Quân Kim không kịp đuổi theo chỉ vì chấn động khi nhìn thấy một cảnh tượng khó quên trong đời, đột nhiên trên trán chủ soái Hoàn Nhan Thương xuất hiện một tia màu đỏ, lúc sau đã to như ngón tay, hai bàn tay vô lực hạ xuống, hai tiếng “keng” lớn vang lên, lưu kim thang gãy thành hai đoạn rơi trên mặt đất, bụi bay tung lên. Tiếp sau đó, con ngựa biến thành hai nửa, một dòng máu tươi phun ra, ánh mặt trời chiếu xuống, hiện lên vẻ đẹp quỷ dị không nói nên lời.
– Tiêu Biệt Ly một trận chiến thành danh, chỉ ra một kiếm đã giết chết đại tướng quân Hoàn Nhan Thương của nước Kim giữa ban ngày ban mặt. Chẳng những binh sĩ Tống ngẩng cao đầu mà chủ thượng của nước Kim cũng vô cùng khiếp sợ và giận dữ. Nhưng không ai biết anh ấy là ai, từ đâu đến.
Mấy câu nói của Nhan Phi Hoa kéo Lâm Dật Phi từ trong hồi ức ra.
– Cô nói với tôi những điều này thì có ích gì?
Lâm Dật Phi khẽ cười nói, nhìn Nhan Phi Hoa, trong lòng có chút khác thường vì hắn biết cuộc gặp gỡ ở trấn Chu Tiên là lần đầu tiên Nhan Phi Hoa gặp mình nhưng chắc chắn không phải là lần đầu tiên mình gặp cô ấy. Nhưng nghe cô nói thì hình như cô sớm đã tìm hiểu về mình.
Nhan Phi Hoa không đáp, chỉ nói tiếp:
– Mọi người đều phân vân về xuất xứ của anh ấy, cho đến khi người Kim phái hơn mười cao thủ truy sát anh ấy, trong đó có Thất Diệu Thiên Sát, Ngũ Hành Đạo Nhân tiếng tăm lừng lẫy. Hai người này đều rất tinh thông về ngũ hành bát quái, kì môn độn giáp, dẫn theo không dưới mười người mai phục khiến Tiêu Biệt Ly bị thương nặng nhưng cũng bị anh ấy giết mất Thất Thât Bát Bát. Sau đó không biết Tiêu Biệt Ly trốn ở đâu, rồi người ta nhìn thấy Thất Diệu Thiên Sát toàn thân đều là vết thương, chỉ còn thoi thóp, lưu lại mấy chữ là Tiêu Biệt Ly, mê cung độ kiếp.
– Hả?
Lâm Dật Phi cúi đầu xuống:
– Xem ra cô biết cũng nhiều đấy.
– Khi đó mê cung độ kiếp được truyền là một nơi thần bí trong vòng một trăm năm trở lại.
Nhan Phi Hoa như đang nhớ lại gì đó, cũng không để ý đến nét mặt của Lâm Dật Phi:
– Có một truyền thuyết lâu đời nói đó là xứ sở thần tiên, chuyên độ kiếp độ nan, phổ độ thương sinh, nếu không phải là người có trí tuệ lớn thì không thể ra vào. Người vào mê cung độ kiếp cũng có rất nhiều nhưng đều một đi không trở lại, việc Tiêu Biệt Ly có thể đi ra từ đó quả thực là một chuyện rất kì lạ.
– Cũng có thể là do may mắn.
Lâm Dật Phi thấp giọng nói:
– Nhiều truyền thuyết chưa chắc là thật, cũng có điểm khuếch đại lên.
– Chắc chắn không phải là như vậy.
Nhan Phi Hoa một mực phủ nhận, hai hàng lông mày nhíu chặt lại như đang tự hỏi một vấn đề rất quan trọng:
– Tôi đã nghĩ chuyện này ba năm nay.
Cô thì thào tự nói, nói một cách mơ hồ, giống như đang nói cho Lâm Dật Phi nghe, cũng giống như đang sửa lại suy nghĩ của bản thân:
– Nhưng cho đến tận bây giờ tôi vẫn cảm thấy tất cả mọi chuyện ngày đó đúng là không thể tưởng tượng được.
Đột nhiên hai mắt cô tỏa sáng, quay đầu nhìn Lâm Dật Phi:
– Nếu như anh và Lâm Dật Phi chân thành với nhau thì võ công của anh và anh ấy là truyền cùng một mạch, không biết anh ấy có nói gì về những chuyện xảy ra vào năm đó không?
Lâm Dật Phi trầm ngâm một lát mới cười khổ nói:
– Thật ra thì tôi thấy quả thực cậu ấy cũng không hiểu rõ rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì.
– Anh ấy không rõ?
Ánh mắt Nhan Phi Hoa hoang mang, có chút thất vọng:
– Vậy ai rõ đây?
– Cô biết tôi đã đi mê cung độ kiếp à?
Lâm Dật Phi không đáp mà hỏi ngược lại:
– Là Kế Bàn nói cho cô biết sao?
Nhan Phi Hoa ngồi dậy, không kìm được vỗ tay cười nói:
– Đúng vậy, cuối cùng anh cũng nghĩ đến điều này. Cuối cùng tôi cũng biết được mấy ngày hôm nay anh đã đi đâu, anh chắc chắn người tôi đến tìm đầu tiên là Kế Bàn, không biết tôi nói có đúng không?
Lâm Dật Phi nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng thở dài nói:
– Nếu như cô là kẻ thù của tôi thì quả là đáng sợ bởi vì cô có thể đoán được một cách rõ ràng mọi chuyện chỉ với một câu nói của người khác, dường như không chuyện gì có thể qua được mắt cô.
Nhan Phi Hoa lắc đầu nói:
– Thực ra đây chỉ là chuyện đơn giản vì tôi biết anh cũng là từ Kế Bàn. Nếu như anh không nghĩ được đến ngọn nguồn này thì cũng vô vị.
– Vốn tôi nghĩ cứu Kế Bàn một mạng…
Lâm Dật Phi cười chua chát:
– Cho dù anh ta không mang ơn thì cũng giữ bí mật này cho tôi. Không ngờ anh ta lại bán đứng tôi thẳng thừng, sớm biết như vậy thì lúc ở trong mê cung tôi đã cho anh ta tự sinh tự diệt rồi.
– Anh hiểu lầm anh ta rồi.
Nhan Phi Hoa nhìn bộ dạng nhăn nhó của Lâm Dật Phi, trong mắt tràn đầy ý cười:
– Cho dù không có anh ta thì việc tôi muốn tìm được anh cũng là chuyện dễ dàng, huống chi xương cốt Kế Bàn rất mềm, tôi cũng phải dùng ít thủ đoạn thì mới bức anh ta nói ra chuyện lúc đó.
– Dễ dàng?
Lâm Dật Phi nhíu mày, đột nhiên thất thanh nói:
– Không sai, còn có Cổ Ý nữa, nhưng nguyên nhân anh ta có thể tìm được tôi là do anh ta giả heo ăn thịt hổ.
– Không phải anh ta có thể tìm được anh.
Nhan Phi Hoa thản nhiên cười nói:
– Mà là anh ta có thể đánh hơi ra được trong mê cung vẫn có người ra vào, hơn nữa người này còn đi cùng Kế Bàn. Tôi có manh mối này mà không tìm được anh nữa thì đúng là vô dụng rồi.
– Đánh hơi được?
Lâm Dật Phi nhíu mày.
– Đúng vậy, Nghiêm Triều Minh tìm anh ta là tưởng anh ta có thể đối phó với những thứ nội tạng. Anh ta có xuất thân ăn thi thể ở Tương Tây.
Nhan Phi Hoa giải thích rõ ràng:
– Từ nhỏ ăn thịt người chết nên rất nhạy cảm với khí tức của cơ thể con người, giống như chó vậy, chỉ có điều…
Khóe miệng cô hiện lên vẻ khinh miệt:
– Bọn họ đi nhầm đường, quá tin tưởng vào sức mạnh của bản thân, chết cũng đáng.
Cô nói rất bình thản, dường như đây chỉ là chuyện thường nhưng Lâm Dật Phi lại lẩm bẩm nói:
– Loại người như vậy tôi không nên để lại trên đời mới đúng.
Nhưng trong lòng hắn lại nghiêm túc nghĩ, nói vậy thì Nghiêm Triều Minh và Nhan Phi Hoa của Thiên Trụ Sơn cũng có chút bị liên lụy, nếu không tại sao Nhan Phi Hoa lại biết về những người ngày hôm đó rõ như vậy, hơn nữa còn đến rất kịp thời. Nói vậy thì người mà mình nhìn thấy lúc ấy, tuy bóng dáng mơ hồ nhưng chính là Nhan Phi Hoa thật sao?
Hắn rất hoài nghi điều này, lúc này mới đi tìm hiểu ngọn nguồn, từ miệng Kế Bàn biết được Nhan Phi Hoa nhưng lại không biết Kế Bàn có thể giữ được một mạng hay không, có phải là Nhan Phi Hoa cố ý giữ anh ta lại để mình tìm thấy không? Người này đúng là một người lắm mưu nhiều kế, chuyện gì cũng không cần phải tự mình ra tay, chỉ ngồi phía sau rồi bảo người khác ra tay. Cô không cần tự mình vào mê cung mà chỉ lượn lờ ở vòng ngoài, việc cô tìm được Cổ Ý hiển nhiên là không muốn mạo hiểm thân mình. Việc gì cô cũng xử lý một cách thành thạo, nếu như cô ấy muốn đối phó với mình thì liệu mình có khả năng chống được hay không? Điều này Lâm Dật Phi cũng không biết.
– Anh và Tiêu Biệt Ly gần như là được đúc từ một khuôn mà ra, nếu như không phải võ công anh kém quá xa thì tôi sẽ không nghi ngờ gì mà tưởng là anh ấy dịch dung thật.
Nhan Phi Hoa thở dài nói:
– Tuy anh ấy giết người nhưng không giết một cách tùy tiện, nếu như đến Cổ Ý mà anh cũng giết thì chắc chắn anh không phải là đệ tử của Tiêu Biệt Ly.
Lâm Dật Phi lắc đầu không nói gì, cũng biết Nhan Phi Hoa rất hiểu tính cách của Tiêu Biệt Ly nhưng trong lòng lại cười khổ. Sự việc đã đến mức này, hắn cảm thấy việc nói ra mình là Tiêu Biệt Ly cũng không còn cần thiết nữa. Vốn hắn định nói mình chính là Tiêu Biệt Ly, hắn không sợ Nhan Phi Hoa, không sợ chết nhưng hắn không thể không suy nghĩ cho những người bên cạnh mình. Hắn muốn tự mình kết thúc đoạn ân oán của tám trăm năm trước nhưng lần này, nếu nói về võ công thì chắc chắn là không thể thắng được.
Nhan Phi Hoa chỉ thoải mái ngồi đó, toàn thân tỏa ra vẻ thư thái, đó là một loại võ học rất cao. Lâm Dật Phi không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với cô trong ba năm nay nhưng hắn biết rằng năm đó, cho dù Tiêu Biệt Ly có khôi phục lại mười phần võ công thì cũng không nắm chắc phần thắng.
Nhan Phi Hoa giữ vai chủ từ đầu nhưng lại tưởng mình là đồ đệ của Tiêu Biệt Ly. Điều này cũng không có gì khó hiểu, ngay cả Nhan Phi Hoa sau khi xuyên đến tám trăm năm sau chắc chắn cũng rất mơ hồ. Ngay cả bản thân mình cũng rất khó tiếp nhận việc cô làm thế nào mà lại tự mình xuyên không đến thời đại này, nếu không lúc gặp Nhan Phi Hoa ở sân bay lúc đó hắn đã không cảm thấy khiếp sợ như vậy.
Bởi vì hắn nhìn ra được Nhan Phi Hoa có võ công, mặc dù chỉ nhìn thoáng qua nhưng ý nghĩ mơ hồ này luôn quanh quẩn trong lòng hắn, không xua đi được. Lúc này hắn mới quay lại chốn cũ, đầu tiên là xuống tay từ Kế Bàn, điều tra chi tiết mọi thứ về Nhan Phi Hoa. Nhưng khi hắn nghe nói đến việc ba năm trước Nhan Phi Hoa đến Nhật Bản, tuyên bố giết Y Hạ Lưu, tự xưng là chuyển thế hóa thân thì hắn mới khẳng định chắc chắn cô chính là Nhan Phi Hoa bởi vì có thể người khác không biết lý do tại sao Nhan Phi Hoa xuống tay với Y Hạ Lưu nhưng hắn lại biết một cách rõ ràng ân oán giữa cô và Ninja Nhật Bản năm đó.
– Tiêu Biệt Ly một trận chiến thành danh, chỉ ra một kiếm đã giết chết đại tướng quân Hoàn Nhan Thương của nước Kim giữa ban ngày ban mặt. Chẳng những binh sĩ Tống ngẩng cao đầu mà chủ thượng của nước Kim cũng vô cùng khiếp sợ và giận dữ. Nhưng không ai biết anh ấy là ai, từ đâu đến.
Mấy câu nói của Nhan Phi Hoa kéo Lâm Dật Phi từ trong hồi ức ra.
– Cô nói với tôi những điều này thì có ích gì?
Lâm Dật Phi khẽ cười nói, nhìn Nhan Phi Hoa, trong lòng có chút khác thường vì hắn biết cuộc gặp gỡ ở trấn Chu Tiên là lần đầu tiên Nhan Phi Hoa gặp mình nhưng chắc chắn không phải là lần đầu tiên mình gặp cô ấy. Nhưng nghe cô nói thì hình như cô sớm đã tìm hiểu về mình.
Nhan Phi Hoa không đáp, chỉ nói tiếp:
– Mọi người đều phân vân về xuất xứ của anh ấy, cho đến khi người Kim phái hơn mười cao thủ truy sát anh ấy, trong đó có Thất Diệu Thiên Sát, Ngũ Hành Đạo Nhân tiếng tăm lừng lẫy. Hai người này đều rất tinh thông về ngũ hành bát quái, kì môn độn giáp, dẫn theo không dưới mười người mai phục khiến Tiêu Biệt Ly bị thương nặng nhưng cũng bị anh ấy giết mất Thất Thât Bát Bát. Sau đó không biết Tiêu Biệt Ly trốn ở đâu, rồi người ta nhìn thấy Thất Diệu Thiên Sát toàn thân đều là vết thương, chỉ còn thoi thóp, lưu lại mấy chữ là Tiêu Biệt Ly, mê cung độ kiếp.
– Hả?
Lâm Dật Phi cúi đầu xuống:
– Xem ra cô biết cũng nhiều đấy.
– Khi đó mê cung độ kiếp được truyền là một nơi thần bí trong vòng một trăm năm trở lại.
Nhan Phi Hoa như đang nhớ lại gì đó, cũng không để ý đến nét mặt của Lâm Dật Phi:
– Có một truyền thuyết lâu đời nói đó là xứ sở thần tiên, chuyên độ kiếp độ nan, phổ độ thương sinh, nếu không phải là người có trí tuệ lớn thì không thể ra vào. Người vào mê cung độ kiếp cũng có rất nhiều nhưng đều một đi không trở lại, việc Tiêu Biệt Ly có thể đi ra từ đó quả thực là một chuyện rất kì lạ.
– Cũng có thể là do may mắn.
Lâm Dật Phi thấp giọng nói:
– Nhiều truyền thuyết chưa chắc là thật, cũng có điểm khuếch đại lên.
– Chắc chắn không phải là như vậy.
Nhan Phi Hoa một mực phủ nhận, hai hàng lông mày nhíu chặt lại như đang tự hỏi một vấn đề rất quan trọng:
– Tôi đã nghĩ chuyện này ba năm nay.
Cô thì thào tự nói, nói một cách mơ hồ, giống như đang nói cho Lâm Dật Phi nghe, cũng giống như đang sửa lại suy nghĩ của bản thân:
– Nhưng cho đến tận bây giờ tôi vẫn cảm thấy tất cả mọi chuyện ngày đó đúng là không thể tưởng tượng được.
Đột nhiên hai mắt cô tỏa sáng, quay đầu nhìn Lâm Dật Phi:
– Nếu như anh và Lâm Dật Phi chân thành với nhau thì võ công của anh và anh ấy là truyền cùng một mạch, không biết anh ấy có nói gì về những chuyện xảy ra vào năm đó không?
Lâm Dật Phi trầm ngâm một lát mới cười khổ nói:
– Thật ra thì tôi thấy quả thực cậu ấy cũng không hiểu rõ rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì.
– Anh ấy không rõ?
Ánh mắt Nhan Phi Hoa hoang mang, có chút thất vọng:
– Vậy ai rõ đây?
– Cô biết tôi đã đi mê cung độ kiếp à?
Lâm Dật Phi không đáp mà hỏi ngược lại:
– Là Kế Bàn nói cho cô biết sao?
Nhan Phi Hoa ngồi dậy, không kìm được vỗ tay cười nói:
– Đúng vậy, cuối cùng anh cũng nghĩ đến điều này. Cuối cùng tôi cũng biết được mấy ngày hôm nay anh đã đi đâu, anh chắc chắn người tôi đến tìm đầu tiên là Kế Bàn, không biết tôi nói có đúng không?
Lâm Dật Phi nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng thở dài nói:
– Nếu như cô là kẻ thù của tôi thì quả là đáng sợ bởi vì cô có thể đoán được một cách rõ ràng mọi chuyện chỉ với một câu nói của người khác, dường như không chuyện gì có thể qua được mắt cô.
Nhan Phi Hoa lắc đầu nói:
– Thực ra đây chỉ là chuyện đơn giản vì tôi biết anh cũng là từ Kế Bàn. Nếu như anh không nghĩ được đến ngọn nguồn này thì cũng vô vị.
– Vốn tôi nghĩ cứu Kế Bàn một mạng…
Lâm Dật Phi cười chua chát:
– Cho dù anh ta không mang ơn thì cũng giữ bí mật này cho tôi. Không ngờ anh ta lại bán đứng tôi thẳng thừng, sớm biết như vậy thì lúc ở trong mê cung tôi đã cho anh ta tự sinh tự diệt rồi.
– Anh hiểu lầm anh ta rồi.
Nhan Phi Hoa nhìn bộ dạng nhăn nhó của Lâm Dật Phi, trong mắt tràn đầy ý cười:
– Cho dù không có anh ta thì việc tôi muốn tìm được anh cũng là chuyện dễ dàng, huống chi xương cốt Kế Bàn rất mềm, tôi cũng phải dùng ít thủ đoạn thì mới bức anh ta nói ra chuyện lúc đó.
– Dễ dàng?
Lâm Dật Phi nhíu mày, đột nhiên thất thanh nói:
– Không sai, còn có Cổ Ý nữa, nhưng nguyên nhân anh ta có thể tìm được tôi là do anh ta giả heo ăn thịt hổ.
– Không phải anh ta có thể tìm được anh.
Nhan Phi Hoa thản nhiên cười nói:
– Mà là anh ta có thể đánh hơi ra được trong mê cung vẫn có người ra vào, hơn nữa người này còn đi cùng Kế Bàn. Tôi có manh mối này mà không tìm được anh nữa thì đúng là vô dụng rồi.
– Đánh hơi được?
Lâm Dật Phi nhíu mày.
– Đúng vậy, Nghiêm Triều Minh tìm anh ta là tưởng anh ta có thể đối phó với những thứ nội tạng. Anh ta có xuất thân ăn thi thể ở Tương Tây.
Nhan Phi Hoa giải thích rõ ràng:
– Từ nhỏ ăn thịt người chết nên rất nhạy cảm với khí tức của cơ thể con người, giống như chó vậy, chỉ có điều…
Khóe miệng cô hiện lên vẻ khinh miệt:
– Bọn họ đi nhầm đường, quá tin tưởng vào sức mạnh của bản thân, chết cũng đáng.
Cô nói rất bình thản, dường như đây chỉ là chuyện thường nhưng Lâm Dật Phi lại lẩm bẩm nói:
– Loại người như vậy tôi không nên để lại trên đời mới đúng.
Nhưng trong lòng hắn lại nghiêm túc nghĩ, nói vậy thì Nghiêm Triều Minh và Nhan Phi Hoa của Thiên Trụ Sơn cũng có chút bị liên lụy, nếu không tại sao Nhan Phi Hoa lại biết về những người ngày hôm đó rõ như vậy, hơn nữa còn đến rất kịp thời. Nói vậy thì người mà mình nhìn thấy lúc ấy, tuy bóng dáng mơ hồ nhưng chính là Nhan Phi Hoa thật sao?
Hắn rất hoài nghi điều này, lúc này mới đi tìm hiểu ngọn nguồn, từ miệng Kế Bàn biết được Nhan Phi Hoa nhưng lại không biết Kế Bàn có thể giữ được một mạng hay không, có phải là Nhan Phi Hoa cố ý giữ anh ta lại để mình tìm thấy không? Người này đúng là một người lắm mưu nhiều kế, chuyện gì cũng không cần phải tự mình ra tay, chỉ ngồi phía sau rồi bảo người khác ra tay. Cô không cần tự mình vào mê cung mà chỉ lượn lờ ở vòng ngoài, việc cô tìm được Cổ Ý hiển nhiên là không muốn mạo hiểm thân mình. Việc gì cô cũng xử lý một cách thành thạo, nếu như cô ấy muốn đối phó với mình thì liệu mình có khả năng chống được hay không? Điều này Lâm Dật Phi cũng không biết.
– Anh và Tiêu Biệt Ly gần như là được đúc từ một khuôn mà ra, nếu như không phải võ công anh kém quá xa thì tôi sẽ không nghi ngờ gì mà tưởng là anh ấy dịch dung thật.
Nhan Phi Hoa thở dài nói:
– Tuy anh ấy giết người nhưng không giết một cách tùy tiện, nếu như đến Cổ Ý mà anh cũng giết thì chắc chắn anh không phải là đệ tử của Tiêu Biệt Ly.
Lâm Dật Phi lắc đầu không nói gì, cũng biết Nhan Phi Hoa rất hiểu tính cách của Tiêu Biệt Ly nhưng trong lòng lại cười khổ. Sự việc đã đến mức này, hắn cảm thấy việc nói ra mình là Tiêu Biệt Ly cũng không còn cần thiết nữa. Vốn hắn định nói mình chính là Tiêu Biệt Ly, hắn không sợ Nhan Phi Hoa, không sợ chết nhưng hắn không thể không suy nghĩ cho những người bên cạnh mình. Hắn muốn tự mình kết thúc đoạn ân oán của tám trăm năm trước nhưng lần này, nếu nói về võ công thì chắc chắn là không thể thắng được.
Nhan Phi Hoa chỉ thoải mái ngồi đó, toàn thân tỏa ra vẻ thư thái, đó là một loại võ học rất cao. Lâm Dật Phi không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với cô trong ba năm nay nhưng hắn biết rằng năm đó, cho dù Tiêu Biệt Ly có khôi phục lại mười phần võ công thì cũng không nắm chắc phần thắng.
Nhan Phi Hoa giữ vai chủ từ đầu nhưng lại tưởng mình là đồ đệ của Tiêu Biệt Ly. Điều này cũng không có gì khó hiểu, ngay cả Nhan Phi Hoa sau khi xuyên đến tám trăm năm sau chắc chắn cũng rất mơ hồ. Ngay cả bản thân mình cũng rất khó tiếp nhận việc cô làm thế nào mà lại tự mình xuyên không đến thời đại này, nếu không lúc gặp Nhan Phi Hoa ở sân bay lúc đó hắn đã không cảm thấy khiếp sợ như vậy.
Bởi vì hắn nhìn ra được Nhan Phi Hoa có võ công, mặc dù chỉ nhìn thoáng qua nhưng ý nghĩ mơ hồ này luôn quanh quẩn trong lòng hắn, không xua đi được. Lúc này hắn mới quay lại chốn cũ, đầu tiên là xuống tay từ Kế Bàn, điều tra chi tiết mọi thứ về Nhan Phi Hoa. Nhưng khi hắn nghe nói đến việc ba năm trước Nhan Phi Hoa đến Nhật Bản, tuyên bố giết Y Hạ Lưu, tự xưng là chuyển thế hóa thân thì hắn mới khẳng định chắc chắn cô chính là Nhan Phi Hoa bởi vì có thể người khác không biết lý do tại sao Nhan Phi Hoa xuống tay với Y Hạ Lưu nhưng hắn lại biết một cách rõ ràng ân oán giữa cô và Ninja Nhật Bản năm đó.