Một tên thủ hạ tiến lên một bước, vô cùng cung kính đưa cho lão một thanh đao. Chung Tín giơ tay nhận lấy nhưng chỉ gõ nhẹ sống đao vào lòng bàn tay, lắc đầu thở dài nói:
– Chỉ đáng tiếc là hiện giờ nhìn mày sống chẳng khác gì con chó thì tao cũng mất hứng giết mày.
Khóe miệng Chung Tín nở một nụ cười tàn bạo, định để thủ hạ của mình giải quyết Lý Sẹo. Xưa nay lão rất cẩn thận, cũng biết câu chó cùng dứt giậu nên lúc này đương nhiên sẽ không một mình đấu lại Lý Sẹo, tuy vậy trong lòng cũng vô cùng đắc ý. Trận này sống mái nhiều năm như vậy cuối cùng cũng có kết quả.
– Nhưng tao có hứng giết mày đấy.
Một giọng nói lạnh lùng truyền đến từ phía sau, Chung Tín hoảng sợ quay lại ngay lập tức thì nhìn thấy một bóng người đơn độc, tay không đứng cách đấy không xa, toàn thân đầy máu nhưng ánh mắt lại lóe lên không ngừng như một đốm lửa.
– Mày á?
Chung Tín thấy chỉ có một người lẻ loi đứng đó, trên tay không có bất cứ cái gì thì bỗng thấy người này thật là ngây thơ, không nhịn được bật cười. Hôm nay quả thực là một ngày vui vẻ của lão, vui vẻ đến mức có giết thêm hai người nữa cũng không sao. Nhưng lão vừa cười xong hai tiếng, nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của đối phương thì đột nhiên cảm thấy chột dạ, tiếng cười cũng chậm dần lại. Chung Tín bày ra vẻ uy nghiêm của lão đại, lạnh lùng nói:
– Mày tưởng mày là ai hả?
Lão không để ý đến vẻ mặt sắp được sống của Lý Sẹo, cũng không để ý đến vẻ mặt vô cùng vui mừng của Tiếu Nguyệt Dung, lão chỉ thấy vẻ mặt tái mét của đối phương.
Chung Tín luôn cảm thấy đã từng gặp qua trường hợp này ở đâu đó nhưng lão chỉ trầm tư một lát rồi lại phá lên cười:
– Mày trúng độc rồi, là một loại độc rất đặc biệt, vậy mà vẫn còn dám ngông nghênh đứng ở đây à?
– Chặt tay phải của chúng mày rồi cút ngay!
Lâm Dật Phi lạnh giọng cướp lời, chậm rãi bước về phía trước.
– Mày?
Chung Tín vô cùng kinh ngạc, nhớ rõ ràng đây chính là vẻ mặt thủ hạ của mình lúc chết.
– Mày vẫn còn dám dùng lực? Không sợ chất độc phát tác à?
Mặc dù vẫn còn cách khá xa nhưng Chung Tín thấy hắn ép tới đây thì lại không tự chủ lùi về phía sau một bước. Lão mới vẫy tay một cái thì tên thủ hạ đã cầm búa xông lên. Đương nhiên Chung Tín sẽ không tự chém tay mình.
– Chặt hết tay chân của tên tiểu tử này cho tao!
Chung Tín lớn tiếng quát, chỉ có điều giọng nói tuy uy nghiêm nhưng nghe lại có có chút run run.
Tên thủ hạ kia thấy Lâm Dật Phi tuy cao lớn nhưng không cường tráng, lại còn không cầm gì trong tay thì đã muốn thể hiện một chút trước mặt lão đại. Gã lập tức lao đến trước mặt Lâm Dật Phi, mới giơ búa lên đã bị Lâm Dật Phi túm được, thuận thế chém xuống. Mọi người không không nghe thấy bất kì âm thanh nào khác, chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi tác hưởng nhưng lại thấy người kia hơi lảo đảo, hình như muốn giơ tay sờ lên cổ nhưng đầu đã ngoẹo xuống, một dòng máu đỏ trào ra đầy người, đầy đất.
Lâm Dật Phi đi rất chậm, Chung Tín lại lùi lại hai bước, thấy hoảng sợ trong lòng. Hai tên thủ hạ nữa không biết sống chết lại tiến lên phía trước, một trái một phải vung đao chém xuống. Cái búa trong tay Lâm Dật Phi bay ra như điện giật, bổ trúng ngực của tên thứ nhất rồi đẩy hắn lùi lại phía sau. Hắn không chờ tên kia ngã xuống đã đoạt được thanh đao bị gãy của tên thứ hai, tay vừa vung lên một cái thì tên kia đã lảo đảo hai cái rồi ngã xuống đất, máu bắn tung tóe.
Chỉ trong chớp mắt hắn đã bước được hơn năm, sáu bước, cũng giết được ba người. Chung Tín cảm thấy hai chân mềm nhũn ra, đột nhiên phát hiện người thanh niên này dường như có điểm giống với người mà mình mời đến, đó chính là giết người giống như giết gà.
Lâm Dật Phi lại bước lên một bước, bốn tên còn lại nhất tề lui lại một bước như gặp phải ma. Chung Tín giơ một ngón tay ra chỉ, run giọng nói:
– Đứa nào giết được nó tao thưởng một triệu.
Lão vừa dứt lời bỗng thấy khí lạnh bao trùm toàn thân, mặc dù tiền không phải là vạn năng nhưng cũng có thể làm được rất nhiều chuyện. Một triệu đủ cho một người sống thoải mái cả đời mà không phải lo nghĩ gì, lão cũng tin câu “có trọng thưởng tất có người dũng cảm”, một người liều mạng thì vạn người khó địch. Nhưng lão mới nói được mấy chữ thì đã thấy Lâm Dật Phi bước tới trước mặt, bốn tên thủ hạ còn lại đứng bất động ở đó, gió lạnh vừa thổi qua thì mềm oặt ngã xuống đất.
Lần này lão lại không nhìn thấy Lâm Dật Phi ra tay như thế nào. Người như thế này nếu nói bị trúng độc mà tinh lực vẫn dồi dào thì vẫn có người tin nhưng dáng vẻ hắn không hề giống người bị trúng độc chút nào cả.
Đôi khi hành động không theo kịp tư duy nhưng lúc này Chung Tín lại thấy ý thức của mình không theo kịp hành động.
– Đừng giết tôi!
Đến khi lão khàn giọng kêu lên thì mới phát hiện bản thân mình đã quỳ xuống từ khi nào, toàn thân run lẩy bẩy.
Sắc mặt Lâm Dật Phi tái nhợt, vung tay lên một cái, chỉ nghe thấy tiếng “bốp bốp” vang lên, Chung Tín ngẩn ra, thấy bàn tay mập như móng lợn của mình đã rời khỏi cổ tay rơi xuống đất. Chung Tín dường như không tin vào mắt mình, giơ cánh tay lên muốn dụi dụi mắt mới thấy cổ tay của mình trơ trụi, máu tươi tuôn ra như suối. Lúc này lão cảm thấy cả thể xác và tinh thần tràn ngập sự kinh hoàng hoảng hốt nhưng lại không thấy đau đớn gì, một lát sau mới đau đến chết đi sống lại. Chung Tín kinh hãi ôm lấy cổ tay, thét lên như lợn bị chọc tiết.
– Đừng giết tôi, đừng giết tôi!
Lúc này Chung Tín cảm thấy cái chết còn cách mình rất gần. Vừa nãy lão còn cười nhạo sự nhu nhược của Lý Sẹo, giống như chó vẫy đuôi mừng chủ, không ngờ chỉ trong chớp mắt mình cũng bị như vậy.
– Cút!
Tay Lâm Dật Phi cầm thanh đao bị gãy, lạnh lùng nhìn Chung Tín.
Tuy Lâm Dật Phi nói rất không khách khí nhưng vào tai Chung Tín lại như âm thanh của thiên thần, lão vui mừng đến mức quên cả đau đớn, không biết lấy đâu ra sức lực, bất thình lình đứng dậy rồi lao ra đầu con hẻm.
Lão đại Lý vẫn cố giữ cho mình không bị ngã xuống, vốn định bảo Lâm Dật Phi nhổ cỏ phải nhổ tận gốc nhưng nhìn thấy sắc mặt của hắn, lời vừa lên đến miệng lại phải nuốt xuống. Từ trước đến nay ông ta chưa từng nhìn thấy sắc mặt của ai lại khó coi đến như vậy, cả khuôn mặt của Lâm Dật Phi xám như tro tàn, cho dù đôi mắt đang mờ mịt, không còn thần thái sáng láng như trước nhưng ông ta vẫn hơi nghi ngờ nếu như mình nói với Lâm Dật Phi thì thanh đao bị gãy trong tay hắn có rơi vào cổ mình không chút do dự hay không.
– Dật Phi, anh làm sao vậy?
Cuối cùng Tiếu Nguyệt Dung cũng phát hiện hắn có vấn đề, bất chấp tất cả lao đến, một phát túm được tay trái của hắn, đột nhiên ngẩn ra, chỉ nhìn một cái toàn thân đã run rẩy.
Không ngờ tay trái của Lâm Dật Phi lại là màu xanh.
Lâm Dật Phi cầm thanh đao bị gãy trong tay phải, dường như không để ý đến Tiếu Nguyệt Dung đang ở trước mặt nhưng lại nhíu mày nghe gì đó, đột nhiên thở dài nói:
– Nguyệt Dung!
– Sao vậy?
Đột nhiên Tiếu Nguyệt Dung ngẩng đầu lên, đôi mắt lấp loáng nước:
– Dật Phi, tay anh sao vậy?
Lâm Dật Phi lắc đầu, lật tay lại nắm lấy tay cô rồi thấp giọng nói:
– Tôi cần cô giúp.
Vốn toàn thân Tiếu Nguyệt Dung đã như đóng băng, thậm chí còn có ý nghĩ muốn chết đi. Cô chỉ tưởng hắn là người vô địch thiên hạ, hành hiệp trượng nghĩa, không ngờ dù sao hắn cũng không phải thần tiên, cũng có lúc bị thương mà tất cả những chuyện này đều là do bản thân mình.
Trong lòng cô nghĩ nếu như hắn có mệnh hệ gì thì bản thân mình cũng không muốn sống nữa, nhưng nghe thấy hắn nói cần sự trợ giúp của mình thì xoa xoa khóe mắt, không chút do dự nói:
– Anh nói đi!
Không biết tại sao trong lòng cô có chút khổ sở, dường như lại trở về bệnh viện, trước giường bệnh, cậu thanh niên kia ngơ ngác nhìn cô nói:
– Bởi vì tôi nghĩ là cô có thể giúp tôi.
– Tôi bị trúng độc rồi.
Lâm Dật Phi chậm rãi nói. Toàn thân cô run lên, kêu lên thất thanh:
– Vậy chúng ta mau đến bệnh viện thôi.
Lâm Dật Phi cười khổ lắc đầu nói:
– Tôi không biết mình có trụ được đến lúc đó không nữa. Hơn nữa, bệnh viện cũng không cứu được tôi đâu.
Trong lòng Tiếu Nguyệt Dung chùng xuống, quen biết hắn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô thấy hắn không có tự tin như vậy.
– Không đâu, tôi đi gọi xe ngay đây.
Mưa to vẫn không ngừng trút xuống, dội vào đầu vào mặt mọi người, lòng cô nóng như lửa đốt, đang định chạy ra ngoài con hẻm thì Lâm Dật Phi giơ tay nắm lấy cổ tay cô.
– Đợi đã.
Tiếu Nguyệt Dung không hiểu ngoảnh đầu lại.
– Anh làm gì vậy?
Lâm Dật Phi nhìn đầu con hẻm, chậm rãi nói:
– Cô liều lĩnh chạy ra ngoài như vậy thì chỉ có chết thôi, cô đi sau tôi, ngàn vạn lần không được tự ý làm theo ý mình, nếu như…
Hắn chưa nói dứt lời thì nghe thấy một tiếng hét thảm ở đầu hẻm. Tiếu Nguyệt Dung đã nghe ra là giọng của Chung Tín thì không khỏi run giọng nói:
– Có chuyện gì vậy?
Lão đại Lý ngẩn ra.
– Lâm huynh đệ, đầu hẻm có mai phục à? Có phải là chúng ta…
Lâm Dật Phi chỉ đứng tại đó, ánh mắt lành lạnh, không hề quay đầu lại nói:
– Ông sợ chết à?
Lão đại Lý cười thê lương nói:
– Lệ Na đã đi rồi, tôi còn sợ gì nữa chứ?
Trong nháy mắt sắc mặt Tiếu Nguyệt Dung tái nhợt, cô biết Lệ Na ông nói chính là chị Uông thì chỉ cắn môi. Cô biết nếu như lão đại Lý và Khỉ Ốm không kéo mình và Nguyệt Như đi thì có thể người chết sẽ là hai chị em cô.
Lời đồn đại không thể nghi ngờ là một việc kinh khủng. Mọi người cứ truyền tai nhau, qua lời người này lại thành một phiên bản khác. Cứ thế xếp thành một tập truyện, khác xa nhiều với sự thật.
Chỉ có điều, qua những lời đồn đại đó có thể thấy được nhân phẩm của Lâm Dật Phi tệ hại như thế nào.
Nhưng mỗi lần nhìn đến vẻ ngọt ngào trên mặt của chị, lời đến bên miệng lại chỉ phải nuốt trở vào. Mẹ mất sớm, chị giống như mẹ, chăm sóc, cung cấp cho cô tiền đến trường. Chị buông tha việc học, đều vì cô. Chị chưa từng yêu đương cũng vì cô. Một năm chị chỉ mua vài bộ quần áo cũng vì cô. Vì cô, chị có thể hy sinh rất nhiều…
Cô đã sớm thề, tuyệt đối không thể phụ lòng kỳ vọng của chị, không thể khiến chị lại chịu khổ. Nhưng cô lại không thể không nói cho chị chân tướng sự việc. Chẳng lẽ hai mươi năm qua, khó khăn lắm chị mới yêu được một người, nhưng lại do người em gái mà chị yêu thương nhất tự tay phá vỡ một cách tàn nhẫn?
– Cô tôn trọng người khác, cũng chính là tôn trọng chính mình.
Sắc mặt Phương Vũ Đồng trầm xuống, từ trước đến nay chỉ có cô lên lớp người khác, không ngờ bây giờ lại bị người khác chỉ trích cô, không khỏi cảm thấy có chút khó chịu, nếu không phải là sợ Lâm Dật Phi giận mình, làm gì có chuyện mình quan tâm tới con bé xấu xí này:
– Bất luận cô có tin hay không, tôi tìm Dật Phi chỉ là muốn anh ấy giúp đỡ, mà cũng không như cô nói đâu, không hề có ý đó.
Tiếu Nguyệt Như cười lạnh một tiếng, vừa rồi cô ra khỏi thư viện,nhìn thấy Lâm Dật Phi nắm tay của Phương Vũ Đồng, toàn thân hơi run rẩy, cái mà cô nhìn được chỉ là bối cảnh, khó tránh khỏi sẽ cho rằng đây là một đôi, đợi tới lúc đi ngang qua Lâm Dật Phi, đã thấy hắn buông tay ra, không khỏi hừ lạnh một tiếng, người con gái mà hắn cầm tay kia lại không phải là Bách Lý Băng!
Nếu như là Bách Lý Băng thì coi như là có lý do, dù sao thì Tiếu Nguyệt Như đã sớm biết quan hệ giữa bọn họ, nhưng kẻ háo sắc này không ngờ lại thay đổi người khác!
Đương nhiên trong mắt của Tiếu Nguyệt Như, Lâm Dật Phi tuyệt đối trăm phần trăm là một kẻ háo sắc!
Cô vì chị mà đau lòng và thất vọng, đã đánh dấu chú ý, nhất định phải lôi chân tướng sự thật ra nói với chị, nghĩ đến đây, Tiếu Nguyệt Như không để ý đến Phương Vũ Đồng, chỉ có điều lập tức đi tới trước mặt của Lâm Dật Phi, ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn hắn.
Cái đầu trên cao hơn một mét của cô, so với con gái thì cô không thuộc dạng thấp, chỉ có điều vẫn còn phải ngẩng đầu lên mới nhìn thấy mắt của Lâm Dật Phi:
– Lâm Dật Phi, tôi chỉ muốn nói với anh một câu, nếu thật sự yêu một người, trong lòng tuyết đối sẽ không có người thứ hai!
Chỉ nói một câu này, Tiếu Nguyệt Như xoay người rời đi, cũng không thèm quay đầu lại.
– Thật sự yêu một người, trong lòng tuyệt đối sẽ không có người thứ hai?
Phương Vũ Động ở bên cạnh nghe rành mạch từng từ, không khỏi thì thào lẩm bẩm theo, Tiếu Nguyệt Như mặc dù có chút kích động lỗ mãng, nhưng lời nói cũng rất có đạo lý. Kỳ thật làm gì có cô gái nào không hy vọng người yêu của mình chỉ yêu thương một mình mình?
Lâm Dật Phi nhìn theo thân ảnh của Tiếu Nguyệt Như, thở dài một tiếng, quay người đưa Phương Vũ Đồng đi tới bệnh viện, đột nhiên ánh mắt dừng lại, nhìn vào một người thiếu nữ đứng dưới bóng cây không xa đó.
Dáng vẻ mảnh mai có chút yếu ớt. Đôi mắt vốn trong suốt giờ đây bị bao phủ một lớp sương mù!
Lâm Dật Phi lập tức đi tới, mỉm cười:
– Em cũng đã nhìn thấy rồi?
Bách Lý Băng gật gật đầu, cắn môi, không nói được lời nào.
– Em cho là như vậy à?
Nụ cười vốn rất sán lạng của Lâm Dật Phi bỗng trở nên có chút cô đơn.
Bách Lý Băng bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn vào mắt của Lâm Dật Phi, góc độ của cô và Tiếu Nguyết Như giống nhau, cách nhìn thì lại không giống nhau, Tiếu Nguyệt Như chỉ muốn nói lên chính mình, cô muốn hiểu lòng dạ của người mình yêu.
Dần dần, Bách Lý Băng nở ra nụ cười, sương mù trước mắt biến mất không thấy gì nữa, bởi vì cô chỉ nhìn thấy điều chân thành tha thiết, thẳng thắn thành khẩn, không có gì phải hổ thẹn với lòng mình nên mới có ánh mắt này:
– Cô ấy là ai? Sao em lại chưa từng gặp qua, còn cô gái hùng hổ vừa rồi nữa, cô ấy sao vậy. Sao em lại cảm thấy hình như cô ấy có vẻ tức giận, là do anh à? Có phải là anh lại lừa gạt tình cảm của cô ấy? Cảnh cáo anh, không được trăng hoa đâu nhé!
Lâm Dật Phi mỉm cười, Bách Lý Băng nói đùa thật là rất đáng yêu mà!
Phương Vũ Đồng đứng ở đằng xa, lần này không hề tiến lên, cô nhạy cảm biết được Lâm Dật Phi rất coi trọng Bách Lý Băng, trong lòng có chút ngẩn ngơ, ánh mắt vô tình hữu ý nhìn xung quanh. Hy vọng có thể nhìn thấy bóng dáng mà cô đang khát vọng thấy.
Cô vẫn chưa gọi điện cho cậu ta, có lẽ bọn họ thật sự không hợp nhau, miệng Phương Vũ Đồng khẽ hé một nụ cười khổ, tính cách bọn họ đều rất cứng đầu, tuy rằng rất thân thiết, cũng có tình cảm với nhau, nhưng rất khó nhường nhịn đối phương, quan hệ như vậy chỉ thích hợp làm bạn bè, không thích hợp để tiến gần hơn một bước!
Cô biết rằng trong lòng cậu ta có một cô gái khác, lại chưa từng nghĩ tới bản thân mình ngay trước mắt cậu ta, điều này càng làm cho cô thấy khó có thể nhượng bộ, Phương Vũ Đồng kỳ thật giống với Tiếu Nguyệt Như, đều cho rằng thích một người thì phải toàn tâm toàn ý, khi bạn đã ở bên một người, còn thương nhớ một người khác, vậy thì khó mà làm cho người ta dễ dàng tha thứ!
– Đã đi được chưa?
Lâm Dật Phi đã đứng bên cạnh Phương Vũ Đồng một lúc, nhìn cô gái cao ngạo lại có chút cô đơn, không biết như thế nào lại cảm thấy tính cách của cô và Ngô Vũ Thân rất giống nhau.
Tuy rằng bọn họ là một nam một nữ, nhưng bọn họ đều cao ngạo giống nhau, lại đều cô đơn!
Phương Vũ Đồng đã phục hồi tinh thần, theo bản năng hướng sang phía gốc cây kia nhìn một cái, cô gái đó đã biến mất không thấy nữa, cô lúc này ngoại trừ sự khâm phục y thuật của Lâm Dật Phi, còn có chút hâm mộ bản lĩnh hóa giải mâu thuẫn của hắn, chẳng qua vừa rồi trong lòng buồn bã khúc mắc không thể giãi bày, chẳng có tâm tư gì để mà đùa giỡn, chỉ gật gật đầu, lặng lẽ đi về hướng sân trường.
Sau khi hai người tới bệnh viện An Bình, ông Phương đang ngủ trưa, cũng không muốn quấy rầy ông Phương nghỉ ngơi, hai người lập tức đi vào phòng làm việc của bác sỹ Tiền, bác sỹ Tiền đang cầm một quyển sách lên xem, chau mày, hiển nhiên là đang suy tư về cái gì đó, Lâm Dật Phi có chút xúc động, kỳ thật nhiều khi chú ý nhìn thì có chút si mê, nhưng trên đời này thì thật sự cần loại si mê này.
Bác sỹ Tiền không thiếu tiền, tuổi cũng không nhỏ, vốn cũng muốn về hưu, nhưng ông ta còn đang nghiên cứu, giải quyết xong một vấn đề nan giải là một báo đáp tốt nhất cho sự si mê của ông ta.
Lâm Dật Phi thật không đành lòng quấy rầy ông ta trong lúc này, Phương Vũ Đồng không chút do dự mà gõ cửa phòng, bác sỹ Tiền có chút bất mãn ngẩng đầu lên, đột nhiên nhìn thấy Lâm Dật Phi đứng ở phía sau, vui mừng khôn xiết, cuống quít đứng dậy nhường chỗ ngồi:
– Lâm lão đệ, lại đây, mau tới ngồi chỗ này, cô Phương, mời ngồi.
Phương Vũ Đồng là thông qua quan hệ với viện trưởng Triệu mới tìm được bác sỹ Tiền, tuy rằng ông Phương cực lực phản đối đặc quyền hóa, nhưng Phương Vũ Đồng tự nghĩ ra rất nhiều lý do để lấy chút quan hệ sau lưng ông nội, tuy nhiên bác sỹ Tiền thì đối với bệnh nhân bình đẳng như nhau, cũng không bao giờ kê đơn thuốc trái với lương tâm, bởi vì bác sỹ Tiền cảm thấy, người bệnh vốn đã rất khổ sở rồi, lại còn sát thêm muối vào vết thương của người ta, vậy mà còn tính người sao?
Cũng bởi vì như vậy, lợi nhuận mà ông ta mang tới cho bệnh viện không thể bằng các bác sỹ khác, ví dụ như bác sỹ Tần, tùy tiện phẫu thuật, hơn nữa kê một cái đơn thuốc, cũng đã bằng lợi nhuận nửa tháng của bác sỹ Tiền.
Bác sỹ Tiền vẫn còn có thể trụ lại ở cái văn phòng trong bệnh viện này một mặt cũng là bởi vì ông ta có chút quan hệ với viện trưởng Triệu, mặt khác cũng là do gần đây ông ta tiếp được vài cái đơn lớn, vài người có tiền bị bên Tây y kết luận là bệnh nan y, lúc cần trị bệnh bằng hóa chất, thì mới thử tìm tới bác sỹ Tiền, thật không ngờ bệnh tình ổn định lại, tế bào ung thư không ngờ không hề giống với chuẩn đoán của Tây y, không biết đã trốn vào đâu, điều này làm cho các bác sỹ khác cực kỳ không vui, nhưng lại làm cho bác sỹ Tiền đắc ý!
Đây là do công lao chỉ đạo rất lớn của Lâm Dật Phi, đương nhiên cũng không thiếu công nghiên cứu của bác sỹ Tiền.
– Lâm lão đệ, tôi thấy cách của cậu, với cách nghĩ của tôi thì không khác lắm, nhưng tôi cũng đã biết có chút bảo thủ, tuy nhiên người già rồi có chút suy nhược, nhưng tôi thấy cậu không hề suy xét cách của tôi!
Bác sỹ Tiền không hề vòng vo trước mặt Phương Vũ Đồng, cũng không hề kiêng kỵ cãi cọ với Lâm Dật Phi, tuy rằng hiện tại ông ta vô cùng tin tưởng phán đoán của Lâm Dật Phi, nhưng có cái gọi là kẻ trí nghĩ nghìn điều tất sẽ có điều sơ xuất, kẻ ngu ngàn lo tất trúng được một, bác sỹ Tiền không phải là kẻ ngu, cũng sẽ không sùng bái mù quáng quyền uy.
Lấy một trang giấy trên mặt bàn đưa cho Lâm Dật Phi:
– Tuy nhiên là do lão đệ kê, tôi vẫn biết là cậu kê đơn có nguyên nhân của nó, nhưng mà tôi thật sự vẫn chưa nghĩ ra, bây giờ mới xem qua đơn thuốc cậu kê cho ông Phương, Lâm lão đệ, cái này nhất định cậu phải giải thích cho tôi một chút.