– Yên Nhiên đâu?
A Thủy không muốn nghĩ đến cô gái kia nữa, không nhìn thấy Tô Yên Nhiên trong xe thì vội vàng kéo cửa xe, đột nhiên vẻ mặt có chút khác thường, thất thanh nói:
– Yên Nhiên, cô sao vậy? Khó chịu à?
Sắc mặt Tô Yên Nhiên vốn trắng nhưng hiện giờ lại tái nhợt không chút huyết sắc. Hình như cô không nghe thấy lời hỏi thăm của A Thủy, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm cô gái kia, trong miệng lẩm bẩm nói:
– Tôi đã từng gặp cô ấy, tôi đã từng gặp cô ấy.
A Thủy hơi lo lắng nhưng lại sợ to tiếng khiến Tô Yên Nhiên hoảng sợ, đành phải ho khan một tiếng, cảm thấy cổ họng có dấu hiệu hơi khô rát. Lúc nãy căng thẳng như vậy, không ngờ cổ họng lại như bị câm.
– Yên Nhiên? Cô từng gặp qua cô gái kia sao?
– Không, tôi chưa từng gặp cô ta.
Cuối cùng Tô Yên Nhiên cũng phục hồi tinh thần, vẻ mặt rất hoang mang, nhìn thoáng qua A Thủy, do dự một chút rồi mới lên tiếng:
– Tôi không quen cô ta.
A Thủy không hiểu gì, chỉ ngẩng đầu nhìn một cái, thân ảnh cô gái kia đã biến mất. Cuối cùng sắc mặt Tô Yên Nhiên cũng khôi phục lại sự bình thường, cười khổ một cái:
– Chắc là tôi nhận nhầm người, A Thủy, chúng ta đi thôi.
A Thủy thấy hơi lo lắng, vẻ mặt này của cô so với đêm mưa đó chỉ có hơn chứ không kém, trong lòng cảm thấy khó hiểu nhưng chỉ gật gật đầu:
– Nếu như cô thấy khó chịu thì hay là chúng ta quay về nhé?
Đương nhiên trong mắt A Thủy thì sức khỏe của Tô Yên Nhiên là quan trọng nhất, buổi bán đấu giá từ thiện này không tham gia thì thôi.
– Không sao đâu.
Tô Yên Nhiên khôi phục lại vài phần huyết sắc nhưng ánh mắt vẫn có chút khác thường.
– Tôi vẫn muốn vào trong xem chút, nghe nói bên trong bán đấu giá nhiều cổ vật lắm.
A Thủy thầm nghĩ, cô đúng là nói thừa, đồ bán trong hội đấu giá từ thiện không phải là đồ cổ, chẳng lẽ lại là đồ mĩ nghệ hiện đại sao? Nhưng thấy vẻ mặt cố chấp của cô thì cậu vẫn bất đắc dĩ nói:
– Vậy được, chúng ta đi nào.
Đại Ngưu đã chờ đến sốt ruột nhưng cũng nể mặt mũi của người đẹp, nếu không cậu đã sớm đánh trống reo hò rồi. Bốn người đến cửa nơi tổ chức buổi đấu giá rồi đưa thiệp mời ra, nhân viên bảo vệ giữ cửa nhìn bốn người với ánh mắt như nhìn kẻ trộm.
Cái này cũng khó trách người ta khinh thường, người nào trong tay có thiệp mời cũng áo mũ chỉnh tề, phong thái ung dung như một người thành đạt nhưng bốn người này nhìn thế nào cũng không thấy có liên quan đến buổi đấu giá hạng sang như thế này.
Trên thiệp mời có đánh số thứ tự, có dây từ tính, mỗi tấm đều có dấu hiệu duy nhất. Nhân viên bảo vệ quét qua một cái, đèn xanh thông qua, lúc trả lại thiệp mời cho họ thái độ cũng khách khí hơn một chút.
– Đúng là mắt chó nhìn người.
Đại Ngưu thấp giọng nói thầm một câu, đi trước cùng Thúy Hoa nhưng thái độ cũng kính cẩn hơn nhiều. Những người đến đây không phú thì quý, giống như bọn họ cũng được coi là một loại khác. Thúy Hoa có thể coi là kiến thức rộng rãi,T.r.u.y.e.n.v.n.2.4.7 chỉ chỉ trỏ trỏ, giới thiệu cho Đại Ngưu một số danh nhân mà cô biết, đương nhiên có một số danh nhân là Thúy Hoa biết bọn họ nhưng bọn họ lại không biết cô, tuy vậy số người cô biết cũng ít đến đáng thương. Coi như hai người thức thời, tìm một chỗ rồi ngồi xuống.
– Đại Ngưu, bộ quần áo này của tôi thế nào?
Thúy Hoa thấp giọng hỏi, vốn cô đã chọn bộ quần áo này nhưng so với một số cô gái ở đây thì giống như là nha hoàn vậy.
– Coi như không tệ.
Đại Ngưu thấp giọng nói:
– Cô nhìn mấy người phía trước đi, mặc dù mặc cũng không tệ nhưng dáng người còn kém xa cô.
Thúy Hoa vừa lòng gật đầu, nhiều người thường xuyên có thể tìm ra ưu điểm của bản thân và khuyết điểm cỉa người khác, đây cũng gọi là một loại tinh thần AQ.
– Tôi quen biết cô gái kia.
Đại Ngưu nhìn tứ phía một cái, đột nhiên thấp giọng nói.
– Ai vậy?
Thúy Hoa trợn đôi mắt hạnh lên, oán hận nhéo cánh tay Đại Ngưu một cái, nhìn thấy một cô gái cao gầy eo thon đang chậm rãi bước lại đây, hình như còn ngoảnh đầu về phía Đại Ngưu cười cười thì cô không khỏi phát ghen:
– Không ngờ anh cũng biết không ít nhỉ?
– Không phải đâu.
Đại Ngưu vội vàng nói:
– Cô ấy quen Tiểu Phi, có một buổi sáng đến nhà trọ tìm Tiểu Phi, hình như là một cảnh sát.
Tô Yên Nhiên và A Thủy cũng ngồi ở hàng ghế phía sau nhưng đôi mắt đẹp lại đảo vòng quanh, hiển nhiên là đang tìm gì đó.
– Cô gái kia ngồi ở ghế giữa hàng ghế thứ ba.
Tuy A Thủy không biết tại sao Tô Yên Nhiên biến thành thế này nhưng cậu biết cô tìm gì. Nhưng chỗ cô gái kia ngồi lại để trống một hàng, mấy người có dáng vẻ tùy tùng thì ngồi ở phía xa xa, hình như họ thấy sợ hãi, không ngờ lại không dám ngồi cạnh cô.
– Kì lạ.
A Thủy than thở một câu, quay đầu lại liếc nhìn Tô Yên Nhiên một cái, thấy cô đang gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng của cô gái kia, sắc mặt lại tái nhợt thì đành giơ tay nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay của cô.
– Yên Nhiên.
Tô Yên Nhiên hoảng sợ đến mức suýt nữa thì nhảy dựng lên nhưng vừa quay đầu thấy A Thủy thì mới vỗ ngực một cái, thuận thế rút luôn bàn tay ra:
– Chuyện gì vậy?
– Tôi thấy sắc mặt cô rất khó coi.
A Thủy thấy Tô Yên Nhiên lại ra vẻ điềm nhiên như không thì đành phải giả bộ không có chuyện gì xảy ra:
– Hay là…
– Khoan đã, buổi đấu giá mới bắt đầu.
Hiển nhiên Tô Yên Nhiên biết A Thủy muốn nói gì, quả quyết từ chối ý tốt của cậu nhưng đột nhiên lại ngẩn ra. A Thủy vội vàng quay đầu nhìn lại, nhìn thấy cô gái kia quay lại, rõ ràng là nhìn phía bên này một cái.
– Yên Nhiên, cô…
Một tràng pháo tay vang lên, một người trung niên dáng vẻ như người dẫn chương trình bước lên bục, tâm trạng kích động, nhiệt huyết sôi trào đưa ra lời cảm ơn, giải thích quy định một chút. Đương nhiên điều quan trọng ở đây là 50% số tiền có được của mỗi món hàng được chuyển sang làm quỹ từ thiện.
Lúc này A Thủy và Đại Ngưu mới biết được công ty đứng ra tổ chức lần đấu giá này không ngờ lại nhận được sự ủng hộ và kế hoạch chuẩn bị của công ty trách nhiệm hữu hạn đấu giá quốc tế Đỉnh Thịnh tiếng tăm lừng lẫy, có sự nâng đỡ của chính phủ thành phố Giang Nguyên, có sự tài trợ nhiệt tình của tập đoàn của Bách Lý Hùng và tập đoàn Long Du, có sự đóng góp hào phóng của các ông bà chủ tham gia công ích nhiệt tình trên nhiều phương diện. A Thủy cũng hơi ngại, nhìn mọi người ở đây ai cũng có một phần đóng góp mà hình như chỉ có bốn người họ là đến để xem náo nhiệt.
Phía trước có hai ông to béo đến mức cúi đầu cũng không thấy mu bàn chân đang xì xài bàn tán:
– Ông chủ Trương, nghe nói ông đóng góp một đôi ghế bành bằng gỗ lim từ thời Minh, đúng là một khoản tiền lớn đấy.
– Đâu có, đâu có.
Mặt mày ông chủ Trương hồng hào, bóng loáng những mỡ:
– Nghe nói anh Lý đóng góp một chiếc đĩa sứ Thanh Hoa mà Lý Liên Anh thời Thanh từng dùng qua, nhìn tuy nhỏ nhưng chắc chắn là giá trị hơn hẳn của tôi.
– Lâu rồi không thấy Lâm Dật Phi, anh ta bận gì à?
Đột nhiên Tô Yên Nhiên thấp giọng hỏi.
– Cậu ấy…cậu ấy hình như ra nước ngoài du lịch rồi.
A Thủy chậm rãi nói.
– Nghe Tô Tình nói hình như anh ấy được đề cử là Chủ tịch của quỹ từ thiện Bách Thảo nhưng nếu như hôm nay anh ấy không đến thì chắc là sẽ bị mất cơ hội.
Tô Yên Nhiên hạ giọng nói:
– Nếu thế thì thật đáng tiếc, người như Lâm Dật Phi điềm đạm, có trách nhiệm, so với một số người chỉ có hư danh thì không chừng anh ấy đảm nhận chức vụ này còn có thể làm được chút chuyện gì đó.
Đây là lần đầu tiên A Thủy nghe nói đến chuyện này, chỉ cười khổ trong lòng, tuy bỏ qua thì đáng tiếc nhưng so với tính mạng thì chỉ là chuyện nhỏ.
– Cậu ấy tự có cách nhìn của mình, nếu như muốn làm một chuyện…
Đột nhiên giọng nói của cậu ngưng lại, hơi kinh ngạc kêu lên:
– Tiểu Phi?
Tô Yên Nhiên ngẩng đầu nhìn một cái nhưng chỉ nhìn thấy bóng lưng của Lâm Dật Phi, cô chỉ thấy hắn bước về phía trước bục phát biểu, khi đi qua cô gái kia hình như hơi khựng lại một chút rồi mới vào sau hậu trường.
Kì lạ là hôm nay Lâm Dật Phi không ăn mặc tùy tiện mà mặc một bộ âu phục màu trắng, làm tôn lên thân hình cao ngất mạnh mẽ, chỉ nhìn bóng lưng thôi đã khiến một đám người si mê. A Thủy lắc lắc đầu, than thở một câu:
– Không ngờ Dật Phi vẫn rất đẹp trai.
Trên bục đã đến lượt chủ tịch thành phố Lý lên phát biểu, chủ tịch Lý khoảng năm mươi tuổi, nhìn qua hơi uy nghiêm nhưng lời nói lại rất hài hước, ít nhất ông ấy nói một câu mà mọi người đã cười ầm lên. Bọn A Thủy không nghe rõ lắm, chỉ nhìn thấy Bách Lý Băng thong dong bước về phía bên này, cô không mặc quần áo lộng lẫy nhưng màu sắc, dáng vẻ thì rõ ràng là được phối với bộ của Lâm Dật Phi, cũng có vẻ giống quần áo tình nhân. Cô không đi cùng Lâm Dật Phi vào hậu trường mà lập tức đến chỗ bọn A Thủy, mỉm cười ngồi xuống:
– A Thủy, hôm nay Dật Phi đẹp trai không?
A Thủy cố tình bày ra vẻ mặt đau khổ:
– Vẫn kém một chút so với tôi nhưng cũng tạm được.
– Không biết xấu hổ.
Bách Lý Băng giơ lên nắm tay nhỏ tỏ vẻ muốn đánh nhưng nhìn thấy Tô Yên Nhiên thì lại dừng lại:
– Xem ra tôi đến không đúng lúc, sợ là có người không vui rồi.
A Thủy không muốn nghĩ đến cô gái kia nữa, không nhìn thấy Tô Yên Nhiên trong xe thì vội vàng kéo cửa xe, đột nhiên vẻ mặt có chút khác thường, thất thanh nói:
– Yên Nhiên, cô sao vậy? Khó chịu à?
Sắc mặt Tô Yên Nhiên vốn trắng nhưng hiện giờ lại tái nhợt không chút huyết sắc. Hình như cô không nghe thấy lời hỏi thăm của A Thủy, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm cô gái kia, trong miệng lẩm bẩm nói:
– Tôi đã từng gặp cô ấy, tôi đã từng gặp cô ấy.
A Thủy hơi lo lắng nhưng lại sợ to tiếng khiến Tô Yên Nhiên hoảng sợ, đành phải ho khan một tiếng, cảm thấy cổ họng có dấu hiệu hơi khô rát. Lúc nãy căng thẳng như vậy, không ngờ cổ họng lại như bị câm.
– Yên Nhiên? Cô từng gặp qua cô gái kia sao?
– Không, tôi chưa từng gặp cô ta.
Cuối cùng Tô Yên Nhiên cũng phục hồi tinh thần, vẻ mặt rất hoang mang, nhìn thoáng qua A Thủy, do dự một chút rồi mới lên tiếng:
– Tôi không quen cô ta.
A Thủy không hiểu gì, chỉ ngẩng đầu nhìn một cái, thân ảnh cô gái kia đã biến mất. Cuối cùng sắc mặt Tô Yên Nhiên cũng khôi phục lại sự bình thường, cười khổ một cái:
– Chắc là tôi nhận nhầm người, A Thủy, chúng ta đi thôi.
A Thủy thấy hơi lo lắng, vẻ mặt này của cô so với đêm mưa đó chỉ có hơn chứ không kém, trong lòng cảm thấy khó hiểu nhưng chỉ gật gật đầu:
– Nếu như cô thấy khó chịu thì hay là chúng ta quay về nhé?
Đương nhiên trong mắt A Thủy thì sức khỏe của Tô Yên Nhiên là quan trọng nhất, buổi bán đấu giá từ thiện này không tham gia thì thôi.
– Không sao đâu.
Tô Yên Nhiên khôi phục lại vài phần huyết sắc nhưng ánh mắt vẫn có chút khác thường.
– Tôi vẫn muốn vào trong xem chút, nghe nói bên trong bán đấu giá nhiều cổ vật lắm.
A Thủy thầm nghĩ, cô đúng là nói thừa, đồ bán trong hội đấu giá từ thiện không phải là đồ cổ, chẳng lẽ lại là đồ mĩ nghệ hiện đại sao? Nhưng thấy vẻ mặt cố chấp của cô thì cậu vẫn bất đắc dĩ nói:
– Vậy được, chúng ta đi nào.
Đại Ngưu đã chờ đến sốt ruột nhưng cũng nể mặt mũi của người đẹp, nếu không cậu đã sớm đánh trống reo hò rồi. Bốn người đến cửa nơi tổ chức buổi đấu giá rồi đưa thiệp mời ra, nhân viên bảo vệ giữ cửa nhìn bốn người với ánh mắt như nhìn kẻ trộm.
Cái này cũng khó trách người ta khinh thường, người nào trong tay có thiệp mời cũng áo mũ chỉnh tề, phong thái ung dung như một người thành đạt nhưng bốn người này nhìn thế nào cũng không thấy có liên quan đến buổi đấu giá hạng sang như thế này.
Trên thiệp mời có đánh số thứ tự, có dây từ tính, mỗi tấm đều có dấu hiệu duy nhất. Nhân viên bảo vệ quét qua một cái, đèn xanh thông qua, lúc trả lại thiệp mời cho họ thái độ cũng khách khí hơn một chút.
– Đúng là mắt chó nhìn người.
Đại Ngưu thấp giọng nói thầm một câu, đi trước cùng Thúy Hoa nhưng thái độ cũng kính cẩn hơn nhiều. Những người đến đây không phú thì quý, giống như bọn họ cũng được coi là một loại khác. Thúy Hoa có thể coi là kiến thức rộng rãi,T.r.u.y.e.n.v.n.2.4.7 chỉ chỉ trỏ trỏ, giới thiệu cho Đại Ngưu một số danh nhân mà cô biết, đương nhiên có một số danh nhân là Thúy Hoa biết bọn họ nhưng bọn họ lại không biết cô, tuy vậy số người cô biết cũng ít đến đáng thương. Coi như hai người thức thời, tìm một chỗ rồi ngồi xuống.
– Đại Ngưu, bộ quần áo này của tôi thế nào?
Thúy Hoa thấp giọng hỏi, vốn cô đã chọn bộ quần áo này nhưng so với một số cô gái ở đây thì giống như là nha hoàn vậy.
– Coi như không tệ.
Đại Ngưu thấp giọng nói:
– Cô nhìn mấy người phía trước đi, mặc dù mặc cũng không tệ nhưng dáng người còn kém xa cô.
Thúy Hoa vừa lòng gật đầu, nhiều người thường xuyên có thể tìm ra ưu điểm của bản thân và khuyết điểm cỉa người khác, đây cũng gọi là một loại tinh thần AQ.
– Tôi quen biết cô gái kia.
Đại Ngưu nhìn tứ phía một cái, đột nhiên thấp giọng nói.
– Ai vậy?
Thúy Hoa trợn đôi mắt hạnh lên, oán hận nhéo cánh tay Đại Ngưu một cái, nhìn thấy một cô gái cao gầy eo thon đang chậm rãi bước lại đây, hình như còn ngoảnh đầu về phía Đại Ngưu cười cười thì cô không khỏi phát ghen:
– Không ngờ anh cũng biết không ít nhỉ?
– Không phải đâu.
Đại Ngưu vội vàng nói:
– Cô ấy quen Tiểu Phi, có một buổi sáng đến nhà trọ tìm Tiểu Phi, hình như là một cảnh sát.
Tô Yên Nhiên và A Thủy cũng ngồi ở hàng ghế phía sau nhưng đôi mắt đẹp lại đảo vòng quanh, hiển nhiên là đang tìm gì đó.
– Cô gái kia ngồi ở ghế giữa hàng ghế thứ ba.
Tuy A Thủy không biết tại sao Tô Yên Nhiên biến thành thế này nhưng cậu biết cô tìm gì. Nhưng chỗ cô gái kia ngồi lại để trống một hàng, mấy người có dáng vẻ tùy tùng thì ngồi ở phía xa xa, hình như họ thấy sợ hãi, không ngờ lại không dám ngồi cạnh cô.
– Kì lạ.
A Thủy than thở một câu, quay đầu lại liếc nhìn Tô Yên Nhiên một cái, thấy cô đang gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng của cô gái kia, sắc mặt lại tái nhợt thì đành giơ tay nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay của cô.
– Yên Nhiên.
Tô Yên Nhiên hoảng sợ đến mức suýt nữa thì nhảy dựng lên nhưng vừa quay đầu thấy A Thủy thì mới vỗ ngực một cái, thuận thế rút luôn bàn tay ra:
– Chuyện gì vậy?
– Tôi thấy sắc mặt cô rất khó coi.
A Thủy thấy Tô Yên Nhiên lại ra vẻ điềm nhiên như không thì đành phải giả bộ không có chuyện gì xảy ra:
– Hay là…
– Khoan đã, buổi đấu giá mới bắt đầu.
Hiển nhiên Tô Yên Nhiên biết A Thủy muốn nói gì, quả quyết từ chối ý tốt của cậu nhưng đột nhiên lại ngẩn ra. A Thủy vội vàng quay đầu nhìn lại, nhìn thấy cô gái kia quay lại, rõ ràng là nhìn phía bên này một cái.
– Yên Nhiên, cô…
Một tràng pháo tay vang lên, một người trung niên dáng vẻ như người dẫn chương trình bước lên bục, tâm trạng kích động, nhiệt huyết sôi trào đưa ra lời cảm ơn, giải thích quy định một chút. Đương nhiên điều quan trọng ở đây là 50% số tiền có được của mỗi món hàng được chuyển sang làm quỹ từ thiện.
Lúc này A Thủy và Đại Ngưu mới biết được công ty đứng ra tổ chức lần đấu giá này không ngờ lại nhận được sự ủng hộ và kế hoạch chuẩn bị của công ty trách nhiệm hữu hạn đấu giá quốc tế Đỉnh Thịnh tiếng tăm lừng lẫy, có sự nâng đỡ của chính phủ thành phố Giang Nguyên, có sự tài trợ nhiệt tình của tập đoàn của Bách Lý Hùng và tập đoàn Long Du, có sự đóng góp hào phóng của các ông bà chủ tham gia công ích nhiệt tình trên nhiều phương diện. A Thủy cũng hơi ngại, nhìn mọi người ở đây ai cũng có một phần đóng góp mà hình như chỉ có bốn người họ là đến để xem náo nhiệt.
Phía trước có hai ông to béo đến mức cúi đầu cũng không thấy mu bàn chân đang xì xài bàn tán:
– Ông chủ Trương, nghe nói ông đóng góp một đôi ghế bành bằng gỗ lim từ thời Minh, đúng là một khoản tiền lớn đấy.
– Đâu có, đâu có.
Mặt mày ông chủ Trương hồng hào, bóng loáng những mỡ:
– Nghe nói anh Lý đóng góp một chiếc đĩa sứ Thanh Hoa mà Lý Liên Anh thời Thanh từng dùng qua, nhìn tuy nhỏ nhưng chắc chắn là giá trị hơn hẳn của tôi.
– Lâu rồi không thấy Lâm Dật Phi, anh ta bận gì à?
Đột nhiên Tô Yên Nhiên thấp giọng hỏi.
– Cậu ấy…cậu ấy hình như ra nước ngoài du lịch rồi.
A Thủy chậm rãi nói.
– Nghe Tô Tình nói hình như anh ấy được đề cử là Chủ tịch của quỹ từ thiện Bách Thảo nhưng nếu như hôm nay anh ấy không đến thì chắc là sẽ bị mất cơ hội.
Tô Yên Nhiên hạ giọng nói:
– Nếu thế thì thật đáng tiếc, người như Lâm Dật Phi điềm đạm, có trách nhiệm, so với một số người chỉ có hư danh thì không chừng anh ấy đảm nhận chức vụ này còn có thể làm được chút chuyện gì đó.
Đây là lần đầu tiên A Thủy nghe nói đến chuyện này, chỉ cười khổ trong lòng, tuy bỏ qua thì đáng tiếc nhưng so với tính mạng thì chỉ là chuyện nhỏ.
– Cậu ấy tự có cách nhìn của mình, nếu như muốn làm một chuyện…
Đột nhiên giọng nói của cậu ngưng lại, hơi kinh ngạc kêu lên:
– Tiểu Phi?
Tô Yên Nhiên ngẩng đầu nhìn một cái nhưng chỉ nhìn thấy bóng lưng của Lâm Dật Phi, cô chỉ thấy hắn bước về phía trước bục phát biểu, khi đi qua cô gái kia hình như hơi khựng lại một chút rồi mới vào sau hậu trường.
Kì lạ là hôm nay Lâm Dật Phi không ăn mặc tùy tiện mà mặc một bộ âu phục màu trắng, làm tôn lên thân hình cao ngất mạnh mẽ, chỉ nhìn bóng lưng thôi đã khiến một đám người si mê. A Thủy lắc lắc đầu, than thở một câu:
– Không ngờ Dật Phi vẫn rất đẹp trai.
Trên bục đã đến lượt chủ tịch thành phố Lý lên phát biểu, chủ tịch Lý khoảng năm mươi tuổi, nhìn qua hơi uy nghiêm nhưng lời nói lại rất hài hước, ít nhất ông ấy nói một câu mà mọi người đã cười ầm lên. Bọn A Thủy không nghe rõ lắm, chỉ nhìn thấy Bách Lý Băng thong dong bước về phía bên này, cô không mặc quần áo lộng lẫy nhưng màu sắc, dáng vẻ thì rõ ràng là được phối với bộ của Lâm Dật Phi, cũng có vẻ giống quần áo tình nhân. Cô không đi cùng Lâm Dật Phi vào hậu trường mà lập tức đến chỗ bọn A Thủy, mỉm cười ngồi xuống:
– A Thủy, hôm nay Dật Phi đẹp trai không?
A Thủy cố tình bày ra vẻ mặt đau khổ:
– Vẫn kém một chút so với tôi nhưng cũng tạm được.
– Không biết xấu hổ.
Bách Lý Băng giơ lên nắm tay nhỏ tỏ vẻ muốn đánh nhưng nhìn thấy Tô Yên Nhiên thì lại dừng lại:
– Xem ra tôi đến không đúng lúc, sợ là có người không vui rồi.