Mọi người cùng xúm đầu lại, nhìn người đàn ông trên tờ giấy gầy còm nhom, xấu xí, hai con mắt như hai hạt đỗ xanh, thoạt nhìn giống như là một con khỉ, mà quả thật là cũng có chút giống, rồi ánh mắt tất cả mọi người lại chuyển sang Lâm Dật Phi, đồng thanh hỏi hắn:
– Đây là ai vậy?
Lâm Dật Phi lắc đầu:
– Tôi cũng không biết.
Tất cả mọi người đều có chút không tin, nếu như hắn có thể vẽ được thì tại sao lại không biết đây là ai chứ?
Lâm Dật Phi nhíu mày, vừa rồi đi trên đường hắn không ngừng suy nghĩ, rốt cuộc ai là người gây bất lợi cho hắn đây. Lão đại Đinh và hắn có thù sâu oán nặng nhất, hắn cũng luôn cho rằng đây là điều có khả năng nhất. Uông Tử Hào mặc dù cũng có khả năng nhưng hiện giờ lại dám lấy Phong Tuyết Quân ra đàm phán với mình, quả thật không phải là việc mà người thông minh nên làm. Hắn cũng nghĩ đến cả Âu Dương Quan, Cổ Chính Hùng, cảm thấy đây là điều không thể nhưng vừa nãy khi đi qua con hẻm với Tiếu Nguyệt Như, hắn bỗng nhớ ra chuyện xảy ra trên xe buýt, chẳng lẽ là hai tên trộm đó?
Đến khi nhận được đáp án chắc chắn của lão Vương, trong lòng Lâm Dật Phi rùng mình một cái, những kẻ vô lại này thì việc gì cũng có thể làm được, hắn vốn cho rằng bọn chúng chỉ là côn đồ, bắt nạt kẻ yếu, sau đêm đó chắc chắn sẽ không dám gây sự lần nữa. Không ngờ bọn chúng lại bắt Tiếu Nguyệt Dung làm con tin đến tìm mình, nhưng Nguyệt Dung đã từng gặp hai người kia, chắc là cũng biết rằng bọn chúng không phải người lương thiện gì. Nghe lão Vương nói thì cô lại là người chủ động đi cùng bọn chúng, đây quả thực là một chuyện kì lạ.
– Này! Anh nghĩ cái gì đấy? Còn không mau tìm người này đã rồi hãy nói.
Tiếu Nguyệt Như cũng biết người trong bức tranh này là điểm mấu chốt, nhìn đến thần sắc bất định của Lâm Dật Phi thì không kìm được thúc giục hắn.
Lâm Dật Phi cười khổ trong lòng, nhưng biết tung tích của bọn chúng cũng là chuyện tốt rồi. Bỗng nhiên hai mắt hắn tỏa sáng, bước nhanh về phía trước, Tiếu Nguyệt Như vội vàng lách ra khỏi đám người, chạy theo hắn:
– Anh đi đâu vậy? Đợi tôi với.
Bỗng nhiên cô thấy Lâm Dật Phi bước đến trước mặt một cô gái, ngừng lại nói vài câu, Tiếu Nguyệt Như xông đến, gần như là muốn cho Lâm dật Phi một cái bạt tai. Cô gái kia cũng rất xinh đẹp nhưng cô lại không quen biết.
– Cảnh quan Tạ, cô gặp người này bao giờ chưa?
Lâm Dật Phi đưa bức tranh cho cô gái kia. Tiếu Nguyệt Như vừa nghe xong thì ngẩn người, dù có nhìn thế nào đi chăng nữa thì cô gái kia cũng không giống cảnh sát chút nào, chẳng lẽ là do mặc thường phục.
– Sao anh cũng điều tra đến tận đây rồi vậy?
Cô gái kia tên Tạ Na, cũng từng có duyên gặp Lâm Dật Phi một lần, cô nhìn thấy Lâm Dật Phi thì hơi kinh ngạc:
– Cảnh quan Chương nói chuyện của bạn anh rồi, tôi theo lệnh của cấp trên đến đây tìm manh mối nhưng không thấy gì cả, vốn dĩ anh ta định tự mình đến đây nhưng anh cũng biết là…
Cô hạ thấp giọng:
– Cấp trên thúc giục vụ án bên đó gấp quá, anh ta quả thật là không đi được.
Lâm Dật Phi gật đầu nói:
– Mấy người có thể giúp đỡ là tôi đã vô cùng cảm kích rồi.
– Nghe anh nói kìa.
Tạ Na có chút bất mãn nói:
– Khách sáo với chúng tôi như vậy không phải là tác phong của anh mới phải.
Nghe Tạ Na nói như vậy, Tiếu Nguyệt Như lại cảm thấy hơi kì lạ, không biết rốt cuộc tác phong của Lâm Dật Phi là gì. Cô không biết rằng ý của Tạ Na là Lâm Dật Phi giết người sạch sẽ nhanh gọn, nói và làm không nên dài dòng lề mề như vậy.
Tạ Na nhìn lướt qua bức tranh trong tay Lâm Dật Phi, lắc lắc đầu:
– Tôi chưa từng gặp người này, sao thế? Gã ta có liên quan đến việc Tiếu Nguyệt Dung mất tích à?
Lâm Dật Phi gật gật đầu:
– Nghe mấy người gần đây nói, lần cuối cũng nhìn thấy là thấy gã rời đi cùng Tiếu Nguyệt Dung.
Vẻ mặt Tạ Na khẽ động, giơ tay cầm lấy bức tranh rồi kéo ống tay áo của Lâm Dật Phi:
– Đi theo tôi!
Vẫn chưa đi được hai bước nhì cô thấy Tiếu Nguyệt Như đang theo sát phía sau, không khỏi nhíu mày:
– Đây là…
– Em gái của Tiếu Nguyệt Dung.
Lâm Dật Phi lắc đầu:
– Cô ấy cứ nhất định phải đi theo.
Tạ Na không nói nhiều, đưa Lâm Dật Phi đi xuyên qua một con hẻm, đến góc rẽ thì dừng lại. Lâm Dật Phi nhìn thấy chiếc xe cảnh sát đêm đó được ngụy trang không khác gì xe chở rác. Tiếu Nguyệt Như bịt chặt mũi chui vào trong xe, nhìn thấy thiết bị trong xe thì lại kinh ngạc.
– Cảnh quan Tạ, chuyện gì vậy?
Một cậu thanh niên trẻ đang ngồi trên ghế lái, thấy Tạ Na đến liền cung kính chào một tiếng, nhờ đó Lâm Dật Phi mới biết chức vụ của Tạ Na hình như cũng không thấp. Hắn biết Chương Long Châu phái người bên cạnh đến điều tra việc Tiếu Nguyệt Dung mất tích quả thật là đã rất nể mình rồi.
– Tra tư liệu về người này một chút đi.
Tạ Na đưa tờ giấy trên tay cho người lái xe, người kia cầm lấy, ngẩn người ra:
– Cảnh quan Tạ, cô gái này tên là Tiếu Nguyệt Dung, không phải là người mà chúng ta đang tìm sao? Sao lại phải tra dữ liệu?
Tạ Na ngẩn ra, lúc này mới phát hiện mặt trên của tờ giấy quả thật là Tiếu Nguyệt Dung, không khỏi cảm thấy hơi kì lạ. Lâm Dật Phi chỉ chỉ bức tranh bên dưới:
– Người cảnh quan Tạ muốn nói là người ở mặt sau cơ.
Cậu lái xe lật tờ giấy lại mới phát hiện mặt sau vẫn còn bức tranh một người nữa, cậu ta nhìn Lâm Dật Phi một cái, không nói nhiều mà giơ tay ấn vào một cái nút, mở ra một thứ nhìn giống như máy fax, đặt ngang tờ giấy vào rồi lại mở ra một màn hình khoảng 10 inch phía trước.
– Không ngờ khả năng phác họa của anh cũng không tồi.
Tạ Na trêu đùa nói:
– Vẽ người mà giống như là nhân viên hội họa chuyên nghiệp của bên cảnh sát. Ở đây tôi có dữ liệu chi tiết về các bang hội của thành phố Giang Nguyên, hầu hết dữ liệu phải được phê chuẩn thì mới tra được. Chúng tôi phải xem xét xem người này có phải là người thành phố Giang Nguyên không đã.
Mấy phút sau trên màn hình hiện ra bức ảnh giống hệt một con khỉ gầy còm, chắc chắn là đã được xử lý qua, sau đó lại chuyển vào trong máy tính, tay cậu lái xe lướt trên bàn phím nhanh như bay, gõ lách cách vài tiếng, tiến hành đối chiếu phân tích bức ảnh, đột nhiên hưng phấn kêu lên:
– Trong máy tính có dữ liệu về người này.
Mấy người cũng nhìn lên màn hình, thấy ảnh của một người đã hiện ra, phía dưới là tư liệu chi tiết:
– Hầu Diệu Quý, nam, 31 tuổi, địa chỉ nhà là số 7, ngõ Hà Tây Ô Y, thành phố Giang Nguyên, không việc làm, thành viên của “Vạn Hưng Đường”, biệt danh là Khỉ Ốm.
Tạ Na đọc đến đây thì dừng lại.
– Dật Phi, người này là xã hội đen, để tôi bắt hắn lại hỏi chút xem sao nhé!
– Vậy còn chần chừ gì nữa, mau bắt gã ta lại.
Tiếu Nguyệt Như ở phía sau không kìm được lớn tiếng kêu lên.
– Hiện giờ điều quan trọng nhất không phải là bắt người mà là cứu người.
Lâm Dật Phi hết nhẫn lại nhịn, cuối cùng vẫn không quay lại gầm lên với Tiếu Nguyệt Như.
– Cảnh quan Tạ, hiện giờ người này đang ở đâu vậy?
Tạ Na cũng hơi khâm phục sự bình tĩnh của Lâm Dật Phi, biểu hiện của Tiếu Nguyệt Như có thể nói là phản ứng bình thường của người nhà người bị hại, vậy mà thái độ của Lâm Dật Phi vẫn rất lạnh lùng, rất bình tĩnh. Nhưng không biết tại sao, nhìn ánh mắt lạnh như băng tuyết của hắn, Tạ Na lại nhớ đến cái chết của mấy người anh em của lão đại Đinh, có chút lo lắng cho cái gã Hầu Diệu Quý kia.
– Anh nói không sai.
Tạ Na gật đầu nói:
– Tuy rằng chúng ta có thể tìm gã để hỏi nhưng nếu như gã một mực phủ nhận thì chúng ta cũng không có chứng cứ. Chúng ta phải khiến cho gã không có cách nào mà tránh được, đối phó với những người như thế này thì phải dùng những cách đặc biệt. Tôi nghĩ anh ra tay là thích hợp nhưng…nhưng…
Tạ Na hơi do dự:
– Dật Phi, cứu người quan trọng hơn, tôi hi vọng anh có thể nhớ kĩ lời mình nói.
Tiếu Nguyệt Như hơi giật mình, không hiểu tại sao những chuyện này cảnh sát không ra mặt mà lại để cho Lâm Dật Phi ra tay, chỉ đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, nắm thật chặt áo khoác.
Lâm Dật Phi gật gật đầu, nói từng chữ một:
– Nói cho tôi biết tung tích của Hầu Diệu Quý, chỉ cần gã chưa chết thì tôi sẽ có cách làm cho hắn phải nói ra tung tích của Nguyệt Dung.
Tạ Na cũng cảm thấy hơi lạnh, giơ tay ấn một cái nút:
– Các đơn vị chú ý, các đơn vị chú ý, xin lưu ý tung tích của một người tên là Hầu Diệu Quý, biệt hiệu là Khỉ Ốm, thành viên của “Vạn Hưng Đường”
Nói xong đặc điểm nhận dạng, cô quay đầu nhìn về phía Lâm Dật Phi:
– Chờ một lúc đã.
Lâm Dật Phi gật gật đầu, khép hờ hai mắt lại, không đến ba phút đã có tin đến:
– Có người nói đã nhìn thấy gã tới khu Phúc Hoa sáng nay, nhưng hiện tại vẫn không tìm thấy tung tích.
Tạ Na nhíu mày, phân phó:
– Tiếp tục tìm đi.
Người bên kia “rõ” một tiếng xong cũng không thấy có tin gì nữa. Lâm Dật Phi mở mắt, thì thào nói:
– Khu Phúc Hoa ở Hà Đông phải không?
– Đúng vậy.
Tạ Na gật gật đầu nói:
– Theo chúng tôi được biết thì phạm vi thế lực của Vạn Hưng Đường là ở Hà Tây, Hà Đông là thế lực của Trung Nghĩa Bang.
– Các cô biết bọn chúng là xã hội đen mà tại sao không bắt lại?
Tiếu Nguyệt Dung không nhịn được xen vào:
– Để họ làm hại những người khác hay sao?
Cậu Lâm, cậu về sau đi đâu?
Du Lão Thử sau khi từ trong mồ chôn ra, cả đêm không ngủ. Khi bọn họ quay trở lại nhà nghỉ thì trời đã hừng đông. Du Lão Thử gật gù một lúc thì đến phòng của Lâm Dật Phi, nhìn thấy hắn đã sửa sang lại hành lý, đang trong bộ dạng chuẩn bị xuất phát, liền kìm không nổi hỏi.
Tuy ở cùng với Lâm Dật Phi không đến mấy ngày, nhưng cũng không có như câu nói kia, “Bạch đầu như tân, khuynh cái như cố” (yêu nhau đến bạc đầu vẫn thấy như thưở ban đầu, còn khi vừa yêu nhau lại cảm giác như đã quen từ rất lâu). Có những tình cảm bạn bè tích lũy cả mấy chục năm qua lại mới có, nhưng có những tình cảm thì lại sinh ra chỉ với mấy câu nói lúc gặp nhau. Tuy biết trước sau không cùng trên một con đường với Lâm Dật Phi, nhưng khi biết sắp chia tay, Du Lão Thử lại có chút cảm khái. Lẽ nào bởi vì người đã già rồi, cho nên mới dâng lên mối đa sầu thiện cảm?
– Tôi?
Lâm Dật Phi cười cười, hoàn toàn không còn nhìn thấy bóng ma đêm qua:
– Tôi hiện là một học sinh, đương nhiên là về trường học rồi.
Đột nhiên hắn nghĩ đến gì đó, giơ tay móc ra một miếng ngọc bội đưa cho Du Lão Thử:
– Ông đi một chuyến uổng công với tôi, lại phải chịu sợ hãi. Không biết lấy gì báo đáp, tặng ông cái này làm kỷ niệm.
– Cậu Lâm, cậu đang nói gì vậy?
Du Lão Thử xua tay liên hồi, khuôn mặt đỏ bừng:
– Cậu coi tôi là loại người gì chứ. Tôi không phải là một kẻ tham… tôi, tôi. Ồ? Miếng ngọc này?
Du Lão Thử Vốn cực lực cự tuyệt đột nhiên hai mắt tỏa sáng, giơ tay giành lấy miếng ngọc bội kia. Khuôn mặt vốn đang đỏ lừ, lúc này đã chuyển sang hưng phấn đến phát tím:
– Cậu tặng tôi?
Thời gian ông ta trộm mộ không ngắn, cũng coi như là có kiến thức uyên bác, cổ vật tầm thường cũng không quan tâm tới. Khi người khác mời ông ta giám định, chất lượng hơi kém chút ông ta đều sẽ phẩy tay áo bỏ đi. Nhưng hiện tại miếng ngọc này đột nhiên xuất hiện trước mắt, lại khiến cho Du Lão Thử hoảng sợ. Bất luận là từ phương diện nào, miếng ngọc này đều có thể coi là cực phẩm trong ngọc cổ.
Trên miếng bạch ngọc không pha chút tạp màu này có khắc hoa văn phong cách cổ xưa. Du Lão Thử lập tức đưa ra kết luận từ hoa văn thủ công, miếng ngọc này hẳn là miếng ngọc cổ thời Chiến Quốc, trong lòng có chút nghi hoặc. Tại sao miếng ngọc này lại không có một chút dấu vết là bị chôn dấu dưới đất. Bởi vì người có chút kiến thức phổ thông đều biết rằng, càng là mỹ ngọc tinh thuần, khi ở trong đất càng dễ bị dính ánh sáng màu. Miếng ngọc này nếu đã trải qua mấy nghìn năm, mà vẫn còn có thể như vậy, không nghi ngờ là một chuyện hết sức hiếm thấy. Nếu đưa ra thị trường chào hàng, thì giá bán ra có thể nói là nghe rợn cả người. Nhưng một miếng ngọc như vậy, mà Lâm Dật Phi có thể tùy tay lấy ra tặng mình làm kỷ niệm?
Tuy rằng cảm giác nắm trong tay cực kỳ chính xác, nhưng Du Lão Thử vẫn hết sức khó tin ngẩng đầu hỏi:
– Cậu Lâm, cậu tặng tôi sao?
– Đáng tiếc là ông không cần.
Lâm Dật Phi thở dài một hơi, nhìn Du Lão Thử ngắm miếng ngọc kia, bộ dáng say sưa như si như mê, cố nhịn cười nói:
– Tôi từ trước đến nay không thích ép buộc. Xem ra đành phải suy xét tặng cho người khác, để tránh cho ông mất đi mỹ danh giữ mình trong sạch của ông rồi.
Thấy bộ dạng muốn lấy lại của Lâm Dật Phi, Du Lão Thử luống cuống:
– Ai không cần, ai không cần chứ. Ai không cần thì làm cháu. Tôi còn có cái gì mà giữ mình trong sạch chứ, con người tôi kỳ thực là kẻ tham tiền, lại đê tiện nữa. Cậu Lâm cũng thật biết đùa.
Cố gắng giấu miếng ngọc ra phía sau, chỉ muốn hóa thành con chuột, đào một cái hang rồi chui vào, để Lâm Dật Phi không còn tìm thấy nữa:
– Cậu Lâm, cậu đúng là nhất ngôn cửu đỉnh, cửu đỉnh thiên kim, thiên kim…
– Được rồi được rồi.
Lâm Dật Phi cuối cùng cũng cười:
– Ông thích thì cầm đi, tôi đi đây. Còn ông, định ở lại bao lâu?
Vội vàng nhét miếng ngọc vào trong túi áo rồi giữ lấy khư khư, Du Lão Thử không nhịn được hỏi:
– Cậu quay về có chuyện gấp gì không? Tranh tết mộc bản ở trấn Chu Tiên rất được, hiếm mới đến một chuyến, có muốn xem không?
Lâm Dật Phi do dự một chút, lắc đầu:
– Thôi, cái tôi xem được đã đủ nhiều rồi, ông có hứng thì tự mình đi đi.
Lâm Dật Phi nói một chút cũng không sai, tranh tết mộc bản hắn đã xem không ít, nhưng không phải đương đại, mà là tám trăm năm trước.
Tranh tết mộc bản có thể nói là chiêu bài đặc sắc của trấn Chu Tiên, có lai lịch từ thời xa xưa, khởi nguồn từ Đại Đường, hưng ở Bắc Tống, cường thịnh một lần nữa vào thời Minh Thanh, có lịch sử lâu dài. Năm đó khi Bắc Tống hưng khởi, nó đã phát triển lớn mạnh, là bước nhảy vọt của kinh tế xã hội thời bấy giờ và gắn liền với sự phát đạt cao độ của khoa học kỹ thuật.
Bắc Tống vào những năm đầu, thủ đô là Đông Kinh, cũng chính là Khai Phong bây giờ, có thể nói là trung tâm của văn hóa, kinh tế, chính trị của cả nước, cũng giống như Bắc Kinh của bây giờ vậy. Thương nhân các vùng ồ ạt kéo nhau đến kinh thành, có thể nói là “Bát phương tranh tấu, vạn quốc hàm thông”. Chỉ có điều lúc đó phía bắc có Khiết Đan, tây có Tây Hạ, tây nam có Thổ Phiên bao bọc, hình thành chính quyền dân tộc đối lập với triều Tống, khiến cho sự kết giao đường bộ giữa triều Tống với các nước Trung Á bị suy yếu, triều Tống cũng cần phải thông qua đường biển để phát triển giao dịch với nước ngoài, khi đến thời Nam Tống thì càng rõ ràng.
Chỉ có điều chính bởi vì như vậy, triều Tống mới có thể học chắc được kỹ thuật hàng hải và kỹ thuật đóng thuyền phát triển cao độ, không chỉ tạo được thuyền biển lớn kiên cố, sử dụng kim chỉ nam hướng dẫn tiên tiến, hơn nữa còn thuần thục nắm vững quy luật gió mùa trên biển, lợi dụng nó triệt để để đảm bảo cho chuyến đi an toàn hoặc rút ngắn thời gian khởi hành. Điều này đã làm cho phạm vi giao dịch của Bắc Tống mở rộng, hiếm thấy trên thế giới, phía đông từ Nhật Bản đến Triều Tiên, phía tây đến bán đảo Ả Rập và bờ biển phía đông Châu Phi, mà cái gọi là mạo hiểm sau này của Colombus cũng là chuyện mấy trăm nam sau mới xảy ra.
Những thứ này đều là sự kiêu ngạo của Hoa Hạ, nói rõ trí tuệ của dân tộc Trung Hoa không hề kém hơn các dân tộc khác, cho nên chúng ta cũng tuyệt đối không thể tự coi nhẹ mình mới đúng.
Chính bởi vì sự phát triển của kỹ thuật hàng hải, mới thu hút thương nhân các nơi trên thế giới đến với triều Tống. Cùng với phát minh kỹ thuật in tô-pi lúc đó, đã thúc đẩy sự phát triển của văn nghệ thế tục, mà sự phồn thịnh của văn nghệ thế tục lại cung cấp thổ nhưỡng rất phong phú cho tranh tết. Tranh tết cũng từ bút họa chuyển thành in ấn bản khắc, mà theo ghi chép của “Đông Kinh Mộng Hoa lục”, Khai Phong Đông Kinh lúc đó là “Vào dịp tết, khắp phố phường đều bán môn thần, Chung Quỳ, đào bản, đào phú, tài môn độn lư, thiệp Thiên Hành.” Lúc đó việc in ấn và tiêu thụ của tranh tết bản mộc Đông Kinh đều có thể dùng câu rầm rộ chưa bao giờ có để hình dung. Tuy đến thời Nam Tống đã có phần suy bại, nhưng thứ mà Tiêu Biệt Ly nhìn thấy tuyệt đối không ít hơn những gì mà hiện tại trấn Chu Tiên triển lãm mua bán. Điều này cũng khó tránh hiện giờ Lâm Dật Phi nói là hắn đã xem nhiều rồi.
Du Lão Thử lại cho rằng trước đây hắn đã đến nơi này, liện vội vàng nói:
– Không xem thì thôi vậy, kỳ thực cũng không có gì, cũng chỉ là đặc sắc của địa phương thôi.
Ông ta đúng là lão xảo quyệt, giờ mỹ ngọc đã có trong tay, ông ta liền nói thuận theo lời của Lâm Dật Phi, để tránh làm hắn không vui, rồi đòi lại thì đúng là một tổn thất lớn:
– Hay là cậu đợi chút, tôi cùng cậu ra sân bay.
Không đợi Lâm Dật Phi từ chối, Du Lão Thử nhanh như chớp trở về phòng thu dọn xong đồ vật này nọ, đợi cho đến khi Lâm Dật Phi bước ra khỏi phòng không mất mấy phút đồng hồ.
Hai người vừa mới ra khỏi nhà nghỉ, men theo dọc phố đi được khoảng hơn chục mét, thì đột nhiên có một chiếc xe đạp bấm chuông liên hồi lao đến:
– Làm ơn đi nhờ, làm ơn.
Thế xe chạy tới rất nhanh, gần như lướt sát bên cạnh Du Lão Thử. Du Lão Thử có chút bất mãn, vừa định nói gì đó, thì một tiếng bịch vang lên, một ví tiền đã rơi xuống đất.
Du Lão Thử ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng gì thì người đó đã chạy ra ngoài mười mét.
– Ví tiền của cậu?
Du Lão Thử vừa mới kêu lên một tiếng, thì bỗng nhiên có một người lao đến, rất nhanh nhặt túi tiền đó lên, đứng bên cạnh Du Lão Thử rồi chớp chớp mắt lia lịa với ông ta, thấp giọng nói:
– Đừng có hô, người thấy có phần.
Lâm Dật Phi sớm đã dừng bước, hắn nhìn Du Lão Thử một cái, khóe miệng hiện lên ý cười khó nắm bắt.
Chiếc ví da rất căng, nhìn giống như có tiền. Nếu là người bình thường nhìn thấy, rất khó bảo đảm sẽ không xao động. Kỳ thực cho dù bên trong chỉ có chút tiền, đột nhiên có một món tiền rơi xuống, là ai cũng rất khó kìm nổi lòng.
Chiếc xe đạp phía trước vốn đã lao đi rất xa, tốc độ quả thực có thể so sánh với quán quân xe đạp thế vận hội Ô-lym-pic. Lúc này người đạp xe mới phanh gấp xe lại, sờ sờ túi rồi đạp xe quay lại.
Không đợi cho Du Lão Thử có thời gian cân não, người phía trước kia lại lao tới, đến bên cạnh Du Lão Thử:
– Đồng chí, anh có nhìn thấy một cái ví tiền không, tôi đánh rơi một cái ví tiền, có mấy ngàn tệ trong đó.