– Có một điều tao cảm thấy rất kì lạ.
Lâm Dật Phi chậm rãi nói, người kia cũng không tiếp lời, rõ ràng là đang chờ hắn nói tiếp.
– Bọn mày có bản lĩnh như vậy, chắc chắn không phải là người Chung Tín có thể mời được, hơn nữa bọn mày cũng đã giết Chung Tín, điều này cho thấy lão chẳng là gì trong mắt bọn mày. Nếu đã như vậy thì tại sao bọn mày lại liên thủ với lão đối phó Vạn Hưng Đường? Quả thực tao cũng không hiểu Lý Tồn Hiếu có gì đáng giá để bọn mày phải ra tay. Chẳng lẽ chỉ là do mấy món lợi nhỏ ở một nơi chật hẹp như thành phố Giang Nguyên?
Người kia thản nhiên nói:
– Cậu gia nhập cùng với chúng tôi thì chúng tôi sẽ nói cho cậu biết lí do.
– Gia nhập với bọn mày? Đây chính là cách bồi thường hả?
Lâm Dật Phi ngẩn ra, chậm rãi nói:
– Bọn mày đồng ý để tao gia nhập sao? Tao đã giết đồng bọn của bọn mày đấy.
– Không có kẻ thù vĩnh viễn trên đời này.
Giọng nói của người kia đột nhiên lộ ra sự điên cuồng.
– Dựa vào thân thủ của cậu, sao phải làm đồng bọn với bọn này chứ? Quả thực là lãng phí bản lĩnh của bản thân, Tôi không biết tại sao cậu lại trà trộn vào đây nhưng tôi muốn cho cậu biết là, chỉ cần cậu đồng ý gia nhập với chúng tôi thì cậu có thể có được tất cả những gì cậu muốn.
– Tất cả những gì tao muốn sao?
Đột nhiên Lâm Dật Phi mỉm cười nói:
– Mày có biết là tao muốn cái gì không?
Người kia thản nhiên nói:
– Đại trượng phu một ngày không thể không có quyền, tiểu trượng phu một ngày không thể không có tiền. Tất cả những thứ mà người đời muốn có như tiền, gái đẹp, danh lợi, vinh quang, cậu đều có thể có được một cách dễ dàng.
Đột nhiên Lâm Dật Phi cười nói:
– Mày sai rồi, mày không thể cho tao cái mà tao muốn.
Người kia ngạc nhiên nói:
– Cậu muốn cái gì?
Lâm Dật Phi nhìn chằm chằm người kia, dường như nhìn xuyên qua cả lớp sương mù, nói từng chữ một:
– Cái tao muốn chính là mạng của mày.
Người kia sửng sốt, đột nhiên cười dài:
– Cậu quả thật là một người rất thú vị, không thể làm bạn với một người như cậu quả thật là một điều đáng tiếc đối với chúng tôi. Nhưng đáng tiếc, mặc dù cậu muốn lấy mạng của tôi nhưng lúc này cậu còn khả năng đấy không vậy?ra nhanh nhất tại truyen.vb
Gã vung tay lên một cái, bốn tên luôn giữ im lặng chậm rãi vây lại, trong tay mỗi tên cầm một thanh đao dài lưỡi thẳng.
– Giết cậu quả thực rất đáng tiếc, tôi muốn hỏi lại cậu một lần nữa.
Người kia thở dài nói:
– Cậu phải suy nghĩ cho kĩ đấy.
Lâm Dật Phi cầm thanh đao bị gãy, chậm rãi nghênh địch:
– Nhưng tao lại không thấy vậy vì vốn dĩ chúng ta không cùng một đường với nhau.
– Tại sao?
Dường như người kia cảm thấy hơi khó hiểu.
– Mày có thể vì mục đích mà không màng gì đến tính mạng của đồng bạn, nhưng tao lại không thể.
Lâm Dật Phi thản nhiên nói:
– Quả thực tao rất sợ nếu như gia nhập cùng bọn mày rồi thì một ngày nào đó tao sẽ giống tên mặt sắt kia, chết như một con chó mà không ai để ý.
Người kia rít lên một tiếng, bốn tên phía trước cũng hét lên cùng, bay vút lên nhưng không tấn công ngay mà vây bốn góc lại, từng bước áp sát.
Mặc dù Lâm Dật Phi đã cố sức kích cho người kia nổi giận nhưng thấy tình hình như vậy thì hơi kinh ngạc, hắn biết người này rất giảo hoạt và thận trọng, tuyệt đối sẽ không lấy bản thân ra để mạo hiểm mà chỉ phái bốn người này ra để thử mình. Hắn nhìn động tác nhanh nhẹn của bọn chúng, rõ ràng là được huấn luyện hàng ngày, thực lực này chắc chắn không đơn giản chỉ là sát thủ.Truyen.vn
Lâm Dật Phi nhìn thế tới của bốn người mà thầm kinh hãi. Bốn người này đầu mặc áo đen, quần đen, lụa đen che mặt, đầu đội mũ đi mưa, tay cầm trường đao, bước chân nhẹ nhàng nhưng rất vững vàng, không làm bay chút bụi, quả là đối thủ khó nhằn. Nếu như bình thường thì hắn không sợ gì nhưng lúc này cánh tay phải của hắn đã tê dại, mặc dù đã phong bế kinh mạch cánh tay trái nhưng độc tấn công mạnh mẽ khiến hắn cảm thấy từng cơn choáng váng. Hắn biết nếu như không giải độc thì không cần những người này ra tay, bản thân mình cũng sẽ chết chắc.
Nhưng nhìn thế đánh bao vây của bốn người này, rõ ràng là bọn chúng định đánh lâu dài, cho dù mình có đấu lại được nhưng không giải quyết được tên đang đứng xa xa kia thì vẫn chỉ còn đường chết.
Bỗng nhiên người kia rít lên một tiếng, bốn người kia như nhận được lệnh, nâng thanh trường đao lên, cứ thế chém xuống. Tuy bọn chúng ra tay không đồng đều, góc độ chém đao cũng khác nhau nhưng vừa chém xuống một chiêu đã chặn bốn phương tám hướng quanh Lâm Dật Phi, khiến hắn không né vào đâu được.
Lâm Dật Phi hừ lạnh một tiếng, giơ đao lên chém, chỉ nghe thấy một tiếng “keng” lớn vang lên, Lâm Dật Phi hơi lảo đảo nhưng trường đao của bốn người kia cũng văng ra ngoài, bọn chúng cảm thấy ngạc nhiên trong lòng, thay đổi vị trí nhưng chân vẫn không ngừng lại, trong nháy mắt lại vây hắn vào trong.
Lâm Dật Phi thầm than, vừa rồi hắn chỉ ra một chiêu đã biết bốn người này tuy còn kém xa mình nhưng lực cánh tay lại rất mạnh, không ngờ bàn tay cầm đao của mình lại hơi nhức mỏi. Hắn nhìn vẻ lạnh lùng của bốn người kia, sau một chiêu của hắn bọn chúng không còn dám liều lĩnh ra tay, làm mất đi cơ hội giết địch.
– Đao pháp hay lắm!
Người đứng xa xa kia tán thưởng một tiếng, biết chiêu này của hắn rất xảo diệu. Gã thấy mặc dù Lâm Dật Phi đã suy yếu nhưng đao pháp vẫn thật đáng ngạc nhiên, nhanh hơn điện giật, điều hiếm có là nhìn hắn như chỉ ra một đao nhưng trên thực tế là đã chém ra bốn đao chặn lại thế tấn công của bốn người. Chỉ có điều hắn ra đao cực kì nhanh, chỉ nghe thấy một tiếng lớn vang lên.
– Thật là đáng tiếc!
Người kia lại thở dài nói:
– Nội lực của cậu đã bị thuốc trên cây châm của tôi khắc chế nên không thể phát huy được, nếu không chỉ một đao này thì đao trận Tu La cũng không gây khó khăn gì cho cậu được. Một cao thủ như thế này mà lại bất lực như vậy thì quả là một chuyện đáng tiếc trong đời.
Lâm Dật Phi biết người này nói chuyện rất thối, luôn miệng nói là muốn tỉ thí với mình nhưng lại chờ đến lúc mình đã sức cùng lực kiệt mới ra tay, nhìn thì có vẻ quang minh lỗi lạc nhưng chỉ là đồ gian xảo. Hắn chỉ tập trung đối mặt với bốn người bên cạnh, không dám lơ là một chút mà rảnh tranh cãi với gã.
Ánh chớp chợt lóe lên, ánh đao lại vung lên nhưng lần này bọn chúng lại ra đao theo thứ tự trước sau. Đao vừa chém ra, chân cũng không dừng lại, chớp mắt đã chuyển đến bên người Lâm Dật Phi. Người thứ hai cũng không ngắt quãng, lại chém thêm một đao nữa, chỉ trong thoáng chốc ánh đao đã quay cuồng như hoa tuyết, xông tới liên miên không dứt.
Lâm Dật Phi xuất đao ra để bảo vệ đằng trước, mỗi một đao chém đến, nhìn tưởng như hắn không thể tránh được nhưng thanh đoản đao lại kịp thời chắn ở phía trước, chỉ nghe thấy mấy tiếng “keng keng” không dứt bên tai. Nhìn Lâm Dật Phi nghiêng đông ngả tây, tưởng như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào nhưng hắn vẫn vững vàng cứng cỏi hơn cả cây trúc già trong thâm sơn. Bốn người kia cảm thấy lực cản càng ngày càng yếu, biết nội tức của Lâm Dật Phi đã suy yếu, không thể tấn công lại được thì đều cho rằng một đao này của mình cho dù không khiến hắn ngã xuống thì cũng sẽ vứt đao xuống đất, không ngờ đã chém ra hơn mười đao mà hai bên vẫn trong cục diên giằng co không dứt.