– Mười mấy năm nay, đây là lần đầu tiên tôi kể mấy giấc mơ này một cách hoàn chỉnh, cảm ơn mọi người đã kiên nhẫn lắng nghe.
– Hình như vẫn chưa hết, kết cục của rất nhiều người vẫn không có lời giải thích, ví dụ như là Uyển Nhi.
Đại Ngưu không kìm được kháng nghị nói.
– Chưa xong thì tối nay cậu mơ tiếp xem có có thể mơ được hay không.
Thúy Hoa cười nói:
– Yên Nhiên kể lâu vậy cũng mệt rồi, hay là chúng ta để cậu ấy nghỉ ngơi sớm chút được không?
Mọi người nhìn ra ngoài cửa sổ mới phát hiện sắc trời đã tối, không biết đèn trong phòng đã bật lúc nào, cũng không có ai chú ý. A Thủy đứng dậy:
– Vậy cũng được, Tiểu Phi, Đại Ngưu, chúng ta đi trước chứ?
Thúy Hoa ở lại, vốn muốn xem Tô Yên Nhiên có gì khác thường không, quả thực là giấc mơ của cô quá mãnh liệt, có thể ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của cô.
– Tớ không sao đâu.
Tô Yên Nhiên nhìn ra được tâm sự của Thúy Hoa:
– Cậu về trước đi, tớ vẫn chưa muốn về kí túc, muốn đi một mình.
Thúy Hoa không nói thêm được gì, chậm chạp rời đi, Tô Yên Nhiên cũng bước đến bên cửa sổ, cách bức rèm mà nhìn ra bên ngoài, thấy đường trong trường có bật mấy ngọn đèn, trong bóng đêm nhìn mờ mờ ảo ảo, xa xa thấy phân ra mấy cái bóng. A Thủy, Đại Ngưu và Lâm Dật Phi ba người chậm rãi bước về phía trước, A Thủy dường như cảm nhận được gì đó, đột nhiên quay đầu nhìn về hướng này. Tô Yên Nhiên thở dài một tiếng, quay lại ngồi trước cây đàn.
Lúc còn nhỏ cô đàn rất hay, đàn hơn mười năm, ai cũng khen cô là thiên tài nhưng cô biết rằng mình chủ yếu là chịu ảnh hưởng từ những giấc mơ, rất nhiều thứ bị lây từ trong mơ ra. Cô nhớ lại lời A Thủy nói, không khỏi cảm thấy nghi hoặc, những suy nghĩ vốn kiên định nhưng nay lại có chút hoang mang, rốt cuộc mình là ai? Là cái gọi là chuyển thế của cô bé Uyển Nhi hay chỉ do bị một đoạn kí ức ảnh hưởng như lời A Thủy nói?
Nhưng bất luận thế nào thì mấy người trong giấc mơ đó…Tô Yên Nhiên than nhẹ một tiếng rồi mở điện thoại, ngày thường khi đánh đàn cô đều tắt máy, ngoài một số bạn nữ tốt và người nhà thì cô rất ít khi liên lạc với bất kì ai nhưng đây là lần đầu tiên cô có sự kích động muốn liên lạc với một người. Mặc dù anh ta vô tâm làm tổn thương mình nhưng nếu nói về trí tuệ và khí chất thì không hổ với hai chữ đại hiệp.
Không đợi đến lúc cô ấn phím thì điện thoại đã vang lên, Tô Yên Nhiên nhăn mặt nhíu mày, thấy một số điện thoại lạ. Cô nghĩ một chút rồi vẫn ấn nút nghe.
– Xin hỏi cô là Tô Yên Nhiên phải không ạ?
Đầu bên kia là giọng một người đàn ông xa lạ.
– Tôi là Tô Yên Nhiên, anh là ai?
Tô Yên Nhiên có chút nghi hoặc, có thể nói đến A Thủy cũng không có số điện thoại của mình, lần nào anh ấy muốn tìm mình cũng phải chạy đến phòng đàn, cái người này làm sao mà biết được?
– Là thế này.
Giọng nói của người đàn ông kia rất hòa nhã, nghe có vẻ không có ý gì xấu.
– Trong bữa tiệc từ thiện Bách Thảo lần trước khi tôi nghe thấy cô Tô Yên Nhiên đàn tấu khúc tri âm tri kỷ thì tôi cảm thấy rất ngạc nhiên về tài nghệ đánh đàn của cô Tô. Khi nghe cô Tô đàn tiếp khúc kim qua thiết mã thì quả thực là chúng tôi rung động rất mãnh liệt, tôi có thể hỏi là mấy khúc nhạc này có phải cô Tô phổ không? Có bản quyền không ạ?
– Anh hỏi chuyện này làm gì vậy?
Tô Yên Nhiên lạnh lùng nói.
– Tôi nghĩ nếu như cô có bản quyền thì có thể suy nghĩ đến phòng thu âm của chúng tôi một chút, chúng tôi muốn đặc biệt chế tác một đĩa nhạc cho cô Tô.
Cuối cùng người đàn ông kia cũng nói ra ý định của mình:
– Tôi là công ty đĩa nhạc Thiên Hạ.
– Tôi không có hứng thú, tạm biệt.
Tô Yên Nhiên lạnh lùng nói.
– Khoan đã…
Không đợi người đàn ông kia nói thêm câu nào Tô Yên Nhiên đã cúp điện thoại. Những chuyện tốt này nếu để người khác có được thì sẽ vui mừng như điên nhưng Tô Yên Nhiên thì khác. Lý do cô từ chối rất đơn giản, cô không thích, người nghe được tiếng đàn của cô không nhiều, cô cũng chỉ muốn đàn cho người mình thích nghe.
Tô Yên Nhiên mở điện thoại ra, tìm số điện thoại của một người, cô do dự một chút rồi ấn nút gọi.
Khi Tô Yên Nhiên đang nghe điện thoại của người đàn ông kia thì A Thủy đang hỏi Lâm Dật Phi một vấn đề:
– Tiểu Phi, nghe nói kiến thức về lịch sử cổ đại của cậu không tồi, tôi có vấn đề muốn thỉnh giáo cậu một chút.
– Cậu nói đi.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Cậu khách sáo như vậy từ lúc nào vậy? Hình như A Thủy không phải là người do dự như vậy.
A Thủy thở dài một tiếng, Đại Ngưu lại nói tiếp:
– A Thủy cũng không phải là người than ngắn thở dài như vậy.
A Thủy trừng mắt nhìn cậu ta:
– Tôi từng nghe qua một bài từ, có chỗ không hiểu lắm, nhờ cậu giải thích hộ chút.
Lâm Dật Phi nhìn cậu một cái, cười nói:
– Tôi tưởng cậu chỉ có hứng thú với máy tính thôi, không ngờ đến thơ từ mà cậu cũng có nhã hứng.
– Thế tình bạc, nhân tình ác. Vũ tống hoàng hôn hoa dịch lạc. Hiểu phong can, lệ ngân tàn, dục tiên tâm sự, độc ngữ tà lan. Nan, nan, nan! Nhân thành các, kim phi tạc, bệnh hồn thường tại thu thiên, giác thanh hàn, dạ lan san, phạ nhân tầm vấn, yết lên trang hoan. Man, man, man.
A Thủy đọc xong bài từ này, nhìn Lâm Dật Phi đầy trông đợi:
– Cậu thấy bài từ này thế nào?
– Lòng người viết bài từ thê lương, cõi lòng đầy tâm sự, hình như muốn giấu chuyện gì đó.
Lâm Dật Phi nghe xong, suy nghĩ một chút rồi mới nói.
– Cậu chưa nghe thấy bài từ này bao giờ à?
A Thủy nhìn chằm chằm Lâm Dật Phi, không chớp mắt.
Lâm Dật Phi do dự một chút:
– Đọc qua rồi, tôi vừa ra viện đã đọc qua, bài từ này nói về truyền thuyết tuyệt đẹp nhưng thê lương của một tài tử giai nhân.
– Nhưng tôi luôn không cho rằng…
A Thủy cười lạnh nói:
– Tôi luôn cho rằng giai nhân kia một lòng si mê tài tử nhưng tài tử kia lại không được coi là đàn ông gì cả, cho dù thơ từ của anh ta thiên cổ truyền tụng. Làm thơ hay nhưng tính cách không tốt, tính cách tốt nhưng giải quyết chuyện tình cảm không tốt.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Cậu sắp thành nhà triết học rồi đấy, rốt cuộc thì cậu muốn nói gì vậy?
– Tôi chỉ muốn hỏi cậu, cái “giác thanh hàn” là gì?
A Thủy có chút thần bí hỏi.
– Thời Tống, giác thường có hình ống trúc.
Lâm Dật Phi nhìn A Thủy với ánh mắt thâm ý:
– Cách giác dùng nhiều trong quân dài đến năm thước, hình như ống trúc, chủ yếu làm bằng gỗ trúc hoặc da nhưng nguồn gốc của giác là một loại nhạc cụ của dân tộc thiểu số vùng Tây Bắc, trong dân gian có người thổi cũng không có gì là lạ.
– Hóa ra là vậy.
A Thủy thì thào lẩm bẩm:
– Giác thanh hàn, dạ lan san. Trước đây tôi cho rằng nếu như là cách giác thì có chút khó hiểu nhưng cuối cùng hôm nay cũng hiểu được một chút.
Lâm Dật Phi định nói gì nữa thì điện thoại vang lên, hắn nghe được hai câu, hơi ngẩn ra, nhìn A Thủy một cái:
– Một mình tôi sao? Vậy được.
Hắn gập điện thoại vào:
– Các cậu về trước đi, tôi còn chút việc nữa.
Sắc mặt A Thủy có chút khác thường, lẩm bẩm nói:
– Tiểu Phi, Uyển Nhi là một cô gái tốt, dù có là ai thì cũng không được phụ lòng cô ấy.
Lâm Dật Phi ngẩn ra, giây lát hiểu được ý của cậu, vỗ mạnh vào đầu vai cậu một cái:
– Có cậu là lắm tâm tư quỷ quái, tôi đi xem chút.
Thấy Lâm Dật Phi đã đi xa, Đại Ngưu lại có hứng:
– A Thủy, cậu nói tôi nghe thử cái câu chuyện tài tử giai nhân gì đó cậu vừa nói khi nãy đi.
– Nghe cái đầu cậu ấy.
A Thủy lẩm bẩm một câu, thần sắc có chút ảm đạm.
Lâm Dật Phi ra khỏi trường, lúc bước đến quán cà phê Tâm Ý kia thì Tô Yên Nhiên đã đứng chờ ở cửa.
Một cô gái đẹp đứng đó, dáng vẻ nghển cổ mong ngóng khiến người bên cạnh không khỏi ghen tị, mấy đôi tình nhân ra vào quán cà phê đều không khỏi quay đầu lại, không biết ai có phúc như vậy. Trải qua chuyện một người bị một viên đạn bên ngoài bắn chết lần trước thì có rất nhiều bản lưu truyền, ai cũng nói là bị giết do tình. Về nội tình thì mọi người không thể biết được nhưng về sau thì người đến quán cà phê ít đi rất nhiều, đương nhiên vẫn còn nhiều người không sợ chết, cho rằng tình yêu đáng quý hơn nhiều so với tính mạng, vẫn không chùn bước mà vào đây uống cà phê.
Thấy Lâm Dật Phi đến, Tô Yên Nhiên duyên dáng cười nói:
– Tôi không làm anh và bạn gái lỡ việc hẹn hò chứ?
– Tôi chỉ sợ mình làm cô và bạn trai lỡ hẹn thôi.
Lâm Dật Phi cười một cái.
Tô Yên Nhiên vừa nhìn đến ánh mắt của hắn thì ngây người trong mấy giây:
– Anh…chúng ta vào trong ngồi trước đã, nếu không người ta lại tưởng rằng chúng ta có mâu thuẫn gì.
– Được.
Lâm Dật Phi gật gật đầu, bước vào quán cà phê, tìm một chỗ dựa vào cây cột, xa cửa sổ rồi ngồi xuống. Hắn không sợ bị bắn tỉa mà là do chỗ này khá u tĩnh.
– Tôi vẫn chưa quen thuộc với chỗ này nhưng lại không tìm được chỗ nào khác để hẹn anh, chỏ sợ mọi người nhiều lời, khiến người khác hiểu lầm.
Trong mắt Tô Yên Nhiên có một tia giảo hoạt:
– Hay là anh làm chủ đi.
– Tôi mới chỉ vào qua một lần.
Lâm Dật Phi thấp giọng nói:
– Nhưng lần đó hình như là cũng là do người khác giúp đỡ.