Lâm Dật Phi chậm rãi cuộn bức họa lại, khôi phục lại nụ cười nói:
– Đã làm chậm trễ công việc của ông, Ngô lão tiên sinh đâu rồi, đã lâu không gặp ông ấy, bằng không tìm ông ấy bình luận một chút!
Hình trên bức họa mọi người đều không hiểu, giống như chỉ có bạn mới coi nó là báu vật của bạn vậy. Kim Xương Tự thầm nhủ:
– Ông ấy hình như đã quay trở về kinh thành, hưởng phúc của cậu, Ngô phu tử có lưu lại số liên lạc, cậu có muốn lưu lại không.
– Kinh thành?
Lâm Dật Phi lẩm bẩm tự nói:
– Vậy được.
Hai người đi ra khỏi cửa hàng tranh, Bách Lý Băng thấy bên cạnh không có người mới nói:
– Dật Phi, anh có phát hiện gì không?
– Nhìn từ bên ngoài bức họa chỉ thấy ghi chép lại trong truyền thuyết lịch sử Phật giáo, chính là việc kỳ lạ người tu hành thành công của Bạch giáo thân xác bay tới cõi Niết bàn…
Lâm Dật Phi thoàng suy nghĩ gì đó rồi lại nói tiếp:
– Có điều nếu xâu chuỗi hai bức họa này lại, thật khó tránh làm người khác nảy sinh liên tưởng.
– Rốt cuộc là ý gì?
Bách Lý Băng tuy hỏi, nhưng vẻ mặt lại vô cùng kích động.
Lâm Dật Phi nhìn cô một cái, từ tốn nói:
– Em có suy nghĩ gì, đừng ngại nói ra.
– Anh đã từng nói với em, bức tranh thứ nhất là cảnh đại chiến năm đó, có điều anh là người trong cuộc…
Bách Lý Băng rõ ràng đã suy nghĩ rất lâu, cô nói:
– Có một câu đã từng nói qua, người trong cuộc thường mê muội, em nghĩ khi anh bị mất đi tri giác, e rằng sẽ không nhìn được quầng sáng kia, hoặc là coi như có thể nhìn được thì nó là một khái niệm rất mơ hồ. Ví dụ nếu nói trên đỉnh đầu anh có một cái bóng đèn, anh liền cảm thấy được ánh sáng mà nó phát ra, nhưng vẫn không thể nhìn được bản thân nó. Đương nhiên đây chỉ là ví von và phỏng đoán của em, chưa chắc đã chính xác.
– Em suy đoán như vậy không bằng trực tiếp hỏi anh.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Cái này anh có thể nói cho em biết. Lúc bấy giờ anh cảm thấy ngực nóng lên, ngay sau đó là một luồng sáng trắng chói mắt bao phủ toàn thân, rồi sau đó liền mất đi tri giác, sau khi tỉnh lại thì thấy đang nằm trong bệnh viện. Chẳng những quầng sáng trên bức vẽ anh không thể nhìn thấy, mà đến thần thái của những binh sĩ kia anh cũng không nhìn thấy. Vì thế nên nói anh là một người chết sớm.
– Không cho phép anh nói như vậy.
Bách Lý Băng đưa tay che lấy miệng Lâm Dật Phi, nói:
– Anh không có chết, anh vẫn đang sống rất tốt.
Thiếu Niên lắc lắc đầu:
– Vậy Chính là Lâm Dật Phi đã chết, sự thật này chúng ta không thể phủ nhận. Bởi vì ngoại trừ mấy ngày đầu anh có thể khôi phục được trí nhớ của Lâm Dật Phi, còn sau này lại không có thành công nào nữa.
– Ngực nóng lên sao?
Bách Lý Băng nhỏ giọng lặp đi lặp lại một câu nói,:
– Chẳng lẽ là do nguyên nhân nội công của anh có phong cách khác người, vì thế mới mở ra đường hầm thời gian, nhưng mà…
Cô lắc lắc đầu:
– Đường hầm thời gian rõ ràng cũng đem Nhan Phi Hoa tới, nhưng mà tuy đã đi vào đường hầm thời gian, nhưng bởi một nguyên do không biết mà cô ta đến trước anh tới ba năm, có lẽ có thể nói là trễ tới ba năm không?
– Đến sớm đến muộn sao?
Lâm Dật Phi lẩm bẩn tự nói:
– Đường hầm thời gian? Nếu anh có bản lĩnh này, không phải là có thể tự do xuyên qua thời gian, còn có thể dẫn theo một, hai người, vậy anh có thể thu phí rồi.
– Đầu tiên, việc xuyên qua thời gian không thể khống chế…
Bách Lý Băng liếc mắt nhìn Thiếu Niên:
– Không phải là việc tự làm theo ý mình. Có thể anh muốn tới Bắc Tống, nhưng có thể lại đến thời Đường, bằng không cũng sẽ không xuất hiện ghi chép về Nhan Phi Hoa ba năm trước!
Hơi dừng lại một chút rồi tiếp tục nói:
– Cô ta có lẽ xuất hiện sớm, có điều không có ai phát hiện mà thôi.
Lâm Dật Phi gật gật đầu nói:
– Em yên tâm đi, anh còn cách thời kỳ cường thịnh rất xa, hơn nữa nếu thi triển thêm một lần Biệt hồn Ly phách, vậy cái gọi là linh hồn của anh sẽ thoát khỏi cơ thể thêm một lần, thay đổi một thời gian và không gian không rõ ràng, anh cũng sẽ không tùy tiện sử dụng và đánh cược nó đâu.
Bách Lý Băng tự nhiên cười nói:
– Anh hiểu được điều này thì tốt, ba năm trước Nhan Phi Hoa tới nơi này, cô ta nhất định cũng tìm kiếm nguyên nhân tại sao đến được rất lâu rồi, hơn nữa vẫn mãi không nắm được mấu chốt. Mặc dù trong khoa học có một loại lý luận, nếu tốc độ của một loại vật thể có thể vượt qua tốc độ ánh sáng, vậy có thể phá vỡ sự hạn chế của thời gian, trở về quá khứ hoặc đi đến tương lai. Nhưng đây cũng chỉ là lý luận, dùng để thể hiện năng lực của khoa học, để chứng minh được điều này nên nói là không thể.
Cô gái dùng từ ngữ rất thận trọng, Lâm Dật Phi cũng cẩn thận suy nghĩ một chút, cuối cùng nói:
– Anh không thể hiểu được.
– Kỳ thực điểm này nếu thay đổi bằng một quan điểm khác có lẽ anh sẽ rõ hơn.
Bách Lý Băng duyên dáng cười nói:
– Kỳ thực em cũng chưa hiểu rõ hết, chỉ có điều khoảng thời gian này là vì, là vì anh, vì vậy đối với phương diện này cũng có chút hứng thú…
Lâm Dật Phi cười nói:
– Người ta đều nói “kẻ sĩ chết vì người tri kỷ, nữ nhân vì người mình thích mà làm đẹp”, xem ra rất đúng.
Bách Lý Băng “phụt” cười một tiếng nói:
– Không xấu hổ, em chính là muốn nghiên cứu một chút, xem rốt cuộc anh là yêu ma quỷ quái nào biến thành…
Hai người đã giải tỏa được vướng mắc trong lòng, nói chuyện không còn nghiêm túc như trước kia.
– Không đoán mò nữa, em nói có thể không đúng, em không phải là nhà khoa học gì đó, nếu có nói sai xin đại nhân anh đại lượng, đừng trách móc.
– Anh làm sao có thể trách móc chứ.
Lâm Dật Phi cũng cười nói:
– Anh vẫn chờ em giảng đạo nghiệp học, giải trừ phân vân.
– Bây giờ là ban ngày.
Bách Lý Băng chỉ tay lên trời nói:
– Đây là nguyên nhân tia nắng mặt trời chiếu quá mạnh, vì thế những vì sao vẫn đó, chỉ là chúng ta không thể nào nhìn thấy.
Thấy Lâm Dật Phi gật gật đầu, cô gái lại tiếp tục nói:
– Đến khi trời tối, chúng ta có thể nhìn thấy những vì sao, là bởi vì vốn dĩ các ngôi sao có thể phát sáng, hoặc là có thể phản xạ ánh sáng, khi ánh sáng truyền tới mắt chúng ta thì chúng ta có thể nhìn thấy được.
Không rõ ý từ này của Bách Lý Băng, nhưng Lâm Dật Phi lại có tính nhẫn nại tốt, anh chỉ gật đầu nói:
– Hình như là đạo lý này.
– Nhưng ánh sáng cũng có tốc độ.
Bách Lý Băng nói rất rõ ràng, có tình có lý.
– Trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta đương nhiên không tính. Nhưng mà trong vũ trụ bao la, đến một tinh thể cũng đều cần dùng tới năm ánh sáng để tính toán, vì vậy tốc độ ánh sáng cũng không hẳn nhanh như vậy. Hiện nay chúng ta nhìn thấy được một ngôi sao, là bởi vì ánh sáng truyền tới, nhưng ánh sáng từ tinh thể truyền tới trái đất cũng phải trải qua một đoạn thời gian. Vì vậy, hiện nay rất nhiều người đã biết rằng, chúng ta nhìn được tinh thể hiện tại chẳng qua là tinh thể của quá khứ, cũng chính là tinh thể của mấy trăm năm trước, mấy nghìn năm trước, hoặc là mất tỷ năm trước, hoặc là thời gian tương đối giữa chúng ta và nó đã mất đi, nhưng chúng ta lại không hề hay biết. Anh nói xem nói như vậy thì có thể cho rằng chúng ta nhìn thấy quá khứ không.
Lâm Dật Phi ngẫm lại, rồi gật gật đầu nói:
– Hình như rất có đạo lý.
– Nói như vậy, nếu có một loại tốc độ có thể vượt qua tốc độ ánh sáng quay trở về…
Bách Lý Băng nghiêm túc nói:
– Vậy có phải là có thể quay về quá khứ mà chúng ta nhìn thấy tinh cầu không?
Thấy Lâm Dật Phi trầm mặc suy tư, Bách Lý Băng lại nói tiếp:
1. Chỉ có điều căn cứ theo kỹ thuật khoa học địa cầu hiện nay, để thực hiện loại tưởng tượng này là điều có thể mơ tưởng nhưng không thể thực hiện được. Bởi, hiện nay còn có rất nhiều nhà khoa học cho rằng không có loại tốc độ nào có thể vượt qua tốc độ ánh sáng, bao gồm cả nhà bác học lừng danh Albert Einstein. Nhưng cũng giống như nhân loại trước đây không tin trái đất hình tròn, cho rằng ba định luật Newton có thể giải thích tất cả các quy tắc vận động trên thế gian. Nói không chừng sau mấy trăm năm nữa, mọi người sẽ phát hiện cái khái niệm tốc độ ánh sáng cũng không phải là quá chính xác.
– Em nói nhiều đạo lý khoa học như vậy, nghe quả không tệ…
Lâm Dật Phi cười nói:
– Tuy nhiên có quan hệ gì với mục đích thảo luận của chúng ta bây giờ không?
– Em không giống nhiều người khác.
Bách Lý Băng cười nói:
– Khi mới nghe tới cái gì là đường hầm thời gian, thì ý niệm đầu tiên trong đầu chính là hoang đường, bác bỏ bàn bạc vì nó vô căn cứ. Tuy nhiên, lúc đó em vẫn rất khiếp sợ, sau này tìm đọc được rất nhiều tài liệu, giờ nghĩ lại, trên lý thuyết nói rất thông, lại cũng cảm thấy anh vượt thời gian không hề hoang đường. Tuy nhiên, trong đó có một số mấu chốt mà chúng ta vẫn không nghĩ tới, hoặc là tình cờ chúng ta không đụng tới. Song, nếu chúng ta không một đòn đánh chết loại lý luận này vậy cũng không đúng. Ba năm nay, phần lớn Nhan Phi Hoa cũng không tìm được cách nào để có thể trở về, em nghĩ thực sự là…
Bách Lý Băng thở dài một tiếng.
– Cả đời này của chúng ta cũng không thể thấy được, trừ phi anh tìm thấy Hoàn Nhan Liệt đáng tiếp một trận, lặp lại cảnh tượng trước kia, nói không chừng sẽ có hiện tượng này xảy ra?
Lâm Dật Phi lắc đầu nói:
– Anh nghĩ chuyện này tuyệt đối không xảy ra.
– Đã làm chậm trễ công việc của ông, Ngô lão tiên sinh đâu rồi, đã lâu không gặp ông ấy, bằng không tìm ông ấy bình luận một chút!
Hình trên bức họa mọi người đều không hiểu, giống như chỉ có bạn mới coi nó là báu vật của bạn vậy. Kim Xương Tự thầm nhủ:
– Ông ấy hình như đã quay trở về kinh thành, hưởng phúc của cậu, Ngô phu tử có lưu lại số liên lạc, cậu có muốn lưu lại không.
– Kinh thành?
Lâm Dật Phi lẩm bẩm tự nói:
– Vậy được.
Hai người đi ra khỏi cửa hàng tranh, Bách Lý Băng thấy bên cạnh không có người mới nói:
– Dật Phi, anh có phát hiện gì không?
– Nhìn từ bên ngoài bức họa chỉ thấy ghi chép lại trong truyền thuyết lịch sử Phật giáo, chính là việc kỳ lạ người tu hành thành công của Bạch giáo thân xác bay tới cõi Niết bàn…
Lâm Dật Phi thoàng suy nghĩ gì đó rồi lại nói tiếp:
– Có điều nếu xâu chuỗi hai bức họa này lại, thật khó tránh làm người khác nảy sinh liên tưởng.
– Rốt cuộc là ý gì?
Bách Lý Băng tuy hỏi, nhưng vẻ mặt lại vô cùng kích động.
Lâm Dật Phi nhìn cô một cái, từ tốn nói:
– Em có suy nghĩ gì, đừng ngại nói ra.
– Anh đã từng nói với em, bức tranh thứ nhất là cảnh đại chiến năm đó, có điều anh là người trong cuộc…
Bách Lý Băng rõ ràng đã suy nghĩ rất lâu, cô nói:
– Có một câu đã từng nói qua, người trong cuộc thường mê muội, em nghĩ khi anh bị mất đi tri giác, e rằng sẽ không nhìn được quầng sáng kia, hoặc là coi như có thể nhìn được thì nó là một khái niệm rất mơ hồ. Ví dụ nếu nói trên đỉnh đầu anh có một cái bóng đèn, anh liền cảm thấy được ánh sáng mà nó phát ra, nhưng vẫn không thể nhìn được bản thân nó. Đương nhiên đây chỉ là ví von và phỏng đoán của em, chưa chắc đã chính xác.
– Em suy đoán như vậy không bằng trực tiếp hỏi anh.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Cái này anh có thể nói cho em biết. Lúc bấy giờ anh cảm thấy ngực nóng lên, ngay sau đó là một luồng sáng trắng chói mắt bao phủ toàn thân, rồi sau đó liền mất đi tri giác, sau khi tỉnh lại thì thấy đang nằm trong bệnh viện. Chẳng những quầng sáng trên bức vẽ anh không thể nhìn thấy, mà đến thần thái của những binh sĩ kia anh cũng không nhìn thấy. Vì thế nên nói anh là một người chết sớm.
– Không cho phép anh nói như vậy.
Bách Lý Băng đưa tay che lấy miệng Lâm Dật Phi, nói:
– Anh không có chết, anh vẫn đang sống rất tốt.
Thiếu Niên lắc lắc đầu:
– Vậy Chính là Lâm Dật Phi đã chết, sự thật này chúng ta không thể phủ nhận. Bởi vì ngoại trừ mấy ngày đầu anh có thể khôi phục được trí nhớ của Lâm Dật Phi, còn sau này lại không có thành công nào nữa.
– Ngực nóng lên sao?
Bách Lý Băng nhỏ giọng lặp đi lặp lại một câu nói,:
– Chẳng lẽ là do nguyên nhân nội công của anh có phong cách khác người, vì thế mới mở ra đường hầm thời gian, nhưng mà…
Cô lắc lắc đầu:
– Đường hầm thời gian rõ ràng cũng đem Nhan Phi Hoa tới, nhưng mà tuy đã đi vào đường hầm thời gian, nhưng bởi một nguyên do không biết mà cô ta đến trước anh tới ba năm, có lẽ có thể nói là trễ tới ba năm không?
– Đến sớm đến muộn sao?
Lâm Dật Phi lẩm bẩn tự nói:
– Đường hầm thời gian? Nếu anh có bản lĩnh này, không phải là có thể tự do xuyên qua thời gian, còn có thể dẫn theo một, hai người, vậy anh có thể thu phí rồi.
– Đầu tiên, việc xuyên qua thời gian không thể khống chế…
Bách Lý Băng liếc mắt nhìn Thiếu Niên:
– Không phải là việc tự làm theo ý mình. Có thể anh muốn tới Bắc Tống, nhưng có thể lại đến thời Đường, bằng không cũng sẽ không xuất hiện ghi chép về Nhan Phi Hoa ba năm trước!
Hơi dừng lại một chút rồi tiếp tục nói:
– Cô ta có lẽ xuất hiện sớm, có điều không có ai phát hiện mà thôi.
Lâm Dật Phi gật gật đầu nói:
– Em yên tâm đi, anh còn cách thời kỳ cường thịnh rất xa, hơn nữa nếu thi triển thêm một lần Biệt hồn Ly phách, vậy cái gọi là linh hồn của anh sẽ thoát khỏi cơ thể thêm một lần, thay đổi một thời gian và không gian không rõ ràng, anh cũng sẽ không tùy tiện sử dụng và đánh cược nó đâu.
Bách Lý Băng tự nhiên cười nói:
– Anh hiểu được điều này thì tốt, ba năm trước Nhan Phi Hoa tới nơi này, cô ta nhất định cũng tìm kiếm nguyên nhân tại sao đến được rất lâu rồi, hơn nữa vẫn mãi không nắm được mấu chốt. Mặc dù trong khoa học có một loại lý luận, nếu tốc độ của một loại vật thể có thể vượt qua tốc độ ánh sáng, vậy có thể phá vỡ sự hạn chế của thời gian, trở về quá khứ hoặc đi đến tương lai. Nhưng đây cũng chỉ là lý luận, dùng để thể hiện năng lực của khoa học, để chứng minh được điều này nên nói là không thể.
Cô gái dùng từ ngữ rất thận trọng, Lâm Dật Phi cũng cẩn thận suy nghĩ một chút, cuối cùng nói:
– Anh không thể hiểu được.
– Kỳ thực điểm này nếu thay đổi bằng một quan điểm khác có lẽ anh sẽ rõ hơn.
Bách Lý Băng duyên dáng cười nói:
– Kỳ thực em cũng chưa hiểu rõ hết, chỉ có điều khoảng thời gian này là vì, là vì anh, vì vậy đối với phương diện này cũng có chút hứng thú…
Lâm Dật Phi cười nói:
– Người ta đều nói “kẻ sĩ chết vì người tri kỷ, nữ nhân vì người mình thích mà làm đẹp”, xem ra rất đúng.
Bách Lý Băng “phụt” cười một tiếng nói:
– Không xấu hổ, em chính là muốn nghiên cứu một chút, xem rốt cuộc anh là yêu ma quỷ quái nào biến thành…
Hai người đã giải tỏa được vướng mắc trong lòng, nói chuyện không còn nghiêm túc như trước kia.
– Không đoán mò nữa, em nói có thể không đúng, em không phải là nhà khoa học gì đó, nếu có nói sai xin đại nhân anh đại lượng, đừng trách móc.
– Anh làm sao có thể trách móc chứ.
Lâm Dật Phi cũng cười nói:
– Anh vẫn chờ em giảng đạo nghiệp học, giải trừ phân vân.
– Bây giờ là ban ngày.
Bách Lý Băng chỉ tay lên trời nói:
– Đây là nguyên nhân tia nắng mặt trời chiếu quá mạnh, vì thế những vì sao vẫn đó, chỉ là chúng ta không thể nào nhìn thấy.
Thấy Lâm Dật Phi gật gật đầu, cô gái lại tiếp tục nói:
– Đến khi trời tối, chúng ta có thể nhìn thấy những vì sao, là bởi vì vốn dĩ các ngôi sao có thể phát sáng, hoặc là có thể phản xạ ánh sáng, khi ánh sáng truyền tới mắt chúng ta thì chúng ta có thể nhìn thấy được.
Không rõ ý từ này của Bách Lý Băng, nhưng Lâm Dật Phi lại có tính nhẫn nại tốt, anh chỉ gật đầu nói:
– Hình như là đạo lý này.
– Nhưng ánh sáng cũng có tốc độ.
Bách Lý Băng nói rất rõ ràng, có tình có lý.
– Trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta đương nhiên không tính. Nhưng mà trong vũ trụ bao la, đến một tinh thể cũng đều cần dùng tới năm ánh sáng để tính toán, vì vậy tốc độ ánh sáng cũng không hẳn nhanh như vậy. Hiện nay chúng ta nhìn thấy được một ngôi sao, là bởi vì ánh sáng truyền tới, nhưng ánh sáng từ tinh thể truyền tới trái đất cũng phải trải qua một đoạn thời gian. Vì vậy, hiện nay rất nhiều người đã biết rằng, chúng ta nhìn được tinh thể hiện tại chẳng qua là tinh thể của quá khứ, cũng chính là tinh thể của mấy trăm năm trước, mấy nghìn năm trước, hoặc là mất tỷ năm trước, hoặc là thời gian tương đối giữa chúng ta và nó đã mất đi, nhưng chúng ta lại không hề hay biết. Anh nói xem nói như vậy thì có thể cho rằng chúng ta nhìn thấy quá khứ không.
Lâm Dật Phi ngẫm lại, rồi gật gật đầu nói:
– Hình như rất có đạo lý.
– Nói như vậy, nếu có một loại tốc độ có thể vượt qua tốc độ ánh sáng quay trở về…
Bách Lý Băng nghiêm túc nói:
– Vậy có phải là có thể quay về quá khứ mà chúng ta nhìn thấy tinh cầu không?
Thấy Lâm Dật Phi trầm mặc suy tư, Bách Lý Băng lại nói tiếp:
1. Chỉ có điều căn cứ theo kỹ thuật khoa học địa cầu hiện nay, để thực hiện loại tưởng tượng này là điều có thể mơ tưởng nhưng không thể thực hiện được. Bởi, hiện nay còn có rất nhiều nhà khoa học cho rằng không có loại tốc độ nào có thể vượt qua tốc độ ánh sáng, bao gồm cả nhà bác học lừng danh Albert Einstein. Nhưng cũng giống như nhân loại trước đây không tin trái đất hình tròn, cho rằng ba định luật Newton có thể giải thích tất cả các quy tắc vận động trên thế gian. Nói không chừng sau mấy trăm năm nữa, mọi người sẽ phát hiện cái khái niệm tốc độ ánh sáng cũng không phải là quá chính xác.
– Em nói nhiều đạo lý khoa học như vậy, nghe quả không tệ…
Lâm Dật Phi cười nói:
– Tuy nhiên có quan hệ gì với mục đích thảo luận của chúng ta bây giờ không?
– Em không giống nhiều người khác.
Bách Lý Băng cười nói:
– Khi mới nghe tới cái gì là đường hầm thời gian, thì ý niệm đầu tiên trong đầu chính là hoang đường, bác bỏ bàn bạc vì nó vô căn cứ. Tuy nhiên, lúc đó em vẫn rất khiếp sợ, sau này tìm đọc được rất nhiều tài liệu, giờ nghĩ lại, trên lý thuyết nói rất thông, lại cũng cảm thấy anh vượt thời gian không hề hoang đường. Tuy nhiên, trong đó có một số mấu chốt mà chúng ta vẫn không nghĩ tới, hoặc là tình cờ chúng ta không đụng tới. Song, nếu chúng ta không một đòn đánh chết loại lý luận này vậy cũng không đúng. Ba năm nay, phần lớn Nhan Phi Hoa cũng không tìm được cách nào để có thể trở về, em nghĩ thực sự là…
Bách Lý Băng thở dài một tiếng.
– Cả đời này của chúng ta cũng không thể thấy được, trừ phi anh tìm thấy Hoàn Nhan Liệt đáng tiếp một trận, lặp lại cảnh tượng trước kia, nói không chừng sẽ có hiện tượng này xảy ra?
Lâm Dật Phi lắc đầu nói:
– Anh nghĩ chuyện này tuyệt đối không xảy ra.