Tô Yên Nhiên yếu ớt thở dài một tiếng, cô nhìn đàn ngọc, hạ giọng nói:
– Không biết đã bao lâu tôi mới được cười như vậy, dường như hôm nay tôi cười còn nhiều hơn số lần tôi cười cả một năm.
– Cô có tâm sự?
Lâm Dật Phi chậm rãi hỏi, nhớ lại sự khác thường trong đêm mưa của Tô Yên Nhiên, trong lòng có chút đặc biệt.
– Dật Phi, anh, anh tin có kiếp sau không?
Tô Yên Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, thấp giọng hỏi.
Lâm Dật Phi không hề nghĩ Tô Yên Nhiên sẽ hỏi loại vấn đề này, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Tô Yên Nhiên quay đầu lại, nhìn thiếu niên cười cười, trong nét cười ít nhiều có chút miễn cưỡng.
– Chúng ta thật ra chưa gặp mặt được mấy lần, buổi tối hôm đi Cửa Sổ Thế Giới tôi còn cảm thấy anh có chút oai hùng vũ phu, rất không nói đạo lý. Sau đó nghĩ lại, lại cảm thấy anh ra mặt vì bạn bè cũng coi như trượng nghĩa. Hơn nữa, Lưu Đông Hoa thật vô lý, anh ra tay giáo huấn anh ta một trận, để anh ta biết được thiên ngoại hữu thiên, thật ra không sai gì cả.
Lâm Dật Phi nhăn mặt nhíu mày, không biết cô rốt cuộc muốn nói gì.
– Sau đó lại thấy anh cả người đầy viết thương nằm viện, tôi nghĩ quá nửa là anh ngựa non háu đá mới rước họa vào người.
Tô Yên Nhiên liếc nhìn Lâm Dật Phi.
– Dật Phi, lúc ấy những người bạn kết giao bình thường đều nghĩ như vậy.
Lâm Dật Phi cười cười:
– Cho nên cô nghĩ như vậy cũng không sai.
– Nhưng lần đó A Thủy lái xe tiễn tôi, nói rất nhiều chuyện của anh.
Tô Yên Nhiên thấp giọng nói:
– Anh ấy nói tuy không rõ vì sao anh biến thành thế này, nhưng anh ấy tuyệt đối tin anh không làm việc sai trái, còn nói rất nhiều việc trước đây của anh.
“Cậu ta quá nửa là nói việc đáng xấu hổ của mình trước kia?” Lâm Dật Phi không kìm nổi sờ sờ mũi, thầm nói trong lòng. Họa nhân họa cốt, biết người biết mặt, không biết A Thủy có biến thành một tên Đại Ngưu khác không, vì bạn gái mà ngay cả quần trong của bạn cũng có thể bán đi? ( Ý nói bán đứng bạn bè.)
– A Thủy là một người rất tốt.
Tô Yên Nhiên cười nói:
– Cũng là một người bạn rất thú vị, ở cùng anh ấy có rất nhiều đề tài để nói.
Lâm Dật Phi gật gật đầu.
– Điểm này thì tôi đồng ý.
– Nhưng tôi vẫn cảm thấy anh ấy chỉ thích hợp làm bạn tốt, giống như tôi và anh vậy.
Tô Yên Nhiên thấp giọng nói.
– Tôi nói như vậy, không biết A Thủy có trách móc không?
Lâm Dật Phi sửng sốt, một lúc lâu sau mới nói:
– Có lẽ A Thủy không hi vọng nghe được những lời này từ tôi.
Tô Yên Nhiên thở dài, cười khổ nói:
– Thật ra tôi cảm thấy anh và A Thủy rất thân nhau, có một số việc anh nói sẽ tốt hơn tôi nói một chút.
Lâm Dật Phi im lặng một lúc, từ chối cho ý kiến.
Tô Yên Nhiên nhìn hắn một lúc lâu, lăc đầu, dường như không muốn nhắc lại đề tại vừa rồi.
– Anh ấy nói, anh dạo này so với trước kia tốt hơn nhiều. Trước kia, trong mắt anh, bạn gái chắc chắn là nhất.
Tô Yên Nhiên đột nhiên phì cười một tiếng.
– Bây giờ giống như Bách Lý Băng xem anh là nhất.
Không đợi Lâm Dật Phi trả lời, cô lại tiếp tục nói:
– Nhưng hiện tại, thái độ anh đối với bạn bè, với cha mẹ đã hoàn toàn khác. Anh ấy nói, mẹ anh vui vẻ nói với anh ấy, rằng con của mình rốt cục trưởng thành rồi.
– A Thủy đối với cô, ừ, đối với cô hình như không tệ.
Lâm Dật Phi làm bộ như không chút để ý nói:
– Rất nhiều chuyện cậu ta không nói với tôi lại nói hết với cô, tôi chưa từng thấy cậu ta như vậy với ai đâu…
Lâm Dật Phi đột nhiên dừng lại, cảm giác như mình có chút bà tám. Nhìn thấy bộ dạng im lặng của Tô Yên Nhiên, rốt cục cười khổ nói:
– Thật xin lỗi, chuyện tình cảm từ trước đến nay hai người giải quyết là được rồi, tôi nghĩ A Thủy sẽ biết chừng mực thôi.
Tô Yên Nhiên cười uyển chuyển:
– Anh cũng thật kỳ lạ. Tôi vốn cảm thấy anh là người chỉ biết đánh đánh giết giết, nhưng lúc nãy nghe được một số lời của anh lại có thể dâng lên cảm giác tri kỷ. Đây là chuyện trước nay chưa từng có. Tôi nghe nói hơn tháng trước anh có giảng bài cho sinh viên khoa trung, rất được hoan nghênh?
– Tôi chỉ nói ra cái nhìn của tôi.
Lâm Dật Phi thản nhiên nói:
– Không dám nói là dạy mọi người học.
– Tôi còn nghe nói anh giảng đến Dương Hộ.
Tô Yên Nhiên cúi đầu xuống, giống như có tâm sự gì.
– Cô cũng có hứng thú với lịch sử cổ đại của Trung Quốc?
Lâm Dật Phi có chút kinh ngạc, lại có chút giật mình. Người tập đàn cổ, có liên quan đến điển cố cũng không phải chuyện lạ.
– Tôi nhớ chuyện về Dương Hộ trong Tấn thư…
Tô Yên Nhiên thấp giọng nói, vẫn không ngẩng đầu lên.
– Có một đoạn ghi lại dị trạng của Dương Hộ lúc năm tuổi, anh có biết không?
Lâm Dật Phi gật gật đầu, đột nhiên phát hiện Tô Yên Nhiên vẫn cúi đầu, đương nhiên không nhìn thấy hắn gật đầu. Đành phải nói:
– Cũng có nghe qua.
– Lúc Dương Hộ năm tuổi sang thăm viếng nhà hàng xóm Lý Thị Đông tìm được vòng vàng dưới cây dâu, Hộ sai nhũ mẫu lấy tất cả vòng vàng. Nhũ mẫu nói:
– Con không có vật này. Chủ nhân ngạc nhiên nói:
– Vật này là người con trai đã chết làm mất, cứ cầm đi!
Nhũ mẫu làm theo, Lý Thị thở dài, người đương thời kì lạ.
Tô Yên Nhiên thấp giọng nói. Chuyện thiên cổ từ miệng thiếu nữ nói ra, êm tai uyển chuyển, khiến người khác nhất thời có cảm giác như đã mấy đời.
Lâm Dật Phi giật mình là ở chỗ đó.share free tại truyện hai bốn bảy chấm vi en. Những lời này từ miệng ai nói ra cũng không khiến hắn có cảm giác khác thường như vậy. Nhìn lại khuôn mặt mình đã quen thuộc từ tám trăm năm trước, trong lòng thiếu niên thậm chí có chút hoảng hốt.
Không nghe được động tĩnh của thiếu niên, Tô Yên Nhiên ngẩng đầu lên. Thấy ánh mắt hắn nhìn mình có chút sương mù, không khỏi đỏ mặt nói:
– Bây giờ những nữ sinh kia đều nói anh là nhà sử học, tôi lại múa rìu qua mắt thợ, chắc đã khiến anh cười nhạo rồi.
Lâm Dật Phi lắc đầu cười:
– Được bọn họ nâng đỡ, danh đại nho thực sự không dám nhận. Chỉ là tôi cũng không ngờ cô lại hiểu rõ Tấn thư tới mức này.
– Không phải tôi có hứng thú với Tấn thư.
Thiếu nữ thấp giọng nói:
– Tôi chỉ có hứng thú với đoạn sự tích về Dương Hộ này, anh không cảm thấy kỳ lạ sao?
– Có gì kỳ lạ?
Lòng Lâm Dật Phi vừa động, không kìm được nhìn kĩ Tô Yên Nhiên một chút. Đôi tay ngọc vẫn như năm đó, chỉ là năm đó khi nhìn thấy, trong ánh mắt kia đầy vẻ tang thương buồn bã, còn hiện giờ trong đôi mắt ấy chứa nhiều sự mất mát mơ hồ.
– Đứa bé Dương Hộ năm tuổi hẳn là có rất nhiều chuyện vẫn chưa hiểu được.
Tô Yên Nhiên do dự liếc nhìn Lâm Dật Phi, thấy hắn không có vẻ mất kiên nhẫn mới nói thêm:
– Nhưng vòng vàng mà cậu bé bảo vú nuôi lấy là đồ của nhà hàng xóm họ Lý, hơn nữa còn là đồ mà con trai mất đã lâu của nhà họ Lý chôn xuống, điều này chẳng lẽ không kỳ lạ?
Lâm Dật Phi im lặng.
– Hơi kỳ lạ.
Tô Yên Nhiên chậm rãi nói:
– Cậu bé cố chấp đó là đồ của mình, hơn nữa còn biết đồ được chôn ở đâu.
Lâm Dật Phi liếc mắt nhìn Tô Yên Nhiên.
– Sách sử ghi lại, thời đại đã lâu, hoặc có chỗ không rõ ràng, cũng có thể là cậu bé từng…
Lâm Dật Phi nhìn ánh mắt cầu xin của Tô Yên Nhiên, rốt cục thở dài một tiếng:
– Vậy theo cô thì sao?
Tô Yên Nhiên ngắm nhìn thiếu niên, cố chấp hỏi:
– Tôi muốn hỏi cách nghĩ của anh.
– Tôi nghĩ…
Lâm Dật Phi sắp xếp lại ý nghĩ một chút, rốt cục nói:
– Đây có lẽ do người đời sau tôn thờ Dương Hộ, cho rằng đại nhân vật này xứng đáng nên mới cố làm ra vẻ huyền bí, thêm vào cho Dương Hộ một vầng hào quang thiếu niên khác thường.
Tô Yên Nhiên hiển nhiên có chút thất vọng với kiểu trả lời này của hắn, thở dài một hơi:
– Anh thật sư cho là như vây? Chẳng lẽ không có cách giải thích khác? Đây là Tấn thư, không phải sử ghi chép lặt vặt.
Trong lòng Lâm Dật Phi cười khổ, thật sự có chút hoài nghi. Tô Yên Nhiên có phải đã biết lai lịch của mình nên mới hỏi nghiêm túc như vậy. Nhớ lại vừa rồi cô đề cập đến kiếp sau, trong lòng rùng mình một cái.
– Vậy cô cảm thấy nên giải thích thế nào?
– Anh tin có kiếp sau không?
Tô Yên Nhiên đột nhiên hỏi lại lần nữa.
Lâm Dật Phi trầm mặc một lúc mới nói:
– Tôi rất muốn tin.
Tô Yên Nhiên khó hiểu hỏi:
– Muốn tin? Thế là có ý gì?
Lâm Dật Phi chậm rãi nói:
– Có lẽ một vài người có tình với nhau kiếp này khó đến được với nhau, có lẽ lò lửa của trời đất lấy vạn vật làm đồng, tùy ý nhào nặn. Nên tôi hi vọng có kiếp sau, để cho những người yêu nhau kiếp này không đến được với nhau sẽ được gặp nhau vào kiếp sau.
Thanh âm của hắn trầm thấp bình thản, nhưng tình cảm chân thành tha thiết. Tô Yên Nhiên nghe xong toàn thân chấn động, khó tin nhìn người thiếu niên trước mắt, lần đầu tiên phát hiện chính mình ngày càng khó hiểu người trước mắt này. Bởi vì dù là nhìn từ góc độ nào thì lời này cũng không phải là lời hắn nói ra được. Sau một lúc lâu không nói gì, Tô Yên Nhiên lấy lại tâm tình rồi mới lên tiếng:
– Nhưng tôi thì không phải muốn tin, mà tôi thấy đoạn ghi chép này nói rõ là có kiếp sau!
Lâm Dật Phi thấy thiếu nữ chăm chú nhìn mình, khiến hắn đành phải nghiêng đầu đi.
– Mỗi người đều có quyền giữ cách nghĩ của riêng mình.
– Không biết đã bao lâu tôi mới được cười như vậy, dường như hôm nay tôi cười còn nhiều hơn số lần tôi cười cả một năm.
– Cô có tâm sự?
Lâm Dật Phi chậm rãi hỏi, nhớ lại sự khác thường trong đêm mưa của Tô Yên Nhiên, trong lòng có chút đặc biệt.
– Dật Phi, anh, anh tin có kiếp sau không?
Tô Yên Nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, thấp giọng hỏi.
Lâm Dật Phi không hề nghĩ Tô Yên Nhiên sẽ hỏi loại vấn đề này, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Tô Yên Nhiên quay đầu lại, nhìn thiếu niên cười cười, trong nét cười ít nhiều có chút miễn cưỡng.
– Chúng ta thật ra chưa gặp mặt được mấy lần, buổi tối hôm đi Cửa Sổ Thế Giới tôi còn cảm thấy anh có chút oai hùng vũ phu, rất không nói đạo lý. Sau đó nghĩ lại, lại cảm thấy anh ra mặt vì bạn bè cũng coi như trượng nghĩa. Hơn nữa, Lưu Đông Hoa thật vô lý, anh ra tay giáo huấn anh ta một trận, để anh ta biết được thiên ngoại hữu thiên, thật ra không sai gì cả.
Lâm Dật Phi nhăn mặt nhíu mày, không biết cô rốt cuộc muốn nói gì.
– Sau đó lại thấy anh cả người đầy viết thương nằm viện, tôi nghĩ quá nửa là anh ngựa non háu đá mới rước họa vào người.
Tô Yên Nhiên liếc nhìn Lâm Dật Phi.
– Dật Phi, lúc ấy những người bạn kết giao bình thường đều nghĩ như vậy.
Lâm Dật Phi cười cười:
– Cho nên cô nghĩ như vậy cũng không sai.
– Nhưng lần đó A Thủy lái xe tiễn tôi, nói rất nhiều chuyện của anh.
Tô Yên Nhiên thấp giọng nói:
– Anh ấy nói tuy không rõ vì sao anh biến thành thế này, nhưng anh ấy tuyệt đối tin anh không làm việc sai trái, còn nói rất nhiều việc trước đây của anh.
“Cậu ta quá nửa là nói việc đáng xấu hổ của mình trước kia?” Lâm Dật Phi không kìm nổi sờ sờ mũi, thầm nói trong lòng. Họa nhân họa cốt, biết người biết mặt, không biết A Thủy có biến thành một tên Đại Ngưu khác không, vì bạn gái mà ngay cả quần trong của bạn cũng có thể bán đi? ( Ý nói bán đứng bạn bè.)
– A Thủy là một người rất tốt.
Tô Yên Nhiên cười nói:
– Cũng là một người bạn rất thú vị, ở cùng anh ấy có rất nhiều đề tài để nói.
Lâm Dật Phi gật gật đầu.
– Điểm này thì tôi đồng ý.
– Nhưng tôi vẫn cảm thấy anh ấy chỉ thích hợp làm bạn tốt, giống như tôi và anh vậy.
Tô Yên Nhiên thấp giọng nói.
– Tôi nói như vậy, không biết A Thủy có trách móc không?
Lâm Dật Phi sửng sốt, một lúc lâu sau mới nói:
– Có lẽ A Thủy không hi vọng nghe được những lời này từ tôi.
Tô Yên Nhiên thở dài, cười khổ nói:
– Thật ra tôi cảm thấy anh và A Thủy rất thân nhau, có một số việc anh nói sẽ tốt hơn tôi nói một chút.
Lâm Dật Phi im lặng một lúc, từ chối cho ý kiến.
Tô Yên Nhiên nhìn hắn một lúc lâu, lăc đầu, dường như không muốn nhắc lại đề tại vừa rồi.
– Anh ấy nói, anh dạo này so với trước kia tốt hơn nhiều. Trước kia, trong mắt anh, bạn gái chắc chắn là nhất.
Tô Yên Nhiên đột nhiên phì cười một tiếng.
– Bây giờ giống như Bách Lý Băng xem anh là nhất.
Không đợi Lâm Dật Phi trả lời, cô lại tiếp tục nói:
– Nhưng hiện tại, thái độ anh đối với bạn bè, với cha mẹ đã hoàn toàn khác. Anh ấy nói, mẹ anh vui vẻ nói với anh ấy, rằng con của mình rốt cục trưởng thành rồi.
– A Thủy đối với cô, ừ, đối với cô hình như không tệ.
Lâm Dật Phi làm bộ như không chút để ý nói:
– Rất nhiều chuyện cậu ta không nói với tôi lại nói hết với cô, tôi chưa từng thấy cậu ta như vậy với ai đâu…
Lâm Dật Phi đột nhiên dừng lại, cảm giác như mình có chút bà tám. Nhìn thấy bộ dạng im lặng của Tô Yên Nhiên, rốt cục cười khổ nói:
– Thật xin lỗi, chuyện tình cảm từ trước đến nay hai người giải quyết là được rồi, tôi nghĩ A Thủy sẽ biết chừng mực thôi.
Tô Yên Nhiên cười uyển chuyển:
– Anh cũng thật kỳ lạ. Tôi vốn cảm thấy anh là người chỉ biết đánh đánh giết giết, nhưng lúc nãy nghe được một số lời của anh lại có thể dâng lên cảm giác tri kỷ. Đây là chuyện trước nay chưa từng có. Tôi nghe nói hơn tháng trước anh có giảng bài cho sinh viên khoa trung, rất được hoan nghênh?
– Tôi chỉ nói ra cái nhìn của tôi.
Lâm Dật Phi thản nhiên nói:
– Không dám nói là dạy mọi người học.
– Tôi còn nghe nói anh giảng đến Dương Hộ.
Tô Yên Nhiên cúi đầu xuống, giống như có tâm sự gì.
– Cô cũng có hứng thú với lịch sử cổ đại của Trung Quốc?
Lâm Dật Phi có chút kinh ngạc, lại có chút giật mình. Người tập đàn cổ, có liên quan đến điển cố cũng không phải chuyện lạ.
– Tôi nhớ chuyện về Dương Hộ trong Tấn thư…
Tô Yên Nhiên thấp giọng nói, vẫn không ngẩng đầu lên.
– Có một đoạn ghi lại dị trạng của Dương Hộ lúc năm tuổi, anh có biết không?
Lâm Dật Phi gật gật đầu, đột nhiên phát hiện Tô Yên Nhiên vẫn cúi đầu, đương nhiên không nhìn thấy hắn gật đầu. Đành phải nói:
– Cũng có nghe qua.
– Lúc Dương Hộ năm tuổi sang thăm viếng nhà hàng xóm Lý Thị Đông tìm được vòng vàng dưới cây dâu, Hộ sai nhũ mẫu lấy tất cả vòng vàng. Nhũ mẫu nói:
– Con không có vật này. Chủ nhân ngạc nhiên nói:
– Vật này là người con trai đã chết làm mất, cứ cầm đi!
Nhũ mẫu làm theo, Lý Thị thở dài, người đương thời kì lạ.
Tô Yên Nhiên thấp giọng nói. Chuyện thiên cổ từ miệng thiếu nữ nói ra, êm tai uyển chuyển, khiến người khác nhất thời có cảm giác như đã mấy đời.
Lâm Dật Phi giật mình là ở chỗ đó.share free tại truyện hai bốn bảy chấm vi en. Những lời này từ miệng ai nói ra cũng không khiến hắn có cảm giác khác thường như vậy. Nhìn lại khuôn mặt mình đã quen thuộc từ tám trăm năm trước, trong lòng thiếu niên thậm chí có chút hoảng hốt.
Không nghe được động tĩnh của thiếu niên, Tô Yên Nhiên ngẩng đầu lên. Thấy ánh mắt hắn nhìn mình có chút sương mù, không khỏi đỏ mặt nói:
– Bây giờ những nữ sinh kia đều nói anh là nhà sử học, tôi lại múa rìu qua mắt thợ, chắc đã khiến anh cười nhạo rồi.
Lâm Dật Phi lắc đầu cười:
– Được bọn họ nâng đỡ, danh đại nho thực sự không dám nhận. Chỉ là tôi cũng không ngờ cô lại hiểu rõ Tấn thư tới mức này.
– Không phải tôi có hứng thú với Tấn thư.
Thiếu nữ thấp giọng nói:
– Tôi chỉ có hứng thú với đoạn sự tích về Dương Hộ này, anh không cảm thấy kỳ lạ sao?
– Có gì kỳ lạ?
Lòng Lâm Dật Phi vừa động, không kìm được nhìn kĩ Tô Yên Nhiên một chút. Đôi tay ngọc vẫn như năm đó, chỉ là năm đó khi nhìn thấy, trong ánh mắt kia đầy vẻ tang thương buồn bã, còn hiện giờ trong đôi mắt ấy chứa nhiều sự mất mát mơ hồ.
– Đứa bé Dương Hộ năm tuổi hẳn là có rất nhiều chuyện vẫn chưa hiểu được.
Tô Yên Nhiên do dự liếc nhìn Lâm Dật Phi, thấy hắn không có vẻ mất kiên nhẫn mới nói thêm:
– Nhưng vòng vàng mà cậu bé bảo vú nuôi lấy là đồ của nhà hàng xóm họ Lý, hơn nữa còn là đồ mà con trai mất đã lâu của nhà họ Lý chôn xuống, điều này chẳng lẽ không kỳ lạ?
Lâm Dật Phi im lặng.
– Hơi kỳ lạ.
Tô Yên Nhiên chậm rãi nói:
– Cậu bé cố chấp đó là đồ của mình, hơn nữa còn biết đồ được chôn ở đâu.
Lâm Dật Phi liếc mắt nhìn Tô Yên Nhiên.
– Sách sử ghi lại, thời đại đã lâu, hoặc có chỗ không rõ ràng, cũng có thể là cậu bé từng…
Lâm Dật Phi nhìn ánh mắt cầu xin của Tô Yên Nhiên, rốt cục thở dài một tiếng:
– Vậy theo cô thì sao?
Tô Yên Nhiên ngắm nhìn thiếu niên, cố chấp hỏi:
– Tôi muốn hỏi cách nghĩ của anh.
– Tôi nghĩ…
Lâm Dật Phi sắp xếp lại ý nghĩ một chút, rốt cục nói:
– Đây có lẽ do người đời sau tôn thờ Dương Hộ, cho rằng đại nhân vật này xứng đáng nên mới cố làm ra vẻ huyền bí, thêm vào cho Dương Hộ một vầng hào quang thiếu niên khác thường.
Tô Yên Nhiên hiển nhiên có chút thất vọng với kiểu trả lời này của hắn, thở dài một hơi:
– Anh thật sư cho là như vây? Chẳng lẽ không có cách giải thích khác? Đây là Tấn thư, không phải sử ghi chép lặt vặt.
Trong lòng Lâm Dật Phi cười khổ, thật sự có chút hoài nghi. Tô Yên Nhiên có phải đã biết lai lịch của mình nên mới hỏi nghiêm túc như vậy. Nhớ lại vừa rồi cô đề cập đến kiếp sau, trong lòng rùng mình một cái.
– Vậy cô cảm thấy nên giải thích thế nào?
– Anh tin có kiếp sau không?
Tô Yên Nhiên đột nhiên hỏi lại lần nữa.
Lâm Dật Phi trầm mặc một lúc mới nói:
– Tôi rất muốn tin.
Tô Yên Nhiên khó hiểu hỏi:
– Muốn tin? Thế là có ý gì?
Lâm Dật Phi chậm rãi nói:
– Có lẽ một vài người có tình với nhau kiếp này khó đến được với nhau, có lẽ lò lửa của trời đất lấy vạn vật làm đồng, tùy ý nhào nặn. Nên tôi hi vọng có kiếp sau, để cho những người yêu nhau kiếp này không đến được với nhau sẽ được gặp nhau vào kiếp sau.
Thanh âm của hắn trầm thấp bình thản, nhưng tình cảm chân thành tha thiết. Tô Yên Nhiên nghe xong toàn thân chấn động, khó tin nhìn người thiếu niên trước mắt, lần đầu tiên phát hiện chính mình ngày càng khó hiểu người trước mắt này. Bởi vì dù là nhìn từ góc độ nào thì lời này cũng không phải là lời hắn nói ra được. Sau một lúc lâu không nói gì, Tô Yên Nhiên lấy lại tâm tình rồi mới lên tiếng:
– Nhưng tôi thì không phải muốn tin, mà tôi thấy đoạn ghi chép này nói rõ là có kiếp sau!
Lâm Dật Phi thấy thiếu nữ chăm chú nhìn mình, khiến hắn đành phải nghiêng đầu đi.
– Mỗi người đều có quyền giữ cách nghĩ của riêng mình.