Lần này có được danh thiếp của Lưu Thứ, cô tiếp viên gần như tưởng rằng mình đang nằm mơ. Kỳ thật cô chỉ là mượn cô hội này để biểu đạt sự cảm kích với Lâm Dật Phi mà thôi. Đương nhiên ngoại trừ cảm kích, cũng không ngoại trừ việc cô có hảo cảm với hành động vừa rồi của hắn.
Mới tốt nghiệp chưa tới một năm, mặc dù là sinh viên tài cao của Bắc Tinh, nhưng kiếm được công việc này quả thật không dễ dàng. Bắc Tinh thì tính là cái gì, khối người không tìm được việc phải về nhà bán thịt, thậm chí là bán hoa quả!
Thật vất vả mới nhận được công việc này, đãi ngộ có thể nói là rất tốt. Chẳng qua làm cho dịch vụ đều như nhau, đều thuộc ngành hầu hạ cho người khác. Làm hai ba ngày thì lại phải chịu uất ức một ngày. Biểu hiện của vị công tử ca kia coi như là bình thường. Thậm chí cho dù là người thuộc tầng lớp thượng lưu, nhưng chửi mắng còn vô lại hơn dân phố phường. Dù khó chịu nhưng vẫn phải mỉm cười đón chào, không dám tranh luận!
Không lâu trước, có một cô bạn chửi nhau với hành khách vài câu, kết quả là bị trừ tiền thưởng. Phạt tới khu hậu cần làm việc. Tiền lương chỉ còn lại một phần ba. Điều này làm cho cô không khỏi cảm thấy công việc này thật là áp lực. Cô muốn đổi một công việc có lý tưởng hơn. Tay cầm tấm danh thiếp, trong lòng hưng phấn không hiểu. Lúc đầu chỉ có ý cảm ơn, giờ bắt đầu suy nghĩ sách lược khác.
Nhân sinh, đôi khi giống như con thuyền nhỏ mất lái trên biển rộng, một con sóng vỗ tới, sẽ khiến bạn vô ý chuyển sang một hướng khác.
– Tôi tên là Liễu Phi Phi. Mong rằng về sau ông Lưu chiếu cố nhiều hơn.
Cô tiếp viên cầm danh thiếp trong tay, quyết định nhân lúc còn nóng nắm bắt cơ hội này. Nếu để nó trôi qua, hối hận cũng muộn.
Liễu Phi Phi hiển nhiên hiểu được đạo lý này. Cơ hội, chỉ dành cho người có chuẩn bị!
Du Lão Thử gật đầu. Thấy cô ta nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, mà Lâm Dật Phi không có tỏ vè gì là phiền nhiễu, thì biết rằng ít nhất hắn không ghét cô ta. Kỳ thực, người khiến cho Lâm Dật Phi phải ghét là rất ít. Phần lớn là Lâm Dật Phi coi họ như không tồn tại. Tên công tử ca kia chỉ có thể coi là xui xẻo, gặp đúng lúc tâm tình của Lâm Dật Phi không tốt.
– Vị này có phải là đệ tử ruột của ông Lưu không?
Thấy Du Lão Thử thân thiết ân cần với Lâm Dật Phi như vậy, giống như cấp dưới báo cáo công tác cho cấp trên, tất cung tất kính, Liễu Phi Phi cảm thấy rất kỳ quái. Trong ấn tượng của cô ta, Du Lão Thử là một người có thân phận và khá kiêu ngạo. Tuy nhiên bọn họ cùng xem tư liệu về đồ cổ, mà Lâm Dật Phi lại còn trẻ như vậy, khó tránh cô ta cho rằng hắn là đệ tử.
– Không phải, không phải.
Du Lão Thử mỉm cười, vỗ vai của Lâm Dật Phi:
– Kiến thức của cậu Lâm còn uyên bác hơn tôi nhiều lắm. Cậu ta mà làm đệ tử của tôi, thì tôi sợ tôi chịu không nổi. Tôi vừa mời cậu ta vào công ty tôi làm chức phó tổng giám đốc. Cậu ta nói cần phải suy nghĩ.
Lâm Dật Phi ngẩn người, mình nói cần suy nghĩ khi nào vậy? Tuy nhiên người ta phóng khuôn mặt tươi cười, hắn cũng không thể làm mất mặt được, đành phải mỉm cười nói:
– Ông Lưu quá lời rồi. Chút năng lực này của tôi không phải là ông không biết, chỉ có thể làm mấy việc lặt vặt mà thôi. Làm sao làm được chức phó tổng giám đốc. Ý tốt chỉ có thể tâm lĩnh.
Liễu Phi Phi trợn tròn mắt, khó có thể tin. Người thiếu niên này đúng là không biết trời cao đất dày là gì. Tình nguyện đi làm việc lặt vặt, cũng không tới công ty của Lưu lão làm việc? Lại liếc mắt nhìn hắn một cái, mà hắn đối đãi với mình như không khí, không khỏi có chút thất vọng:
– Hai người cứ làm việc tiếp đi, tôi đi trước có việc.
Đợi cho Liễu Phi Phi đi xa, Du Lão Thử mới nhìn Lâm Dật Phi, mỉm cười nói:
– Cậu Lâm, cô gái này thế nào, tôi cảm thấy không tồi. Cậu không ngại suy xét….
– Ông cảm thấy không tồi thì đừng có phụ lòng người ta.
Lâm Dật Phi ngắt lời Du Lão Thử, rồi tập trung nhìn màn hình.
Du Lão Thử ngẩn người, dở khóc dở cười, chỉ có thể lắc đầu. Thật không biết anh chàng Lâm Dật Phi này nghĩ gì.
Xe lửa mất một ngày để đi hết lộ trình, thì máy bay chỉ mất có hai giờ. Lúc hai người xuống máy bay, thì trời vẫn còn sớm. Nghĩ tới buổi sáng còn đang ở dưới núi, hiện tại đã ở cách đó hàng nghìn dặm, Lâm Dật Phi chỉ có thể cảm thán giao thông của thời đại này đúng là nhanh chóng.
Cô tiếp viên Liễu Phi Phi kia đối với ông Lưu đúng là lưu luyến không rời. Tự mình đưa tiễn hai người ra sân bay, lại vụng trộm đưa cho Du Lão Thử một chai rượu đỏ. Mặc dù là lễ nhẹ, nhưng ý nặng. Du Lão Thử không cự tuyệt, khiến cho cô gái vui sướng vô cùng, càng thêm kiên định trở về phải liên hệ ngay mới được. Chỉ có điều không hoàn mỹ chính là anh chàng Lâm Dật Phi kia vẫn không thèm liếc nhìn mình một cái. Chẳng lẽ hắn có bệnh tật gì?
Liễu Phi Phi rất tự tin với dung mạo của mình. Mà cô quả thực đúng là có vẻ đẹp tự nhiên. Thật không ngờ Lâm Dật Phi lại giống như Liễu Hạ Huệ. Liễu Phi Phi liền kết luận, trên đời này chỉ có một Liễu Hạ Huệ, nhưng đã chết từ lâu rồi. Điều này khiến cho cô khó tránh khỏi suy nghĩ lan man. Tuy nhiên, bởi vì Du Lão Thử rất cung kính với hắn, cho nên cô vẫn nở nụ cười đối đãi, không dám đắc tội.
Hai người đi ra sân bay, đón một chiếc xe taxi. Đương nhiên Lâm Dật Phi không cần phải quan tâm tới việc này. Ngồi ở bên trong chiếc xe taxi, nhìn cảnh sắc bên ngoài, đột nhiên nhìn thấy một tấm biển báo giao thông, ánh mắt Lâm Dật Phi ngưng tụ lại:
– Chúng ta sẽ đi đâu?
– Nơi mà chúng ta sẽ tới không có sân bay. Cho nên phải xuống sân bay Trịnh Châu trước.
Du Lão Thử ngồi ở phía sau xe taxi, ưu nhã uống chai rượu đỏ mà Liễu Phi Phi tặng. Tuy không phải là rượu đắt tiền, nhưng hương vị có thể chấp nhận được.
– Phải ngồi taxi đi về hướng nam ba tiếng đồng hồ. Nơi đó có một thị trấn tên là trấn Chu Tiên. Là một trong bốn thị trấn nổi tiếng của quốc gia!
– Bốn thị trấn nổi tiếng?
Lâm Dật Phi lắc đầu:
– Ba thị trấn còn lại là nơi nào?
– Một là trấn Cảnh Đức ở Giang Tây, nơi ấy nổi tiếng với đồ gốm sứ. Hai là trấn Hán Khẩu ở Hồ Bắc, nổi tiếng là trung tâm buôn bán. Ba là trấn Phật Sơn ở Quảng Đông, nơi đó có nền thủ công nghiệp tương đối phát đạt. Còn trấn Chu Tiên thì nổi tiếng sản xuất tranh khắc bản.
Du Lão Thử là một người biết thì mới nói, một khi nói ra thì hết lòng giải thích.
– Ra là vậy.
Lâm Dật Phi có chút giật mình. Đây là bốn thị trấn nổi tiếng thời hiện đại. Khó trách mình không biết ba nơi còn lại.
– Trấn Chu Tiên?
Lâm Dật Phi nhắc lại, không còn kích động như tưởng tượng. Có lẽ cảnh còn người mất tuy khiến cho hắn đau buồn, nhưng vật không phải, người cũng không. Đây là cảm giác gì? Chẳng lẽ là vận mệnh đang trêu đùa hắn, trong lúc lơ đãng lại trở về chốn cũ?
Sau khi hắn đi tới thời đại này, tuy rằng theo bản đồ biết rằng thị trấn này vẫn tồn tại, nhưng lại không có ý niệm quay về đây. Có lẽ chỉ là không muốn xúc cảnh sinh tình mà thôi. Hơn nữa, hiện tại vấn đề thành thị hóa vô cùng nhanh chóng, những gì của tám trăm năm trước khẳng định không còn tồn tại.
Mặc dù hắn biết máy bay sẽ tới Trịnh Châu, Du Lão Thử cũng nói là khu mộ đó ở phương bắc. Nhưng nếu không phải vừa nãy nhìn thấy ba chữ trấn Chu Tiên trên biển báo giao thông, thì nằm mơ hắn cũng không ngờ, nơi này chính là nơi mà năm đó hắn ngăn cản quân Kim xâm lược!
– Khu mộ ở trấn Chu Tiên?
Lâm Dật Phi lẩm nhẩm. Đột nhiên trong đầu dâng lên một suy nghĩ đáng sợ. Suy nghĩ kia giống như sét đánh đêm tối, làm cho người ta nhìn thấy ánh sáng cùng sự kinh hãi. Hắn chậm rãi hít một hơi, lại hỏi:
– Ông nói khu mộ ở trấn Chu Tiên?
– Khu mộ không ở trấn Chu Tiên.
Chưa đợi Du Lão Thử trả lời, lái xe đã đáp trước:
– Hai người muốn xem khu mộ đúng không? Đáng tiếc là đã tới chậm. Gần đây chính phủ đã đóng cửa khu đó rồi, còn cấm du khách đi vào.
– Vì sao?
Lâm Dật Phi ngẩn ra, lại thật không ngờ chính phủ nhanh tay như vậy, đã biến khu mộ thành nơi du lịch rồi. Chỉ có điều nghe lái xe nói, khu mộ không ở trấn Chu Tiên, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là nói không ra nguyên nhân vì sao mình phải khẩn trương như vậy.
– Khu mộ đúng là không ở trấn Chu Tiên.
Du Lão Thử giải thích:
– Chúng ta tới trấn Chu Tiên chẳng qua là tìm khách sạn nghỉ ngơi một chút mà thôi. Khu mộ cách trấn Chu Tiên mười mấy cây số cơ mà. Về phần chính phủ đóng cửa nơi đó, không ngờ chúng ta lại tới chậm, thật là đáng tiếc!
Du Lão Thử nói tiếc nuối, nhưng lại mỉm cười nháy mắt ra hiệu cho Lâm Dật Phi. Lâm Dật Phi hiểu ý của ông ta. Không thể đường đường chính chính đi vào, thì có thể đi bằng lối khác. Với bản lĩnh của Du Lão Thử, chắc không phải là khó.
– Nghe nói nơi đó khai quật được toàn là người sống.
Lái xe đột nhiên giảm thấp thanh âm, mang bộ dáng thần bí, giống như chuyện này chỉ nói cho hai người. Lâm Dật Phi và Du Lão Thử hiểu rằng từng vị hành khách trên xe của y chắc đã từng nghe qua một lần, nhưng vẫn làm bộ như có hứng thú.
– Khai quật người sống? Đúng là chuyện lạ.
Du Lão Thử tiếp lời.
– Kỳ thực không tính là người sống, người đã chết rồi.
Lái xe bổ sung một câu.
– Anh nghĩ đẹp nhỉ.
Phương Vũ Đồng không kìm nổi cười nói:
– Không phải bất kỳ nơi nào cũng là non xanh nước biếc, có chút đó làm nền mới hiện rõ nơi đây phong cảnh tuyệt đẹp.
Lâm Dật Phi nhẹ nhàng thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn phương xa, nhưng có chút đau đầu. Nơi đó vốn phải là cửa vào thông với mê cung dưới lòng đất, bây giờ biến thành như vậy, mình phải làm sao đây, tìm một cái máy đào đất để đào lên sao?
Hơi hơi lắc đầu, biết phương pháp này không thể được. Cho dù mình bỏ tiền thuê người đến đào, tài chính không đủ là một mặt, không có sự phê chuẩn của chính quyền địa phương, thì điều đó tuyệt đối không thể thực hiện được. Mình vốn cho rằng có thể quỷ không biết thần không hay lấy được chút bảo bối đem đi bán kiếm tiền, làm chút chuyện hữu dụng, nhưng không ngờ người tính không bằng trời tính. Núi xanh còn đó, tuy nhiên một số nơi vẫn có những biến thiên, mà chết người nhất là cửa vào vốn có kia đã không còn nữa.
– Nơi đó quả thực là có một con thác.
Ông cụ Phương vẫn luôn trầm mặc, đột nhiên chen lời nói.
– Ông nội, nơi này trước kia thực sự từng có một con thác giống như Lâm Dật Phi nói sao ạ?
Phương Vũ Đồng có chút kỳ quái, lại có chút giật mình, nghe khẩu khí của Lâm Dật Phi, hắn trước kia dường như đã tới nơi này, chẳng lẽ những thứ này chẳng qua chỉ là ký ức hồi bé của hắn thôi ư.
Ông cụ Phương bấm bấm ngón tay, đột nhiên giơ năm đầu ngón tay ra:
– Khoảng thời gian có con thác đó, đến bây giờ cũng được ngần này năm rồi.
– Năm năm?
Phương Vũ Đồng kỳ quái hỏi:
– Vậy cũng không phải là lâu lắm.
– Năm năm? Sao lại chỉ có năm năm.
Ông cụ Phương lắc đầu:
– Chí ít cũng năm mươi năm rồi, không, không chỉ năm mươi năm đâu.
Ông cụ lại nghĩ một chút:
– Lúc đó ta mới mười ba tuổi, bây giờ đã bảy mươi chín rồi, nói như vậy thời gian cách lúc mà con thác kia biến mất cũng đã sáu mươi sáu năm rồi.
– Sáu mươi sáu năm?
Phương Vũ Đồng hoảng sợ, vậy hẳn là vào năm . Cô nhìn Lâm Dật Phi một cái, nửa đùa nửa thật nói:
– Dật Phi sinh năm bao nhiêu?
Lâm Dật Phi cười khổ nói:
– Chắc tôi chênh lệch cô không nhiều lắm.
Phương Vũ Đồng mỉm cười:
– Nói như vậy anh cũng mới khoảng trên dưới hai mươi tuổi, vậy làm sao anh biết sáu mươi sáu năm trước ở đây có một con thác chứ?
Lâm Dật Phi vẫn chưa kịp chọn được từ thích hợp, ông cụ Phương đã cười rộ lên:
– Sao hả, bây giờ ta nói rồi, giờ cậu cũng mới biết trước đây ở đây có một con thác chứ?
Nhìn Phương Vũ Đồng gật gật đầu, ông vụ vuốt chòm râu trắng cười nói:
– Như vậy thì cậu hơn hai mươi tuổi, biết chuyện của năm mươi năm trước có những kỳ quái gì, điểm này thật không rõ.
Sắc mặt Phương Vũ Đồng trở nên đỏ hồng, nhưng trong lòng lại có một cảm giác cổ quái. Đạo lý này không phải cô không rõ, nhưng cô dường như cảm thấy từ khẩu khí của Lâm Dật Phi, hắn thực sự không phải chỉ đơn giản là nghe nói mà thôi. Đương nhiên ý nghĩ này rất quái dị, cô không có cách nào có thể đề cập nó trước mặt ông nội và Lâm Dật Phi.
– Cái thác đó sao lại không còn nữa ạ?
Lâm Dật Phi chậm rãi hỏi.
– Sao lại không còn nữa à?
Ông cụ Phương híp mắt liếc nhìn về nơi trụi lui lủi ở phương xa kia, thần sắc có chút hương vị nhớ lại:
– Nói ra thì dài lắm. Khi ta còn nhỏ thì sống ở gần đây, nơi đó đương nhiên chưa là khu du lịch gì, cây cối cũng nhiều hơn bây giờ nhiều, cây cao bóng cả, che kín mây trời. Có một số người trồng xong hoa màu, săn thú mệt cả một ngày, vô cùng hài lòng ngả lưng nằm ở đây nghỉ ngơi một giấc thoải mái.
Không chỉ ông cụ lộ ra thần sắc nhớ kỷ niệm xưa, mà ngay cả Phương Vũ Đồng cũng có chút xuất thần, lén nhìn Lâm Dật Phi một cái. Nhưng nhìn thấy hắn đang chằm chằm nhìn về phương xa, dường như đang rất chăm chú nghe ông cụ kể lại, nên cô cũng không để ý gì tới.
– Tuy khi đó ngày tháng vất vả rất nhiều.
Ông cụ Phương thấp giọng nói:
– Những thứ có ở đây chỉ là núi cao sừng sững, cây cối um tùm, mây trắng lượn trôi và dòng nước róc rách. Nhưng nếu cho ta thêm một lần lựa chọn, thì ta thà tình nguyện làm một cậu bé ngày ngày chạy tới chạy lui, vô lo vô nghĩ.
– Ông nội, bây giờ cháu cũng vô lo vô nghĩ.
Đừng thấy Phương Vũ Hi mới năm tuổi nhé, nó thế nhưng rất hiểu chuyện. Lúc này cậu bé đứng bên cạnh ông nội, kéo vạt áo của ông nhẹ giọng nói:
– Chả lẽ ông không vui à?
Ông cụ Phương âu yếm cười cúi thấp lưng xuống, ôm cháu vào lòng:
– Ông nội không có gì không vui cả, chỉ có điều người già rồi thì ngày tháng cũng không còn nhiều nữa, vì thế khó tránh khỏi nhớ lại những chuyện trước đây.
Phương Vũ Đồng trong lòng chấn động, nhìn Lâm Dật Phi một cái, nhưng lại nhìn thấy hắn cũng đang nhìn mình, hơi lắc đầu.
Ông cụ Phương nhìn như già lẩm cẩm, nhưng thực tế ông nhìn thấy rõ mọi thứ:
– Vũ Đồng, cháu đừng cho là Dật Phi nói, chớ trách cậu ấy. Thực ra ông đã sớm biết rồi, nếu trên tàu hỏa không phải do cậu ấy cứu ông, thì cái mạng già này của ông đã về với tổ tiên rồi. Hơn nữa, ông già rồi, nhưng không hồ đồ, rất nhiều chuyện ông vẫn biết. Cho dù bây giờ hai chân dừng lại, hơn bảy mươi tuổi tuy không tính là thọ, nhưng cũng không phải là chết sớm. Chẳng lẽ cháu còn muốn ông nội trở thành một con quái vật lão bất tử hay sao hả?
Sắc mặt Phương Vũ Đồng có chút tái nhợt:
– Ông nội, ông nói gì thế, cái gì mà chết chết, không cát lợi gì cả. Vũ Hi, mau xuống đi, ông nội leo núi cũng thấm mệt rồi, còn phải bế em nữa à.
Lâm Dật Phi lại cười nói:
– Tri giả bất hoặc, nhân giả bất ưu, dũng giả bất cụ (). Kỳ thật con người cuối cùng ai rồi cũng phải chết, chỉ cần khi chết không oán không hối, như vậy đã trọn rồi.
()Có kiến thức thì không nghi ngờ, có lòng nhân thì không ưu tư, có dũng cảm thì không sợ hãi
Tinh thần ông cụ rung lên, nhìn Lâm Dật Phi nói:
– Nói hay lắm.
Cả người Phương Vũ Đồng cũng chấn động, có chút kinh ngạc nhìn Lâm Dật Phi. Những lời này thốt ra từ miệng hắn, không khỏi có chút cảm giác đứng nói suông không ngại đau thắt lưng (), chỉ có điều khi hắn nói tuy bình thản, nhưng thần sắc lại mang theo một loại hào khí, nên làm cho người ta không cãi lại được.
()Câu này xuất phát từ một điển tích Tần Hiếu Công tiếp đãi Thương Ưởng (hay Vệ Ưởng) do sủng thần Cảnh Giám tiến cử. Tần Hiếu Công ngồi thẳng trên ghế trò chuyện say sưa cùng Thương Ưởng. Ban đầu hai người Thương Ưởng và Cảnh Giám cùng nhau ‘trường tọa’ tức quỳ ngồi trên gót chân trên một tấm nệm. Sau đó Thương Ưởng nói đến đoạn hào hứng liền đứng lên đi lại trong điện mà say sưa bàn luận từ sớm tới tối mịt không phát hiện ra. Cảnh Giám phải quỳ suốt từ sáng tới tối rất mỏi nên thường xuyên nháy mắt ra hiệu ngừng lại mà Thương Ưởng không để ý. Mãi tới canh hai Tần Hiếu Công mới cắt ngang và ban cho hai người dùng ngự thiện. Trong tiệc Thương Ưởng hỏi Cảnh Giám tại sao nháy mắt nhiều thế, Cảnh Giám mới nói dỗi một câu. « Tôi quỳ suốt cả ngày đến tê dại hai chân bủn rủn cả người mềm nhũn mệt mỏi. Ngài đứng nói chuyện thì đâu bị đau lưng.
– Tri giả bất hoặc, nhân giả bất ưu, dũng giả bất cụ.
Ông cụ Phương lầm bầm đọc:
– Nhưng thế giới này quả thực có quá nhiều chuyện chúng ta không thể biết, ví dụ như con thác này.
Ông giơ tay chỉ về phía vách đá hoang vu, bên trên không có một cọng cỏ:
– Ta nhớ khi còn nhỏ, thác nước đó rất lớn, nhất là vào mùa hạ, giống như một con rồng trắng gào thét lao xuống. Còn hồ sâu bên dưới thì lạnh như cắt da cắt thịt. Cho dù có biết bơi cũng không dám xuống đó. Ta đã xuống đó hai lần, nhưng chỉ đến một phút đã phải bò lên. Cái cảm giác đó, giống như cả người sắp bị đông cứng lại vậy.
Sắc mặt của Lâm Dật Phi không chút thay đổi, nhưng ánh mắt lại đảo quanh, biết ông cụ nói một chút cũng không sai.
– Lúc trước đó là một nơi rất tốt mà chúng ta thường xuyên đến nghỉ ngơi du ngoạn, tránh nắng.
Ông cụ PHương than thở:
– Nhưng thật đáng tiếc về sau không còn nữa, ta nhớ rất rõ năm đó ta mười ba tuổi.
– Làm sao lại đột nhiên biến mất ạ. Là bị hạn hay động đất ạ?
Phương Vũ Đồng tò mò hỏi. Kỳ thực là muốn để ông nội nghỉ ngơi một chút, hôm nay không cần đi tới các điểm khác nữa.
– Ông nhớ rõ thác nước đó biến mất khi nào, một mặt là vì có cảm tình rất sâu sắc với nó, mặt khác lại bởi vì năm đó cũng chính là năm ông cố của cháu qua đời.
Phương Vũ Đồng không cảm thấy gì cả, đối với ông cố cô không có ấn tượng gì, cũng rất ít khi nghe ông nội nhắc đến, chỉ biết rằng ông cố là một thợ săn. Còn Lâm Dật Phi thì thấy run sợ trong lòng. Nếu ông cụ Phương khi ấy mới chỉ mười ba tuổi, thì cha của ông ấy hẳn là khoảng trên dưới năm mươi, cũng có thể trẻ hơn một chút, như vậy e là không phải chết già.
– Năm đó ông cụ bao nhiêu tuổi ạ?
Lâm Dật Phi vẫn không nhịn nổi mà hỏi.
Ông cụ Phương liếc mắt nhìn Lâm Dật Phi, khẽ gật đầu, biết Lâm Dật Phi hỏi ngụ ý. Rất nhiều khi nói chuyện cùng với người thông minh là chuyện hạnh phúc, bởi vì thường thường bạn chỉ cần nói ra câu mở đầu, họ sẽ hiểu được ra rất nhiều chuyện.
– Kỳ thật đến bây giờ điều ta vẫn không dám tin, đó là khi đó cha ta rốt cuộc đã chết hay chưa.
Ông cụ không ngừng thút thít:
– Bởi vì chuẩn xác hơn mà nói, là cha ta không chết, mà là mất tích. Khi ông ấy mất tích mới hơn bốn mươi tuổi.