– Nếu như trung y có thể nhân cơ hội tuyên truyền lần này mà thu hút sự chú ý của mọi người mà không bị người ta làm ầm ĩ đòi xóa bỏ thì…
Tô Yên Nhiên hạ giọng nói:
– Rõ ràng là trận đấu đó có ý nghĩa hơn nhiều so với việc tham gia buổi liên hoan Tết dương lịch Giáng sinh gì đó.
– Dật Phi là tri kỷ của Yên Nhiên.
A Thủy cười nói:
– Không ngờ Yên Nhiên cũng là tri kỷ của Dật Phi. Tôi đã nói rồi mà, rất nhiều người hâm mộ sự nổi tiếng và đố kị những lợi thế của Dật Phi, có người nói cậu ấy vô vị, trong lòng chỉ nghĩ đến tiền, người thật sự hiểu được nỗi khổ tâm của Dật Phi chỉ có hai người là Yên Nhiên và tôi thôi.
Cậu ta nói đến đây thì có chút vui vẻ, rõ ràng là cảm thấy sung sướng vì có thể đứng cùng một trận tuyến với Tô Yên Nhiên. Tất cả mọi người đều tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, trong mắt đều có hàm ý không thể che lấp.
Thúy Hoa nghe xong có chút ngượng ngập nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, nếu không vì tiền thì là vì danh, nếu không vì tiền vì danh, nói ra ai tin chứ?
– Tôi không cao thượng như cậu nói đâu.
Lâm Dật Phi thấy không khí có chút xấu hổ thì giảng hòa nói:
– Hay là chúng ta lại mời Yên Nhiên đàn thêm một bài nữa đi, tôi vẫn chưa nghe đủ.
Đại Ngưu lẩm bẩm một câu, Tô Yên Nhiên thấy thế thì cười:
– Anh chưa nghe đủ nhưng có một số người thì có ý kiến đấy. Hay là chúng ta đổi chương trình, mọi người kể chuyện nhé, thế nào?
– Kể chuyện cũng được đấy.
A Thủy giơ tay đồng ý, không chút do dự:
– Không biết nội dung phải kể là gì đây?
– Hay là kể một giấc mơ mà mọi người có ấn tượng sâu sắc nhé?
Tô Yên Nhiên chậm rãi nói:
– Mấy ngày hôm nay tôi luôn đi sâu nghiên cứu về các giấc mơ, cảm thấy rất hứng thú với mảng này.
Đại Ngưu cũng giơ tay lên đồng ý, cảm thấy vui vẻ vì có thể tham gia:
– Tôi nói trước.
Thấy tất cả mọi người không có ý kiến gì thì đột nhiên vẻ mặt Đại Ngưu thay đổi, có chút buồn rầu nói:
– Thật ra những giấc mơ trong mấy tháng nay của tôi không được coi là tốt.
– Mơ chính là mơ, làm gì có sự phân chia tốt xấu.
Thúy Hoa giật giật tay áo cậu ta:
– Đừng nhiều lời, mau nói đi.
– Một lần tôi mơ thấy mình bị rơi từ trên một ngọn núi cao xuống, rơi không ngừng, không có điểm dừng, rồi sau đó thì tôi tỉnh lại.
Vẻ mặt Đại Ngưu cười khổ:
– Còn có một lần là tôi đứng bên bờ vực, cảm giác như sắp ngã xuống, aizzz, cảm giác đó thật chẳng dễ chịu chút nào. Còn có một lần, tôi đang lấy trứng gà, lấy rồi lại lấy, đang vui vẻ thì tỉnh dậy mất, aizzz…
Đại Ngưu thở dài một tiếng, một người vốn vô ưu vô lo như cậu ta, không biết từ lúc nào lại ra vẻ trầm mặc. Tô Yên Nhiên phụt cười:
– Thực ra rất nhiều người đều có giấc mơ này, cũng dễ giải thích thôi.
Chu Công giải mộng? Trong đầu Đại Ngưu lóe lên bốn chữ này, vội vàng nói:
– Vậy phiền Yên Nhiên giải thích một chút cho tôi.
– Tôi có nói ra thì anh cũng đừng không muốn hay là trách tôi.
Tô Yên Nhiên cười nói:
– Tôi cũng chỉ dựa theo mấy quyển sách mà tôi đọc được trong thời gian này.
– Không trách, không trách, dù sao cũng chỉ là một giấc mơ.
Đại Ngưu thấp thỏm trong lòng nhưng cũng ra vẻ hào sảng nói.
– Anh mơ thấy bị rơi ở chỗ cao, đứng bên vách núi, tâm trạng bất an, sợ hãi, điều này cho thấy anh không có niềm tin đối với tương lai.
Tô Yên Nhiên hạ giọng nói:
– Hơn nữa còn sợ những hoàn cảnh khó khăn mà sắp phải đối mặt hoặc đã đối mặt, ví dụ như là việc thi cử hoặc công ăn việc làm.
Đại Ngưu vỗ vào chân một cái, nói:
– Nói quá đúng, tôi quả thật rất sợ không qua được kì thi tiếng Anh sắp tới, không có chút niềm tin nào, thật không biết cái lũ điểu nhân này có phải là ăn cái…
Trước mặt gái đẹp nên Đại Ngưu vẫn biết kiềm chế, nuốt cái từ “cục phân” vào.
– Rõ ràng là một người Trung Quốc mà cứ phải qua tiếng Anh cấp bốn mới có thể cầm được bằng tốt nghiệp, tôi có thấy nước Mỹ phải qua tiếng Trung cấp bốn mới phát bằng tốt nghiệp đâu.
Cậu ta ngồi lải nhải một hồi, tất cả mọi người đều yên lặng nghe, Đại Ngưu lại nói:
– Lại còn thân phận sinh viên này nữa chứ, vốn lúc tôi thi đỗ vào Chiết Thanh, bố mẹ tôi vô cùng vui mừng, gặp ai cũng khoe khoang tôi là sinh viên, lại còn là sinh viên trường Chiết Thanh. Nay tôi thấy đến trường học thông báo tuyển dụng có mấy đơn vị, đến hội chợ việc làm cũng thấy mấy đơn vị đó, đi ứng tuyển cũng giống như là mấy con vịt, đợi người ta chọn lựa. Mấy người nói xem, chúng ta học tiểu học sáu năm, trung học cơ sở ba năm, trung học phổ thông ba năm, bây giờ lại thêm ba năm đại học, tổng cộng đã học mười lăm năm, cuối cùng người ta nói một câu “Xin lỗi, chúng tôi tuyển đủ người rồi”. Mọi người nói xem, có cái lý này sao?
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau nhưng đều bày tỏ thái độ là đã hiểu.
– Nếu nói tôi không vội lập nghiệp thì là nói láo.
Đại Ngưu chép miệng chậc lưỡi, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thở dài một tiếng:
– Yên Nhiên, cô nói rất đúng, nhưng chuyện tôi nhặt trứng gà thì sao? Có phải là cho thấy tôi sắp giàu rồi?
A Thủy thở dài một tiếng, vốn định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra. Thực ra cậu đã nhiều lần nói Đại Ngưu hết nước hết cái rồi nhưng lần nào Đại Ngưu cũng nghĩ rằng thời gian còn nhiều. Nhưng mấy năm học đại học nhoáng một cái đã trôi qua, đến lúc nước đến chân mới phát hiện hóa ra tất cả đều là ngây ngô dại dột.
Tô Yên Nhiên cười cười, cố gắng muốn làm náo động bầu không khí một chút:
– Đó là biểu hiện cho thấy việc tham mấy thứ đồ rẻ, cũng phản ánh một phần tính cách của anh.
– Xem ra tôi sai rồi.
Đại Ngưu tự giễu cười cười:
– Cần phải cố gắng mới được.
Cái cố gắng này cậu ta đã nói không biết bao nhiêu lần từ lúc vào đại học, giống như học sinh hàng ngày đều nói lần sau nhất định sẽ cố gắng, nói thì được nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ thực hiện.
– Thúy Hoa, cậu mơ gì?
Tô Yên Nhiên dời mục tiêu, trộm nhìn Lâm Dật Phi một cái, thấy hắn hình như đang nghe mọi người nói chuyện, lại dường như đang thất thần, vẻ mặt có chút khác thường.
– Tớ không phải là người cả ngày ăn lại ngủ, ngủ lại ăn.
Thúy Hoa cười nói nhưng ánh mắt nhìn Đại Ngưu lại có chút lo lắng:
– Nhưng có một giấc mơ khiến tớ có ấn tượng sâu sắc, đó là tớ bay lên nhưng lại lo sẽ bị rơi xuống, cảm giác này chính là lo được lo mất.
– Cái này nếu như nhìn một cách độc lập thì chính là bản thân cậu tha thiết sự lãng mạn, trong hiện thực cũng thiếu sự lãng mạn.
Tô Yên Nhiên giải thích nói:
– Nếu như liên hệ với Đại Ngưu thì chính là mong muốn được giúp người yêu giải quyết các vấn đề và khó khăn.
Thúy Hoa liếc nhìn Đại Ngưu một cái, mỉm cười nhưng không nói thêm gì.
– A Thủy, đến anh rồi, anh mơ thấy gì?
Ánh mắt Tô Yên Nhiên hướng về phía A Thủy.
– Tôi thì mơ gì chứ? Trước đây tôi luôn ngày đêm đảo lộn.
A Thủy lắc đầu nói:
– Không mơ gì, không mơ gì.
Ngoài Lâm Dật Phi, tất cả mọi người đều ồn ào:
– Không được, không được, nhất định phải nói, vừa hay Yên Nhiên cũng ở đây, để cô ấy giải mộng cho cậu.
A Thủy từ chối, mặt hơi đỏ, Lâm Dật Phi nhìn cậu ta một cái, đột nhiên cười nói:
– Có nhiều chuyện nói ra rồi sẽ tốt hơn đấy.
A Thủy như có được dũng khí nói:
– Không biết có phải do mấy ngày hôm nay ở cùng Yên Nhiên hay không mà hai ngày trước tôi mơ thấy mình cùng ngắm cầu vồng với cô ấy, hơn nữa còn có hai cái cầu vồng, không biết là có ý gì?
Đại Ngưu thầm nghĩ, đây mới chính là chuyện ban ngày nghĩ gì thì ban đêm mơ thế nhưng ý tứ bày tỏ với Tô Yên Nhiên như vậy có thể coi là ngoằn ngoèo khéo léo, không biết người ta có hiểu không nữa, cậu đang định lên tiếng thì bị Thúy Hoa nhéo một cái, trừng mắt nhìn.
– Cài này…
Tô Yên Nhiên hơi sửng sốt:
– Vậy thì có thể là A Thủy đã có đối tượng trong lòng nhưng lại hơi nguy hiểm.
– Nguy hiểm gì?
A Thủy vội vàng hỏi, vẻ mặt hơi đổi.
– Điều này cho thấy mối quan hệ của anh đã có đối tượng cạnh tranh.
Đột nhiên Tô Yên Nhiên phụt cười:
– Nếu như không tiếp tục cố gắng thì cho dù là người yêu cũng bị cướp mất. A Thủy, mau nói đi, người anh thích là ai vậy? Tôi có quen không?
Vốn lòng tin của A Thủy đang lung lay, nghe thấy Tô Yên Nhiên hỏi một câu như vậy thì giống như bị đập cho một cú, nói không ra lời. Cậu không biết giải mộng nhưng ít nhiều cũng hiểu được ý của Tô Yên Nhiên, cô hỏi mình quen cô gái nào, nói dễ nghe một tý thì chính là tạo lối thoát cho mình, giúp mình không bị xấu hổ, không đến mức mất mặt trước bạn bè. Dù sao thì cậu thích Tô Yên Nhiên nhưng từ trước đến nay chưa từng nói ra, chưa từng yêu say đắm thì làm gì có thất tình chứ?
Nhưng nếu như nói khó nghe chút thì chính là cô ấy coi nhẹ tình yêu đơn phương của anh, hoặc là từ trước đến nay chưa từng có ý với anh.
Nếu như một cô gái hỏi anh như vậy thì chắc hẳn là đã có ý từ chối khéo chứ không phải là không hiểu ý của anh, nếu lúc này vẫn không biết gì mà thổ lộ thì chắc là sẽ bị tổn thương sâu sắc, thất bại quay trở về. A Thủy cười khổ một cái:
– Cái này thì Yên Nhiên nói sai rồi, cả ngày tôi ngồi nhìn cái máy tính thì làm gì có cơ hội quen được cô gái nào.
– Yêu nhau qua mạng cũng có thể mà.
Đại Ngưu không biết điều nói một câu nhưng lại bị Thúy Hoa nhéo cho một cái.
– Vậy sao? Vậy thì tôi đoán sai rồi.
Tô Yên Nhiên cười một cái, trong ánh mắt có chút áy náy nhưng lại mang hàm ý, mọi người nhìn thấy đều có suy nghĩ khác nhau:
– Dật Phi, đến cậu rồi.
Tô Yên Nhiên hạ giọng nói:
– Rõ ràng là trận đấu đó có ý nghĩa hơn nhiều so với việc tham gia buổi liên hoan Tết dương lịch Giáng sinh gì đó.
– Dật Phi là tri kỷ của Yên Nhiên.
A Thủy cười nói:
– Không ngờ Yên Nhiên cũng là tri kỷ của Dật Phi. Tôi đã nói rồi mà, rất nhiều người hâm mộ sự nổi tiếng và đố kị những lợi thế của Dật Phi, có người nói cậu ấy vô vị, trong lòng chỉ nghĩ đến tiền, người thật sự hiểu được nỗi khổ tâm của Dật Phi chỉ có hai người là Yên Nhiên và tôi thôi.
Cậu ta nói đến đây thì có chút vui vẻ, rõ ràng là cảm thấy sung sướng vì có thể đứng cùng một trận tuyến với Tô Yên Nhiên. Tất cả mọi người đều tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, trong mắt đều có hàm ý không thể che lấp.
Thúy Hoa nghe xong có chút ngượng ngập nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, nếu không vì tiền thì là vì danh, nếu không vì tiền vì danh, nói ra ai tin chứ?
– Tôi không cao thượng như cậu nói đâu.
Lâm Dật Phi thấy không khí có chút xấu hổ thì giảng hòa nói:
– Hay là chúng ta lại mời Yên Nhiên đàn thêm một bài nữa đi, tôi vẫn chưa nghe đủ.
Đại Ngưu lẩm bẩm một câu, Tô Yên Nhiên thấy thế thì cười:
– Anh chưa nghe đủ nhưng có một số người thì có ý kiến đấy. Hay là chúng ta đổi chương trình, mọi người kể chuyện nhé, thế nào?
– Kể chuyện cũng được đấy.
A Thủy giơ tay đồng ý, không chút do dự:
– Không biết nội dung phải kể là gì đây?
– Hay là kể một giấc mơ mà mọi người có ấn tượng sâu sắc nhé?
Tô Yên Nhiên chậm rãi nói:
– Mấy ngày hôm nay tôi luôn đi sâu nghiên cứu về các giấc mơ, cảm thấy rất hứng thú với mảng này.
Đại Ngưu cũng giơ tay lên đồng ý, cảm thấy vui vẻ vì có thể tham gia:
– Tôi nói trước.
Thấy tất cả mọi người không có ý kiến gì thì đột nhiên vẻ mặt Đại Ngưu thay đổi, có chút buồn rầu nói:
– Thật ra những giấc mơ trong mấy tháng nay của tôi không được coi là tốt.
– Mơ chính là mơ, làm gì có sự phân chia tốt xấu.
Thúy Hoa giật giật tay áo cậu ta:
– Đừng nhiều lời, mau nói đi.
– Một lần tôi mơ thấy mình bị rơi từ trên một ngọn núi cao xuống, rơi không ngừng, không có điểm dừng, rồi sau đó thì tôi tỉnh lại.
Vẻ mặt Đại Ngưu cười khổ:
– Còn có một lần là tôi đứng bên bờ vực, cảm giác như sắp ngã xuống, aizzz, cảm giác đó thật chẳng dễ chịu chút nào. Còn có một lần, tôi đang lấy trứng gà, lấy rồi lại lấy, đang vui vẻ thì tỉnh dậy mất, aizzz…
Đại Ngưu thở dài một tiếng, một người vốn vô ưu vô lo như cậu ta, không biết từ lúc nào lại ra vẻ trầm mặc. Tô Yên Nhiên phụt cười:
– Thực ra rất nhiều người đều có giấc mơ này, cũng dễ giải thích thôi.
Chu Công giải mộng? Trong đầu Đại Ngưu lóe lên bốn chữ này, vội vàng nói:
– Vậy phiền Yên Nhiên giải thích một chút cho tôi.
– Tôi có nói ra thì anh cũng đừng không muốn hay là trách tôi.
Tô Yên Nhiên cười nói:
– Tôi cũng chỉ dựa theo mấy quyển sách mà tôi đọc được trong thời gian này.
– Không trách, không trách, dù sao cũng chỉ là một giấc mơ.
Đại Ngưu thấp thỏm trong lòng nhưng cũng ra vẻ hào sảng nói.
– Anh mơ thấy bị rơi ở chỗ cao, đứng bên vách núi, tâm trạng bất an, sợ hãi, điều này cho thấy anh không có niềm tin đối với tương lai.
Tô Yên Nhiên hạ giọng nói:
– Hơn nữa còn sợ những hoàn cảnh khó khăn mà sắp phải đối mặt hoặc đã đối mặt, ví dụ như là việc thi cử hoặc công ăn việc làm.
Đại Ngưu vỗ vào chân một cái, nói:
– Nói quá đúng, tôi quả thật rất sợ không qua được kì thi tiếng Anh sắp tới, không có chút niềm tin nào, thật không biết cái lũ điểu nhân này có phải là ăn cái…
Trước mặt gái đẹp nên Đại Ngưu vẫn biết kiềm chế, nuốt cái từ “cục phân” vào.
– Rõ ràng là một người Trung Quốc mà cứ phải qua tiếng Anh cấp bốn mới có thể cầm được bằng tốt nghiệp, tôi có thấy nước Mỹ phải qua tiếng Trung cấp bốn mới phát bằng tốt nghiệp đâu.
Cậu ta ngồi lải nhải một hồi, tất cả mọi người đều yên lặng nghe, Đại Ngưu lại nói:
– Lại còn thân phận sinh viên này nữa chứ, vốn lúc tôi thi đỗ vào Chiết Thanh, bố mẹ tôi vô cùng vui mừng, gặp ai cũng khoe khoang tôi là sinh viên, lại còn là sinh viên trường Chiết Thanh. Nay tôi thấy đến trường học thông báo tuyển dụng có mấy đơn vị, đến hội chợ việc làm cũng thấy mấy đơn vị đó, đi ứng tuyển cũng giống như là mấy con vịt, đợi người ta chọn lựa. Mấy người nói xem, chúng ta học tiểu học sáu năm, trung học cơ sở ba năm, trung học phổ thông ba năm, bây giờ lại thêm ba năm đại học, tổng cộng đã học mười lăm năm, cuối cùng người ta nói một câu “Xin lỗi, chúng tôi tuyển đủ người rồi”. Mọi người nói xem, có cái lý này sao?
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau nhưng đều bày tỏ thái độ là đã hiểu.
– Nếu nói tôi không vội lập nghiệp thì là nói láo.
Đại Ngưu chép miệng chậc lưỡi, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thở dài một tiếng:
– Yên Nhiên, cô nói rất đúng, nhưng chuyện tôi nhặt trứng gà thì sao? Có phải là cho thấy tôi sắp giàu rồi?
A Thủy thở dài một tiếng, vốn định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không nói ra. Thực ra cậu đã nhiều lần nói Đại Ngưu hết nước hết cái rồi nhưng lần nào Đại Ngưu cũng nghĩ rằng thời gian còn nhiều. Nhưng mấy năm học đại học nhoáng một cái đã trôi qua, đến lúc nước đến chân mới phát hiện hóa ra tất cả đều là ngây ngô dại dột.
Tô Yên Nhiên cười cười, cố gắng muốn làm náo động bầu không khí một chút:
– Đó là biểu hiện cho thấy việc tham mấy thứ đồ rẻ, cũng phản ánh một phần tính cách của anh.
– Xem ra tôi sai rồi.
Đại Ngưu tự giễu cười cười:
– Cần phải cố gắng mới được.
Cái cố gắng này cậu ta đã nói không biết bao nhiêu lần từ lúc vào đại học, giống như học sinh hàng ngày đều nói lần sau nhất định sẽ cố gắng, nói thì được nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ thực hiện.
– Thúy Hoa, cậu mơ gì?
Tô Yên Nhiên dời mục tiêu, trộm nhìn Lâm Dật Phi một cái, thấy hắn hình như đang nghe mọi người nói chuyện, lại dường như đang thất thần, vẻ mặt có chút khác thường.
– Tớ không phải là người cả ngày ăn lại ngủ, ngủ lại ăn.
Thúy Hoa cười nói nhưng ánh mắt nhìn Đại Ngưu lại có chút lo lắng:
– Nhưng có một giấc mơ khiến tớ có ấn tượng sâu sắc, đó là tớ bay lên nhưng lại lo sẽ bị rơi xuống, cảm giác này chính là lo được lo mất.
– Cái này nếu như nhìn một cách độc lập thì chính là bản thân cậu tha thiết sự lãng mạn, trong hiện thực cũng thiếu sự lãng mạn.
Tô Yên Nhiên giải thích nói:
– Nếu như liên hệ với Đại Ngưu thì chính là mong muốn được giúp người yêu giải quyết các vấn đề và khó khăn.
Thúy Hoa liếc nhìn Đại Ngưu một cái, mỉm cười nhưng không nói thêm gì.
– A Thủy, đến anh rồi, anh mơ thấy gì?
Ánh mắt Tô Yên Nhiên hướng về phía A Thủy.
– Tôi thì mơ gì chứ? Trước đây tôi luôn ngày đêm đảo lộn.
A Thủy lắc đầu nói:
– Không mơ gì, không mơ gì.
Ngoài Lâm Dật Phi, tất cả mọi người đều ồn ào:
– Không được, không được, nhất định phải nói, vừa hay Yên Nhiên cũng ở đây, để cô ấy giải mộng cho cậu.
A Thủy từ chối, mặt hơi đỏ, Lâm Dật Phi nhìn cậu ta một cái, đột nhiên cười nói:
– Có nhiều chuyện nói ra rồi sẽ tốt hơn đấy.
A Thủy như có được dũng khí nói:
– Không biết có phải do mấy ngày hôm nay ở cùng Yên Nhiên hay không mà hai ngày trước tôi mơ thấy mình cùng ngắm cầu vồng với cô ấy, hơn nữa còn có hai cái cầu vồng, không biết là có ý gì?
Đại Ngưu thầm nghĩ, đây mới chính là chuyện ban ngày nghĩ gì thì ban đêm mơ thế nhưng ý tứ bày tỏ với Tô Yên Nhiên như vậy có thể coi là ngoằn ngoèo khéo léo, không biết người ta có hiểu không nữa, cậu đang định lên tiếng thì bị Thúy Hoa nhéo một cái, trừng mắt nhìn.
– Cài này…
Tô Yên Nhiên hơi sửng sốt:
– Vậy thì có thể là A Thủy đã có đối tượng trong lòng nhưng lại hơi nguy hiểm.
– Nguy hiểm gì?
A Thủy vội vàng hỏi, vẻ mặt hơi đổi.
– Điều này cho thấy mối quan hệ của anh đã có đối tượng cạnh tranh.
Đột nhiên Tô Yên Nhiên phụt cười:
– Nếu như không tiếp tục cố gắng thì cho dù là người yêu cũng bị cướp mất. A Thủy, mau nói đi, người anh thích là ai vậy? Tôi có quen không?
Vốn lòng tin của A Thủy đang lung lay, nghe thấy Tô Yên Nhiên hỏi một câu như vậy thì giống như bị đập cho một cú, nói không ra lời. Cậu không biết giải mộng nhưng ít nhiều cũng hiểu được ý của Tô Yên Nhiên, cô hỏi mình quen cô gái nào, nói dễ nghe một tý thì chính là tạo lối thoát cho mình, giúp mình không bị xấu hổ, không đến mức mất mặt trước bạn bè. Dù sao thì cậu thích Tô Yên Nhiên nhưng từ trước đến nay chưa từng nói ra, chưa từng yêu say đắm thì làm gì có thất tình chứ?
Nhưng nếu như nói khó nghe chút thì chính là cô ấy coi nhẹ tình yêu đơn phương của anh, hoặc là từ trước đến nay chưa từng có ý với anh.
Nếu như một cô gái hỏi anh như vậy thì chắc hẳn là đã có ý từ chối khéo chứ không phải là không hiểu ý của anh, nếu lúc này vẫn không biết gì mà thổ lộ thì chắc là sẽ bị tổn thương sâu sắc, thất bại quay trở về. A Thủy cười khổ một cái:
– Cái này thì Yên Nhiên nói sai rồi, cả ngày tôi ngồi nhìn cái máy tính thì làm gì có cơ hội quen được cô gái nào.
– Yêu nhau qua mạng cũng có thể mà.
Đại Ngưu không biết điều nói một câu nhưng lại bị Thúy Hoa nhéo cho một cái.
– Vậy sao? Vậy thì tôi đoán sai rồi.
Tô Yên Nhiên cười một cái, trong ánh mắt có chút áy náy nhưng lại mang hàm ý, mọi người nhìn thấy đều có suy nghĩ khác nhau:
– Dật Phi, đến cậu rồi.