Du Lão Thử liên tục nói.
– Nhưng.
Lái xe thở dài một tiếng:
– Nhưng một chút yêu cầu này cũng khó. Mỗi lần về đến nhà, đều phải nghe cô ta lải nhải chồng người này làm ăn to ra sao, buôn bán lãi nhiều hay ít. So sánh một hồi, rồi nói tôi vô dụng. Nghe vậy tôi chỉ muốn tự sát cho xong chuyện. Nhưng nếu tôi chết đi, thì cha mẹ tôi làm sao bây giờ. Tuy bà xã không tốt, nhưng về sau cô ấy làm sao bây giờ? Mà đã quyết định sống tiếp, thì phải gánh vác rất nhiều trách nhiệm. Bằng không đó không phải là đàn ông. Tôi nói có đúng không, người anh em?
Lâm Dật Phi nhìn khuôn mặt đầy tang thương nhưng kiên nghị kia, sau một lúc lâu mới nói:
– Anh nói rất đúng. Nếu lần sau tôi lại tới đây, hy vọng có thể mời anh và người nhà của anh uống một chén.
Lái xe cười ha hả, không nói tiếp nữa. Phát tiết một trận, tâm tình rõ ràng thoải mái hơn rất nhiều. Ông ta giữ vững tinh thần lái xe đi về hướng sân bay. Bởi vì ông ta hiểu một điều rằng, ngày tháng vẫn trôi qua, mà người vẫn phải sống.
Kỳ nghỉ dài hạn này kéo dài bảy ngày, nhưng khi thực sự trải nghiệm thì không khác hai ngày là mấy.
Chỉ có khác biệt duy nhất với kỳ nghỉ ngắn hạn đó là, sau kỳ nghỉ rõ ràng cảm thấy mệt hơn rất nhiều.
Con người cũng thật là kỳ quái, gọi là nghỉ ngơi nhưng lại làm mình mệt hơn. Nếu sau kỳ nghỉ dài hạn quả thực còn mệt hơn lúc đi làm, thì loại người này đương nhiên rất nhiều, và Đại Ngưu không thể nghi ngờ chính là một trong số đó.
“Cạch” một tiếng, cửa phòng mở, Đại Ngưu theo thường lệ tung cước đá văng cửa phòng. Nhưng lần này cậu ta uể oải đi vào, khuôn mặt xìu xìu như vừa thua trận trở về. Vốn là khuôn mặt rất đầy đặn, vậy mà không ngờ đã xuất hiện nếp nhăn, nhìn thoáng qua người anh em trong phòng ngủ. Một người nằm trên giường, người còn lại cũng nằm trên giường.
Nhìn hai người bạn cùng phòng nằm thoải mái trên giường, Đại Ngưu không chỉ mỏi mệt, còn có chút hối hận. Mỗi ngày nằm trên giường không thể nghi ngờ là thoải mái hơn leo núi rất nhiều. Chỉ có điều nếu bạn gái đã lên tiếng, Đại Ngưu vẫn phải ngoan ngoãn đi theo.
Thở dài một tiếng, giày cũng không cởi, Đại Ngưu cứ thế nằm vật xuống giường:
– Chào các anh em, đi chơi về mệt thật.
Lâm Dật Phi và A Thủy không có chút phản ứng, Đại Ngưu tố khổ không được thông cảm, không khỏi nhảy dựng lên, vọt tới trước người A Thủy:
– A Thủy, ông có phải là anh em tốt của tôi không? Vì sao thấy tôi như vậy mà không an ủi tôi một tiếng.
A Thủy trợn mắt, cười lạnh nói:
– Anh em tốt? An ủi? Trong bảy ngày này tôi lẻ loi một mình ăn mỳ tôm với dưa muối, có ai tới an ủi tôi? Đi chơi bảy ngày, ngay cả quà cũng không mang về, lại còn không biết xẩu hổ nói ra câu đó.
Đại Ngưu ngượng ngùng cười:
– Ông là con quỷ lười, ai bảo suốt ngày ru rú trong phòng. Không phải ông có bạn gái trên mạng đó sao, còn nói gì lẻ loi một mình.
Vừa nói vừa lùi lại trước giường Lâm Dật Phi. Lần này không dám hét to, chỉ ưỡn ngực nghiêm mặt hỏi:
– Dật Phi, núi Thiên Trụ thế nào, có thú vị không?
Lâm Dật Phi nói đi tìm bảo bối, Đại Ngưu đánh chết cũng không tin.
– Có gì mà thú vị.
Lâm Dật Phi thở dài:
– Thiếu chút nữa bị chôn vùi trong núi. Vất vả lắm mới leo ra được thì lại trông thấy rất nhiều tử thi. Ông nói xem, có thú vị không?
Những lời này là nói thật, nhưng không ai tin.
– Dật Phi cứ thích nói đùa.
Đại Ngưu đương nhiên không tin:
– Anh em, tôi có một việc rất quan trọng cần tuyên bố.
A Thủy đã phát ra tiếng ngáy, hiển nhiên là không có hứng thú gì với chuyện của cậu ta. Lâm Dật Phi thì thở dài nói:
– Có phải là cần tiền tài trợ phải không?
– Dật Phi, quả thật ông còn lợi hại cả Gia Cát Lượng.
Đại Ngưu vỗ tay một cái:
– Vừa đoán là trúng. Tôi ngưỡng mộ ông như nước sống chảy cuồn cuộn…
– Dừng, dừng.
Lâm Dật Phi cười khổ:
– Cần bao nhiêu?
– Đợi một chút.
A Thủy bật dậy, không nhịn được hỏi:
– Lần trước tôi cho ông vay tiền đưa bạn gái đi xem hòa nhạc của ca sĩ Tô Tình nào đó, hình như ông còn chưa trả tôi thì phải?
Đại Ngưu gãi gãi đầu, vẻ mặt đau khổ nói:
– Lần trước đúng là vì mua vé xem Tô Tình hát mà tôi cạn cả túi. Nhưng thật không ngờ, mới qua mấy ngày, cô ta lại quay lại Giang Nguyên tổ chức buổi hòa nhạc.
Lâm Dật Phi ngẩn người, A Thủy thì cười phá lên, nửa ngày không ngừng được. Cậu ta chỉ vào Đại Ngưu nói:
– Cô ta coi thành phố Giang Nguyên này như cái ngân hàng chắc. Thiếu tiền lại tới đây vơ vét. So với đám xã hội đen chuyên thu phí bảo hộ còn đen hơn. Phải nói rằng, lão đại của Giang Nguyên không phải Lý mặt sẹo của Vạn Hưng Đường, cũng không phải Chung Tín của Trung Nghĩa Bang, mà phải là ngôi sao ca nhạc Tô Tình mới đúng.
Đại Ngưu có chút khó hiểu:
– A Thủy, Trung Nghĩa Bang, Vạn Hưng Đường mà ông nhắc tới là tổ chức trong bộ phim ông đang xem à?
– Đúng là đàn gảy tai trâu!
A Thủy liên tục lắc đầu nói:
– Nhưng điều này cũng không nên trách người khác. Luôn có những kẻ ngu dốt cho dù bớt ăn cơm, cũng muốn tranh nhau nộp tiền để xem mặt người ta một cái. Bằng không sao gọi là fan cuồng. Muốn nói ti tiện, cũng tuyệt đối không phải là Tô Tình.
– A Thủy, ông nói vậy là không đúng.
Đại Ngưu có chút căm tức:
– Người ta ca hát kiếm tiền, chúng ta tiêu tiền để nghe ca nhạc, đường đường chính chính như vậy, cái gì mà ti tiện hay không ti tiện.
– Vậy ông có bản lĩnh thì tự đi mà kiếm tiền mua vé nghe nhạc. Đừng ngửa tay xin tiền bạn bè, sau đó để cho cha mẹ bù vào.
A Thủy không nể mặt, răn dạy nói.
– Không phải là ba trăm tệ sao, trả lại cho ông nè.
Đại Ngưu rút cái ví ra. Nhìn cái ví mỏng tanh, không khỏi ngẩn người.
– Thôi, A Thủy.
Lâm Dật Phi ngồi dậy, lấy mấy trăm tệ từ trong ngăn kéo, đưa cho Đại Ngưu. Từ trước tới nay tiền của hắn đều đặt ở trong ngăn kéo, khóa cũng không khóa. Tuy Đại Ngưu và A Thủy đều biết, nhưng không ai động tới.
– Đại Ngưu vay tiền là vì theo đuổi bạn gái. Một việc đại sự cả đời như vậy, cậu ta chắc sẽ có chừng mực.
A Thủy lắc đầu, trừng mắt nhìn Lâm Dật Phi, hiển nhiên là tức giận Đại Ngưu không hiểu chuyện, còn có Dật Phi quá dung túng.
Đại Ngưu nhận lấy tiền, liếc A Thủy một cái, hơi vẻ xin lỗi. Cậu ta đương nhiên biết A Thủy là muốn tốt cho mình. Chẳng qua lúc nãy hai người có hơi to tiếng, nhất thời không ai chịu nhường ai.
– Kỳ thực lần này Tô Tình biểu diễn để quyên góp tiền cứu trợ. Cô ấy sẽ không nhận một xu từ vé bán. Số tiền này hình như dùng để trợ cấp cho tổ chức y tế thế giới chữa căn bệnh gì đó.
Lúc cậu ta nói tới bệnh tật thì hơi hàm hồ. Lâm Dật Phi và A Thủy chỉ tưởng rằng là do cậu ta không nhớ rõ, nên không phát hiện ra cái gì dị thường.
– Nếu là như vậy, không bằng mọi người đều đi làm chút việc thiện.
Lâm Dật Phi thấy không khí có vẻ cứng nhắc, mỉm cười nói:
– A Thủy, mấy người chúng ta cùng đi, thế nào?
Trải qua khoảng thời gian làm bạn này, hắn biết A Thủy làm người có vẻ âm dương quái khí, nhưng kỳ thực rất nhiệt tâm, không hề kém ai. Có lẽ trong đầu cậu ta luôn có suy nghĩ “Ai kỳ bất hạnh, nộ kỳ bất tranh” (hương cho những kẻ bất hạnh, nhưng giận họ không biết đấu tranh)Đương nhiên giận này, không thể nghi ngờ chính là Đại Ngưu.
A Thủy thở dài:
– Nếu quả thật là làm việc thiện, tôi sẽ không phản đối. Tuy nhiên các ông phải biết rằng, chương trình Tô Tình tham dự chính là buổi hòa nhạc từ thiện. Nhưng vé vào không hề rẻ. Nói cách khác, có khả năng rất lớn là bọn họ lợi dụng từ thiện để lừa bịp tiền của người dân, rồi nhét vào túi làm của riêng. Rất ít người làm chuyện lỗ vốn.
Ba người trở nên trầm mặc. Lời của A Thủy tuy không phải là không thể, nhưng Đại Ngưu vẫn không kìm nổi đứng lên nói:
– Chẳng phải có một câu nói rằng “Mưu sự tại nhân, hành sự tại thiên” đó sao. Chúng ta chỉ cần phần tâm ý đó là được. Quan tâm khỉ gió gì bọn họ xử lý như thế nào. Nếu là thật thì cũng chỉ có bọn chúng là bị lương tâm cắn rứt.
– Lương tâm?
A Thủy thì thào:
– Ngày nay lương tâm có đáng là bao?
Tuy nhiên khẩu khí đã hòa hoãn xuống:
– Tôi cũng muốn đi xem Tô đại mỹ nữ rốt cuộc đẹp như thế nào! Đúng rồi, bao giờ thì hát?
Đại Ngưu trở nên cao hứng:
– Cuối tuần, để tôi đi mua vé. Tuy còn vài ngày nữa mới tới, nhưng đã sắp cháy vé, đến muộn chỉ sợ không mua được. A Thủy đi một mình hay có bạn gái? Tôi đi cùng với Thúy Hoa rồi.
Nhìn thoáng qua A Thủy:
– Nếu không tôi kéo một cô ở khoa âm nhạc tới làm bạn với cậu.
Kỳ thực trong lòng Đại Ngưu nghĩ, anh bạn A Thủy cả ngày âm dương quái khí này, hơn phân nửa là nội tiết mất cân đối. Cũng khó trách, học ba năm đại học rồi, hình như còn chưa từng nhìn thấy cậu ta nói chuyện với con gái. Nếu là một người con trai bình thường thì sao chịu được như vậy?
A Thủy từ chối cho ý kiến, giống như đã tính trước.
– Ông không nói, coi như là đồng ý. Tôi sẽ tìm một cô xinh đẹp cho ông.
Đại Ngưu kích động đi ra khỏi phòng, nhưng đột nhiên dừng lại:
– Ông tìm ai?
Một người nam sinh đứng ở trước cửa. Cậu ta có dáng người cao to, không hề thua kém Đại Ngưu. Khí trời tuy không lạnh, nhưng không tính là nóng, mà người này vẫn mặc áo cộc tay. Chắc chắn không phải là do cậu ta không có tiền mua áo, mà là muốn thể hiện cơ thể đầy cơ bắp của mình.