– Tiến triển rất tốt. Chủ tịch Phó không cần phải có tâm lý cầu may.
A Thủy toát ra một câu như vậy.
Chủ tịch Phó cười xấu hổ:
– Tôi nào có bản lĩnh đó.
Nhìn phương hướng Lâm Dật Phi rời đi, trong lòng thầm nghĩ, xem ra tiểu tử Dật Phi này không phải là vật trong ao. Liệu có nên bắt đầu chuẩn bị kế hoạch vuốt mông ngựa không? Đều nói rằng “Nước đến chân mới nhảy”, nhưng Chủ tịch Phó không phải là người như vậy. Có chuẩn bị thì trong lòng mới yên tâm.
Từ khi Lâm Dật Phi và Bách Lý Băng thường xuyên hẹn nhau ở thư viện, tinh thần đọc sách tại thư viện của đại học Chiết Thanh đột nhiên tăng vọt. Ngày nay vốn là thời đại của internet, độc sách càng ngày càng ít. Lại không nghĩ tới Chiết Thanh lại ngược dòng mà đi, nhân khí có vẻ sôi nổi dị thường.
Trong sách có hoàng kim còn phải chờ khảo sát, nhưng trong sách đều có Nhan Như Ngọc thì một chút cũng không sai. Lúc Lâm Dật Phi đuổi tới cửa thư viện, khắp nơi là tiếng đọc sách lanh lảnh. Tuy nhiên lần này Chủ tịch Phó dự đoán không chính xác lắm. Người hẹn Lâm Dật Phi ra ngoài không phải là Bách Lý Băng, mà là Phương Vũ Đồng.
Mặc dù cô thiếu nữ này rất có chủ kiến, đôi khi lại quá khôn khéo khiến người ta không thích. Nhưng không thể không phủ nhận rằng cô ta khá xinh đẹp. Phương Vũ Đồng đứng dưới bóng cây, khiến cho rất nhiều anh chàng lợi dụng sách vở che chắn để vụng trộm ngắm nhìn người đẹp.
Một cô gái thông minh sẽ biết dấu góc nhọn khi ở bên cạnh người con trai mà mình thích. Sau đó chờ đợi người con trai đó bảo vệ, không cần phải cố sức làm gì, cũng có thể khiến người con trai đó cảm thấy mình tốt. Đúng là một công đôi việc. Nếu như vẫn giữ thái độ mạnh mẽ, uy phong thì có uy phong đấy, nhưng lại rất dễ làm cho con trai nhượng bộ lui binh. Đến lúc đó tuy đứng ở chỗ cao, nhưng lại rất cô đơn.
Lâm Dật Phi thật không ngờ Phương Vũ Đồng lại có tinh thần bám riết không tha, từ núi Thiên Trụ đuổi tới thành phố Giang Nguyên. Tuy nhiên hắn không cho rằng cô nàng theo đuổi hắn. Có lẽ hơn phân nửa là vì bệnh tình của Phương lão gia. Chỉ có điều trong lòng có chút kỳ quái, cô nàng Phương Vũ Đồng này không phải đi học sao?
– Dật Phi, chúng ta lại gặp nhau.
Tuy tính tình của Phương Vũ Đồng không tốt lắm, làm người cao ngạo, nhưng nhìn thấy Lâm Dật Phi vẫn rất khách khí. Câu “Lễ hạ dữ nhân, tất hữu sở cầu”, đúng là không sai. Lúc trước Lâm Dật Phi vội vàng từ biệt, Phương Vũ Đồng đã biết người này rất có tính cách, nên không dám đối đãi với hắn như những người khác.
Mặc dù biết là lời vô nghĩa, nhưng Lâm Dật Phi vẫn trả lời:
– Đúng vậy, thật là khéo. Đúng như câu “Nhân sinh nơi nào không gặp”. Vũ Đồng, gần đây sức khỏe của ông cô thế nào?
Phương Vũ Đồng cười nói:
– Cảm ơn đã quan tâm. Ông nội của tôi vẫn luôn nhắc tới anh. Tuy nhiên có phải anh hơi quá khi dấu diếm tôi không?
– Giấu diếm gì?
Lâm Dật Phi có chút khó hiểu.
– Mấy ngày hôm trước bác Tiền có khám bệnh cho ông nội tôi, bác ấy nói rằng bệnh tình của ông nội tôi không hề lạc quan.
Giữa lông mày Phương Vũ Đồng có một chút u sầu:
– Tuy nhiên khi tôi nhắc tới anh, không ngờ bác ấy quả quyết phủ nhận anh là đệ tử của bác ấy. Bác ấy nói rằng anh là sư phụ của bác ấy. Có đúng vậy không?
Mặc dù Phương Vũ Đồng biết bác sĩ Tiền không cần phải lấy thanh danh của mình ra nói đùa. Nhưng cô vẫn có chút khó có thể tưởng tượng.
Lâm Dật Phi cười cười:
– Ai là sư phụ không quan trọng, quan trọng là có thể chữa bệnh. Bác sĩ Tiền đã nói như thế nào?
Phương Vũ Đồng gật đầu, không truy vấn nữa:
– Bác ấy nói phải mời anh tới thương lượng. Tuy nhiên bác ấy còn vụng trộm nói cho tôi biết, anh là người rất hay giấu diếm, phải bức anh bộc lộ bản lĩnh mới được.
– Ông ấy thực sự nói như vậy?
Lâm Dật Phi có chút nghi hoặc.
– Là giả.
Phương Vũ Đồng nhì chằm chằm sắc mặt của Lâm Dật Phi. Vừa này cô nói là thử, thấy thế liền chuyển giọng:
– Tuy nhiên, bác ấy có thể dùng hai chữ ‘Tôn sùng’ khi nhắc tới anh là đủ biết rồi. Phương thuốc mà bác sĩ Tiền kê, không ngờ chỉ kém phương thuốc của anh một vị thuốc. Sau khi nhìn phương thuốc mà anh kê, bác ấy kiên trì nói rằng anh đúng. Vì vậy mà tôi mới tới đây tìm anh.
Lâm Dật Phi suy nghĩ một chút, gật đầu:
– Kỳ thực cho dù cô không tới, tôi cũng muốn quay lại đó xem.
Phương Vũ Đồng mừng rỡ:
– Hôm nay anh có rảnh không, ông nội của tôi còn muốn hỏi anh về khối ngọc kia.
Lâm Dật Phi ngẩn ra:
– Ông ấy biết khối ngọc đó à?
– Đừng tưởng rằng chỉ có mình anh biết.
Phương Vũ Đồng hơi bất mãn:
– Mặc dù ông nội chưa từng nhìn thấy khối ngọc Bàn Long kia. Nhưng ông nội nói rằng ông đã từng gặp qua một khối ngọc có hình Loan Phượng.
– Cô nói cái gì? Cô từng gặp qua Loan Phượng Thanh Sử Minh?
Lâm Dật Phi đột nhiên giơ tay bắt lấy cổ tay của cô. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phương Vũ Đồng.
Trong một khoảnh khắc, Phương Vũ Đồng đột nhiên cảm thấy Lâm Dật Phi thay đổi thành một người khác. Toàn thân đột nhiên bao phủ một khí thế khó nói thành lời. Khiến trong lòng cô tuôn ra một loại sợ hãi. Cô còn không biết, đó chính là sát khí mà chỉ cao thủ mới có!
– Tôi…tôi..
Sau một lúc lâu, Phương Vũ Đồng vẫn không nói lên lời. Cũng không biết hắn nói Loan Phượng Thanh Minh là có ý gì. Lúc này Lâm Dật Phi mới phát hiện mình thất thố, chậm rãi buông tay, có chút áy náy nói:
– Xin lỗi, vừa rồi tôi thất lễ.
Phương Vũ Đồng còn chưa nói gì, thì đột nhiên bên cạnh vang lên một tiếng hừ. Lâm Dật Phi quay đầu nhìn lại, liền sửng sốt. Tiếu Nguyệt Như đang lạnh lùng nhìn hắn với vẻ đầy khinh thường.
– Nguyệt Như, Chào…chào em.
Lâm Dật Phi nhìn thấy là cô bé này, cũng có chút đau đầu. Nhưng vì nể mặt Tiếu Nguyệt Dung, chỉ có thể chào hỏi.
– Đúng là tôi.
Tiếu Nguyệt Như cười lạnh nói:
– Nhưng mong anh gọi tôi là Tiếu Nguyệt Như.
Lâm Dật Phi lắc đầu, khẽ cười khổ.
– Có phải nhìn thấy tôi có tật giật mình?
Tiếu Nguyệt Như châm chọc khiêu khích:
– Tôi sẽ không ở lại đây làm bóng đèn. Nhưng Lâm Dật Phi, tôi hy vọng anh biết điều một chút, về sau đừng dây dưa chị của tôi nữa!
Lâm Dật Phi biết rằng cô ta có thành kiến với mình, đã thành thâm căn cố đế, rất khó để hóa giải. Liếc nhìn Phương Vũ Đồng một cái, bất đắc dĩ lắc đầu. Phương Vũ Đồng lại cười khanh khách đi tới:
– Chào bạn, tôi nghĩ có khả năng bạn hiểu nhàm tôi. Tôi và Lâm Dật Phi mới chỉ quen nhau gần đây.
– Mới quen nhau mà đã thân thiết như vậy. Nếu quen lâu thì không biết như thế nào.
Tiếu Nguyệt Như lạnh lùng ngắt lời của Phương Vũ Đồng.
Mấy ngày nay cô luôn do dự, không biết có nên nói cho chị biết về chuyện của Lâm Dật Phi hay không. Người khác nhìn không ra, nhưng cô thì có thể biết. Mỗi lần làm việc nhà, đều có thể nhìn thấy chị của mình mỉm cười xuất thần. Kiểu này vừa nhìn là biết, chị mình đã rơi vào lưới tình.
Cô vẫn muốn kể chuyện Lâm Dật Phi và Bách Lý Băng cho chị. Nói rằng trong trường Chiết Thanh có rất nhiều lời đồn đại về hai người này. Có người nói Lâm Dật Phi là con ông cháu cha, có bối cảnh lớn, vung tiền như rác. Chỉ có điều giả nghèo, bất cần đời mà thôi. Có người nói Lâm Dật Phi đê tiện hạ lưu, sử dụng thủ đoạn xấu xa, quấn quít Băng mỹ nhân mãi không rời. Không biết Băng mỹ nhân bị gì, mới giao trái tim cho hắn. Thậm chí có người nói hai người đó đã thân nhau từ nhỏ. Hiện tại đã gạo nấu thành cơm, chờ ngày đính hôn!
Lâm Dật Phi đứng lên, nói cho anh ta biết số di động của mình, Kế Béo vội vàng ghi lại. Lâm Dật Phi thở dài, chuẩn bị chấm dứt cuộc đối thoại này.
Kế Béo bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó:
– Cậu Lâm, cậu nói đến tư liệu đồ cổ của triều Tống tôi lại nhớ đến một việc. Đó là cái cậu Nghiêm kia cũng rát có hứng thú với đồ cổ triều Tống.
Nhìn thấy Lâm Dật Phi tỏ vẻ thờ ơ, Kế Béo than thở:
– Nghe nói gần đây miền bắc khai quật được một ít đồ cổ, hình như là cái gì…
Kế Béo nhìn xung quanh một lượt, mặc dù biết là xung quanh đừng nói đến người, đến ma cũng chẳng thấy một con nhưng vẫn thấp giọng nói:
– Nghe nói là thời Tống có chôn chung với người chết, hơn nữa lại có rất nhiều.
– Chôn chung với người chết?
Lâm Dật Phi nhíu mày, hắn đương nhiên biết chôn chung với người chết là có ý gì.
Thời cổ đại, rất nhiều người có địa vị sau khi chết thường bắt những người giúp việc chôn cùng, gọi là chôn cùng với người chết, bao gồm cả phi tần cũng muốn ở âm phủ sống thoải mái qua ngày. Đương nhiên đây là một cách vô cùng dã man tàn nhẫn nên cho dù Khổng Phu rất ít khi mắng người cũng phải dùng lời “người khởi xướng việc tuẫn táng sau này không nên có” để khiển trách.
Lâm Dật Phi có chút cảm thán, việc này trước kia thì có chút khó tưởng tượng nhưng nhìn mặt Kế Béo thì quan trọng là có thể bán được nhiều tiền, quan tâm nhiều đến thế làm gì. Nghĩ đến đây, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy chán ghét.
– Đúng vậy, cậu Lâm nếu như có hứng thú thì tôi có thể…
Kế Béo hưng phấn đến mức mặt đều sáng lên.
– Tôi không có hứng thú.
Lâm Dật Phi sau khi ném ra một câu liền rời đi.
– Đợi chút.
Kế Béo vội vàng kêu lên.
Lâm Dật Phi dừng bước nhưng cũng không quay người. Kế Béo nhìn bóng lưng của hắn, ánh mắt ánh lên vẻ kính sợ:
– Cậu Lâm, người anh em Cổ Ý của tôi đã chết thật rồi sao?
Lâm Dật Phi xoay người lại, nhìn Kế Béo một lúc lâu, ánh mắt cũng rất phức tạp:
– Rất nhiều người để có thể sống sót thường có thể không từ thủ đoạn nào cả.
Kế Béo sửng sốt, không hiểu ý của hắn.
Ánh mắt Lâm Dật Phi thoáng một chút bi ai:
– Bạn của anh cũng là một trong số đó, chỉ có điều anh ta bất hạnh vì đã chọn sai đối tượng.
Hắn nói xong câu đó cũng không giải thích gì thêm, xoay người bỏ đi. Kế Béo đứng ngẩn người ở đó, nhìn bóng lưng hắn biến mất ở góc núi, thẫn thờ nghĩ tới cái gì, chỉ cảm thấy khí lạnh toàn thân xông thẳng lên não, mơ hồ hiểu được Lâm Dật Phi muốn nói là gì.
Lâm Dật Phi bận rộn một đêm không nghỉ. Phương Vũ Đồng cũng có thể nói là một đêm không ngủ túc trực bên cạnh ông nội. Phương lão gia dường như bị kinh sợ, hai mắt nhìn đăm đăm, thì thào tự nói. Trong lòng Phương Vũ Đồng nóng như lửa đốt nhưng lại không tìm được Lâm Dật Phi, cũng đã gọi mấy cuộc điện thoại. Chưa đến hai giờ nhưng đã có ba bác sĩ ở gần đây đến rồi, ai cũng nói là lão gia bị kinh sợ, một thời gian sau sẽ không có việc gì.
Bác sĩ chỉ kê cho người già một ít thuốc an thần, Phương Vũ Đồng cho ông nội uống, không lâu sau, Phương lão gia đã chìm sâu vào giấc ngủ. Nhưng Phương Vũ Đồng vẫn đứng ngồi không yên, đang suy nghĩ xem có nên đi báo cảnh sát hay không thì nghe thấy tiếng cửa phòng vang lên, Lâm Dật Phi đẩy cửa bước vào.
Phương Vũ Đồng vừa mừng vừa sợ, đứng dậy chạy ra đón:
– Đêm hôm qua anh làm cái gì vậy?
Lâm Dật Phi trốn tránh không đáp:
– Có chuyện gì vậy?
– Hình như hôm qua khách sạn này có trộm.
Trong lòng Phương Vũ Đồng vẫn còn sợ hãi nói:
– Ông nội bị kinh sợ, đột nhiên cũng không thấy anh đâu, suýt nữa là tôi báo cảnh sát rồi.
Lâm Dật Phi bước đến đầu giường Phương lão gia, để tâm bắt mạch:
– Không sao đâu, chỉ là bị kinh sợ một chút thôi, nghỉ ngơi một chút là ổn.
Lúc này Phương Vũ Đồng mới yên lòng, mặc dù mấy thầy thuốc gần đây coi như là cũng không nói sai nhưng nói mười câu vẫn không bằng một câu của Lâm Dật Phi:
– Rốt cuộc hôm qua anh làm cái gì vậy?
Đây là vấn đề mà cô đã nghĩ cả một buổi tối, lúc nhìn thấy Lâm Dật Phi, cô cảm thấy bẩn hơn so với đêm qua chứ không có bẩn nhất.
Bộ dạng này của hắn dường như là từ trong bùn trở về vậy. Đương nhiên từ bộ dáng hiện giờ của Lâm Dật Phi có thể biết được chắc chắn tối qua Lâm Dật Phi không phải là đi tắm hơi. Chỉ có điều là nếu như không phải là ở một nơi nhàn nhã thì cả một đêm hắn du đãng ở bên ngoài sao? Chẳng lẽ tinh thần có vấn đề?
Lâm Dật Phi cười cười:
– Tôi đi sắc thuốc cho ông đây, cô bảo nhân viên phục vụ chuẩn bị cho tôi một người sắc thuốc, thế nào hả?
Trong lòng Phương Vũ Đồng mừng rỡ, không kịp hỏi lại đã nhanh chóng bước ra khỏi phòng, chưa đến phút đã chuẩn bị đâu vào đấy. Lâm Dật Phi làm chuyện này quả thực là vô cùng đơn giản. Tuy nhiên sắc thuốc lại rất tốn thời gian, đến lúc gần trưa mới sắc xong.
Lâm Dật Phi sắc thuốc xong không lâu thì Phương lão gia cũng tỉnh dậy, vẻ mặt mờ mịt nhìn hai người trong phòng. Phương Vũ Đồng hơi căng thẳng, sợ ông nội lại nói ra “là ông ta”,” không phải lời ông ta nói”, không ngờ ông chỉ thở dài, không hề nói gì cả.
– Ông nội, uống thuốc thôi, đây là Dật Phi tự tay sắc cho ông đấy.
Phương Vũ Đồng bưng bát thuốc, đầu tiên là thổi thổi, đợi thuốc hơi nguội rồi mới bưng đến trước mặt ông, trong lòng có chút không yên vì ông nội từ trước đến nay đều rất cố chấp, luôn luôn cho rằng mình không có vấn đề gì cả. Đương nhiên nếu không có bệnh thì cũng không cần phải uống thuốc.
Phương lão gia nhìn Lâm Dật Phi một cái, bưng lấy bát thuốc, chậm rãi uống:
– Dật Phi, hôm nay ông hơi mệt, cháu chơi cờ cùng ông nhé!
– Chơi cờ cũng không tệ.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Có điều cháu chỉ sợ lão gia chê cháu trình độ thấp kém, hay là lại hao tâm tổn sức.
– Không cần đâu, không cần đâu. Ông nội tôi là một người rất mê cờ, mỗi lần đi du lịch đều là cờ bất li thân. Hơn nữa ông chỉ cần đánh cờ là tinh thần lại tốt lên ngay lập tức thôi.
Phương Vũ Đồng liên tục xoa tay, hơi lo lắng hỏi:
– Dật Phi, là cờ vây đấy, anh có biết chơi không?
– Biết một chút.
Lâm Dật Phi cười cười.
– Vậy cũng đủ rồi.
Phương Vũ Đồng vào phòng của mình lấy cờ ra. Lâm Dật Phi thấy cờ đặt trước mặt mình đều là màu trắng, dính hai quân là sẽ bị hạ. Phương Vũ Đồng nhíu mày:
– Chờ một chút, Dật Phi, rốt cuộc anh có biết đánh cờ vây không vậy?
Phương Vũ Đồng cũng không biết chơi cờ vây, có điều cô chưa ăn thịt heo nhưng cũng đã từng thấy heo chạy nên ít nhiều cũng biết rằng chơi cờ vây là đi quân đen trước, hơn nữa phải đi từng quân từng quân một. Lúc này nhìn Lâm Dật Phi cầm quân trắng nhưng không những không đi trước mà còn cùng đặt hai quân trên bàn cờ, rõ ràng là sai lầm lớn nên mới không nhịn được mà đặt câu hỏi.
Lâm Dật Phi sửng sốt, một bàn tay dừng ở giữa không trung:
– Chỗ nào không đúng vậy?
– Cờ vây là người chấp quân đen đi trước, Dật Phi, không phải là đạo lí đơn giản này anh cũng không biết chứ?
Phương Vũ Đồng mang theo ý cười hỏi nhưng lại không muốn khiến cho Lâm Dật Phi phải lúng túng khó xử.
Lâm Dật Phi mỉm cười, thu lại bàn tay đang dừng ở giữa không trung:
– Hóa ra tôi nhớ nhầm. Lão gia, mời ông đi trước.
Phương lão gia cười ha ha, không khỏi có thiện cảm với cậu thanh niên trước mặt này:
– Thực ra Lâm Dật Phi đi cũng không sai. Vũ Đồng, cháu chỉ biết một mà không biết hai, chơi cờ vây thời cổ thì người chấp quân trắng đi trước. Sau này thì trái ngược lại, hơn nữa thời cổ thì đầu tiên sẽ đặt bốn quân đen trắng ở bốn góc trên ngôi sao tạo thành thế, quân thứ năm mới do người chấp quân trắng đi trước.
Khuôn mặt xinh đẹp của Phương Vũ Đồng hơi đỏ lên, nhìn Lâm Dật Phi một cái, nhìn khóe miệng hắn vương chút nét cười thì lại không nhịn được giải thích:
– Ông nội, cứ cho là cổ đại thì như vậy đi, nhưng bây giờ là thế kỉ rồi.
Phương lão gia cười ha ha:
– Cháu nói không sai, chỉ có điều lão già này vẫn chưa tụt hậu thì Dật Phi đã bắt đầu phục cổ rồi. Dật Phi, chắc cháu cũng biết, cờ vây này kì thật có nguồn gốc rất xa xưa rồi. Những quân trắng đen này thoạt nhìn thì đơn giản nhưng lại ẩn chứa tầng tầng lớp lớp những đạo lý huyền diệu bên trong.
– Lão gia nói không sai.
Lâm Dật Phi chậm rãi gật đầu nói:
– Nghiêu tạo cờ vây để dạy Đan Chu, tuy rằng cách nói này rất khó kiểm chứng nhưng cũng có thể biết được rằng cờ vây được phát minh từ rất lâu rồi. Cách đánh thời cổ đại là trắng trước đen sau, ngầm kết hợp với tư tưởng Kinh Dịch, ý chỉ sự tuần hoàn giữa ngày và đêm. Dịch có âm dương, cờ có đen trắng. Dịch có bát quái, cờ có bát tinh. Còn về những đạo lý khác thì cũng khó mà nói tường tận hết được. Tuy nhiên nếu nói từ cờ có thể thông hiểu âm dương, lấy cờ để ngộ ra đạo lý thì cũng không phải là không có khả năng. Cho dù là lần thứ hai lấy lùi để tiến nhưng ngày thường chơi cờ để suy nghĩ thì cũng có lợi đối với việc tu thân dưỡng tính.
Phương Vũ Đồng hơi ngẩn ra, vốn tưởng rằng Lâm Dật Phi dốt đặc cán mai về cờ vây, không ngờ hắn lại có thể nói ra đạo lý rõ ràng như vậy. Phương lão gia gật đầu liên tục:
– Dật Phi nói không sai, chỉ có điều những năm nay, những học trò như cháu quả thật là quá ít. Lấy Vũ Đồng ra mà nói, cái gì mà tiếng Anh cấp tám, tinh thông tiếng Đức, tiếng Pháp, quả thật thì cũng không tệ nhưng có điều tinh thần học tập ngoại quốc quá. Nếu như tiếng Hán mà phân chia cấp bậc thì phỏng chừng lại không đạt đâu.