Tiếng nhạc truyền ra từ lầu một của một phòng học truyền ra, Lâm Dật Phi nhận ra đó là lầu chuyên dụng dạy học của khoa âm nhạc. Bởi vì Đại Ngưu, hắn cũng biết chỗ này, bây giờ là lúc xế chiều, các sinh viên hoàn toàn đã về ký túc xá, xem trận đấu bóng, trong lầu này có vẻ trống rỗng.
Tiếng đàn kia tuy là chỉ thoảng qua vài tiếng, đã làm cho người ta cảm thấy linh đài không rõ một phần, phảng phất trần thế phức tạp đã đi xa. Chỉ để lại âm thanh vui bên tai.
Lâm Dật Phi đứng ở đó, nhất thời đã quên đi mục đính của chính mình, chỉ chăm chú lắng nghe, cảm thấy tiếng đàn mạn điệu nhẹ nhàng, làm cho người ta nghe xong chỉ cảm thấy tuyệt không thể tả.
Vừa nghe được vài tiếng, tiếng đàn đã nhỏ lại, dần dần vòng thấp, giống như dục đi xa, giống như giọng của oanh, U Tuyền ám nuốt, rốt cục nhỏ tới mức khó có thể nghe, làm cho lòng người có chút cảm giác buồn bã mất mát.
Chỉ một lúc sau, tiếng đàn mới vang lên tiếp, đã chuyển từ nhẹ nhàng chậm chạp sang cực nhanh, âm điệu cũng trở nên ngắn ngủi cao lên, bên trong không ngờ tràn đầy thiết kỵ đao thương, âm thanh bình bạc vỡ toang.
Vừa đàn vài tiếng, Lâm Dật Phi đã thấy tim đập thình thịch, khép hờ hai mắt, dường như trở lại năm xưa khi đang rong ruổi tung hoành sa trường, cờ xếp từng hàng, súng sếp như rừng, cho thấy sát khí bao trùm sa trường!
Âm điệu càng chuyển càng cao, dần dần giống như tơ bay lên tận đám mây, vốn tưởng rằng vô lực vì kế, tiếng đàn đoạn tuyệt như vậy, lại không ngờ không biết đàn như thế nào, giống như cao thủ võ công, xử lý việc khó một cách dễ dàng, không ngờ không tốn chút nào mà quay vài vòng, bay thẳng lên tận trời.
Tiếng đàn càng vang lên trào dâng mênh mông, giống như nộ hải cuồng đào, làm cho người ta nghe xong thì nhiệt huyết cuồn cuộn, xúc động sôi trào, hận không thể học Ban Siêu bỏ bút, lấy phong hầu, cũng có loại hào hùng của “ nam nhi không mang ngô câu, thu quan sơn năm mươi châu”
Một lúc lâu sau, ý trào dâng tan mất, túng quẫn tựa như xuân tàn hoa rơi, tiếng mưa rơi tiêu tiêu, Trường Giang cuồn cuộn chảy về hướng đông!
Dần dần tiếng đàn chuyển thành mưa mùn khinh tơ, như có như không rốt cục quy về yên tĩnh!
Lâm Dật Phi lúc này mới chợt hiểu mà thở dài, không khỏi thán phục, người đánh đàn dùng tài nghệ như thần để hình dung!
Chỉ có điều đột nhiên không nghe thấy tiếng đàn, trong lòng có chút mất mát, đột nhiên nhớ lại ý nghĩa một bản thiên cổ thảm thiết có một không hai của Lý Nghĩa Sơn, chính là miêu tả tâm cảnh của giờ phút này!
Cẩm sắt vô đoan ngũ thập huyền, nhất huyền nhất trụ tư hoa tiên.
Trang sinh hiểu mộng mơ hồ điệp, vọng đế xuân tâm thác chim quyên.
Biển xanh trăng sáng hữu lệ, lam điền nhật noãn ngọc sinh yên.
Tình này khả đợi thành hồi ức, chẳng qua có lúc đã ngẩn ngơ!
– Trang sinh nhất mộng, phi điệp phi ngã.
Lâm Dật Phi thì thào, vốn định nếu gặp nhân vật này, thật sự không uổng công sống thời đại này, chỉ có điều nghĩ lại, nếu gặp thì thế nào, người này cầm điều cao nhã, nếu là mạo muội cầu kiến, chỉ sợ có chút mạo phạm.
Chỉ có điều người đàn ra làn điệu này, rốt cuộc là nhân vật nào? Lâm Dật Phi chỉ suy nghĩ sâu xa một lát, ung dung cười, thầm than chính mình không quả quyết, không bằng lức trước, liền không để ý tới nữa, sải bước đi tới sân vân động!
Lúc chủ tịch Phó nhìn thấy Lâm Dật Phi, tựa như kẻ sắp chết đuối mò được một cây rơm rạ, mặc dù biết là chỉ trông cậy vào cọng rơm này thì cơ hội sống sót cực kỳ bé nhỏ, nhưng vẫn cứ phải cố gắng mà nắm bắt lấy.
– Dật Phi, sự việc bên đó thế nào?
Chủ tịch Phó hỏi trước một câu, không đợi Lâm Dật Phi trả lời, đã quay sang trọng tài kêu tạm dừng.
Nhìn vào bảng ghi điểm một cái, khoa báo chí đấu khoa kiến trúc, điểm số :, mấy bạn học đều có vẻ nản lòng, Lâm Dật Phi không đến, Ngô Vũ Thân cũng không ra sân, chỉ dựa vào Vương Tường, Ninh Chí Viễn, tiểu Trương và Hạ Thích, có thể chống đỡ không đầu hàng thì đã là quá khó khăn cho bọn họ rồi, khoa kiến trúc cũng không phải là cho không đâu, năm trước đấu với quán quân quản viện cũng không kém phần, Lâm Dật Phi mỉm cười một cái:
– Tám tám, đại cát đại lợi, sự việc bên đó đã giải quyết xong rồi.
Phó chủ tịch nhướng mắt lên xuống nhìn đánh giá hắn vài cái, nhìn thấy hắn cũng chẳng thiếu đi cánh tay hay cẳng chân, nói là tán gái trở về nhưng thật ra là chuyện có lý do của nó, nói là vừa mới đánh xong thì thật sự chả giống tí nào, đương nhiên, trong mắt chủ tịch Phó, luận bàn võ thuật không thể nghi ngờ chính là đánh nhau chỉ là thay đổi cách nói, Lâm Dật Phi này nói thật dễ nghe, ai biết có phải là tránh đi chỗ khác một lúc hay không, có lẽ không hề tới hội quán Ảnh Phong, về lại để tham gia trận đấu chỉ để cho đẹp mặt, tuy nhiên mọi người đều là người thông minh, biết rất nhiều chuyện nhưng nếu nói ra thì đúng là hành động không hề thông minh.
– Chấn Vũ, cậu nghỉ ngơi một chút đi, Dật Phi lên đi.
Chủ tịch Phó nhìn vào đồng hồ, thấp giọng nói:
– Dật Phi, trông chờ cả vào cậu đó, còn tám phút.
Cũng biết là trong tám phút mà đuổi kịp điểm, hình như có chút khó khăn, chủ tịch Phó chỉ hy vọng rằng sẽ không thua quá thảm mà thôi, để cho người ta đừng quá phản kích khoa báo chí là được.
Khuôn mặt đau khổ đại thù của Chấn Vũ rốt cục cũng lộ ra cảm giác được giải phòng bốn năm, lau mồ hôi một cái, rồi bắt lấy tay của Lâm Dật Phi, cảm kích không nói được thành lời. Chỉ thiếu chút nữa là nói một câu, cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn phải cố gắng đấy, đây là kinh phí hoạt động của tôi, cậu cũng không nên nuốt riêng.
Cảm thấy có một ánh mắt nhiệt huyết nhìn mình, lại không phải loại nhu tình, Lâm Dật Phi quay đầu nhìn lại, thấy Âu Dương Quan cầm một chiếc khăn mặt trên tay, một tay giơ nước khoáng, đang nhìn mình, ánh mắt tràn đầy ý khiêu chiến, lúc này mới nhớ tới, Âu Dương Quan cũng học kho kiến trúc, lần trước nhìn thấy y với tới rổ, lực đánh và nhảy cao cũng không tệ.
Âu Dương Quan thấp giọng quay sang đồng bạn nói vài câu, giơ tay chỉ sang hướng của Lâm Dật Phi, đồng bạn đều quay đầu nhìn sang, liên tục gật đầu, Lâm Dật Phi có dùng đầu gối thì cũng biết rõ là bọn nhóc này muốn đọ sức với mình một phen, Tựa như người luyện văn dùng bút, người luyện võ dùng đao. Hôm nay Âu Dương muốn dùng bóng rổ để phân biệt ai mới là kỹ cao!
– Móa Dật Phi, cậu lăn về rồi.
Vương Tường dùng sức vỗ một cái thật mạnh vào đầu vai Lâm Dật Phi:
– Thua thì không sao, nhưng mà cái cách thua này thật sự rất uất ức, cậu cần phải giúp sức, giúp chúng ta nở mặt trở về.
Mặc dù biết cậu ta nói thật, chủ tịch Phó vẫn cảm thấy cái thằng Đại Vương này đúng là thằng mồm quạ đen, toàn phun ra những lời độc địa, Ninh Chí Viễn chỉ nói hai từ đơn giản:
– Liều mạng!
Chủ tịch Phó trong lòng mừng rỡ. Dùng sức vỗ vỗ đầu vai cậu ta:
– Như vậy mới phải chứ.
Lúc năm người trở lại trận đấu, tinh thần chẳng giống nhau, tinh thần của đội cổ vũ cũng chẳng phấn chấn, hiển nhiên không biết Lâm Dật Phi là Chúa cứu thế, có thể dẫn dắt khoa báo chí lên điểm số hòa.