Khỉ ốm nói một hơi dài, bày ra tư thế “lợn chết không sợ bỏng nước sôi, ta là lưu manh ta sợ ai” nhìn Lâm Dật Phi. Gã chẳng qua là cảm thấy hổ thẹn với sự tín nhiệm của bạn bè dành cho gã, gã cho rằng Tiếu Nguyệt Dung giống với bạn gã. Tuy gã không rõ người ta có cho là vậy hay không, gã chỉ biết nếu không nói ra chân tướng, nhìn Tiếu Nguyệt Dung thương tâm, gã cũng thấy xót xa.
– Anh nói không sai, chúng ta mãi mãi là hai loại người khác nhau.
Lâm Dật Phi thản nhiên nói:
– Anh cho rằng anh đúng, nhưng tôi có nguyên tắc của tôi. Bình thường đối với loại người như anh, tôi thích dùng nắm đấm hơn, bởi vì tôi đã đánh mất kiên nhẫn giảng giải nhiều lần, cho cơ hội một lần cũng đủ rồi. Nguyệt Dung lần này mặc dù có ý tốt, nhưng không phải tất cả mọi người sẽ cảm kích giống như anh!
Tiếu Nguyệt Dung thôi nức nở, nói lí nhí:
– Em biết.
Cô là người thông minh, đã nghe ra sự lo lắng trong lời của Lâm Dật Phi.
– Rồi sao đó?
Lâm Dật Phi vẫn luôn nhìn Tiếu Nguyệt Dung, ít nhiều cũng lấy làm áy náy, có lẽ lúc nãy hắn hơi nặng lời.
– Sau đó tôi đến Hà Đông, một mặt quan sát động tĩnh ở đó, bởi vì buổi chiều Lý lão đại phải tìm bọn họ đàm phán, mặt khác muốn gọi điện thoại cho cậu.
Khỉ ốm lên tinh thần, không hề cho rằng Lâm Dật Phi nói sai điều gì:
– Không ngờ điện thoại không bắt được, ngược lại đụng phải đám đàn em kia, bọn họ thấy tôi, không nói gì liền bắt tôi lại ném vào cái phòng quỷ kia. Nói đến lúc đó và Lý lão đại cái gì, cái gì ấy, bọn bang Trung Nghĩa hiện tại rất phách lối. Từ khi mời tên cầm thú kia, chúng còn ngang ngược hơn, không hề nể mặt chúng ta, hơn nữa mấy ngày nay còn bị tên cầm thú kia giết không ít anh em.
– Vậy các người không dùng súng của thời đại này để đối phó sao?
Lâm Dật Phi hỏi. Hắn biết súng ống là phương pháp rất tốt để xác định võ công cao thấp của một người. Bởi vì với cao thủ mà nói, súng chẳng qua chỉ là ám khí, có điều tốc độ của ám khí này đã được nâng cao đến tuyệt đỉnh.
Nhưng súng chưa chắc có ích cho cao thủ. Giống như lúc đầu Đường Môn từng chế ra một loại ám khí khiến giang hồ kinh hãi, gọi là “Tuyệt thiên diệt địa”. Lão tổ tông Đường Môn từng ba hoa rằng loại ám khí này chỉ cần phát ra, phạm vi lên đến mười trượng, thần quỷ khó tránh. Nhưng khi đại đệ tử Đường Ngạo củả Đường Môn dùng vũ khí này khiêu chiến với kiếm tiên Tiêu Sở, y chưa kịp lấy ám khí thì đã bị kiếm tiên chém đứt hai tay!
Tương tự, nếu người đó đúng là cao thủ, khẩu súng tầm thường với người đó không là gì cả. Khỉ ốm không để ý đến cách dùng từ quái dị của Lâm Dật Phi, có điều trong mắt đầy vẻ sợ hãi:
– Nếu không nói y là cầm thú, không phải người, có mấy anh em cầm súng đi tính sổ, nhưng không ai có kết cục tốt.
– Không có kết cục tốt?
Ld nhíu mày hỏi.
– Đúng vậy, một đi không trở lại, lần này tôi bị chúng bắt,
Khỉ ốm vẫn sợ hãi nói:
– Nghe tên Gà Rừng kia kể, mấy anh em tôi chưa kịp nổ súng thì đã bị y bẻ gãy hai tay, sau cùng bị tra tấn không ra con người. Cậu xem, Lý lão đại biết tối nay chúng sẽ đến nên bảo các anh em đi được thì đi, chỉ có mấy người không đi, vì chúng tôi quả thực không còn cách nào khác.
Khỉ ốm hổ thẹn:
– Chuyện sau này thì mọi người đều biết cả rồi.
– Tối nay chúng đến sao?
Lâm Dật Phi cau mày:
– Đây chính là lý do mà anh kéo dài thời gian.
Khỉ ốm vỗ ngực, lớn giọng:
– Không sai, tôi sợ cậu vừa đến sẽ dẫn y tá Tiếu đi mất, do đó muốn kéo dài thời gian. Nếu cậu muốn đụng độ với tên cầm thú đó, tôi nghĩ dù không có cái bẫy này, cậu cũng tuyệt đối không ngồi yên!
Lâm Dật Phi thản nhiên nói:
– Anh tính toán không tệ, xem ra mọi chuyện đều nằm trong tầm tay của anh.
Mặt Khỉ ốm đỏ lựng:
– Lâm đại hiệp chê cười rồi, tôi có gì để nắm bắt chứ. Cậu mới thực sự lợi hại, chỉ cần cậu nói thì tôi đánh rắm cũng không dám ra tiếng. Có điều mấy chuyện này cậu cũng giống Lý lão đại, không thể tính là cảm kích, nhát dao này của lão đại….
– Nhát dao này ông ấy không thể tránh.
Lâm Dật Phi lạnh lùng nói:
– Tôi chỉ có thể nói với anh, ông ấy mất một tay, chỉ có thể được nhiều hơn mà thôi.
Rồi hắn nhíu mày, hướng mắt ra bên ngoài đại sảnh, hình như đang lắng nghe gì đó:
– Nguyệt Dung, qua đây!
Lâm Dật Phi thấp giọng gọi.
Tiếu Nguyệt Dung căng thẳng không hiểu chuyện gì, cô kéo tay em gái cùng đi qua. Tiếu Nguyệt Như đáng lẽ không để ý đến, nhưng vì ngoài trời mưa tầm tã giống như đêm qua, không biết khi nào mới tạnh. Nếu ra ngoài lúc này thì cô có chút lo sợ, tuy bĩu môi nhưng cô vẫn đi theo chị.
– Anh nói kẻ đó sẽ đến à? Khi nào?
Lâm Dật Phi hỏi.
– Ai? cậu nói tên cầm thú đó?
Khỉ ốm sững người:
– Lý lão đại, họ hẹn mười giờ đến lấy mạng lão đại phải không?
Lý lão đại cười khổ:
– Đúng thế, buổi chiều họ rêu rao không chừa tôi một con đường sống, tôi đương nhiên không đồng ý, chúng còn bảo tôi về chuẩn bị quan tài.
Tiếu Nguyệt Như rùng mình:
– Chị, hay là chúng ta đi trước?
Tiếu Nguyệt Dung thấy được nỗi sợ của em gái, nhưng cô chỉ có thể vỗ vai em an ủi.
Lý lão đại hiển nhiên có thể nghe được lời thì thầm của cô, ông áy náy nói:
– Y tá Tiếu, rất xin lỗi. Chuyện này… dù thế nào đi nữa, chỉ cần tôi ở đây, tôi tuyệt đối sẽ không để các người bị tổn hại!
Lý lão đại vừa dứt lời, trong mưa đêm bất ngờ vang lên tiếng hừ lạnh như băng chọc thủng lỗ tai mọi người. Ngay sau đó, một người từ từ bước đến, mưa lớn là thế, vậy mà người đó không hề có gì che chắn. Kẻ đó đội mũ tơi, toàn thân khô ráo, bước đi phiêu lãng hệt như chân không chạm đất, tựa như âm hồn vậy. Mọi người cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Khỉ ốm kêu lên:
– Chính là tên đó.
Gã thầm nghĩ, tên nhóc này so ra cũng giống Lâm Dật Phi. Lẽ nào đây gọi là chân khí của cao thủ, có thể khiến mưa không thể thẩm thấu.
Mọi người ngẩng lên nhìn. Chỉ thấy kẻ đó ăn mặc bình thường, có mái tóc đen, tuy tuổi tác không cao nhưng lại đeo mặt nạ sắt. Bóng đèn chiếu vào mặt nạ ánh lên hàn quang, chỉ để lộ đôi mắt lạnh lẽo, người khác không thể thấy được diện mạo thật.
– Lý Tồn Hiếu, ông giỏi lắm.
Kẻ đó bật cười, giọng cười nghe thế nào cũng giống chim cú kêu đêm:
– Dù có chết, vẫn có mấy người đẹp như hoa bầu bạn…
Nói đến đây, chân y vốn dĩ đang bước bỗng ngừng lại! Mọi người trông thấy y như một con nhím, cả người dựng thẳng. Ánh mắt không còn nhìn Lý lão đại mà đã chuyển mục tiêu sang Lâm Dật Phi đang ngồi trước bàn đá.
Không khí như ngưng kết.(Truyện ra nhanh nhất tại t.ruyen 2 4 7.vn) Lâm Dật Phi vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt trên mặt, có điều đôi mắt lại sáng rực, chỉ nhìn chòng chọc vào đôi mắt của kẻ đó.
Đôi mắt kẻ đó bất chợt rực lửa, cũng nhìn lại Lâm Dật Phi, dường như không để bất cứ ai khác vào mắt. Y cuối cùng đã hiểu, lão đại ở đây không phải là Lý Tồn Hiếu mà chính là thiếu niên ở trước mặt!
Thiếu niên này là cao thủ ư?
– Mày không tệ.
Y đột nhiên nói không đầu không đuôi.
Lâm Dật Phi đưa mắt nhìn tay y, cười nói:
– Mày lại không được.
Ánh mắt kẻ đó chợt sắc bén như dao, lạnh lùng cười:
– Mày xứng sao?
Hai người nói được ba câu lại rơi vào im lặng. Mọi người bỗng nhiên cảm thấy hô hấp có chút không thông, một luồng áp lực tỏa ra từ hai người này. Lý lão đại đứng dậy, đưa tay kéo Tiếu Nguyệt Dung lùi về phía sau. Lý lão đại không phải muốn uy hiếp Lâm Dật Phi, nhưng chưa ăn qua thịt theo, ít nhiều gì đã thấy heo chạy. Thân là một lão đại, biết được hai người này rất có thể đấu một trận sống chết, bản thân y thì không sao, nếu liên lụy đến Tiếu Nguyệt Dung thì y biết ăn nói làm sao.
Khỉ ốm đột nhiên dùng mắt ra hiệu. Ba người vốn đang im lặng đột nhiên rút súng ra, nhắm ngay vào tên mặt sắt!
Trong nháy mắt, tên mặt sắt hét lên, bật tung người đến trước mặt Lâm Dật Phi, nắm đấm vung thẳng vào mặt hắn. Ba tiếng súng “đùng đùng đùng” vang lên bắn sượt sau lưng tên đó. Lâm Dật Phi vốn ngồi yên bất động, bất thình lình giơ tay lên, mặt bàn đá đã bị hắn dỡ đi, xoay một phát trở thành binh khí dộng thẳng vào phần hông tên đó!
Công phu nhanh như chớp của hai người đụng nhau rồi lại tách ra. Ba người kia cầm súng lại có chút do dự. Họ biết Lâm Dật Phi đến giúp họ, hai người đó lại sáp gần như vậy, họ không dám nổ súng, sợ bắn nhầm Lâm Dật Phi. Họ thấy kẻ này nhanh như ma quỷ, tuy họ có súng nhưng bắn y không hề dễ dàng! Mặt bàn không nhẹ chút nào, song Lâm Dật Phi lại nhấc lên nhẹ tênh như mặt quạt, trong chớp mắt dội thẳng vào hông tên đó. Tiếng “keng” vang lên giống như đá và kim loại va chạm nhau, mọi người đều lấy làm kì lạ. Họ thầm nghĩ lẽ nào người này không chỉ có mặt nạ bằng sắt, đến cả da cũng bọc sắt hay sao?truyen247.vn
Tên đó tuy có đề phòng, nhưng không ngờ Lâm Dật Phi ra tay nhanh như thế. Bị hắn đánh một phát trúng hông, y hét lên một tiếng, cả người vận lực phi lên, vung tay phóng ba thanh phi đao vào ba người đang cầm súng.
Ba người mới giương súng lên, đột nhiên hàn quang chớp lóe, liền ngả người về phía sau. Vốn không thể tránh được, song ba tiếng “keng” vang lên, ba thanh phi đao rơi xuống cùng với ba đồng tiền xu.
Lâm Dật Phi tuy đánh rơi phi đao nhưng lòng vẫn sợ. Nếu phải đơn đả độc đấu, hắn kiên quyết không sợ. Có điều kẻ này không hề tầm thường, tung chiêu lại nhanh gọn, nơi này nhiều người đến thế, hắn phải phân tâm bảo vệ nên khó tránh vướng tay vướng chân. Đột nhiên hắn hét lên, hai tay nghiền nát mặt bàn thành đá vụn, sau đó vung tay, đá lớn đá nhỏ như thiên nữ rải hoa, nháy mắt đã phủ đầy khoảng không trong phạm vi ba trượng!
– Kỳ thực những lời tôi nói đều là lời nói thật.
Chủ tịch Phó ho khan một tiếng:
– Phải biết rằng tôi và Dật Phi đều học khoa báo chí. Càng hiểu rằng đặc điểm của tin tức là đơn giản, xúc tích, đáng tin. Nhưng các cậu cũng biết, báo chí ngày nay cho phép chúng ta được thổi phồng sao cho thích hợp. Sau đó tìm tòi ánh sáng ở tầng sâu hơn, nhằm ủng hộ tinh thần cho người dân và các cấp lãnh đạo. Cuối cùng đạt tới mục đích tuyên truyền tinh thần nhân văn cho toàn thành phố Giang Nguyên.
Hai mắt của Đại Ngưu trừng lớn còn hơn cả mắt trâu. Lâm Dật Phi thì nhắm mắt lại, dường như bị một cái mũ đè nặng, chậm rãi ngồi xuống.
Trong ba người, thì A Thủy là biểu hiện bình tĩnh nhất, nhưng sắc mặt cũng có chút tái nhợt:
– Chủ tịch Phó, ông có thể nói đơn giản hơn một chút được không? Hiện tại thời gian là vàng là bạc, ông nên tiết kiệm số vàng bạc đó cho nước nhà thì hơn.
Chủ tịch Phó nghe ra ý trêu trọc của A Thủy, gượng cười nói:
– Tôi chỉ nói về những việc làm hàng ngày của Lâm Dật Phi mà thôi. Như lên xe nhường chỗ ngồi cho người già và người có thai. Dìu người già qua đường, giúp người bệnh tật. Ở trường lớp thì rất tích cực tham gia công tác của hội sinh viên. Cho dù mệt nhọc cũng không quan tâm.
Nói tới đây, Chủ tịch Phó dừng một chút. Kỳ thực y đã sớm có ý tưởng chiêu Lâm Dật Phi dưới trướng của mình. Chẳng qua là do y và Lâm Dật Phi luôn bề bộn nhiều việc, không có thời gian nhắc tới. Vốn định lúc này đề xuất, nhưng nhìn thoáng qua sắc mặt của Lâm Dật Phi, cảm thấy để lúc khác thì tốt hơn.
– Nói tiếp đi.
A Thủy thúc giục. Mấy nguyên nhân này giống như chưa đủ khiến cho quán chủ Karate, còn có minh chủ đại hội võ lâm tìm đến cửa chứ.
– Còn nữa chính là ngày thường rất tích cực giúp đỡ những bạn gặp khó khăn.
Vẻ mặt của Chủ tịch Phó giống như đã vắt hết óc:
– Chỉ có thế thôi. Dù sao Lâm Dật Phi cũng đã làm rất nhiều việc tốt, mà cũng chẳng có ai dư hơi mà kiểm tra hết. Dật Phi, thế nào, tôi nói vậy cũng đều vì tốt cho cậu.
Lâm Dật Phi mở to mắt, nhìn A Thủy một cái, cũng nhìn ra sự nghi hoặc của cậu ta, rất kỳ quái hỏi:
– Chẳng lẽ chỉ có như vậy?
– Dật Phi, cậu nói vậy là nghi ngờ tôi à. Tôi là người làm việc có chừng mực, rất hiểu đạo lý “Hăng quá hóa dở”.
Chủ tịch Phó thấm thía nói:
– Kỳ thực nói ra những lời đó, tôi cũng cảm thấy ngại ngùng.
Chỉ có điều trên mặt y không có chút ngại ngùng nào, mà đắc chí chiếm đa số.
Lâm Dật Phi lắc đầu:
– Vậy bọn họ tìm tôi làm gì? Chẳng lẽ là muốn thương lượng quyên góp tiền giúp đỡ người nghèo, tặng học bổng cho học sinh?
Hắn đương nhiên biết thái độ của hai vị kia hung dữ như vậy tuyệt đối không phải vì mục đích này. Tuy nhiên nghe kiểu gì cũng chỉ thấy Chủ tịch Phó là trát vàng trên người mình, chứ không chọc người khác khiến phải đánh nhau.
– Ai tìm cậu?
Chủ tịch Phó kỳ quái hỏi. Chẳng lẽ lại là phóng viên của tờ báo nào tới phỏng vấn. Nếu là như vậy thì mình vạn lần không thể bỏ qua.
– Một là hội quán Ảnh Phong, một là đại hội võ lâm.
Lâm Dật Phi chậm rãi nói.
– Ồ, tôi nhớ ra rồi, còn có một điều, Dật Phi đã từng luyện qua võ thuật phải không?
Chủ tịch Phó nhìn Lâm Dật Phi, nhớ tới lúc trước Thu Hiểu Thần từng nói, một mình hắn có thể đánh mười mấy người. Tuy nhiên Chủ tịch Phó vẫn ôm thái độ hoài nghi.
– Biết một chút.
Lâm Dật Phi chỉ có thể gật đầu. Cũng may thời nay, biết võ thuật không cần phải giấu diếm làm gì.
Chủ tịch Phó gật đầu:
– Quả nhiên, nếu có thời gian rảnh thì dạy tôi một hai chiêu. Tôi đã nói với vị phóng viên kia, từ nhỏ cậu đã yêu thích võ thuật. Vài người vây đánh cũng không tới gần được người cậu.
Trời đất chứng giám, Chủ tịch Phó nói như vậy quả thực là không có ý khoa trương gì. Bởi vì y thực sự không biết lai lịch của Lâm Dật Phi. Chỉ có thể dựa vào trí tưởng tượng của mình, nếu như Thu Hiểu Thần kia là nói thật, Lâm Dật Phi có thể một mình đánh mười mấy người. Vậy thì nói mấy người vây đánh không tới được gần coi như là đã giữ lại cách nói.
– Bọn họ tìm cậu cũng rất bình thường.
Chủ tịch Phó nhìn sắc mặt của mấy người, không kìm nổi nói:
– Ở phương diện này, đại học Chiết Thanh rất khai sáng. Từ trước tới nay, trường không cấm sinh viên học Karate, Taekwondo, hay là võ học truyền thống. Chắc là bọn họ nghe nói cậu biết võ, nên mời cậu nhập hội phải không?
– Không phải nhập hội, mà là khiêu chiến.
A Thủy không kìm nổi lớn tiếng nói, vung tay nhét hai tờ chiến thư vào tay của Chủ tịch Phó.
Chủ tịch Phó mặt mày hớn hở mở hai tấm danh thiếp, trong giây lát, gió xuân biến thành gió đông. Y cũng không ngu, nhìn ra hai tấm thiếp mời này không thể nghi ngờ là có ý khiêu chiến:
– Ba giờ chiều ngày mai? Như vậy sao được, Dật Phi còn phải thi đấu mà.
Ba người Lâm Dật Phi thiếu chút nữa té xỉu. Vị Chủ tịch Phó này đúng là không phải chuyên nghiệp kiểu bình thường. Hiện tại không suy xét Dật Phi có bị người đánh cho bầm dập mặt mũi hay không, vẫn còn nhớ mãi không quên trận bóng rổ của mình.
– Đám người kia cả ngày rảnh rỗi không có việc làm. Nếu không phải xã hội cấm đánh nhau thì bọn họ đã gây loạn khắp nơi rồi.
Chủ tịch Phó khép tấm thiếp lại, ném sang một bên, giống như vứt hai tờ giấy lộn vậy:
– Dật Phi, đừng để ý tới bọn họ. Chuyện này cứ giao cho tôi giải quyết. Cậu yên tâm chuẩn bị tham gia trận bóng rổ cho tốt.
– Nhưng Tiểu Phi đã đáp ứng bọn họ rồi.
Đại Ngưu chen miệng nói. Thấy tình thế có vẻ không ác liệt như mình nghĩ, liền cầm lại hai túi đồ ăn mà mình vừa ném trên bàn.
– Vậy thì đổi lại ngày.
Chủ tịch Phó chẳng hề để ý nói.
– Kỳ thực đây là cơ hội tốt để dương danh. Thân thủ của Dật Phi vốn không tệ. Không phải một mình cậu ta có thể đánh mười mấy người đó sao? Cứ đọ sức với bọn họ. Không cho bọn họ nếm thử công phu của cậu, thì những người này chỉ sợ hơn nửa sẽ coi mình là thiên hạ đệ nhất. Đến lúc đó tôi sẽ phát động quần chúng trong khoa báo chí tới trợ uy cho cậu.
Chỉ trong chốc lát, Chủ tịch Phó đã thay đổi ý niệm trong đầu. Từ đầu chỉ là suy xét tới ảnh hưởng thắng thua của trận bóng rổ. Về sau lại nghĩ tới có thể mượn chuyện này để tuyên truyền quảng cáo cho khoa báo chí. Như vậy không phải quá tốt sao! Tuy nhiên y đương nhiên sẽ không xem xét nếu Lâm Dật Phi thua thì làm sao. Đó là chuyện của Lâm Dật Phi, chứ không phải của vị Chủ tịch như y.
Lâm Dật Phi rốt cuộc hiểu được vị chủ tịch này rất có tiềm chất của một nhà tư bản. Mục đích đúng là ép cấp dưới phát huy hết khả năng. Đột nhiên tiếng di động vang lên, Lâm Dật Phi nhìn màn hình, đi sang một bên, nói hai cậu lại quay lại nói với Chủ tịch Phó:
– Tôi có việc phải đi ra ngoài một chút. Chuyện ngày mai để ngày mai nói sau.
Bỏ lại ba người phía sau, Lâm Dật Phi đi ra nhà trọ. Chủ tịch Phó quay đầu nhìn A Thủy:
– Gần đây Dật Phi và Bách Lý Băng có tiến triển gì không?
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Khỉ ốm nói một hơi dài, bày ra tư thế “lợn chết không sợ bỏng nước sôi, ta là lưu manh ta sợ ai” nhìn Lâm Dật Phi. Gã chẳng qua là cảm thấy hổ thẹn với sự tín nhiệm của bạn bè dành cho gã, gã cho rằng Tiếu Nguyệt Dung giống với bạn gã. Tuy gã không rõ người ta có cho là vậy hay không, gã chỉ biết nếu không nói ra chân tướng, nhìn Tiếu Nguyệt Dung thương tâm, gã cũng thấy xót xa.
– Anh nói không sai, chúng ta mãi mãi là hai loại người khác nhau.
Lâm Dật Phi thản nhiên nói:
– Anh cho rằng anh đúng, nhưng tôi có nguyên tắc của tôi. Bình thường đối với loại người như anh, tôi thích dùng nắm đấm hơn, bởi vì tôi đã đánh mất kiên nhẫn giảng giải nhiều lần, cho cơ hội một lần cũng đủ rồi. Nguyệt Dung lần này mặc dù có ý tốt, nhưng không phải tất cả mọi người sẽ cảm kích giống như anh!
Tiếu Nguyệt Dung thôi nức nở, nói lí nhí:
– Em biết.
Cô là người thông minh, đã nghe ra sự lo lắng trong lời của Lâm Dật Phi.
– Rồi sao đó?
Lâm Dật Phi vẫn luôn nhìn Tiếu Nguyệt Dung, ít nhiều cũng lấy làm áy náy, có lẽ lúc nãy hắn hơi nặng lời.
– Sau đó tôi đến Hà Đông, một mặt quan sát động tĩnh ở đó, bởi vì buổi chiều Lý lão đại phải tìm bọn họ đàm phán, mặt khác muốn gọi điện thoại cho cậu.
Khỉ ốm lên tinh thần, không hề cho rằng Lâm Dật Phi nói sai điều gì:
– Không ngờ điện thoại không bắt được, ngược lại đụng phải đám đàn em kia, bọn họ thấy tôi, không nói gì liền bắt tôi lại ném vào cái phòng quỷ kia. Nói đến lúc đó và Lý lão đại cái gì, cái gì ấy, bọn bang Trung Nghĩa hiện tại rất phách lối. Từ khi mời tên cầm thú kia, chúng còn ngang ngược hơn, không hề nể mặt chúng ta, hơn nữa mấy ngày nay còn bị tên cầm thú kia giết không ít anh em.
– Vậy các người không dùng súng của thời đại này để đối phó sao?
Lâm Dật Phi hỏi. Hắn biết súng ống là phương pháp rất tốt để xác định võ công cao thấp của một người. Bởi vì với cao thủ mà nói, súng chẳng qua chỉ là ám khí, có điều tốc độ của ám khí này đã được nâng cao đến tuyệt đỉnh.
Nhưng súng chưa chắc có ích cho cao thủ. Giống như lúc đầu Đường Môn từng chế ra một loại ám khí khiến giang hồ kinh hãi, gọi là “Tuyệt thiên diệt địa”. Lão tổ tông Đường Môn từng ba hoa rằng loại ám khí này chỉ cần phát ra, phạm vi lên đến mười trượng, thần quỷ khó tránh. Nhưng khi đại đệ tử Đường Ngạo củả Đường Môn dùng vũ khí này khiêu chiến với kiếm tiên Tiêu Sở, y chưa kịp lấy ám khí thì đã bị kiếm tiên chém đứt hai tay!
Tương tự, nếu người đó đúng là cao thủ, khẩu súng tầm thường với người đó không là gì cả. Khỉ ốm không để ý đến cách dùng từ quái dị của Lâm Dật Phi, có điều trong mắt đầy vẻ sợ hãi:
– Nếu không nói y là cầm thú, không phải người, có mấy anh em cầm súng đi tính sổ, nhưng không ai có kết cục tốt.
– Không có kết cục tốt?
Ld nhíu mày hỏi.
– Đúng vậy, một đi không trở lại, lần này tôi bị chúng bắt,
Khỉ ốm vẫn sợ hãi nói:
– Nghe tên Gà Rừng kia kể, mấy anh em tôi chưa kịp nổ súng thì đã bị y bẻ gãy hai tay, sau cùng bị tra tấn không ra con người. Cậu xem, Lý lão đại biết tối nay chúng sẽ đến nên bảo các anh em đi được thì đi, chỉ có mấy người không đi, vì chúng tôi quả thực không còn cách nào khác.
Khỉ ốm hổ thẹn:
– Chuyện sau này thì mọi người đều biết cả rồi.
– Tối nay chúng đến sao?
Lâm Dật Phi cau mày:
– Đây chính là lý do mà anh kéo dài thời gian.
Khỉ ốm vỗ ngực, lớn giọng:
– Không sai, tôi sợ cậu vừa đến sẽ dẫn y tá Tiếu đi mất, do đó muốn kéo dài thời gian. Nếu cậu muốn đụng độ với tên cầm thú đó, tôi nghĩ dù không có cái bẫy này, cậu cũng tuyệt đối không ngồi yên!
Lâm Dật Phi thản nhiên nói:
– Anh tính toán không tệ, xem ra mọi chuyện đều nằm trong tầm tay của anh.
Mặt Khỉ ốm đỏ lựng:
– Lâm đại hiệp chê cười rồi, tôi có gì để nắm bắt chứ. Cậu mới thực sự lợi hại, chỉ cần cậu nói thì tôi đánh rắm cũng không dám ra tiếng. Có điều mấy chuyện này cậu cũng giống Lý lão đại, không thể tính là cảm kích, nhát dao này của lão đại….
– Nhát dao này ông ấy không thể tránh.
Lâm Dật Phi lạnh lùng nói:
– Tôi chỉ có thể nói với anh, ông ấy mất một tay, chỉ có thể được nhiều hơn mà thôi.
Rồi hắn nhíu mày, hướng mắt ra bên ngoài đại sảnh, hình như đang lắng nghe gì đó:
– Nguyệt Dung, qua đây!
Lâm Dật Phi thấp giọng gọi.
Tiếu Nguyệt Dung căng thẳng không hiểu chuyện gì, cô kéo tay em gái cùng đi qua. Tiếu Nguyệt Như đáng lẽ không để ý đến, nhưng vì ngoài trời mưa tầm tã giống như đêm qua, không biết khi nào mới tạnh. Nếu ra ngoài lúc này thì cô có chút lo sợ, tuy bĩu môi nhưng cô vẫn đi theo chị.
– Anh nói kẻ đó sẽ đến à? Khi nào?
Lâm Dật Phi hỏi.
– Ai? cậu nói tên cầm thú đó?
Khỉ ốm sững người:
– Lý lão đại, họ hẹn mười giờ đến lấy mạng lão đại phải không?
Lý lão đại cười khổ:
– Đúng thế, buổi chiều họ rêu rao không chừa tôi một con đường sống, tôi đương nhiên không đồng ý, chúng còn bảo tôi về chuẩn bị quan tài.
Tiếu Nguyệt Như rùng mình:
– Chị, hay là chúng ta đi trước?
Tiếu Nguyệt Dung thấy được nỗi sợ của em gái, nhưng cô chỉ có thể vỗ vai em an ủi.
Lý lão đại hiển nhiên có thể nghe được lời thì thầm của cô, ông áy náy nói:
– Y tá Tiếu, rất xin lỗi. Chuyện này… dù thế nào đi nữa, chỉ cần tôi ở đây, tôi tuyệt đối sẽ không để các người bị tổn hại!
Lý lão đại vừa dứt lời, trong mưa đêm bất ngờ vang lên tiếng hừ lạnh như băng chọc thủng lỗ tai mọi người. Ngay sau đó, một người từ từ bước đến, mưa lớn là thế, vậy mà người đó không hề có gì che chắn. Kẻ đó đội mũ tơi, toàn thân khô ráo, bước đi phiêu lãng hệt như chân không chạm đất, tựa như âm hồn vậy. Mọi người cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Khỉ ốm kêu lên:
– Chính là tên đó.
Gã thầm nghĩ, tên nhóc này so ra cũng giống Lâm Dật Phi. Lẽ nào đây gọi là chân khí của cao thủ, có thể khiến mưa không thể thẩm thấu.
Mọi người ngẩng lên nhìn. Chỉ thấy kẻ đó ăn mặc bình thường, có mái tóc đen, tuy tuổi tác không cao nhưng lại đeo mặt nạ sắt. Bóng đèn chiếu vào mặt nạ ánh lên hàn quang, chỉ để lộ đôi mắt lạnh lẽo, người khác không thể thấy được diện mạo thật.
– Lý Tồn Hiếu, ông giỏi lắm.
Kẻ đó bật cười, giọng cười nghe thế nào cũng giống chim cú kêu đêm:
– Dù có chết, vẫn có mấy người đẹp như hoa bầu bạn…
Nói đến đây, chân y vốn dĩ đang bước bỗng ngừng lại! Mọi người trông thấy y như một con nhím, cả người dựng thẳng. Ánh mắt không còn nhìn Lý lão đại mà đã chuyển mục tiêu sang Lâm Dật Phi đang ngồi trước bàn đá.
Không khí như ngưng kết.(Truyện ra nhanh nhất tại t.ruyen 2 4 7.vn) Lâm Dật Phi vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt trên mặt, có điều đôi mắt lại sáng rực, chỉ nhìn chòng chọc vào đôi mắt của kẻ đó.
Đôi mắt kẻ đó bất chợt rực lửa, cũng nhìn lại Lâm Dật Phi, dường như không để bất cứ ai khác vào mắt. Y cuối cùng đã hiểu, lão đại ở đây không phải là Lý Tồn Hiếu mà chính là thiếu niên ở trước mặt!
Thiếu niên này là cao thủ ư?
– Mày không tệ.
Y đột nhiên nói không đầu không đuôi.
Lâm Dật Phi đưa mắt nhìn tay y, cười nói:
– Mày lại không được.
Ánh mắt kẻ đó chợt sắc bén như dao, lạnh lùng cười:
– Mày xứng sao?
Hai người nói được ba câu lại rơi vào im lặng. Mọi người bỗng nhiên cảm thấy hô hấp có chút không thông, một luồng áp lực tỏa ra từ hai người này. Lý lão đại đứng dậy, đưa tay kéo Tiếu Nguyệt Dung lùi về phía sau. Lý lão đại không phải muốn uy hiếp Lâm Dật Phi, nhưng chưa ăn qua thịt theo, ít nhiều gì đã thấy heo chạy. Thân là một lão đại, biết được hai người này rất có thể đấu một trận sống chết, bản thân y thì không sao, nếu liên lụy đến Tiếu Nguyệt Dung thì y biết ăn nói làm sao.
Khỉ ốm đột nhiên dùng mắt ra hiệu. Ba người vốn đang im lặng đột nhiên rút súng ra, nhắm ngay vào tên mặt sắt!
Trong nháy mắt, tên mặt sắt hét lên, bật tung người đến trước mặt Lâm Dật Phi, nắm đấm vung thẳng vào mặt hắn. Ba tiếng súng “đùng đùng đùng” vang lên bắn sượt sau lưng tên đó. Lâm Dật Phi vốn ngồi yên bất động, bất thình lình giơ tay lên, mặt bàn đá đã bị hắn dỡ đi, xoay một phát trở thành binh khí dộng thẳng vào phần hông tên đó!
Công phu nhanh như chớp của hai người đụng nhau rồi lại tách ra. Ba người kia cầm súng lại có chút do dự. Họ biết Lâm Dật Phi đến giúp họ, hai người đó lại sáp gần như vậy, họ không dám nổ súng, sợ bắn nhầm Lâm Dật Phi. Họ thấy kẻ này nhanh như ma quỷ, tuy họ có súng nhưng bắn y không hề dễ dàng! Mặt bàn không nhẹ chút nào, song Lâm Dật Phi lại nhấc lên nhẹ tênh như mặt quạt, trong chớp mắt dội thẳng vào hông tên đó. Tiếng “keng” vang lên giống như đá và kim loại va chạm nhau, mọi người đều lấy làm kì lạ. Họ thầm nghĩ lẽ nào người này không chỉ có mặt nạ bằng sắt, đến cả da cũng bọc sắt hay sao?truyen247.vn
Tên đó tuy có đề phòng, nhưng không ngờ Lâm Dật Phi ra tay nhanh như thế. Bị hắn đánh một phát trúng hông, y hét lên một tiếng, cả người vận lực phi lên, vung tay phóng ba thanh phi đao vào ba người đang cầm súng.
Ba người mới giương súng lên, đột nhiên hàn quang chớp lóe, liền ngả người về phía sau. Vốn không thể tránh được, song ba tiếng “keng” vang lên, ba thanh phi đao rơi xuống cùng với ba đồng tiền xu.
Lâm Dật Phi tuy đánh rơi phi đao nhưng lòng vẫn sợ. Nếu phải đơn đả độc đấu, hắn kiên quyết không sợ. Có điều kẻ này không hề tầm thường, tung chiêu lại nhanh gọn, nơi này nhiều người đến thế, hắn phải phân tâm bảo vệ nên khó tránh vướng tay vướng chân. Đột nhiên hắn hét lên, hai tay nghiền nát mặt bàn thành đá vụn, sau đó vung tay, đá lớn đá nhỏ như thiên nữ rải hoa, nháy mắt đã phủ đầy khoảng không trong phạm vi ba trượng!