Nhưng Phục Bộ Ngọc Tử rõ ràng lại có chút bất mãn,cô lại lăng không hai cái nữa, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó:
– Anh Lâm, anh nói chiêu này còn cần thân hình nữa thì mới phối hợp được bộ pháp, không biết anh có thể…
Trong lòng cô cảm thấy hơi ngượng ngùng nhưng ánh mắt lại rất cố chấp.
Lâm Dật Phi chậm rãi đứng lên, bước lên phía trước một bước, giơ tay ra bắt vào hư không một cái, vốn Phục Bộ Ngọc Tử đang đứng khá xa, Lâm Dật Phi cũng ra tay vào không trung nhưng đột nhiên cô lại tiến lên một bước, giơ tay làm theo. Lâm Dật Phi biết cô nóng lòng muốn học võ nhưng cũng không nói gì, cổ tay hơi co lại, bàn tay như không xương chộp về phía đối diện nhưng chỉ động nhẹ vào đầu vai cô như chuồn chuồn lướt nước rồi lại rụt lại. Nếu như gặp phải kẻ thù thì dưới một chiêu này, phát lực ra đã bẻ gãy đầu vai đối phương rồi.
Phương Bộ Ngọc tử vốn tưởng là đã nắm được sự biến hóa của chiêu này, không ngờ Lâm Dật Phi ra tay dù không nhanh lắm nhưng lại khiến cho mình có lực mà không sử được, cô đỏ mặt nói:
– Anh Lâm, Ngọc Tử không biết tự lượng sức mình, mong anh đừng trách.
Lâm Dật Phi lắc đầu, lại chỉ điểm cho cô một số sai sót trong bộ pháp thủ pháp của cô, thầm nghĩ lúc nãy có chút hiểu lầm, bây giờ coi như bù lại, từ nay về sau không ai nợ ai thì tốt.
– Anh Lâm, tôi vẫn còn một vấn đề muốn thỉnh giáo.
Phục Bộ Ngọc Tử tập đi tập lại mấy lần, tư thế phương vị khi ra tay đã không còn sai sót gì.
– Quý sư phụ là ai vậy? Không biết tục nhân như tôi có duyên được gặp hay không?
Đây đã lần thứ hai Phục Bộ Ngọc Tử hỏi sư phụ của Lâm Dật Phi là ai, khóe miệng hắn vương nụ cười, ít nhiều cũng hiểu ý của cô:
– Đừng nói đến cô, ngay cả tôi cả đời này cũng không gặp được nữa là.
Phục Bộ Ngọc Tử thất vọng trong lòng, lần trước khi cô hỏi hắn còn tưởng hắn giấu diếm cái gì nhưng lần này thấy hắn nói vậy thì chắc là quy tiên thật rồi. Phải biết rằng người học võ rất trọng sư đức, cũng kính trọng sư phụ, đương nhiên ngoại trừ những người không có võ đức ra những người quân tử khiêm tốn như Lâm Dật Phi chắc chắn sẽ không nguyền rủa sư phụ của chính mình. Vốn cô tưởng sư phụ của Lâm Dật Phi là cao nhân ẩn dật nào đó có thể giúp gia tộc mình giải quyết khủng hoảng, nhưng không ngờ hi vọng mới le lói đã tan biến. Nói vậy chẳng lẽ đại nạn của gia tộc mình không thể tránh khỏi sao?
Mắt thấy hắn đã đứng dậy đi tới cửa.
– Anh Lâm.
Đột nhiên Phục Bộ Ngọc Tử gọi một tiếng, Lâm Dật Phi quay người lại nhưng không nói gì.
– Sau này tôi có thể tìm anh nói chuyện phiếm không?
Phục Bộ Ngọc Tử tiến lên trước một bước, Lâm Dật Phi hơi sửng sốt, mỉm cười nói:
– Đương nhiên là có thể, tôi cũng không phải là người bận rộn gì, cô không cần hẹn trước đâu. Tôi cũng không phải là luật sư, nói chuyện phải thu tiền, nếu cô muốn gặp tôi, chỉ cần không vác đao đến thì tôi rất hoan nghênh.
– Anh rất đặc biệt, vì nhiều người có thái độ rất không tốt với chúng tôi.
Phục Bộ Ngọc Tử thấp giọng nói:
– Đối với điều này, tôi thấy rất đáng tiếc.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Con cháu Hoa Hạ luôn duy trì tam bảo, một là từ. hai là kiệm, ba là không dám, từ có thể dũng, kiệm có thể rộng rãi, không dám là vì thiên hạ trước, có thể thành người tài giỏi. Chúng tôi có lòng bao dung nhưng cũng không dễ dàng tha thứ, thế nên tôi nghĩ khi cô oán trách thái độ của người khác không tốt với mình thì cũng phải xem lại bản thân xem mình có làm gì sai không đã.
Phục Bộ Ngọc Tử đứng ngẩn ra, một lúc lâu sau mới nói:
– Đa tạ anh chỉ giáo.
Hai người không nói gì, Phục Bộ Ngọc Tử cảm thấy không khí có chút ngại ngùng thì khẽ cười nói:
– Anh Lâm thoạt nhìn lạnh lùng, quả thực không ngờ lại là một người hài hước, lại hiểu lý lẽ như vậy. Lần sau đương nhiên tôi sẽ không đem theo đao nữa, tôi sẽ đem thứ mà anh cảm thấy hứng thú.
Cô cố ý kéo dài ngữ điệu, vốn tưởng là Lâm Dật Phi sẽ hỏi, không ngờ Lâm Dật Phi chỉ cười cười:
– Tôi thấy là người thì ai cũng có lòng hiếu kì.
Phục Bộ Ngọc Tử nhìn Lâm Dật Phi, có chút tìm tòi nghiên cứu:
– Nhưng hình như anh Lâm không có chút nào thì phải.
– Ý cô nói như vậy, hình như tôi không phải là người sao?
Tuy Lâm Dật Phi vẫn cười nhưng nụ cười lại hơi kì lạ.
– Đương nhiên là không phải.
Phục Bộ Ngọc Tử vội vàng cải chính:
– Anh Lâm không phải người thường, đương nhiên không thể lấy ánh mắt của tục nhân để nhìn. Toi chỉ thấy là biểu hiện của anh cách quá xa so với biểu hiện nên có của một người tầm này tuổi.
Lâm Dật Phi trầm ngâm một lát mới nói:
– Đó là do đối với tôi mà nói thì có một số chuyện xảy ra sớm hay muộn cũng không khác gì nhau. Ví dụ như là đi một con thuyền ra biển, mặc dù trên đường có khó khăn nhưng một con sóng bất kì cũng có thể thay đổi phương hướng của nó.
Nhìn dáng vẻ mờ mịt không hiểu gì của Phục Bộ Ngọc Tử, Lâm Dật Phi nói tiếp:
– Nhưng khi nó cập bến thì vẫn giống với khi xuất phát.
Phục Bộ Ngọc Tử không ngờ hắn còn trẻ nhưng đã có chút cảm thán về số mệnh. Lần này thấy Lâm Dật Phi rời đi nhưng cô không gọi lại, chỉ ngơ ngác nhìn bóng lưng của hắn, mãi đến khi không nhìn thấy gì nữa thì mới xoay người trở về phòng, việc đầu tiên làm là cầm điện thoại lên:
– Xin chào, tìm Wanatabe giúp tôi.
Khi Lâm Dật Phi đi đến chỗ rẽ ở hành lng thì Đàm Giai Giai vọt ra, thấp giọng gọi:
– Dật Phi!
– Cô đợi lâu rồi à?
Lâm Dật Phi không hề ngạc nhiên.
– Ừ.
Khóe miệng Đàm Giai Giai hiện lên tia trêu đùa:
– Tôi thấy anh và người đẹp cứ lưu luyến chia tay ở cửa nên không muốn quấy rầy, việc của cấp trên lại không thể không làm nên đành chờ anh ở đây.
Sắc mặt Lâm Dật Phi trở nên có chút ngưng trọng, giơ tay bấm nút xuống của thang máy:
– Vẫn chưa tìm được tên hung thủ kia à?
Tuy vậy trong lòng hắn cũng có chút lo lắng, phải biết rằng võ công của tên kia rất cao, bản thân mình đấu với gã cũng không hẳn là thắng, nếu như mấy đặc công dưới lầu mà gặp gã thì chắc cũng khó đối phó.
– Gã biến mất rồi.
Đàm Giai Giai cười khổ nói:
– Khi đội trưởng Long đến đây đã bảo hơn mười cảnh sát thủ ở dưới, kiểm tra nghiêm ngặt thân phận của các nhân viên ra vào nhưng vẫn không thấy gì. Chúng tôi nghi là gã ta vẫn ở trong khách sạn, đúng rồi, Dật Phi, có khi nào gã vẫn ở trong phòng cái cô người Nhật kia không?
– Không đâu.
Lâm Dật Phi lắc đầu, cau mày nhưng vẫn không nói gì. Tiếng thang máy vang lên, khi cửa thang máy mở ra thì có hai người nghiêng ngả lảo đảo lao vào, một cô gái trang điểm xinh đẹp, hở cả ngực, một mùi hương xông vào mũi, người kia là một người đàn ông nhưng toàn thân nồng nặc mùi rượu, khiến người ta ngửi thấy phải váng đầu.
Đàm Giai Giai nhíu mày, nghiêng người tránh đi. Người đàn ông kia lảo đảm đến bên cạnh Đàm Giai Giai, đột nhiên nghiêng người một cái, đụng đến nhưng Đàm Giai Giai vẫn chưa kịp đưa tay ra đỡ, lại tránh ra. Người kia bị ngã xuống đất, một lúc lâu sau vẫn không đứng dậy.
– Rượu, mang rượu đến cho tôi.
Lúc anh ta ngã nhào xuống thì Đàm Giai Giai mới nhìn rõ mặt, cô cau mày, kéo tay Lâm Dật Phi vào thang máy:
– Giang Hải Đào, một công tử đào hoa, không học vấn không nghề nghiệp.
Đàm Giai Giai hạ giọng nói.
Lâm Dật Phi từ chối cho ý kiến nhưng khoảnh khắc khi cửa thang máy đóng lại, ánh mắt anh ta nhìn ra ngoài lại có vẻ mỉa mai khi nhìn quen những việc thế tục.
– Dật Phi, anh sao thế?
Đàm Giai Giai thấy vẻ mỉa mai trong mắt hắn thì khó hiểu hỏi.
– Tôi chỉ cảm thấy là…
Lâm Dật Phi thản nhiên nói:
– Kĩ xảo diễn của một số người quả là kém, chắc Giang công tử không biết một con ma men không phải cứ trên người có chút rượu mới được coi là ma men đâu.
– Anh nói gì vậy?
Đàm Giai Giai ngẩn ra, lập tức có phản ứng:
– Anh nói anh ta giả say sao?
Lâm Dật Phi cười cười:
– Đúng vậy, ánh mắt của một con ma men khi say, lúc nhìn người khác sao lại tỉnh táo như vậy được?
– Ngừng, ngừng.
Đàm Giai Giai giơ tay ấn nút thang máy, muốn dừng lại ở tầng một.
– Làm gì thế?
Lâm Dật Phi hỏi.
– Một người mà giả say là có nguyên nhân đấy.
Cuối cùng Đàm Giai Giai cũng ấn vào nút tầng 13.
– Sao anh ta phải giả say chứ?
– Không phải cô nghi ngờ anh ta chính là tay bắn tỉa kia đấy chứ?
Lâm Dật Phi không nhịn được cười.
– Anh không nói ra thì tôi còn không biết mình đang nghĩ gì đâu.
Không ngờ Đàm Giai Giai gật đầu nói:
– Anh vừa nói thì tôi mới nhớ ra, không sai, tôi nghi cậu ta chính là tên hung thủ kia. Hung thủ không hẳn là người lạ mà có thể là khách của khách sạn này.
Thấy Lâm Dật Phi không trả lời, Đàm Giai Giai có chút hưng phấn nói:
– Vậy nên sau khi giết người, có thể giả bộ uống rượu để tìm chứng cứ ngoại phạm. Điều này sẽ khiến người khác không nghi ngờ gì.
– Anh ta không phải là tên sát thủ kia.
Lâm Dật Phi lắc đầu, khẳng định như đinh đóng cột.
Tay của Đàm Giai Giai đang định ấn nút tầng 20 thì đột nhiên ngừng lại nói:
– Đúng vậy, không phải là anh ta.
– Hả?
Rốt cuộc trên mặt Lâm Dật Phi cũng có chút biểu cảm:
– Tại sao?
– Anh Lâm, anh nói chiêu này còn cần thân hình nữa thì mới phối hợp được bộ pháp, không biết anh có thể…
Trong lòng cô cảm thấy hơi ngượng ngùng nhưng ánh mắt lại rất cố chấp.
Lâm Dật Phi chậm rãi đứng lên, bước lên phía trước một bước, giơ tay ra bắt vào hư không một cái, vốn Phục Bộ Ngọc Tử đang đứng khá xa, Lâm Dật Phi cũng ra tay vào không trung nhưng đột nhiên cô lại tiến lên một bước, giơ tay làm theo. Lâm Dật Phi biết cô nóng lòng muốn học võ nhưng cũng không nói gì, cổ tay hơi co lại, bàn tay như không xương chộp về phía đối diện nhưng chỉ động nhẹ vào đầu vai cô như chuồn chuồn lướt nước rồi lại rụt lại. Nếu như gặp phải kẻ thù thì dưới một chiêu này, phát lực ra đã bẻ gãy đầu vai đối phương rồi.
Phương Bộ Ngọc tử vốn tưởng là đã nắm được sự biến hóa của chiêu này, không ngờ Lâm Dật Phi ra tay dù không nhanh lắm nhưng lại khiến cho mình có lực mà không sử được, cô đỏ mặt nói:
– Anh Lâm, Ngọc Tử không biết tự lượng sức mình, mong anh đừng trách.
Lâm Dật Phi lắc đầu, lại chỉ điểm cho cô một số sai sót trong bộ pháp thủ pháp của cô, thầm nghĩ lúc nãy có chút hiểu lầm, bây giờ coi như bù lại, từ nay về sau không ai nợ ai thì tốt.
– Anh Lâm, tôi vẫn còn một vấn đề muốn thỉnh giáo.
Phục Bộ Ngọc Tử tập đi tập lại mấy lần, tư thế phương vị khi ra tay đã không còn sai sót gì.
– Quý sư phụ là ai vậy? Không biết tục nhân như tôi có duyên được gặp hay không?
Đây đã lần thứ hai Phục Bộ Ngọc Tử hỏi sư phụ của Lâm Dật Phi là ai, khóe miệng hắn vương nụ cười, ít nhiều cũng hiểu ý của cô:
– Đừng nói đến cô, ngay cả tôi cả đời này cũng không gặp được nữa là.
Phục Bộ Ngọc Tử thất vọng trong lòng, lần trước khi cô hỏi hắn còn tưởng hắn giấu diếm cái gì nhưng lần này thấy hắn nói vậy thì chắc là quy tiên thật rồi. Phải biết rằng người học võ rất trọng sư đức, cũng kính trọng sư phụ, đương nhiên ngoại trừ những người không có võ đức ra những người quân tử khiêm tốn như Lâm Dật Phi chắc chắn sẽ không nguyền rủa sư phụ của chính mình. Vốn cô tưởng sư phụ của Lâm Dật Phi là cao nhân ẩn dật nào đó có thể giúp gia tộc mình giải quyết khủng hoảng, nhưng không ngờ hi vọng mới le lói đã tan biến. Nói vậy chẳng lẽ đại nạn của gia tộc mình không thể tránh khỏi sao?
Mắt thấy hắn đã đứng dậy đi tới cửa.
– Anh Lâm.
Đột nhiên Phục Bộ Ngọc Tử gọi một tiếng, Lâm Dật Phi quay người lại nhưng không nói gì.
– Sau này tôi có thể tìm anh nói chuyện phiếm không?
Phục Bộ Ngọc Tử tiến lên trước một bước, Lâm Dật Phi hơi sửng sốt, mỉm cười nói:
– Đương nhiên là có thể, tôi cũng không phải là người bận rộn gì, cô không cần hẹn trước đâu. Tôi cũng không phải là luật sư, nói chuyện phải thu tiền, nếu cô muốn gặp tôi, chỉ cần không vác đao đến thì tôi rất hoan nghênh.
– Anh rất đặc biệt, vì nhiều người có thái độ rất không tốt với chúng tôi.
Phục Bộ Ngọc Tử thấp giọng nói:
– Đối với điều này, tôi thấy rất đáng tiếc.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Con cháu Hoa Hạ luôn duy trì tam bảo, một là từ. hai là kiệm, ba là không dám, từ có thể dũng, kiệm có thể rộng rãi, không dám là vì thiên hạ trước, có thể thành người tài giỏi. Chúng tôi có lòng bao dung nhưng cũng không dễ dàng tha thứ, thế nên tôi nghĩ khi cô oán trách thái độ của người khác không tốt với mình thì cũng phải xem lại bản thân xem mình có làm gì sai không đã.
Phục Bộ Ngọc Tử đứng ngẩn ra, một lúc lâu sau mới nói:
– Đa tạ anh chỉ giáo.
Hai người không nói gì, Phục Bộ Ngọc Tử cảm thấy không khí có chút ngại ngùng thì khẽ cười nói:
– Anh Lâm thoạt nhìn lạnh lùng, quả thực không ngờ lại là một người hài hước, lại hiểu lý lẽ như vậy. Lần sau đương nhiên tôi sẽ không đem theo đao nữa, tôi sẽ đem thứ mà anh cảm thấy hứng thú.
Cô cố ý kéo dài ngữ điệu, vốn tưởng là Lâm Dật Phi sẽ hỏi, không ngờ Lâm Dật Phi chỉ cười cười:
– Tôi thấy là người thì ai cũng có lòng hiếu kì.
Phục Bộ Ngọc Tử nhìn Lâm Dật Phi, có chút tìm tòi nghiên cứu:
– Nhưng hình như anh Lâm không có chút nào thì phải.
– Ý cô nói như vậy, hình như tôi không phải là người sao?
Tuy Lâm Dật Phi vẫn cười nhưng nụ cười lại hơi kì lạ.
– Đương nhiên là không phải.
Phục Bộ Ngọc Tử vội vàng cải chính:
– Anh Lâm không phải người thường, đương nhiên không thể lấy ánh mắt của tục nhân để nhìn. Toi chỉ thấy là biểu hiện của anh cách quá xa so với biểu hiện nên có của một người tầm này tuổi.
Lâm Dật Phi trầm ngâm một lát mới nói:
– Đó là do đối với tôi mà nói thì có một số chuyện xảy ra sớm hay muộn cũng không khác gì nhau. Ví dụ như là đi một con thuyền ra biển, mặc dù trên đường có khó khăn nhưng một con sóng bất kì cũng có thể thay đổi phương hướng của nó.
Nhìn dáng vẻ mờ mịt không hiểu gì của Phục Bộ Ngọc Tử, Lâm Dật Phi nói tiếp:
– Nhưng khi nó cập bến thì vẫn giống với khi xuất phát.
Phục Bộ Ngọc Tử không ngờ hắn còn trẻ nhưng đã có chút cảm thán về số mệnh. Lần này thấy Lâm Dật Phi rời đi nhưng cô không gọi lại, chỉ ngơ ngác nhìn bóng lưng của hắn, mãi đến khi không nhìn thấy gì nữa thì mới xoay người trở về phòng, việc đầu tiên làm là cầm điện thoại lên:
– Xin chào, tìm Wanatabe giúp tôi.
Khi Lâm Dật Phi đi đến chỗ rẽ ở hành lng thì Đàm Giai Giai vọt ra, thấp giọng gọi:
– Dật Phi!
– Cô đợi lâu rồi à?
Lâm Dật Phi không hề ngạc nhiên.
– Ừ.
Khóe miệng Đàm Giai Giai hiện lên tia trêu đùa:
– Tôi thấy anh và người đẹp cứ lưu luyến chia tay ở cửa nên không muốn quấy rầy, việc của cấp trên lại không thể không làm nên đành chờ anh ở đây.
Sắc mặt Lâm Dật Phi trở nên có chút ngưng trọng, giơ tay bấm nút xuống của thang máy:
– Vẫn chưa tìm được tên hung thủ kia à?
Tuy vậy trong lòng hắn cũng có chút lo lắng, phải biết rằng võ công của tên kia rất cao, bản thân mình đấu với gã cũng không hẳn là thắng, nếu như mấy đặc công dưới lầu mà gặp gã thì chắc cũng khó đối phó.
– Gã biến mất rồi.
Đàm Giai Giai cười khổ nói:
– Khi đội trưởng Long đến đây đã bảo hơn mười cảnh sát thủ ở dưới, kiểm tra nghiêm ngặt thân phận của các nhân viên ra vào nhưng vẫn không thấy gì. Chúng tôi nghi là gã ta vẫn ở trong khách sạn, đúng rồi, Dật Phi, có khi nào gã vẫn ở trong phòng cái cô người Nhật kia không?
– Không đâu.
Lâm Dật Phi lắc đầu, cau mày nhưng vẫn không nói gì. Tiếng thang máy vang lên, khi cửa thang máy mở ra thì có hai người nghiêng ngả lảo đảo lao vào, một cô gái trang điểm xinh đẹp, hở cả ngực, một mùi hương xông vào mũi, người kia là một người đàn ông nhưng toàn thân nồng nặc mùi rượu, khiến người ta ngửi thấy phải váng đầu.
Đàm Giai Giai nhíu mày, nghiêng người tránh đi. Người đàn ông kia lảo đảm đến bên cạnh Đàm Giai Giai, đột nhiên nghiêng người một cái, đụng đến nhưng Đàm Giai Giai vẫn chưa kịp đưa tay ra đỡ, lại tránh ra. Người kia bị ngã xuống đất, một lúc lâu sau vẫn không đứng dậy.
– Rượu, mang rượu đến cho tôi.
Lúc anh ta ngã nhào xuống thì Đàm Giai Giai mới nhìn rõ mặt, cô cau mày, kéo tay Lâm Dật Phi vào thang máy:
– Giang Hải Đào, một công tử đào hoa, không học vấn không nghề nghiệp.
Đàm Giai Giai hạ giọng nói.
Lâm Dật Phi từ chối cho ý kiến nhưng khoảnh khắc khi cửa thang máy đóng lại, ánh mắt anh ta nhìn ra ngoài lại có vẻ mỉa mai khi nhìn quen những việc thế tục.
– Dật Phi, anh sao thế?
Đàm Giai Giai thấy vẻ mỉa mai trong mắt hắn thì khó hiểu hỏi.
– Tôi chỉ cảm thấy là…
Lâm Dật Phi thản nhiên nói:
– Kĩ xảo diễn của một số người quả là kém, chắc Giang công tử không biết một con ma men không phải cứ trên người có chút rượu mới được coi là ma men đâu.
– Anh nói gì vậy?
Đàm Giai Giai ngẩn ra, lập tức có phản ứng:
– Anh nói anh ta giả say sao?
Lâm Dật Phi cười cười:
– Đúng vậy, ánh mắt của một con ma men khi say, lúc nhìn người khác sao lại tỉnh táo như vậy được?
– Ngừng, ngừng.
Đàm Giai Giai giơ tay ấn nút thang máy, muốn dừng lại ở tầng một.
– Làm gì thế?
Lâm Dật Phi hỏi.
– Một người mà giả say là có nguyên nhân đấy.
Cuối cùng Đàm Giai Giai cũng ấn vào nút tầng 13.
– Sao anh ta phải giả say chứ?
– Không phải cô nghi ngờ anh ta chính là tay bắn tỉa kia đấy chứ?
Lâm Dật Phi không nhịn được cười.
– Anh không nói ra thì tôi còn không biết mình đang nghĩ gì đâu.
Không ngờ Đàm Giai Giai gật đầu nói:
– Anh vừa nói thì tôi mới nhớ ra, không sai, tôi nghi cậu ta chính là tên hung thủ kia. Hung thủ không hẳn là người lạ mà có thể là khách của khách sạn này.
Thấy Lâm Dật Phi không trả lời, Đàm Giai Giai có chút hưng phấn nói:
– Vậy nên sau khi giết người, có thể giả bộ uống rượu để tìm chứng cứ ngoại phạm. Điều này sẽ khiến người khác không nghi ngờ gì.
– Anh ta không phải là tên sát thủ kia.
Lâm Dật Phi lắc đầu, khẳng định như đinh đóng cột.
Tay của Đàm Giai Giai đang định ấn nút tầng 20 thì đột nhiên ngừng lại nói:
– Đúng vậy, không phải là anh ta.
– Hả?
Rốt cuộc trên mặt Lâm Dật Phi cũng có chút biểu cảm:
– Tại sao?