Chỉ có điều Lâm Dật Phi tuy đã lùi lại phía sau nhưng người mặt sắt vẫn thấy hàn quang lóe lên trước mắt, hai thanh phi đao như điện xẹt lao đến. Người mặt sắt cười lạnh trong lòng, mặc dù chiêu này của Lâm Dật Phi không thể nói là múa rìu qua mắt thợ nhưng gã vẫn nhìn chằm chằm thanh phi đao rất lâu, đương nhiên việc đối phó chỉ là chuyện nhỏ, một tay gã vừa vung lên đã thu được cán của hai thanh phi đao, chỉ có điều một tay vẫn dừng giữa không trung, ánh mắt lộ ra thần sắc kinh hãi tột độ.
Đến khi cái tay kia rơi xuống, người mặt sắt vẫn đứng yên tại đó, không hề động đậy, yết hầu chỉ vang lên hai tiếng “hự hự”, một thanh phi đao đã đâm xuyên qua. Nhìn xuyên qua sau cổ gã mới phát hiện ra hai thanh phi đao của Lâm Dật Phi chỉ là để che mắt, mặc dù mình đỡ được hai thanh nhưng lại bị thanh thứ ba bí mật đâm vào yết hầu.
Lâm Dật Phi đã từng dùng qua chiêu này trong vụ cướp ở ngân hàng Lúc đó công lực của hắn chưa hồi phục được một phần nhưng mới ném ra hai khối thủy tinh đã giết chết được Đầu Báo. Hiện giờ công lực của hắn đã mạnh lên rất nhiều, muốn dùng thế nào cũng được, vô cùng điêu luyện. Mặc dù công phu của người mặt sắt không tệ nhưng nếu xét về kinh nghiệm trong giang hồ và sự thành thạo trong thủ pháp thì còn thua xa Lâm Dật Phi.
Người kia vô cùng khó tin nhìn Lâm Dật Phi đang chậm rãi đi tới, tức giận gầm lên một tiếng, giơ tay rút thanh phi đao ở cổ ra nhưng vừa rút ra thì một dòng máu tươi đã vọt ra theo. Người mặt sắt mềm oặt ngã xuống đất. Lâm Dật Phi tiến lên một bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn như nhìn một con cá chết, giơ tay muốn lột mặt nạ của gã ra.ra nhanh nhất tại truyen247.v.n
Đúng lúc đó Lâm Dật Phi đột nhiên nảy sinh cảnh giác, hắn không kịp nhìn xem người kia như thế nào đã chạy về phía trước, tay trái vung ra một chưởng, màn mưa vốn đang bao phủ cả trời đất bị một chưởng rất mạnh của hắn rạch ra khe hở. Đột nhiên trong lòng hắn run lên, cúi đầu xuống nhìn mới phát hiện không biết cánh tay trái của mình bị ba cây ngân châm găm vào từ lúc nào.
Hắn dùng thủ thuật che mắt để giết người mặt sắt nhưng người ở trong bóng tối cũng dùng thủ thuật này để đánh lén hắn.
Lâm Dật Phi tức giận quát to một tiếng, tay phải chặn lại, một đường hàn quang nhanh như chớp bắn về phía màn mưa mịt mùng. Chỉ nghe thấy một tiếng rên rỉ đau đớn trong đêm tối, mấy chấm đỏ sậm nở rộ giữa không trung, chớp mắt đã không thấy nữa. Lâm Dật Phi chỉ đứng yên tại chỗ, toàn thân không kìm được run lẩy bẩy.
Hắn biết bản thân mình lại phạm thêm một sai lầm nữa, nếu mình đã đoán được người mặt sắt có đồng bọn mà tại sao vẫn chỉ tập trung vào hắn chứ.
Tuy rằng hắn đã ngầm hạ người kia một đao nhưng bản thân cũng bị trúng ba cây ngân châm. Từng cơn tê truyền đến nhưng không thấy đau một chút nào, điều này cho thấy ngân châm có độc.
Một ý nghĩ đáng sợ lướt qua trong đầu hắn, ánh mắt Lâm Dật Phi lạnh lẽo, giơ ngón tay lên, dùng sức đâm một cái vào tay trái rồi hít sâu một hơi, chạy nhanh như bay về hướng đại sảnh. Hắn chỉ hi vọng là mình có thể đến kịp.
……
– Lý Sẹo, mày già thật rồi.
Một tên béo ưỡn bụng, dù trời đang mưa như trút nước, lại ở trong một con hẻm hẻo lánh khó coi nhưng vẫn tỏ vẻ nhàn rỗi như đang tản bộ trong sân vắng, phía sau có bảy, tám tên thủ hạ đứng thẳng tắp, một tên thì đứng che ô cho lão, tỏ rõ thân phận lão đại của lão.
– Chậc chậc, đây là lão đại Lý khiến hai giới hắc bạch vừa nghe tin đã sợ mất mật của năm đó sao? Sao tao nhìn thế nào cũng thấy giống với chó chết chủ nhỉ?
Miệng lão ta chậc chậc thành tiếng, mặt tràn đầy vẻ ngần ngại nhìn lão đại Lý, lão thích cái cảm giác mèo vờn chuột này. Bắt được con chuột mà ăn luôn thì quả thật là không biết hưởng thụ gì cả, lão ta tranh giành gay gắt nhiều năm như vậy, mặc dù trong mơ cũng muốn ăn trọn được địa bàn của Vạn Hưng Đường nhưng đó cũng chỉ là trong mơ. Đến khi giấc mơ đó thành sự thật thì đương nhiên lão ta phải thưởng thức cái đã, lão muốn cho mọi người biết Chung Tín của Trung Nghĩa Đường mới là lão đại của thành phố Giang Nguyên này.
– Sao thế? Không nói được gì à? Cái tay kia của mày đâu rồi?Truyen247.vn
Đột nhiên Chung Tín cười lớn một cách càn rỡ:
– Sao lại bị người khác chém đứt thế? Rốt cuộc là vị anh hùng nào đã chém đứt vậy? Tao muốn gặp mặt làm quen một chút.
Lão đại Lý sắc mặt tái nhợt đứng đó, phía sau cũng không còn đường lùi. Tiếu Nguyệt Dung nắm thật chặt cánh tay em gái, sắc mặt trắng bệch, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy hắc bang chém giết nhau đẫm máu, cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy xã hội đen thật sự. Lâm Dật Phi đi không lâu sau thì Chung Tín dẫn theo mấy thủ hạ xông vào, mấy người lão đại Lý tuy có súng nhưng ít không địch lại được nhiều. Ba người cầm súng tuy đã giết được mấy tên nhưng lại bị người của bang kia chém chết. Lão đại Lý thấy tình hình không ổn thì đưa hai chị em Tiếu gia đi, vừa đánh vừa chạy. Khỉ Ốm vì bảo vệ Tiếu Nguyệt Như mà bị trúng một dao, ruột cũng bị lòi cả ra ngoài, giờ đang nằm hấp hối dưới chân các cô, mặc cho mưa to xối vào nhưng không hề động đậy, tựa như đã tắt thở vậy.
– Chúng mày thả hai cô gái này ra rồi có thể tùy ý mà xử lý tao.
Bàn tay cầm dao của lão đại Lý run lên, cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
– Chuyện này không có liên quan gì đến bọn họ.
Có thể là đã chán ngán với việc chém giết thù hận, cũng có thể là tay phải đã đứt, mất đi dũng khí để chống lại, bàn tay cầm dao của ông ta hơi run rẩy, nhìn càng thêm hiu quạnh trong đêm mưa gió lạnh.
Đột nhiên Chung Tín cười dài, ngặt nghẽo một lúc lâu mới đứng thẳng người được.
– Mày đang ra điều kiện với tao đấy à? Mày xin tao đi, nếu như mày xin thì tao sẽ suy nghĩ xem có thả bọn họ không.
Ánh mắt lão đại Lý lộ ra vẻ đau khổ, đột nhiên lớn tiếng nói:
– Được, Chung Tín, coi như Lý Tồn Hiếu tao đây xin mày, xin mày thả chị em bọn họ đi.
Chung Tín dùng ánh mắt khinh thường nhìn chị em Tiếu gia từ trên xuống dưới, đột nhiên cười nói:
– Thực ra mày không xin tao thì tao cũng sẽ không giết đâu. Giết hai cô gái xinh đẹp như thế nào chẳng phải là rất đáng tiếc sao. Họ không giống ngựa của mày, già rồi, nghĩ đến thôi cũng thấy mất khẩu vị. Lúc nãy trước khi truy đuổi mày tao còn cho bà ta một đao, nếu như mày nhanh hơn chút nữa thì có thể đuổi kịp trên đường xuống suối vàng đấy.
– Tên súc sinh này!
Sắc mặt lão đại Lý thay đổi, gầm lên giận dữ rồi đột nhiên lao đến đánh. Một tên lắc mình đến trước Chung Tín, giơ cái búa lên chặn thanh đoản đao của Lý Tồn Hiếu, một tên khác thì xông ngang đến, đá một phát thật mạnh ra ngoài. Lão đại Lý vốn không thuận dùng dao tay trái, không tránh được thế đánh gọng kìm của hai người, chân lảo đảo một cái rồi lùi về phía sau vài bước, nếu như không có Tiếu Nguyệt Dung giơ tay ra đỡ thì đã lật người ngã xuống rồi.
– Mày quả thật là đã già rồi.
Chung Tín chậc chậc chép miệng nói:
– Cho dù mày có đến tận cửa bảo tao giết, tao cũng không có hứng đâu. Tao vẫn nhớ mười năm trước, Lý Tồn Hiếu một mình một đao truy sát lão đại Sói Độc suốt con phố dài mười dặm thật hoành tráng biết bao. Lúc đó tao đã nghĩ là lúc nào thì Chung Tín này mới có một ngày uy phong như vậy, có thể một mình cầm đao đi chém giết Lý Sẹo trên đường.
– Tiến triển rất tốt. Chủ tịch Phó không cần phải có tâm lý cầu may.
A Thủy toát ra một câu như vậy.
Chủ tịch Phó cười xấu hổ:
– Tôi nào có bản lĩnh đó.
Nhìn phương hướng Lâm Dật Phi rời đi, trong lòng thầm nghĩ, xem ra tiểu tử Dật Phi này không phải là vật trong ao. Liệu có nên bắt đầu chuẩn bị kế hoạch vuốt mông ngựa không? Đều nói rằng “Nước đến chân mới nhảy”, nhưng Chủ tịch Phó không phải là người như vậy. Có chuẩn bị thì trong lòng mới yên tâm.
Từ khi Lâm Dật Phi và Bách Lý Băng thường xuyên hẹn nhau ở thư viện, tinh thần đọc sách tại thư viện của đại học Chiết Thanh đột nhiên tăng vọt. Ngày nay vốn là thời đại của internet, độc sách càng ngày càng ít. Lại không nghĩ tới Chiết Thanh lại ngược dòng mà đi, nhân khí có vẻ sôi nổi dị thường.
Trong sách có hoàng kim còn phải chờ khảo sát, nhưng trong sách đều có Nhan Như Ngọc thì một chút cũng không sai. Lúc Lâm Dật Phi đuổi tới cửa thư viện, khắp nơi là tiếng đọc sách lanh lảnh. Tuy nhiên lần này Chủ tịch Phó dự đoán không chính xác lắm. Người hẹn Lâm Dật Phi ra ngoài không phải là Bách Lý Băng, mà là Phương Vũ Đồng.
Mặc dù cô thiếu nữ này rất có chủ kiến, đôi khi lại quá khôn khéo khiến người ta không thích. Nhưng không thể không phủ nhận rằng cô ta khá xinh đẹp. Phương Vũ Đồng đứng dưới bóng cây, khiến cho rất nhiều anh chàng lợi dụng sách vở che chắn để vụng trộm ngắm nhìn người đẹp.
Một cô gái thông minh sẽ biết dấu góc nhọn khi ở bên cạnh người con trai mà mình thích. Sau đó chờ đợi người con trai đó bảo vệ, không cần phải cố sức làm gì, cũng có thể khiến người con trai đó cảm thấy mình tốt. Đúng là một công đôi việc. Nếu như vẫn giữ thái độ mạnh mẽ, uy phong thì có uy phong đấy, nhưng lại rất dễ làm cho con trai nhượng bộ lui binh. Đến lúc đó tuy đứng ở chỗ cao, nhưng lại rất cô đơn.
Lâm Dật Phi thật không ngờ Phương Vũ Đồng lại có tinh thần bám riết không tha, từ núi Thiên Trụ đuổi tới thành phố Giang Nguyên. Tuy nhiên hắn không cho rằng cô nàng theo đuổi hắn. Có lẽ hơn phân nửa là vì bệnh tình của Phương lão gia. Chỉ có điều trong lòng có chút kỳ quái, cô nàng Phương Vũ Đồng này không phải đi học sao?
– Dật Phi, chúng ta lại gặp nhau.
Tuy tính tình của Phương Vũ Đồng không tốt lắm, làm người cao ngạo, nhưng nhìn thấy Lâm Dật Phi vẫn rất khách khí. Câu “Lễ hạ dữ nhân, tất hữu sở cầu”, đúng là không sai. Lúc trước Lâm Dật Phi vội vàng từ biệt, Phương Vũ Đồng đã biết người này rất có tính cách, nên không dám đối đãi với hắn như những người khác.
Mặc dù biết là lời vô nghĩa, nhưng Lâm Dật Phi vẫn trả lời:
– Đúng vậy, thật là khéo. Đúng như câu “Nhân sinh nơi nào không gặp”. Vũ Đồng, gần đây sức khỏe của ông cô thế nào?
Phương Vũ Đồng cười nói:
– Cảm ơn đã quan tâm. Ông nội của tôi vẫn luôn nhắc tới anh. Tuy nhiên có phải anh hơi quá khi dấu diếm tôi không?
– Giấu diếm gì?
Lâm Dật Phi có chút khó hiểu.
– Mấy ngày hôm trước bác Tiền có khám bệnh cho ông nội tôi, bác ấy nói rằng bệnh tình của ông nội tôi không hề lạc quan.
Giữa lông mày Phương Vũ Đồng có một chút u sầu:
– Tuy nhiên khi tôi nhắc tới anh, không ngờ bác ấy quả quyết phủ nhận anh là đệ tử của bác ấy. Bác ấy nói rằng anh là sư phụ của bác ấy. Có đúng vậy không?
Mặc dù Phương Vũ Đồng biết bác sĩ Tiền không cần phải lấy thanh danh của mình ra nói đùa. Nhưng cô vẫn có chút khó có thể tưởng tượng.
Lâm Dật Phi cười cười:
– Ai là sư phụ không quan trọng, quan trọng là có thể chữa bệnh. Bác sĩ Tiền đã nói như thế nào?
Phương Vũ Đồng gật đầu, không truy vấn nữa:
– Bác ấy nói phải mời anh tới thương lượng. Tuy nhiên bác ấy còn vụng trộm nói cho tôi biết, anh là người rất hay giấu diếm, phải bức anh bộc lộ bản lĩnh mới được.
– Ông ấy thực sự nói như vậy?
Lâm Dật Phi có chút nghi hoặc.
– Là giả.
Phương Vũ Đồng nhì chằm chằm sắc mặt của Lâm Dật Phi. Vừa này cô nói là thử, thấy thế liền chuyển giọng:
– Tuy nhiên, bác ấy có thể dùng hai chữ ‘Tôn sùng’ khi nhắc tới anh là đủ biết rồi. Phương thuốc mà bác sĩ Tiền kê, không ngờ chỉ kém phương thuốc của anh một vị thuốc. Sau khi nhìn phương thuốc mà anh kê, bác ấy kiên trì nói rằng anh đúng. Vì vậy mà tôi mới tới đây tìm anh.
Lâm Dật Phi suy nghĩ một chút, gật đầu:
– Kỳ thực cho dù cô không tới, tôi cũng muốn quay lại đó xem.
Phương Vũ Đồng mừng rỡ:
– Hôm nay anh có rảnh không, ông nội của tôi còn muốn hỏi anh về khối ngọc kia.
Lâm Dật Phi ngẩn ra:
– Ông ấy biết khối ngọc đó à?
– Đừng tưởng rằng chỉ có mình anh biết.
Phương Vũ Đồng hơi bất mãn:
– Mặc dù ông nội chưa từng nhìn thấy khối ngọc Bàn Long kia. Nhưng ông nội nói rằng ông đã từng gặp qua một khối ngọc có hình Loan Phượng.
– Cô nói cái gì? Cô từng gặp qua Loan Phượng Thanh Sử Minh?
Lâm Dật Phi đột nhiên giơ tay bắt lấy cổ tay của cô. Ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phương Vũ Đồng.
Trong một khoảnh khắc, Phương Vũ Đồng đột nhiên cảm thấy Lâm Dật Phi thay đổi thành một người khác. Toàn thân đột nhiên bao phủ một khí thế khó nói thành lời. Khiến trong lòng cô tuôn ra một loại sợ hãi. Cô còn không biết, đó chính là sát khí mà chỉ cao thủ mới có!
– Tôi…tôi..
Sau một lúc lâu, Phương Vũ Đồng vẫn không nói lên lời. Cũng không biết hắn nói Loan Phượng Thanh Minh là có ý gì. Lúc này Lâm Dật Phi mới phát hiện mình thất thố, chậm rãi buông tay, có chút áy náy nói:
– Xin lỗi, vừa rồi tôi thất lễ.
Phương Vũ Đồng còn chưa nói gì, thì đột nhiên bên cạnh vang lên một tiếng hừ. Lâm Dật Phi quay đầu nhìn lại, liền sửng sốt. Tiếu Nguyệt Như đang lạnh lùng nhìn hắn với vẻ đầy khinh thường.
– Nguyệt Như, Chào…chào em.
Lâm Dật Phi nhìn thấy là cô bé này, cũng có chút đau đầu. Nhưng vì nể mặt Tiếu Nguyệt Dung, chỉ có thể chào hỏi.
– Đúng là tôi.
Tiếu Nguyệt Như cười lạnh nói:
– Nhưng mong anh gọi tôi là Tiếu Nguyệt Như.
Lâm Dật Phi lắc đầu, khẽ cười khổ.
– Có phải nhìn thấy tôi có tật giật mình?
Tiếu Nguyệt Như châm chọc khiêu khích:
– Tôi sẽ không ở lại đây làm bóng đèn. Nhưng Lâm Dật Phi, tôi hy vọng anh biết điều một chút, về sau đừng dây dưa chị của tôi nữa!
Lâm Dật Phi biết rằng cô ta có thành kiến với mình, đã thành thâm căn cố đế, rất khó để hóa giải. Liếc nhìn Phương Vũ Đồng một cái, bất đắc dĩ lắc đầu. Phương Vũ Đồng lại cười khanh khách đi tới:
– Chào bạn, tôi nghĩ có khả năng bạn hiểu nhàm tôi. Tôi và Lâm Dật Phi mới chỉ quen nhau gần đây.
– Mới quen nhau mà đã thân thiết như vậy. Nếu quen lâu thì không biết như thế nào.
Tiếu Nguyệt Như lạnh lùng ngắt lời của Phương Vũ Đồng.
Mấy ngày nay cô luôn do dự, không biết có nên nói cho chị biết về chuyện của Lâm Dật Phi hay không. Người khác nhìn không ra, nhưng cô thì có thể biết. Mỗi lần làm việc nhà, đều có thể nhìn thấy chị của mình mỉm cười xuất thần. Kiểu này vừa nhìn là biết, chị mình đã rơi vào lưới tình.
Cô vẫn muốn kể chuyện Lâm Dật Phi và Bách Lý Băng cho chị. Nói rằng trong trường Chiết Thanh có rất nhiều lời đồn đại về hai người này. Có người nói Lâm Dật Phi là con ông cháu cha, có bối cảnh lớn, vung tiền như rác. Chỉ có điều giả nghèo, bất cần đời mà thôi. Có người nói Lâm Dật Phi đê tiện hạ lưu, sử dụng thủ đoạn xấu xa, quấn quít Băng mỹ nhân mãi không rời. Không biết Băng mỹ nhân bị gì, mới giao trái tim cho hắn. Thậm chí có người nói hai người đó đã thân nhau từ nhỏ. Hiện tại đã gạo nấu thành cơm, chờ ngày đính hôn!