nền khoa học kỹ thuật trước mặt, muốn quay về quá khứ ít nhất hiện tại đó là việc bất khả thi.
Hắn phải đợi bao lâu mới có thể xuyên qua thời gian, không gian? Mười năm, cả đời, hay là vĩnh viễn không có cơ hội đó?
Hắn chấp nhất, nhưng không cố chấp. Điều này khác nhau rất lớn!
Điều ấy từng để cho hắn cảm thấy ông trời giống như đang trêu đùa hắn vậy. Nếu từ hiện đại trở về cổ đại là bất khả thi, vậy thì vì sao hắn lại từ cổ đại tới được hiện đại?
Lối đi kia ở nơi nào, mấu chốt để mở nó ở đâu?
Lúc hắn đi ra từ bảo tàng, hắn đã quyết định nhờ Du Lão Thử dẫn mình tới xem khu mộ táng kia. Sau đó thì buông tay hết thảy, một lần nữa bắt đầu cuộc sống thực sự.
Đây cũng là nguyên nhân mà hắn cố ý muốn Du Lão Thử dẫn hắn tới phương Bắc!
– Tiên sinh, xin hỏi ngài có phải họ Lưu không?
Tuy Lâm Dật Phi thất thần, nhưng Du Lão Thử vẫn có tinh thần chức nghiệp, không ngừng giới thiệu. Bỗng có một giọng nói ngọt ngào lễ phép vang lên, cắt đứt lời của ông ta.
Du Lão Thử ngẩng đầu nhìn lên. Là cô gái tiếp viên xinh đẹp, cao gầy kia.
Cô ta đang mỉm cừi nhìn mình, mắt to lơ đãng liếc nhìn Lâm Dật Phi một cái.
– Đúng vậy, có chuyện gì không?
Du Lão Thử có chút kỳ quái:
– Chúng tôi chưa cần ăn. Cậu Lâm, cậu có cần gì không?
Mặc dù là phục vụ miễn phí, nhưng Du Lão Thử còn không đến mức giống như những người khác, mang đồ ăn trên máy bay về.
Lâm Dật Phi chỉ im lặng lắc đầu.
Cô tiếp viên giống như có chút tò mò với Lâm Dật Phi, lại liếc hắn một cái, mới nói với Du Lão Thử:
– Ông Lưu, không phải là việc ăn uống. Chỉ là bản thân tôi có câu hỏi muốn hỏi ông.
– Hả?
Du Lão Thử giương lông mày, cố nhớ xem mình đã từng gặp cô nàng này chưa.
– Nhà của tôi ở Bắc Kinh.
Cô tiếp viên không nhìn ra Du Lão Thử đang mất kiên nhẫn, vội vàng nói xuất thân của mình.
– Lần trước tôi nhớ đại học Bắc Tinh từng mời ông tới diễn thuyết. Mà nội dung ông diễn thuyết là nói về những chuyện thời nhà Đường đúng không?
Du Lão Thử gật đầu:
– Đúng vậy, đúng là có chuyện như vậy. Tôi nhớ lúc đó là cách đây hai năm rưỡi. Nhưng…
– Lần diễn thuyết đó của ông quả thật rất hay.
Cô tiếp viên thấy ông ta không phủ nhận, hưng phấn nói:
– Nói về lịch sử nhưng vẫn mang theo sự khôi hài cùng với dẫn chứng phong phú. Khiến cho chúng tôi được lợi ích không nhỏ. Lúc ấy đã làm chấn động toàn bộ trường đại học. Khi đó tôi còn là một sinh viên năm thứ ba của đại học Băc Tinh. Vốn định tìm ông để xin chữ ký, thật không ngờ sau khi diễn thuyết, ông lại vội vàng rời đi, thực khiến chúng tôi thất vọng. Thật không ngờ hôm nay có thể được gặp ông ở đây, đúng là may mắn của tôi.
Cô tiếp viên khen ngợi không hết lời, khiến cho một người đa mưu túc trí, mặt dày tâm đen như Du Lão Thử cũng không khỏi lâng lâng, nhếch miệng cười nói:
– Đã là chuyện của mấy năm trước rồi. Vậy mà cô còn nhớ rõ.
– Đương nhiên là nhớ chứ.
Cô tiếp viên nháy nháy đôi mắt to, trông rất quyến rũ.
– Tuy công ty của ông không lớn, nhưng lại rất nổi tiếng trong giới khảo cổ. Một vật đồ cổ chỉ cần trải qua ông giám định, hoặc là tùy tiện một câu ca ngợi, đều có thể khiến cho giá trị của món đồ đó tăng lên gấp trăm lần. Khi đó chúng tôi đều nghĩ rằng, nếu có cơ hội được làm cho công ty của ông, thì đúng là phúc khí của tổ tiên.
Cố tiếp viên vốn không quá chú ý tới Du Lão Thử. Chỉ là bởi vì vừa nãy Lâm Dật Phi ra mặt giúp mình, nên mới lưu tâm chú ý hai người bọn họ. Lại nhìn thấy bọn họ xem phim không giống như những người khác. Hình như là đồ cổ. Lúc này mới đột nhiên cảm thấy khuôn mặt của Du Lão Thử có chút quen quen.
Âm thầm nghe hai người nói chuyện, lại nhìn danh sách hành khách, lúc này mới xác định vị kia đúng là chuyên gia khảo cổ Lưu Thứ. Tuy phần đầu nói có hơi quá, nhưng phần sau nói là muốn làm việc cho công ty của Lưu Thứ thì đúng là lời nói thật lòng!
Lâm Dật Phi không rõ giá trị của công việc đó, nhưng cô tiếp viên xinh đẹp này lại hiểu rõ ràng.
Tuy nhiên hiện tại Lâm Dật Phi rốt cuộc biết được Du Lão Thử dựa vào cái gì để kiếm tiền. Hơn phân nửa là thu tiền giám định, và ăn chiết khấu, đồng thời hắn cũng có chút kinh ngạc. Thật không ngờ vị trộm mộ Du Lão Thử này lại nổi tiếng như vậy, hơn nữa việc làm ăn có vẻ khá là phát triển. Trong lòng bỗng nhiên dâng lên một chút nghi hoặc. Nếu như ông ta có công ty riêng của mình, hơn nữa tương đối giàu có, vì sao Nghiêm tiên sinh có thể mời được ông ta tự thân xuất mã. Chẳng lẽ chỉ vì đó là thú vui?
– Không thành vấn đề.
Du Lão Thử liếc nhìn Lâm Dật Phi một cái, trong lòng khẽ động. Lấy một tấm danh thiếp từ túi áo ra đưa cho cô tiếp viên.
– Đây là danh thiếp của tôi. Nếu như cô cảm thấy có hứng thú, có thể gọi điện cho tôi.
Cô tiếp viên sửng sốt. Không nghĩ tới vị chuyên gia này lại dễ nói chuyện như vậy. Phải biết rằng lúc ông ta ở Bắc Tinh, tuy không tính là đẹp trai, nhưng hiệu trưởng nhìn thấy ông ta cũng phải tươi cười, cung kính gọi một câu anh Lưu!
Trong lúc đó ông mập kia đã ném mười bảy, mười tám chiếc vòng, đương nhiên thứ y nhắm chính là món đồ chơi đắt tiền – chiếc ô tô lớn ở cách xa một chút, nhưng hơn phân nửa là thất bại, có mấy lần thật không dễ dàng mới ném trúng, nhưng chiếc vòng lại nẩy lên một cách trớ trêu, rồi rơi xuống bên cạnh. Ông chủ ở bên cạnh thì không ngừng than thở:
– Ai chà, sắp được rồi, cố lên chút nữa thôi. Anh xem, món này sắp ném trúng rồi, ài, tiếc quá.
Ông béo sau khi ném ra mười mấy chiếc vòng như kẻ phát điên, mới phát hiện vốn liếng trên tay chỉ còn hai ba cái, sắc mặt có chút mất tự nhiên, lại cười lớn nói:
– Cái này có đáng gì chứ, chẳng phải vui chơi sao.
Lời tuy nói như vậy, nhưng vẫn thay đổi chiến lược. Y ngắm rất lâu, cái vòng tiếp theo là ném vào bao thuốc lá cách đó không xa.
Lâm Dật Phi vừa nhìn y ra tay, liền biết lần này vẫn trượt. Quả nhiên, chiếc vòng nhựa dựng thẳng bên ngoài, rồi lăn đi mấy vòng vượt ra khỏi vạch, chụp lên một hòn đá nhỏ.
Ông béo mặt xanh mét, nhìn cậu con trai một cái. Thấy con trai tội nghiệp, lại làm ra bộ hào phóng đưa mấy chiếc vòng cuối cùng cho con trai:
– Tiểu Minh, con đến thử xem sao.
Cậu bé nhảy nhót không ngừng, giơ tay nhận lấy chiếc vòng, ném vào món đồ chơi nhỏ cách chân mình không xa. Lâm Dật Phi nhìn Vũ Hi một cái, trong lòng thấy buồn cười. Cách nhìn của bọn trẻ không ngờ còn sáng suốt hơn cả người lớn, nhưng chỗ gần cũng không dễ dàng như thế. Chiếc vòng tuy đã đáp xuống bên cạnh món đồ chơi, nhưng lại nẩy lên theo thói quen. Lúc người khác thở dài, không biết ma xui quỷ khiến thế nào chiếc vòng liền chụp lên một món đồ chơi khác, là một con búp bê.
Ông chủ trong lòng lầm bầm:
– Nếu như có người gặp may mắn, nói không chừng là đám mây nào có mưa rồi.
Khuôn mặt cố nặn ra nụ cười:
– Chúc mừng, chúc mừng.
Rôi ông ta tiến lên nhặt con búp bê đưa vào tay cậu bé.
Cậu bé rất hứng chí, ném luôn chiếc vòng cuối cùng ra. Tuy nhiên may mắn không phải lúc nào cũng có, chiếc vòng đã rơi ra ngoài, nhưng cậu bé lại hết sức hài lòng, ôm con búp bê rời đi cùng cha mình, nhưng lại không biết rằng con búp bê trên tay là hàng chất lượng kém mà ông chủ nhập vào chỉ hết tám xu.
Lâm Dật Phi sờ sờ túi, móc ra ba đồng tiền xu, nhìn có chút không nỡ. Nhưng Vũ Hi lại rất nhanh tóm lấy, đưa cho ông chủ:
– Cho ba chiếc.
Ông chủ nhìn bọn họ một cái, ì ạch không muốn bước, nhưng vẫn đi tới. Ánh mắt khinh miệt không cần nói cũng biết, đưa cho Lâm Dật Phi ba chiếc vòng nhựa, đến một lời chúc may mắn cũng không thèm nói.
Lâm Dật Phi cười, nhìn Vũ Hi nói:
– Em muốn thứ nào?
– Con chó nhỏ kia kìa.
Vũ Hi giơ tay chỉ, lại đè giọng xuống nói:
– Anh nhẹ chút thôi, cái này cách rất gần, không cần ném, giơ cổ tay dài chút rồi thả, chắc tương đối đấy.
Lâm Dật Phi thật không ngờ nó tuổi nhỏ như vậy, nhưng chủ ý của nó nghĩ ra lại khả thi, không cảm thấy buồn cười. Xem ra một số phương diện nó còn thông minh hơn nhiều so với ông béo khi nãy. Hắn áng chừng phân lượng của chiếc vòng trong tay, sớm đã tính trước kỹ càng. Những thứ nằm trong phạm vi mười mét không thoát khỏi tay hắn.
Chủ ý của Vũ Hi tuy hay, nhưng Lâm Dật Phi chỉ sợ nếu ném như vậy, ông chủ sẽ đuổi mình ra ngoài. Hắn theo khuôn phép cũ ném chiếc vòng nhựa qua, vừa khéo chụp lên con chó đồ chơi. Vốn tính đàn hồi của chiếc vòng khá cao, khi rơi xuống đất sẽ lại nhảy lên, đây cũng là nguyên nhân khiến nhiều người ném không trúng. Nhưng chiếc vòng mà Lâm Dật Phi ném ra có chứa lực đạo bay vòng, chiếc vòng nhựa có muốn nhảy lên cũng khó. Loại thủ pháp này vốn là một số công phu cơ bản khi sử dụng ám khí, dùng ở đây chẳng khác gì đại tài tiểu dụng.
Chiếc vòng vững vàng rơi trên mặt đất, ôm món đồ ở chính giữa, đến cát bụi cũng không nổi lên một hạt.
– Anh à, anh lợi hại quá.
Vũ Hi nhảy dựng lên, vỗ tay hưng phấn nói.
Lâm Dật Phi khẽ mỉm cười:
– Vũ Hi, tiếp theo em muốn cái nào?
– Cái kia.
Vũ Hi giơ tay chỉ, vẫn là món đồ nhỏ. Lâm Dật Phi có chút cười khổ, thầm nghĩ cho dù chúng ta có ném trúng thì vẫn lỗ. Tuy nhiên nhìn thấy Vũ Hi hưng phấn như vậy, biết trong suy nghĩ của nó, giá trị của con búp bê này tuyệt đối không chỉ đáng một đồng tiền, hắn không đành lòng dập tắt niềm hưng phấn của thằng bé, giơ tay ném. Lại trúng rồi.
Ánh mắt mà Vũ Hi nhìn hắn chỉ có thể dùng từ sùng bái để hình dung:
– Còn một cái nữa, em thoải mái chọn đi.
Lâm Dật Phi lắc lắc chiếc vòng chụp trong tay:
– Anh chỉ còn dư một chiếc cuối cùng thôi đấy.
Vũ Hi đăm đăm tính toán, nhìn rất lâu nó liền chỉ vào một món đồ chơi chạy điện không nhỏ ở xa.
– Cái kia.
Lâm Dật Phi không nói một lời liền vung tay ra. Chiếc vòng lại chụp xuống món đồ chơi rồi nằm yên không nhúc nhích. Ông chủ trừng mắt, gần như té xỉu. Loại đồ chơi này hơn hai trăm tệ, xem như là món đắt nhất ở đây. Từ khi bày nó ra chưa có một ai ném trúng, bỏi vì đường kính của cái hộp bọc nó còn nhích hơn chiếc vòng một chút xíu, tuy nhiên nhìn không rõ lắm, nếu không cầm nó để so với chiếc vòng thì khó mà phát hiện ra, cho nên ông ta mới an tâm mà đặt nó ở chỗ hấp dẫn nhất để lừa gạt. Món đồ chơi này cũng giúp ông ta kiếm được không ít tiền, không ngờ hôm nay lại xúi quẩy như vậy.
Đi qua nhìn một chút, không sai, chiếc vòng ôm chặt bên trên nó, ông chủ như người câm ngậm bồ hòn, có khổ mà nói không ra lời. Tuy rằng trong lòng không tình nguyện, nhưng bên ngoài có bao nhiêu ánh mắt đang đổ xô vào, chỉ đành miễn cưỡng lấy chiếc vòng ra khỏi cái hộp, đưa món đồ chơi cho Vũ Hi.
Vũ Hi sung sướng ôm lấy nó, vẫn không quên cầm theo hai món khi nãy, mang theo ánh mắt hâm mộ của mọi người tung tăng chạy ra khỏi đám đông. Vừa ra khỏi nó liền chỉ tay về phía trước:
– Chị ở bên kia kìa, chị ơi, chị ơi, xem này, xem em cầm những gì này.
Phương Vũ Đồng nhìn nó cầm chiếc xe đồ chơi mô hình trong tay chạy tới, sắc mặt cau lại:
– Lại bắt anh bỏ tiền ra mua hả, thật không biết ngại là gì à. Dật Phi, bao nhiêu tiền thế? Để tôi trả anh.
Lâm Dật Phi cười:
– Ba đồng.
Phương Vũ Đồng có chút giật mình, hỏi một thôi một hồi mới biết rõ là chuyện gì, không khỏi liên tục nói Lâm Dật Phi rất may mắn, nhưng cũng không nghĩ gì nhiều. Bốn người ngồi nghỉ một lát, rồi đứng dậy đi về phía đỉnh núi.
Tuyến đường mà bọn họ đi lần này giống như những gì mà Phương Vũ Đồng giới thiệu trên xe. Khi chưa đến buổi trưa thì đã tới động Mã Tổ. Đến khe Thanh Long, mọi người đứng ở đó nhìn về phía đối diện, chỉ cảm thấy tầm nhìn rộng ra, mọi thứ sáng tỏ thông suốt.
Quần thể núi phía xa xa nhấp nhô, đan vào nhau, mây trắng lững lờ trôi, trông ngọn núi giống như đang sống vậy, lúc ẩn lúc hiện.
– Đỉnh núi đối diện kia là đỉnh Phi Lai.
Phương Vũ Đồng chỉ tay về phương xa, tâm tình cũng cảm thấy rất tốt, cười nhìn Lâm Dật Phi giới thiệu.
Lâm Dật Phi khẽ gật đầu, ánh mắt chỉ đang chậm rãi dừng lại trên đỉnh Phi Lai, thì đột nhiên không kìm lòng nổi mà nhìn qua, sắc mặt đại biến, nụ cười như đông cứng trên khuôn mặt.
Phương Vũ Đồng lơ đãng nhìn thấy sắc mặt của hắn, giật mình kinh hãi:
– Dật Phi, anh làm sao vậy, không khỏe à?
Thời gian ở cùng Lâm Dật Phi mới chỉ một ngày, nhưng trong mắt cô, hắn là một người con trai quá thành thục điềm đạm, thậm chí có thể nói là có chút tang thương.
Tang thương là gì, có lẽ chẳng qua chỉ là những trải nghiệm đã qua, một loại tiếp nhận bình thường, nhưng rốt cuộc cậu thiếu niên đã trải nghiệm điều gì, làm sao lại khiến cho người cảm thấy tang thương như vậy? Những thứ này Phương Vũ Đồng đều không hỏi, cô cảm thấy tuy Lâm Dật Phi đứng rất gần bọn họ, chắc chắn cũng là một người tốt, nhưng dường như lại cách rất xa, có một loại hương vị coi thường thiên hạ thương sinh. Hắn lại giống như một cái xác ngoài nặng nề, còn bên trong thì luôn che dấu điều gì đó. Cô rất hiếu kỳ, nhưng không có ý định tìm hiểu.
Cô cũng thấy Lâm Dật Phi rất bình tĩnh, lại có chút cảm giác hiu quạnh. Đó đều là những thứ mà tâm tư mẫn cảm của một cô gái cảm nhận được, nhưng người bình tĩnh như vậy sắc mặt đột nhiên thay đổi đến khó coi, điều này khiến cho cô khó tránh khỏi có chút kinh ngạc. Cô nhìn theo ánh mắt của Lâm Dật Phi, phương hướng đó là một mảnh trụi lủi, nham thạch màu nâu có chút xấu xí phủ kín vách núi đối diện, so sánh với cảnh non xanh nước biếc mà nói, nơi đó không chỉ chẳng có gì đáng xem, có thể nói là hết sức khó coi nữa.
– Không có gì.
Lâm Dật Phi lắc đầu, sắc mặt rất nhanh đã khôi phục lại bình thường, nhưng con sóng cuộn lên trong lòng hắn vẫn không chịu lắng xuống:
– Tôi chỉ cảm thấy, bên kia dường như có chút khác biệt so với những gì tôi nhìn thấy.
– Trước đây anh đã tới rồi à? Có gì khác?
Phương Vũ Đồng hiếu kỳ hỏi:
– Mấy năm nay tôi tới đây ba lần, bên kia vẫn trụi lúi như thế, dường như địa hình khá là nguy hiểm, cũng không có khoảng sản gì. Cho nên cho dù các nhà đầu tư khai thác phát triển bỏ tiền bỏ sức ở đó, đến nay nó vẫn hoang tàn như vậy.
Lâm Dật Phi cười khổ lắc đầu:
– Tôi vốn cho rằng nơi đó sẽ có một thác nước đổ thẳng xuống, bên dưới thác nước có một cái đầm nước xanh biếc, trong nước có thêm ít cá nữa thì ở đó sẽ rất tuyệt.