Lời đồn đại không thể nghi ngờ là một việc kinh khủng. Mọi người cứ truyền tai nhau, qua lời người này lại thành một phiên bản khác. Cứ thế xếp thành một tập truyện, khác xa nhiều với sự thật.
Chỉ có điều, qua những lời đồn đại đó có thể thấy được nhân phẩm của Lâm Dật Phi tệ hại như thế nào.
Nhưng mỗi lần nhìn đến vẻ ngọt ngào trên mặt của chị, lời đến bên miệng lại chỉ phải nuốt trở vào. Mẹ mất sớm, chị giống như mẹ, chăm sóc, cung cấp cho cô tiền đến trường. Chị buông tha việc học, đều vì cô. Chị chưa từng yêu đương cũng vì cô. Một năm chị chỉ mua vài bộ quần áo cũng vì cô. Vì cô, chị có thể hy sinh rất nhiều…
Cô đã sớm thề, tuyệt đối không thể phụ lòng kỳ vọng của chị, không thể khiến chị lại chịu khổ. Nhưng cô lại không thể không nói cho chị chân tướng sự việc. Chẳng lẽ hai mươi năm qua, khó khăn lắm chị mới yêu được một người, nhưng lại do người em gái mà chị yêu thương nhất tự tay phá vỡ một cách tàn nhẫn?
– Cô tôn trọng người khác, cũng chính là tôn trọng chính mình.
Sắc mặt Phương Vũ Đồng trầm xuống, từ trước đến nay chỉ có cô lên lớp người khác, không ngờ bây giờ lại bị người khác chỉ trích cô, không khỏi cảm thấy có chút khó chịu, nếu không phải là sợ Lâm Dật Phi giận mình, làm gì có chuyện mình quan tâm tới con bé xấu xí này:
– Bất luận cô có tin hay không, tôi tìm Dật Phi chỉ là muốn anh ấy giúp đỡ, mà cũng không như cô nói đâu, không hề có ý đó.
Tiếu Nguyệt Như cười lạnh một tiếng, vừa rồi cô ra khỏi thư viện,nhìn thấy Lâm Dật Phi nắm tay của Phương Vũ Đồng, toàn thân hơi run rẩy, cái mà cô nhìn được chỉ là bối cảnh, khó tránh khỏi sẽ cho rằng đây là một đôi, đợi tới lúc đi ngang qua Lâm Dật Phi, đã thấy hắn buông tay ra, không khỏi hừ lạnh một tiếng, người con gái mà hắn cầm tay kia lại không phải là Bách Lý Băng!
Nếu như là Bách Lý Băng thì coi như là có lý do, dù sao thì Tiếu Nguyệt Như đã sớm biết quan hệ giữa bọn họ, nhưng kẻ háo sắc này không ngờ lại thay đổi người khác!
Đương nhiên trong mắt của Tiếu Nguyệt Như, Lâm Dật Phi tuyệt đối trăm phần trăm là một kẻ háo sắc!
Cô vì chị mà đau lòng và thất vọng, đã đánh dấu chú ý, nhất định phải lôi chân tướng sự thật ra nói với chị, nghĩ đến đây, Tiếu Nguyệt Như không để ý đến Phương Vũ Đồng, chỉ có điều lập tức đi tới trước mặt của Lâm Dật Phi, ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn hắn.
Cái đầu trên cao hơn một mét của cô, so với con gái thì cô không thuộc dạng thấp, chỉ có điều vẫn còn phải ngẩng đầu lên mới nhìn thấy mắt của Lâm Dật Phi:
– Lâm Dật Phi, tôi chỉ muốn nói với anh một câu, nếu thật sự yêu một người, trong lòng tuyết đối sẽ không có người thứ hai!
Chỉ nói một câu này, Tiếu Nguyệt Như xoay người rời đi, cũng không thèm quay đầu lại.
– Thật sự yêu một người, trong lòng tuyệt đối sẽ không có người thứ hai?
Phương Vũ Động ở bên cạnh nghe rành mạch từng từ, không khỏi thì thào lẩm bẩm theo, Tiếu Nguyệt Như mặc dù có chút kích động lỗ mãng, nhưng lời nói cũng rất có đạo lý. Kỳ thật làm gì có cô gái nào không hy vọng người yêu của mình chỉ yêu thương một mình mình?
Lâm Dật Phi nhìn theo thân ảnh của Tiếu Nguyệt Như, thở dài một tiếng, quay người đưa Phương Vũ Đồng đi tới bệnh viện, đột nhiên ánh mắt dừng lại, nhìn vào một người thiếu nữ đứng dưới bóng cây không xa đó.
Dáng vẻ mảnh mai có chút yếu ớt. Đôi mắt vốn trong suốt giờ đây bị bao phủ một lớp sương mù!
Lâm Dật Phi lập tức đi tới, mỉm cười:
– Em cũng đã nhìn thấy rồi?
Bách Lý Băng gật gật đầu, cắn môi, không nói được lời nào.
– Em cho là như vậy à?
Nụ cười vốn rất sán lạng của Lâm Dật Phi bỗng trở nên có chút cô đơn.
Bách Lý Băng bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn vào mắt của Lâm Dật Phi, góc độ của cô và Tiếu Nguyết Như giống nhau, cách nhìn thì lại không giống nhau, Tiếu Nguyệt Như chỉ muốn nói lên chính mình, cô muốn hiểu lòng dạ của người mình yêu.
Dần dần, Bách Lý Băng nở ra nụ cười, sương mù trước mắt biến mất không thấy gì nữa, bởi vì cô chỉ nhìn thấy điều chân thành tha thiết, thẳng thắn thành khẩn, không có gì phải hổ thẹn với lòng mình nên mới có ánh mắt này:
– Cô ấy là ai? Sao em lại chưa từng gặp qua, còn cô gái hùng hổ vừa rồi nữa, cô ấy sao vậy. Sao em lại cảm thấy hình như cô ấy có vẻ tức giận, là do anh à? Có phải là anh lại lừa gạt tình cảm của cô ấy? Cảnh cáo anh, không được trăng hoa đâu nhé!
Lâm Dật Phi mỉm cười, Bách Lý Băng nói đùa thật là rất đáng yêu mà!
Phương Vũ Đồng đứng ở đằng xa, lần này không hề tiến lên, cô nhạy cảm biết được Lâm Dật Phi rất coi trọng Bách Lý Băng, trong lòng có chút ngẩn ngơ, ánh mắt vô tình hữu ý nhìn xung quanh. Hy vọng có thể nhìn thấy bóng dáng mà cô đang khát vọng thấy.
Cô vẫn chưa gọi điện cho cậu ta, có lẽ bọn họ thật sự không hợp nhau, miệng Phương Vũ Đồng khẽ hé một nụ cười khổ, tính cách bọn họ đều rất cứng đầu, tuy rằng rất thân thiết, cũng có tình cảm với nhau, nhưng rất khó nhường nhịn đối phương, quan hệ như vậy chỉ thích hợp làm bạn bè, không thích hợp để tiến gần hơn một bước!
Cô biết rằng trong lòng cậu ta có một cô gái khác, lại chưa từng nghĩ tới bản thân mình ngay trước mắt cậu ta, điều này càng làm cho cô thấy khó có thể nhượng bộ, Phương Vũ Đồng kỳ thật giống với Tiếu Nguyệt Như, đều cho rằng thích một người thì phải toàn tâm toàn ý, khi bạn đã ở bên một người, còn thương nhớ một người khác, vậy thì khó mà làm cho người ta dễ dàng tha thứ!
– Đã đi được chưa?
Lâm Dật Phi đã đứng bên cạnh Phương Vũ Đồng một lúc, nhìn cô gái cao ngạo lại có chút cô đơn, không biết như thế nào lại cảm thấy tính cách của cô và Ngô Vũ Thân rất giống nhau.
Tuy rằng bọn họ là một nam một nữ, nhưng bọn họ đều cao ngạo giống nhau, lại đều cô đơn!
Phương Vũ Đồng đã phục hồi tinh thần, theo bản năng hướng sang phía gốc cây kia nhìn một cái, cô gái đó đã biến mất không thấy nữa, cô lúc này ngoại trừ sự khâm phục y thuật của Lâm Dật Phi, còn có chút hâm mộ bản lĩnh hóa giải mâu thuẫn của hắn, chẳng qua vừa rồi trong lòng buồn bã khúc mắc không thể giãi bày, chẳng có tâm tư gì để mà đùa giỡn, chỉ gật gật đầu, lặng lẽ đi về hướng sân trường.
Sau khi hai người tới bệnh viện An Bình, ông Phương đang ngủ trưa, cũng không muốn quấy rầy ông Phương nghỉ ngơi, hai người lập tức đi vào phòng làm việc của bác sỹ Tiền, bác sỹ Tiền đang cầm một quyển sách lên xem, chau mày, hiển nhiên là đang suy tư về cái gì đó, Lâm Dật Phi có chút xúc động, kỳ thật nhiều khi chú ý nhìn thì có chút si mê, nhưng trên đời này thì thật sự cần loại si mê này.
Bác sỹ Tiền không thiếu tiền, tuổi cũng không nhỏ, vốn cũng muốn về hưu, nhưng ông ta còn đang nghiên cứu, giải quyết xong một vấn đề nan giải là một báo đáp tốt nhất cho sự si mê của ông ta.
Lâm Dật Phi thật không đành lòng quấy rầy ông ta trong lúc này, Phương Vũ Đồng không chút do dự mà gõ cửa phòng, bác sỹ Tiền có chút bất mãn ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy Lâm Dật Phi đứng ở phía sau, vui mừng khôn xiết, cuống quít đứng dậy nhường chỗ ngồi:
– Lâm lão đệ, lại đây, mau tới ngồi chỗ này, cô Phương, mời ngồi.
Phương Vũ Đồng là thông qua quan hệ với viện trưởng Triệu mới tìm được bác sỹ Tiền, tuy rằng ông Phương cực lực phản đối đặc quyền hóa, nhưng Phương Vũ Đồng tự nghĩ ra rất nhiều lý do để lấy chút quan hệ sau lưng ông nội, tuy nhiên bác sỹ Tiền thì đối với bệnh nhân bình đẳng như nhau, cũng không bao giờ kê đơn thuốc trái với lương tâm, bởi vì bác sỹ Tiền cảm thấy, người bệnh vốn đã rất khổ sở rồi, lại còn sát thêm muối vào vết thương của người ta, vậy mà còn tính người sao?
Cũng bởi vì như vậy, lợi nhuận mà ông ta mang tới cho bệnh viện không thể bằng các bác sỹ khác, ví dụ như bác sỹ Tần, tùy tiện phẫu thuật, hơn nữa kê một cái đơn thuốc, cũng đã bằng lợi nhuận nửa tháng của bác sỹ Tiền.
Bác sỹ Tiền vẫn còn có thể trụ lại ở cái văn phòng trong bệnh viện này một mặt cũng là bởi vì ông ta có chút quan hệ với viện trưởng Triệu, mặt khác cũng là do gần đây ông ta tiếp được vài cái đơn lớn, vài người có tiền bị bên Tây y kết luận là bệnh nan y, lúc cần trị bệnh bằng hóa chất, thì mới thử tìm tới bác sỹ Tiền, thật không ngờ bệnh tình ổn định lại, tế bào ung thư không ngờ không hề giống với chuẩn đoán của Tây y, không biết đã trốn vào đâu, điều này làm cho các bác sỹ khác cực kỳ không vui, nhưng lại làm cho bác sỹ Tiền đắc ý!
Đây là do công lao chỉ đạo rất lớn của Lâm Dật Phi, đương nhiên cũng không thiếu công nghiên cứu của bác sỹ Tiền.
– Lâm lão đệ, tôi thấy cách của cậu, với cách nghĩ của tôi thì không khác lắm, nhưng tôi cũng đã biết có chút bảo thủ, tuy nhiên người già rồi có chút suy nhược, nhưng tôi thấy cậu không hề suy xét cách của tôi!
Bác sỹ Tiền không hề vòng vo trước mặt Phương Vũ Đồng, cũng không hề kiêng kỵ cãi cọ với Lâm Dật Phi, tuy rằng hiện tại ông ta vô cùng tin tưởng phán đoán của Lâm Dật Phi, nhưng có cái gọi là kẻ trí nghĩ nghìn điều tất sẽ có điều sơ xuất, kẻ ngu ngàn lo tất trúng được một, bác sỹ Tiền không phải là kẻ ngu, cũng sẽ không sùng bái mù quáng quyền uy.
Lấy một trang giấy trên mặt bàn đưa cho Lâm Dật Phi:
– Tuy nhiên là do lão đệ kê, tôi vẫn biết là cậu kê đơn có nguyên nhân của nó, nhưng mà tôi thật sự vẫn chưa nghĩ ra, bây giờ mới xem qua đơn thuốc cậu kê cho ông Phương, Lâm lão đệ, cái này nhất định cậu phải giải thích cho tôi một chút.
– Ông nội, sao ông lại kéo cháu vào?
Phương Vũ Đồng gắt giọng.
Phương lão gia mỉm cười không nói gì, đi trước một nước. Lâm Dật Phi ứng lại như bay. Phương Vũ Đồng nhìn một lúc, phát hiện thấy ông nội luôn nhăn mày suy nghĩ mà Lâm Dật Phi lại không tốn chút sức nào cả thì cũng biết chắc là ông nội đang ở thế hạ phong, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Ông nội tuy rằng đã cao tuổi nhưng đánh cờ không kém chút nào, người bình thường quả thật không phải là đối thủ của ông, không ngờ Lâm Dật Phi lại có bản lĩnh này.
– Hình như đánh ở đây không tốt.
Phương Vũ Đồng chỉ chỉ trỏ trỏ nói với Lâm Dật Phi, chỉ nước đi là giả, làm rối loạn suy nghĩ của hắn mới là thật.
– Vũ Đồng, cháu đi rót hai chén trà đến đây.
Phương lão gia cau mày vắt óc suy nghĩ, thấy Phương Vũ Đồng đứng bên cạnh cứ đi tới đi lui, thỉnh thoảng lại chen vào hai câu, không nhịn được trầm mặt nói.
Phương Vũ Đồng “xì” một tiếng, nháy mắt đã rót hai chén nước sôi bưng đến, thấy Lâm Dật Phi đi nước cờ như là mưa rơi, không dừng lại chút nào, không nhịn được nói:
– Dật Phi, anh thế nhưng mà lại đánh giỏi nhỉ? Trình độ ông nội tôi chỉ là nghiệp dư thôi.
Lâm Dật Phi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Phương Vũ Đồng một cái, thấy cô nháy mắt ra hiệu, ám chỉ gì đó, không nhịn được cười cười:
– Cờ vây có lý thuyết là thà bỏ qua số lượng chứ không thể sau một nước. Vốn là nên tranh đi trước, nếu đã tranh đi trước được thì nước cờ tổng cộng sẽ có , mỗi nước lại phải suy tính cho thấu đáo, có thể nói là so từng hạt đá quý, tấc đất tấc vàng. Nếu như cô bảo tôi cứ nhường trước mà ông lại biết thì nhất định sẽ không vui đâu.
Phương Vũ Đồng không ngờ Lâm Dật Phi lại nói ra trực tiếp như vậy, không khỏi ngại ngùng. Nhưng Phương lão gia lại phá lên cười:
– Dật Phi nói không sai, thắng thì thắng, thua thì thua. Sống cả đời người thì phải quang minh lỗi lạc, sao phải nhường chứ?
Lâm Dật Phi vỗ tay khen:
– Nói rất hay!
– Hai người một già một trẻ là người quang minh lỗi lạc, vậy thì chỉ có mình cháu là không rồi.
Phương Vũ Đồng thực ra cũng là một cô gái hào phóng, chỉ là hơi mất tự nhiên, trong giây lát thần thái lại trở lại như thường:
– Kì thật khi quân cờ này hạ được một nửa thì cháu đã biết ai là người thắng rồi.
Phương lão gia không nhịn được ngẩng đầu hỏi:
– Ai thắng?
– Cháu nhớ là đã từng đọc qua một câu chuyện.
Phương Vũ Đồng lại cầm cái ấm rót nước cho hai người.
– Một người thợ đóng giày một hôm gặp một trận mưa to, chạy đến một cái đình trú mưa, thấy mọi người đang xem đánh cờ cá độ. Hai người chém giết say sưa, những người kia cũng giống cháu thôi, chỉ chỉ trỏ trỏ. Nhưng người thợ đóng giày chỉ xem một lúc liền kết luận cái người chấp quân trắng kia chắc chắn là người thắng.
– Tại sao?
Phương lão gia tò mò hỏi:
– Ông đoán chắc là cái người thợ đóng giày kia cũng là một cao thủ đánh cờ.
– Dật Phi, anh nói xem lí do tại sao?
Phương Vũ Đồng nhìn chằm chằm Lâm Dật Phi.
Lâm Dật Phi lắc đầu, mỉm cười nói:
– Tôi không phải là người thợ đóng giày đó, làm sao tôi biết được chứ. Nhưng mà tôi nghĩ nếu như cái người thợ đóng giày kia giống cô thì đa phần chắc là bị những người cá độ trong đình lôi ra ngoài rồi.
Phương lão gia lại cười, Phương Vũ Đồng tức giận đến mức suýt nữa đã đổ cái ấm nước nóng lên đầu Lâm Dật Phi:
– Không phải thế. Sau đó người thợ đóng giày kia nói, anh ta thấy người đi quân trắng vẫn bình thản chịu đựng gian khổ trong khi người đi quân đen đột nhiên mặt đỏ tai hồng, đến vành tai sau cũng đỏ lên. Từ đó kết luận trong lòng anh ta đang kích động, đó chính là dấu hiệu của người thua.
Phương lão gia chợt nói:
– Được, cháu như như vậy chắc là chỉ dáng vẻ đứng ngồi không yên nãy giờ của ông rồi.
Phương Vũ Đồng hé miệng cười:
– Đứng ngồi không yên thì cháu không chắc. Cháu chỉ biết hai bên đi cờ, bên nào tính tình càng dễ nóng nảy thì nguy cơ bị thua càng nhiều.
Ba người không nhịn được bật cười. Phương lão gia dường như đã quên những lo lắng đêm qua, chỉ có điều không biết tại sao có một cơn gió thổi qua, cửa sổ vốn không đóng chặt, “rầm” một tiếng lớn. Phương lão gia bỗng nhiên đứng dậy, sắc mặt tái nhợt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ông đứng lên quá nhanh, nửa chén trà trên bàn vướng vào ông rơi trên mặt đất. Ánh mắt Lâm Dật Phi vẫn còn đang trên bàn cờ nhưng đã giơ tay đỡ được chén nước.
– Ông nội, ông sao vậy?
Phương Vũ Đồng giật mình sợ hãi, cũng không để ý đến chén nước trên tay Lâm Dật Phi, chỉ mải quay đầu nhìn nhưng chỉ thấy cửa sổ vẫn đang lay động không ngừng, chẳng thấy có gì đặc biệt cả. Lúc quay đầu lại thấy dáng vẻ lảo đảo, có thể bị ngã bất cứ lúc nào của ông nội thì sợ hãi bước lên phía trước một bước, giơ tay đỡ lấy ông.
– Là ông ta!
Phương lão gia thì thào tự nói, thậm chí trên mặt còn có vẻ kinh hãi, chỉ có điều đột nhiên thấy Lâm Dật Phi vẫn đang ngồi ở đó, dường như là chưa có gì xảy ra cả thì tâm cũng khẽ động. Vốn tâm tình đang hoảng sợ không biết phải làm sao không ngờ lại bình tĩnh trở lại. Có lẽ người thiếu niên trước mắt này có sự bình tĩnh mà khó ai có thể sánh kịp, có thể đem lại cho người bên cạnh cậu ta một loại cảm giác an tâm.
Phương lão gia theo bản năng giơ tay ra muốn bưng chén nước lên uống một ngụm nhưng lại chỉ cầm vào khoảng không. Ông ngơ ngác một chút mới phát hiện ra chén nước bị Lâm Dật Phi cầm trên tay, không khỏi xấu hổ cười cười:
– Dật Phi, vừa nãy thật là khiến cháu phải chê cười rồi. Người đã già, khó tránh khỏi thần hồn nát thần tính.
Lâm Dật Phi đưa cho lão gia chén nước ở trên tay, trầm giọng hỏi:
– Vừa nãy có chuyện gì vậy?
– Không có gì, không có gì.
Phương Vũ Đồng vội vàng nói, vốn nghĩ đến việc chơi cờ một chút, bản thân mình lại góp vui thì ông nội sẽ quên hết chuyện không vui đêm qua. Không ngờ chỉ có một trận gió đã làm đảo lộn toàn bộ kế hoạch của cô. Thấy tinh thần ông nội không yên, Phương Vũ Đồng có chút lo lắng, tất nhiên sẽ không chịu nhắc lại chuyện cũ.
Phương lão gia thở dài một hơi, chậm rãi ngồi xuống, nhìn bàn cờ trước mặt có chút xuất thần.
Trải qua hành động vừa rồi, mặc dù chén trà không bị vỡ vụn nhưng bàn cờ cũng đã bị rối loạn. Lão gia nhìn bàn cờ chằm chằm đến mức ngẩn người, chắc chắc là lực chú ý cũng không đặt trên ván cờ này.
Phương Vũ Đồng nhíu mày, đang nghĩ xem làm thế nào để phá vỡ sự yên lặng này thì Phương lão gia đã ngẩng đầu lên nhìn Lâm Dật Phi nói:
– Dật Phi, cháu tin là trên đời này có ma quỷ không?
Lâm Dật Phi không ngờ đột nhiên ông lại hỏi một câu như vậy, hơi ngẩn người ra, vốn định nói không tin, chỉ có điều chợt nghĩ đến cái gì đó lại ngẩn ra.
Hắn vốn cũng không tin quỷ thần gì cả. Tiêu Biệt Ly là người tiên phong của Nhạc Gia Quân, mặc dù thường ngày rất có chừng mực nhưng một khi đã tới chiến trường liền không phải là bản thân nữa. Mặc dù giết không nhiều người lắm nhưng cũng tuyệt đối không phải là ít. Cho dù đã đến thời đại này nhưng hắn cũng đã lấy đi mấy mạng người. Nếu nói người sau khi chết sẽ biến thành ma thì người tìm hắn đòi mạng chắc chắn không phải là ít. Nhưng đến tận bây giờ hắn vẫn bình an vô sự, đương nhiên trong mắt hắn thì ma quỷ thần tiên không tránh khỏi là lời nói vô căn cứ.
Chỉ là điều đó khiến hắn cảm thấy hoang mang, hắn cảm thấy nếu như bản thân mình mà định nghĩa một cách nghiêm túc thì cũng không hoàn toàn là một con người bởi vì hắn chỉ là một loại ý thức tồn tại trong thân thể của người khác. Cái này có thể coi là một kiểu ma nhập theo dân gian nói không đây?
Ngày thường những suy nghĩ này rất mơ hồ, hắn cũng luôn ở giữa sự vô tình và cố ý, luôn bỏ qua mà không hề đi sâu nghiên cứu. Chỉ có điều câu nói này của Phương lão gia khiến những suy nghĩ trong lòng hắn có thể dùng từ sóng to gió lớn để hình dung.
– Ông nội, cái gì mà ma với quỷ chứ. Ông còn là Đảng viên đấy, người theo chủ nghĩa duy vật sao lại nghi ngờ vấn đề này chứ?
Phương Vũ Đồng nửa đùa nửa thật nói, có chút nghi hoặc liếc nhìn Lâm Dật Phi một cái, rõ ràng là đang thắc mắc tại sao hắn không đưa ra thật nhanh một đáp án phủ định lời của ông nội. Theo cô thấy thì một sinh viên xuất sắc như Lâm Dật Phi thì càng không tin mấy cái ma quỷ kia.
– Dật Phi, ông chỉ muốn nghe thử ý kiến của cháu thôi.
Phương lão gia rõ ràng là không bị Phương Vũ Đồng chi phối, cố chấp hỏi Lâm Dật Phi.
– Có ma hay không cũng không quan trọng.
Rốt cuộc Lâm Dật Phi cũng nói, vẻ mặt có chút nghiêm túc.
– Trượng phu đối mặt với sự đen tối không nhụt chí, quang minh lỗi lạc. Chỉ cần là người ngay thẳng thì cho dù có gặp ma cũng không có gì phải sợ cả.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Lời đồn đại không thể nghi ngờ là một việc kinh khủng. Mọi người cứ truyền tai nhau, qua lời người này lại thành một phiên bản khác. Cứ thế xếp thành một tập truyện, khác xa nhiều với sự thật.
Chỉ có điều, qua những lời đồn đại đó có thể thấy được nhân phẩm của Lâm Dật Phi tệ hại như thế nào.
Nhưng mỗi lần nhìn đến vẻ ngọt ngào trên mặt của chị, lời đến bên miệng lại chỉ phải nuốt trở vào. Mẹ mất sớm, chị giống như mẹ, chăm sóc, cung cấp cho cô tiền đến trường. Chị buông tha việc học, đều vì cô. Chị chưa từng yêu đương cũng vì cô. Một năm chị chỉ mua vài bộ quần áo cũng vì cô. Vì cô, chị có thể hy sinh rất nhiều…
Cô đã sớm thề, tuyệt đối không thể phụ lòng kỳ vọng của chị, không thể khiến chị lại chịu khổ. Nhưng cô lại không thể không nói cho chị chân tướng sự việc. Chẳng lẽ hai mươi năm qua, khó khăn lắm chị mới yêu được một người, nhưng lại do người em gái mà chị yêu thương nhất tự tay phá vỡ một cách tàn nhẫn?
– Cô tôn trọng người khác, cũng chính là tôn trọng chính mình.
Sắc mặt Phương Vũ Đồng trầm xuống, từ trước đến nay chỉ có cô lên lớp người khác, không ngờ bây giờ lại bị người khác chỉ trích cô, không khỏi cảm thấy có chút khó chịu, nếu không phải là sợ Lâm Dật Phi giận mình, làm gì có chuyện mình quan tâm tới con bé xấu xí này:
– Bất luận cô có tin hay không, tôi tìm Dật Phi chỉ là muốn anh ấy giúp đỡ, mà cũng không như cô nói đâu, không hề có ý đó.
Tiếu Nguyệt Như cười lạnh một tiếng, vừa rồi cô ra khỏi thư viện,nhìn thấy Lâm Dật Phi nắm tay của Phương Vũ Đồng, toàn thân hơi run rẩy, cái mà cô nhìn được chỉ là bối cảnh, khó tránh khỏi sẽ cho rằng đây là một đôi, đợi tới lúc đi ngang qua Lâm Dật Phi, đã thấy hắn buông tay ra, không khỏi hừ lạnh một tiếng, người con gái mà hắn cầm tay kia lại không phải là Bách Lý Băng!
Nếu như là Bách Lý Băng thì coi như là có lý do, dù sao thì Tiếu Nguyệt Như đã sớm biết quan hệ giữa bọn họ, nhưng kẻ háo sắc này không ngờ lại thay đổi người khác!
Đương nhiên trong mắt của Tiếu Nguyệt Như, Lâm Dật Phi tuyệt đối trăm phần trăm là một kẻ háo sắc!
Cô vì chị mà đau lòng và thất vọng, đã đánh dấu chú ý, nhất định phải lôi chân tướng sự thật ra nói với chị, nghĩ đến đây, Tiếu Nguyệt Như không để ý đến Phương Vũ Đồng, chỉ có điều lập tức đi tới trước mặt của Lâm Dật Phi, ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn hắn.
Cái đầu trên cao hơn một mét của cô, so với con gái thì cô không thuộc dạng thấp, chỉ có điều vẫn còn phải ngẩng đầu lên mới nhìn thấy mắt của Lâm Dật Phi:
– Lâm Dật Phi, tôi chỉ muốn nói với anh một câu, nếu thật sự yêu một người, trong lòng tuyết đối sẽ không có người thứ hai!
Chỉ nói một câu này, Tiếu Nguyệt Như xoay người rời đi, cũng không thèm quay đầu lại.
– Thật sự yêu một người, trong lòng tuyệt đối sẽ không có người thứ hai?
Phương Vũ Động ở bên cạnh nghe rành mạch từng từ, không khỏi thì thào lẩm bẩm theo, Tiếu Nguyệt Như mặc dù có chút kích động lỗ mãng, nhưng lời nói cũng rất có đạo lý. Kỳ thật làm gì có cô gái nào không hy vọng người yêu của mình chỉ yêu thương một mình mình?
Lâm Dật Phi nhìn theo thân ảnh của Tiếu Nguyệt Như, thở dài một tiếng, quay người đưa Phương Vũ Đồng đi tới bệnh viện, đột nhiên ánh mắt dừng lại, nhìn vào một người thiếu nữ đứng dưới bóng cây không xa đó.
Dáng vẻ mảnh mai có chút yếu ớt. Đôi mắt vốn trong suốt giờ đây bị bao phủ một lớp sương mù!
Lâm Dật Phi lập tức đi tới, mỉm cười:
– Em cũng đã nhìn thấy rồi?
Bách Lý Băng gật gật đầu, cắn môi, không nói được lời nào.
– Em cho là như vậy à?
Nụ cười vốn rất sán lạng của Lâm Dật Phi bỗng trở nên có chút cô đơn.
Bách Lý Băng bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn vào mắt của Lâm Dật Phi, góc độ của cô và Tiếu Nguyết Như giống nhau, cách nhìn thì lại không giống nhau, Tiếu Nguyệt Như chỉ muốn nói lên chính mình, cô muốn hiểu lòng dạ của người mình yêu.
Dần dần, Bách Lý Băng nở ra nụ cười, sương mù trước mắt biến mất không thấy gì nữa, bởi vì cô chỉ nhìn thấy điều chân thành tha thiết, thẳng thắn thành khẩn, không có gì phải hổ thẹn với lòng mình nên mới có ánh mắt này:
– Cô ấy là ai? Sao em lại chưa từng gặp qua, còn cô gái hùng hổ vừa rồi nữa, cô ấy sao vậy. Sao em lại cảm thấy hình như cô ấy có vẻ tức giận, là do anh à? Có phải là anh lại lừa gạt tình cảm của cô ấy? Cảnh cáo anh, không được trăng hoa đâu nhé!
Lâm Dật Phi mỉm cười, Bách Lý Băng nói đùa thật là rất đáng yêu mà!
Phương Vũ Đồng đứng ở đằng xa, lần này không hề tiến lên, cô nhạy cảm biết được Lâm Dật Phi rất coi trọng Bách Lý Băng, trong lòng có chút ngẩn ngơ, ánh mắt vô tình hữu ý nhìn xung quanh. Hy vọng có thể nhìn thấy bóng dáng mà cô đang khát vọng thấy.
Cô vẫn chưa gọi điện cho cậu ta, có lẽ bọn họ thật sự không hợp nhau, miệng Phương Vũ Đồng khẽ hé một nụ cười khổ, tính cách bọn họ đều rất cứng đầu, tuy rằng rất thân thiết, cũng có tình cảm với nhau, nhưng rất khó nhường nhịn đối phương, quan hệ như vậy chỉ thích hợp làm bạn bè, không thích hợp để tiến gần hơn một bước!
Cô biết rằng trong lòng cậu ta có một cô gái khác, lại chưa từng nghĩ tới bản thân mình ngay trước mắt cậu ta, điều này càng làm cho cô thấy khó có thể nhượng bộ, Phương Vũ Đồng kỳ thật giống với Tiếu Nguyệt Như, đều cho rằng thích một người thì phải toàn tâm toàn ý, khi bạn đã ở bên một người, còn thương nhớ một người khác, vậy thì khó mà làm cho người ta dễ dàng tha thứ!
– Đã đi được chưa?
Lâm Dật Phi đã đứng bên cạnh Phương Vũ Đồng một lúc, nhìn cô gái cao ngạo lại có chút cô đơn, không biết như thế nào lại cảm thấy tính cách của cô và Ngô Vũ Thân rất giống nhau.
Tuy rằng bọn họ là một nam một nữ, nhưng bọn họ đều cao ngạo giống nhau, lại đều cô đơn!
Phương Vũ Đồng đã phục hồi tinh thần, theo bản năng hướng sang phía gốc cây kia nhìn một cái, cô gái đó đã biến mất không thấy nữa, cô lúc này ngoại trừ sự khâm phục y thuật của Lâm Dật Phi, còn có chút hâm mộ bản lĩnh hóa giải mâu thuẫn của hắn, chẳng qua vừa rồi trong lòng buồn bã khúc mắc không thể giãi bày, chẳng có tâm tư gì để mà đùa giỡn, chỉ gật gật đầu, lặng lẽ đi về hướng sân trường.
Sau khi hai người tới bệnh viện An Bình, ông Phương đang ngủ trưa, cũng không muốn quấy rầy ông Phương nghỉ ngơi, hai người lập tức đi vào phòng làm việc của bác sỹ Tiền, bác sỹ Tiền đang cầm một quyển sách lên xem, chau mày, hiển nhiên là đang suy tư về cái gì đó, Lâm Dật Phi có chút xúc động, kỳ thật nhiều khi chú ý nhìn thì có chút si mê, nhưng trên đời này thì thật sự cần loại si mê này.
Bác sỹ Tiền không thiếu tiền, tuổi cũng không nhỏ, vốn cũng muốn về hưu, nhưng ông ta còn đang nghiên cứu, giải quyết xong một vấn đề nan giải là một báo đáp tốt nhất cho sự si mê của ông ta.
Lâm Dật Phi thật không đành lòng quấy rầy ông ta trong lúc này, Phương Vũ Đồng không chút do dự mà gõ cửa phòng, bác sỹ Tiền có chút bất mãn ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy Lâm Dật Phi đứng ở phía sau, vui mừng khôn xiết, cuống quít đứng dậy nhường chỗ ngồi:
– Lâm lão đệ, lại đây, mau tới ngồi chỗ này, cô Phương, mời ngồi.
Phương Vũ Đồng là thông qua quan hệ với viện trưởng Triệu mới tìm được bác sỹ Tiền, tuy rằng ông Phương cực lực phản đối đặc quyền hóa, nhưng Phương Vũ Đồng tự nghĩ ra rất nhiều lý do để lấy chút quan hệ sau lưng ông nội, tuy nhiên bác sỹ Tiền thì đối với bệnh nhân bình đẳng như nhau, cũng không bao giờ kê đơn thuốc trái với lương tâm, bởi vì bác sỹ Tiền cảm thấy, người bệnh vốn đã rất khổ sở rồi, lại còn sát thêm muối vào vết thương của người ta, vậy mà còn tính người sao?
Cũng bởi vì như vậy, lợi nhuận mà ông ta mang tới cho bệnh viện không thể bằng các bác sỹ khác, ví dụ như bác sỹ Tần, tùy tiện phẫu thuật, hơn nữa kê một cái đơn thuốc, cũng đã bằng lợi nhuận nửa tháng của bác sỹ Tiền.
Bác sỹ Tiền vẫn còn có thể trụ lại ở cái văn phòng trong bệnh viện này một mặt cũng là bởi vì ông ta có chút quan hệ với viện trưởng Triệu, mặt khác cũng là do gần đây ông ta tiếp được vài cái đơn lớn, vài người có tiền bị bên Tây y kết luận là bệnh nan y, lúc cần trị bệnh bằng hóa chất, thì mới thử tìm tới bác sỹ Tiền, thật không ngờ bệnh tình ổn định lại, tế bào ung thư không ngờ không hề giống với chuẩn đoán của Tây y, không biết đã trốn vào đâu, điều này làm cho các bác sỹ khác cực kỳ không vui, nhưng lại làm cho bác sỹ Tiền đắc ý!
Đây là do công lao chỉ đạo rất lớn của Lâm Dật Phi, đương nhiên cũng không thiếu công nghiên cứu của bác sỹ Tiền.
– Lâm lão đệ, tôi thấy cách của cậu, với cách nghĩ của tôi thì không khác lắm, nhưng tôi cũng đã biết có chút bảo thủ, tuy nhiên người già rồi có chút suy nhược, nhưng tôi thấy cậu không hề suy xét cách của tôi!
Bác sỹ Tiền không hề vòng vo trước mặt Phương Vũ Đồng, cũng không hề kiêng kỵ cãi cọ với Lâm Dật Phi, tuy rằng hiện tại ông ta vô cùng tin tưởng phán đoán của Lâm Dật Phi, nhưng có cái gọi là kẻ trí nghĩ nghìn điều tất sẽ có điều sơ xuất, kẻ ngu ngàn lo tất trúng được một, bác sỹ Tiền không phải là kẻ ngu, cũng sẽ không sùng bái mù quáng quyền uy.
Lấy một trang giấy trên mặt bàn đưa cho Lâm Dật Phi:
– Tuy nhiên là do lão đệ kê, tôi vẫn biết là cậu kê đơn có nguyên nhân của nó, nhưng mà tôi thật sự vẫn chưa nghĩ ra, bây giờ mới xem qua đơn thuốc cậu kê cho ông Phương, Lâm lão đệ, cái này nhất định cậu phải giải thích cho tôi một chút.