Hắn nói nửa đùa nửa thật với Thu Hiểu Thần, một bài thuốc Đông y phải mất đến 3 năm thời gian nghiên cứu và phát triển là giả dối, bài thuốc rượu tráng cốt kia năm đó chính hắn và bác sĩ Tiền nghĩ ra, khi đó trong quân doanh số người bị thương rất nhiều, đương nhiên cần rất nhiều thuốc trị thương, hắn đã từng ở một thời gian dài trong quân doanh nên hắn khá quen thuộc với dược tính của các loại thuốc, hắn từ chỗ không biết gì trở thành hiểu biết khá nhiều, và hắn cũng không chịu kém cạnh đã sáng chế ra một loại thuốc là việc khá đơn giản, chẳng qua trong nhất thời chưa tìm ra được những phụ liệu đi kèm, do đó bác sĩ Tiền chịu thiệt thòi phải nghiên cứu loại phụ liệu khác thay thế, đúng là làm những việc không tên.
Mà vốn ban đầu một trăm mười vạn của hắn quả là một con số không nhỏ, nhưng đem so với việc mở một xưởng chế thuốc mà nói thì quả thực quá nhỏ bé, thêm nữa lại là một xưởng chế thuốc đang đứng bên bờ của phá sản, may mà có sự giúp đỡ từ xa của Hùng Phi, đã bán những thiết bị với giá vừa bán vừa cho cho hắn. Nhưng trăm vạn đồng đã tiêu như nước chảy hoa trôi, hắn còn phải nhờ vào sự giúp đỡ của Bách Lý Băng, điều động nhân tài xử lý chuyên môn của tập đoàn Bách Lý đến, nếu cứ trông vào trình độ của Lâm Dật Phi thì công ty vừa mở cửa đã phải đóng cửa ngay rồi.
“Văn đạo hữu tiên hậu, thuật nghiệp hữu chuyên công.” Lâm Dật Phi hiểu rất rõ đạo lý này, hắn chưa bao giờ tự cho mình là tinh thông mọi việc, hắn yên tâm giao công việc cho người khác sắp xếp, chẳng qua hắn thân là Chủ tịch hội đồng quản trị hay giám đốc gì gì đó mà không cống hiến chút sức lực thì không ổn. Hắn nhất thời nghĩ ra cách dựa vào “Bách Gia hội” để tuyên truyền Đông y, Bách Lý Băng cũng không hề mượn tiền của bố cô để kinh doanh, cô rất tin tưởng vào khả năng của Lâm Dật Phi hoặc có thể cô không muốn làm tổn thương lòng tin của Lâm Dật Phi.
Đột nhiên một dáng người quen thuộc đi tới, Lâm Dật Phi ngây người đang đắn đo xem nên chào hỏi như thế nào, người kia nhiệt tình bước đến nói:
– Lâm tiên sinh, xin chào.
– Xin chào Lý tiên sinh.
Lâm Dật Phi may mà vẫn còn nhớ rõ, vị này là Lý Tư Tề tại hội đấu giá từ thiện Phách Mại hội nhằm ổn định ngành dược Đông Y lần trước, người bị ung thư dạ dày đã được bác sĩ Tiền chữa khỏi bệnh.
– Lâm tiên sinh quả nhiên có trí nhớ tuyệt vời.
Lý Tư Tề cao hứng nói:
– Tôi cho rằng dạ hội hôm đó rất đông người, Lâm tiên sinh hẳn là đã quên tôi rồi chứ.
– Sao Lý tiên sinh lại nói vậy, người có mặt tại dạ tiệc, cho dù quyên góp một đồng tôi còn nhớ rõ.
Lâm Dật Phi nói khách sáo nhưng trong lòng thầm nghĩ không biết hắn cố ý đến tìm mình hay ngẫu nhiên gặp đây, hắn nói tiếp:
– Huống chi Lý tiên sinh chi ra một khoản tiền lớn, xuống tay chi ra một trăm vạn, tôi còn phải cảm ơn ngài nhiều ấy chứ.
– Người không còn thì tiền còn cần để làm gì nữa chứ.
Lý Tư Tề cười ha hả nói:
– Lúc trước tôi từng nghĩ, nếu ai chữa khỏi bệnh cho tôi, tôi cho người đó một nửa con người tôi còn không tiếc nữa là, bác sĩ Tiền chữa khỏi bệnh cho tôi, tôi vốn định trọng thưởng nhưng bác sĩ là người quật cường, nhất định không chịu lấy quá số quy định nên tôi thực không có cách nào.
Lâm Dật Phi cười không nói trong lòng thầm nghĩ một trăm vạn đó hắn quyên góp là vì bác sĩ Tiền.
– Tôi nghe nói bác sĩ Tiền đang nghiên cứu khai thác và phát triển một vài loại thuốc.
Lý Tư Tề nhìn xung quanh, sau đó kéo Lâm Dật Phi đến một góc đường thấp giọng hỏi.
– Ông chủ Tiền có hứng thú không?
Trong lòng Lâm Dật Phi thoáng động hắn đã nghĩ tới một điều gì đó.
– Đương nhiên tôi có hứng thú.
Lý Tư Tề cười nói:
– Lâm tiên sinh, anh hãy ra giá đi, hôm qua tôi đi tìm bác sĩ Tiền nghe hắn ngẫu nhiên đề cập, tôi vốn định đầu tư, anh ta lại nói tôi hãy đến thương lượng với anh, quan hệ giữa các anh thật không tầm thường.
Ông trời dường như muốn giúp mình, Lâm Dật Phi thầm nghĩ, mình đang thiếu vốn nay ông trời giúp ta đưa cổ đông đến tận cửa.
– Kỳ thực tôi mơ hồ nhận thấy rằng.
Lâm Dật Phi chậm rãi nói:
– Bác sĩ Tiền cũng không hoàn toàn tin tưởng Đông y có thể khuấy động được thị trường, cho nên anh ta muốn tạo ra một thứ gọi là Đông tây y kết hợp
– Tôi hiểu, tôi hiểu, kỳ thực mà nói, tôi cũng muốn làm Đông y, nhưng Đông y không có thuốc tốt nên đành bất lực.
Lý Tư Tề thở dài nói:
– Có người khởi xướng, ta rất vui khi thấy Đông y khởi dương, như vậy có được không, tôi sẽ cung cấp tài chính để nghiên cứu và phát triển, tên công ty vẫn là chế dược Bách Thảo, nhưng lợi nhuận sẽ chia làm 3 phần!
Đây quả thật là một điều kiện quá ưu đãi, vì kẻ phưu lưu đứng ra chống đỡ là Lý Tư Tề, lợi nhuận lại chia phần lớn cho Lâm Dật Phi, Lâm Dật Phi không khách khí nói:
– Tốt lắm, nhất ngôn cửu đỉnh, khi nào thuốc chính thức được đưa ra thị trường, tôi sẽ cho mời ông chủ Lý đến cắt băng khánh thành.
Lý Tư Tề chỉ cười từ chối cho ý kiến, móc tay vào túi lấy ra tờ ngân phiếu, viết năm trăm vạn đưa cho Lâm Dật Phi nói:
– Anh tin tôi, tôi cũng tin tưởng ở anh, đây là một phần ứng trước, anh cứ lấy mà chi dùng. Nếu không đủ hãy đến tìm tôi, tôi có việc phải đi trước đây.
Hắn phẩy tay, dường như năm trăm vạn và năm trăm đồng không khác gì nhau vậy, hắn thoải mái rời đi. Lâm Dật Phi cẩn thận nhét tờ ngân phiếu cho vào trong túi áo rồi thở phào.
Trận thứ Ba của Bách gia hội. Lâm Dật Phi của đại học Chiết Thanh đấu với Ôn Hùng học viện ngoại ngữ Tỉnh.
Lần này người đến xem thi đấu rất đông, gái đẹp khỏi phải nói, học viện ngoại ngữ vốn là cái nôi của gái xinh, đây gọi là ủng hộ anh hùng trong mộng nên mọi người tận hết sức lực.
Mỹ nữ đã đến đương nhiên sẽ kéo theo đám đông náo nhiệt, trong nhất thời có thể thấy số người đến xem vô cùng đông, chiêng trống vang trời.
Chiết Thanh có một khối khoảng 60 người đến xem, hai trận trước cộng lại cũng không được 60 người, trận này không ngờ có hơn 50 người đến xem. Đương nhiên Lâm Dật Phi thắng liền hai trận đã là một sự ủng hộ lớn cho sỹ khí của mọi người, nó giống như việc radio tiếp sóng trận cờ vây vậy, vốn trước đây bị người ta chèn ép đến không ngảng được đầu lên, giống như chim không cất được cánh, đột nhiên biết mình sẽ được vào giành chức quán quân, tất nhiên sẽ bất chấp tất cả để tuyên truyền thông tin.
Có điều ngoài những người nhất định phải có mặt ra trên khán phòng còn có rất nhiều người lạ mặt đến xem. Đa số họ đều ăn vận giày tây mũ áo chỉnh tề. Nhìn bộ dạng của họ không giống những người lang thang đầu đường, mà họ phải là những nhân sĩ đang thành công trên thương trường.
Lâm Dật Phi giở tờ báo trong lúc chờ trận đấu bắt đầu, nếu có thêm bánh mỳ và sữa ở bên cạnh trông hắn giống như thành phần tri thức đọc báo ăn sáng chuẩn bị đi làm vậy. Thu Hiểu Thần mặc dù là phóng viên thực tập chờ được xét tuyển chính thức, nhưng cô có tác phong quyết đoán nhanh gọn dứt khoát. Báo sáng Giang Nguyên đô thị đưa tin về Lâm Dật Phi với điểm nhấn là hai mảng chính, một là hắn đại diện cho đại học Chiết Thanh tham gia Bách Gia hội, đã thắng liền hai trận và còn đánh bại hạt giống Trang Bố Kỳ. Lâm Dật Phi cũng giúp đại học Chiết Thanh được ghi vào lịch sử.
Việc thứ hai, Lâm Dật Phi bản thân là sinh viên đại học, không ngờ dám vay tiền ngân hàng để mở công ty, trong sân trường đại học Chiết Thanh vẫn còn rất kích động, vì rất nhiều người muốn ra nhập doanh nghiệp nước ngoài, nhằm mong danh vọng đắc ý, muốn chính thức trở thành thành phần trí thức, an hưởng thành quả. Lâm Dật Phi đã kiêm nhiệm một số chức, lại quản lý khối tài sản lên đến 5 triệu, hơn nữa lại đứng ra thành lập xưởng chế thuốc Bách Thảo
– Dật Phi, bức này cũng không tồi nhỉ.
Dương Tu Vũ và Triển Kiệt vừa cười vừa bước tới, bọn họ tuy quen nhau chưa lâu, nhưng họ cảm giác như tri kỉ.
Lâm Dật Phi ngẩng đầu lên nhìn, Biểu ngữ đã to rộng hơn nhiều, chính giữa sàn đấu còn dán một câu đối.
Quyền đả mãnh hổ, cước thải giao long, anh hùng tề tụ.
Cường gân hoạt huyết, cường thân kiệt cốt, bách thảo tập trung.
Mặc dù không phải quảng cáo cũng chính là quảng cáo. Lâm Dật Phi nhìn và cười nói:
– Quan Vũ hâm rượu trảm Hoa Hùng, xem ra chúng ta phải đánh dài một chút mới hay đây!
Trên đài quyền đấm cước đá, dưới đài vỗ tay như sấm, Ôn Hùng ra quyền mạnh mẽ uy lực khác hẳn với ngoại hiệu sinh viên ngoại ngữ thường dịu dàng ẻo lả, những cô nữ sinh vỗ đỏ cả tay hô rát cả họng, dưới đài mưu sát Fillin nhiều vô số, ánh sang lóe lên, cục diện vô cùng kích động, có không ít thương nhân túm tụm lại bàn tán không thôi.
Hôm nay Bách Gia hội có 6 trận tranh tài, cũng là lần thứ 3 thi đấu vòng tròn, thí võ trong Tỉnh cũng có 8 vòng, lấy thành tích cao nhất vào trận chung kết Hoa Nam, các lôi đài khác cũng có người xem, nhưng không thể náo nhiệt bằng lôi đài của Lâm Dật Phi, chiêu bài Bách Thảo chế dược rất lớn, khi mọi người xem tỷ thí không thể không thấy rằng Bách Thảo chế dược là một cái bánh ngon, vốn mọi người vẫn nghĩ đây là một nơi buồn tẻ, không ai chịu bỏ tiền ra để quảng cáo ở đây, nhưng hôm nay hỏi đến thì phí quảng cáo ở Bách Gia hội đã nước nổi thuyền nổi, hơn nữa còn phát triển vô cùng mạnh mẽ.
Mà vốn ban đầu một trăm mười vạn của hắn quả là một con số không nhỏ, nhưng đem so với việc mở một xưởng chế thuốc mà nói thì quả thực quá nhỏ bé, thêm nữa lại là một xưởng chế thuốc đang đứng bên bờ của phá sản, may mà có sự giúp đỡ từ xa của Hùng Phi, đã bán những thiết bị với giá vừa bán vừa cho cho hắn. Nhưng trăm vạn đồng đã tiêu như nước chảy hoa trôi, hắn còn phải nhờ vào sự giúp đỡ của Bách Lý Băng, điều động nhân tài xử lý chuyên môn của tập đoàn Bách Lý đến, nếu cứ trông vào trình độ của Lâm Dật Phi thì công ty vừa mở cửa đã phải đóng cửa ngay rồi.
“Văn đạo hữu tiên hậu, thuật nghiệp hữu chuyên công.” Lâm Dật Phi hiểu rất rõ đạo lý này, hắn chưa bao giờ tự cho mình là tinh thông mọi việc, hắn yên tâm giao công việc cho người khác sắp xếp, chẳng qua hắn thân là Chủ tịch hội đồng quản trị hay giám đốc gì gì đó mà không cống hiến chút sức lực thì không ổn. Hắn nhất thời nghĩ ra cách dựa vào “Bách Gia hội” để tuyên truyền Đông y, Bách Lý Băng cũng không hề mượn tiền của bố cô để kinh doanh, cô rất tin tưởng vào khả năng của Lâm Dật Phi hoặc có thể cô không muốn làm tổn thương lòng tin của Lâm Dật Phi.
Đột nhiên một dáng người quen thuộc đi tới, Lâm Dật Phi ngây người đang đắn đo xem nên chào hỏi như thế nào, người kia nhiệt tình bước đến nói:
– Lâm tiên sinh, xin chào.
– Xin chào Lý tiên sinh.
Lâm Dật Phi may mà vẫn còn nhớ rõ, vị này là Lý Tư Tề tại hội đấu giá từ thiện Phách Mại hội nhằm ổn định ngành dược Đông Y lần trước, người bị ung thư dạ dày đã được bác sĩ Tiền chữa khỏi bệnh.
– Lâm tiên sinh quả nhiên có trí nhớ tuyệt vời.
Lý Tư Tề cao hứng nói:
– Tôi cho rằng dạ hội hôm đó rất đông người, Lâm tiên sinh hẳn là đã quên tôi rồi chứ.
– Sao Lý tiên sinh lại nói vậy, người có mặt tại dạ tiệc, cho dù quyên góp một đồng tôi còn nhớ rõ.
Lâm Dật Phi nói khách sáo nhưng trong lòng thầm nghĩ không biết hắn cố ý đến tìm mình hay ngẫu nhiên gặp đây, hắn nói tiếp:
– Huống chi Lý tiên sinh chi ra một khoản tiền lớn, xuống tay chi ra một trăm vạn, tôi còn phải cảm ơn ngài nhiều ấy chứ.
– Người không còn thì tiền còn cần để làm gì nữa chứ.
Lý Tư Tề cười ha hả nói:
– Lúc trước tôi từng nghĩ, nếu ai chữa khỏi bệnh cho tôi, tôi cho người đó một nửa con người tôi còn không tiếc nữa là, bác sĩ Tiền chữa khỏi bệnh cho tôi, tôi vốn định trọng thưởng nhưng bác sĩ là người quật cường, nhất định không chịu lấy quá số quy định nên tôi thực không có cách nào.
Lâm Dật Phi cười không nói trong lòng thầm nghĩ một trăm vạn đó hắn quyên góp là vì bác sĩ Tiền.
– Tôi nghe nói bác sĩ Tiền đang nghiên cứu khai thác và phát triển một vài loại thuốc.
Lý Tư Tề nhìn xung quanh, sau đó kéo Lâm Dật Phi đến một góc đường thấp giọng hỏi.
– Ông chủ Tiền có hứng thú không?
Trong lòng Lâm Dật Phi thoáng động hắn đã nghĩ tới một điều gì đó.
– Đương nhiên tôi có hứng thú.
Lý Tư Tề cười nói:
– Lâm tiên sinh, anh hãy ra giá đi, hôm qua tôi đi tìm bác sĩ Tiền nghe hắn ngẫu nhiên đề cập, tôi vốn định đầu tư, anh ta lại nói tôi hãy đến thương lượng với anh, quan hệ giữa các anh thật không tầm thường.
Ông trời dường như muốn giúp mình, Lâm Dật Phi thầm nghĩ, mình đang thiếu vốn nay ông trời giúp ta đưa cổ đông đến tận cửa.
– Kỳ thực tôi mơ hồ nhận thấy rằng.
Lâm Dật Phi chậm rãi nói:
– Bác sĩ Tiền cũng không hoàn toàn tin tưởng Đông y có thể khuấy động được thị trường, cho nên anh ta muốn tạo ra một thứ gọi là Đông tây y kết hợp
– Tôi hiểu, tôi hiểu, kỳ thực mà nói, tôi cũng muốn làm Đông y, nhưng Đông y không có thuốc tốt nên đành bất lực.
Lý Tư Tề thở dài nói:
– Có người khởi xướng, ta rất vui khi thấy Đông y khởi dương, như vậy có được không, tôi sẽ cung cấp tài chính để nghiên cứu và phát triển, tên công ty vẫn là chế dược Bách Thảo, nhưng lợi nhuận sẽ chia làm 3 phần!
Đây quả thật là một điều kiện quá ưu đãi, vì kẻ phưu lưu đứng ra chống đỡ là Lý Tư Tề, lợi nhuận lại chia phần lớn cho Lâm Dật Phi, Lâm Dật Phi không khách khí nói:
– Tốt lắm, nhất ngôn cửu đỉnh, khi nào thuốc chính thức được đưa ra thị trường, tôi sẽ cho mời ông chủ Lý đến cắt băng khánh thành.
Lý Tư Tề chỉ cười từ chối cho ý kiến, móc tay vào túi lấy ra tờ ngân phiếu, viết năm trăm vạn đưa cho Lâm Dật Phi nói:
– Anh tin tôi, tôi cũng tin tưởng ở anh, đây là một phần ứng trước, anh cứ lấy mà chi dùng. Nếu không đủ hãy đến tìm tôi, tôi có việc phải đi trước đây.
Hắn phẩy tay, dường như năm trăm vạn và năm trăm đồng không khác gì nhau vậy, hắn thoải mái rời đi. Lâm Dật Phi cẩn thận nhét tờ ngân phiếu cho vào trong túi áo rồi thở phào.
Trận thứ Ba của Bách gia hội. Lâm Dật Phi của đại học Chiết Thanh đấu với Ôn Hùng học viện ngoại ngữ Tỉnh.
Lần này người đến xem thi đấu rất đông, gái đẹp khỏi phải nói, học viện ngoại ngữ vốn là cái nôi của gái xinh, đây gọi là ủng hộ anh hùng trong mộng nên mọi người tận hết sức lực.
Mỹ nữ đã đến đương nhiên sẽ kéo theo đám đông náo nhiệt, trong nhất thời có thể thấy số người đến xem vô cùng đông, chiêng trống vang trời.
Chiết Thanh có một khối khoảng 60 người đến xem, hai trận trước cộng lại cũng không được 60 người, trận này không ngờ có hơn 50 người đến xem. Đương nhiên Lâm Dật Phi thắng liền hai trận đã là một sự ủng hộ lớn cho sỹ khí của mọi người, nó giống như việc radio tiếp sóng trận cờ vây vậy, vốn trước đây bị người ta chèn ép đến không ngảng được đầu lên, giống như chim không cất được cánh, đột nhiên biết mình sẽ được vào giành chức quán quân, tất nhiên sẽ bất chấp tất cả để tuyên truyền thông tin.
Có điều ngoài những người nhất định phải có mặt ra trên khán phòng còn có rất nhiều người lạ mặt đến xem. Đa số họ đều ăn vận giày tây mũ áo chỉnh tề. Nhìn bộ dạng của họ không giống những người lang thang đầu đường, mà họ phải là những nhân sĩ đang thành công trên thương trường.
Lâm Dật Phi giở tờ báo trong lúc chờ trận đấu bắt đầu, nếu có thêm bánh mỳ và sữa ở bên cạnh trông hắn giống như thành phần tri thức đọc báo ăn sáng chuẩn bị đi làm vậy. Thu Hiểu Thần mặc dù là phóng viên thực tập chờ được xét tuyển chính thức, nhưng cô có tác phong quyết đoán nhanh gọn dứt khoát. Báo sáng Giang Nguyên đô thị đưa tin về Lâm Dật Phi với điểm nhấn là hai mảng chính, một là hắn đại diện cho đại học Chiết Thanh tham gia Bách Gia hội, đã thắng liền hai trận và còn đánh bại hạt giống Trang Bố Kỳ. Lâm Dật Phi cũng giúp đại học Chiết Thanh được ghi vào lịch sử.
Việc thứ hai, Lâm Dật Phi bản thân là sinh viên đại học, không ngờ dám vay tiền ngân hàng để mở công ty, trong sân trường đại học Chiết Thanh vẫn còn rất kích động, vì rất nhiều người muốn ra nhập doanh nghiệp nước ngoài, nhằm mong danh vọng đắc ý, muốn chính thức trở thành thành phần trí thức, an hưởng thành quả. Lâm Dật Phi đã kiêm nhiệm một số chức, lại quản lý khối tài sản lên đến 5 triệu, hơn nữa lại đứng ra thành lập xưởng chế thuốc Bách Thảo
– Dật Phi, bức này cũng không tồi nhỉ.
Dương Tu Vũ và Triển Kiệt vừa cười vừa bước tới, bọn họ tuy quen nhau chưa lâu, nhưng họ cảm giác như tri kỉ.
Lâm Dật Phi ngẩng đầu lên nhìn, Biểu ngữ đã to rộng hơn nhiều, chính giữa sàn đấu còn dán một câu đối.
Quyền đả mãnh hổ, cước thải giao long, anh hùng tề tụ.
Cường gân hoạt huyết, cường thân kiệt cốt, bách thảo tập trung.
Mặc dù không phải quảng cáo cũng chính là quảng cáo. Lâm Dật Phi nhìn và cười nói:
– Quan Vũ hâm rượu trảm Hoa Hùng, xem ra chúng ta phải đánh dài một chút mới hay đây!
Trên đài quyền đấm cước đá, dưới đài vỗ tay như sấm, Ôn Hùng ra quyền mạnh mẽ uy lực khác hẳn với ngoại hiệu sinh viên ngoại ngữ thường dịu dàng ẻo lả, những cô nữ sinh vỗ đỏ cả tay hô rát cả họng, dưới đài mưu sát Fillin nhiều vô số, ánh sang lóe lên, cục diện vô cùng kích động, có không ít thương nhân túm tụm lại bàn tán không thôi.
Hôm nay Bách Gia hội có 6 trận tranh tài, cũng là lần thứ 3 thi đấu vòng tròn, thí võ trong Tỉnh cũng có 8 vòng, lấy thành tích cao nhất vào trận chung kết Hoa Nam, các lôi đài khác cũng có người xem, nhưng không thể náo nhiệt bằng lôi đài của Lâm Dật Phi, chiêu bài Bách Thảo chế dược rất lớn, khi mọi người xem tỷ thí không thể không thấy rằng Bách Thảo chế dược là một cái bánh ngon, vốn mọi người vẫn nghĩ đây là một nơi buồn tẻ, không ai chịu bỏ tiền ra để quảng cáo ở đây, nhưng hôm nay hỏi đến thì phí quảng cáo ở Bách Gia hội đã nước nổi thuyền nổi, hơn nữa còn phát triển vô cùng mạnh mẽ.