– Nhưng sau này đã chứng minh không phải là anh…Phong Tuyết Quân và anh không có liên can gì…
Bách Lý Băng thấp giọng nói:
– Có đôi lúc anh lộ vẻ rất là nhung nhớ, lại có chút buồn bã. Đương nhiên Nhạc nguyên soái và anh trước kia là chiến hữu, là chiến hữu đúng không. Em không rõ tại sao hai người lại xưng hô là đối phương.
Bách Lý Băng khẽ cười rồi nói tiếp:
– Đó đều là những hồi ức quý giá của anh. Bởi đã qua một thời gian lâu như vậy, nhưng mà mỗi khi nhớ tới mẹ em đều thấy rất đau lòng.
Lâm Dật Phi từ tốn nói:
– Em vẫn còn tình yêu thương cha của em…
– Đúng vậy.
Bách Lý Băng nhẹ nhàng nói:
– Là bởi vì anh giúp em hiểu ra một sự thật, có lẽ em vẫn luôn biết rằng đó chỉ là lảng tránh mà thôi. Anh nhớ tới Nhạc nguyên soái là điều bình thường, nhớ Ngưu tướng quân cũng rất đúng. Bởi vì đối với anh mà nói, đó chỉ là chuyện mới xảy ra mấy tháng trước. Mấy tháng trước, nhất cử nhất động của anh em đều nhớ rất rõ, thậm chí em còn nhớ em đã bổ nhào vào lòng anh khóc, đã nói với anh khiến anh đồng ý không được rời xa em.
Thiếu niên khẽ cười. Những đoạn ký ức này dường như mới chỉ là ngày hôm qua, có chút xót xa nhưng phần lớn lại rất ngọt ngào.
– Dòng sông lịch sử tám trăm năm đối với bọn em mà nói vẫn là quá xa xôi, nhưng đối với anh mà nói cũng chỉ giống như gày hôm qua mà thôi.
Lâm Dật Phi im lặng nhìn cô gái, chỉ nói:
– Cảm ơn em!
Nhận được sự thấu hiểu của người khác quả không dễ dàng, nhưng Lâm Dật Phi thực sự rất may mắn, bởi vì hắn nhận được sự thấu hiểu của rất nhiều người.
– Nhưng mà đôi lúc anh lại có biểu hiện như đang nhớ người yêu…
Bách Lý Băng cười bật lên, dường như muốn phân tán tính nghiêm trọng của vấn đề, cô nói:
– Em nghĩ, Tiêu Ly Biệt cho dù ở thời tám trăm năm trước cũng sẽ không cô độc một mình nhỉ? Em rất muốn biết người đó là ai, bởi em hy vọng có thể làm được như cô ấy!
Lâm Dật Phi nhìn cô rất lâu, cuối cùng nói một cách trịnh trọng:
– Thực ra em không cần làm giống người ta. anh thích em, chỉ đơn giản bởi vì em là Bách Lý Băng, chứ không phải vì em giống với một người nào đó!
Bách Lý Băng sửng sốt, ngạc nhiên một hồi lâu, cuối cùng cũng nở ra một nụ cười tươi rói. Cô muốn nói điều gì đó, nhưng chỉ cảm thấy toàn thân đang tràn đầy hạnh phúc, lời nói này cô đã đợi rất lâu rồi!
Mãi tới khi điện thoại của Lâm Dật Phi vang lên, Bách Lý Băng mới khôi phục lại tinh thần.
– Con người của công việc, không rõ lại cửa hàng nào cần tìm anh yêu cầu làm đại lý, điện thoại anh gần đây hết cuộc gọi này tới cuộc gọi khác lại tới.
Lâm Dật Phi cười cười, nhìn thấy một số điện thoại lạ, nhíu mày nói:
– Xem ra anh cần mời một giám đốc kinh doanh mới được, hiện nay chúng ta vẫn chỉ là phân xưởng kinh doanh, anh cảm thấy hơi mệt mỏi.
– Mời em này.
Bách Lý Băng tươi cười, đang muốn nói gì đó nhưng đột nhiên nhìn thấy sắc mặt biến đổi của Lâm Dật Phi liền ngưng lại lời nói, đợi khi hắn buông điện thoại xuống mới nói tiếp:
– Lẽ nào có tin gì xấu sao?
– Không phải.
Lâm Dật Phi lắc đầu nói:
– Có người đã tìm được giúp anh một bức họa!
– Một bức họa?
Bách Lý Băng hai mắt sáng lên:
– Anh bán được món đồ kia của Nhan Phi Hoa?
Lâm Dật Phi gật đầu nói:
– Anh đi xem xét một chút.
– Em cũng đi.
Bách Lý Băng đứng bật lên, trần đầy sự kỳ vọng.
Lâm Dật Phi nhìn cô một cái rồi nói:
– Em không có việc gì thì đương nhiên có thể đi, nhưng anh chỉ sợ sẽ làm chậm trễ tiết học của em thôi.
– Bây giờ em sẽ theo gót anh.
Bách Lý Băng nghe thấy Lâm Dật Phi “uhm” một tiếng, tâm trạng vui mừng khác thường nói:
– Chỉ có điều em không giống anh, dựa vào quan hệ có thể được loại ưu, môn học của em tuy thiếu rất nhiều, nhưng mỗi lần thi đều tự mình đi thi, song thành tích đạt được cũng không kém lắm.
– Đối với những thứ này anh thật sự không có hứng thú lắm.
Lâm Dật Phi cười khổ nói:
– Hiện giờ cái anh suy nghĩ nhiều nhất chính là trên bức họa kia vẽ cái gì?
Khi Lâm Dật Phi và Bách Lý Băng tới, Kim Xương Tự đang ngồi bắt chéo chân sang một bên, Dương tiên sinh thì lại giống như con kiến bò trên chảo nóng, nhìn thấy Lâm Dật Phi đi tới vui mừng khôn xiết nói:
– Lâm tiên sinh, tôi mang tới một bức họa lấy từ chỗ người thân.
– Không phải tổng cộng có ba bức sao?
Lâm Dật Phi chau mày, nói tiếp:
– Tại sao không mang tới một lần thôi?
– Bức họa kia tôi cũng đã hỏi qua…
Dương tiên sinh do dự nói:
– Bọn họ nói bị mất rồi, nếu không thì cậu cứ mua bức họa này trước? Tôi sẽ hỏi lại các bức họa khác.
– Bệnh của con trai ông đỡ hơn chưa?
Lâm Dật Phi nhận lấy bức họa kia nhưng không hề mở ra xem.
Dương tiên sinh vô cùng cảm kích nói:
– Vẫn còn trong bệnh viện tĩnh dưỡng, nhưng xin đa tạ Lâm tiên sinh đã giới thiệu thầy thuốc.
– Ông đem hai bức họa kia tới, tính giá tiền mỗi bức, cộng lại một lần bán cho Lâm tiên sinh là được rồi.
Kim Xương Tự đứng dậy, không nhẫn lại được mà nói, nhưng trong lòng lại nghĩ, loại người như ông ta đã gặp nhiều rồi, không phải là muốn làm hỏng khẩu vị của người khác sao, cái gì mà không tìm được bức họa kia. Nếu Lâm Dật Phi trả tiền ngay, vậy không cần nói nhiều, mấy ngày sau nhất định sẽ xuất hiện bức họa thứ ba.
– Bức họa này không bán..
Dương tiên sinh ấp a ấp úng nói, hoàn toàn không giống một người thầy dạy học.
– Vậy ông muốn thế nào?
Kim Xương Tự hơi tức giận nói:
– Dương Hồng Vĩ, tôi nói cho ông biết, bức tranh này ông mang ra bên ngoài xem có ai trả ông trên năm trăm tệ không.
– Không phải như vậy.
Dương tiên sinh chỉ nhìn vào Lâm Dật Phi nói:
– Lúc đầu Lâm tiên sinh đưa tôi mười nghìn tệ để tôi đưa con trai đi khám bệnh, còn đặc biệt tìm giúp tôi một bác sĩ tốt, tiền chữa bệnh quả thật không ít…
Dương tiên sinh cảm động nói:
– Bức họa này tôi mang tới là để tặng cậu ấy, còn bức tranh thứ ba kia tôi đã tìm rất lâu, nhưng người thân kia của tôi nói thật không may, trước đó không lâu đã được một người trả giá mấy trăm tệ mua mất rồi. Anh ấy còn có số điện thoại liên hệ, cậu xem, chính là cái này…
Ông ta đưa cho Lâm Dật Phi một tờ giấy nhăn dúm, bên trên ghi lại một dãy số điện thoại, Bách Lý Băng nhìn lướt qua nói:
– Dật Phi, đây là số điện thoại ở Bắc Kinh.
Lâm Dật Phi hỏi:
– Ông đã gọi đi lần nào chưa?
– Vẫn chưa.
Dương tiên sinh đau khổ cười nói:
– Dạo này ngoài việc tìm tranh thì đi tới bệnh viện, tôi vẫn chưa kịp liên hệ lại.
– Vậy để tôi liên hệ với họ.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Đa tạ ông.
– Xem cậu nói kìa…
Dương tiên sinh có chút ngượng ngùng nói:
– Con trai tôi mà xuất viện, người đầu tiên cần cảm ơn đó chính là Lâm tiên sinh!
Thấy vẻ mặt Kim Xương Tự có phần bối rối, Dương tiên sinh đành nói:
– Lâm tiên sinh, cậu cứ giải quyết việc, nếu có việc gì cần giúp đỡ, đừng ngại tìm tới tôi.
Nói xong ông ta liền đẩy cửa đi ra, bộ dạng nhẹ nhõm. Lâm Dật Phi chậm rãi mở bức tranh ra, nhìn lướt qua, ý nghĩ nghi ngờ hiện rõ trong mắt.
– Rốt cuộc là cái gì vậy?
Kim Xương Tự bưng hai chén trà tới, mượn cớ liếc mắt nhìn một cái, nhịn không nổi liền bật cười nói:
– Là những thứ không đâu vào đâu…
Nhưng trong lòng lại nói, được, mấy nghìn tệ này lại coi như là vứt đi…
Bách Lý Băng cũng tiến lại, giúp đỡ mở cuộn tranh kia lên mặt bàn. Nhìn thấy rất nhiều tăng nhân áo trắng bay lượn trong không trung, trong đó lại có một cô gái, trang phục lộng lẫy, thần sắc lại rất trang nghiêm. Đầu bức tranh dùng cảnh tượng huyền ảo để miêu tả bằng bảy màu, vô cùng tráng lệ mà tĩnh mịch.
Trên khuôn mặt mọi người đều toát lên vẻ thánh khiết, nhưng Bách Lý Băng lại mang vẻ mặt đầy nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn Lâm Dật Phi nói:
– Đây là cái gì, Dật Phi, anh xem có hiểu không?
Lâm Dật Phi thở dài nói:
– Ít nhiều cũng hiểu một chút.
– Cái này giống như bức vẽ chân dung Tôn giáo?
– Đây chính là bức tranh tôn giáo, không có ý nghĩa gì, tôi nhìn thấy rất nhiều, mỗi cái đều có một truyền thuyết không đâu vào đâu, rất viễn vông…
Kim Xương Tự đưa ra một kết luận:
– Niên đại của bức này giống bức thứ nhất, nét bút cũng như nhau, xem ra có khi là cùng một người vẽ!
– Hình trên bức vẽ này nói đến một truyền thuyết.
Lâm Dật Phi lên tiếng nói:
– Nhìn thần thái đặc trưng của các tăng nhân trên bức họa rất giống Bạch giáo của phương Tây. Bọn họ có một truyền thuyết kể rằng trong số các đệ tử của nhị tổ Milarepa có rất nhiều người đắc đạo, thân xác có thể bay tới cõi Niết bàn, trong số các đệ tử này có một người là ca nữ!
Thanh âm của Lâm Dật Phi trầm xuống, sắc mặt cũng ngưng lại, chỉ là đang nghĩ, bức tranh thứ nhất miêu tả chiến trường năm đó, bức tranh thứ hai lại vẽ ra điển cố thân xác các giáo sĩ Bạch giáo bay tới cõi Niết bàn, vậy bức tranh thứ ba sẽ là cái gì?
Bách Lý Băng liếc nhìn Kim Xương Tự một cái rồi nói:
– Hóa ra là như vậy. Dật Phi, ông chủ Kim vẫn cần làm ăn buôn bán, chúng ta không nên quấy rầy ông ấy nữa.
– Sao lại nói vậy.
Kim Xương Tự không cùng chung tiếng nói với Lâm Dật Phi, cũng không quá quan tâm đến việc công ích. Nếu biết Lâm Dật Phi sẽ bán một bức vẽ với giá trên trời một trăm triệu thì có lẽ bức tranh kia của Dương tiên sinh sẽ không nằm trên tay Lâm Dật Phi rồi. Chỉ có điều vì nể mặt Ngô phu tử mới khách khí một chút nói:
– Nơi này lúc nào cũng hoan nghênh cậu tới.
Bách Lý Băng thấp giọng nói:
– Có đôi lúc anh lộ vẻ rất là nhung nhớ, lại có chút buồn bã. Đương nhiên Nhạc nguyên soái và anh trước kia là chiến hữu, là chiến hữu đúng không. Em không rõ tại sao hai người lại xưng hô là đối phương.
Bách Lý Băng khẽ cười rồi nói tiếp:
– Đó đều là những hồi ức quý giá của anh. Bởi đã qua một thời gian lâu như vậy, nhưng mà mỗi khi nhớ tới mẹ em đều thấy rất đau lòng.
Lâm Dật Phi từ tốn nói:
– Em vẫn còn tình yêu thương cha của em…
– Đúng vậy.
Bách Lý Băng nhẹ nhàng nói:
– Là bởi vì anh giúp em hiểu ra một sự thật, có lẽ em vẫn luôn biết rằng đó chỉ là lảng tránh mà thôi. Anh nhớ tới Nhạc nguyên soái là điều bình thường, nhớ Ngưu tướng quân cũng rất đúng. Bởi vì đối với anh mà nói, đó chỉ là chuyện mới xảy ra mấy tháng trước. Mấy tháng trước, nhất cử nhất động của anh em đều nhớ rất rõ, thậm chí em còn nhớ em đã bổ nhào vào lòng anh khóc, đã nói với anh khiến anh đồng ý không được rời xa em.
Thiếu niên khẽ cười. Những đoạn ký ức này dường như mới chỉ là ngày hôm qua, có chút xót xa nhưng phần lớn lại rất ngọt ngào.
– Dòng sông lịch sử tám trăm năm đối với bọn em mà nói vẫn là quá xa xôi, nhưng đối với anh mà nói cũng chỉ giống như gày hôm qua mà thôi.
Lâm Dật Phi im lặng nhìn cô gái, chỉ nói:
– Cảm ơn em!
Nhận được sự thấu hiểu của người khác quả không dễ dàng, nhưng Lâm Dật Phi thực sự rất may mắn, bởi vì hắn nhận được sự thấu hiểu của rất nhiều người.
– Nhưng mà đôi lúc anh lại có biểu hiện như đang nhớ người yêu…
Bách Lý Băng cười bật lên, dường như muốn phân tán tính nghiêm trọng của vấn đề, cô nói:
– Em nghĩ, Tiêu Ly Biệt cho dù ở thời tám trăm năm trước cũng sẽ không cô độc một mình nhỉ? Em rất muốn biết người đó là ai, bởi em hy vọng có thể làm được như cô ấy!
Lâm Dật Phi nhìn cô rất lâu, cuối cùng nói một cách trịnh trọng:
– Thực ra em không cần làm giống người ta. anh thích em, chỉ đơn giản bởi vì em là Bách Lý Băng, chứ không phải vì em giống với một người nào đó!
Bách Lý Băng sửng sốt, ngạc nhiên một hồi lâu, cuối cùng cũng nở ra một nụ cười tươi rói. Cô muốn nói điều gì đó, nhưng chỉ cảm thấy toàn thân đang tràn đầy hạnh phúc, lời nói này cô đã đợi rất lâu rồi!
Mãi tới khi điện thoại của Lâm Dật Phi vang lên, Bách Lý Băng mới khôi phục lại tinh thần.
– Con người của công việc, không rõ lại cửa hàng nào cần tìm anh yêu cầu làm đại lý, điện thoại anh gần đây hết cuộc gọi này tới cuộc gọi khác lại tới.
Lâm Dật Phi cười cười, nhìn thấy một số điện thoại lạ, nhíu mày nói:
– Xem ra anh cần mời một giám đốc kinh doanh mới được, hiện nay chúng ta vẫn chỉ là phân xưởng kinh doanh, anh cảm thấy hơi mệt mỏi.
– Mời em này.
Bách Lý Băng tươi cười, đang muốn nói gì đó nhưng đột nhiên nhìn thấy sắc mặt biến đổi của Lâm Dật Phi liền ngưng lại lời nói, đợi khi hắn buông điện thoại xuống mới nói tiếp:
– Lẽ nào có tin gì xấu sao?
– Không phải.
Lâm Dật Phi lắc đầu nói:
– Có người đã tìm được giúp anh một bức họa!
– Một bức họa?
Bách Lý Băng hai mắt sáng lên:
– Anh bán được món đồ kia của Nhan Phi Hoa?
Lâm Dật Phi gật đầu nói:
– Anh đi xem xét một chút.
– Em cũng đi.
Bách Lý Băng đứng bật lên, trần đầy sự kỳ vọng.
Lâm Dật Phi nhìn cô một cái rồi nói:
– Em không có việc gì thì đương nhiên có thể đi, nhưng anh chỉ sợ sẽ làm chậm trễ tiết học của em thôi.
– Bây giờ em sẽ theo gót anh.
Bách Lý Băng nghe thấy Lâm Dật Phi “uhm” một tiếng, tâm trạng vui mừng khác thường nói:
– Chỉ có điều em không giống anh, dựa vào quan hệ có thể được loại ưu, môn học của em tuy thiếu rất nhiều, nhưng mỗi lần thi đều tự mình đi thi, song thành tích đạt được cũng không kém lắm.
– Đối với những thứ này anh thật sự không có hứng thú lắm.
Lâm Dật Phi cười khổ nói:
– Hiện giờ cái anh suy nghĩ nhiều nhất chính là trên bức họa kia vẽ cái gì?
Khi Lâm Dật Phi và Bách Lý Băng tới, Kim Xương Tự đang ngồi bắt chéo chân sang một bên, Dương tiên sinh thì lại giống như con kiến bò trên chảo nóng, nhìn thấy Lâm Dật Phi đi tới vui mừng khôn xiết nói:
– Lâm tiên sinh, tôi mang tới một bức họa lấy từ chỗ người thân.
– Không phải tổng cộng có ba bức sao?
Lâm Dật Phi chau mày, nói tiếp:
– Tại sao không mang tới một lần thôi?
– Bức họa kia tôi cũng đã hỏi qua…
Dương tiên sinh do dự nói:
– Bọn họ nói bị mất rồi, nếu không thì cậu cứ mua bức họa này trước? Tôi sẽ hỏi lại các bức họa khác.
– Bệnh của con trai ông đỡ hơn chưa?
Lâm Dật Phi nhận lấy bức họa kia nhưng không hề mở ra xem.
Dương tiên sinh vô cùng cảm kích nói:
– Vẫn còn trong bệnh viện tĩnh dưỡng, nhưng xin đa tạ Lâm tiên sinh đã giới thiệu thầy thuốc.
– Ông đem hai bức họa kia tới, tính giá tiền mỗi bức, cộng lại một lần bán cho Lâm tiên sinh là được rồi.
Kim Xương Tự đứng dậy, không nhẫn lại được mà nói, nhưng trong lòng lại nghĩ, loại người như ông ta đã gặp nhiều rồi, không phải là muốn làm hỏng khẩu vị của người khác sao, cái gì mà không tìm được bức họa kia. Nếu Lâm Dật Phi trả tiền ngay, vậy không cần nói nhiều, mấy ngày sau nhất định sẽ xuất hiện bức họa thứ ba.
– Bức họa này không bán..
Dương tiên sinh ấp a ấp úng nói, hoàn toàn không giống một người thầy dạy học.
– Vậy ông muốn thế nào?
Kim Xương Tự hơi tức giận nói:
– Dương Hồng Vĩ, tôi nói cho ông biết, bức tranh này ông mang ra bên ngoài xem có ai trả ông trên năm trăm tệ không.
– Không phải như vậy.
Dương tiên sinh chỉ nhìn vào Lâm Dật Phi nói:
– Lúc đầu Lâm tiên sinh đưa tôi mười nghìn tệ để tôi đưa con trai đi khám bệnh, còn đặc biệt tìm giúp tôi một bác sĩ tốt, tiền chữa bệnh quả thật không ít…
Dương tiên sinh cảm động nói:
– Bức họa này tôi mang tới là để tặng cậu ấy, còn bức tranh thứ ba kia tôi đã tìm rất lâu, nhưng người thân kia của tôi nói thật không may, trước đó không lâu đã được một người trả giá mấy trăm tệ mua mất rồi. Anh ấy còn có số điện thoại liên hệ, cậu xem, chính là cái này…
Ông ta đưa cho Lâm Dật Phi một tờ giấy nhăn dúm, bên trên ghi lại một dãy số điện thoại, Bách Lý Băng nhìn lướt qua nói:
– Dật Phi, đây là số điện thoại ở Bắc Kinh.
Lâm Dật Phi hỏi:
– Ông đã gọi đi lần nào chưa?
– Vẫn chưa.
Dương tiên sinh đau khổ cười nói:
– Dạo này ngoài việc tìm tranh thì đi tới bệnh viện, tôi vẫn chưa kịp liên hệ lại.
– Vậy để tôi liên hệ với họ.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Đa tạ ông.
– Xem cậu nói kìa…
Dương tiên sinh có chút ngượng ngùng nói:
– Con trai tôi mà xuất viện, người đầu tiên cần cảm ơn đó chính là Lâm tiên sinh!
Thấy vẻ mặt Kim Xương Tự có phần bối rối, Dương tiên sinh đành nói:
– Lâm tiên sinh, cậu cứ giải quyết việc, nếu có việc gì cần giúp đỡ, đừng ngại tìm tới tôi.
Nói xong ông ta liền đẩy cửa đi ra, bộ dạng nhẹ nhõm. Lâm Dật Phi chậm rãi mở bức tranh ra, nhìn lướt qua, ý nghĩ nghi ngờ hiện rõ trong mắt.
– Rốt cuộc là cái gì vậy?
Kim Xương Tự bưng hai chén trà tới, mượn cớ liếc mắt nhìn một cái, nhịn không nổi liền bật cười nói:
– Là những thứ không đâu vào đâu…
Nhưng trong lòng lại nói, được, mấy nghìn tệ này lại coi như là vứt đi…
Bách Lý Băng cũng tiến lại, giúp đỡ mở cuộn tranh kia lên mặt bàn. Nhìn thấy rất nhiều tăng nhân áo trắng bay lượn trong không trung, trong đó lại có một cô gái, trang phục lộng lẫy, thần sắc lại rất trang nghiêm. Đầu bức tranh dùng cảnh tượng huyền ảo để miêu tả bằng bảy màu, vô cùng tráng lệ mà tĩnh mịch.
Trên khuôn mặt mọi người đều toát lên vẻ thánh khiết, nhưng Bách Lý Băng lại mang vẻ mặt đầy nghi hoặc, ngẩng đầu nhìn Lâm Dật Phi nói:
– Đây là cái gì, Dật Phi, anh xem có hiểu không?
Lâm Dật Phi thở dài nói:
– Ít nhiều cũng hiểu một chút.
– Cái này giống như bức vẽ chân dung Tôn giáo?
– Đây chính là bức tranh tôn giáo, không có ý nghĩa gì, tôi nhìn thấy rất nhiều, mỗi cái đều có một truyền thuyết không đâu vào đâu, rất viễn vông…
Kim Xương Tự đưa ra một kết luận:
– Niên đại của bức này giống bức thứ nhất, nét bút cũng như nhau, xem ra có khi là cùng một người vẽ!
– Hình trên bức vẽ này nói đến một truyền thuyết.
Lâm Dật Phi lên tiếng nói:
– Nhìn thần thái đặc trưng của các tăng nhân trên bức họa rất giống Bạch giáo của phương Tây. Bọn họ có một truyền thuyết kể rằng trong số các đệ tử của nhị tổ Milarepa có rất nhiều người đắc đạo, thân xác có thể bay tới cõi Niết bàn, trong số các đệ tử này có một người là ca nữ!
Thanh âm của Lâm Dật Phi trầm xuống, sắc mặt cũng ngưng lại, chỉ là đang nghĩ, bức tranh thứ nhất miêu tả chiến trường năm đó, bức tranh thứ hai lại vẽ ra điển cố thân xác các giáo sĩ Bạch giáo bay tới cõi Niết bàn, vậy bức tranh thứ ba sẽ là cái gì?
Bách Lý Băng liếc nhìn Kim Xương Tự một cái rồi nói:
– Hóa ra là như vậy. Dật Phi, ông chủ Kim vẫn cần làm ăn buôn bán, chúng ta không nên quấy rầy ông ấy nữa.
– Sao lại nói vậy.
Kim Xương Tự không cùng chung tiếng nói với Lâm Dật Phi, cũng không quá quan tâm đến việc công ích. Nếu biết Lâm Dật Phi sẽ bán một bức vẽ với giá trên trời một trăm triệu thì có lẽ bức tranh kia của Dương tiên sinh sẽ không nằm trên tay Lâm Dật Phi rồi. Chỉ có điều vì nể mặt Ngô phu tử mới khách khí một chút nói:
– Nơi này lúc nào cũng hoan nghênh cậu tới.