Da thịt lộ ra ngoài có màu đồng cổ, trông rất sáng rọi, đầy vẻ nam tử. Có được làn da này chắc chắn không phải là trời sinh, mà là do tắm nắng hoặc phơi nắng mới có. So sánh với cậu ta, một người thường xuyên tập thể dục như Đại Ngưu cũng phải mặc cảm.
– Lâm Dật Phi có ở trong phòng không?
Cậu ta ôm tay lộ ra cơ bắp, thanh âm có vẻ gây sự.
Đại Ngưu thấy có người còn rắn chắc hơn mình, tuy cảm thấy bị uy hiếp, nhưng vẫn không chịu thua kém. Giơ tay vẩy vẩy cái áo làm bộ như lau mồ hôi, lộ ra cơ bụng rắn chắc:
– Ông tìm cậu ta có việc gì?
Lâm Dật Phi nghe thấy có người tìm mình, liền ngồi dậy. Nhìn hai người đọ cơ nhau, một người lộ ra cánh tay, một người lộ ra cơ bụng, đành phải nằm xuống.
Kẻ cơ bắp nhìn cơ bụng của Đại Ngưu một cái, theo bản năng sờ sờ bụng của mình, ngữ khí hơi hòa hoãn, nghi ngờ hỏi:
– Ông chính là Lâm Dật Phi?
Đại Ngưu không kiên nhẫn nói:
– Có chuyện gì thì nói luôn đi. Tí nữa tôi sẽ nhắn lại cho cậu ta.
Đã biết Đại Ngưu không phải Lâm Dật Phi, kẻ cơ bắp hừ lạnh một tiếng:
– Ông có thể thay cho hắn?
– Có một số việc có thể, có một số việc không thể.
Đại Ngưu thấy tên này hùng hùng hổ hổ tới, không giống là có việc tốt. Tiểu Phi chưa bao giờ đắc tội ai, chẳng lẽ là cây to đón gió, dẫn tới việc tình địch kéo tới?
Cậu ta không thể không xem xét tới phương diện tình cảm. Bởi vì hiện tại Lâm Dật Phi thực sự nổi tiếng. Người theo đuổi Bách Lý Băng có thể xếp thành một hàng dài, mà người có tư cách theo đuổi Bách Lý Băng cũng không ít. Tuy Băng đại mỹ nhân đã công khai biểu đạt thái độ, nhưng làm một nam nhi, khẩu khí này vẫn không thể nuốt trôi. Có không ít đàn ông nghĩ rằng nếu đánh bại được Lâm Dật Phi, thì Băng mỹ nhân sẽ nhận ra Lâm Dật Phi cũng thường thôi.
Kẻ cơ bắp lại hừ lạnh một tiếng, nhằm biểu đạt sự khinh miệt của mình. Liếc mắt thấy còn có hai người ngủ trên giường, y liền đẩy Đại Ngưu ra, đi vào trong phòng, lạnh lùng hỏi:
– Ai là Lâm Dật Phi?
Trong lòng y thầm bất mãn mấy người này thấy khách tới mà không lễ phép. Nhưng lại không biết hành động của y cũng không lễ phép gì. Khó trách Lâm Dật Phi và A Thủy mặc kệ y.
Lâm Dật Phi thở dài, biết rằng mục đích tới đây của y chắc chắn sẽ không giống với chủ tịch Phó.
– Là tôi, có chuyện gì không?
Kẻ cơ bắp đi tới trước giường của Lâm Dật Phi, đánh giá hắn từ trên xuống dưới:
– Ông thật là Lâm Dật Phi?
Lâm Dật Phi nhìn xung quanh:
– Cả dãy trọ này chỉ có một mình tôi tên là Lâm Dật Phi. Còn ở nơi khác có hay không, tôi cũng không biết.
Đại Ngưu vốn chuẩn bị đi mua vé, thấy thế liền quay trở về phòng. Tên kia tới đây có vẻ không có ý tốt gì. Cũng không thể khiến Tiểu Phi chịu thiệt. Nhưng cậu ta đã quên rằng lúc trước ở quán cơm, chính là Dật Phi đã cứu mình.
– Tôi thay mặt hội quán Ảnh Phong tới đây mời các hạ.
Kẻ cơ bắp đột nhiên trở nên lễ phép, dùng hai tay đưa một tấm thiếp tới trước mặt Lâm Dật Phi.
Lâm Dật Phi có chút kỳ quái:
– Hội quán Ảnh Phong?
Quay đầu nhìn A Thủy và Đại Ngưu:
– Anh ở quán ăn nào tới à. Nếu muốn chào hàng giảm giá thì đưa nhầm người rồi. Hai người bọn họ có vẻ hứng thú hơn.
Thấy A Thủy và Đại Ngưu trợn mắt há mồm nhìn mình, Lâm Dật Phi đột nhiên nhíu mày:
– Xác thực là đưa cho tôi?
Kẻ cơ bắp lộ vẻ tức giận:
– Mong các hạ tôn trọng một chút.
Thấy Lâm Dật Phi còn lười biếng nằm trên giường, cũng không nhận lấy thiếp mời. Điều này đối với kẻ cơ bắp mà nói, không thể nghi ngờ là vô cùng nhục nhã.
Lâm Dật Phi đành phải ngồi dậy, nhận lấy tấm thiếp. Lại nghe người kia hừ một tiếng. Hắn cảm thấy khó hiểu. Thời nay chào hàng mà cũng kiêu ngạo như vậy, chẳng lẽ quán ăn kia rất có thế lực? Nhìn kỹ tấm thiếp, không khỏi có chút buồn bực. Trên tấm thiếp có ghi một chữ ‘Chiến’ thật to. Hắn mơ hồ cảm thấy không phải là quán ăn mời.
Lắc đầu khó hiểu, Lâm Dật Phi lật tấm thiếp, bên trong có ghi ngắn gọn: “Lâm Dật Phi, mời các hạ ngày mai tới hội quán Ảnh Phong gặp mặt. Watanabe”
Tuy hiểu những chữ ghi trên này, nhưng Lâm Dật Phi vẫn không rõ ý tứ, ngẩng đầu hỏi:
– Hội quán Ảnh Phong là nơi nào? Watanabe tiên sinh là vị nào? Tôi chưa từng nghe quá. Có phải anh tìm nhầm người hay không? Đại Ngưu, ông xem cho ý kiến.
Đại Ngưu liên tục xua tay, không nhận lấy tấm thiếp. A Thủy cũng lộ vẻ nghi hoặc:
– Hội quán Ảnh Phong là một hội quán Karate.
Lâm Dật Phi nghe ra sự lo lắng trong thanh âm của cậu ta, lại càng buồn bực:
– Karate? Là cái gì? Chưa từng nghe qua.
– Lâm Dật Phi, cậu không cần phải quá kiêu ngạo. Cậu chỉ cần trả lời một câu, tới hay không tới?
Kẻ cơ bắp không nhịn được hỏi. Ở Chiết Thanh, có thể có vài người không biết hội quán Ảnh Phong. Nhưng làm gì có ai chưa từng nghe qua môn võ Karate? Vậy thì chỉ có thể là hắn giả vờ không biết, hay cố ý khinh thường mình.
– Tới đó làm cái gì?
Lâm Dật Phi đột nhiên nhớ ra cái gì đó:
– Tôi nhớ ra rồi. Phía đông nam của trường Chiết Thanh có một quán, à hội quán. Hình như là quán cơm thì phải. Hội quán các anh là bán cơm phải không? Nếu các anh đang cần tuyển người thì tôi phải nói lời xin lỗi rồi. Tôi không có hứng thú nhập hội gì cả, đành phụ ý tốt của các anh.
Đại Ngưu và A Thủy vốn kinh nghi bất định. Xem tư thế này có vẻ như hội quán Ảnh Phong muốn tìm Lâm Dật Phi để hạ chiến thư. Mà không biết Lâm Dật Phi là giả vờ không biết hay là thực sự không biết. Chỉ có điều nghe hắn nói rất thú vị, nhịn không được bật cười.
Kẻ cơ bắp đầy vẻ tức giận, nhẫn nhịn phát tác:
– Tiểu tử, nếu không phải quán chủ của chúng tao tỏ vẻ lễ phép, thì hiện tại cậu đã nằm trong bệnh viện rồi.
Lâm Dật Phi nhìn y từ trên xuống dưới, cười khổ hỏi:
– Nói vậy là có ý gì?
– Hội quán Ảnh Phong của chúng tôi khiêu chiến với cậu. Là muốn lĩnh giáo võ công của cậu. Cũng hy vọng xế chiếu ngày mai, cậu đến đúng giờ. Lâm Dật Phi, đến lúc đó, ta hy vọng ta chính là đối thủ đầu tiên của ngơi.
Kẻ cơ bắp mất đi thái độ bình tĩnh:
– Tôi tên là Cổ Chính Hùng, hy vọng cậu biểu hiện như một người đàn ông, không cần lải nhải rụt rè như đàn bà. Sảng khoái nói một tiếng, cậu có tới hay không. Nếu không tới, tôi sẽ tuyên bố với toàn trường Chiết Thanh, cậu không phải là cao thủ võ công gì cả.
Lâm Dật Phi rốt cuộc nghe ra, vị này tới đây là muốn khiêu chiến với mình. Tuy nhiên hắn vẫn không hiểu, khi nào mà mình tự xưng là cao thủ võ lâm rồi? Vì sao bọn họ phải khiêu chiến với mình?
– Lâm Dật Phi.
Cổ Chính Hùng có chút không kiên nhẫn nói:
– Dám làm dám chịu mới là nam nhân. Cậu đã dám thổi phồng mình trên báo chí, hiện tại làm rùa đen rụt đầu cũng đã muộn rồi.
Ánh mắt của Lâm Dật Phi trở lên lạnh lùng, đảo mắt khôi phục bình thường:
– Tốt, xế chiều ngày mai tôi sẽ tới. Hy vọng đến lúc đó có thể thỉnh giáo công phu của các hạ.
– Một lời đã định.
Cổ Chính Hùng có chút miệt thị nhìn Lâm Dật Phi một cái. Nhận được lời khẳng định của hắn, liền không nói nhảm nữa, xoay người rời đi. Lúc này Lâm Dật Phi mới chuyển ánh mắt về phía Đại Ngưu:
– Ông nói chuyện ở quán cơm ra ngoài à?
Đại Ngưu liên tục xua tay:
– Trời đất chứng giám, không phải là tôi.
Lâm Dật Phi có chút buồn bực:
– Vậy làm sao y biết tôi có võ công? A Thủy, ông có biết không?
A Thủy lắc đầu:
– Tôi không rõ lắm. Vừa rồi tên gấu đen kia nói ông thổi phồng mình trên báo chí. Gần đây ông có lên báo không?
Lâm Dật Phi đột nhiên nhớ ra cái gì đó:
– Tìm một tờ Đô Thị Mới xem thế nào.
Đại Ngưu còn chưa kịp trả lời, thì có tiếng gõ cửa vang lên. Vừa nãy tên Cổ Chính Hùng đi vào có vẻ nho nhã lễ độ, nhưng lúc đi ra lại quên phép tắc cơ bản là đóng cửa. Người mới tới kia có thể trực tiếp đi vào, nhưng vẫn lễ phép gõ cửa.
– Xin hỏi Lâm Dật Phi có trong phòng không?
Một người nam sinh đứng ở trước cửa, dáng người gầy gò, hoàn toàn tương phản với kẻ cơ bắp kia. Đại Ngưu liếc nhìn Lâm Dật Phi một cái, đột nhiên mỉm cười:
– Trước kia tôi vẫn cho rằng chỉ có con gái mới có hứng thú với ông. Thật không ngờ ngay cả con trai cũng có hảo cảm với ông.
Lâm Dật Phi chỉ muốn đá cậu ta ra ngoài, hắn đứng lên hỏi:
– Xin chào, tôi là Lâm Dật Phi. Cậu tìm tôi có việc gì?
– Anh chính là Lâm Dật Phi? Nghe danh đã lâu, như sấm bên tai, chỉ có điều vô duyên chưa thấy mặt. Hôm nay vừa thấy thực sự là tam sinh hữu hạnh!
Thanh âm có vẻ hiền lành, nhưng ngôn từ đậm mùi kiếm hiệp.
Lâm Dật Phi đành phải ôm quyền thi lễ nói:
– Các hạ thực sự quá lời. Lâm mỗ hổ thẹn không dám nhận. Xin hỏi lần này tới, chỉ là muốn thấy mặt tôi một lần?
Đại Ngưu thiếu chút nữa cười sặc sụa. Nam sinh kia chậm rãi đi vào, thở dài thi lễ nói:
– Không phải vậy.
– Đại Ngưu, dâng trà.
Lâm Dật Phi nhịn cười, nhận ra anh chàng này hình như có tập luyện qua vài kiến thức cơ bản. Nhất cử nhất động đều rất trầm ổn, vị Cổ Chính Hùng vừa nãy không thể sánh bằng.
Hai người liên tục nói cổ ngôn, Đại Ngưu lại hỏi một câu phá hư phong cảnh:
– Tiểu Phi, phòng trọ của chúng ta lấy đâu ra trà mà mời. Cà phê được không?
Không biết đã ngồi bao lâu rồi, bọn anh Nghiêm vẫn chưa quay trở lại là chuyện trong dự kiến nhưng Cổ Ý cũng không thấy bóng dáng đâu cả. Điều này khiến Kế Béo cảm thấy rất kì lạ, đột nhiên nhớ ra cái anh Bao kia ăn thịt người, không khỏi rùng mình một cái, đột nhiên lại nghĩ ra một giả thiết đáng sợ. Cái anh Bao kia dụ dỗ Cổ Ý cùng đi không phải là đã coi Cổ Ý như một cái bánh bao thịt chứ?
Suy nghĩ này khiến Kế Béo có chút buồn nôn. Giữa lúc đang đờ đẫn, một tiếng súng nặng nề vang lên, giống như là trong vách tường truyền đến vậy. Kế Béo trong lòng kinh sợ đứng dậy quát lớn:
– Ai vậy?
Sau khi tiếng súng vang lên cũng không hề có bất cứ động tĩnh nào cả. Kế Béo lắng nghe một lúc lâu, suy sụp ngồi xuống, chẳng lẽ anh Nghiêm không kìm được đã ra tay với đồng bạn? Tiếng súng truyền đến ở bên trái vách tường, không phải đằng trước hay đằng sau, chẳng lẽ trong mê cung này vẫn còn người khác nữa? Kế Béo càng nghĩ càng đau đầu, càng ngày càng tuyệt vọng, dùng cái xẻng Lạc Dương thử gõ gõ vào mấy viên gạch xanh. Không phải là rỗng, anh ta ngẩng đầu muốn nhìn một cái thì bỗng nhiên nhớ ra cái mê cung này tuy rắc rối phức tạp nhưng nếu đào đường ra ở phía trên, chỉ cần nhìn thấy mặt trời thì còn sợ cái gì nữa.
Nghĩ đến đây, Kế Béo không khỏi phấn khích, chuyển cái cặp da đặt dưới chân rồi lấy ra cái xẻng Lạc Dương đào hai cái. Bỗng nhiên một người đứng sau anh ta nói:
– Nếu như anh muốn chết nhanh hơn thì không ngại tốn thêm chút sức nữa đâu.
– Tại sao?
Kế Béo đang đào đất lên trên, nghe thấy âm thanh phía sau liền thuận miệng hỏi lại. Bỗng nhiên anh ta rùng mình một cái, suýt nữa ngã từ trên cái cặp xuống. Âm thanh này chắc chắn không phải là của bọn anh Nghiêm, đây là âm thanh hoàn toàn xa lạ. Trong mê cung còn có người khác thật sao?
Nhanh chóng rút ra khẩu súng, Kế Béo xoay người chỉ ra đằng sau:
– Cấm nhúc nhích!
Đột nhiên phát hiện không có một ai trước mặt, Đỗ Kế cảm nhận được từng luồng gió lạnh trong hành lang, bàn tay cầm súng hơi run rẩy, nghi hoặc quan sát phía trước nhưng quả thật không có bóng dáng ai cả, chỉ cảm thấy bộ vị sau cổ cứng ngắc. Anh ta quay đầu lại một cách khó khăn muốn nhìn ra đằng sau, khóe mắt dường như nhìn thấy một bóng người đang đứng đó, không biết người này là người hay là ma. Mặc dù tay có súng nhưng Kế Béo cũng không dám nhúc nhích, run giọng hỏi:
– Cậu là ai?
Người kia không nói lời nào, thị lực của Kế Béo chỉ nhìn thấy được một bóng người mờ nhạt ở phía trước, anh ta không dám lấy đèn pin rọi vào, giọng nói mang theo cầu xin nói:
– Tôi chỉ là người dẫn đường, tôi không có quan hệ gì với chỗ này cả. Oan có đầu, nợ có chủ, cậu muốn tìm thì cũng đi tìm người khác đi.
– Dẫn đường sao?
Giọng nói người kia hơi có ý cười:
– Bây giờ chỉ sợ là anh khó bảo toàn cho bản thân rồi.
Nghe được giọng điệu người kia không có gì ác ý, Kế Béo vui mừng khôn xiết, vội vàng nói:
– Không tệ, không tệ. Việc đến đây không phải là ý của tôi. Tôi chỉ là một chân sai vặt, tôi không biết gì cả.
– Không biết gì sao?
Người kia thản nhiên nói:
– Vậy tôi giữ lại anh cũng chẳng có tác dụng gì cả.
– Không, không!
Kế Béo hoảng sợ, không biết bị làm sao, lúc này lại nổi lên một chút ý nghĩ muốn phản kháng lại:
– Thực ra tôi cũng biết không ít, thật đấy, thật sự là không ít đâu. Cậu phải tin tôi.
Anh ta thấy người này đến không ai biết, đi không ai hay, phần nhiều nghĩ đến âm hồn hoặc là cương thi trong mê cung. Người này ở trong mộ cổ buồn bực đến phát hoảng nên ra ngoài để tìm người nói chuyện, đương nhiên cũng phải tìm người ăn nói khéo léo một chút.
– Lai lịch của cái cậu Nghiêm kia là gì?
Người kia chậm rãi hỏi.
– Lai lịch gì?
Kế Béo đột nhiên ngẩn ra.
– Sao cậu biết anh ta họ Nghiêm?
Trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ cậu ta là ma thật, nghe nói ma quỷ không có gì không làm được.
– Tôi theo mấy người vào đây, sao lại không biết được.
Người kia thản nhiên nói:
– Hơn nữa tôi còn biết, không lâu trước đây cái cậu họ Bao kia đã vô ý giết chết Cổ Ý, bây giờ còn đang gặm cánh tay của cậu ta đấy. Cái cậu Nghiêm kia đã một phát súng giết chết cậu Lãnh, hiện tại đã đạt được thỏa thuận với Cao Kiều, hợp lực cùng ra ngoài. Ra được hay không còn phải xem vận mệnh của bọn họ. Còn với anh, hình như bọn họ đã quên mất rồi thì phải. Uhm, nhưng cũng không thể nói như vậy được. Cái cậu Bao kia ăn xong Cổ Ý, nếu như lại không ra được thì tôi đoán là sẽ nhớ đến anh thôi.
Mặc dù cậu ta nói rất bình tĩnh, bình thường như là gà trống gáy, gà mái đẻ trứng nhưng Kế Béo lại “ọe” một tiếng nôn hết ra. Chỉ có điều là dạ dày anh ta quả thật là chẳng có gì, chỉ còn ít dịch vị dạ dày, sau khi nôn ra ít nước chua thì không nôn nổi gì nữa. Một lúc lâu sau mới nâng người lên:
– Rốt cuộc cậu là ai? Sao cậu dường như biết hết mọi chuyện vậy?
Kế Béo thẫn thờ nghĩ chẳng lẽ người này là ma, có thể xuyên tường được hay sao? Nếu không tại sao lại nói được rõ ràng mọi chuyện xảy ra ở hai phía chứ.
– Tôi nói cho anh tất cả mọi điều tôi biết, anh có phải là cũng nên nói cho tôi biết chút gì đó chứ nhỉ?
Người kia không đáp mà hỏi ngược lại.
– Cái cậu Nghiêm kia là Tổng giám đốc tập đoàn Hằng Thăng ở miền Bắc, tài sản hơn trăm triệu.
Kế Béo dần dần bình tĩnh, lại càng cảm thấy người đối diện hình như là người. Điều này khiến cho anh ta dấy lên một tia hi vọng sống sót. Nếu người này đã trấn tĩnh như vậy, ẩn náu trong này mà bọn họ lại không hề phát hiện ra thì nói không chừng lại có cách ra ngoài được. Bản thân muốn nhờ vả thì cho dù là người hay ma cũng sẽ mềm lòng thôi, dù sao nói gì đi nữa thì cơ hội cho cái mạng cuối cùng này anh ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Người kia thản nhiên nói:
– Anh đang nói dối sao?
Kế Béo ngẩn ra, kêu to:
– Tôi không nói dối, anh ta quả thật rất giàu có. Ở miền Bắc cũng có tập đoàn Hằng Thăng, nếu không tin thì cậu có thể xem danh thiếp mà anh ta đưa cho tôi.
Kế Béo để tỏ rõ mình không có địch ý, giơ tay muốn móc ra cái gì đó.
– Không cần đâu.
Người kia phẩy tay ngăn lại, nói:
– Anh đã nghe qua câu ngạn ngữ “có nhiều tiền thì phải cẩn thận” chưa?
– Cái này có ý gì?
Kế Béo rùng mình một cái, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ người này là một con ma cổ?
Người kia chậm rãi nói:
– Ý nghĩa của câu nói này là nếu như nhà anh rất giàu có thì ngồi xuống nghỉ ngơi cũng phải tránh xa mái hiên một chút, tránh bị mái ngói rơi xuống đầu. Đương nhiên, nếu như nhà anh mà nghèo thì không phải lo lắng cái này đâu.
Kế Béo cười lớn nói:
– Cậu nói thật là hay. Cậu xem, tôi vốn cũng không hiểu nhưng cậu vừa giải thích tôi đã hiểu rõ rồi.
Lúc này có thể dùng khúm núm để hình dung Kế Béo, dù sao anh ta cũng quyết định là cái con ma cổ này nói gì cũng đúng. Mọi người đều nói giơ tay không đánh người đang cười, không chừng nó vui lên có thể thả mình ra ngoài cũng nên.
– Nếu đã như vậy…
Người kia có chút nghi hoặc nói:
– Giá trị con người của cái cậu Nghiêm kia cũng hơn trăm triệu. Anh ta không hề ngốc, ngược lại còn là người rất thông minh. Nhưng nếu như anh ta biết được sự mất tích của Du Háo Tử, biết được trong mê cung chắc chắn là nguy hiểm hơn việc ngồi dưới mái hiên rất nhiều mà tại sao vẫn muốn đích thân đến đây chứ?
Kế Béo đột nhiên phát hiện ra con ma cổ này rất có đầu óc, nói cũng rất có đạo lý.
– Tôi nghe khẩu khí của anh ta thấy hình như anh ta rất có hứng với đồ cổ ở đây.
Đột nhiên anh ta ngừng lại, cảm thấy lí do này không đầy đủ cho lắm.
Người kia suy nghĩ một lúc lâu, rốt cuộc cũng bỏ qua vấn đề này.
– Vậy thì Du Háo Tử đâu? Người này anh quen mà như không quen vậy, làm sao anh ta biết được dưới mê cung ngầm này có bao nhiêu người chứ?
Kế Béo sửng sốt:
– Tôi chỉ gặp qua hai lần, muốn nói quen thì vẫn chưa đến mức đâu. Nhưng người đó cũng có biết một chút về phong thủy, nói không chừng từ trên mặt đất nhìn ra được dưới đất chôn cái gì cũng nên.
Người kia chậm rãi gật đầu, dường như trầm tư gì đó, một lúc lâu sau lại nói:
– Nói như vậy thì anh ta cũng là một nhân tài, nếu chết trong này thì hơi đáng tiếc.
Kế Béo không kìm được nói:
– Tôi…tôi cũng là một nhân tài, chỉ cần cậu cứu tôi ra ngoài, sau này cậu đào trộm được bảo bối gì đó, nói không chừng tôi sẽ giúp cậu.
Bản thân anh ta cũng cảm thấy mình nói hơi khó nghe. Nếu đã nghĩ người ta là ma thì ma cũng cần mình đào trộm mộ giúp sao? Chỉ có điều nói chuyện lâu như vậy, anh ta phát hiện ra người trước mặt này phân tích thấu đáo, dường như có vài phần nhân khí.
Người kia mỉm cười:
– Tôi cứu anh ra ngoài mà chỉ được lợi thế thôi sao?
Kế Béo nghe thấy hắn có ý đưa mình ra ngoài, vui mừng khôn xiết, vội vàng nói:
– Anh em chúng ta…
Đột nhiên nhớ ra Cổ Ý đã chết, sắc mặt tối lại:
– Tôi làm nghề này đã hai mươi mấy năm, đào được vô số bảo bối. Chỉ cần cậu đưa tôi ra ngoài, tôi nhất định sẽ chia cho cậu một nửa tài sản.